Chương 343: TÔN NGHIÊM CỦA TƯỚNG QUÂN
Ôn Uyển
18/04/2021
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ lên ngôi đã sửa đổi rất nhiều quy tắc của tổ tiên, đặc biệt là việc sắc phong phi tần ở hậu cung.
Đều là những nữ nhân mình không yêu, lễ nghi đều trở thành gánh nặng, mà Thái hậu biết tâm tư của chàng nên cũng không ngăn cản.
Nhưng sau khi Ôn Yến hạ lệnh Phi Long muốn sắc phong Trần Vũ Nhu làm Nhu phi thì Tống Vĩnh Kỳ vẫn hạ lệnh dựa theo lệ sắc phong phi tần cũ của tổ tiên.
Đây là vinh hạnh đặc biệt mà Khanh Nhi cũng không được hưởng thụ, mặc dù Tống Vĩnh Kỳ vẫn sẽ không có mặt trong buổi lễ phong phi, nhưng với nữ nhân trong hậu cung mà nói, không thể nghi ngờ chính là một quả bom nổ dưới nước.
Đặc biệt là, họ chỉ được đưa vào cung bằng một chiếc kiệu nhỏ nhưng Nhu phi lại được Trần Nguyên Khánh chuẩn bị trước kiệu lớn tám người khiêng, càng đáng chết hơn là người khiêng kiệu lớn đó lại là tám vị tướng quân dẫn binh.
“Tám tướng quân trong đó có ba tướng quân chính nhị phẩm, hai người tam phẩm, ba người là tòng tam phẩm.” Thiên Sơn kể lại lời đồn bên ngoài sống động như thật, nàng biết Trần Vũ Trúc có ý nghĩa khác với Tống Vĩnh Kỳ và Thái hậu, nên cố ý nói những lời này trước mặt họ để họ chán ghét Trần Vũ Nhu.
Đương nhiên Ôn Yến hiểu ý Thiên Sơn, cô không nói gì trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó lại rất xin lỗi nhìn Thái hậu. Sắc mặt Thái hậu đã rất không tốt, bà và Tống Vĩnh Kỳ với Ôn Yến đã ở đây chờ Nhu phi đến hành lễ hơn nửa giờ, không ngờ lại nghe được tin như vậy.
“Trần Nguyên Khánh càng ngày càng quá đáng, hắn định làm gì? Tướng quân cả triều đình đều trở thành kiệu phu cho nhà hắn rồi sao?” Mấy năm nay Thái hậu tu thân dưỡng tính, rất nhiều năm rồi không nổi giận lớn đến thế.
“Thái hậu, Trần tướng quân thương yêu muội muội mình, điều này có thể thông cảm được, người đừng tức giận. Hơn nữa chuyện năm đó của Trần Vũ Trúc dù sao cũng là Hoàng thượng có lỗi với nàng ấy, đây cũng coi như đền bù.” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ cũng hơi giận, mau chóng an ủi.
“Hừ, nếu không phải cảm thấy áy náy với đứa bé Trần Vũ Trúc đó thì mấy năm nay chúng ta cũng không dung túng cho hắn như thế, nhưng không ngờ hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, ngay cả Hoàng thượng mà cũng không để vào mắt.” Mặc dù Thái hậu không quản chuyện triều chính nhưng bà lại nhìn rõ, Trần Nguyên Khánh không phải người lương thiện, nếu bây giờ không lưu tâm thì sẽ có ngày trở thành mối tai hoạ lớn.
“Thái hậu, người yên tâm, trong lòng Kỳ đã có tính toán, mặc dù tính tình ương ngạnh một chút nhưng cũng là nhân tài hiếm gặp.” Ôn Yến nhẹ giọng an ủi Thái hậu. Tống Vĩnh Kỳ từ đầu đến cuối đều xanh mặt, cho dù hôm qua Ôn Yến đã an ủi chàng nhưng nghĩ đến Ôn Yến tự quyết nạp phi cho mình, chàng vẫn không thể khiến tâm trạng tốt hơn được, cho nên chàng cũng coi như không nghe thấy sự xin giúp đỡ của Ôn Yến.
“Thái hậu nương nương, Trần tướng quân và Nhu phi nương nương đã đến ngoài điện cầu kiến ạ.” Bát Nương vào trong điện bẩm báo, thành công giải thoát cho Ôn Yến nghèo từ ngữ, chỉ là cô còn chưa thở phào thì lại nghe Thái hậu nói: “Nhu phi đi quá giới hạn, nàng chỉ là một phi tử nhị phẩm mà lại để tướng quân chính nhị phẩm trong triều làm kiệu phu cho mình. Hạ lệnh xuống dưới, đánh hai mươi đại bản trước rồi vào hành lễ.”
Thái hậu nói xong thì người Ôn Yến đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô gọi một tiếng “Thái hậu” nhưng bà lại không hề bị lay động chút nào, cô nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chàng lại thở nhẹ một hơi rồi nói: “Trước khi vào cung để nàng ta biết chừng mực một chút cũng tốt, tránh cho sau này tiến cung rồi lại dựa vào Trần Nguyên Khánh mà coi trời bằng vung.”
“Tống Vĩnh Kỳ, chàng cố ý phải không?” Ôn Yến nghĩ đến khuôn mặt không hề bận tâm lúc trước của Tống Vĩnh Kỳ, rất chắc chắn nói.
“Chàng…”
“Ôn Yến, nàng yêu cầu ta nạp phi, ta nạp rồi, nhưng nàng cũng không thể đến quá trình ta nạp phi cũng muốn quản chứ? Hơn nữa, nàng là môn chủ Phi Long Môn, vẫn không quản được việc Thái hậu quản giáo con dâu mình.” Khi Tống Vĩnh Kỳ nói khoé miệng là nụ cười đắc ý, mà trên mặt Thái hậu cũng mang ý cười, rất hiển nhiên, đây là điều họ đã sớm chuẩn bị.
Bây giờ cuối cùng Ôn Yến cũng hiểu, thật ra họ làm vậy hoàn toàn đều vì cô. Như Thái hậu nói, hôm nay Nhu phi nhận hình phạt không liên quan gì tới Ôn Yến cô, nhưng Nhu phi nhận rõ thân phận của mình vẫn phải sống trong hậu cung dưới sự quản lý của Ôn Yến. Làm vậy, coi như huỷ đi lòng hăng hái của Nhu phi mà cũng coi như cảnh cáo Trần Nguyên Khánh.
“Nhưng sức khoẻ Nhu phi không tốt, hai mươi đại bản này…” Ôn Yến vẫn có chút lo lắng, dù sao cô cũng đã thấy lòng dạ hẹp hòi của Trần Nguyên Khánh, nếu Thái hậu Hoàng thượng bị hắn giận chó đánh mèo thì không biết hắn lại gây ra chuyện gì.
“Đánh rồi mới khiến nàng ta an phận thủ thường trong cung, tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.” Tống Vĩnh Kỳ ý vị sâu xa nói với Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Buổi sắc phong phi tần tối nay chắc chắn không yên ổn, Trần Vũ Trúc vì bị thương không tham dự cũng tốt. Đây cũng coi như sự bảo vệ trá hình, chỉ là nếu Nhi phi thật sự là Trần Vũ Trúc, liệu nàng ta có lòng mang oán hận không?
Cuối cùng Ôn Yến vẫn từ bỏ ý định ngăn cản, mà lúc này Trần Nguyên Khánh lại khí thế hùng hổ xông vào đại điện.
Hôm nay Trần Nguyên Khánh mặc áo choàng màu đỏ thẩm mới tinh, dung mạo hiển nhiên cũng được tỉ mỉ chải chuốt, bớt đi vài phần sắc bén so với khi mặc áo giáp, chỉ là sự tức giận của hắn lúc này như một ngọn lửa, rơi trên người Ôn Yến.
“Ta biết ngay là ngươi giở trò quỷ, ngươi đã hại chết nàng ấy một lần, ngươi còn muốn hại nàng chết một lần nữa sao?” Khi Trần Nguyên Khánh nói thì đã đưa tay, nhắm ngay cổ Ôn Yến, cô dùng lực lùi lại sau vài bước, thoát khỏi bàn tay Trần Nguyên Khánh. Cô vừa mới đứng vững thì phát hiện Tống Vĩnh Kỳ đã ra tay, bàn tay bóp chặt cổ hắn ta.
Trần Nguyên Khánh tức giận trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, bàn tay nâng lên cuối cùng vẫn hạ xuống, Tống Vĩnh Kỳ thấy hắn đã từ bỏ phản kháng thì khẽ cười nhạo một tiếng, chàng nói: “Đừng cho rằng trẫm dung túng cho ngươi thì ngươi có thể coi trời bằng vung, nàng không phải người mà ngươi có thể động vào.”
Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì buông tay ra, Trần Nguyên Khánh thở dốc vài lần, khuôn mặt đỏ lên dần trở lại sắc màu bình thường, hắn ta hung tợn nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Nàng ta là giới hạn của người nhưng mạt tướng cũng có điểm giới hạn của mình, là nàng ta đã động tới điểm cực hạn của mạt tướng trước.”
“Trần Nguyên Khánh, giới hạn của ngươi là ai gia động tới.” Khi Thái hậu thấy Trần Nguyên Khánh ra tay với Ôn Yến thì bị doạ giật nảy mình, bà không ngờ hắn ta lại dám cả gan làm loạn tới mức này, đến khi bà hoàn hồn lại từ trong sợ khiếp sợ thì nghe thấy lời Trần Nguyên Khánh nói.
“Thái hậu, không có nàng ta giật giây thì sao người có thể làm vậy với Nhu phi, người…”
“Nếu nàng ta và Vũ Trúc đều ngoan ngoãn hiểu chuyện thì ta đương nhiên sẽ không phạt nàng, nhưng bây giờ khuôn phép của tổ tông đã bày ra đó, ta không thể mặc cho tướng quân xông pha chiến đấu trên chiến trường vì nước nhà trở thành kiều phu cho một phi tử được. Nếu nàng chỉ là muội muội của ngươi, nàng làm vậy ta không có quyền hỏi đến, nhưng nếu nàng là nữ nhân của Hoàng thượng thì không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của những tướng quân đó, đây là không tôn trọng những tướng sĩ trên chiến trường.” Từng câu từng chữ của Thái hậu đều sắc như dao, đâm thật mạnh vào lòng mỗi người.
Trần Nguyên Khánh cũng từng chinh chiến sa trường, càng hiểu rõ sự chính trực và kiêu ngạo của những tướng sĩ. Nghe lời nói của Thái hậu, bỗng hắn ta nhớ đến hôm trước khi hắn dặn dò chuyện khiêng kiệu cho muội muội, trên mặt những tướng quân đó đều là vẻ kinh ngạc và mất mát…
Đều là những nữ nhân mình không yêu, lễ nghi đều trở thành gánh nặng, mà Thái hậu biết tâm tư của chàng nên cũng không ngăn cản.
Nhưng sau khi Ôn Yến hạ lệnh Phi Long muốn sắc phong Trần Vũ Nhu làm Nhu phi thì Tống Vĩnh Kỳ vẫn hạ lệnh dựa theo lệ sắc phong phi tần cũ của tổ tiên.
Đây là vinh hạnh đặc biệt mà Khanh Nhi cũng không được hưởng thụ, mặc dù Tống Vĩnh Kỳ vẫn sẽ không có mặt trong buổi lễ phong phi, nhưng với nữ nhân trong hậu cung mà nói, không thể nghi ngờ chính là một quả bom nổ dưới nước.
Đặc biệt là, họ chỉ được đưa vào cung bằng một chiếc kiệu nhỏ nhưng Nhu phi lại được Trần Nguyên Khánh chuẩn bị trước kiệu lớn tám người khiêng, càng đáng chết hơn là người khiêng kiệu lớn đó lại là tám vị tướng quân dẫn binh.
“Tám tướng quân trong đó có ba tướng quân chính nhị phẩm, hai người tam phẩm, ba người là tòng tam phẩm.” Thiên Sơn kể lại lời đồn bên ngoài sống động như thật, nàng biết Trần Vũ Trúc có ý nghĩa khác với Tống Vĩnh Kỳ và Thái hậu, nên cố ý nói những lời này trước mặt họ để họ chán ghét Trần Vũ Nhu.
Đương nhiên Ôn Yến hiểu ý Thiên Sơn, cô không nói gì trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó lại rất xin lỗi nhìn Thái hậu. Sắc mặt Thái hậu đã rất không tốt, bà và Tống Vĩnh Kỳ với Ôn Yến đã ở đây chờ Nhu phi đến hành lễ hơn nửa giờ, không ngờ lại nghe được tin như vậy.
“Trần Nguyên Khánh càng ngày càng quá đáng, hắn định làm gì? Tướng quân cả triều đình đều trở thành kiệu phu cho nhà hắn rồi sao?” Mấy năm nay Thái hậu tu thân dưỡng tính, rất nhiều năm rồi không nổi giận lớn đến thế.
“Thái hậu, Trần tướng quân thương yêu muội muội mình, điều này có thể thông cảm được, người đừng tức giận. Hơn nữa chuyện năm đó của Trần Vũ Trúc dù sao cũng là Hoàng thượng có lỗi với nàng ấy, đây cũng coi như đền bù.” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ cũng hơi giận, mau chóng an ủi.
“Hừ, nếu không phải cảm thấy áy náy với đứa bé Trần Vũ Trúc đó thì mấy năm nay chúng ta cũng không dung túng cho hắn như thế, nhưng không ngờ hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, ngay cả Hoàng thượng mà cũng không để vào mắt.” Mặc dù Thái hậu không quản chuyện triều chính nhưng bà lại nhìn rõ, Trần Nguyên Khánh không phải người lương thiện, nếu bây giờ không lưu tâm thì sẽ có ngày trở thành mối tai hoạ lớn.
“Thái hậu, người yên tâm, trong lòng Kỳ đã có tính toán, mặc dù tính tình ương ngạnh một chút nhưng cũng là nhân tài hiếm gặp.” Ôn Yến nhẹ giọng an ủi Thái hậu. Tống Vĩnh Kỳ từ đầu đến cuối đều xanh mặt, cho dù hôm qua Ôn Yến đã an ủi chàng nhưng nghĩ đến Ôn Yến tự quyết nạp phi cho mình, chàng vẫn không thể khiến tâm trạng tốt hơn được, cho nên chàng cũng coi như không nghe thấy sự xin giúp đỡ của Ôn Yến.
“Thái hậu nương nương, Trần tướng quân và Nhu phi nương nương đã đến ngoài điện cầu kiến ạ.” Bát Nương vào trong điện bẩm báo, thành công giải thoát cho Ôn Yến nghèo từ ngữ, chỉ là cô còn chưa thở phào thì lại nghe Thái hậu nói: “Nhu phi đi quá giới hạn, nàng chỉ là một phi tử nhị phẩm mà lại để tướng quân chính nhị phẩm trong triều làm kiệu phu cho mình. Hạ lệnh xuống dưới, đánh hai mươi đại bản trước rồi vào hành lễ.”
Thái hậu nói xong thì người Ôn Yến đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô gọi một tiếng “Thái hậu” nhưng bà lại không hề bị lay động chút nào, cô nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chàng lại thở nhẹ một hơi rồi nói: “Trước khi vào cung để nàng ta biết chừng mực một chút cũng tốt, tránh cho sau này tiến cung rồi lại dựa vào Trần Nguyên Khánh mà coi trời bằng vung.”
“Tống Vĩnh Kỳ, chàng cố ý phải không?” Ôn Yến nghĩ đến khuôn mặt không hề bận tâm lúc trước của Tống Vĩnh Kỳ, rất chắc chắn nói.
“Chàng…”
“Ôn Yến, nàng yêu cầu ta nạp phi, ta nạp rồi, nhưng nàng cũng không thể đến quá trình ta nạp phi cũng muốn quản chứ? Hơn nữa, nàng là môn chủ Phi Long Môn, vẫn không quản được việc Thái hậu quản giáo con dâu mình.” Khi Tống Vĩnh Kỳ nói khoé miệng là nụ cười đắc ý, mà trên mặt Thái hậu cũng mang ý cười, rất hiển nhiên, đây là điều họ đã sớm chuẩn bị.
Bây giờ cuối cùng Ôn Yến cũng hiểu, thật ra họ làm vậy hoàn toàn đều vì cô. Như Thái hậu nói, hôm nay Nhu phi nhận hình phạt không liên quan gì tới Ôn Yến cô, nhưng Nhu phi nhận rõ thân phận của mình vẫn phải sống trong hậu cung dưới sự quản lý của Ôn Yến. Làm vậy, coi như huỷ đi lòng hăng hái của Nhu phi mà cũng coi như cảnh cáo Trần Nguyên Khánh.
