Chương 280: SƯ HUYNH MUỘI GẶP LẠI
Ôn Uyển
18/04/2021
Khanh Nhi dẫn theo Xuân Lam Thu Nguyệt đi vào, nhìn thấy Ôn Yến và Du Quý Thái phi liền cười khanh khách tiến lên, cúi người hành lễ: “Thần thiếp Vân Thâm, bái kiến Ôn Môn Chủ, bái kiến Quý Thái phi!”
Du Quý Thái phi giả vờ không biết, nói: “Nhãn lực của Quý phi thật tốt, ai gia cũng chưa từng gặp mặt ngươi nhưng ngươi lại biết thân phận của ai gia, thật lợi hại.”
Khanh Nhi mỉm cười: “Quý Thái phi khí chất xuất chúng, khuôn mặt hiền từ, vừa nhìn thần thiếp đã nhận ra ngay.”
Du Quý Thái phi cười khúc khích: “Khí chất xuất chúng thì thôi, còn về khuôn mặt hiền từ thì lại là chuyện không thể nào, ai gia ở trong hậu cung nổi tiếng là chua ngoa.”
“Chỉ là người bên ngoài không biết được tính tình của Quý Thái Phi mà thôi.” Khanh Nhi cười thản nhiên nói.
“Người bên ngoài không biết, vậy Quý phi ngươi cũng chưa từng gặp mặt ai gia sao lại biết, đúng là kỳ lạ.” Du Quý Thái phi quả thật trở nên chua ngoa khắc nghiệt rồi.
Khanh Nhi căn bản không để ý, vẫn thản nhiên nói như cũ: “Đúng vậy, thế sự chính là kỳ diệu như vậy đấy.”
Du Quý Thái phi đứng dậy: “Được rồi, cái người khuôn mặt hiền từ này cũng nên đi thôi, để mấy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện cho thoải mái.”
Ôn Yến đứng dậy tiễn: “Thái phi đi thong thả.”
Khanh Nhi vừa mới ngồi xuống, cũng hơi cúi người: “Tiễn Quý Thái Phi!”
Thái Phi phất tay sau đó dẫn theo cung nữ đi ra ngoài.
Trong điện ngoài Ôn Yến và Khanh Nhi ra chỉ còn lại Vạn Lương và Xuân Lam, Thu Nguyệt.
Ôn Yến nhìn Khanh Nhi: “Hôm nay Quý phi đến đây là có chuyện gì?”
Khanh Nhi khẽ nhíu mày, mặt tươi như hoa: “Thôi, tiếng Quý phi này không thật lòng thì đừng gọi, ngươi biết ta là Khanh Nhi, ngươi biết ta trở về là tìm ngươi trả thù mà.”
Ôn Yến nhíu mày, ả trực tiếp tuyên chiến như vậy, lại làm cô không kịp ứng phó.
Có điều, cũng tốt, mọi người đỡ phải làm bộ làm tịch nữa.
“Ừm, ta biết.” Ôn Yến hỏi thẳng: “Vậy ngươi dự định trả thù thế nào?”
“Nói cho ngươi biết rồi sẽ chơi không vui nữa.” Khanh Nhi mỉm cười, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, rực rỡ như thiên sứ: “Hay là ngươi cứ từ từ trải nghiệm sẽ tốt hơn đấy.”
“Ngươi tới chính là cố ý nói lấp lửng sao?” Ôn Yến nghiêng đầu nhìn ả.
Nụ cười của Khanh Nhi càng thêm xán lạn: “Không, ta đến đây là để thỉnh an Ôn Môn Chủ, dù sao thì ngươi là người nắm giữ phượng ấn, cung quy chính là như vậy. Chúng ta làm phi tần là phải sớm thăm tối hầu đối với Hoàng hậu nương nương, người nắm giữ phượng ấn trong tay.”
Lúc ả ta nói tới từ “Hoàng hậu nương nương”, còn cố ý nhấn mạnh, mang vẻ mỉa mai.
