Chương 291: TẤT CẢ ĐỀU RÕ RÀNG
Ôn Uyển
18/04/2021
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng ta: “Quý phi hôm nay sao lại dùng sa mỏng che mặt?”
Khanh Nhi mỉm cười: “Mặt thần thiếp gần đây phát ban, không biết có phải vì không hợp thủy thổ hay không.”
“Không hợp thủy thổ?” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt cười, ánh mắt trào phúng: “Đúng vậy, công chúa sinh ở Nam Chiếu, Nam Chiếu khí hậu ẩm ướt, không giống với khí hậu miền bắc Lương quốc, không thích ứng cũng phải.”
Khanh Nhi lại như không cảm thấy lời nói mình có bao nhiêu hoang đường, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, từ từ thích ứng là được.”
“Có cần thỉnh ngự y đến chẩn trị cho công chúa không?” Tống Vĩnh Kỳ thu kiếm, tự nhiên hỏi, giả như không có gì với nàng ta.
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp đã tốt nhiều rồi.” Khanh Nhi cười, mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng ta luôn lấy tư thái hoàn mỹ nhất để đối diện sư huynh, nụ cười của nàng ta, chỉ vì chàng mà nở rộ, nàng ta rất mong muốn chàng chỉ nhớ sự tốt đẹp của nàng ta.
Nhưng mà, ý trời trêu người, ấn tượng cuối cùng mà nàng ta để lại cho chàng, lại là sự ác độc và xấu xí của mình.
Nhưng mà, thật sự ác độc và xấu xí sao? Không, nàng ta không cho rằng như vậy, nàng ta giành lại tình yêu của mình, có gì sai? Nàng ta thứ gì cũng có thể nhường cho người khác, chỉ có chàng, ai cũng không thể cướp đi.
Nhưng thoáng chốc, trong đầu lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ, Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra phần lớn ý tứ trong đáy mắt nàng ta, chàng quay người, nói: “Đã quý phi không sao, vậy thì đi đi.”
Chàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, nếu như có thể.
Nhưng mà, chàng không thể để ánh mắt của Trần Nguyên Khánh luôn nhìn chằm chằm Ôn Yến, Trần Nguyên Khánh biết công chúa Nam Chiếu này chính là Khanh Nhi, nhưng, hắn lại làm như không để ý.
Là giả bộ, hay là đang lập mưu, Tống Vĩnh Kỳ không muốn đợi, không muốn đoán, chàng phải dẫn Khanh Nhi đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, để hắn ta đối mặt với kẻ thù.
Hơn nữa, hôm nay chàng phụ trách giám sát Trần Nguyên Khánh, không cho phép hắn tự ý động binh.
Điều binh quy mô lớn, cần sự cho phép của chàng và thái úy, nhưng mà, nếu điều động mười mấy ngàn người, với quyền hạn binh bộ thượng thư và đại tướng quân bây giờ của hắn, có thể làm được.
Quan trọng nhất là chàng phải đi xem thử binh lính đã từng là thủ hạ trong tay hắn, bây giờ có phải vẫn nhận hắn là Phi Ưng tướng quân không.
Chàng từng dẫn binh, biết có lúc người binh lính trung thành không phải hoàng đế, mà là quốc gia và tướng lĩnh, Trần Nguyên Khánh dẫn dắt họ mấy năm, có phải đã thu được lòng của tướng sĩ không?
Mà hôm nay, rất có khả năng sẽ xảy ra một số biến cố, chàng phải thận trọng đề phòng Trần Nguyên Khánh bị người ta kích động.
Một tướng lĩnh ở vị trí cao, thực ra là yếu ớt nhất, không chịu nổi một chút khiêu khích.
Ra ngoài cung, xe ngựa của Tống Vĩnh Canh đang đợi.
Sau khi hội họp với Tống Vĩnh Canh, xe ngựa của hoàng đế, bèn trùng trùng điệp điệp hướng về phía quân doanh.
Tống Vĩnh Kỳ và Khanh Nhi cùng ngồi trong xe ngựa, không gian trong xe ngựa rất lớn, nhưng, Tống Vĩnh Kỳ lại cảm thấy rất bức bối.
