Chương 251: RA TAY VỚI TĨNH QUỐC HẦU
Ôn Uyển
18/04/2021
Đám người Lương Khuê không còn lời nào để nói.
Lời của Hoàng Thượng vô cùng kín kẽ, nói chàng chưa thừa nhận Hoàng Quý Phi phải không? Chàng nói coi Hoàng Quý Phi là người thân, Thái phi cũng là người thân.
Nói chàng thừa nhận? Không, chàng chỉ nói Ôn Yến là mẹ của con chàng, điều này cũng là sự thật.
Đám người này đối với chàng quá tàn nhẫn rồi. Bọn họ muốn dựa vào việc này mà lần nữa nắm lấy sai lầm, điểm yếu của Hoàng Thượng nhưng không thể rồi. Người ta căn bản không hề giấu kín, mà còn thẳng thắn nói ra những lời trong lòng cho mọi người biết.
Chàng quang minh lỗi lạc, càng khiến người ta cảm thấy bọn họ đen tối.
Sau khi bãi triều, Trương Tiên Huy đi thẳng đến phủ Lương Khuê.
Trương Tiên Huy lạnh lùng nói: “Hôm nay bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, Chung Phục Viễn chưa từng vào triều, không quan không chức, hắn tới làm cái gì chứ? Rõ ràng là Hoàng Thượng bảo hắn tới, hắn là nghĩa tử của Chu lão tướng quân, Chu lão tướng quân đã cất nhắc không ít võ tướng trong toàn triều, nên lời của Chung Phục Viễn khá có trọng lượng.”
Lương Khuê suy nghĩ một chút: “Có lẽ ngay từ khi cả nhà họ bắt đầu đi du ngoạn đã là một cái bẫy rồi, họ muốn ép chúng ta mở miệng trước, chúng ta đã quá kích động, không giữ được bình tĩnh.”
Trương Tiên Huy ảo não nói: “Vốn tưởng nắm được điểm yếu của Hoàng Thượng, không ngờ còn làm mất sạch đường lui, sau này nếu không thể nắm được điểm yếu và dùng thế lực bắt ép Hoàng Thượng, một khi Hoàng Thượng khai đao với chúng ta, thì cục diện của chúng ta sẽ rất bị động.”
Vẻ mặt Lương Khuê hơi giận: “Hôm nay trên triều đình, không có ai lên tiếng ủng hộ chúng ta. Mấy tên rùa đen rụt đầu này, ngày thường xảy ra chuyện thì lập tức tìm đến bản quan, khi cần bọn họ hỗ trợ thì lại không trông cậy được.”
“Bọn họ đều là kẻ mượn gió bẻ măng, ngươi vẫn mong bọn họ lên tiếng trợ giúp ư?” Trương Tiên Huy suy nghĩ một chút: “Nhưng, dù muốn lên tiếng, cũng không có cách nào, nhà người ta đi ra ngoài du ngoạn, đúng là không phải chuyện gì, chúng ta sai ở chỗ quá vội lên tiếng.”
Lương Khuê thở dài một hơi: “Không phải chúng ta vội, mà là thế cục bức thiết. Bây giờ Hoàng Thượng đã dần dần tập trung hoàng quyền, thái độ của Lương Quang Tường lại luôn luôn mập mờ không rõ, cũng không biết cuối cùng hắn sẽ đứng về bên nào. Nếu như ngay cả Lương Quang Tường, Hoàng Thượng cũng thu phục được thì chúng ta hãy tự cầu phúc đi.”
Mấy năm nay, ở kinh thành, nhà họ Lương và nhà họ Trương xem như hoành hành không kiêng dè, nếu thật bị truy xét thì e là không chỉ dừng lại ở khám nhà diệt tộc đâu.
Bây giờ Hoàng Thượng chưa tập trung hoàng quyền, cho nên tạm thời không dám động đến bọn họ, nhưng xem tình thế thì ngày đó thật sẽ đến.
“Hơn nữa, Trương Tư Không đã cắn chúng ta, Thiên Sơn con gái ông ta là người bên cạnh Ôn Yến, là hộ pháp của Phi Long môn, có địa vị cực cao trong Phi Long môn. Nghe nói ngoài Môn Chủ Phi Long môn thì nàng có địa vị cao nhất, đến cả trưởng lão cũng phải nghe nàng.”
Lương Khuê giật mình: “Thiên Sơn không phải thị nữ sao? Sao nàng ta còn là hộ pháp?”
