Chương 768: Ngoại truyện 58: Năm đó
Ôn Uyển
25/06/2021
Sau khi Dạ Nhị rời đi không lâu, Dạ Tam bối rối xông vào thư phòng, nhìn Hứa Kế Thành, thấp giọng nói: "Thương Nam Châu xảy ra động đất, nhà dân sụp đổ, vô số người chết và bị thương, đại hoàng tử muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà tính tham lam kia, nếu hắn ta thật sự chịu trách nhiệm chuyện này..."
Dạ Tam còn chưa nói hết câu, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
"Bên phía nhị hoàng tử..." Hứa Kế Thành khẽ hỏi, nhị hoàng tử đã từng là đứa con được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất, nhưng mà thời gian trước, vì chọc giận Tống Trọng Lâu mà bị chặt mất một cánh tay, từ đó về sau không còn tham vọng gì nữa, chỉ chìm đắm trong sắc đẹp.
"Nhị hoàng tử đã phế rồi, ý của hoàng thượng chắc chắn là muốn đại hoàng tử tiếp nhận." Dạ Tam thấp giọng nói.
Sắc mặt Hứa Kế Thành liên tục thay đổi, bọn họ hẳn nên dự đoán được kết quả này từ lâu, hoàng thượng buông thả không chừng mực, chỉ có hai hoàng tử trưởng thành là đại hoàng tử và nhị hoàng tử, nhưng mà cả hai đều không phải người tài để kế vị, đại hoàng tử lòng tham không đáy, nhị hoàng tử tàn nhẫn hung ác, trước đó vì tranh giành quyền lực mà nhiều lần tranh cãi trên triều đình.
Lúc đó Hứa Kế Thành chỉ cảm thấy hai thằng ngu làm mình phiền lòng, nhưng mà bây giờ chỉ còn có một người, lại càng có nhiều vấn đề hơn...
"Đi nói với người của chúng ta, sáng sớm mai lên triều, nhất định phải đẩy chuyện cứu trợ thiên tai về phía ta." Hứa Kế Thành không suy xét chút nào, khẽ nói.
"Gia, thân thể của ngài..."
"Nghỉ ngơi hơn một tháng, đã khỏe nhiều rồi, chút chuyện nhỏ cứu trợ thiên tai này, không làm khó được ta." Hứa Kế Thành nói rất nhẹ nhàng, giống như khi bình thường ra quyết định, chẳng qua trong lòng lại có nỗi buồn dâng lên, mà nguồn gốc của tình cảm này lại là cô gái khiến mình hận đến ngứa răng.
"Vậy gia, ngài phải chuẩn bị hành lý đầy đủ, có lẽ sáng sớm mai lên triều sẽ có thánh chỉ, hơn nữa chắc chắn hoàng thượng còn có thể..." Dạ Tam còn chưa nói hết câu, Hứa Kế Thành đã hoàn toàn hiểu rõ hắn ta có ý gì, mặc dù trên triều đình có thù trong giặc ngoài như thế nào, chuyện hoàng thượng muốn lấy mạng mình mãi mãi là chuyện cấp bách nhất hiện nay.
"Nếu không thì chúng ta nói với công chúa Kinh Mặc một tiếng, để nàng vào hoàng cung gây chuyện, miễn là nàng đứng ra, vì duy trì quan hệ giữa hai nước, hoàng thượng cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đâu." Dạ Tam khẽ nói.
Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm, rất lâu sau, mới nói một câu: "Tự mình đi nhận phạt đi."
"Gia, ta..." Dạ Tam rất ấm ức, hình như hắn ta chẳng nói gì cả, ừ, mình có nói, nhưng mà chuyện này chỉ có lợi, hoàn toàn không hại gì đến vương gia...
Tại sao gia lại muốn trừng phạt mình chứ?
"Dạ Tam, có biết tại sao gia lại phạt ngươi không?" Giọng nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, chẳng qua trong đó ẩn chứa lửa giận khiến Dạ Tam ngay cả hít thở cũng không dám.