Nhưng Ôn Yến lại không để ý lắm: “Ừm, ngươi là đến để thỉnh an à, chỗ này của ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, ngưới có rảnh rỗi thì cứ đến đi.”
Lúc này Trọng Lâu bỗng nhiên đi tới, khi Khanh Nhi nhìn thấy Trọng Lâu thì sững sờ.
Trí nhớ mấy năm trước ùa về, khi đó, sư huynh nàng ta vừa mới lên núi, vẫn còn là một đứa trẻ đang lớn, khuôn mặt tràn đầy khí chất non nớt, giống hệt trẻ con.
Đương nhiên, khi đó sư huynh lớn hơn nàng ta rất nhiều.
Lúc nãy khi Khanh Nhi nhìn thấy tiểu cô nương kia, trong lòng nàng ta còn không chấn động như lúc này nhìn thấy Trọng Lâu, ký ức ùa về, nàng ta mới cảm thấy chuyện cũ đáng quý.
Thế nhưng không thể quay về quá khứ, người vẫn còn ở trước mặt, nàng ta đã hạ quyết tâm, phải dùng tất cả mọi thủ đoạn lấy lại hết thảy mọi thứ thuộc về mình.
“Ngươi tên là Trọng Lâu?” Khanh Nhi mỉm cười hỏi.
Tuy Trọng Lâu mới vừa bị Kinh Mặc chọc tức, có vẻ hơi rầu rĩ không vui, nhưng cậu bé vẫn biết lễ phép, đáp lời Khanh Nhi: “Ta tên là Trọng Lâu.”
“Lại đây cho Bổn cung nhìn.” Khanh Nhi đưa tay ra vẫy cậu bé đi qua.
Trọng Lâu hơi chần chừ, lại nhìn sang Ôn Yến, Ôn Yến vẻ mặt hờ hững nói: “Gọi Quý phi nương nương đi.”
“Quý phi nương nương!” Vì Ôn Yến không bảo cậu bé đi qua đó nên cậu bé vẫn đứng yên tại chỗ.
Khanh Nhi đứng lên đi tới trước mặt cậu bé, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa gương mặt của nó: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi rất giống sư huynh năm đó.”
Trọng Lâu lùi về sau một bước, hơi cảnh giác nhìn nàng ta.
Ôn Yến vẫy tay: “Trọng Lâu, lại đây!”
Trọng Lâu vội vàng đi tới trước mặt Ôn Yến nhưng vẫn đưa mắt đánh giá Khanh Nhi.
Ôn Yến nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu bé hỏi: “Tỷ tỷ con đâu?”
“Tỷ tỷ đi ra ngoài rồi. Dung nãi nãi cho tỷ ấy rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng tỷ ấy không cho con bánh gối.” Trọng Lâu rầu rĩ nói.
“Sau này sẽ làm cho con ăn. Con và Vạn Lương tỷ tỷ đi ra ngoài đi.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương mỉm cười tiến lên nắm tay Trọng Lâu: “Tiểu chủ nhân, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Trọng Lâu khẽ liếc nhìn Khanh Nhi, sau đó vội vàng theo Vạn Lương đi ra ngoài.
Khanh Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng của Trọng Lâu, khuôn mặt đang tươi cười bao trùm một tầng u tối.
Đứa bé có ngoại hình giống hệt sư huynh kia, lại không để ý đến nàng ta, chuyện này khiến nàng ta có cảm giác tức giận nói không ra lời. Nàng ta quay đầu nhìn Ôn Yến, lớp mặt nạ tươi cười trên mặt bị xé rách từng chút một, nhìn hơi vặn vẹo: “Ôn Yến, ta sẽ không để cho ngươi ngồi mát ăn bát vàng, không có cái gì là của ngươi cả.”