Kéo rèm ra, nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu vào đường đá xanh, luôn có ảo giác, như tất cả trước mắt đều không phải sự thật.
Nhưng, lại cứ tàn khốc làm người ta không thể không tiếp nhận.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nói một việc thần thiếp biết, không biết hoàng thượng có muốn nghe không?” Khanh Nhi vào lúc này mở miệng, ánh mắt nàng ta yếu ớt nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không quay đầu: “Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn nghe.”
“Nhưng hoàng thượng nhất định sẽ có hứng thú.” Khanh Nhi cười khẽ một tiếng, đáy mắt lại bao phủ một tầng ưu thương: “Vì hoàng thượng sẽ biết rõ một số chân tướng trong đó.”
Tống Vĩnh Kỳ buông rèm xuống, lấy chùy thủ bên hông ra, cầm trong tay thưởng thức, sắc mặt không quan tâm: “Vậy sao? Trẫm đối với chuyện ngươi biết cũng giống như đối với ngươi, đều không có hứng thú, lời nói ra từ miệng ngươi, đều sẽ biến thành chân tướng mà không phải chân tướng thực sự.”
Khanh Nhi khẽ thở dài một tiếng: “Hoàng thượng quá cảnh giác thần thiếp, chẳng lẽ hoàng thượng không muốn biết phụ hoàng phái thần thiếp đến hòa thân, mục đích là gì sao?”
“Dã tâm của hắn ai cũng biết, cần gì quý phi nói rõ?” Tống Vĩnh Kỳ rút chùy thủ ra, phát ra ánh sáng xanh nhạt, ánh sáng xuyên qua rèm rèm chiếu lên chùy thủ, vô cùng lạnh lẽo.
Khanh Nhi sững sờ: “Vậy sao? Có lẽ không phải như hoàng thượng nói.”
“Vậy sao?” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt nàng ta: “Hoàng đế Nam Chiếu có dã tâm gì, trẫm rất rõ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn muốn xưng bá, thì phải xâm lược, hắn không phải đã cấu kết với Tống Vân Lễ rồi sao? Về phần ngươi…”
Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh hai tiếng kết thúc, Khanh Nhi lại hơi đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm chàng: “Có vài lời, thực ra không cần nói quá rõ ràng, hoàng thượng không thể xem ta như công chúa Vân Thâm sao?”
Tống Vĩnh Kỳ cong lên nụ cười tuấn mỹ, ánh mắt lại ôn hòa như dòng nước suối: “Đương nhiên có thể, trẫm lúc nào cũng xem ngươi như công chúa Vân Thâm.”
Khanh Nhi nhìn chàng, đáy mắt lại đọng lại nước mắt: “Chàng như vậy làm ta rất buồn, đều là giả.”
Tống Vĩnh Kỳ cười to ha ha, cười vô cùng trào phúng: “Giả, nói rất đúng.”
Nước mắt Khanh Nhi rơi xuống, bị sa mỏng thấm đi, nàng ta quay đầu, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại: “Được, đã sư huynh muốn làm rõ hết mọi chuyện, vậy thì nói đi, không sai, ta là công chúa Vân Thâm giả, ta là Khanh Nhi.”
“Trẫm biết, từ ngày đầu tiên trầm nhìn thấy ngươi, trẫm đã biết rồi.” Đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ bốc lên lửa giận phừng phừng, cuối cũng không giấu được hận ý, nhìn chằm chằm nàng ta, giống như muốn phân nàng ta thành trăm mảnh.
“Tại sao ta quay lại, chàng không biết sao?” Khanh Nhi khẽ cởi mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt hung tợn, chỗ nổi gân xanh giống như những con giun bò, nàng ta khóc: “Nhìn thấy ta bộ dạng thế này, chàng có đau lòng không? Ta vốn có thể không cần chịu những khổ sở này, nhưng vì chàng, ta tình nguyện.”
Khanh Nhi trước giờ chưa từng lộ ra mặt xấu xí của nàng ta trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta luôn lấy khuôn mặt xinh đẹp nhất để gặp chàng, cho dù là muốn đáng thương, cũng phải đáng thương xinh đẹp.