Hắn ta đi theo gia nhiều năm như vậy, rất ít khi nhìn thấy gia tức giận đến mức này.
Tuy rằng Dạ Tam vẫn không hề biết mình đã làm sai điều gì, hắn ta vẫn quỳ xuống đất, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ không biết, xin gia chỉ bảo."
"Nếu Kinh Mặc xông vào hoàng cung gây chuyện, hoàng thượng sẽ kiêng kỵ Đại Lương mà nương tay với ta, nhưng mà từ đó, Kinh Mặc cũng sẽ trở thành đối tượng để ông ta ra tay, vị hoàng thượng kia của chúng ta, vì muốn đối phó ta mà không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu ông ta ra tay với Kinh Mặc, ngươi cảm thấy nàng còn có thể giữ được tính mạng sao? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?" Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hứa Kế Thành đã run rẩy, nếu không phải là Dạ Tam đi theo mình nhiều năm, vẫn luôn trung thành tận tâm, hắn thật sự muốn giết chết hắn ta, khi hắn ta nghĩ ra cách lợi dụng Kinh Mặc này, hắn ta phải vĩnh viễn không ngóc đầu lên được mới đúng.
"Các ngươi chỉ nhìn thấy sự yêu mến của ta với nàng, nhưng không biết, năm đó, sau khi nàng cứu ta, nàng đã là mạng sống của ta rồi. Nàng còn sống, cho dù ta có bệnh nặng hơn nữa, gặp phải tình cảnh khó khăn hơn nữa, cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng, cho nên, sau này đừng có bất kỳ ý định gì với nàng." Lời nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, lại khiến Dạ Tam nghe thấy có xúc động muốn khóc, tình cảm sâu nặng bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy chứ.
Nàng còn sống, hoàn cảnh sẽ gian nan hơn nữa ta cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng.
"Gia, nếu ngài đã coi trọng vương phi như vậy, tại sao lại lạnh nhạt với nàng, mấy hôm nay nàng làm vương phi có tiếng không có miếng trong phủ, cũng rất vất vả." Dạ Tam nói ra lời từ tận đáy lòng.
Tuy rằng sự vất vả của Kinh Mặc, có đến tám chín phần mười là do gia nhà bọn họ mang đến.
"Người chỉ cần biết trong phủ Thành Vương này, địa vị của nàng còn cao hơn cả ta là được, quan hệ giữa chúng ta như thế nào, đó là chuyện của chúng ta, cút xuống, nhận phạt." Hứa Kế Thành nói xong cúi đầu, tay lại xoa nhẹ quyển trục bên cạnh bàn đọc sách, vì bị mình sờ vào quá nhiều, vỏ ngoài quyển trục này đã sởn lông ra rồi.
Thấy Dạ Tam lui xuống, Hứa Kế Thành mới chậm rãi trải bức tranh ra, bên trong là một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt sáng ngời như sao, trên gương mặt mềm mại tràn đầy kiêu hãnh, giống như mẫu đơn nở rộ trong muôn hoa kiêu ngạo, ung dung quý phái, lại cứng cỏi vô cùng.
Năm đó, mình bị Kinh Mặc và Trọng Lâu bắt cóc, ba người ở cùng nhau mấy ngày, cuối cùng lại bị đe dọa, không thể bênh vực bọn họ, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn kiêu ngạo hơn người vì chỉ số thông minh áp đảo người khác, trong lòng hắn không phục, sau khi Ôn Tư cô cô và Đại Lương có quan hệ thông gia, hắn cải trang đi đến biên giới phía nam, vì tiểu công chúa không để mình vào mắt kia đang dẫn binh ở biên giới phía nam.
