Chương 589: Trộm hổ phù
Ôn Uyển
18/04/2021
Thậm chí Trần Nguyên Khánh còn nghĩ, chờ sau khi về kinh thành rồi, hắn nhất định phải xin cho cô bé này một tước hiệu, đối với con của hắn thì có tước hiệu hay không cũng không sao cả, nhưng lại có thể bảo vệ đứa trẻ bình dân này bình an đến già.
Trần Nguyên Khánh không biết là, hiện tại trong mắt cô bé mà hắn muốn dốc hết mọi thứ ra để yêu thương chỉ có bảo bối của hắn, cái hổ phù có thể ra lệnh cho ngàn quân, cái hổ phù làm phụ hoàng của cô bé vô cùng kiêng dè.
Nhưng mà biểu hiện lần này của Kinh Mặc cũng làm Trần Nguyên Khánh không còn đề phòng gì nữa, dưới sự tâng bốc của Kinh Mặc, hắn thậm chí còn lấy ra hổ phù thật trong ngăn tủ bí ẩn ra, cái hổ phù đó vô cùng giống với cái hồ phù hắn từng đặt trên bàn, hắn còn tốt bụng mà nói cho Kinh Mặc biết, điểm khác nhau duy nhất giữa hổ phù thật và hổ phù giả là cái đuôi, đuôi của con hổ trong hổ phù thật rũ xuống, còn con giả lại hơi cong.
Nhìn hai cái hổ phù thật giả, Kinh Mặc cảm giác gai sống lưng, cô bé gần như có thể tưởng tượng ra được, nếu lúc trước cô bé không chút đề phòng mang hổ phù giả đi ra ngoài, không chỉ riêng cô bé bị bại lộ mà ngay cả Lý Trường An và Tô Diễn chỉ sợ là cũng sẽ rơi vào kế của Trần Nguyên Khánh.
nguy hiểm thật.
Trần Nguyên Khánh lại nói rất nhiều thứ với Kinh Mặc, về chuyện hắn từng rong ruổi sa trường mấy năm trước, rồi chuyện trước kia hắn từ một binh lính vô danh bước từng bước lên đến tướng quân lãnh binh, không thể không nói, những chuyện xưa kia làm cảm xúc Kinh Mặc dâng trào, cô bé nhịn không được liên tục nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, đáy mắt đầy vẻ tò mò nghiên cứu, Trần Nguyên Khánh, vì sao một hán tử lên chiến trường có thể không cần mạng năm xưa lại đi đến nông nỗi như bây giờ chứ?
Có hiềm khích với quân vương, không hòa thuận với thủ hạ tướng sĩ, vậy mà hắn còn không biết, luôn đắm chìm trong giấc mộng anh hùng khi xưa không muốn tỉnh lại.
Nếu không phải thân phận của cô bé, Kinh Mặc thật sự rất muốn nhắc nhở Trần Nguyên Khánh, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy nữa, cứ tiếp tục như thế chỉ làm càng nhiều người xa cách, sẽ chỉ làm hắn không có kết quả tốt.
Mãi đến khi Trần Nguyên Khánh ngủ rồi, dưới đáy mắt của Kinh Mặc vẫn nồng đậm vẻ u sầu không thể nào tản đi được, cô bé biết rất rõ hổ phù của Trần Nguyên Khánh đặt ở nơi nào, cho dù là cái thật hay cái giả, nhưng mà cô bé phải lấy đi sao?
Trần Nguyên Khánh, tuy không phải một thần tử tốt, tuy không phải một vị tướng quân tốt, nhưng mà hắn lại đối xử với Kinh Mặc rất tốt, cũng không hề giữ lại bất cứ thứ gì với Kim Bảo mà cô bé đang giả dạng, hắn thật sự rất yêu thương bọn họ, thích bọn họ.
Kinh Mặc biết cô bé đã không có quyền lựa chọn từ lâu, cho dù có đau lòng cho Trần Nguyên Khánh, cô bé cũng chỉ có thể trộm hổ phù đi ra ngoài.