Ôn Yến nhìn vẻ mặt của nàng ta, giọng nói vẫn hờ hững như vậy: “Thật sao? Nếu ngươi cảm thấy bây giờ những thứ ta đang nắm giữ là của ngươi, vậy thì ngươi cứ đến cướp về đi. Chẳng qua, ta có thể cho ngươi biết, tất cả mọi thứ ta có được bây giờ đều là thuộc về ta, nếu ngươi muốn đến cướp thì ta và ngươi sẽ đấu đến cùng.”
Khanh Nhi cười lạnh lùng: “Rốt cục ngươi cũng không bình tĩnh, không giả vờ giả vịt giống như trước đây nữa sao? Rất tốt, ta đã quen với ngụy trang tình yêu vô biên kia của ngươi rồi, mọi người lộ mặt thật cũng tốt.”
Ôn Yến lạnh lùng thốt lên: “Tiễn khách!”
Cô đã không muốn thảo mai, giả tạo với Khanh Nhi nữa. Mục đích nàng ta vào cung rất rõ ràng, nếu muốn cướp thì ngươi cứ việc ra tay là được.
Khanh Nhi lạnh lùng xoay người, lại nghe ngoài điện vang lên giọng nói của Lộ tổng quản: “Hoàng thượng giá lâm!”
Khanh Nhi đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Yến, ánh mắt hung ác: “Ngươi không phải là hoàng hậu, tại sao chàng lại đến thăm ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là người sống nhờ trong cung, nắm giữ phượng ấn gì đó, đều chẳng có nghĩa gì hết.”
Ôn Yến sửa soạn lại quần áo, sau đó đứng dậy, chầm chậm bước xuống, lướt qua Khanh Nhi ra cửa đón giá.
Tống Vĩnh Kỳ dẫn Lộ tổng quản bước dài đi vào, chàng mới vừa biết được Khanh Nhi đi về phía Thải Vi cung, không yên tâm nên vội vàng chạy tới.
Chàng biết Ôn Yến không yếu ớt như vậy, thế nhưng sự độc ác của Khanh Nhi chàng đã lãnh giáo qua, cho nên chàng không thể không đề phòng.
Nhìn thấy Ôn Yến ở cửa, chàng mới yên tâm, bước nhanh tới kéo tay nàng: “Vào đi thôi.”
Ôn Yến không né tránh, tùy ý để chàng nắm tay bước vào trong.
Tuy sớm biết công chúa Vân Thâm này chính là Khanh Nhi, thế nhưng khi chàng bước vào nhìn thấy nàng ta, chàng vẫn là không kiềm chế được mà nổi cả da gà.
Đó là một loại căm ghét lộ ra từ trong xương tủy, chàng vẫn không hiểu được, một nữ tử có khuôn mặt trong sáng thánh thiện như vậy, tại sao lại có tâm địa độc ác đến thế?
Từ lúc vào cung tới nay, Khanh Nhi vẫn chưa gặp được Tống Vĩnh Kỳ.
Hôm nay chàng mặc thường phục rồng uốn lượn, cao quý không tả nổi.
Năm năm rồi, chàng trước sau vẫn tuấn mỹ như vậy. Ngày xưa đôi mắt kia nhìn nàng ta tràn ngập cưng chiều, nhưng bây giờ lại tràn đầy căm ghét.
Chàng đang nắm tay nữ nhân xấu xí kia, Ôn Yến sao xứng với chàng chứ? Năm năm rồi, lẽ nào chàng vẫn không biết ai là người đối xử tốt nhất với chàng sao?
Nàng ta cảm thấy lòng đau như cắt, loại đau đớn này gần như muốn phá vỡ nụ cười giả tạo mà nàng ta cố gắng duy trì.
Thế nhưng, nàng ta cũng không phải là tiểu nha đầu của năm năm trước kia nữa. Sống lại năm năm nàng ta đã hiểu được đạo lý nhẫn nhịn.
Nàng ta tiến lên cúi người hành lễ: “Thần thiếp Vân Thâm, tham kiến Hoàng thượng!”