Hắn muốn tìm Kinh Mặc để khiêu chiến, vì an toàn, hắn đã dịch dung, lại không ngờ vẫn bị phát hiện, hắn bị bè đảng còn sót lại của tam hoàng thúc đuổi giết, hắn hăm hở đánh trả, thế nhưng số lượng người bên cạnh hắn có hạn, nhanh chóng bị bọn họ dồn vào đường cùng.
Đúng lúc đó Kinh Mặc đi ngang qua nhìn thấy, Kinh Mặc dẫn theo Trần Nguyên Khánh chém giết xông vào vòng vây cứu hắn ra, sau đó đưa hắn vào phủ dưỡng bệnh hơn một tháng, thời gian hơn một tháng đó là quãng thời gian ấm áp nhất trong trí nhớ của Hứa Kế Thành, vì muốn điều dưỡng thân thể hắn, Kinh Mặc thậm chí còn mời cả ngự y đến.
Sau đó sức khỏe của hắn khôi phục, xin từ biệt rời đi, nhưng mà Kinh Mặc vẫn ở lại trong trái tim hắn...
Hắn nhỏ hơn Kinh Mặc sáu tuổi, cho nên khi hắn còn là thiếu niên đã từng vắt óc nghĩ cách phá hủy chuyện hôn nhân của Kinh Mặc, hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy tất cả tài năng và trí tuệ của mình đều đã dùng để ngăn cản Kinh Mặc kết hôn rồi, mãi đến tận khi hắn trưởng thành, có thể lấy vợ, lại vì thân phận của Kinh Mặc bị hoàng thúc kiêng dè...
Đến lúc không còn cách nào, hắn chỉ có thể thay tên đổi họ dùng một cuộc chiến tranh đón nàng về bên cạnh mình, nhưng mà, khi đến gần nàng trong lòng lại lo sợ, thế mà hắn lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.
Rõ ràng đã tương tư tận xương tủy từ lâu, nhưng lại chẳng nói thành lời một câu tương tư.
Hắn muốn yêu một lần không quan tâm đến chuyện gì, nhưng hoàn cảnh của hắn thật sự không dám quá mức cưng chiều nàng, vì tình yêu của hắn là con dao hai lưỡi, sẽ khiến người trên ngai vàng kia kiêng kỵ, giữa việc có được nàng và bảo vệ nàng, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ nàng.
Bức tranh này do chính hắn vẽ ra sau khi quay về Tử Húc Quốc, lúc đó Kinh Mặc vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt rực rỡ như ánh sao, chỉ liếc mắt một cái đã đi vào trái tim, cả đời này cũng không muốn có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Bàn tay Hứa Kế Thành lần lượt lướt trên bức tranh, tình cảm sâu sắc trong mắt giống như mặt biển không gợn sóng, nước êm sâu thẳm...
Rất lâu sau đó, hắn buồn bã ủ rũ cất bức tranh đi, không kiềm chế được đi về phía tẩm điện của Kinh Mặc, hắn thật sự luyến tiếc cô gái giờ phút này đang ngủ yên ổn trong điện kia.
Bây giờ hắn mới hiểu được, ban đầu trước khi đến đây, mình không sợ gì sống chết, vì trong lòng hắn chẳng có ràng buộc gì, bây giờ, hắn thật sự không nỡ chết đi.
Hắn phải quay về thật khỏe mạnh, giữ chặt cô gái của hắn, ân ái triền miên với nàng, cùng nàng sinh thật nhiều thật nhiều con...
Cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được bước vào phòng của Kinh Mặc một lần nữa, cho dù biết rõ có thể nàng sẽ phát hiện ra, nhưng mà hắn không khống chế được, đứng trước lý trí sắp đến, tất cả kiềm chế đều tan rã hết rồi.
Hắn lại hôn lên môi Kinh Mặc lần nữa, nhẹ nhàng liếm từng chút một, không dám động mạnh, sợ quấy rầy giấc mơ đẹp của nàng.
