Chương 200: TRỘM ĐỒ ĂN VẶT
Ôn Uyển
18/04/2021
Tiểu Thái thoải mái, những đại thần vào cung tối nay đều là những đại thần quan trọng của triều đình. Trẻ con trong nhà đương nhiên sẽ được nuông chiều, và những đứa trẻ đó tất nhiên sẽ không hiểu biết quá nhiều.
Có điều tiểu Thái lại nghĩ khác, cô ta cảm thấy những đứa trẻ này đặc biệt biết cách nói chuyện, thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ bốn tuổi rưỡi bình thường. Không biết là con cái nhà ai đây?
Ba người rất nhanh đã đến Ngự thư phòng, Lộ tổng quản đã đợi sẵn họ ở phía bên ngoài Ngự thư phòng, nhìn thấy tiểu Thái dẫn theo hai đứa trẻ tới, liền quát lớn: “Tiểu Thái, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện, Hoàng thượng đang bàn chuyện với các đại nhân ở Ngự thư phòng, ngươi lại mang trẻ con đến đây chơi đùa sao?”
Tiểu Thái hôm nay cũng là người phục vụ phía trước Ngự thư phòng, thuộc Lộ tổng quản quản lý, vẫn luôn là người hiểu chuyện, cho nên luôn nhận được sự tán dương của Lộ tổng quản , nhưng đêm nay không ngờ tới cô ta lại không có chừng mực như vậy.
Tiểu Thái vội vàng giải thích: “Lộ công công, hai vị này là tiểu thư, công tử của vị đại nhân nào đó, vì lạc đường cho nên nô tỳ mới dẫn họ qua đây.”
Lộ tổng quản không vui nói: “Nói nhảm, đêm nay ba vị đại nhân đều không dẫn theo người nhà vào cung, có phải là vị phu nhân nào đó vào cung ra mắt nương nương, nên đã để lạc mất con hay không?”
Lộ tổng quản nhìn về phía Kinh Mặc, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chỉ cần hỏi ra được họ, có lẽ biết ngay chúng là con nhà ai, người có thể vào cung đều là hoàng thân quý tộc hoặc là những đại thần quan trọng của triều đình.
“Ta tên Kinh Mặc.”
“Ta tên Trọng Lâu.”
Lộ tổng quản sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Họ gì?”
Trọng Lâu và Kinh Mặc liếc nhau, sau đó đồng thanh hỏi Lộ tổng quản : “Họ là gì?”
Lộ tổng quản cúi người xuống: “Chính là chữ đầu tiên, đứng phía trước tên hai người.”
Cặp sinh đôi lắc đầu, ngơ ngác, không hiểu: “Bọn ta mới bốn tuổi rưỡi.”
Bốn tuổi rưỡi, họ gì không nằm trong phạm vi hiểu biết của hai đứa trẻ. Được rồi, mặc dù hiểu, nhưng không thể nói, bởi vì ông già mập ú không có râu này nhìn có vẻ không phải là người dễ đối phó.
Thật sự làm khó Lộ Tổng quản mà, không biết họ mình, lại mới bốn tuổi rưỡi, quả thật hỏi không ra được gì cả, có lẽ ngay đến cả tên của cha mình, chắc bọn chúng cũng không biết.
Ông ta hỏi tiểu Thái: “Ngươi gặp hai đứa trẻ này ở đâu?”
“Ở gần Thái Vi cung.” Tiểu Thái nói.
“Ngươi biết nhà vị đại nhân nào có con sinh đôi không?” Lộ tổng quản vắt não suy nghĩ một lúc, dường như chưa từng nghe qua nhà nào có cặp sinh đôi cả.
“Không biết!” Tiểu Thái thành thật gật đầu.
Kinh Mặc và Trọng Lâu hiện rõ vẻ lo lắng, nếu như không đoán sai, cha họ nhất định đang ở bên trong, nhưng ông già béo này lại ở đây hỏi tới hỏi lui.
