Chương 142: THÂN THẾ CỦA THIÊN SƠN
Ôn Uyển
18/04/2021
Lão phu nhân nhìn Thiên Sơn, nói: “Nha đầu, ngươi đem đầu đuôi câu chuyện nói lại cho ta một lượt!”
Thiên Sơn vốn nhìn Tiên đế không thuận mắt, ở đâu mà nể mặt hắn ta chứ? Cũng không quan tâm những người có mặt tại đây là ai, liền nhớ về ngày Ôn Yến cùng Tống Vĩnh Kỳ còn mặn nồng. Trước lúc Tiên Thái hậu mất đã cho Ôn Yến trở thành chủ nhân của Phi Long Môn, tứ hôn cho Tống Vĩnh Kỳ, về sau bị Tiên đế nhìn trúng cưỡng ép vào cung, chuyện đã kể hết rồi, nàng là người luôn theo đuổi sự chân thật, mỗi một câu nói ra đều rất ngay thẳng, nghe tự thuật thôi mà cũng thấy tin tưởng rồi.
Mọi người nhất thời trầm mặc không nói.
Ba vị công tử Trương gia đều không làm quan, cho nên đối với chuyện triều chính không hiểu rõ, cũng không hỏi gì. Hôm nay Thiên Sơn nói như vậy, càng thấy may mắn năm đó không có vào cung. Gần vua như gần hổ, ngôn hành cẩn thận. Tiên đế ngay cả con trai của mình cũng đối đãi như này, vậy những thần tử này như họ, há không phải mỗi bước đều phải tính toán?
Trương lão phu nhân trầm mặc một lát, thở dài nói: “Có cái gì kỳ lạ? Đó vốn chính là người thủ đoạn tàn ác. Người bên cạnh không biết, ta trải qua triều đại của Khang Ninh đế, chứng kiến bao nhiêu, lại tổn thương ra sao, đã cẩn thận thế nào?”
Tư Không đại nhân hoài nghi nhìn Thiên Sơn: “Tiên Thái hậu thật sự đã hạn chỉ như vậy?”
Thiên Sơn cười lạnh một tiếng: “Ngày Tiên Thái hậu hạ chỉ, mặc dù không có ai chứng kiến, nhưng người hầu hạ trong cung vẫn nghe thấy, đại nhân có thể đi hỏi Bát Nương, Bát Nương là cung nữ thiếp thân của Tiên Thái hậu, ngày Trấn Nguyên Vương phi mang thai, vẫn là Bát Nương hầu hạ ăn uống, rất được Thái hậu xem trọng. Đại nhân nếu như không tin, có thể đi điều tra!”
Tư Không đại nhân trầm mặc, ông ta vô thức tin lời của Thiên Sơn, nhưng một bên lại có mưu đồ thuyết phục bản thân, Tiên đế không phải người như vậy. Tiên Thái hậu là người ông ta tôn trọng, bởi vì Tiên Thái hậu từng cứu phụ thân của ông ta, cũng bởi vì chuyện này, Trương gia luôn nhớ ân điểm của Phi Long Môn.
Nói từ đạo đức luân thường, Ôn Yến đã là Hoàng Quý phi, là Phi tử của Tiên đế, là con trai của Gia Bình đế, không thể sắc phong cô làm Phi tử của bản thân nữa. Ngược lại trước đây, trước khi Ôn Yến nhập cung đã ước định cùng Gia Bình đế, nếu không có quan hệ tằng tịu thì thôi đi, có Thái hậu hạ chỉ tứ hôn, như vậy có thể nói, là Tiên đế đoạt thê tử của Gia Bình đế, đoạt lấy con dâu của mình.
Như thế, rốt cuộc là ai coi thường đạo đức luận lý?
Vốn Tư Không đại nhân lập trường kiên định, giờ khắc này cũng có chút băn khoăn.
Ông ta lắc đầu, nói: “Chuyện này trước không nói nữa, hôm nay, phu nhân còn chưa rõ sinh chết!”
