Chương 450: Sự hổ thẹn của trần nguyên khánh
Ôn Uyển
18/04/2021
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Yến liền dẫn theo Thiên Sơn đi đến cung Nhu Nghi.
Các cung nữ nhìn thấy được sự xuất hiện của Ôn Yến, hiển nhiên là rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian mà Nhu phi vẫn luôn hôn mê, ngày nào Trần Nguyên Khánh cũng sẽ đến đây, ngày nào cũng sẽ nói một vài lời nói ở bên tai của Nhu phi, mấy lời nói kia đều sẽ bị những người hầu hạ nghe thấy được, sau đó sẽ truyền vào trong tai của bọn họ.
Đối với môn chủ của Phi Long môn trong truyền thuyết mà bọn họ chỉ có thể nhìn từ phía xa, ở đáy lòng của bọn họ đã nhận định đó là một người nhỏ mọn vì lợi ích cá nhân, cho nên bọn họ căn bản cũng không tin tưởng Ôn Yến sẽ đến cung Nhu Nghi, nhất là khi cô còn nói muốn giúp Nhu phi giải độc.
"Môn chủ, tướng quân có lệnh, những người không có phận sự ở cung Nhu Nghi thì đều không được đi vào." Cung nữ kia nhìn Ôn Yến, trong mắt của nàng ta đều là vẻ không thể tin nổi, bên trong miệng lại nói ra lời từ chối.
Thiên Sơn nghe lời nói của cung nữ, nhịn không được mà cười ra tiếng, ở hậu cung của hoàng thượng, trong cung Nhu Nghi nơi ở của hậu phi của hoàng thượng, cung nữ vậy mà mở miệng lại nói là tướng quân có lệnh, Trần Nguyên Khánh thật sự đã xem hậu cung này trở thành hoa viên của mình.
Cung nữ kia nhìn về phía Thiên Sơn, trên mặt mang theo mấy phần tức giận, dù biết thị nữ ở bên cạnh môn chủ Ôn Yến đều là trưởng lão của Phi Long Môn, là sự tồn tại khó có thể đạt được, nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười trào phúng của Thiên Sơn, nàng ta nhịn không được mà nói: "Đây là mệnh lệnh của tướng quân, mời môn chủ quay về cho."
"Đây là hoàng cung của hoàng thượng, ở hậu cung người nắm giữ phượng ấn chính là môn chủ Ôn Yến, cho nên môn chủ của chúng ta đều có quyền lợi bước vào bất kì một cung nào, về phần tướng quân cái gì đó, thật ngại quá, ta không biết gì và cũng chưa từng nghe qua." Thiên Sơn thấy cung nữ kiên quyết như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Thế nhưng đây là Nhu Nghi cung, hiện tại Nhu phi nương nương lại trong tình trạng hôn mê, tướng quân đã dặn dò rồi, ở trong Nhu Nghi cung ngoại trừ Nhu phi nương nương ra thì bọn ta cũng chỉ có thể nghe theo lời của tướng quân." Cung nữ có chút chột dạ, nàng ta biết Nhu Nghi cung cũng là một bộ phận của hậu cung, thế nhưng tướng quân đã từng nói nếu như bọn họ dám cho người nào không có phận sự đi vào, chờ bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
"Nhu Nghi cung cũng là hậu cung của hoàng thượng, môn chủ Phi Long Môn của bọn ta chính là chủ của hậu cung." Thiên Sơn có lòng tốt nhắc nhở cung nữ vẫn dùng lời nói chính nghĩa như cũ ở trước mặt của mình.
Cung nữ cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là rất đề phòng mà nhìn Ôn Yến với Thiên Sơn, một lúc sau mới yếu ớt nói một câu: "Ai biết các người đến đây để làm gì, nếu như lại muốn hại Nhu phi nương nương của bọn ta, ta..."
