Chương 617: Ý của mẫu thân
Ôn Uyển
18/04/2021
“Thế nào? Phụ hoàng, có phải chúng con rất giỏi không? Chúng con biết gần đây người rất ghét nữ nhân đó, còn muốn làm Hoàng hậu, thật là…”
Kinh Mặc vừa oán hận vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ, thấy y không có dấu hiểu nổi giận thì nhanh chóng ôm cánh tay y lấy lòng, đung đưa qua lại, đung đưa khiến lòng Tống Vĩnh Kỳ cũng lung lay.
“Ai bảo các con làm vậy, hai đứa con thật là…” Tống Vĩnh Kỳ vốn muốn nghiêm khắc cảnh cáo hai con nhưng nghĩ đến Ôn Yến, lòng y không khỏi mềm nhũn, lời nói ra càng tỏ rõ sự bất đắc dĩ.
“Nhi tử, nữ nhi của người vô cùng thông minh, đương nhiên sẽ giúp người giải quyết tận gốc vấn đề, chiêu này hình như gọi là rút củi dưới đáy nồi.” Kinh Mặc giải thích như người lớn, nói xong còn đợi Tống Vĩnh Kỳ khen ngợi, Tống Vĩnh Kỳ nhìn hai tỷ muội, cuối cùng lại thở dài, rõ ràng anh muốn hỏi ai dạy chúng cách này, sao tới miệng chúng lại thành chiến lược, chiến thuật rồi?
“Sau này hai đứa đừng làm loạn nữa, Như quý phi là cao thủ dùng độc, nếu bị nàng phát hiện ra trước thì hai con nghĩ hai con còn giữ được cái mạng nhỏ này không?” Nghĩ đến chuyện đứa bé này đã âm thầm làm, Tống Vĩnh Kỳ nghĩ lại mà sợ, chỉ là hai đứa trẻ hiển nhiên không chú ý tới lời nhắc nhở của anh, còn đang vui vẻ vì chiến thằng của mình.
“Phụ hoàng, người cho rằng mấy ngày nay ở trong cung Như quý phi con nín nhịn im lặng là vì sao? Còn không phải để cho nàng tin tưởng con, lơi là cảnh giác với con sao? Con…” Nói đến tính kế Khanh Nhi, lần này Trọng Lâu càng thêm chắc chắn, cậu bé vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, cuối cùng cũng coi như không lãng phí thời gian của mình.
“Phụ hoàng, sau này người cứ nói với các ngự y chúng con muốn gì thì cứ đưa, lần này còn có mấy người cần cơ…” Thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý trách cứ, Kinh Mặc hơi đắc ý, nghĩ tới chuyện xin thuốc gặp khó khăn, bé muốn phụ hoàng hạ lệnh cho họ để thuận tiện giải quyết.
“Đúng thế, An Nhiên ca ca không chơi độc dược nữa rồi, chúng con muốn làm gì chỉ có thể tìm thái y mà mấy thái y đó cũng rất cẩn thận…” Trọng Lâu nghĩ tới việc mình và tỷ tỷ phải hao tâm tổn sức để xin thuốc thì thấy phiền lòng.
“Ừm, sau này phụ hoàng sẽ nói với các thái y không cho các con thuốc nữa, nếu không các con dùng độc dược làm ra chuyện gì sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Lần này Tống Vĩnh Kỳ không hề mềm lòng, chuyện gì không hợp ý là dùng độc dược, thật sự không thể dung túng cho bọn trẻ.
“Phụ hoàng, đừng mà, mẫu thân chỉ không cho An Nhiên ca ca chạm vào độc dược thôi, mà sở thích nho nhỏ này của con, người cũng…” Kinh Mặc nghe Tống Vĩnh Kỳ nói vậy thì kêu gào thảm thiết, sau khi biết mẫu thân không cho An Nhiên ca ca chạm vào độc dược nữa, cô bé đã lén chế thuốc, khi bị bắt tới Tử Húc Quốc bé trốn ra được cũng là nhờ thuốc mê, độc dược khiến đám thổ phỉ của Xuân Phong trại nghe thấy phải khiếp sợ cũng là kiệt tác của cô bé, mà cũng không thể bỏ qua công lao của mấy ngự y kia.