Lời ông ta vừa dứt, tiếng bước chân bên trong truyền ra, mọi người ngẩng đầu, cạnh cửa trước mặt bị mở ra, là Gia Cát Minh đi ra, trên tay và áo của hắn đều có máu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mọi người vội vây lại, nóng lòng hỏi: “Sao rồi? Như thế nào rồi?”
Gia Cát Minh nhìn Tư Không đại nhân, nói: “Tạm thời vẫn chưa biết được, Ôn Yến nói phải quan sát 20 canh giờ nữa mới biết được.” Nói lấp lửng hai câu như vậy, kêu mọi người không biết nên thế nào, lão phu nhân cau màu: “Vậy là có thể khỏi hay không thể khỏi?”
Thiên Sơn muốn xông vào: “Chủ nhân đâu?”
Gia Cát Minh ngăn nàng lại, nói: “Chủ nhân nhà ngươi muốn nghỉ ngơi một lát, cô ấy mệt rồi!”
Thiên Sơn thấy sắc mặt kiên quyết của hắn, biết sự tình không phải đơn giản như vậy, nóng lòng, muốn đẩy hắn ra: “Người tránh ra, có phải chủ nhân nhà ta xảy ra chuyện rồi không?”
Gia Cát Minh kéo nàng lại, nói: “Yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, ngươi để cô ấy nghỉ ngơi một lát thì không sao nữa.”
Lãnh Ninh cũng sững người: “Hoàng Quý phi sao lại mất máu quá nhiều?”
Mọi người đều hồ nghi nhìn Gia Cát Minh, người bị thương không phải Ôn Yến, cô sao lại mất máu được?
Gia Cát Minh nhìn Tư Không đại nhân, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Phu nhân trong quá trình phẫu thuật mất máu quá nhiều, cực kỳ nguy hiểm, Ôn đại phu dùng máu của mình truyền cho phu nhân, nhưng, cô ấy nói nhóm máu của hai người có thể không tương đồng, có thể xảy ra hiện tượng bài xích, có điều, nếu lúc đó không truyền máu, phu nhân sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên, cô ấy muốn mạo hiểm một lần.” Gia Cát Minh cảm thấy rất phiền muộn, Ôn Yến nói những điều này, hắn đều không hiểu. Hai người đều là người, hơn nữa đều là nữ nhân, có máu gì không tương đồng chứ? Chẳng lẽ máu của người với người đều khác nhau sao? Còn nữa, cách cô truyền máu cũng rất đặc biệt, vậy mà dùng cái kim nối với ống dẫn bằng da thú đâm vào cánh tay của hai người, cô dùng lực ép tay mình rồi máu truyền sang cho phu nhân, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Mọi người cũng không biết Gia Cát Minh nói cái gì, Thiên Sơn đã xông vào trong.
Ôn Yến nằm trên chiếc ghế dài, sắc mặt tái nhợt, cổ tay của cô được quấn lại bằng băng trắng, còn thấm chút máu, loại ống tiêm này rất lớn, là cô tự chế, vốn dùng để hút máu độc, nhưng tình thế khẩn cấp liền dùng để truyền máu, tạo thành tổn thương rất lớn đối với huyết quản, phải dùng vải băng cầm máu mới có thể khiến máu dừng chảy.
Trương phu nhân nằm trên giường, thần sắc không có tái nhợt như Ôn Yến, nhưng cũng không có huyết sắc gì cả, bà ta nhắm mặt, miệng hơi mở, khóe miệng còn chút phấn bột, là Ôn Yến cho bà ta dùng thuốc cầm máu. Cô choàng một cái áo khoác lớn, che đi vết thương trên người, tay từ từ chống dậy, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Ôn Yến thấy mọi người xông vào, cố gắng đứng dậy, Thiên Sơn đến đỡ cô, nói: “Mau nằm xuống, người xem trông rất suy nhược!”
Ôn Yến khẽ cười: “Không có suy nhược khi ngươi nghĩ đâu, ta nghỉ ngơi một lát thì sẽ không sao.”