Nếu không có hổ phù, cho dù có thánh chỉ của phụ hoàng, Trần Nguyên Khánh chỉ cần nói một câu tướng đang ở xa, có thể không nhận quân lệnh là có thể tiếp tục để đại quân ở lại chỗ này tiếp tục giằng co với Tử Húc Quốc.
Khi Kinh Mặc chuẩn bị thực hiện hành động đã được chuẩn bị sẵn từ trước, trong lòng cảm thấy rất rối rắm, đặc biệt là khi nhìn Trần Nguyên Khánh đang ngủ say, trong lòng cô bé cảm thấy cực kỳ áy náy, nhưng mà không còn cách nào khác cả, đúng không?
Kinh Mặc chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân, nếu Trần Nguyên Khánh nghèo túng, cô bé nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt, cho dù hắn không còn là tướng quân nữa, cô bé cũng không cho phép người khác ăn hiếp hắn, hắn vĩnh viễn là tướng quân được người khác kính trọng.
Thậm chí Kinh Mặc còn nghĩ, chờ chuyện Tử Húc Quốc điều tra rõ rồi, cô bé lại trả hổ phù lại cho Trần Nguyên Khánh, cô bé hiểu rất rõ, đối với Trần Nguyên Khánh, hổ phù này không chỉ là quyền lực, mà còn là vinh quang và vinh dự mà hắn đã phấn đấu rất nhiều năm.
Kinh Mặc chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, cô bé chỉ không muốn làm tổn thương người yêu thương bé, cô bé không biết rằng hành động này của cô bé sau này sẽ gây ra họa lớn như thế nào, cũng không hề biết rằng chút mềm lòng nhất thời này đã hại rất nhiều người.
Nhưng đây đều là chuyện của tương lai.
Kinh Mặc giãy dụa một lúc, cuối cùng vẫn trộm hổ phù, cô bé đã sớm tìm được một cái lỗ trong doanh trướng của Trần Nguyên Khánh, cái lỗ này rất nhỏ, nhưng lại đủ để cô bé bò từ bên trong ra.
Kinh Mặc tính toán thời gian tuần tra, binh lính tuần tra vừa đi mất, cô bé lập tức bò từ bên trong ra, cô bé chạy như điên vào doanh trướng của Lý Trường An, không quan tâm gì cả xông thẳng vào.
Lý Trường An đang dạy Tô Diễn chỉ huy tác chiến, cho dù đã nửa đêm nhưng hai người lại rất hưng phấn, thấy Kinh Mặc đến, hai người đều ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lý Trường An lập tức bước lên ôm Kinh Mặc vào lòng.
“Sáng mai ta lập tức đưa người rời đi, phụ hoàng và mẹ của người đều rất nhớ người, hơn nữa cơ thể của mẹ người không tốt, bây giờ bọn họ đều đang rất lo cho người.” Lý Trường An nói một lèo, cũng vì muốn giữ Kinh Mặc lại.
Kinh Mặc nhìn Lý Trường An, đồng ý ngay lập tức, lại đưa ra điều kiện: “Kêu hai mươi mấy tên thổ phỉ kia hộ tống ta.”
Lý Trường An đương nhiên không yên tâm, tuy họ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ nên mới vào rừng làm cướp, nhưng dù sao cũng từng là thổ phỉ, hắn không yên tâm giao công chúa vào tay của thổ phỉ.
“Nếu không ta sẽ không quay về, trong hoàng cung có nhiều thị vệ của Phi Long Môn đến thế mà còn để cho người khác bắt ta đi mất, ta không tin người của Phi Long Môn và người trong cung, ta chỉ tin mấy người bọn họ, nếu ngươi không yên tâm thì có thể cho bọn họ thêm chút tiền và mang thêm nhiều vũ khí.” Kinh Mặc thấy vẻ mặt Lý Trường An đầy ý từ chối, nhịn không được dịu dàng năn nỉ.
