Tung Hoành Cổ Đại

Chương 136: NGƯỜI ĐÀN BÀ CHANH CHUA MẮNG NGƯỜI.

Ôn Uyển

18/04/2021

Ngày tháng cứ không mặn không nhạt như vậy trôi qua mấy ngày.

Lãnh Ninh từ ngoài cung đi vào, uống một ít rượu, liền trực tiếp xông đến Thái Vi cung, chỉ vào mũi của Ôn Yến tức giận mắng: “Đều là tại cô, khiến hoàng thượng rơi vào tình thế khó xử như vậy, nếu ta là cô, biết điều một chút rời khỏi hoàng cung, không muốn mất mặt như vậy. Cô đã là phi tần của tiên đế, nếu cảm động và nhớ nhung sự ân huệ của tiên đế, tự mình xuất gia cầu phúc cho tiên đế. Sao cô vẫn ở lại trong cung ngày đêm sống cùng hoàng thượng? Đại Lương ta có một người phụ nữ quyến rũ như cô, thật sự là tai họa của Đại Lương. Hôm nay ta phải giết chết cô, vì nước trừ hại!”

Nói xong, liền rút kiếm ra đâm đến chỗ Ôn Yến.

Thiên Sơn vừa dắt Mao Chủ Nhiệm đi dạo về, vừa vào cửa điện liền nghe thấy Lãnh Ninh hét lớn với Ôn Yến, trong lòng đột nhiên tức giận, vội vàng xông vào, lại nhìn thấy chàng ta xuất kiếm, nóng lòng đi tới, rút cây trâm trên đầu lao qua.

Lãnh Ninh nghe thấy tiếng gió thổi sau lưng, quay người dùng kiếm chặn lại, chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, chiếc trâm ngọc bị bảo kiếm của chàng ta đụng vào rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Khuôn mặt Thiên Sơn lập tức chuyển sang màu xanh, xông đến túm lấy cổ áo của Lãnh Ninh, tay năm tay mười liến tiếp đánh hai cái, vừa đánh vừa mắng: “Tên khốn này, đây là di vật duy nhất mà mẹ ta để lại cho ta, ngươi trả lại cho ta!”

Lãnh Ninh vốn muốn đánh trả lại, nghe thấy những lời nói của Thiên Sơn đột nhiên sững sỡ, chàng ta có chút lúng túng nhìn Thiên Sơn, thấy khuôn mặt giận dữ của Thiên Sơn, đột nhiên quên mất phải đánh trả.

Thiên Sơn đá một chân qua, sau đó cúi xuống nhặt chiếc trâm, nước mắt rơi xuống. Ôn Yến cũng sững sờ, trước kia thấy Thiên Sơn vô cùng trân trọng chiếc trâm này, lại không biết là di vật của mẹ cô ấy để lại.

Sự tức giận của Lăng Ninh với Ôn Yến được bao phủ bởi sự áy náy với Thiên Sơn, chàng ta ấp úng nói: “Xin lỗi, ta sẽ đền cho cô!”

Thiên Sơn đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Lăng Ninh: “Ngươi đền? Ngươi đền kiểu gì? Bán cả ngươi cũng không đền được!”

Lăng Ninh càng sợ hãi: “Xin lỗi!”

Thiên Sơn chỉ vào chàng ta hét lớn: “Ngươi coi ngươi là gì? Lại dám đến Thái Vi cung giở thói ngang ngược? Ngươi nghĩ ngươi cái gì cũng biết? Ngươi cho rằng ngươi nhân từ đại nghĩa? Ngươi ngay cả một cái rắm cũng không biết, chủ nhân nhà ta vì hoàng thượng đã phải trả giá bao nhiêu người biết không? Ban đầu không phải cô ấy vì cứu hoàng thượng, cần phải vào cung sao? Ta khinh, Hoàng quý phi này ngay cả một cái rắm cũng không phải. Chủ nhân của chúng ta là tai họa? Nếu không có chủ nhân nhà ta, cuộc chiến này không biết phải chết bao nhiêu người? Lúc đầu nếu không phải cô ấy mạo hiểm sinh mạng của mình để đưa hoàng thượng ra khỏi cung, chỉ sợ mạng sống của hoàng thượng đã không còn nữa rồi, hôm nay có thể đăng cơ làm hoàng đế sao? Cái gì ngươi cũng không biết, ở đây sủa loạn một hồi, ngươi cũng giống với Tư Không, đều là cái đồ đầu to không não, phế phẩm, cút ra ngoài, Thái Vi cung không cần ngươi bảo vệ, ngươi đi chết đi!”