Ôn Yến mỉm cười nhìn cung nữ bướng bỉnh kia, nhẹ giọng nói với Thiên Sơn: "Tiểu nha đầu này cứ mở miệng ra thì lại nói mệnh lệnh của tướng quân, vậy thì cứ đưa nàng ta hồi phủ tướng quân đi, hậu cung này vẫn phải nghe hoàng thượng và bổn môn chủ."
Lời nói của Ôn Yến hờ hững, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ vui buồn nào, lúc đầu cô cũng không muốn phải làm khó cung nữ nhỏ bé này, chỉ là cung nữ này mở miệng ra thì nhắc đến tướng quân ngậm miệng lại cũng tướng quân, ở trong mắt của nàng ta chỉ có tướng quân, không có Ôn Yến càng không có hoàng thượng, tâm trạng của cô thật sự rất không tốt.
Cho nên nhắm mắt làm ngơ hình như chính là cách tốt nhất.
"Ngươi cũng không có tư cách, ta chính là người của thủ tướng quân, ta..."
"Thiên Sơn cho người đưa nàng ta đến trước mặt của Trần Nguyên Khánh đi, thuật lại những lời nói ngày hôm nay mà nàng ta đã nói với ta cho Trần Nguyên Khánh nghe một chút." Ôn Yến Nói xong cũng không tiếp tục nhìn cung nữ kia nữa, trực tiếp muốn đi vào trong cung Nhu Nghi cung.
Cung nữ kia đã bị những người của Phi Long Môn mà Thiên Sơn mang đến khống chế lại, nàng ta sốt ruột nhìn bóng lưng của Ôn Yến, cao giọng nói: "Nếu như Nhu phi nương nương có bất kỳ bất trắc nào thì tướng quân của bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Ta nói đến đây để giải độc cho Nhu phi, nếu như thật sự có tâm tư không tốt gì đó đối với Nhu phi của các ngươi, vậy thì ta trực tiếp không cần phải đến đây, cứ để cho nàng ta nằm ở trên giường như thế này, làm một người sống thực vật không phải là tốt hơn à?" Đối với sự cố chấp của cung nữ kia, Ôn Yến cảm thấy bó tay rồi, cô nhịn không được mà nhắc nhở cung nữ kia.
Âm thanh của cô vừa mới dứt, cung nữ lúc nãy còn đang giãy dụa liền ngu ngơ trong nháy mắt, nàng ta nhìn chằm chằm Ôn Yến rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi đã không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Yến nữa, nàng ta mới chậm rãi nói một câu: "Tướng quân đã từng nói ngươi không phải là người tốt, không thể để cho ngươi tiếp xúc với tiểu thư của nhà ta, ngươi..."
Thế nhưng giống như là của Thiên Sơn đã nói, Ôn Yến chính là chủ của hậu cung, nàng ta căn bản cũng không làm gì được cô.
Thậm chí cô cũng đã quyết định vận mệnh của mình, giống như vào lúc bây giờ, cô đã cho người đưa mình hồi phủ tướng quân, mình cũng chỉ có thể giống như một con gà con bị xác đi mà rời khỏi Nhu Nghi cung.
Cung nữ lại không ngờ đến chính là sau khi mình bị mang vào phủ tướng quân, Trần Nguyên Khánh cũng không khen ngợi về hành vi của nàng ta, sau khi nghe người của Phi Long Môn thuật lại mọi chuyện, Trần Nguyên Khánh chỉ hung tàn nói một câu: "Đúng là thứ không có mắt nhìn, thật sự đáng chết."
Cung nữ khiếp sợ nhìn Trần Nguyên Khánh, không thể tin được, mình trung thành bảo vệ chủ tử, tướng quân lại muốn giết mình.
Bọn họ đã làm việc cho phủ tướng quân nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ Trần Nguyên Khánh nói ra câu đáng chết này thì nàng ta cũng chỉ có thể chết một lần.
"Tướng quân, ta là vì bảo vệ cho tiểu thư, ta..." Cung nữ mang vẻ mặt tuyệt vọng, nàng ta sốt ruột la hét, nàng ta không hiểu rõ được tại sao Trần Nguyên Khánh lại đột nhiên trở nên như thế này...