Nhưng mà cho dù chỉ lướt qua cũng sắp lấy mạng hắn mất rồi, hắn vẫn luôn biết rằng Kinh Mặc có độc, lại không ngờ rằng chỉ cần chạm vào là có thể bệnh nặng không cách nào cứu chữa...
Dạ Tam còn chưa nói hết câu, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
"Bên phía nhị hoàng tử..." Hứa Kế Thành khẽ hỏi, nhị hoàng tử đã từng là đứa con được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất, nhưng mà thời gian trước, vì chọc giận Tống Trọng Lâu mà bị chặt mất một cánh tay, từ đó về sau không còn tham vọng gì nữa, chỉ chìm đắm trong sắc đẹp.
"Nhị hoàng tử đã phế rồi, ý của hoàng thượng chắc chắn là muốn đại hoàng tử tiếp nhận." Dạ Tam thấp giọng nói.
Sắc mặt Hứa Kế Thành liên tục thay đổi, bọn họ hẳn nên dự đoán được kết quả này từ lâu, hoàng thượng buông thả không chừng mực, chỉ có hai hoàng tử trưởng thành là đại hoàng tử và nhị hoàng tử, nhưng mà cả hai đều không phải người tài để kế vị, đại hoàng tử lòng tham không đáy, nhị hoàng tử tàn nhẫn hung ác, trước đó vì tranh giành quyền lực mà nhiều lần tranh cãi trên triều đình.
Lúc đó Hứa Kế Thành chỉ cảm thấy hai thằng ngu làm mình phiền lòng, nhưng mà bây giờ chỉ còn có một người, lại càng có nhiều vấn đề hơn...
"Đi nói với người của chúng ta, sáng sớm mai lên triều, nhất định phải đẩy chuyện cứu trợ thiên tai về phía ta." Hứa Kế Thành không suy xét chút nào, khẽ nói.
"Gia, thân thể của ngài..."
"Nghỉ ngơi hơn một tháng, đã khỏe nhiều rồi, chút chuyện nhỏ cứu trợ thiên tai này, không làm khó được ta." Hứa Kế Thành nói rất nhẹ nhàng, giống như khi bình thường ra quyết định, chẳng qua trong lòng lại có nỗi buồn dâng lên, mà nguồn gốc của tình cảm này lại là cô gái khiến mình hận đến ngứa răng.
"Vậy gia, ngài phải chuẩn bị hành lý đầy đủ, có lẽ sáng sớm mai lên triều sẽ có thánh chỉ, hơn nữa chắc chắn hoàng thượng còn có thể..." Dạ Tam còn chưa nói hết câu, Hứa Kế Thành đã hoàn toàn hiểu rõ hắn ta có ý gì, mặc dù trên triều đình có thù trong giặc ngoài như thế nào, chuyện hoàng thượng muốn lấy mạng mình mãi mãi là chuyện cấp bách nhất hiện nay.
"Nếu không thì chúng ta nói với công chúa Kinh Mặc một tiếng, để nàng vào hoàng cung gây chuyện, miễn là nàng đứng ra, vì duy trì quan hệ giữa hai nước, hoàng thượng cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đâu." Dạ Tam khẽ nói.
Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm, rất lâu sau, mới nói một câu: "Tự mình đi nhận phạt đi."
"Gia, ta..." Dạ Tam rất ấm ức, hình như hắn ta chẳng nói gì cả, ừ, mình có nói, nhưng mà chuyện này chỉ có lợi, hoàn toàn không hại gì đến vương gia...
Tại sao gia lại muốn trừng phạt mình chứ?
"Dạ Tam, có biết tại sao gia lại phạt ngươi không?" Giọng nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, chẳng qua trong đó ẩn chứa lửa giận khiến Dạ Tam ngay cả hít thở cũng không dám.
Hắn ta đi theo gia nhiều năm như vậy, rất ít khi nhìn thấy gia tức giận đến mức này.
Tuy rằng Dạ Tam vẫn không hề biết mình đã làm sai điều gì, hắn ta vẫn quỳ xuống đất, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ không biết, xin gia chỉ bảo."