“Sau khi biết được người kia là giả mạo, Thiên Sơn đuổi theo, vạch trần thân phận hắn chính là Tống Vân Lễ, hơn nữa, Tống Vân Lễ còn ở bên cạnh Khanh Nhi.”
Du Quý Thái phi giả vờ không biết, nói: “Nhãn lực của Quý phi thật tốt, ai gia cũng chưa từng gặp mặt ngươi nhưng ngươi lại biết thân phận của ai gia, thật lợi hại.”
Khanh Nhi mỉm cười: “Quý Thái phi khí chất xuất chúng, khuôn mặt hiền từ, vừa nhìn thần thiếp đã nhận ra ngay.”
Du Quý Thái phi cười khúc khích: “Khí chất xuất chúng thì thôi, còn về khuôn mặt hiền từ thì lại là chuyện không thể nào, ai gia ở trong hậu cung nổi tiếng là chua ngoa.”
“Chỉ là người bên ngoài không biết được tính tình của Quý Thái Phi mà thôi.” Khanh Nhi cười thản nhiên nói.
“Người bên ngoài không biết, vậy Quý phi ngươi cũng chưa từng gặp mặt ai gia sao lại biết, đúng là kỳ lạ.” Du Quý Thái phi quả thật trở nên chua ngoa khắc nghiệt rồi.
Khanh Nhi căn bản không để ý, vẫn thản nhiên nói như cũ: “Đúng vậy, thế sự chính là kỳ diệu như vậy đấy.”
Du Quý Thái phi đứng dậy: “Được rồi, cái người khuôn mặt hiền từ này cũng nên đi thôi, để mấy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện cho thoải mái.”
Ôn Yến đứng dậy tiễn: “Thái phi đi thong thả.”
Khanh Nhi vừa mới ngồi xuống, cũng hơi cúi người: “Tiễn Quý Thái Phi!”
Thái Phi phất tay sau đó dẫn theo cung nữ đi ra ngoài.
Trong điện ngoài Ôn Yến và Khanh Nhi ra chỉ còn lại Vạn Lương và Xuân Lam, Thu Nguyệt.
Ôn Yến nhìn Khanh Nhi: “Hôm nay Quý phi đến đây là có chuyện gì?”
Khanh Nhi khẽ nhíu mày, mặt tươi như hoa: “Thôi, tiếng Quý phi này không thật lòng thì đừng gọi, ngươi biết ta là Khanh Nhi, ngươi biết ta trở về là tìm ngươi trả thù mà.”
Ôn Yến nhíu mày, ả trực tiếp tuyên chiến như vậy, lại làm cô không kịp ứng phó.
Có điều, cũng tốt, mọi người đỡ phải làm bộ làm tịch nữa.
“Ừm, ta biết.” Ôn Yến hỏi thẳng: “Vậy ngươi dự định trả thù thế nào?”
“Nói cho ngươi biết rồi sẽ chơi không vui nữa.” Khanh Nhi mỉm cười, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, rực rỡ như thiên sứ: “Hay là ngươi cứ từ từ trải nghiệm sẽ tốt hơn đấy.”
“Ngươi tới chính là cố ý nói lấp lửng sao?” Ôn Yến nghiêng đầu nhìn ả.
Nụ cười của Khanh Nhi càng thêm xán lạn: “Không, ta đến đây là để thỉnh an Ôn Môn Chủ, dù sao thì ngươi là người nắm giữ phượng ấn, cung quy chính là như vậy. Chúng ta làm phi tần là phải sớm thăm tối hầu đối với Hoàng hậu nương nương, người nắm giữ phượng ấn trong tay.”
Lúc ả ta nói tới từ “Hoàng hậu nương nương”, còn cố ý nhấn mạnh, mang vẻ mỉa mai.
Nhưng Ôn Yến lại không để ý lắm: “Ừm, ngươi là đến để thỉnh an à, chỗ này của ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, ngưới có rảnh rỗi thì cứ đến đi.”