Lộ tổng quản nói: “Ngươi lập túc đi hỏi thử xem, hôm nay có những ai đã vào và ra khỏi cung. Đúng rồi, nhớ hỏi xem có ai dẫn theo trẻ con vào cung hay không nữa.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm ngay.” Tiểu Thái vội vàng đi.
Lộ tổng quản gọi một tên thái giám đến: “Ngươi dẫn hai người này đến Trắc điện, chiêu đãi một chút đồ ăn vặt, không được sơ suất.”
“Vâng!” Tên thái giám nói.
Kinh Mặc và Trọng lâu nghe đến đồ ăn vặt, bèn nuốt nước miếng, rất muốn đi cùng tên thái giám đó. Nhưng đêm nay bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, chính là phải gặp được cha, vì vậy không thể đi theo tên thái giám này được.
Trọng Lâu tiến lên phía trước, kéo tay áo Lộ tổng quản : “Vị bá bá này, Hoàng thượng ở đâu vậy?”
Lộ tổng quản cười nói: “Ngươi chỉ là một tên nhóc, mà lại muốn biết Hoàng thượng sao.”
Trọng Lâu nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta nói với ông một chuyện, nhưng ông không thể nói với mẹ ta.”
“Chuyện gì?” Đáy mắt Lộ tổng quản hiện lên một tia kinh ngạc, ngồi xổm xuống đỡ lấy Trọng Lâu.
Trọng Lâu ghé sát tai ông ta, thấp giọng nói: “Cha ta chính là hoàng thượng, chúng ta là đến tìm cha, nhưng ông không được nói với mẹ ta đâu, mẹ ta mà biết nhất định sẽ đánh mông bọn ta.”
Lộ tổng quản ngừng cười: “Đừng ăn nói vớ vẩn, Hoàng thượng đến nay vẫn chưa có con, ai dạy ngươi ăn nói lung tung như vậy?”
Trọng Lâu thấy ông ta không tin, cậu bé không khỏi đau lòng, dậm chân nói: “Ta đã nói bí mật này cho ông rồi, ông còn không tin ta.”
“Ơ kìa, đây là muốn khóc nhè sao?” Lộ tổng quản nhìn thấy khóe mắt Trọng Lâu đỏ ửng cả lên, đưa tay ra nhéo gương mặt cậu bé một cái: “Nhìn gương mặt bí xị này của ngươi xem, lát nữa bị cha ngươi nhìn thấy, có lẽ sẽ đánh ngươi một trận đó. Đừng làm loạn nữa, lát nữa chị tiểu Thái hỏi được người, sẽ đưa các người trở về nhà.”
Nói xong, ông ta vẫy tay, bảo tên thái giám dẫn họ đi.
Tên thái giám dắt tay hai đứa trẻ: “Đi thôi, đưa hai người đi ăn chút đồ ăn ngon.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu nhìn nhau, không khỏi chép miệng, vô cùng ủy khuất, không dễ gì mới đến được đây, vậy mà lại không gặp được cha.
Có điều, nghe đến có đồ ăn ngon, cũng coi như an ủi được một chút: “Có kẹo hồ lô không?”
Tên thái giám cười nói: “Kẹo hồ lô có chỗ nào ngon chứ? Có nhiều đồ ăn còn ngon hơn kẹo hồ lô.”
“Thật sao?” Con mắt của hai đứa trẻ phát ra ánh hào quang, cái này có vẻ thú vị hơn nhiều so với gặp được cha.
Hai đứa trẻ vội vàng đi theo tên thái giám, ở trong Trắc điện, tên thái giám lấy ra rất nhiều mứt hoa quả và kẹo: “Hai người ngoan ngoãn ở đây trước, ta phải đi phục vụ nước nôi cho hoàng thượng, hai người đừng chạy loạn, càng không được trèo ra ngoài từ cửa sổ, hôm nay Hoàng thượng đang bàn chuyện ở trong điện.”
Hai đứa trẻ nhét mứt hoa quả vào miệng, nghe thấy lời của tên thái giám, cái miệng phồng lên, mơ hồ không rõ nói: “Biết rồi.”