“Phụ hoàng, người cũng nên cho con có gì để phòng thân chứ, người làm vậy nếu sau này con lại bị bắt, con không tự về được, đến khi đó người sẽ phải cắt đất đền tiền…” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, trong mắt đều là vẻ lo lắng, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ biết rõ tâm tư cô bé, nỗi lo của cô bé không phải sau này bị bắt đi mà là bên người không có độc dược.
“Mẫu thân các con không muốn các con ngày nào cũng lấy độc dược hại người, An Nhiên ca ca của các con rất nghe lời, các con…” Tống Vĩnh Kỳ thật sự không nghĩ ra được lý do để thuyết phục bọn trẻ, thậm chí y còn cảm thấy ban đầu Ôn Yến nên dạy dỗ cả ba đứa trẻ cùng lúc, cô có thể khiến An Nhiên thề không đụng vào độc dược thì chắc chắn có thể khiến hai đứa bé nghe thấy độc là mừng rỡ này đổi ý.
Nhưng bây giờ Ôn Yến đã không còn cách nào giúp y nuôi dạy hai đứa nhỏ này nữa, mà trước kia cô đã nuôi dạy hai đứa rất tốt.
Điều duy nhất Tống Vĩnh Kỳ có thể lấy ra để thuyết phục hai con chỉ có thể là ý nguyện của Ôn Yến, lời y vừa dứt, Kinh Mặc và Trọng Lâu vốn còn đang nghĩ mọi cách để thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ đã lập tức ngừng lại, không còn quấn lấy y nữa.
“Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, chuyện của ta, đương nhiên ta sẽ có cách giải quyết, hai con cứ ngoan ngoãn ở đây bảo vệ mẫu thân đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò hai con, nữ nhân trong lòng tài giỏi khiến y cảm thấy áp lực, ngay cả con của họ cũng nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp y khiến y cảm thấy rất thất bại.
“Tin phụ hoàng, phụ hoàng không bất tài như các con nghĩ.” Tống Vĩnh Kỳ rất bất đắc dĩ giải thích cho hai con, nhưng trong mắt hai con đều là vẻ không đồng ý, vì chúng đã thấy quá nhiều chuyện mẫu thân vạch kế hoạch cho phụ hoàng, cho rằng bây giờ phụ hoàng có khả năng nhưng lại không thể cho mẫu thân một danh phận.
“Ý phụ hoàng là mẫu thân sẽ trở thành Hoàng hậu của người sao?” Kinh Mặc thấy Tống Vĩnh Kỳ vội vàng rời đi thì nói với bóng lưng y.
“Các con đã làm đến bước này rồi, nếu không thể khiến mẫu thân con trở thành Hoàng hậu của ta thì người làm Hoàng thượng như ta cũng không cần làm nữa.” Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười nói với Kinh Mặc rồi rời đi, con mình đã hành động rồi, y không có lý do gì để an nhàn hưởng thụ ở đây cả.
Nhưng phải nói rằng chiêu rút củi dưới đáy nồi của Kinh Mặc và Trọng Lâu thật sự nhanh chóng khiến việc Khanh Nhi đang xin lập triều đình lập Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, đương nhiên không ai có thể nghĩ rằng việc của Khanh Nhi là do hai đứa trẻ làm, họ đều cho rằng đây là chiến lược của Tống Vĩnh Kỳ, để giữ vị trí Hoàng hậu cho Ôn Yến, Đế vương chưa bao giờ bận tâm đến việc giở thủ đoạn âm thầm cũng bắt đầu…
Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình thế này khiến đám quần thần đều hơi sợ hãi.
Họ không thể không có cái nhìn mới với Quân vương cao cao tại thượng mà họ cho rằng nhu nhược, dễ bắt nạt, vì thế trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ra động tĩnh gì lớn, may mà Tống Vĩnh Kỳ không còn nhắc đến chuyện lập Ôn Yến làm Hoàng hậu nữa, bọn họ cũng không tìm được chuyện gì để đối đầu với Hoàng thượng, triều đình cực kỳ yên lặng.
Mà Khanh Nhi bị giam lỏng trong cung, nàng ta từng đấu tranh, cãi vã nhưng sau khi nhìn thấy Tống Vân Lễ thì lại trở nên im lặng, có vài lần xin gặp Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ đã lười gặp lại nàng ta.