“Lý thúc thúc, người thương ta nhất, ta cũng chẳng làm chuyện gì sai, ta chỉ chọn mấy người ta tin tưởng để hộ tống ta thôi, sao lại khó khăn vậy chứ? Hay là người không muốn cho ta hồi kinh? Ta cũng không muốn về, nếu không ngươi cho ta ở lại đây thêm vài ngày, chỗ này ăn ngon uống tốt, cũng chẳng thua gì trong cung.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, trong mắt đầy vẻ năn nỉ.
“Lý tướng quân, để bọn họ hộ tống chắc cũng không có vấn đề gì đâu, chỉ cần tiểu công chúa không quậy phá, cô bé chắc chắn có thể an toàn quay về.” Tô Diễn khẽ khuyên Lý Trường An, bây giờ chắc chắn không thể để Kinh Mặc ở lại chỗ này, vì muốn tranh đoạt quyền lãnh binh, hắn và Lý Trường An đang tính toán cướp quyền, đến lúc đó sẽ không thiếu được mấy trận gió tanh mưa máu, nếu làm Kinh Mặc bị thương...
“Được, theo ý của người, nhưng sáng mai phải lập tức xuất phát.” Lý Trường An thấy Kinh Mặc chớp chớp đôi mắt đầy tinh ranh, sự kiên trì trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ.
Lý Trường An cũng có tính toán riêng của hắn, Kinh Mặc cứ che đầu giấu mặt ở chỗ Trần Nguyên Khánh, chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì rồi, nếu không nhanh chóng đưa vị ôn thần này đi, đến lúc đó hắn cũng không thể nào giải thích được với Trần Nguyên Khánh, bây giờ hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hai mươi mấy tên thổ phỉ kia, hắn cảm thấy chỉ cần răn đe bọn họ một trận, bọn họ chắc chắn sẽ đưa Kinh Mặc về kinh an toàn.
Thấy Lý Trường An đồng ý, Kinh Mặc vui vẻ nhảy cẫng lên, cô bé ôm eo Lý Trường An, liên tục nói to: “Ta biết Lý thúc thúc thương ta nhất mà, Lý thúc thúc là người tốt nhất trên đời này.”
“Đừng tưởng là ta không biết, người chắc chắn cũng đã nói không ít những lời này với Trần Nguyên Khánh rồi.” Lý Trường An bất đắc dĩ nhìn cô bé đang làm nũng với hắn, thở dài nói nhỏ.
“Chậc, ta nói với hắn chỉ là hư tình giả ý, có ý đồ khác, đối với ngươi, ta chắc chắn là thật lòng.” Kinh Mặc sốt ruột nói.
Lý Trường An nhìn Kinh Mặc, trong lòng đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, cứ có cả giác Kinh Mặc nịnh nọt hắn thế này, cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng mà nghĩ lại dù sao Kinh Mặc cũng chỉ là một đứa bé, chuyện làm được cũng có giới hạn, cuối cùng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng mà nhanh thôi, Lý Trường An đã bắt đầu hối hận vì bản thân không chịu nghĩ nhiều, nhưng cũng nhờ hắn không nghĩ nhiều nên mới có thể thành tựu được một Kinh Mặc tuổi còn nhỏ đã trở thành chiến thần của Đại Lương.
Nhưng đây cũng đều là chuyện tương lai.
Kinh Mặc vô cùng vui vẻ vì Lý Trường An đã đồng ý, cho nên rất vui vẻ mà xem hổ phù như quà tặng mà tặng cho Lý Trường An, sau đó lại ngang nhiên nằm thẳng lên giường trong lều lớn, trong khoảng thời gian này vì giả vờ ngoan ngoãn, cô bé luôn ngủ dưới đất, bây giờ ở trước mặt người một nhà, cô bé mới không để bản thân phải chịu khổ đâu.
