Chương 196: TỔ MẪU, CON THÍCH NGƯỜI
Ôn Uyển
18/04/2021
Hoàng Thái hậu phất tay: “Nằm đến eo cũng sắp gẫy rồi, vẫn nên ngồi dậy một lát thì hơn.”
Bà nâng mắt nhìn Dung Quý Thái phi, thấy vành mắt bà ấy đỏ hồng thì không khỏi quở trách: “Sao lại khóc rồi? Sống chết có số, muội khóc thì có ích gì? Ngược lại còn khiến ai gia không yên tâm.”
Dung Quý Thái phi đưa tay đỡ bà ấy dậy, kê gối sau lưng bà ấy rồi nhẹ giọng nói: “Đây là nước mắt vui mừng, lát nữa tỷ cũng sẽ khóc, bảo đảm tỷ vui vẻ.”
“Ồ?” Hoàng Thái hậu cười nhàn nhạt: “Vậy sao? Có chuyện gì vui thế? Không phải là vị nương nương nào có thai đấy chứ?”
Đây đương nhiên là chuyện không thể nào, những chuyện ở hậu cung bà đều hiểu rất rõ, ngay cả sủng hạnh còn không có thì lấy đâu ra có thai?
Bây giờ trong hậu cung đều đưa tin khắp nơi nói rằng Hoàng thượng bất lực, cũng khó trách mọi người đều xông tới trước giường bệnh của bà, không tranh chút sủng ái thì ngày tháng sau này phải sống thế nào?
“Có một mẫu thân mang theo hai bảo bối tới thăm tỷ.” Dung Quý Thái phi cười nói.
“Ồ, là Dĩnh Nhi đưa An Nhiên và tiểu quận chúa vào cung sao? Tốt lắm, ai gia vẫn chưa được thấy tiểu quận chúa này, phiền Dĩnh Nhi vẫn còn nhớ tới ai già.” Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Thái hậu mỉm cười, đáy mắt mang theo vẻ chờ mong, khiến cho đôi mắt vô hồn vì bị bệnh lâu ngày của bà cũng mang theo tia sáng.
“Tới ngay đây, tỷ chờ chút.” Dung Quý Thái phi thừa nước đục thả câu.
Quả nhiên, lời Dung Quý Thái phi vừa dứt liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài điện.
Rèm lưu ly ngũ sắc được vén lên, Bát Nương đi vào trước, kéo rèm rồi nhẹ giọng nói: “Chủ nhân vào đi.”
Mặt Hoàng Thái hậu mang theo nụ cười, nhìn chăm chú về phía đó, sau khi nhìn thấy người xuất hiện phía sau rèm, nụ cười của bà cứng ngắc, hai tay nắm chặt chăn lông, người dùng sức ngồi thẳng, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, ai gia không hoa mắt chứ? Hay là bệnh đến hồ đồ rồi?”
Dung Quý Thái phi cười rồi nghẹn ngào: “Tỷ đó, cũng giống như ta vừa nãy, ta cũng cho rằng mình hoa mắt.”
Sau lưng Ôn Yến hai cái đầu một trái một phải nhô ra, tò mò nhìn mọi thứ trong điện, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Hoàng Thái hậu.
Trong lòng Kinh Mặc và Trọng Lâu sinh ra cảm giác kỳ lạ, cảm giác này thúc giục hai đứa dắt tay nhau vượt qua Ôn yến, đi tới bên giường.
“A…” Hoàng Thái hậu kinh ngạc, khi nhìn thấy Ôn Yến bà đã không thể tin được, khi nhìn thấy Trọng Lâu và Kinh Mặc thì đầu bà hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ, chỉ có thể há hốc miệng nhìn hai đứa bé độ cao tương đương và khuôn mặt giống nhau đến chín mươi phần trăm.
“Tổ mẫu, con là Kinh Mặc.”
“Tổ mẫu, con là Trọng Lâu.”
“Aiz, aiz…” Hoàng Thái hậu vội vàng trả lời, tay chân luống cuống, như cầu cứu nhìn về phía Dung Quý Thái phi, đây là cháu trai cháu gái bà sao? Con của Ôn Yến ư? Lần đầu tiên gặp mặt sao có thể thất lễ trước mặt cháu trai cháu gái đây?
Dung Quý Thái phi đỏ mắt: “Làm Tổ Mẫu mà thấy cháu trai không đưa chút quà gì sao?”