Sau khi tên thái giám rời đi, Kinh Mặc thật vất vả mới nuốt xuống được một viên mứt hoa quả, sau đó hai tay nắm lấy một nắm kẹo nhét vào túi quần: “Đệ đệ mau lấy đi, đủ ăn mấy ngày liền đó.”
“Đệ giấu trong đũng quần, như vậy mẹ sẽ không phát hiện, tỷ tỷ, tỷ mau giấy vào đũng quần đi, lát nữa bị mẹ phát hiện, sẽ không bị tịch thu đâu.” Trọng Lâu ra vẻ hướng dẫn nói.
“Ta mới không cần, trong đũng quần chỉ có nước tiểu, bẩn chết đi được.” Kinh Mặc chán ghét nhìn em trai, sau đó nhét kẹo vào trong ngực.
Những mứt hoa quả này, vừa ngọt vừa chua, ăn một chút thì không sao, nhưng hai đứa trẻ lại ăn liên tục, không lâu sau, liền cảm thấy răng đau buốt ê ẩm.
Kinh Mặc nâng quai hàm, vẻ mặt buồn rầu nói: “Đệ đệ, răng tỷ đau quá.”
“Đệ cũng vậy!” Trọng Lâu nhai nhóp nhép một viên mứt hoa quả, há to mồm để thở, chỉ là sau khi thở xong liền cảm thấy đau răng hơn nhiều, chỉ có điều chưa khóc mà thôi.
“Lần này tiêu rồi, nhất định sẽ bị mẹ đánh mông!”
Kinh Mặc đi đi lại lại khắp phòng.
Trọng Lâu nhìn thấy bên ngoài không có ai, liền nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, tối nay sợ rằng không gặp được cha rồi. Chúng ta trở về sớm một chút, mẹ không phát hiện thì sẽ không ra ngoài tìm đâu.”
“Được!” Kinh Mặc cũng sợ hãi: “Chúng ta trèo ra ngoài từ cửa sổ đi.”
“Như vậy không được, ban nãy anh trai đó nói không được trèo qua cửa sổ, phía bên ngoài của sổ có thể không phải là cửa ra.”
“Nhưng nếu đi bằng cửa chính sẽ bị mọi người phát hiện, chúng ta lấy nhiều kẹo như vậy, sẽ bị coi là kẻ trộm. Tỷ không muốn ngồi nhà lao đâu. Hay là chúng ta móc những viên kẹo này ra đi.”
Trọng Lâu ước lượng túi quần một chút, sau đó nhìn thoáng qua cửa chính, hạ quyết tâm nói: “Vậy chúng ta trèo qua cửa sổ đi.”
Ngay sau đó, cặp sinh đôi bê một chiếc ghế đến bên cạnh cửa sổ, giẫm lên mặt ghế, sau đó lật cửa sổ lên trèo ra ngoài.
Chỉ là phía bên kia cửa sổ lại không phải là sân, mà là một hành lang rất dài. Hành lang kín mít, chỉ có thể đi về phía trước.
“Đây là nơi nào vậy chứ?” Kinh Mặc cẩn thận đi từng bước: “Chúng ta làm thế nào ra ngoài được bây giờ?”
Trọng Lâu cũng có chút sợ hãi: “Nơi này sẽ không có ma đấy chứ?”
“Đừng nói lung tung.” Kinh Mặc nghe đến chữ “ma”, cô bé cũng cảm thấy sợ hãi.
Trọng Lâu muốn khóc: “Tỷ tỷ, đệ sợ quá, đệ muốn về nhà.”
Kinh Mặc nhìn thấy em trai sợ hãi, bỗng chốc gan dạ hẳn lên, kéo tay Trọng Lâu: “Đệ đệ đừng sợ, tỷ sẽ dắt tay đệ đi.”
Cặp sinh đôi dựa sát vào hành lang đi về phía trước, phía cuối là một cánh cửa, đằng sau cánh cửa nghe thấy có tiếng người.
“Có người ở đây, đệ đệ đừng sợ, có người.” Kinh Mạc vui mừng nói.