Lộ ra khuôn mặt xấu xí thế này, là lần đầu tiên.
Tống Vĩnh Kỳ chán ghét nói: “Đừng đem những tội lỗi của ngươi đổ lên đầu trẫm, trẫm không cưỡng ép ngươi làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa, trẫm không cho rằng ngươi đang chịu khổ, người bị ngươi hãm hại rất nhiều.”
“Sư huynh là đang trách ta ra tay với Trần Vũ Trúc sao?” Khanh Nhi thương tâm nói: “Nhưng mà, chàng có biết tra tấn trong lòng ta? Chàng không yêu nàng ta, lại phải cưới nàng ta làm thê, ta khó chịu thay chàng, ra tay diệt trừ nàng ta, cũng là vì chàng vui.”
“Câm miệng!” Tống Vĩnh Kỳ hét lên: “Ta cưới nàng ta có khó chịu hay không không liên quan đến ngươi, ngươi đừng đem sự ác độc ích kỷ của mình ra nói đương nhiên như vậy, không ai yêu cầu ngươi làm vậy, Trần Vũ Trúc vô tội, cho dù ta không yêu nàng ta, nàng ta cũng không nên bị ngươi hại chết.”
“Đúng vậy, Trần Vũ Trúc không nên bị ta hại chết, hại chết nàng ta, ta cũng rất đau buồn, nhưng lúc đó ta cho rằng Ôn Yến có thể chữa khỏi cho nàng ta, ta không nghĩ tới Ôn Yến lại vô dụng như vậy, sư huynh, một người vô dụng như vậy, chàng cũng yêu sao? Chàng xem, cho dù cách nhiều năm, cùng một loại độc, nàng ta vẫn không có cách nào giải, độc của mẫu hậu, cũng là ta sai người…”
“Ngươi câm miệng, bà không phải mẫu hậu ngươi, ngươi cũng không có tư cách kêu bà như vậy, còn nữa, ta không muốn nghe thấy hai chữ Ôn Yến từ miệng ngươi, nói ra từ miệng ngươi, ta cảm thấy vấy bẩn nàng.”
Gân xanh trên trán Tống Vĩnh Kỳ nổi lên, đã tới cực hạn nhẫn nại.
Khanh Nhi mỉm cười: “Mặt thần thiếp gần đây phát ban, không biết có phải vì không hợp thủy thổ hay không.”
“Không hợp thủy thổ?” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt cười, ánh mắt trào phúng: “Đúng vậy, công chúa sinh ở Nam Chiếu, Nam Chiếu khí hậu ẩm ướt, không giống với khí hậu miền bắc Lương quốc, không thích ứng cũng phải.”
Khanh Nhi lại như không cảm thấy lời nói mình có bao nhiêu hoang đường, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, từ từ thích ứng là được.”
“Có cần thỉnh ngự y đến chẩn trị cho công chúa không?” Tống Vĩnh Kỳ thu kiếm, tự nhiên hỏi, giả như không có gì với nàng ta.
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp đã tốt nhiều rồi.” Khanh Nhi cười, mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng ta luôn lấy tư thái hoàn mỹ nhất để đối diện sư huynh, nụ cười của nàng ta, chỉ vì chàng mà nở rộ, nàng ta rất mong muốn chàng chỉ nhớ sự tốt đẹp của nàng ta.
Nhưng mà, ý trời trêu người, ấn tượng cuối cùng mà nàng ta để lại cho chàng, lại là sự ác độc và xấu xí của mình.
Nhưng mà, thật sự ác độc và xấu xí sao? Không, nàng ta không cho rằng như vậy, nàng ta giành lại tình yêu của mình, có gì sai? Nàng ta thứ gì cũng có thể nhường cho người khác, chỉ có chàng, ai cũng không thể cướp đi.
Nhưng thoáng chốc, trong đầu lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ, Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra phần lớn ý tứ trong đáy mắt nàng ta, chàng quay người, nói: “Đã quý phi không sao, vậy thì đi đi.”
Chàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, nếu như có thể.
Nhưng mà, chàng không thể để ánh mắt của Trần Nguyên Khánh luôn nhìn chằm chằm Ôn Yến, Trần Nguyên Khánh biết công chúa Nam Chiếu này chính là Khanh Nhi, nhưng, hắn lại làm như không để ý.