Mà Lý Trường An và Tô Diễn nhìn thứ mà Kinh Mặc quăng cho họ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, không ai ngờ được thứ mà bọn họ trăm phương nghìn kế cũng không thể lấy được, vậy mà lại bị một cô bé lấy được dễ dàng như trở bàn tay.
Trần Nguyên Khánh không biết là, hiện tại trong mắt cô bé mà hắn muốn dốc hết mọi thứ ra để yêu thương chỉ có bảo bối của hắn, cái hổ phù có thể ra lệnh cho ngàn quân, cái hổ phù làm phụ hoàng của cô bé vô cùng kiêng dè.
Nhưng mà biểu hiện lần này của Kinh Mặc cũng làm Trần Nguyên Khánh không còn đề phòng gì nữa, dưới sự tâng bốc của Kinh Mặc, hắn thậm chí còn lấy ra hổ phù thật trong ngăn tủ bí ẩn ra, cái hổ phù đó vô cùng giống với cái hồ phù hắn từng đặt trên bàn, hắn còn tốt bụng mà nói cho Kinh Mặc biết, điểm khác nhau duy nhất giữa hổ phù thật và hổ phù giả là cái đuôi, đuôi của con hổ trong hổ phù thật rũ xuống, còn con giả lại hơi cong.
Nhìn hai cái hổ phù thật giả, Kinh Mặc cảm giác gai sống lưng, cô bé gần như có thể tưởng tượng ra được, nếu lúc trước cô bé không chút đề phòng mang hổ phù giả đi ra ngoài, không chỉ riêng cô bé bị bại lộ mà ngay cả Lý Trường An và Tô Diễn chỉ sợ là cũng sẽ rơi vào kế của Trần Nguyên Khánh.
nguy hiểm thật.
Trần Nguyên Khánh lại nói rất nhiều thứ với Kinh Mặc, về chuyện hắn từng rong ruổi sa trường mấy năm trước, rồi chuyện trước kia hắn từ một binh lính vô danh bước từng bước lên đến tướng quân lãnh binh, không thể không nói, những chuyện xưa kia làm cảm xúc Kinh Mặc dâng trào, cô bé nhịn không được liên tục nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, đáy mắt đầy vẻ tò mò nghiên cứu, Trần Nguyên Khánh, vì sao một hán tử lên chiến trường có thể không cần mạng năm xưa lại đi đến nông nỗi như bây giờ chứ?
Có hiềm khích với quân vương, không hòa thuận với thủ hạ tướng sĩ, vậy mà hắn còn không biết, luôn đắm chìm trong giấc mộng anh hùng khi xưa không muốn tỉnh lại.
Nếu không phải thân phận của cô bé, Kinh Mặc thật sự rất muốn nhắc nhở Trần Nguyên Khánh, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy nữa, cứ tiếp tục như thế chỉ làm càng nhiều người xa cách, sẽ chỉ làm hắn không có kết quả tốt.
Mãi đến khi Trần Nguyên Khánh ngủ rồi, dưới đáy mắt của Kinh Mặc vẫn nồng đậm vẻ u sầu không thể nào tản đi được, cô bé biết rất rõ hổ phù của Trần Nguyên Khánh đặt ở nơi nào, cho dù là cái thật hay cái giả, nhưng mà cô bé phải lấy đi sao?
Trần Nguyên Khánh, tuy không phải một thần tử tốt, tuy không phải một vị tướng quân tốt, nhưng mà hắn lại đối xử với Kinh Mặc rất tốt, cũng không hề giữ lại bất cứ thứ gì với Kim Bảo mà cô bé đang giả dạng, hắn thật sự rất yêu thương bọn họ, thích bọn họ.
Kinh Mặc biết cô bé đã không có quyền lựa chọn từ lâu, cho dù có đau lòng cho Trần Nguyên Khánh, cô bé cũng chỉ có thể trộm hổ phù đi ra ngoài.