"Thật vất vả Ôn Yến mới bằng lòng chữa trị cho muội muội, ngươi còn dám đuổi nàng ta ra khỏi cửa, chẳng lẽ ngươi còn không đáng chết à?"
Cung nữ bị dáng vẻ của Trần Nguyên Khánh dọa đến nỗi co rúm lại không thôi, nàng ta không dám nhìn Trần Nguyên Khánh, chỉ là đáy lòng của nàng ta tràn ngập sự tuyệt vọng.
Tất cả đáy lòng của nàng ta đều là không cam lòng, tại sao chứ, bất quá nàng ta cũng chỉ là cảnh giác nữ nhân có tâm tư ích kỷ kia, vì bảo vệ chủ tử của mình, sao lại đáng chết được...
Chỉ là Trần Nguyên Khánh hiển nhiên đã không bằng lòng cho nàng ta có cơ hội để giải thích, hắn ta không kiên nhẫn phất phất tay với người ở bên cạnh liền vội vàng đứng dậy đi về phía hoàng cung.
Hiện tại đáy lòng của hắn ta tràn ngập vui sướng, Ôn Yến vậy mà lại bằng lòng chữa trị cho muội muội của hắn ta, chỉ cần độc của muội muội được giải...
Trần Nguyên Khánh nghĩ đến ngày nào cũng có thể nói chút chuyện đã qua với Trần Vũ Nhu, nghĩ đến Trần Vũ Nhu có thể yên tĩnh ở bên cạnh của mình, đáy lòng của hắn ta đều bị thỏa mãn chiếm cứ hết.
Ngay cả chính bản thân Trần Nguyên Khánh cũng không ý thức được, hắn ta vậy mà lại tin tưởng Ôn Yến như thế này, tin tưởng Ôn Yến sẽ không ra tay với muội muội, tin tưởng Ôn Yến sẽ chữa trị tốt cho muội muội của mình.
Trần Nguyên Khánh càng không ngờ tới chính là sau khi biết Ôn Yến đến Nhu Nghi cung để giải độc cho muội muội, trong đầu của hắn ta đều là bóng dáng nhỏ nhỏ mềm mềm của Kinh Mặc, kể từ ngày hôm qua sau khi tách ra với Kinh Mặc, trong đầu của hắn ta liền không ngừng xuất hiện bóng lưng tức giận và mang theo sự thất vọng của Kinh Mặc...
Cô bé chính xác đã làm như những gì mà bản thân đã nói, mời mẹ của cô bé đến Nhu Nghi cung để chữa bệnh cho muội muội, thế nhưng mình vậy mà lại...
Cho dù là Trần Nguyên Khánh không có kinh nghiệm ở cùng với trẻ con, hắn ta cũng hiểu rõ mình vô thức nói ra câu nói kia thì ngu ngốc đến cỡ nào, chửi bới mẫu thân của cô bé ở trước mặt của một đứa nhỏ, có điều là dáng vẻ bảo vệ Ôn Yến của cô bé cũng khiến cho người ta run sợ.
Vào lúc mà hắn ta đang vội vã tiếng cung thì cảm giác hổ thẹn lại xông vào trong đầu của hắn ta, vung mãi cũng không đi được.
Trần Nguyên Khánh càng không ngờ tới trong lúc vô tình hắn ta vậy mà lại đang nghĩ phải làm như thế nào để lấy lòng Kinh Mặc, để cho Kinh Mặc không ghi hận lời nói của mình, hắn ta thật sự rất thích đứa bé cực kỳ giống với Vũ Trúc khi còn nhỏ, hắn ta không bằng lòng để lúc Kinh Mặc nhìn thấy mình thì lại xa cách lạnh nhạt.
Trần Nguyên Khánh thậm chí đã quên mất điều mà mình nên lo lắng nhất chính là muội muội với thân thể yếu ớt đang nằm trong thâm cung nhiều ngày.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt của Ôn Yến ở bên cạnh của Trần Vũ Nhu đã nghiêm trọng, cô không ngờ rằng độc trong người của Trần Vũ Nhu lại phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, mà lại thay đã đổi so với trước đó.