Trọng Lâu và Kinh Mặc nhìn nhau, do dự một lát sau đó lấy một viên kẹo trong ngực ra, đặt bên giường Hoàng Thái hậu, vẻ mặt không nỡ nói: “Tổ mẫu, đây là kẹo Bàng đại nương cho, chúng con đều không nỡ ăn, tặng người đó.”
“Ừm, tốt, tốt lắm!” Hoàng Thái hậu đưa tay ra, run run nhận lấy hai viên kẹo, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa cả hai viên vào miệng, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Ừm, ngon lắm, rất ngon, rất ngọt.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu đều nuốt nước bọt nhìn Hoàng Thái hậu.
Viên kẹo cuối cùng này, hai đứa đều nhịn thật lâu không nỡ ăn, vì ăn nhiều thì không ăn được nữa, mẹ nói, trẻ con không được ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ hỏng răng.
Trọng Lâu thấy bà rơi lệ, lo lắng hỏi: “Tổ mẫu, rất khó ăn sao? Không ngon thì người đừng ăn nữa.”
Hoàng Thái hậy kéo tay cậu bé rồi lại kéo tay Kinh Mặc, cứ nhìn, nhìn mãi, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác vui mừng khôn xiết trong lòng không ngừng vọt lên đầu khiến đến bây giờ bà vẫn chưa thể suy nghĩ bình thường.
“Tổ Mẫu vui mừng, thấy các con Tổ Mẫu rất vui.” Hoàng Thái hậu bỗng đưa tay ra, phát hiện vòng tay bà luôn đeo trước đó đã tháo ra bèn vội vàng gọi Bát Nương: “Bát Nương, mau, lấy đồ qua đây cho bọn trẻ chọn, thích cái nào lấy cái đấy.”
Bát Nương ngây ngốc hỏi: “Lấy cái gì ạ?”
Hoàng Thái hậy giật mình, đúng thế, lấy cái gì? Trẻ con không thích đồ trang sức châu báu, hơn nữa tặng trang sức châu báu quá tầm thường, nhưng trong điện không có đồ chơi, không có đồ chơi gì của bọn trẻ cả.
“Lấy mấy xâu chân trâu Đông Hải lại đây cho bọn trẻ chơi bắn bi.” Hoàng Thái hậu nói.
“Vâng!” Bát Nương nhanh chóng đi xuống.
Ôn Yến đi tới: “Ôn Yến tham kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoàng Thái hậu ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, tay vẫn đang cầm tay hai đứa trẻ, không nỡ buông ra.
Đáy mắt bà mang theo vô vàn cảm xúc phức tạp nhưng nhiều hơn vẫn là mừng rỡ, hân hoan: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cảm ơn ngươi, Ôn Yến, ai gia cảm ơn ngươi đã sinh cho ai gia hai bảo bối đáng yêu như vậy.”
Hai đứa bé giống Kỳ Nhi năm đó như đúc, một phiên bản nam, một phiên bản nữ.
Ôn Yến khẽ cười: “Thái hậu nương nương, nếu người muốn tặng gì cho bọn trẻ thì không cần tặng gì chân quý, làm đồ điểm tâm cho chúng đều khoẻ mạnh hơn bất cứ thứ gì, bọn trẻ ham ăn.”
“Được ạ!” Hai đứa bé sinh đôi nghe thấy lời đề nghị của Ôn Yến lập tức vui mừng nhảy lên đập tay.
Hoàng Thái hậu thấy nụ cười của hai bé, trái tim cũng mềm ra, vội vàng nói: “Bát Nương, Bát Nương, mau đi làm điểm tâm, làm bánh quế, bánh đường trắng, bánh táo đỏ, thích ăn gì làm cái đó, không, mỗi loại đều làm một ít đi…”
Bà xoay tay rồi không ngừng dặn dò khiến Trọng Lâu nhìn thấy rất kỳ lạ, cậu bé nói: “Tổ mẫu, người cũng thích xoa tay à, tỷ tỷ cũng xoay tay. Khi tỷ tỷ căng thẳng sẽ xoa tay, vừa nãy vào cung gặp tổ mẫu, trên đường chị ấy cũng luôn xoa tay.”
Kinh Mặc đỏ mặt giận dữ mắng: “Không được nói lung tung, ta không căng thẳng, có đệ căng thẳng ấy.”
“Tỷ cũng căng thẳng, ở trên xe ngựa tỷ còn nói tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nên xoa tay, không tin hỏi mẹ xem.” Trọng Lâu quay đầu nhìn Ôn Yến: “Mẹ, con có nói xằng bậy không?”
Ôn Yến cười nói: “Không nói sai, đúng rồi, các con đi xuống theo Thiên Sơn tỷ tỷ tìm đồ ăn đi, tối nay cho phép các con ăn nhiều một chút nhưng cũng phải uống nhiều nước đấy nhé, biết chưa?”
“Vâng, biết rồi ạ!” Hai đứa bé sinh đôi vui mừng nói.
Thiên Sơn tiến lên dắt tay hai đứa nhỏ rồi cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thái hậu thấy họ muốn đi thì sốt ruột, bà ngồi thẳng người dậy: “ăn ở đây đi, đừng đi xuống, cho ai gia nhìn bọn trẻ.”
Thiên Sơn cười nói: “Hoàng Thái hậu, tướng ăn của hai đứa bé này xấu lắm, hơn nữa tối nay hai đứa vẫn chưa ăn tối, bây giờ đói rồi nên xuống tìm chút gì ăn, lấp đầy bụng rồi quay lại, người yên tâm, hai đứa bé sẽ không đi đâu, sẽ ở bên người mà.”
“Thật sao?” Hoàng Thái hậu nhìn Ôn Yến: “Thật sao?”
Ôn Yến đè xuống cảm giác đau xót trong lòng: “Nếu người thích thì để bọn trẻ ở trong cung với người một thời gian, con cũng sẽ tạm thời ở lại kinh thành, đợi đến khi người khoẻ lại.”
“Được, được, tốt quá rồi.” Hoàng Thái hậy vôi vàng nói với Thiên Sơn: “Vậy ngươi mau đưa bọn trẻ xuống ăn gì đi, đừng để bảo bối của ai gia đói, mau đi đi.”
“Vâng!” Thiên Sơn nói rồi dẫn hai bé sinh đôi ra ngoài.
Hai đứa bé qua đầu nhìn Hoàng Thái hậu, bà vẫn đang nhìn hai bé ra ngoài, Kinh Mặc nghĩ một lát rồi nói với Thiên Sơn: “Đợi một chút.”
Cô bé bỏ tay ra khỏi tay Thiên Sơn, chạy bước nhỏ quay lại rồi thơm lên má Hoàng Thái hậu: “Tổ mẫu, con thích người.”
Nói xong cô bé đỏ mặt chạy ra ngoài.
Nước mắt Hoàng Thái hậu vừa ngừng rơi bây giờ lại tuôn xuống như mưa.
Bà nâng mắt nhìn Dung Quý Thái phi, thấy vành mắt bà ấy đỏ hồng thì không khỏi quở trách: “Sao lại khóc rồi? Sống chết có số, muội khóc thì có ích gì? Ngược lại còn khiến ai gia không yên tâm.”
Dung Quý Thái phi đưa tay đỡ bà ấy dậy, kê gối sau lưng bà ấy rồi nhẹ giọng nói: “Đây là nước mắt vui mừng, lát nữa tỷ cũng sẽ khóc, bảo đảm tỷ vui vẻ.”
“Ồ?” Hoàng Thái hậu cười nhàn nhạt: “Vậy sao? Có chuyện gì vui thế? Không phải là vị nương nương nào có thai đấy chứ?”
Đây đương nhiên là chuyện không thể nào, những chuyện ở hậu cung bà đều hiểu rất rõ, ngay cả sủng hạnh còn không có thì lấy đâu ra có thai?
Bây giờ trong hậu cung đều đưa tin khắp nơi nói rằng Hoàng thượng bất lực, cũng khó trách mọi người đều xông tới trước giường bệnh của bà, không tranh chút sủng ái thì ngày tháng sau này phải sống thế nào?
“Có một mẫu thân mang theo hai bảo bối tới thăm tỷ.” Dung Quý Thái phi cười nói.
“Ồ, là Dĩnh Nhi đưa An Nhiên và tiểu quận chúa vào cung sao? Tốt lắm, ai gia vẫn chưa được thấy tiểu quận chúa này, phiền Dĩnh Nhi vẫn còn nhớ tới ai già.” Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Thái hậu mỉm cười, đáy mắt mang theo vẻ chờ mong, khiến cho đôi mắt vô hồn vì bị bệnh lâu ngày của bà cũng mang theo tia sáng.
“Tới ngay đây, tỷ chờ chút.” Dung Quý Thái phi thừa nước đục thả câu.
Quả nhiên, lời Dung Quý Thái phi vừa dứt liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài điện.
Rèm lưu ly ngũ sắc được vén lên, Bát Nương đi vào trước, kéo rèm rồi nhẹ giọng nói: “Chủ nhân vào đi.”
Mặt Hoàng Thái hậu mang theo nụ cười, nhìn chăm chú về phía đó, sau khi nhìn thấy người xuất hiện phía sau rèm, nụ cười của bà cứng ngắc, hai tay nắm chặt chăn lông, người dùng sức ngồi thẳng, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, ai gia không hoa mắt chứ? Hay là bệnh đến hồ đồ rồi?”
Dung Quý Thái phi cười rồi nghẹn ngào: “Tỷ đó, cũng giống như ta vừa nãy, ta cũng cho rằng mình hoa mắt.”
Sau lưng Ôn Yến hai cái đầu một trái một phải nhô ra, tò mò nhìn mọi thứ trong điện, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Hoàng Thái hậu.
Trong lòng Kinh Mặc và Trọng Lâu sinh ra cảm giác kỳ lạ, cảm giác này thúc giục hai đứa dắt tay nhau vượt qua Ôn yến, đi tới bên giường.
“A…” Hoàng Thái hậu kinh ngạc, khi nhìn thấy Ôn Yến bà đã không thể tin được, khi nhìn thấy Trọng Lâu và Kinh Mặc thì đầu bà hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ, chỉ có thể há hốc miệng nhìn hai đứa bé độ cao tương đương và khuôn mặt giống nhau đến chín mươi phần trăm.
“Tổ mẫu, con là Kinh Mặc.”
“Tổ mẫu, con là Trọng Lâu.”
“Aiz, aiz…” Hoàng Thái hậu vội vàng trả lời, tay chân luống cuống, như cầu cứu nhìn về phía Dung Quý Thái phi, đây là cháu trai cháu gái bà sao? Con của Ôn Yến ư? Lần đầu tiên gặp mặt sao có thể thất lễ trước mặt cháu trai cháu gái đây?
Dung Quý Thái phi đỏ mắt: “Làm Tổ Mẫu mà thấy cháu trai không đưa chút quà gì sao?”
Trọng Lâu và Kinh Mặc nhìn nhau, do dự một lát sau đó lấy một viên kẹo trong ngực ra, đặt bên giường Hoàng Thái hậu, vẻ mặt không nỡ nói: “Tổ mẫu, đây là kẹo Bàng đại nương cho, chúng con đều không nỡ ăn, tặng người đó.”
“Ừm, tốt, tốt lắm!” Hoàng Thái hậu đưa tay ra, run run nhận lấy hai viên kẹo, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa cả hai viên vào miệng, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Ừm, ngon lắm, rất ngon, rất ngọt.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu đều nuốt nước bọt nhìn Hoàng Thái hậu.
Viên kẹo cuối cùng này, hai đứa đều nhịn thật lâu không nỡ ăn, vì ăn nhiều thì không ăn được nữa, mẹ nói, trẻ con không được ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ hỏng răng.
Trọng Lâu thấy bà rơi lệ, lo lắng hỏi: “Tổ mẫu, rất khó ăn sao? Không ngon thì người đừng ăn nữa.”
Hoàng Thái hậy kéo tay cậu bé rồi lại kéo tay Kinh Mặc, cứ nhìn, nhìn mãi, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác vui mừng khôn xiết trong lòng không ngừng vọt lên đầu khiến đến bây giờ bà vẫn chưa thể suy nghĩ bình thường.
“Tổ Mẫu vui mừng, thấy các con Tổ Mẫu rất vui.” Hoàng Thái hậu bỗng đưa tay ra, phát hiện vòng tay bà luôn đeo trước đó đã tháo ra bèn vội vàng gọi Bát Nương: “Bát Nương, mau, lấy đồ qua đây cho bọn trẻ chọn, thích cái nào lấy cái đấy.”
Bát Nương ngây ngốc hỏi: “Lấy cái gì ạ?”
Hoàng Thái hậy giật mình, đúng thế, lấy cái gì? Trẻ con không thích đồ trang sức châu báu, hơn nữa tặng trang sức châu báu quá tầm thường, nhưng trong điện không có đồ chơi, không có đồ chơi gì của bọn trẻ cả.
“Lấy mấy xâu chân trâu Đông Hải lại đây cho bọn trẻ chơi bắn bi.” Hoàng Thái hậu nói.
“Vâng!” Bát Nương nhanh chóng đi xuống.
Ôn Yến đi tới: “Ôn Yến tham kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoàng Thái hậu ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, tay vẫn đang cầm tay hai đứa trẻ, không nỡ buông ra.