Mọi chuyện dường như đã yên ắng trở lại, hệt như mùa đông ở cung Thái Vi.
Không giăng đèn kết hoa trong cung mừng năm mới, mọi thứ vẫn bình yên như trước.
Mọi người đều biết vì Ôn Yến nên tâm trạng Hoàng thượng không tốt, họ không dám ăn mừng làm phiền Hoàng thượng, Thái hậu cũng dung túng Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải tiếng pháo hoa muôn dân bắn ồn ào thì trong cung thậm chí còn không có không khí của nămg mới.
Sau Tết nguyên đán, Chung Phục Viễn, Gia Cát minh, vợ chồng Vương gia Trấn Quốc, huynh muội An Nhiên, Thái hậu trong cung, Dung Quý thái phi, Tống Vĩnh Kỳ và hai con cùng nhau ăn bữa cơn đoàn viên trong cung Thái Vi, chỉ là đến cuối cùng, trong mắt mọi người đều đầy nước mắt.
Họ đều tới vì Ôn Yến nhưng Ôn Yến vẫn nằm yên ở đó, không biết khi nào tỉnh lại hay chết đi.
Bữa cơm sum họp này là toàn bộ năm mới của phụ tử Tống Vĩnh Kỳ.
Sau năm mới, ai nấy đều bận rộn.
Trong khoảng thời gian này, triều đình lại nổi lên sóng gió nhưng lần nào cũng chỉ ngạc nhiên chứ không có nguy hiểm, bè đảng còn sót lại trước kia của Lương Khuê và Trương Tiên Huy đã bị giết hoặc bãi quan, có vài người có năng lực thì được giữ lại nhưng họ có qua lại bí mật với Vương gia Trấn Quốc và Tiêu Tướng, không cam tâm bán mạng làm việc cho người khác.
Thế lực của Trần Nguyên Khánh cũng nằm trong phạm vi bị loại bỏ, chỉ là hắn vẫn lãnh đạm, ngày này lên triều, ngoài việc phong hậu cho Ôn Yến ra, những chuyện khác hắn đều không nói một lời, sự im lặng của hắn khiến mọi người sợ hãi.
Kinh Mặc vừa oán hận vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ, thấy y không có dấu hiểu nổi giận thì nhanh chóng ôm cánh tay y lấy lòng, đung đưa qua lại, đung đưa khiến lòng Tống Vĩnh Kỳ cũng lung lay.
“Ai bảo các con làm vậy, hai đứa con thật là…” Tống Vĩnh Kỳ vốn muốn nghiêm khắc cảnh cáo hai con nhưng nghĩ đến Ôn Yến, lòng y không khỏi mềm nhũn, lời nói ra càng tỏ rõ sự bất đắc dĩ.
“Nhi tử, nữ nhi của người vô cùng thông minh, đương nhiên sẽ giúp người giải quyết tận gốc vấn đề, chiêu này hình như gọi là rút củi dưới đáy nồi.” Kinh Mặc giải thích như người lớn, nói xong còn đợi Tống Vĩnh Kỳ khen ngợi, Tống Vĩnh Kỳ nhìn hai tỷ muội, cuối cùng lại thở dài, rõ ràng anh muốn hỏi ai dạy chúng cách này, sao tới miệng chúng lại thành chiến lược, chiến thuật rồi?
“Sau này hai đứa đừng làm loạn nữa, Như quý phi là cao thủ dùng độc, nếu bị nàng phát hiện ra trước thì hai con nghĩ hai con còn giữ được cái mạng nhỏ này không?” Nghĩ đến chuyện đứa bé này đã âm thầm làm, Tống Vĩnh Kỳ nghĩ lại mà sợ, chỉ là hai đứa trẻ hiển nhiên không chú ý tới lời nhắc nhở của anh, còn đang vui vẻ vì chiến thằng của mình.
“Phụ hoàng, người cho rằng mấy ngày nay ở trong cung Như quý phi con nín nhịn im lặng là vì sao? Còn không phải để cho nàng tin tưởng con, lơi là cảnh giác với con sao? Con…” Nói đến tính kế Khanh Nhi, lần này Trọng Lâu càng thêm chắc chắn, cậu bé vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, cuối cùng cũng coi như không lãng phí thời gian của mình.