Lúc này Trọng Lâu bỗng nhiên đi tới, khi Khanh Nhi nhìn thấy Trọng Lâu thì sững sờ.
Trí nhớ mấy năm trước ùa về, khi đó, sư huynh nàng ta vừa mới lên núi, vẫn còn là một đứa trẻ đang lớn, khuôn mặt tràn đầy khí chất non nớt, giống hệt trẻ con.
Đương nhiên, khi đó sư huynh lớn hơn nàng ta rất nhiều.
Lúc nãy khi Khanh Nhi nhìn thấy tiểu cô nương kia, trong lòng nàng ta còn không chấn động như lúc này nhìn thấy Trọng Lâu, ký ức ùa về, nàng ta mới cảm thấy chuyện cũ đáng quý.
Thế nhưng không thể quay về quá khứ, người vẫn còn ở trước mặt, nàng ta đã hạ quyết tâm, phải dùng tất cả mọi thủ đoạn lấy lại hết thảy mọi thứ thuộc về mình.
“Ngươi tên là Trọng Lâu?” Khanh Nhi mỉm cười hỏi.
Tuy Trọng Lâu mới vừa bị Kinh Mặc chọc tức, có vẻ hơi rầu rĩ không vui, nhưng cậu bé vẫn biết lễ phép, đáp lời Khanh Nhi: “Ta tên là Trọng Lâu.”
“Lại đây cho Bổn cung nhìn.” Khanh Nhi đưa tay ra vẫy cậu bé đi qua.
Trọng Lâu hơi chần chừ, lại nhìn sang Ôn Yến, Ôn Yến vẻ mặt hờ hững nói: “Gọi Quý phi nương nương đi.”
“Quý phi nương nương!” Vì Ôn Yến không bảo cậu bé đi qua đó nên cậu bé vẫn đứng yên tại chỗ.
Khanh Nhi đứng lên đi tới trước mặt cậu bé, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa gương mặt của nó: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi rất giống sư huynh năm đó.”
Trọng Lâu lùi về sau một bước, hơi cảnh giác nhìn nàng ta.
Ôn Yến vẫy tay: “Trọng Lâu, lại đây!”
Trọng Lâu vội vàng đi tới trước mặt Ôn Yến nhưng vẫn đưa mắt đánh giá Khanh Nhi.
Ôn Yến nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu bé hỏi: “Tỷ tỷ con đâu?”
“Tỷ tỷ đi ra ngoài rồi. Dung nãi nãi cho tỷ ấy rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng tỷ ấy không cho con bánh gối.” Trọng Lâu rầu rĩ nói.
“Sau này sẽ làm cho con ăn. Con và Vạn Lương tỷ tỷ đi ra ngoài đi.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương mỉm cười tiến lên nắm tay Trọng Lâu: “Tiểu chủ nhân, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Trọng Lâu khẽ liếc nhìn Khanh Nhi, sau đó vội vàng theo Vạn Lương đi ra ngoài.
Khanh Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng của Trọng Lâu, khuôn mặt đang tươi cười bao trùm một tầng u tối.
Đứa bé có ngoại hình giống hệt sư huynh kia, lại không để ý đến nàng ta, chuyện này khiến nàng ta có cảm giác tức giận nói không ra lời. Nàng ta quay đầu nhìn Ôn Yến, lớp mặt nạ tươi cười trên mặt bị xé rách từng chút một, nhìn hơi vặn vẹo: “Ôn Yến, ta sẽ không để cho ngươi ngồi mát ăn bát vàng, không có cái gì là của ngươi cả.”
Ôn Yến nhìn vẻ mặt của nàng ta, giọng nói vẫn hờ hững như vậy: “Thật sao? Nếu ngươi cảm thấy bây giờ những thứ ta đang nắm giữ là của ngươi, vậy thì ngươi cứ đến cướp về đi. Chẳng qua, ta có thể cho ngươi biết, tất cả mọi thứ ta có được bây giờ đều là thuộc về ta, nếu ngươi muốn đến cướp thì ta và ngươi sẽ đấu đến cùng.”