Đáy mắt bà mang theo vô vàn cảm xúc phức tạp nhưng nhiều hơn vẫn là mừng rỡ, hân hoan: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cảm ơn ngươi, Ôn Yến, ai gia cảm ơn ngươi đã sinh cho ai gia hai bảo bối đáng yêu như vậy.”
Hai đứa bé giống Kỳ Nhi năm đó như đúc, một phiên bản nam, một phiên bản nữ.
Ôn Yến khẽ cười: “Thái hậu nương nương, nếu người muốn tặng gì cho bọn trẻ thì không cần tặng gì chân quý, làm đồ điểm tâm cho chúng đều khoẻ mạnh hơn bất cứ thứ gì, bọn trẻ ham ăn.”
“Được ạ!” Hai đứa bé sinh đôi nghe thấy lời đề nghị của Ôn Yến lập tức vui mừng nhảy lên đập tay.
Hoàng Thái hậu thấy nụ cười của hai bé, trái tim cũng mềm ra, vội vàng nói: “Bát Nương, Bát Nương, mau đi làm điểm tâm, làm bánh quế, bánh đường trắng, bánh táo đỏ, thích ăn gì làm cái đó, không, mỗi loại đều làm một ít đi…”
Bà xoay tay rồi không ngừng dặn dò khiến Trọng Lâu nhìn thấy rất kỳ lạ, cậu bé nói: “Tổ mẫu, người cũng thích xoa tay à, tỷ tỷ cũng xoay tay. Khi tỷ tỷ căng thẳng sẽ xoa tay, vừa nãy vào cung gặp tổ mẫu, trên đường chị ấy cũng luôn xoa tay.”
Kinh Mặc đỏ mặt giận dữ mắng: “Không được nói lung tung, ta không căng thẳng, có đệ căng thẳng ấy.”
“Tỷ cũng căng thẳng, ở trên xe ngựa tỷ còn nói tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nên xoa tay, không tin hỏi mẹ xem.” Trọng Lâu quay đầu nhìn Ôn Yến: “Mẹ, con có nói xằng bậy không?”
Ôn Yến cười nói: “Không nói sai, đúng rồi, các con đi xuống theo Thiên Sơn tỷ tỷ tìm đồ ăn đi, tối nay cho phép các con ăn nhiều một chút nhưng cũng phải uống nhiều nước đấy nhé, biết chưa?”
“Vâng, biết rồi ạ!” Hai đứa bé sinh đôi vui mừng nói.
Thiên Sơn tiến lên dắt tay hai đứa nhỏ rồi cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thái hậu thấy họ muốn đi thì sốt ruột, bà ngồi thẳng người dậy: “ăn ở đây đi, đừng đi xuống, cho ai gia nhìn bọn trẻ.”
Thiên Sơn cười nói: “Hoàng Thái hậu, tướng ăn của hai đứa bé này xấu lắm, hơn nữa tối nay hai đứa vẫn chưa ăn tối, bây giờ đói rồi nên xuống tìm chút gì ăn, lấp đầy bụng rồi quay lại, người yên tâm, hai đứa bé sẽ không đi đâu, sẽ ở bên người mà.”
“Thật sao?” Hoàng Thái hậu nhìn Ôn Yến: “Thật sao?”
Ôn Yến đè xuống cảm giác đau xót trong lòng: “Nếu người thích thì để bọn trẻ ở trong cung với người một thời gian, con cũng sẽ tạm thời ở lại kinh thành, đợi đến khi người khoẻ lại.”
“Được, được, tốt quá rồi.” Hoàng Thái hậy vôi vàng nói với Thiên Sơn: “Vậy ngươi mau đưa bọn trẻ xuống ăn gì đi, đừng để bảo bối của ai gia đói, mau đi đi.”
“Vâng!” Thiên Sơn nói rồi dẫn hai bé sinh đôi ra ngoài.
Hai đứa bé qua đầu nhìn Hoàng Thái hậu, bà vẫn đang nhìn hai bé ra ngoài, Kinh Mặc nghĩ một lát rồi nói với Thiên Sơn: “Đợi một chút.”
Cô bé bỏ tay ra khỏi tay Thiên Sơn, chạy bước nhỏ quay lại rồi thơm lên má Hoàng Thái hậu: “Tổ mẫu, con thích người.”
Nói xong cô bé đỏ mặt chạy ra ngoài.
Nước mắt Hoàng Thái hậu vừa ngừng rơi bây giờ lại tuôn xuống như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.