Gia Cát Minh thấp giọng nói: “Cô truyền nhiều máu như vậy cho phu nhân, sao có thể không sao chứ?”
Ôn Yến nhìn Gia Cát Minh, ánh mắt của hắn rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng và đau lòng, cô cười nói: “Thật sự không sao, trong cơ thể của con người có một thứ gọi là tủy sống, tủy có chức năng tái tạo máu, ta cái gì không nhiều, riêng tủy lại nhiều, chức năng tái tạo máu cũng mau, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta!”
Cô liếc qua Trương phu nhân, sắc mặt thật sự có chút lo lắng, nói: “Ta hiện nay chỉ lo máu bị bài trừ…” Ở hiện đại, cô có nhóm máu O, nhóm máu O có thể truyền máu cho tất cả mọi người, nhưng, sau khi xuyên không, thân thể của cô có nhóm máu gì thì cô cũng không biết nữa.
Trương đại công tử đi đến bên cạnh Ôn Yến, cúi đầu nói: “Mặc kệ gia mẫu ra sao, đa tạ Hoàng Quý phi đã tương cứu!”
Trong lòng Ôn Yến đang thấp thỏm không yên, vừa rồi nói là thật, quyết định dưới tình thế khẩn cấp, nếu như không truyền máu, Trương phu nhân sẽ mất mạng, cô cũng suy nghĩ đến vấn đề nhóm máu, nhưng, đã không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ mong nhóm máu của cô vẫn là nhóm máu O.
Cho nên khi Trương đại công tử đến hành lễ cảm tạ cô, cô không thể thản nhiên được, thậm chí có một chút sợ hãi, sợ Trương phu nhân xuất hiện tình trạng xấu, vậy cô thật sự sẽ đắc tội rất lớn, ở hiện đại, đây có thể coi là chuyện ngoài ý muốn, phức tạp nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, bản thân ta cũng không nắm chắc!”
Trương đại công tử ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, nói: “Gia mẫu nếu có thể cứu được, đều nhờ ân đức của Hoàng Quý phi, nếu không thể cứu được, là gia mẫu không có phúc phận.” Ngừng lại một lúc, hắn lại nhẹ nhàng nói: “Tại hạ mạnh dạn, cầu xin Hoàng Quý phi thêm một chuyện!”
Ôn Yến còn chưa nói gì, Thiên Sơn đã hừ lạnh, nói: “Các ngươi thật sự buồn cười, vừa rồi còn đuổi chủ nhân nhà đi, bây giờ lại cầu xin chủ nhân nhà ta làm giúp một việc, các ngươi ngược lại thật thú vị mà!”
Ôn Yến liếc Thiên Sơn, nói: “Nghe xem đại công tử nói cái gì!”
Đại công tử nhìn Thiên Sơn, nói: “Cầu xin Hoàng Quý phi kêu Thiên Sơn cô nương tháo cây trâm trên tóc xuống cho tại hạ xem thử.”
Ôn Yến sững người: “Cái này, ngươi muốn xem cây trâm của nàng ta là muốn làm gì? Hơn nữa, chuyện này ngươi nên cầu nàng ta, cây trâm là của nàng ta chứ đâu phải của ta!”
Trương lão phu nhân cũng không vui nói: “Ngươi đường đường là một đại nam nhân, muốn cây trâm của nữ nhân là muốn làm gì?”
Thiên Sơn không ngờ hắn lại nói chuyện này, liền tức giận nói: “Chủ nhân, người không biết chủ ý quỷ quái của một nhà bọn họ, họn nói ta là tiểu muội thất tán của nhà họ, hay cho ta đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ muốn người xuất cung, người nhà này bụng dạ khó lường, ta sớm đã nói không nên cứu bọn họ mà!”
Ôn Yến ngạc nhiên nhìn Trương đại công tử, Trương đại công tử vội nói: “Đừng nói linh tinh, Hoàng Quý Phi xin nghe tại hạ nói.”