“Phụ hoàng, sau này người cứ nói với các ngự y chúng con muốn gì thì cứ đưa, lần này còn có mấy người cần cơ…” Thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý trách cứ, Kinh Mặc hơi đắc ý, nghĩ tới chuyện xin thuốc gặp khó khăn, bé muốn phụ hoàng hạ lệnh cho họ để thuận tiện giải quyết.
“Đúng thế, An Nhiên ca ca không chơi độc dược nữa rồi, chúng con muốn làm gì chỉ có thể tìm thái y mà mấy thái y đó cũng rất cẩn thận…” Trọng Lâu nghĩ tới việc mình và tỷ tỷ phải hao tâm tổn sức để xin thuốc thì thấy phiền lòng.
“Ừm, sau này phụ hoàng sẽ nói với các thái y không cho các con thuốc nữa, nếu không các con dùng độc dược làm ra chuyện gì sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Lần này Tống Vĩnh Kỳ không hề mềm lòng, chuyện gì không hợp ý là dùng độc dược, thật sự không thể dung túng cho bọn trẻ.
“Phụ hoàng, đừng mà, mẫu thân chỉ không cho An Nhiên ca ca chạm vào độc dược thôi, mà sở thích nho nhỏ này của con, người cũng…” Kinh Mặc nghe Tống Vĩnh Kỳ nói vậy thì kêu gào thảm thiết, sau khi biết mẫu thân không cho An Nhiên ca ca chạm vào độc dược nữa, cô bé đã lén chế thuốc, khi bị bắt tới Tử Húc Quốc bé trốn ra được cũng là nhờ thuốc mê, độc dược khiến đám thổ phỉ của Xuân Phong trại nghe thấy phải khiếp sợ cũng là kiệt tác của cô bé, mà cũng không thể bỏ qua công lao của mấy ngự y kia.
“Phụ hoàng, người cũng nên cho con có gì để phòng thân chứ, người làm vậy nếu sau này con lại bị bắt, con không tự về được, đến khi đó người sẽ phải cắt đất đền tiền…” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, trong mắt đều là vẻ lo lắng, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ biết rõ tâm tư cô bé, nỗi lo của cô bé không phải sau này bị bắt đi mà là bên người không có độc dược.
“Mẫu thân các con không muốn các con ngày nào cũng lấy độc dược hại người, An Nhiên ca ca của các con rất nghe lời, các con…” Tống Vĩnh Kỳ thật sự không nghĩ ra được lý do để thuyết phục bọn trẻ, thậm chí y còn cảm thấy ban đầu Ôn Yến nên dạy dỗ cả ba đứa trẻ cùng lúc, cô có thể khiến An Nhiên thề không đụng vào độc dược thì chắc chắn có thể khiến hai đứa bé nghe thấy độc là mừng rỡ này đổi ý.
Nhưng bây giờ Ôn Yến đã không còn cách nào giúp y nuôi dạy hai đứa nhỏ này nữa, mà trước kia cô đã nuôi dạy hai đứa rất tốt.
Điều duy nhất Tống Vĩnh Kỳ có thể lấy ra để thuyết phục hai con chỉ có thể là ý nguyện của Ôn Yến, lời y vừa dứt, Kinh Mặc và Trọng Lâu vốn còn đang nghĩ mọi cách để thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ đã lập tức ngừng lại, không còn quấn lấy y nữa.
“Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, chuyện của ta, đương nhiên ta sẽ có cách giải quyết, hai con cứ ngoan ngoãn ở đây bảo vệ mẫu thân đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò hai con, nữ nhân trong lòng tài giỏi khiến y cảm thấy áp lực, ngay cả con của họ cũng nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp y khiến y cảm thấy rất thất bại.
“Tin phụ hoàng, phụ hoàng không bất tài như các con nghĩ.” Tống Vĩnh Kỳ rất bất đắc dĩ giải thích cho hai con, nhưng trong mắt hai con đều là vẻ không đồng ý, vì chúng đã thấy quá nhiều chuyện mẫu thân vạch kế hoạch cho phụ hoàng, cho rằng bây giờ phụ hoàng có khả năng nhưng lại không thể cho mẫu thân một danh phận.