Nếu không có hổ phù, cho dù có thánh chỉ của phụ hoàng, Trần Nguyên Khánh chỉ cần nói một câu tướng đang ở xa, có thể không nhận quân lệnh là có thể tiếp tục để đại quân ở lại chỗ này tiếp tục giằng co với Tử Húc Quốc.
Khi Kinh Mặc chuẩn bị thực hiện hành động đã được chuẩn bị sẵn từ trước, trong lòng cảm thấy rất rối rắm, đặc biệt là khi nhìn Trần Nguyên Khánh đang ngủ say, trong lòng cô bé cảm thấy cực kỳ áy náy, nhưng mà không còn cách nào khác cả, đúng không?
Kinh Mặc chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân, nếu Trần Nguyên Khánh nghèo túng, cô bé nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt, cho dù hắn không còn là tướng quân nữa, cô bé cũng không cho phép người khác ăn hiếp hắn, hắn vĩnh viễn là tướng quân được người khác kính trọng.
Thậm chí Kinh Mặc còn nghĩ, chờ chuyện Tử Húc Quốc điều tra rõ rồi, cô bé lại trả hổ phù lại cho Trần Nguyên Khánh, cô bé hiểu rất rõ, đối với Trần Nguyên Khánh, hổ phù này không chỉ là quyền lực, mà còn là vinh quang và vinh dự mà hắn đã phấn đấu rất nhiều năm.
Kinh Mặc chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, cô bé chỉ không muốn làm tổn thương người yêu thương bé, cô bé không biết rằng hành động này của cô bé sau này sẽ gây ra họa lớn như thế nào, cũng không hề biết rằng chút mềm lòng nhất thời này đã hại rất nhiều người.
Nhưng đây đều là chuyện của tương lai.
Kinh Mặc giãy dụa một lúc, cuối cùng vẫn trộm hổ phù, cô bé đã sớm tìm được một cái lỗ trong doanh trướng của Trần Nguyên Khánh, cái lỗ này rất nhỏ, nhưng lại đủ để cô bé bò từ bên trong ra.
Kinh Mặc tính toán thời gian tuần tra, binh lính tuần tra vừa đi mất, cô bé lập tức bò từ bên trong ra, cô bé chạy như điên vào doanh trướng của Lý Trường An, không quan tâm gì cả xông thẳng vào.
Lý Trường An đang dạy Tô Diễn chỉ huy tác chiến, cho dù đã nửa đêm nhưng hai người lại rất hưng phấn, thấy Kinh Mặc đến, hai người đều ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lý Trường An lập tức bước lên ôm Kinh Mặc vào lòng.
“Sáng mai ta lập tức đưa người rời đi, phụ hoàng và mẹ của người đều rất nhớ người, hơn nữa cơ thể của mẹ người không tốt, bây giờ bọn họ đều đang rất lo cho người.” Lý Trường An nói một lèo, cũng vì muốn giữ Kinh Mặc lại.
Kinh Mặc nhìn Lý Trường An, đồng ý ngay lập tức, lại đưa ra điều kiện: “Kêu hai mươi mấy tên thổ phỉ kia hộ tống ta.”
Lý Trường An đương nhiên không yên tâm, tuy họ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ nên mới vào rừng làm cướp, nhưng dù sao cũng từng là thổ phỉ, hắn không yên tâm giao công chúa vào tay của thổ phỉ.
“Nếu không ta sẽ không quay về, trong hoàng cung có nhiều thị vệ của Phi Long Môn đến thế mà còn để cho người khác bắt ta đi mất, ta không tin người của Phi Long Môn và người trong cung, ta chỉ tin mấy người bọn họ, nếu ngươi không yên tâm thì có thể cho bọn họ thêm chút tiền và mang thêm nhiều vũ khí.” Kinh Mặc thấy vẻ mặt Lý Trường An đầy ý từ chối, nhịn không được dịu dàng năn nỉ.