Thiên Sơn chắn người trước mặt Ôn Yến, tức giận nói: “Chủ nhân nhà ta lúc này rất yếu, các người để chủ nhân nhà ta nghỉ nhơi, không đừng làm phiền người nữa, có chuyện gì đợi chủ nhân ta khỏe lại rồi nói!”
Ôn Yến thấy vẻ mặt phòng bị của Thiên Sơn, trong lòng biết nàng ta nghĩ gì, nàng ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, thân thuộc nhất của nàng ta chính là Phi Long Môn, nàng ta cũng dùng thời gian nhiều năm đi thuyết phục bản thân là một cô nhi, chưa từng dám nghĩ bản thân còn có người thân trên đời. Bỗng nhiên có một đám người nói là thân nhân của nàng ta, nàng ta quả thật trong lòng rất vui, nhưng lại sợ sau khi điều tra chuyện này là giả, loại cảm giác lạc lõng này nàng ta không chịu nổi.
Cô nói với Trương đại công tử nói: “Chuyện này, để lúc khác rồi nói!”
“Nhưng…” Trương đại công tử có điều muốn nói, nhưng đã bị Ôn Yến cắt ngang: “Hôm nay, chuyện cấp bách là thương thế của phu nhân, nếu có thể an bình vượt qua được 20 canh giờ này, bà ấy sẽ không sao, các người ở bên cạnh ủng hộ bà ấy một chút, nói chuyện với bà ấy.”
Sức chú ý của mọi người lại chuyển qua, Ôn Yến thấy Thiên Sơn hình như thở phào một hơi, lại giống như có chút lạc lõng, cô rất thương nha đầu này, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Bất luận ra sao, ngươi đã có ta là người thân rồi.”
Đổi cách nói khác, chính là bất luận Thiên Sơn có phải người thân của Trương gia hay không, nàng ta không phải có một mình.
Thiên Sơn ừm một tiếng, có chút áy náy, nàng ta tưởng bản thân che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị chủ nhân nhìn ra. Đúng vậy, vốn tưởng bản thân là đứa thừa thãi, bỗng nhiên có một đám người đến nói là người thân của mình, loại tác động này đối với nàng ta là không nhỏ.
Trương lão phu nhân trầm ngầm nhìn Thiên Sơn, từ từ lại gần Thiên Sơn, rồi bất ngờ đưa tay đoạt lấy cây trâm trên đầu của Thiên Sơn, Thiên Sơn đối với lão phu nhân không có phòng bị, không ngờ bà lão sẽ ra tay, một lão phu nhân đi đường phải cần người dìu, vậy mà thân thủ lúc này lại nhanh nhẹn như vậy, thiết nghĩ lúc còn trẻ nhất định là cao thủ.
Cho nên, Thiên Sơn bị bà lão đoạt lấy cây trâm, chỉ biết sừng người nhìn bà lão, chưa kịp định thần.
Đến lúc nàng định thần lại muốn giơ tay lên cướp lại, lão phu nhân hừ lạnh: “Lấy cây trâm còn lại ra đây!”
Đại công tử lập tức phản ứng lại, vội vàng đi mở hộp nữ trang trên bàn trang điểm, lấy ra một cây trâm bích ngọc, lại vội vàng chạy trở lại đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân đem hai cây trâm ra so sánh, mới ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, đưa cho nàng nói: “Ngươi tự mình xem đi!”
Thiên Sơn không nhận, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cây trâm đó, nó giống ý hết nhau, chỉ là cây trâm của nàng bởi vì bị nứt gãy cho nên dùng vàng bao khảm lại. Nhưng, ngoài điều này, hai cây trâm là một đôi. Hoa văn phía đuôi trâm giống nhau như đúc, chỉ là hoa văn một trái một phái, phối thành một đôi.
Thiên Sơn không nhận, nhưng Ôn Yến lại đưa tay nhận lấy, cô cẩn thận nhìn hình chạm khắc trên cây trâm, là hai con thần điểu, một cái khắc chữ “Tú”, cây trâm của Thiên Sơn khắc chữ “Anh”, Tú Anh? Cô ngẩng đầu hỏi: “Tú Anh là…”
Trương đại công tử lập tức trả lời : “Khuê danh của gia mẫu là Tú Snh!”