“Ý phụ hoàng là mẫu thân sẽ trở thành Hoàng hậu của người sao?” Kinh Mặc thấy Tống Vĩnh Kỳ vội vàng rời đi thì nói với bóng lưng y.
“Các con đã làm đến bước này rồi, nếu không thể khiến mẫu thân con trở thành Hoàng hậu của ta thì người làm Hoàng thượng như ta cũng không cần làm nữa.” Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười nói với Kinh Mặc rồi rời đi, con mình đã hành động rồi, y không có lý do gì để an nhàn hưởng thụ ở đây cả.
Nhưng phải nói rằng chiêu rút củi dưới đáy nồi của Kinh Mặc và Trọng Lâu thật sự nhanh chóng khiến việc Khanh Nhi đang xin lập triều đình lập Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, đương nhiên không ai có thể nghĩ rằng việc của Khanh Nhi là do hai đứa trẻ làm, họ đều cho rằng đây là chiến lược của Tống Vĩnh Kỳ, để giữ vị trí Hoàng hậu cho Ôn Yến, Đế vương chưa bao giờ bận tâm đến việc giở thủ đoạn âm thầm cũng bắt đầu…
Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình thế này khiến đám quần thần đều hơi sợ hãi.
Họ không thể không có cái nhìn mới với Quân vương cao cao tại thượng mà họ cho rằng nhu nhược, dễ bắt nạt, vì thế trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ra động tĩnh gì lớn, may mà Tống Vĩnh Kỳ không còn nhắc đến chuyện lập Ôn Yến làm Hoàng hậu nữa, bọn họ cũng không tìm được chuyện gì để đối đầu với Hoàng thượng, triều đình cực kỳ yên lặng.
Mà Khanh Nhi bị giam lỏng trong cung, nàng ta từng đấu tranh, cãi vã nhưng sau khi nhìn thấy Tống Vân Lễ thì lại trở nên im lặng, có vài lần xin gặp Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ đã lười gặp lại nàng ta.
Mọi chuyện dường như đã yên ắng trở lại, hệt như mùa đông ở cung Thái Vi.
Không giăng đèn kết hoa trong cung mừng năm mới, mọi thứ vẫn bình yên như trước.
Mọi người đều biết vì Ôn Yến nên tâm trạng Hoàng thượng không tốt, họ không dám ăn mừng làm phiền Hoàng thượng, Thái hậu cũng dung túng Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải tiếng pháo hoa muôn dân bắn ồn ào thì trong cung thậm chí còn không có không khí của nămg mới.
Sau Tết nguyên đán, Chung Phục Viễn, Gia Cát minh, vợ chồng Vương gia Trấn Quốc, huynh muội An Nhiên, Thái hậu trong cung, Dung Quý thái phi, Tống Vĩnh Kỳ và hai con cùng nhau ăn bữa cơn đoàn viên trong cung Thái Vi, chỉ là đến cuối cùng, trong mắt mọi người đều đầy nước mắt.
Họ đều tới vì Ôn Yến nhưng Ôn Yến vẫn nằm yên ở đó, không biết khi nào tỉnh lại hay chết đi.
Bữa cơm sum họp này là toàn bộ năm mới của phụ tử Tống Vĩnh Kỳ.
Sau năm mới, ai nấy đều bận rộn.
Trong khoảng thời gian này, triều đình lại nổi lên sóng gió nhưng lần nào cũng chỉ ngạc nhiên chứ không có nguy hiểm, bè đảng còn sót lại trước kia của Lương Khuê và Trương Tiên Huy đã bị giết hoặc bãi quan, có vài người có năng lực thì được giữ lại nhưng họ có qua lại bí mật với Vương gia Trấn Quốc và Tiêu Tướng, không cam tâm bán mạng làm việc cho người khác.
Thế lực của Trần Nguyên Khánh cũng nằm trong phạm vi bị loại bỏ, chỉ là hắn vẫn lãnh đạm, ngày này lên triều, ngoài việc phong hậu cho Ôn Yến ra, những chuyện khác hắn đều không nói một lời, sự im lặng của hắn khiến mọi người sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.