“Lý thúc thúc, người thương ta nhất, ta cũng chẳng làm chuyện gì sai, ta chỉ chọn mấy người ta tin tưởng để hộ tống ta thôi, sao lại khó khăn vậy chứ? Hay là người không muốn cho ta hồi kinh? Ta cũng không muốn về, nếu không ngươi cho ta ở lại đây thêm vài ngày, chỗ này ăn ngon uống tốt, cũng chẳng thua gì trong cung.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, trong mắt đầy vẻ năn nỉ.
“Lý tướng quân, để bọn họ hộ tống chắc cũng không có vấn đề gì đâu, chỉ cần tiểu công chúa không quậy phá, cô bé chắc chắn có thể an toàn quay về.” Tô Diễn khẽ khuyên Lý Trường An, bây giờ chắc chắn không thể để Kinh Mặc ở lại chỗ này, vì muốn tranh đoạt quyền lãnh binh, hắn và Lý Trường An đang tính toán cướp quyền, đến lúc đó sẽ không thiếu được mấy trận gió tanh mưa máu, nếu làm Kinh Mặc bị thương...
“Được, theo ý của người, nhưng sáng mai phải lập tức xuất phát.” Lý Trường An thấy Kinh Mặc chớp chớp đôi mắt đầy tinh ranh, sự kiên trì trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ.
Lý Trường An cũng có tính toán riêng của hắn, Kinh Mặc cứ che đầu giấu mặt ở chỗ Trần Nguyên Khánh, chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì rồi, nếu không nhanh chóng đưa vị ôn thần này đi, đến lúc đó hắn cũng không thể nào giải thích được với Trần Nguyên Khánh, bây giờ hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hai mươi mấy tên thổ phỉ kia, hắn cảm thấy chỉ cần răn đe bọn họ một trận, bọn họ chắc chắn sẽ đưa Kinh Mặc về kinh an toàn.
Thấy Lý Trường An đồng ý, Kinh Mặc vui vẻ nhảy cẫng lên, cô bé ôm eo Lý Trường An, liên tục nói to: “Ta biết Lý thúc thúc thương ta nhất mà, Lý thúc thúc là người tốt nhất trên đời này.”
“Đừng tưởng là ta không biết, người chắc chắn cũng đã nói không ít những lời này với Trần Nguyên Khánh rồi.” Lý Trường An bất đắc dĩ nhìn cô bé đang làm nũng với hắn, thở dài nói nhỏ.
“Chậc, ta nói với hắn chỉ là hư tình giả ý, có ý đồ khác, đối với ngươi, ta chắc chắn là thật lòng.” Kinh Mặc sốt ruột nói.
Lý Trường An nhìn Kinh Mặc, trong lòng đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, cứ có cả giác Kinh Mặc nịnh nọt hắn thế này, cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng mà nghĩ lại dù sao Kinh Mặc cũng chỉ là một đứa bé, chuyện làm được cũng có giới hạn, cuối cùng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng mà nhanh thôi, Lý Trường An đã bắt đầu hối hận vì bản thân không chịu nghĩ nhiều, nhưng cũng nhờ hắn không nghĩ nhiều nên mới có thể thành tựu được một Kinh Mặc tuổi còn nhỏ đã trở thành chiến thần của Đại Lương.
Nhưng đây cũng đều là chuyện tương lai.
Kinh Mặc vô cùng vui vẻ vì Lý Trường An đã đồng ý, cho nên rất vui vẻ mà xem hổ phù như quà tặng mà tặng cho Lý Trường An, sau đó lại ngang nhiên nằm thẳng lên giường trong lều lớn, trong khoảng thời gian này vì giả vờ ngoan ngoãn, cô bé luôn ngủ dưới đất, bây giờ ở trước mặt người một nhà, cô bé mới không để bản thân phải chịu khổ đâu.
Mà Lý Trường An và Tô Diễn nhìn thứ mà Kinh Mặc quăng cho họ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, không ai ngờ được thứ mà bọn họ trăm phương nghìn kế cũng không thể lấy được, vậy mà lại bị một cô bé lấy được dễ dàng như trở bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.