Thiên Sơn vốn nhìn Tiên đế không thuận mắt, ở đâu mà nể mặt hắn ta chứ? Cũng không quan tâm những người có mặt tại đây là ai, liền nhớ về ngày Ôn Yến cùng Tống Vĩnh Kỳ còn mặn nồng. Trước lúc Tiên Thái hậu mất đã cho Ôn Yến trở thành chủ nhân của Phi Long Môn, tứ hôn cho Tống Vĩnh Kỳ, về sau bị Tiên đế nhìn trúng cưỡng ép vào cung, chuyện đã kể hết rồi, nàng là người luôn theo đuổi sự chân thật, mỗi một câu nói ra đều rất ngay thẳng, nghe tự thuật thôi mà cũng thấy tin tưởng rồi.
Mọi người nhất thời trầm mặc không nói.
Ba vị công tử Trương gia đều không làm quan, cho nên đối với chuyện triều chính không hiểu rõ, cũng không hỏi gì. Hôm nay Thiên Sơn nói như vậy, càng thấy may mắn năm đó không có vào cung. Gần vua như gần hổ, ngôn hành cẩn thận. Tiên đế ngay cả con trai của mình cũng đối đãi như này, vậy những thần tử này như họ, há không phải mỗi bước đều phải tính toán?
Trương lão phu nhân trầm mặc một lát, thở dài nói: “Có cái gì kỳ lạ? Đó vốn chính là người thủ đoạn tàn ác. Người bên cạnh không biết, ta trải qua triều đại của Khang Ninh đế, chứng kiến bao nhiêu, lại tổn thương ra sao, đã cẩn thận thế nào?”
Tư Không đại nhân hoài nghi nhìn Thiên Sơn: “Tiên Thái hậu thật sự đã hạn chỉ như vậy?”
Thiên Sơn cười lạnh một tiếng: “Ngày Tiên Thái hậu hạ chỉ, mặc dù không có ai chứng kiến, nhưng người hầu hạ trong cung vẫn nghe thấy, đại nhân có thể đi hỏi Bát Nương, Bát Nương là cung nữ thiếp thân của Tiên Thái hậu, ngày Trấn Nguyên Vương phi mang thai, vẫn là Bát Nương hầu hạ ăn uống, rất được Thái hậu xem trọng. Đại nhân nếu như không tin, có thể đi điều tra!”
Tư Không đại nhân trầm mặc, ông ta vô thức tin lời của Thiên Sơn, nhưng một bên lại có mưu đồ thuyết phục bản thân, Tiên đế không phải người như vậy. Tiên Thái hậu là người ông ta tôn trọng, bởi vì Tiên Thái hậu từng cứu phụ thân của ông ta, cũng bởi vì chuyện này, Trương gia luôn nhớ ân điểm của Phi Long Môn.
Nói từ đạo đức luân thường, Ôn Yến đã là Hoàng Quý phi, là Phi tử của Tiên đế, là con trai của Gia Bình đế, không thể sắc phong cô làm Phi tử của bản thân nữa. Ngược lại trước đây, trước khi Ôn Yến nhập cung đã ước định cùng Gia Bình đế, nếu không có quan hệ tằng tịu thì thôi đi, có Thái hậu hạ chỉ tứ hôn, như vậy có thể nói, là Tiên đế đoạt thê tử của Gia Bình đế, đoạt lấy con dâu của mình.
Như thế, rốt cuộc là ai coi thường đạo đức luận lý?
Vốn Tư Không đại nhân lập trường kiên định, giờ khắc này cũng có chút băn khoăn.
Ông ta lắc đầu, nói: “Chuyện này trước không nói nữa, hôm nay, phu nhân còn chưa rõ sinh chết!”
Lời ông ta vừa dứt, tiếng bước chân bên trong truyền ra, mọi người ngẩng đầu, cạnh cửa trước mặt bị mở ra, là Gia Cát Minh đi ra, trên tay và áo của hắn đều có máu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mọi người vội vây lại, nóng lòng hỏi: “Sao rồi? Như thế nào rồi?”