Trương Tiên Huy lắc đầu: “Lương đại nhân của ta, ngươi không biết Phi Long môn, Thiên Sơn là thị nữ thiếp thân của Môn Chủ, cùng cấp hộ pháp, nên không thể đắc tội lão già này, nếu không Ôn Yến chưa sử dụng sức mạnh Phi Long môn thì Thiên Sơn đã dùng rồi, chẳng phải chúng ta sẽ chịu thiệt sao? Chúng ta không đắc tội nổi với Phi Long môn.”
Nhưng Lương Khuê không xem trọng: “Phi Long môn đã không xuất hiện nhiều năm như vậy rồi, có cái gì đáng ngại chứ? Nếu quả thật có năng lực như vậy, thì Ôn Yến đã không luôn chịu đè nén, đã sớm ở bên Hoàng Thượng rồi. Trước kia ta đã mấy lần ra tay đối phó Ôn Yến, nhưng không hề có người của Phi Long môn đến giúp, mặt khác Ôn Yến cũng biết võ công, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.”
Trương Tiên Huy xua tay: “Ngươi và ta đều không biết nước của Phi Long môn sâu bao nhiêu, không nên trêu chọc vào là tốt nhất, nhất là bây giờ không thể coi đây là điểm yếu để uy hiếp Hoàng Thượng, tốt nhất chưa nên động vào nàng ta.”
Lương Khuê hừ một tiếng, chòm râu hoa râm khẽ rung lên: “Bản quan không tin cô gái đó có năng lực lớn như thế. Ta thật muốn xem có phải Phi Long môn của nàng ai cũng phải e ngại hay không?”
Trương Tiên Huy biết tính tình ông ta cố chấp, có thuyết phục cũng vô dụng, hơn nữa, tìm hiểu sâu về Ôn Yến một chút cũng tốt.
Dừng một chút, Trương Tiên Huy nghiến răng: “Lương Quang Tường đã không làm việc cho chúng ta, không bằng chúng ta ra tay với Tĩnh Quốc Hầu đi.”
Lương Khuê xua tay: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, làm sao Tĩnh Quốc Hầu có thể kết minh với chúng ta được? Ông ta là ai chứ? Ông ta là cha vợ của Hoàng Thượng đấy.”
“Không…” Ông ta tiến lên, nói nhỏ hai câu bên tai Lương Khuê.
Lương Khuê kinh hãi: “Sao có thể như vậy? Một khi bị tra ra là tội chết đấy.”
Trương Tiên Huy nhìn ông ta: “Lương đại nhân, ngươi cho là một khi bị Hoàng Thượng để mắt tới, hai nhà chúng ta còn có đường sống sao? Hơn nữa, bây giờ, Tĩnh Quốc Hầu quản lý Binh bộ, có một phần ba binh quyền trong tay. Nếu như ông ta chết, nhất định sẽ phải sắp xếp lại Binh bộ Thượng thư, dựa theo danh sách của Lại bộ thì người có tư cách nhậm chức Binh bộ Thượng thư là Trần Nguyên Khánh.”
“Trần Nguyên Khánh? Nhưng người này chúng ta còn chưa nắm được.” Lương Khuê xua tay: “Không được, hắn từng là bộ hạ cũ của Hoàng Thượng, hết sức trung thành với Hoàng Thượng, người này chúng ta không thể tiếp xúc.”
“Đó là trước kia”. Trương Tiên Huy cười lạnh một tiếng: “Bây giờ Ôn Yến trở về, hắn còn có thể một lòng với Hoàng Thượng sao?”
“Ý ngươi là?” Lương Khuê híp mắt lại.
“Không sai, hắn vẫn luôn giận Ôn Yến vì cái chết của Ninh An vương phi Trần Vũ Trúc, trách Ôn Yến thấy chết không cứu, bây giờ Hoàng Thượng và Ôn Yến lại đứng cùng một trận tuyến, còn sinh cho Hoàng Thượng cặp song sinh nam nữ, ngươi nói trong lòng Trần Nguyên Khánh có thể thoải mái sao?”
Lương Khuê cảm thấy ông ta nói rất có đạo lý, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại xua tay: “Không được, ngày đó Ninh An vương phi chết là do Khanh Nhi hạ độc, trên nguyên tắc không liên quan đến Ôn Yến, tin là Ôn Yến cũng không có cách nào cứu nàng.”
“Dù đó là sự thật, thì Trần Nguyên Khánh cũng không tin, nhớ vào ngày giỗ năm ngoái của Ninh An vương phi, ta đã gặp Trần Nguyên Khánh, ta tỏ ra tiếc hận về điều này, ngươi biết Trần Nguyên Khánh đã nói thế nào không?”