Cảm giác say của Lăng Ninh cuối cùng cũng đã tỉnh, Thiên Sơn là một người tính tình ngay thẳng, nói giống như một quả pháo nổ, từ trước đến giờ không bao giờ vòng vo, lúc này thấy Lăng Ninh đập hỏng bảo bối của mình, nửa phần tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, Lăng Ninh trước đó chưa từng bị ai mắng như vậy, vẻ mặt hết đỏ lại xanh, lại không thể phản bác lại. Bởi vì, chàng ta biết di vật của mẹ trong lòng một người chiếm vị trí quan trọng như thế nào, bởi vì, mẹ của chàng ta cũng mất từ sớm, chỉ để lại cho chàng ta một chiếc áo bông do tự tay mẹ làm, sớm đã không vừa với người nữa rồi.

Vậy nên, lúc này cho dù bị Thiên Sơn chỉ vào đầu mà mắng, chàng ta cũng không dám phản bác nửa câu, ngược lại, còn cảm thấy rất có lỗi. Một người nếu như không phải trong tình trạng nóng như lửa đốt, đau lòng tức giận đan xen, cũng sẽ không nói ra những lời độc ác như vậy.

Thiên Sơn tức giận vì chàng ta vừa mới nói năng lỗ mãng với Ôn Yến, mặc dù biết rõ chàng ta không cố ý làm hỏng chiếc trâm của mình, cũng ghi hận, thấy chàng ta ngu ngốc đứng ở đây, đi lên phía trước đẩy chàng ta nói: “Cút, cút ra khỏi đây, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi!”

Lăng Ninh sớm đã quên phải mắng Ôn Yến, bị Thiên Sơn đẩy, cảm thấy có lỗi nói: “Xin lỗi, Thiên Sơn cô nương, tại hạ không cố ý, cây trâm của cô bao nhiêu tiền, tại hạ đền cho cô, không, đền cho cô gấp mười lần…!” Nói xong, lấy một cái túi từ trong ngực ra muốn lấy bạc.

Thiên Sơn nghe thấy chàng ta dùng bạc để so sánh với chiếc trâm của mình, vốn đã nổi trận lôi đình, bây giờ càng tức giận đến mức mất cả lý trí, giật lấy túi tiền của chàng ta tức giận nói: “Con mẹ ngươi, ngươi có tiền thì giỏi sao? Ta không cần ngươi đền, ngươi cút cho ta!”



Khuôn mặt của Lăng Ninh lập tức thay đổi, có chút tức giận nói: “Nói thì nói, cô mắng mẹ ta làm gì? Cô mắng ta như thế nào cũng được, là ta làm hỏng trâm của cô, nhưng mẹ ta làm gì cô?”

Thiên Sơn giậm chân, nước mắt loảng choảng rơi xuống, vừa tức vừa giận nói: “Thì sao? Ngươi làm hỏng di vật của mẹ ta cho ta, bây giờ ta nói một câu không được sao? Mẹ ngươi cao quý như vậy? Mẹ ta thì hèn hạ có phải không? Đáng bị một công tử cao quý như ngươi chà đạp có phải không?”

Lăng Ninh cau mày: “Cô nói như vậy không phải ức hiếp người khác sao? Tại hai không có ý như vậy!

“Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Ngươi đường đường là một nam nhân, đột nhập vào Thái Vi cung của ta trước tiên ức hiếp chủ nhân nhà ta, sau đó còn ức hiếp ta, lại còn ức hiếp mẹ ta, rốt cuộc là ai ức hiếp người khác? Có phải ngươi thấy Thái Vi cung chúng ta chỉ có hai người phụ nữ yếu ớt, không làm được gì ngươi, nên ngươi liền ức hiếp chúng ta? Hợp cung nhiều người như vậy, không thấy ngươi mắng ai, lại mắng chủ nhân của nhà ta, ta mắng ngươi mấy câu liền cảm thấy oan ức, liền nói ta ức hiếp người khác, vậy còn ngươi? Không phải ngươi mới mắng chủ nhân của ta sao? Một người nam nhân như ngươi lại không chịu đựng được mấy câu mắng, ngươi có bao giờ nghĩ qua một người phụ nữ yếu ở như chủ nhân nhà ta có thể chịu đựng được không? Vừa rồi nếu như không phải ta đến nhanh, chỉ nhân nhà ta đã chết dưới kiếm của ngươi rồi, đại nam nhân như các ngươi đến ức hiếp một người phụ nữ, rất vẻ vang có phải không? Vị Tư Không đại nhân kia của các ngươi dùng cái chết để đe dọa muốn chủ nhân của nhà ta không được sống yên ổn, chính là người tốt? Chỉ nhân nhà ta rốt cuộc làm cái gì, trong mắt các người lại đáng chết như vậy? Ta nói với ngươi, một ngày Thiên Sơn ta còn, các người ai cũng đừng mong động vào một cọng lông của cô ấy, nếu không Phi Long Môn ta cũng không ngại chống lại cả triều đình. Đến lúc đó, ngược lại ta muốn xem xem Tư Không đại nhân của các ngươi chết xuống âm phủ, làm thế nào để ăn nói với tổ tiên, làm thế nào để giải thích với Chiêu Thành hoàng hậu!” Thiên Sơn càng mắng càng hăng, cuối cùng lấy tổ tiên cùng với Phi Long Môn, chủ nhân triều đại đầu tiên Chiêu Thành hoàng hậu ra.