Gia Cát Minh nhìn Tư Không đại nhân, nói: “Tạm thời vẫn chưa biết được, Ôn Yến nói phải quan sát 20 canh giờ nữa mới biết được.” Nói lấp lửng hai câu như vậy, kêu mọi người không biết nên thế nào, lão phu nhân cau màu: “Vậy là có thể khỏi hay không thể khỏi?”
Thiên Sơn muốn xông vào: “Chủ nhân đâu?”
Gia Cát Minh ngăn nàng lại, nói: “Chủ nhân nhà ngươi muốn nghỉ ngơi một lát, cô ấy mệt rồi!”
Thiên Sơn thấy sắc mặt kiên quyết của hắn, biết sự tình không phải đơn giản như vậy, nóng lòng, muốn đẩy hắn ra: “Người tránh ra, có phải chủ nhân nhà ta xảy ra chuyện rồi không?”
Gia Cát Minh kéo nàng lại, nói: “Yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, ngươi để cô ấy nghỉ ngơi một lát thì không sao nữa.”
Lãnh Ninh cũng sững người: “Hoàng Quý phi sao lại mất máu quá nhiều?”
Mọi người đều hồ nghi nhìn Gia Cát Minh, người bị thương không phải Ôn Yến, cô sao lại mất máu được?
Gia Cát Minh nhìn Tư Không đại nhân, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Phu nhân trong quá trình phẫu thuật mất máu quá nhiều, cực kỳ nguy hiểm, Ôn đại phu dùng máu của mình truyền cho phu nhân, nhưng, cô ấy nói nhóm máu của hai người có thể không tương đồng, có thể xảy ra hiện tượng bài xích, có điều, nếu lúc đó không truyền máu, phu nhân sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên, cô ấy muốn mạo hiểm một lần.” Gia Cát Minh cảm thấy rất phiền muộn, Ôn Yến nói những điều này, hắn đều không hiểu. Hai người đều là người, hơn nữa đều là nữ nhân, có máu gì không tương đồng chứ? Chẳng lẽ máu của người với người đều khác nhau sao? Còn nữa, cách cô truyền máu cũng rất đặc biệt, vậy mà dùng cái kim nối với ống dẫn bằng da thú đâm vào cánh tay của hai người, cô dùng lực ép tay mình rồi máu truyền sang cho phu nhân, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Mọi người cũng không biết Gia Cát Minh nói cái gì, Thiên Sơn đã xông vào trong.
Ôn Yến nằm trên chiếc ghế dài, sắc mặt tái nhợt, cổ tay của cô được quấn lại bằng băng trắng, còn thấm chút máu, loại ống tiêm này rất lớn, là cô tự chế, vốn dùng để hút máu độc, nhưng tình thế khẩn cấp liền dùng để truyền máu, tạo thành tổn thương rất lớn đối với huyết quản, phải dùng vải băng cầm máu mới có thể khiến máu dừng chảy.
Trương phu nhân nằm trên giường, thần sắc không có tái nhợt như Ôn Yến, nhưng cũng không có huyết sắc gì cả, bà ta nhắm mặt, miệng hơi mở, khóe miệng còn chút phấn bột, là Ôn Yến cho bà ta dùng thuốc cầm máu. Cô choàng một cái áo khoác lớn, che đi vết thương trên người, tay từ từ chống dậy, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Ôn Yến thấy mọi người xông vào, cố gắng đứng dậy, Thiên Sơn đến đỡ cô, nói: “Mau nằm xuống, người xem trông rất suy nhược!”
Ôn Yến khẽ cười: “Không có suy nhược khi ngươi nghĩ đâu, ta nghỉ ngơi một lát thì sẽ không sao.”
Gia Cát Minh thấp giọng nói: “Cô truyền nhiều máu như vậy cho phu nhân, sao có thể không sao chứ?”