Lương Khuê trợn tròn mắt: “Hắn nói thế nào?”
Trương Tiên Huy khẽ híp mắt lại, chỉ chừa lại một khe hở: “Hắn nói, lúc đầu muội muội của hắn không đáng chết, là có một số người thấy chết không cứu.”
Lương Khuê ồ lên một tiếng: “Nói như vậy thì đúng là trách tội Ôn Yến rồi?”
“Trần Nguyên Khánh rất xem trọng cô muội muội này, mọi người đều rõ y thuật của Ôn Yến cao minh cỡ nào, hắn nói đã xóa bỏ hiềm khích trước kia, chẳng qua là nể mặt Hoàng Thượng, hơn nữa hắn cũng tin nhầm Khanh Nhi nhưng trong lòng hắn thật sự không cho rằng Ôn Yến thấy chết không cứu? Không phải, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.”
“Nói như vậy, nếu hắn đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư thì rất có lợi với chúng ta.” Lương Khuê nói.
Trương Tiên Huy trầm ngâm một lúc lâu: “Nhưng chúng ta vẫn phải làm gì đó để chia rẽ hắn và Hoàng Thượng, chuyện này cũng không gấp, chờ hắn đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư rồi nói.”
Lương Khuê ừ một tiếng: “Nếu đã quyết định như vậy, thì khi nào ra tay với Tĩnh Quốc Hầu? Ra tay như thế nào?”
Ánh mắt Trương Tiên Huy lạnh lẽo: “Việc này không nên chậm trễ, phải giết bọn họ trở tay không kịp.”
Lương Khuê gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ phái những người tinh nhuệ nhất đi.”
Trương Tiên Huy vẫn rất yên tâm với cách làm việc của ông ta, nhưng, còn có một người, luôn khiến bọn họ cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Trương Tiên Huy nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Lương Quang Tường? Thái độ của hắn là gì? Theo lý mà nói, hắn nhất định phải dựa vào chúng ta, một khi việc giữa hắn và Lăng Quý Thái phi bị Hoàng Thượng biết được, là tử tội, hắn không lo lắng điều đó sao? Hay là hắn cho là hắn có khả năng giữ kín bí mật này?”
Lương Khuê cười lạnh: “Hắn cho rằng mình có thể giữ kín bí mật này, tưởng không ai biết chuyện kia, trước tiên đừng có gấp, cứ để hắn bay nhảy hai ngày đã.”
Lời của Hoàng Thượng vô cùng kín kẽ, nói chàng chưa thừa nhận Hoàng Quý Phi phải không? Chàng nói coi Hoàng Quý Phi là người thân, Thái phi cũng là người thân.
Nói chàng thừa nhận? Không, chàng chỉ nói Ôn Yến là mẹ của con chàng, điều này cũng là sự thật.
Đám người này đối với chàng quá tàn nhẫn rồi. Bọn họ muốn dựa vào việc này mà lần nữa nắm lấy sai lầm, điểm yếu của Hoàng Thượng nhưng không thể rồi. Người ta căn bản không hề giấu kín, mà còn thẳng thắn nói ra những lời trong lòng cho mọi người biết.
Chàng quang minh lỗi lạc, càng khiến người ta cảm thấy bọn họ đen tối.
Sau khi bãi triều, Trương Tiên Huy đi thẳng đến phủ Lương Khuê.
Trương Tiên Huy lạnh lùng nói: “Hôm nay bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, Chung Phục Viễn chưa từng vào triều, không quan không chức, hắn tới làm cái gì chứ? Rõ ràng là Hoàng Thượng bảo hắn tới, hắn là nghĩa tử của Chu lão tướng quân, Chu lão tướng quân đã cất nhắc không ít võ tướng trong toàn triều, nên lời của Chung Phục Viễn khá có trọng lượng.”
Lương Khuê suy nghĩ một chút: “Có lẽ ngay từ khi cả nhà họ bắt đầu đi du ngoạn đã là một cái bẫy rồi, họ muốn ép chúng ta mở miệng trước, chúng ta đã quá kích động, không giữ được bình tĩnh.”
Trương Tiên Huy ảo não nói: “Vốn tưởng nắm được điểm yếu của Hoàng Thượng, không ngờ còn làm mất sạch đường lui, sau này nếu không thể nắm được điểm yếu và dùng thế lực bắt ép Hoàng Thượng, một khi Hoàng Thượng khai đao với chúng ta, thì cục diện của chúng ta sẽ rất bị động.”