Các cung nữ nhìn thấy được sự xuất hiện của Ôn Yến, hiển nhiên là rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian mà Nhu phi vẫn luôn hôn mê, ngày nào Trần Nguyên Khánh cũng sẽ đến đây, ngày nào cũng sẽ nói một vài lời nói ở bên tai của Nhu phi, mấy lời nói kia đều sẽ bị những người hầu hạ nghe thấy được, sau đó sẽ truyền vào trong tai của bọn họ.
Đối với môn chủ của Phi Long môn trong truyền thuyết mà bọn họ chỉ có thể nhìn từ phía xa, ở đáy lòng của bọn họ đã nhận định đó là một người nhỏ mọn vì lợi ích cá nhân, cho nên bọn họ căn bản cũng không tin tưởng Ôn Yến sẽ đến cung Nhu Nghi, nhất là khi cô còn nói muốn giúp Nhu phi giải độc.
"Môn chủ, tướng quân có lệnh, những người không có phận sự ở cung Nhu Nghi thì đều không được đi vào." Cung nữ kia nhìn Ôn Yến, trong mắt của nàng ta đều là vẻ không thể tin nổi, bên trong miệng lại nói ra lời từ chối.
Thiên Sơn nghe lời nói của cung nữ, nhịn không được mà cười ra tiếng, ở hậu cung của hoàng thượng, trong cung Nhu Nghi nơi ở của hậu phi của hoàng thượng, cung nữ vậy mà mở miệng lại nói là tướng quân có lệnh, Trần Nguyên Khánh thật sự đã xem hậu cung này trở thành hoa viên của mình.
Cung nữ kia nhìn về phía Thiên Sơn, trên mặt mang theo mấy phần tức giận, dù biết thị nữ ở bên cạnh môn chủ Ôn Yến đều là trưởng lão của Phi Long Môn, là sự tồn tại khó có thể đạt được, nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười trào phúng của Thiên Sơn, nàng ta nhịn không được mà nói: "Đây là mệnh lệnh của tướng quân, mời môn chủ quay về cho."
"Đây là hoàng cung của hoàng thượng, ở hậu cung người nắm giữ phượng ấn chính là môn chủ Ôn Yến, cho nên môn chủ của chúng ta đều có quyền lợi bước vào bất kì một cung nào, về phần tướng quân cái gì đó, thật ngại quá, ta không biết gì và cũng chưa từng nghe qua." Thiên Sơn thấy cung nữ kiên quyết như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Thế nhưng đây là Nhu Nghi cung, hiện tại Nhu phi nương nương lại trong tình trạng hôn mê, tướng quân đã dặn dò rồi, ở trong Nhu Nghi cung ngoại trừ Nhu phi nương nương ra thì bọn ta cũng chỉ có thể nghe theo lời của tướng quân." Cung nữ có chút chột dạ, nàng ta biết Nhu Nghi cung cũng là một bộ phận của hậu cung, thế nhưng tướng quân đã từng nói nếu như bọn họ dám cho người nào không có phận sự đi vào, chờ bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
"Nhu Nghi cung cũng là hậu cung của hoàng thượng, môn chủ Phi Long Môn của bọn ta chính là chủ của hậu cung." Thiên Sơn có lòng tốt nhắc nhở cung nữ vẫn dùng lời nói chính nghĩa như cũ ở trước mặt của mình.
Cung nữ cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là rất đề phòng mà nhìn Ôn Yến với Thiên Sơn, một lúc sau mới yếu ớt nói một câu: "Ai biết các người đến đây để làm gì, nếu như lại muốn hại Nhu phi nương nương của bọn ta, ta..."
Ôn Yến mỉm cười nhìn cung nữ bướng bỉnh kia, nhẹ giọng nói với Thiên Sơn: "Tiểu nha đầu này cứ mở miệng ra thì lại nói mệnh lệnh của tướng quân, vậy thì cứ đưa nàng ta hồi phủ tướng quân đi, hậu cung này vẫn phải nghe hoàng thượng và bổn môn chủ."