Ôn Yến nhìn Gia Cát Minh, ánh mắt của hắn rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng và đau lòng, cô cười nói: “Thật sự không sao, trong cơ thể của con người có một thứ gọi là tủy sống, tủy có chức năng tái tạo máu, ta cái gì không nhiều, riêng tủy lại nhiều, chức năng tái tạo máu cũng mau, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta!”
Cô liếc qua Trương phu nhân, sắc mặt thật sự có chút lo lắng, nói: “Ta hiện nay chỉ lo máu bị bài trừ…” Ở hiện đại, cô có nhóm máu O, nhóm máu O có thể truyền máu cho tất cả mọi người, nhưng, sau khi xuyên không, thân thể của cô có nhóm máu gì thì cô cũng không biết nữa.
Trương đại công tử đi đến bên cạnh Ôn Yến, cúi đầu nói: “Mặc kệ gia mẫu ra sao, đa tạ Hoàng Quý phi đã tương cứu!”
Trong lòng Ôn Yến đang thấp thỏm không yên, vừa rồi nói là thật, quyết định dưới tình thế khẩn cấp, nếu như không truyền máu, Trương phu nhân sẽ mất mạng, cô cũng suy nghĩ đến vấn đề nhóm máu, nhưng, đã không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ mong nhóm máu của cô vẫn là nhóm máu O.
Cho nên khi Trương đại công tử đến hành lễ cảm tạ cô, cô không thể thản nhiên được, thậm chí có một chút sợ hãi, sợ Trương phu nhân xuất hiện tình trạng xấu, vậy cô thật sự sẽ đắc tội rất lớn, ở hiện đại, đây có thể coi là chuyện ngoài ý muốn, phức tạp nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, bản thân ta cũng không nắm chắc!”
Trương đại công tử ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, nói: “Gia mẫu nếu có thể cứu được, đều nhờ ân đức của Hoàng Quý phi, nếu không thể cứu được, là gia mẫu không có phúc phận.” Ngừng lại một lúc, hắn lại nhẹ nhàng nói: “Tại hạ mạnh dạn, cầu xin Hoàng Quý phi thêm một chuyện!”
Ôn Yến còn chưa nói gì, Thiên Sơn đã hừ lạnh, nói: “Các ngươi thật sự buồn cười, vừa rồi còn đuổi chủ nhân nhà đi, bây giờ lại cầu xin chủ nhân nhà ta làm giúp một việc, các ngươi ngược lại thật thú vị mà!”
Ôn Yến liếc Thiên Sơn, nói: “Nghe xem đại công tử nói cái gì!”
Đại công tử nhìn Thiên Sơn, nói: “Cầu xin Hoàng Quý phi kêu Thiên Sơn cô nương tháo cây trâm trên tóc xuống cho tại hạ xem thử.”
Ôn Yến sững người: “Cái này, ngươi muốn xem cây trâm của nàng ta là muốn làm gì? Hơn nữa, chuyện này ngươi nên cầu nàng ta, cây trâm là của nàng ta chứ đâu phải của ta!”
Trương lão phu nhân cũng không vui nói: “Ngươi đường đường là một đại nam nhân, muốn cây trâm của nữ nhân là muốn làm gì?”
Thiên Sơn không ngờ hắn lại nói chuyện này, liền tức giận nói: “Chủ nhân, người không biết chủ ý quỷ quái của một nhà bọn họ, họn nói ta là tiểu muội thất tán của nhà họ, hay cho ta đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ muốn người xuất cung, người nhà này bụng dạ khó lường, ta sớm đã nói không nên cứu bọn họ mà!”
Ôn Yến ngạc nhiên nhìn Trương đại công tử, Trương đại công tử vội nói: “Đừng nói linh tinh, Hoàng Quý Phi xin nghe tại hạ nói.”
Thiên Sơn chắn người trước mặt Ôn Yến, tức giận nói: “Chủ nhân nhà ta lúc này rất yếu, các người để chủ nhân nhà ta nghỉ nhơi, không đừng làm phiền người nữa, có chuyện gì đợi chủ nhân ta khỏe lại rồi nói!”