Lăng Ninh nghe những lời nói của Thiên Sơn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Đúng vậy, Hoàng quý phi bây giờ là chủ nhân của Phi Long Môn, nếu như thật sự có mệnh hệ gì dưới kiếm của chàng ta, chỉ sợ cả Phi Long Môn sẽ đối địch với triều đình, đến lúc đó chiến tranh sẽ lại xảy ra, bách tính trăm họ lầm than, đều là vì chàng ta mà ra!

Chàng ta tự biết mình đuối lý, cũng không dám chạm đến gốc của Thiên Sơn, chỉ để tùy ý Thiên Sơn chỉ vào chàng ta mà mắng.

Đời này của chàng ta chưa bao giờ bị mắng nhiếc như này, nhưng cũng chưa từng thử bị người khác mắng mà không có một chút tức giận, chỉ có sự hối hận và sợ hãi áy náy.

Cuối cùng, vẫn là Ôn Yến không thể nhìn tiếp được nữa, đứng bên cửa nói: “Đủ rồi, Thiên Sơn, mắng nữa chính là phẩm hạnh của một người đàn bà chanh chua chửi đổng, quay lại đi!”

Thiên Sơm mới chỉnh đốn lại y phục, trừng mắt với Lăng Ninh nói: “Ngươi cút cho ta, sau này không cho phép đến nữa!”

Nói xong, đi vào bên trong điện, “đùng” một tiếng đóng cửa lại.

Ôn Yến nhìn dáng vẻ thở hổn hển vì tức giận của cô, cười nói: “Tại sao ngươi lại tức giận với hắn? Hắn cũng không làm hại ta!”

Thiên Sơn thay đổi lại mái tóc đang bị tung ra, khuôn mặt vẫn mang theo sự giận dữ: “Làm bị thương hay không làm bị thương là một chuyện, nhưng bắt nạt chủ nhân của nhà ta không thể khoanh chân đứng nhìn. Ta còn mắng chưa đủ ác đó, nên nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn!”

Trong lòng Ôn Yến rất cảm động, chỉ là nghe thấy câu cuối cùng, không nhịn được cau mày nói: “Mắng hắn mấy câu là được rồi, tổ tông nhà hắn đều là quan tướng tốt, đều vì đất nước mà hi sinh tính mạng của mình, mẹ hắn đã chết lúc hắn mới ba tuổi, ngươi vừa mắng người nhà hắn, quả là có chỗ không thỏa đáng.”

Lúc này Thiên Sơn mới nhớ đến lòng trung thành của nhà họ Lăng, tức giận có chút tiêu giảm, nói: “Tôi là tức giận mà đầu óc hồ đồ, quên mất nhà họ Lương đều là trung liệt. Chỉ là tất cả người nhà họ Lương đều cố gắng sinh ra quân tướng tốt, sao lại sinh ra cái đồ đầu có khuyết điểm như hắn chứ? Thật khiến người khác tức giận mà!” Trong tay cô vẫn nắm chặt chiếc trâm đã bị gãy của cô, rất đau lòng. Ôn Yến quen biết Thiên Sơn lâu như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy cô rơi lệ, lần này lại khóc trước mặt người khác, không nghĩ cũng biết trong lòng nhất định rất khó chịu.

Cô bước lên trước cầm lấy chiếc trâm, nói: “Ta tìm một thợ thủ công lành nghề để giúp ngươi nối lại chiếc trâm này, vẫn có thể dùng, không cần buồn như vậy!”

Đôi mắt Thiên Sơn đã đỏ lên, nói: “Tôi chưa từng gặp qua mẹ mình, dì Lục nói với tôi đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi.”

Ôn Yến không ngờ thân thế của Thiên Sơn đáng thương như vậy, không kiềm được thương hại nói: “Được rồi, không buồn nữa, nạm lại rồi vẫn có thể dùng được, mẹ ngươi cũng không muốn ngươi vì món đồ bà ấy để lại mà đau buồn.”

Thiên Sơn đột nhiên nói: “Tôi buồn, bà ấy cũng không biết!”