Hai đứa trẻ vội vàng đi qua đó, hợp sức đẩy cánh cửa ra.
Trước mắt đột nhiên bị ánh sáng rọi vào, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng khiến họ không có chỗ chạy trốn.
Có điều tiểu Thái lại nghĩ khác, cô ta cảm thấy những đứa trẻ này đặc biệt biết cách nói chuyện, thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ bốn tuổi rưỡi bình thường. Không biết là con cái nhà ai đây?
Ba người rất nhanh đã đến Ngự thư phòng, Lộ tổng quản đã đợi sẵn họ ở phía bên ngoài Ngự thư phòng, nhìn thấy tiểu Thái dẫn theo hai đứa trẻ tới, liền quát lớn: “Tiểu Thái, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện, Hoàng thượng đang bàn chuyện với các đại nhân ở Ngự thư phòng, ngươi lại mang trẻ con đến đây chơi đùa sao?”
Tiểu Thái hôm nay cũng là người phục vụ phía trước Ngự thư phòng, thuộc Lộ tổng quản quản lý, vẫn luôn là người hiểu chuyện, cho nên luôn nhận được sự tán dương của Lộ tổng quản , nhưng đêm nay không ngờ tới cô ta lại không có chừng mực như vậy.
Tiểu Thái vội vàng giải thích: “Lộ công công, hai vị này là tiểu thư, công tử của vị đại nhân nào đó, vì lạc đường cho nên nô tỳ mới dẫn họ qua đây.”
Lộ tổng quản không vui nói: “Nói nhảm, đêm nay ba vị đại nhân đều không dẫn theo người nhà vào cung, có phải là vị phu nhân nào đó vào cung ra mắt nương nương, nên đã để lạc mất con hay không?”
Lộ tổng quản nhìn về phía Kinh Mặc, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chỉ cần hỏi ra được họ, có lẽ biết ngay chúng là con nhà ai, người có thể vào cung đều là hoàng thân quý tộc hoặc là những đại thần quan trọng của triều đình.
“Ta tên Kinh Mặc.”
“Ta tên Trọng Lâu.”
Lộ tổng quản sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Họ gì?”
Trọng Lâu và Kinh Mặc liếc nhau, sau đó đồng thanh hỏi Lộ tổng quản : “Họ là gì?”
Lộ tổng quản cúi người xuống: “Chính là chữ đầu tiên, đứng phía trước tên hai người.”
Cặp sinh đôi lắc đầu, ngơ ngác, không hiểu: “Bọn ta mới bốn tuổi rưỡi.”
Bốn tuổi rưỡi, họ gì không nằm trong phạm vi hiểu biết của hai đứa trẻ. Được rồi, mặc dù hiểu, nhưng không thể nói, bởi vì ông già mập ú không có râu này nhìn có vẻ không phải là người dễ đối phó.
Thật sự làm khó Lộ Tổng quản mà, không biết họ mình, lại mới bốn tuổi rưỡi, quả thật hỏi không ra được gì cả, có lẽ ngay đến cả tên của cha mình, chắc bọn chúng cũng không biết.
Ông ta hỏi tiểu Thái: “Ngươi gặp hai đứa trẻ này ở đâu?”
“Ở gần Thái Vi cung.” Tiểu Thái nói.
“Ngươi biết nhà vị đại nhân nào có con sinh đôi không?” Lộ tổng quản vắt não suy nghĩ một lúc, dường như chưa từng nghe qua nhà nào có cặp sinh đôi cả.
“Không biết!” Tiểu Thái thành thật gật đầu.
Kinh Mặc và Trọng Lâu hiện rõ vẻ lo lắng, nếu như không đoán sai, cha họ nhất định đang ở bên trong, nhưng ông già béo này lại ở đây hỏi tới hỏi lui.
Lộ tổng quản nói: “Ngươi lập túc đi hỏi thử xem, hôm nay có những ai đã vào và ra khỏi cung. Đúng rồi, nhớ hỏi xem có ai dẫn theo trẻ con vào cung hay không nữa.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm ngay.” Tiểu Thái vội vàng đi.