Là giả bộ, hay là đang lập mưu, Tống Vĩnh Kỳ không muốn đợi, không muốn đoán, chàng phải dẫn Khanh Nhi đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, để hắn ta đối mặt với kẻ thù.
Hơn nữa, hôm nay chàng phụ trách giám sát Trần Nguyên Khánh, không cho phép hắn tự ý động binh.
Điều binh quy mô lớn, cần sự cho phép của chàng và thái úy, nhưng mà, nếu điều động mười mấy ngàn người, với quyền hạn binh bộ thượng thư và đại tướng quân bây giờ của hắn, có thể làm được.
Quan trọng nhất là chàng phải đi xem thử binh lính đã từng là thủ hạ trong tay hắn, bây giờ có phải vẫn nhận hắn là Phi Ưng tướng quân không.
Chàng từng dẫn binh, biết có lúc người binh lính trung thành không phải hoàng đế, mà là quốc gia và tướng lĩnh, Trần Nguyên Khánh dẫn dắt họ mấy năm, có phải đã thu được lòng của tướng sĩ không?
Mà hôm nay, rất có khả năng sẽ xảy ra một số biến cố, chàng phải thận trọng đề phòng Trần Nguyên Khánh bị người ta kích động.
Một tướng lĩnh ở vị trí cao, thực ra là yếu ớt nhất, không chịu nổi một chút khiêu khích.
Ra ngoài cung, xe ngựa của Tống Vĩnh Canh đang đợi.
Sau khi hội họp với Tống Vĩnh Canh, xe ngựa của hoàng đế, bèn trùng trùng điệp điệp hướng về phía quân doanh.
Tống Vĩnh Kỳ và Khanh Nhi cùng ngồi trong xe ngựa, không gian trong xe ngựa rất lớn, nhưng, Tống Vĩnh Kỳ lại cảm thấy rất bức bối.
Kéo rèm ra, nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu vào đường đá xanh, luôn có ảo giác, như tất cả trước mắt đều không phải sự thật.
Nhưng, lại cứ tàn khốc làm người ta không thể không tiếp nhận.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nói một việc thần thiếp biết, không biết hoàng thượng có muốn nghe không?” Khanh Nhi vào lúc này mở miệng, ánh mắt nàng ta yếu ớt nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không quay đầu: “Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn nghe.”
“Nhưng hoàng thượng nhất định sẽ có hứng thú.” Khanh Nhi cười khẽ một tiếng, đáy mắt lại bao phủ một tầng ưu thương: “Vì hoàng thượng sẽ biết rõ một số chân tướng trong đó.”
Tống Vĩnh Kỳ buông rèm xuống, lấy chùy thủ bên hông ra, cầm trong tay thưởng thức, sắc mặt không quan tâm: “Vậy sao? Trẫm đối với chuyện ngươi biết cũng giống như đối với ngươi, đều không có hứng thú, lời nói ra từ miệng ngươi, đều sẽ biến thành chân tướng mà không phải chân tướng thực sự.”
Khanh Nhi khẽ thở dài một tiếng: “Hoàng thượng quá cảnh giác thần thiếp, chẳng lẽ hoàng thượng không muốn biết phụ hoàng phái thần thiếp đến hòa thân, mục đích là gì sao?”
“Dã tâm của hắn ai cũng biết, cần gì quý phi nói rõ?” Tống Vĩnh Kỳ rút chùy thủ ra, phát ra ánh sáng xanh nhạt, ánh sáng xuyên qua rèm rèm chiếu lên chùy thủ, vô cùng lạnh lẽo.
Khanh Nhi sững sờ: “Vậy sao? Có lẽ không phải như hoàng thượng nói.”
“Vậy sao?” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt nàng ta: “Hoàng đế Nam Chiếu có dã tâm gì, trẫm rất rõ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn muốn xưng bá, thì phải xâm lược, hắn không phải đã cấu kết với Tống Vân Lễ rồi sao? Về phần ngươi…”
Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh hai tiếng kết thúc, Khanh Nhi lại hơi đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm chàng: “Có vài lời, thực ra không cần nói quá rõ ràng, hoàng thượng không thể xem ta như công chúa Vân Thâm sao?”