"Nếu Kinh Mặc xông vào hoàng cung gây chuyện, hoàng thượng sẽ kiêng kỵ Đại Lương mà nương tay với ta, nhưng mà từ đó, Kinh Mặc cũng sẽ trở thành đối tượng để ông ta ra tay, vị hoàng thượng kia của chúng ta, vì muốn đối phó ta mà không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu ông ta ra tay với Kinh Mặc, ngươi cảm thấy nàng còn có thể giữ được tính mạng sao? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?" Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hứa Kế Thành đã run rẩy, nếu không phải là Dạ Tam đi theo mình nhiều năm, vẫn luôn trung thành tận tâm, hắn thật sự muốn giết chết hắn ta, khi hắn ta nghĩ ra cách lợi dụng Kinh Mặc này, hắn ta phải vĩnh viễn không ngóc đầu lên được mới đúng.
"Các ngươi chỉ nhìn thấy sự yêu mến của ta với nàng, nhưng không biết, năm đó, sau khi nàng cứu ta, nàng đã là mạng sống của ta rồi. Nàng còn sống, cho dù ta có bệnh nặng hơn nữa, gặp phải tình cảnh khó khăn hơn nữa, cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng, cho nên, sau này đừng có bất kỳ ý định gì với nàng." Lời nói của Hứa Kế Thành vẫn không nhanh không chậm như trước, lại khiến Dạ Tam nghe thấy có xúc động muốn khóc, tình cảm sâu nặng bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy chứ.
Nàng còn sống, hoàn cảnh sẽ gian nan hơn nữa ta cũng sẽ sống sót, nàng chết rồi, ta sẽ chôn cùng nàng.
"Gia, nếu ngài đã coi trọng vương phi như vậy, tại sao lại lạnh nhạt với nàng, mấy hôm nay nàng làm vương phi có tiếng không có miếng trong phủ, cũng rất vất vả." Dạ Tam nói ra lời từ tận đáy lòng.
Tuy rằng sự vất vả của Kinh Mặc, có đến tám chín phần mười là do gia nhà bọn họ mang đến.
"Người chỉ cần biết trong phủ Thành Vương này, địa vị của nàng còn cao hơn cả ta là được, quan hệ giữa chúng ta như thế nào, đó là chuyện của chúng ta, cút xuống, nhận phạt." Hứa Kế Thành nói xong cúi đầu, tay lại xoa nhẹ quyển trục bên cạnh bàn đọc sách, vì bị mình sờ vào quá nhiều, vỏ ngoài quyển trục này đã sởn lông ra rồi.
Thấy Dạ Tam lui xuống, Hứa Kế Thành mới chậm rãi trải bức tranh ra, bên trong là một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt sáng ngời như sao, trên gương mặt mềm mại tràn đầy kiêu hãnh, giống như mẫu đơn nở rộ trong muôn hoa kiêu ngạo, ung dung quý phái, lại cứng cỏi vô cùng.
Năm đó, mình bị Kinh Mặc và Trọng Lâu bắt cóc, ba người ở cùng nhau mấy ngày, cuối cùng lại bị đe dọa, không thể bênh vực bọn họ, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn kiêu ngạo hơn người vì chỉ số thông minh áp đảo người khác, trong lòng hắn không phục, sau khi Ôn Tư cô cô và Đại Lương có quan hệ thông gia, hắn cải trang đi đến biên giới phía nam, vì tiểu công chúa không để mình vào mắt kia đang dẫn binh ở biên giới phía nam.
Hắn muốn tìm Kinh Mặc để khiêu chiến, vì an toàn, hắn đã dịch dung, lại không ngờ vẫn bị phát hiện, hắn bị bè đảng còn sót lại của tam hoàng thúc đuổi giết, hắn hăm hở đánh trả, thế nhưng số lượng người bên cạnh hắn có hạn, nhanh chóng bị bọn họ dồn vào đường cùng.