Lộ tổng quản gọi một tên thái giám đến: “Ngươi dẫn hai người này đến Trắc điện, chiêu đãi một chút đồ ăn vặt, không được sơ suất.”
“Vâng!” Tên thái giám nói.
Kinh Mặc và Trọng lâu nghe đến đồ ăn vặt, bèn nuốt nước miếng, rất muốn đi cùng tên thái giám đó. Nhưng đêm nay bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, chính là phải gặp được cha, vì vậy không thể đi theo tên thái giám này được.
Trọng Lâu tiến lên phía trước, kéo tay áo Lộ tổng quản : “Vị bá bá này, Hoàng thượng ở đâu vậy?”
Lộ tổng quản cười nói: “Ngươi chỉ là một tên nhóc, mà lại muốn biết Hoàng thượng sao.”
Trọng Lâu nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta nói với ông một chuyện, nhưng ông không thể nói với mẹ ta.”
“Chuyện gì?” Đáy mắt Lộ tổng quản hiện lên một tia kinh ngạc, ngồi xổm xuống đỡ lấy Trọng Lâu.
Trọng Lâu ghé sát tai ông ta, thấp giọng nói: “Cha ta chính là hoàng thượng, chúng ta là đến tìm cha, nhưng ông không được nói với mẹ ta đâu, mẹ ta mà biết nhất định sẽ đánh mông bọn ta.”
Lộ tổng quản ngừng cười: “Đừng ăn nói vớ vẩn, Hoàng thượng đến nay vẫn chưa có con, ai dạy ngươi ăn nói lung tung như vậy?”
Trọng Lâu thấy ông ta không tin, cậu bé không khỏi đau lòng, dậm chân nói: “Ta đã nói bí mật này cho ông rồi, ông còn không tin ta.”
“Ơ kìa, đây là muốn khóc nhè sao?” Lộ tổng quản nhìn thấy khóe mắt Trọng Lâu đỏ ửng cả lên, đưa tay ra nhéo gương mặt cậu bé một cái: “Nhìn gương mặt bí xị này của ngươi xem, lát nữa bị cha ngươi nhìn thấy, có lẽ sẽ đánh ngươi một trận đó. Đừng làm loạn nữa, lát nữa chị tiểu Thái hỏi được người, sẽ đưa các người trở về nhà.”
Nói xong, ông ta vẫy tay, bảo tên thái giám dẫn họ đi.
Tên thái giám dắt tay hai đứa trẻ: “Đi thôi, đưa hai người đi ăn chút đồ ăn ngon.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu nhìn nhau, không khỏi chép miệng, vô cùng ủy khuất, không dễ gì mới đến được đây, vậy mà lại không gặp được cha.
Có điều, nghe đến có đồ ăn ngon, cũng coi như an ủi được một chút: “Có kẹo hồ lô không?”
Tên thái giám cười nói: “Kẹo hồ lô có chỗ nào ngon chứ? Có nhiều đồ ăn còn ngon hơn kẹo hồ lô.”
“Thật sao?” Con mắt của hai đứa trẻ phát ra ánh hào quang, cái này có vẻ thú vị hơn nhiều so với gặp được cha.
Hai đứa trẻ vội vàng đi theo tên thái giám, ở trong Trắc điện, tên thái giám lấy ra rất nhiều mứt hoa quả và kẹo: “Hai người ngoan ngoãn ở đây trước, ta phải đi phục vụ nước nôi cho hoàng thượng, hai người đừng chạy loạn, càng không được trèo ra ngoài từ cửa sổ, hôm nay Hoàng thượng đang bàn chuyện ở trong điện.”
Hai đứa trẻ nhét mứt hoa quả vào miệng, nghe thấy lời của tên thái giám, cái miệng phồng lên, mơ hồ không rõ nói: “Biết rồi.”
Sau khi tên thái giám rời đi, Kinh Mặc thật vất vả mới nuốt xuống được một viên mứt hoa quả, sau đó hai tay nắm lấy một nắm kẹo nhét vào túi quần: “Đệ đệ mau lấy đi, đủ ăn mấy ngày liền đó.”