Ôn Yến thấy vẻ mặt phòng bị của Thiên Sơn, trong lòng biết nàng ta nghĩ gì, nàng ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, thân thuộc nhất của nàng ta chính là Phi Long Môn, nàng ta cũng dùng thời gian nhiều năm đi thuyết phục bản thân là một cô nhi, chưa từng dám nghĩ bản thân còn có người thân trên đời. Bỗng nhiên có một đám người nói là thân nhân của nàng ta, nàng ta quả thật trong lòng rất vui, nhưng lại sợ sau khi điều tra chuyện này là giả, loại cảm giác lạc lõng này nàng ta không chịu nổi.
Cô nói với Trương đại công tử nói: “Chuyện này, để lúc khác rồi nói!”
“Nhưng…” Trương đại công tử có điều muốn nói, nhưng đã bị Ôn Yến cắt ngang: “Hôm nay, chuyện cấp bách là thương thế của phu nhân, nếu có thể an bình vượt qua được 20 canh giờ này, bà ấy sẽ không sao, các người ở bên cạnh ủng hộ bà ấy một chút, nói chuyện với bà ấy.”
Sức chú ý của mọi người lại chuyển qua, Ôn Yến thấy Thiên Sơn hình như thở phào một hơi, lại giống như có chút lạc lõng, cô rất thương nha đầu này, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Bất luận ra sao, ngươi đã có ta là người thân rồi.”
Đổi cách nói khác, chính là bất luận Thiên Sơn có phải người thân của Trương gia hay không, nàng ta không phải có một mình.
Thiên Sơn ừm một tiếng, có chút áy náy, nàng ta tưởng bản thân che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị chủ nhân nhìn ra. Đúng vậy, vốn tưởng bản thân là đứa thừa thãi, bỗng nhiên có một đám người đến nói là người thân của mình, loại tác động này đối với nàng ta là không nhỏ.
Trương lão phu nhân trầm ngầm nhìn Thiên Sơn, từ từ lại gần Thiên Sơn, rồi bất ngờ đưa tay đoạt lấy cây trâm trên đầu của Thiên Sơn, Thiên Sơn đối với lão phu nhân không có phòng bị, không ngờ bà lão sẽ ra tay, một lão phu nhân đi đường phải cần người dìu, vậy mà thân thủ lúc này lại nhanh nhẹn như vậy, thiết nghĩ lúc còn trẻ nhất định là cao thủ.
Cho nên, Thiên Sơn bị bà lão đoạt lấy cây trâm, chỉ biết sừng người nhìn bà lão, chưa kịp định thần.
Đến lúc nàng định thần lại muốn giơ tay lên cướp lại, lão phu nhân hừ lạnh: “Lấy cây trâm còn lại ra đây!”
Đại công tử lập tức phản ứng lại, vội vàng đi mở hộp nữ trang trên bàn trang điểm, lấy ra một cây trâm bích ngọc, lại vội vàng chạy trở lại đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân đem hai cây trâm ra so sánh, mới ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, đưa cho nàng nói: “Ngươi tự mình xem đi!”
Thiên Sơn không nhận, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cây trâm đó, nó giống ý hết nhau, chỉ là cây trâm của nàng bởi vì bị nứt gãy cho nên dùng vàng bao khảm lại. Nhưng, ngoài điều này, hai cây trâm là một đôi. Hoa văn phía đuôi trâm giống nhau như đúc, chỉ là hoa văn một trái một phái, phối thành một đôi.
Thiên Sơn không nhận, nhưng Ôn Yến lại đưa tay nhận lấy, cô cẩn thận nhìn hình chạm khắc trên cây trâm, là hai con thần điểu, một cái khắc chữ “Tú”, cây trâm của Thiên Sơn khắc chữ “Anh”, Tú Anh? Cô ngẩng đầu hỏi: “Tú Anh là…”
Trương đại công tử lập tức trả lời : “Khuê danh của gia mẫu là Tú Snh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.