Tống Vĩnh Kỳ cong lên nụ cười tuấn mỹ, ánh mắt lại ôn hòa như dòng nước suối: “Đương nhiên có thể, trẫm lúc nào cũng xem ngươi như công chúa Vân Thâm.”
Khanh Nhi nhìn chàng, đáy mắt lại đọng lại nước mắt: “Chàng như vậy làm ta rất buồn, đều là giả.”
Tống Vĩnh Kỳ cười to ha ha, cười vô cùng trào phúng: “Giả, nói rất đúng.”
Nước mắt Khanh Nhi rơi xuống, bị sa mỏng thấm đi, nàng ta quay đầu, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại: “Được, đã sư huynh muốn làm rõ hết mọi chuyện, vậy thì nói đi, không sai, ta là công chúa Vân Thâm giả, ta là Khanh Nhi.”
“Trẫm biết, từ ngày đầu tiên trầm nhìn thấy ngươi, trẫm đã biết rồi.” Đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ bốc lên lửa giận phừng phừng, cuối cũng không giấu được hận ý, nhìn chằm chằm nàng ta, giống như muốn phân nàng ta thành trăm mảnh.
“Tại sao ta quay lại, chàng không biết sao?” Khanh Nhi khẽ cởi mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt hung tợn, chỗ nổi gân xanh giống như những con giun bò, nàng ta khóc: “Nhìn thấy ta bộ dạng thế này, chàng có đau lòng không? Ta vốn có thể không cần chịu những khổ sở này, nhưng vì chàng, ta tình nguyện.”
Khanh Nhi trước giờ chưa từng lộ ra mặt xấu xí của nàng ta trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta luôn lấy khuôn mặt xinh đẹp nhất để gặp chàng, cho dù là muốn đáng thương, cũng phải đáng thương xinh đẹp.
Lộ ra khuôn mặt xấu xí thế này, là lần đầu tiên.
Tống Vĩnh Kỳ chán ghét nói: “Đừng đem những tội lỗi của ngươi đổ lên đầu trẫm, trẫm không cưỡng ép ngươi làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa, trẫm không cho rằng ngươi đang chịu khổ, người bị ngươi hãm hại rất nhiều.”
“Sư huynh là đang trách ta ra tay với Trần Vũ Trúc sao?” Khanh Nhi thương tâm nói: “Nhưng mà, chàng có biết tra tấn trong lòng ta? Chàng không yêu nàng ta, lại phải cưới nàng ta làm thê, ta khó chịu thay chàng, ra tay diệt trừ nàng ta, cũng là vì chàng vui.”
“Câm miệng!” Tống Vĩnh Kỳ hét lên: “Ta cưới nàng ta có khó chịu hay không không liên quan đến ngươi, ngươi đừng đem sự ác độc ích kỷ của mình ra nói đương nhiên như vậy, không ai yêu cầu ngươi làm vậy, Trần Vũ Trúc vô tội, cho dù ta không yêu nàng ta, nàng ta cũng không nên bị ngươi hại chết.”
“Đúng vậy, Trần Vũ Trúc không nên bị ta hại chết, hại chết nàng ta, ta cũng rất đau buồn, nhưng lúc đó ta cho rằng Ôn Yến có thể chữa khỏi cho nàng ta, ta không nghĩ tới Ôn Yến lại vô dụng như vậy, sư huynh, một người vô dụng như vậy, chàng cũng yêu sao? Chàng xem, cho dù cách nhiều năm, cùng một loại độc, nàng ta vẫn không có cách nào giải, độc của mẫu hậu, cũng là ta sai người…”
“Ngươi câm miệng, bà không phải mẫu hậu ngươi, ngươi cũng không có tư cách kêu bà như vậy, còn nữa, ta không muốn nghe thấy hai chữ Ôn Yến từ miệng ngươi, nói ra từ miệng ngươi, ta cảm thấy vấy bẩn nàng.”
Gân xanh trên trán Tống Vĩnh Kỳ nổi lên, đã tới cực hạn nhẫn nại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.