“Đệ giấu trong đũng quần, như vậy mẹ sẽ không phát hiện, tỷ tỷ, tỷ mau giấy vào đũng quần đi, lát nữa bị mẹ phát hiện, sẽ không bị tịch thu đâu.” Trọng Lâu ra vẻ hướng dẫn nói.
“Ta mới không cần, trong đũng quần chỉ có nước tiểu, bẩn chết đi được.” Kinh Mặc chán ghét nhìn em trai, sau đó nhét kẹo vào trong ngực.
Những mứt hoa quả này, vừa ngọt vừa chua, ăn một chút thì không sao, nhưng hai đứa trẻ lại ăn liên tục, không lâu sau, liền cảm thấy răng đau buốt ê ẩm.
Kinh Mặc nâng quai hàm, vẻ mặt buồn rầu nói: “Đệ đệ, răng tỷ đau quá.”
“Đệ cũng vậy!” Trọng Lâu nhai nhóp nhép một viên mứt hoa quả, há to mồm để thở, chỉ là sau khi thở xong liền cảm thấy đau răng hơn nhiều, chỉ có điều chưa khóc mà thôi.
“Lần này tiêu rồi, nhất định sẽ bị mẹ đánh mông!”
Kinh Mặc đi đi lại lại khắp phòng.
Trọng Lâu nhìn thấy bên ngoài không có ai, liền nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, tối nay sợ rằng không gặp được cha rồi. Chúng ta trở về sớm một chút, mẹ không phát hiện thì sẽ không ra ngoài tìm đâu.”
“Được!” Kinh Mặc cũng sợ hãi: “Chúng ta trèo ra ngoài từ cửa sổ đi.”
“Như vậy không được, ban nãy anh trai đó nói không được trèo qua cửa sổ, phía bên ngoài của sổ có thể không phải là cửa ra.”
“Nhưng nếu đi bằng cửa chính sẽ bị mọi người phát hiện, chúng ta lấy nhiều kẹo như vậy, sẽ bị coi là kẻ trộm. Tỷ không muốn ngồi nhà lao đâu. Hay là chúng ta móc những viên kẹo này ra đi.”
Trọng Lâu ước lượng túi quần một chút, sau đó nhìn thoáng qua cửa chính, hạ quyết tâm nói: “Vậy chúng ta trèo qua cửa sổ đi.”
Ngay sau đó, cặp sinh đôi bê một chiếc ghế đến bên cạnh cửa sổ, giẫm lên mặt ghế, sau đó lật cửa sổ lên trèo ra ngoài.
Chỉ là phía bên kia cửa sổ lại không phải là sân, mà là một hành lang rất dài. Hành lang kín mít, chỉ có thể đi về phía trước.
“Đây là nơi nào vậy chứ?” Kinh Mặc cẩn thận đi từng bước: “Chúng ta làm thế nào ra ngoài được bây giờ?”
Trọng Lâu cũng có chút sợ hãi: “Nơi này sẽ không có ma đấy chứ?”
“Đừng nói lung tung.” Kinh Mặc nghe đến chữ “ma”, cô bé cũng cảm thấy sợ hãi.
Trọng Lâu muốn khóc: “Tỷ tỷ, đệ sợ quá, đệ muốn về nhà.”
Kinh Mặc nhìn thấy em trai sợ hãi, bỗng chốc gan dạ hẳn lên, kéo tay Trọng Lâu: “Đệ đệ đừng sợ, tỷ sẽ dắt tay đệ đi.”
Cặp sinh đôi dựa sát vào hành lang đi về phía trước, phía cuối là một cánh cửa, đằng sau cánh cửa nghe thấy có tiếng người.
“Có người ở đây, đệ đệ đừng sợ, có người.” Kinh Mạc vui mừng nói.
Hai đứa trẻ vội vàng đi qua đó, hợp sức đẩy cánh cửa ra.
Trước mắt đột nhiên bị ánh sáng rọi vào, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng khiến họ không có chỗ chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.