“Nhưng sức khoẻ Nhu phi không tốt, hai mươi đại bản này…” Ôn Yến vẫn có chút lo lắng, dù sao cô cũng đã thấy lòng dạ hẹp hòi của Trần Nguyên Khánh, nếu Thái hậu Hoàng thượng bị hắn giận chó đánh mèo thì không biết hắn lại gây ra chuyện gì.
“Đánh rồi mới khiến nàng ta an phận thủ thường trong cung, tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.” Tống Vĩnh Kỳ ý vị sâu xa nói với Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Buổi sắc phong phi tần tối nay chắc chắn không yên ổn, Trần Vũ Trúc vì bị thương không tham dự cũng tốt. Đây cũng coi như sự bảo vệ trá hình, chỉ là nếu Nhi phi thật sự là Trần Vũ Trúc, liệu nàng ta có lòng mang oán hận không?
Cuối cùng Ôn Yến vẫn từ bỏ ý định ngăn cản, mà lúc này Trần Nguyên Khánh lại khí thế hùng hổ xông vào đại điện.
Hôm nay Trần Nguyên Khánh mặc áo choàng màu đỏ thẩm mới tinh, dung mạo hiển nhiên cũng được tỉ mỉ chải chuốt, bớt đi vài phần sắc bén so với khi mặc áo giáp, chỉ là sự tức giận của hắn lúc này như một ngọn lửa, rơi trên người Ôn Yến.
“Ta biết ngay là ngươi giở trò quỷ, ngươi đã hại chết nàng ấy một lần, ngươi còn muốn hại nàng chết một lần nữa sao?” Khi Trần Nguyên Khánh nói thì đã đưa tay, nhắm ngay cổ Ôn Yến, cô dùng lực lùi lại sau vài bước, thoát khỏi bàn tay Trần Nguyên Khánh. Cô vừa mới đứng vững thì phát hiện Tống Vĩnh Kỳ đã ra tay, bàn tay bóp chặt cổ hắn ta.
Trần Nguyên Khánh tức giận trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, bàn tay nâng lên cuối cùng vẫn hạ xuống, Tống Vĩnh Kỳ thấy hắn đã từ bỏ phản kháng thì khẽ cười nhạo một tiếng, chàng nói: “Đừng cho rằng trẫm dung túng cho ngươi thì ngươi có thể coi trời bằng vung, nàng không phải người mà ngươi có thể động vào.”
Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì buông tay ra, Trần Nguyên Khánh thở dốc vài lần, khuôn mặt đỏ lên dần trở lại sắc màu bình thường, hắn ta hung tợn nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Nàng ta là giới hạn của người nhưng mạt tướng cũng có điểm giới hạn của mình, là nàng ta đã động tới điểm cực hạn của mạt tướng trước.”
“Trần Nguyên Khánh, giới hạn của ngươi là ai gia động tới.” Khi Thái hậu thấy Trần Nguyên Khánh ra tay với Ôn Yến thì bị doạ giật nảy mình, bà không ngờ hắn ta lại dám cả gan làm loạn tới mức này, đến khi bà hoàn hồn lại từ trong sợ khiếp sợ thì nghe thấy lời Trần Nguyên Khánh nói.
“Thái hậu, không có nàng ta giật giây thì sao người có thể làm vậy với Nhu phi, người…”
“Nếu nàng ta và Vũ Trúc đều ngoan ngoãn hiểu chuyện thì ta đương nhiên sẽ không phạt nàng, nhưng bây giờ khuôn phép của tổ tông đã bày ra đó, ta không thể mặc cho tướng quân xông pha chiến đấu trên chiến trường vì nước nhà trở thành kiều phu cho một phi tử được. Nếu nàng chỉ là muội muội của ngươi, nàng làm vậy ta không có quyền hỏi đến, nhưng nếu nàng là nữ nhân của Hoàng thượng thì không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của những tướng quân đó, đây là không tôn trọng những tướng sĩ trên chiến trường.” Từng câu từng chữ của Thái hậu đều sắc như dao, đâm thật mạnh vào lòng mỗi người.
Trần Nguyên Khánh cũng từng chinh chiến sa trường, càng hiểu rõ sự chính trực và kiêu ngạo của những tướng sĩ. Nghe lời nói của Thái hậu, bỗng hắn ta nhớ đến hôm trước khi hắn dặn dò chuyện khiêng kiệu cho muội muội, trên mặt những tướng quân đó đều là vẻ kinh ngạc và mất mát…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.