Đúng lúc đó Kinh Mặc đi ngang qua nhìn thấy, Kinh Mặc dẫn theo Trần Nguyên Khánh chém giết xông vào vòng vây cứu hắn ra, sau đó đưa hắn vào phủ dưỡng bệnh hơn một tháng, thời gian hơn một tháng đó là quãng thời gian ấm áp nhất trong trí nhớ của Hứa Kế Thành, vì muốn điều dưỡng thân thể hắn, Kinh Mặc thậm chí còn mời cả ngự y đến.
Sau đó sức khỏe của hắn khôi phục, xin từ biệt rời đi, nhưng mà Kinh Mặc vẫn ở lại trong trái tim hắn...
Hắn nhỏ hơn Kinh Mặc sáu tuổi, cho nên khi hắn còn là thiếu niên đã từng vắt óc nghĩ cách phá hủy chuyện hôn nhân của Kinh Mặc, hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy tất cả tài năng và trí tuệ của mình đều đã dùng để ngăn cản Kinh Mặc kết hôn rồi, mãi đến tận khi hắn trưởng thành, có thể lấy vợ, lại vì thân phận của Kinh Mặc bị hoàng thúc kiêng dè...
Đến lúc không còn cách nào, hắn chỉ có thể thay tên đổi họ dùng một cuộc chiến tranh đón nàng về bên cạnh mình, nhưng mà, khi đến gần nàng trong lòng lại lo sợ, thế mà hắn lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.
Rõ ràng đã tương tư tận xương tủy từ lâu, nhưng lại chẳng nói thành lời một câu tương tư.
Hắn muốn yêu một lần không quan tâm đến chuyện gì, nhưng hoàn cảnh của hắn thật sự không dám quá mức cưng chiều nàng, vì tình yêu của hắn là con dao hai lưỡi, sẽ khiến người trên ngai vàng kia kiêng kỵ, giữa việc có được nàng và bảo vệ nàng, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ nàng.
Bức tranh này do chính hắn vẽ ra sau khi quay về Tử Húc Quốc, lúc đó Kinh Mặc vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt rực rỡ như ánh sao, chỉ liếc mắt một cái đã đi vào trái tim, cả đời này cũng không muốn có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Bàn tay Hứa Kế Thành lần lượt lướt trên bức tranh, tình cảm sâu sắc trong mắt giống như mặt biển không gợn sóng, nước êm sâu thẳm...
Rất lâu sau đó, hắn buồn bã ủ rũ cất bức tranh đi, không kiềm chế được đi về phía tẩm điện của Kinh Mặc, hắn thật sự luyến tiếc cô gái giờ phút này đang ngủ yên ổn trong điện kia.
Bây giờ hắn mới hiểu được, ban đầu trước khi đến đây, mình không sợ gì sống chết, vì trong lòng hắn chẳng có ràng buộc gì, bây giờ, hắn thật sự không nỡ chết đi.
Hắn phải quay về thật khỏe mạnh, giữ chặt cô gái của hắn, ân ái triền miên với nàng, cùng nàng sinh thật nhiều thật nhiều con...
Cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được bước vào phòng của Kinh Mặc một lần nữa, cho dù biết rõ có thể nàng sẽ phát hiện ra, nhưng mà hắn không khống chế được, đứng trước lý trí sắp đến, tất cả kiềm chế đều tan rã hết rồi.
Hắn lại hôn lên môi Kinh Mặc lần nữa, nhẹ nhàng liếm từng chút một, không dám động mạnh, sợ quấy rầy giấc mơ đẹp của nàng.
Nhưng mà cho dù chỉ lướt qua cũng sắp lấy mạng hắn mất rồi, hắn vẫn luôn biết rằng Kinh Mặc có độc, lại không ngờ rằng chỉ cần chạm vào là có thể bệnh nặng không cách nào cứu chữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.