Vẻ mặt Lương Khuê hơi giận: “Hôm nay trên triều đình, không có ai lên tiếng ủng hộ chúng ta. Mấy tên rùa đen rụt đầu này, ngày thường xảy ra chuyện thì lập tức tìm đến bản quan, khi cần bọn họ hỗ trợ thì lại không trông cậy được.”
“Bọn họ đều là kẻ mượn gió bẻ măng, ngươi vẫn mong bọn họ lên tiếng trợ giúp ư?” Trương Tiên Huy suy nghĩ một chút: “Nhưng, dù muốn lên tiếng, cũng không có cách nào, nhà người ta đi ra ngoài du ngoạn, đúng là không phải chuyện gì, chúng ta sai ở chỗ quá vội lên tiếng.”
Lương Khuê thở dài một hơi: “Không phải chúng ta vội, mà là thế cục bức thiết. Bây giờ Hoàng Thượng đã dần dần tập trung hoàng quyền, thái độ của Lương Quang Tường lại luôn luôn mập mờ không rõ, cũng không biết cuối cùng hắn sẽ đứng về bên nào. Nếu như ngay cả Lương Quang Tường, Hoàng Thượng cũng thu phục được thì chúng ta hãy tự cầu phúc đi.”
Mấy năm nay, ở kinh thành, nhà họ Lương và nhà họ Trương xem như hoành hành không kiêng dè, nếu thật bị truy xét thì e là không chỉ dừng lại ở khám nhà diệt tộc đâu.
Bây giờ Hoàng Thượng chưa tập trung hoàng quyền, cho nên tạm thời không dám động đến bọn họ, nhưng xem tình thế thì ngày đó thật sẽ đến.
“Hơn nữa, Trương Tư Không đã cắn chúng ta, Thiên Sơn con gái ông ta là người bên cạnh Ôn Yến, là hộ pháp của Phi Long môn, có địa vị cực cao trong Phi Long môn. Nghe nói ngoài Môn Chủ Phi Long môn thì nàng có địa vị cao nhất, đến cả trưởng lão cũng phải nghe nàng.”
Lương Khuê giật mình: “Thiên Sơn không phải thị nữ sao? Sao nàng ta còn là hộ pháp?”
Trương Tiên Huy lắc đầu: “Lương đại nhân của ta, ngươi không biết Phi Long môn, Thiên Sơn là thị nữ thiếp thân của Môn Chủ, cùng cấp hộ pháp, nên không thể đắc tội lão già này, nếu không Ôn Yến chưa sử dụng sức mạnh Phi Long môn thì Thiên Sơn đã dùng rồi, chẳng phải chúng ta sẽ chịu thiệt sao? Chúng ta không đắc tội nổi với Phi Long môn.”
Nhưng Lương Khuê không xem trọng: “Phi Long môn đã không xuất hiện nhiều năm như vậy rồi, có cái gì đáng ngại chứ? Nếu quả thật có năng lực như vậy, thì Ôn Yến đã không luôn chịu đè nén, đã sớm ở bên Hoàng Thượng rồi. Trước kia ta đã mấy lần ra tay đối phó Ôn Yến, nhưng không hề có người của Phi Long môn đến giúp, mặt khác Ôn Yến cũng biết võ công, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.”
Trương Tiên Huy xua tay: “Ngươi và ta đều không biết nước của Phi Long môn sâu bao nhiêu, không nên trêu chọc vào là tốt nhất, nhất là bây giờ không thể coi đây là điểm yếu để uy hiếp Hoàng Thượng, tốt nhất chưa nên động vào nàng ta.”
Lương Khuê hừ một tiếng, chòm râu hoa râm khẽ rung lên: “Bản quan không tin cô gái đó có năng lực lớn như thế. Ta thật muốn xem có phải Phi Long môn của nàng ai cũng phải e ngại hay không?”
Trương Tiên Huy biết tính tình ông ta cố chấp, có thuyết phục cũng vô dụng, hơn nữa, tìm hiểu sâu về Ôn Yến một chút cũng tốt.
Dừng một chút, Trương Tiên Huy nghiến răng: “Lương Quang Tường đã không làm việc cho chúng ta, không bằng chúng ta ra tay với Tĩnh Quốc Hầu đi.”
Lương Khuê xua tay: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, làm sao Tĩnh Quốc Hầu có thể kết minh với chúng ta được? Ông ta là ai chứ? Ông ta là cha vợ của Hoàng Thượng đấy.”
“Không…” Ông ta tiến lên, nói nhỏ hai câu bên tai Lương Khuê.
Lương Khuê kinh hãi: “Sao có thể như vậy? Một khi bị tra ra là tội chết đấy.”
Trương Tiên Huy nhìn ông ta: “Lương đại nhân, ngươi cho là một khi bị Hoàng Thượng để mắt tới, hai nhà chúng ta còn có đường sống sao? Hơn nữa, bây giờ, Tĩnh Quốc Hầu quản lý Binh bộ, có một phần ba binh quyền trong tay. Nếu như ông ta chết, nhất định sẽ phải sắp xếp lại Binh bộ Thượng thư, dựa theo danh sách của Lại bộ thì người có tư cách nhậm chức Binh bộ Thượng thư là Trần Nguyên Khánh.”
“Trần Nguyên Khánh? Nhưng người này chúng ta còn chưa nắm được.” Lương Khuê xua tay: “Không được, hắn từng là bộ hạ cũ của Hoàng Thượng, hết sức trung thành với Hoàng Thượng, người này chúng ta không thể tiếp xúc.”
“Đó là trước kia”. Trương Tiên Huy cười lạnh một tiếng: “Bây giờ Ôn Yến trở về, hắn còn có thể một lòng với Hoàng Thượng sao?”
“Ý ngươi là?” Lương Khuê híp mắt lại.
“Không sai, hắn vẫn luôn giận Ôn Yến vì cái chết của Ninh An vương phi Trần Vũ Trúc, trách Ôn Yến thấy chết không cứu, bây giờ Hoàng Thượng và Ôn Yến lại đứng cùng một trận tuyến, còn sinh cho Hoàng Thượng cặp song sinh nam nữ, ngươi nói trong lòng Trần Nguyên Khánh có thể thoải mái sao?”
Lương Khuê cảm thấy ông ta nói rất có đạo lý, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại xua tay: “Không được, ngày đó Ninh An vương phi chết là do Khanh Nhi hạ độc, trên nguyên tắc không liên quan đến Ôn Yến, tin là Ôn Yến cũng không có cách nào cứu nàng.”
“Dù đó là sự thật, thì Trần Nguyên Khánh cũng không tin, nhớ vào ngày giỗ năm ngoái của Ninh An vương phi, ta đã gặp Trần Nguyên Khánh, ta tỏ ra tiếc hận về điều này, ngươi biết Trần Nguyên Khánh đã nói thế nào không?”
Lương Khuê trợn tròn mắt: “Hắn nói thế nào?”
Trương Tiên Huy khẽ híp mắt lại, chỉ chừa lại một khe hở: “Hắn nói, lúc đầu muội muội của hắn không đáng chết, là có một số người thấy chết không cứu.”
Lương Khuê ồ lên một tiếng: “Nói như vậy thì đúng là trách tội Ôn Yến rồi?”
“Trần Nguyên Khánh rất xem trọng cô muội muội này, mọi người đều rõ y thuật của Ôn Yến cao minh cỡ nào, hắn nói đã xóa bỏ hiềm khích trước kia, chẳng qua là nể mặt Hoàng Thượng, hơn nữa hắn cũng tin nhầm Khanh Nhi nhưng trong lòng hắn thật sự không cho rằng Ôn Yến thấy chết không cứu? Không phải, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.”
“Nói như vậy, nếu hắn đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư thì rất có lợi với chúng ta.” Lương Khuê nói.
Trương Tiên Huy trầm ngâm một lúc lâu: “Nhưng chúng ta vẫn phải làm gì đó để chia rẽ hắn và Hoàng Thượng, chuyện này cũng không gấp, chờ hắn đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư rồi nói.”
Lương Khuê ừ một tiếng: “Nếu đã quyết định như vậy, thì khi nào ra tay với Tĩnh Quốc Hầu? Ra tay như thế nào?”
Ánh mắt Trương Tiên Huy lạnh lẽo: “Việc này không nên chậm trễ, phải giết bọn họ trở tay không kịp.”
Lương Khuê gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ phái những người tinh nhuệ nhất đi.”
Trương Tiên Huy vẫn rất yên tâm với cách làm việc của ông ta, nhưng, còn có một người, luôn khiến bọn họ cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Trương Tiên Huy nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Lương Quang Tường? Thái độ của hắn là gì? Theo lý mà nói, hắn nhất định phải dựa vào chúng ta, một khi việc giữa hắn và Lăng Quý Thái phi bị Hoàng Thượng biết được, là tử tội, hắn không lo lắng điều đó sao? Hay là hắn cho là hắn có khả năng giữ kín bí mật này?”
Lương Khuê cười lạnh: “Hắn cho rằng mình có thể giữ kín bí mật này, tưởng không ai biết chuyện kia, trước tiên đừng có gấp, cứ để hắn bay nhảy hai ngày đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.