Khanh Nhi cười lạnh lùng: “Rốt cục ngươi cũng không bình tĩnh, không giả vờ giả vịt giống như trước đây nữa sao? Rất tốt, ta đã quen với ngụy trang tình yêu vô biên kia của ngươi rồi, mọi người lộ mặt thật cũng tốt.”
Ôn Yến lạnh lùng thốt lên: “Tiễn khách!”
Cô đã không muốn thảo mai, giả tạo với Khanh Nhi nữa. Mục đích nàng ta vào cung rất rõ ràng, nếu muốn cướp thì ngươi cứ việc ra tay là được.
Khanh Nhi lạnh lùng xoay người, lại nghe ngoài điện vang lên giọng nói của Lộ tổng quản: “Hoàng thượng giá lâm!”
Khanh Nhi đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Yến, ánh mắt hung ác: “Ngươi không phải là hoàng hậu, tại sao chàng lại đến thăm ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là người sống nhờ trong cung, nắm giữ phượng ấn gì đó, đều chẳng có nghĩa gì hết.”
Ôn Yến sửa soạn lại quần áo, sau đó đứng dậy, chầm chậm bước xuống, lướt qua Khanh Nhi ra cửa đón giá.
Tống Vĩnh Kỳ dẫn Lộ tổng quản bước dài đi vào, chàng mới vừa biết được Khanh Nhi đi về phía Thải Vi cung, không yên tâm nên vội vàng chạy tới.
Chàng biết Ôn Yến không yếu ớt như vậy, thế nhưng sự độc ác của Khanh Nhi chàng đã lãnh giáo qua, cho nên chàng không thể không đề phòng.
Nhìn thấy Ôn Yến ở cửa, chàng mới yên tâm, bước nhanh tới kéo tay nàng: “Vào đi thôi.”
Ôn Yến không né tránh, tùy ý để chàng nắm tay bước vào trong.
Tuy sớm biết công chúa Vân Thâm này chính là Khanh Nhi, thế nhưng khi chàng bước vào nhìn thấy nàng ta, chàng vẫn là không kiềm chế được mà nổi cả da gà.
Đó là một loại căm ghét lộ ra từ trong xương tủy, chàng vẫn không hiểu được, một nữ tử có khuôn mặt trong sáng thánh thiện như vậy, tại sao lại có tâm địa độc ác đến thế?
Từ lúc vào cung tới nay, Khanh Nhi vẫn chưa gặp được Tống Vĩnh Kỳ.
Hôm nay chàng mặc thường phục rồng uốn lượn, cao quý không tả nổi.
Năm năm rồi, chàng trước sau vẫn tuấn mỹ như vậy. Ngày xưa đôi mắt kia nhìn nàng ta tràn ngập cưng chiều, nhưng bây giờ lại tràn đầy căm ghét.
Chàng đang nắm tay nữ nhân xấu xí kia, Ôn Yến sao xứng với chàng chứ? Năm năm rồi, lẽ nào chàng vẫn không biết ai là người đối xử tốt nhất với chàng sao?
Nàng ta cảm thấy lòng đau như cắt, loại đau đớn này gần như muốn phá vỡ nụ cười giả tạo mà nàng ta cố gắng duy trì.
Thế nhưng, nàng ta cũng không phải là tiểu nha đầu của năm năm trước kia nữa. Sống lại năm năm nàng ta đã hiểu được đạo lý nhẫn nhịn.
Nàng ta tiến lên cúi người hành lễ: “Thần thiếp Vân Thâm, tham kiến Hoàng thượng!”
“Sau khi biết được người kia là giả mạo, Thiên Sơn đuổi theo, vạch trần thân phận hắn chính là Tống Vân Lễ, hơn nữa, Tống Vân Lễ còn ở bên cạnh Khanh Nhi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.