Lời nói của Ôn Yến hờ hững, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ vui buồn nào, lúc đầu cô cũng không muốn phải làm khó cung nữ nhỏ bé này, chỉ là cung nữ này mở miệng ra thì nhắc đến tướng quân ngậm miệng lại cũng tướng quân, ở trong mắt của nàng ta chỉ có tướng quân, không có Ôn Yến càng không có hoàng thượng, tâm trạng của cô thật sự rất không tốt.
Cho nên nhắm mắt làm ngơ hình như chính là cách tốt nhất.
"Ngươi cũng không có tư cách, ta chính là người của thủ tướng quân, ta..."
"Thiên Sơn cho người đưa nàng ta đến trước mặt của Trần Nguyên Khánh đi, thuật lại những lời nói ngày hôm nay mà nàng ta đã nói với ta cho Trần Nguyên Khánh nghe một chút." Ôn Yến Nói xong cũng không tiếp tục nhìn cung nữ kia nữa, trực tiếp muốn đi vào trong cung Nhu Nghi cung.
Cung nữ kia đã bị những người của Phi Long Môn mà Thiên Sơn mang đến khống chế lại, nàng ta sốt ruột nhìn bóng lưng của Ôn Yến, cao giọng nói: "Nếu như Nhu phi nương nương có bất kỳ bất trắc nào thì tướng quân của bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Ta nói đến đây để giải độc cho Nhu phi, nếu như thật sự có tâm tư không tốt gì đó đối với Nhu phi của các ngươi, vậy thì ta trực tiếp không cần phải đến đây, cứ để cho nàng ta nằm ở trên giường như thế này, làm một người sống thực vật không phải là tốt hơn à?" Đối với sự cố chấp của cung nữ kia, Ôn Yến cảm thấy bó tay rồi, cô nhịn không được mà nhắc nhở cung nữ kia.
Âm thanh của cô vừa mới dứt, cung nữ lúc nãy còn đang giãy dụa liền ngu ngơ trong nháy mắt, nàng ta nhìn chằm chằm Ôn Yến rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi đã không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Yến nữa, nàng ta mới chậm rãi nói một câu: "Tướng quân đã từng nói ngươi không phải là người tốt, không thể để cho ngươi tiếp xúc với tiểu thư của nhà ta, ngươi..."
Thế nhưng giống như là của Thiên Sơn đã nói, Ôn Yến chính là chủ của hậu cung, nàng ta căn bản cũng không làm gì được cô.
Thậm chí cô cũng đã quyết định vận mệnh của mình, giống như vào lúc bây giờ, cô đã cho người đưa mình hồi phủ tướng quân, mình cũng chỉ có thể giống như một con gà con bị xác đi mà rời khỏi Nhu Nghi cung.
Cung nữ lại không ngờ đến chính là sau khi mình bị mang vào phủ tướng quân, Trần Nguyên Khánh cũng không khen ngợi về hành vi của nàng ta, sau khi nghe người của Phi Long Môn thuật lại mọi chuyện, Trần Nguyên Khánh chỉ hung tàn nói một câu: "Đúng là thứ không có mắt nhìn, thật sự đáng chết."
Cung nữ khiếp sợ nhìn Trần Nguyên Khánh, không thể tin được, mình trung thành bảo vệ chủ tử, tướng quân lại muốn giết mình.
Bọn họ đã làm việc cho phủ tướng quân nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ Trần Nguyên Khánh nói ra câu đáng chết này thì nàng ta cũng chỉ có thể chết một lần.
"Tướng quân, ta là vì bảo vệ cho tiểu thư, ta..." Cung nữ mang vẻ mặt tuyệt vọng, nàng ta sốt ruột la hét, nàng ta không hiểu rõ được tại sao Trần Nguyên Khánh lại đột nhiên trở nên như thế này...
"Thật vất vả Ôn Yến mới bằng lòng chữa trị cho muội muội, ngươi còn dám đuổi nàng ta ra khỏi cửa, chẳng lẽ ngươi còn không đáng chết à?"
Cung nữ bị dáng vẻ của Trần Nguyên Khánh dọa đến nỗi co rúm lại không thôi, nàng ta không dám nhìn Trần Nguyên Khánh, chỉ là đáy lòng của nàng ta tràn ngập sự tuyệt vọng.
Tất cả đáy lòng của nàng ta đều là không cam lòng, tại sao chứ, bất quá nàng ta cũng chỉ là cảnh giác nữ nhân có tâm tư ích kỷ kia, vì bảo vệ chủ tử của mình, sao lại đáng chết được...
Chỉ là Trần Nguyên Khánh hiển nhiên đã không bằng lòng cho nàng ta có cơ hội để giải thích, hắn ta không kiên nhẫn phất phất tay với người ở bên cạnh liền vội vàng đứng dậy đi về phía hoàng cung.
Hiện tại đáy lòng của hắn ta tràn ngập vui sướng, Ôn Yến vậy mà lại bằng lòng chữa trị cho muội muội của hắn ta, chỉ cần độc của muội muội được giải...
Trần Nguyên Khánh nghĩ đến ngày nào cũng có thể nói chút chuyện đã qua với Trần Vũ Nhu, nghĩ đến Trần Vũ Nhu có thể yên tĩnh ở bên cạnh của mình, đáy lòng của hắn ta đều bị thỏa mãn chiếm cứ hết.
Ngay cả chính bản thân Trần Nguyên Khánh cũng không ý thức được, hắn ta vậy mà lại tin tưởng Ôn Yến như thế này, tin tưởng Ôn Yến sẽ không ra tay với muội muội, tin tưởng Ôn Yến sẽ chữa trị tốt cho muội muội của mình.
Trần Nguyên Khánh càng không ngờ tới chính là sau khi biết Ôn Yến đến Nhu Nghi cung để giải độc cho muội muội, trong đầu của hắn ta đều là bóng dáng nhỏ nhỏ mềm mềm của Kinh Mặc, kể từ ngày hôm qua sau khi tách ra với Kinh Mặc, trong đầu của hắn ta liền không ngừng xuất hiện bóng lưng tức giận và mang theo sự thất vọng của Kinh Mặc...
Cô bé chính xác đã làm như những gì mà bản thân đã nói, mời mẹ của cô bé đến Nhu Nghi cung để chữa bệnh cho muội muội, thế nhưng mình vậy mà lại...
Cho dù là Trần Nguyên Khánh không có kinh nghiệm ở cùng với trẻ con, hắn ta cũng hiểu rõ mình vô thức nói ra câu nói kia thì ngu ngốc đến cỡ nào, chửi bới mẫu thân của cô bé ở trước mặt của một đứa nhỏ, có điều là dáng vẻ bảo vệ Ôn Yến của cô bé cũng khiến cho người ta run sợ.
Vào lúc mà hắn ta đang vội vã tiếng cung thì cảm giác hổ thẹn lại xông vào trong đầu của hắn ta, vung mãi cũng không đi được.
Trần Nguyên Khánh càng không ngờ tới trong lúc vô tình hắn ta vậy mà lại đang nghĩ phải làm như thế nào để lấy lòng Kinh Mặc, để cho Kinh Mặc không ghi hận lời nói của mình, hắn ta thật sự rất thích đứa bé cực kỳ giống với Vũ Trúc khi còn nhỏ, hắn ta không bằng lòng để lúc Kinh Mặc nhìn thấy mình thì lại xa cách lạnh nhạt.
Trần Nguyên Khánh thậm chí đã quên mất điều mà mình nên lo lắng nhất chính là muội muội với thân thể yếu ớt đang nằm trong thâm cung nhiều ngày.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt của Ôn Yến ở bên cạnh của Trần Vũ Nhu đã nghiêm trọng, cô không ngờ rằng độc trong người của Trần Vũ Nhu lại phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, mà lại thay đã đổi so với trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.