Ôn Yến nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Sao lại không biết? Ngươi là tâm can bảo bối của bà ấy, bà ấy ở trên thiên đường vẫn luôn bảo vệ ngươi, dõi theo ngươi!”

Thiên Sơn có chút kích động, lông mi chớp chớp: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, đã lúc nào ta lừa ngươi chưa?” Ôn Yến nở nụ cười đầu dịu dàng: “Được rồi, lau sạch nước mắt đi, nhìn ngươi bây giờ, rất giống một con mèo nhỏ bẩn thỉu!” Nói xong, liền giơ tay lên lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cho cô ấy, lúc này Thiên Sơn mới hết khóc nở nụ cười: “Tôi không phải là mèo!” Ngẩng đầu thấy vẻ mặt Ôn Yến có chút buồn, an ủi nói: “Những lời nói của người đàn ông giả tạo kia, chủ nhân không cần phải để trong lòng, ai mà chưa bị người khác nói chứ!”

Ôn Yến nhìn Thiên Sơn: “Ngươi vừa nói Tư Không đại nhân lấy cái chết để đe dọa là ý gì?”

khuôn mặt Thiên Sơn liền thay đổi: “Không có ý gì, chính mà thuận miệng nên mới nói như vậy!”

Ôn Yến khẽ cười, thần sắc có chút buồn, nói: “Không nói thì thôi, bây giờ ngay cả ngươi cũng muốn giấu ta!”

Thiên Sơn nghe thấy vậy có chút xót xa trong lòng, cô ấy kéo Ôn Yến, buồn bã nói: “Chủ nhân, Thiên Sơn không muốn giấu người, chỉ là oan ức cho người thôi!”

Ánh nắng bên ngoài điện chiếu lên khuôn mặt của Ôn Yến, đôi bông tai ngọc trai lấp lánh càng khiến cô trong xinh đẹp hơn, cô vẫn lặng lẽ đứng ở đó, khẽ nói: “Có ngươi, có chàng, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều không cảm thấy oan ức.”

Thiên Sơn vô cùng cảm động, cô ấy ngước mắt nhìn Ôn Yến, trong mắt vẫn còn nước mắt, cô ấy là một cô nhi, chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của người khác, càng chưa từng được người khác xem trọng. Lúc này nghe được lời nói của Ôn Yến, tự thề rằng sống chết đi theo cô, đời này sẽ không rời bỏ cô, cô ấy nói những lời ấm áp với một người bạc mệnh như cô ấy như vậy, cô ấy chỉ cảm thấy tảng băng trong lòng từ từ tan chảy.

Đã là sống chết có nhau, vậy, là phong ba vẫn đi chung một đường, phía trước cho dù xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng sẽ cùng cô đối mặt.

Cuối cùng, cô ấy nghiến răng nói: “Tư Không đại nhân, dựa vào tuyệt thực kháng nghị, muốn bức hoàng thượng sắc lập chủ nhân làm thái phi.”

Nếu như phi tần của tiên đế không phạm phải sai lầm, hoàng đế sẽ không có quyền yêu cầu phi tần của tiên đế xuất cung tu hành, trừ khi phi tần tự mình yêu cầu xuất cung, vậy nên Tư Không Trương đại nhân thật ra muốn Ôn Yến tự mình xin xuất cung tu hành, lại dùng cách như vậy để giữ gìn thể diện cho hoàng đế, mặt bên đe dọa Ôn Yến.

Ôn Yến nghe thây vậy, im lặng không nói gì, cô đi đến phía trước hành lang, chìa tay vịn lấy lan can, con chuồn chuồn bay thấp, phía trước lan can có một vại hoa sen, ngày hè thật xinh đẹp, hoa sen đúng lúc đang nở rộ, hương sen theo gió tràn ngập mỗi góc ngách của Thái Vi cung.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Hoa sen nở vào mùa hè thật đẹp, nghĩ đến hoa sen ở Đại Trì nở sẽ càng đẹp, ngươi đi hỏi hoàng thượng xem lúc nào có thời gian cùng ta đi thưởng hoa sen!”

Thiên Sơn thở dài nói: “Bây giờ người vẫn còn tâm tư đi ngắm hoa sen? Theo tôi nói, trực tiếp giết đến phủ Tư Không kia, tìm ông già kia hỏi rõ ràng, nếu như ông ta vẫn cứng miệng, tôi sẽ đánh đến khi ông ta rụng hết răng!”

Ôn Yến mỉm cười, liếc nhìn khuôn mặt xảo quyệt của Thiên Sơn, nói: “Rụng hết răng? Chỉ sợ ông ta sớm đã không còn răng rồi!”

Thiên Sơn cũng bật cười, vỗ đầu nói: “Đúng nha, già như vậy, sợ là đã không còn răng rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tung Hoành Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook