Quyển 1 - Chương 31: Ấm áp
Kim Kiếm
13/01/2014
Bạch Vân ngồi bên đống lửa, lấy hai bình ngọc ra xem xét. Một bình thì có mấy viên thuốc đỏ rực như màu máu, một bình thì bên trong là một dung dịch chất lỏng. Gã lấy viên thuốc màu đỏ ra cho Nguyễn Thanh Trúc uống, bất quá nàng dường như đang ngủ say làm gã không có cách nào để nàng nuốt viên thuốc vào cả. Gã cất bình ngọc có mấy viên thuốc vào trong áo, cầm bình ngọc còn lại suy nghĩ: “lão nói đỏ uống trắng thoa, bây giờ ta thoa trước cho nàng thì có sao không nhỉ?” Gã mở nút bình ra, mùi vị cay nồng hắt vào mũi làm gã phải khó chịu không ít. Cho một ít vào tay rồi gã thoa lên người của Nguyễn Thanh Trúc, bất quá mới vừa đưa tay đến gần người nàng thì gã lại khựng người lại. “Thoa ở đâu đây?” Gã suy nghĩ lại thì nhớ là Thi độc lão nhân chỉ nói thoa nhưng không nói rõ là thoa ở đâu cả. Người ta bị bong gân, trật khớp, đau lưng hay mỏi vai… đau chỗ nào thì thoa chổ ấy nhưng Nguyễn Thanh Trúc bị trúng độc mà? Vậy thoa ở đâu đây? Bàn tay gã nóng cả lên vì dung dịch đang thấm vào, gã liền không suy nghĩ nữa, luồn tay vào y phục của Nguyễn Thanh Trúc mà thoa đại. Gã sợ nếu còn dây dưa thì sẽ chậm trễ việc cứu chữa cho nàng và khi Trần Minh Trí, Thi độc lão nhân, Tôn Sơn ba người phát hiện ra tấm bản đồ đã bị lấy đi thì sẽ đuổi đến đây.
Nguyên Bạch Vân mò mẫm trong người của Thi độc lão nhân rất lâu. Gã nhận thấy trong người lão có rất nhiều thứ, nào là bình ngọc nào là vàng bạc rồi các thứ linh tinh khác… nhưng chỉ có một tấm vải. Bạch Vân đoán đó chính là tấm bản đồ, rồi gã lật bàn tay, cho nó vào ống tay áo. Kiếp trước khi gã lắc bầu cua hay đánh bài thì rất hay gian lận, mà gã đã gian lận thì không ai trong công ty bắt tận tay gã được, cả đám chỉ còn cách kinh bài hai, ba lần rồi mới cho gã chia bài. Thế nhưng vẫn không làm khó được gã, gã cờ bạc từ nhỏ nên rất quen thuộc mấy chuyện này. Kiếp trước tay chân gã đã nhanh nhẹn, che đậy rất khéo léo rồi huống chi bây giờ nội lực gã hùng hậu và đã học qua võ công nên thủ pháp lại càng cao minh. Một cao thủ như Thi độc lão nhân cũng không phát hiện được là gã đã giở trò, vả lại lão cũng không ngờ Bạch Vân lại lớn gan như vậy, tình huống như thế mà lại dám ngang nhiên cướp đoạt tấm bản đồ.
Bạch Vân không tham vàng bạc, không tham giàu có, gã chỉ mơ có một cuộc sống khá giả là đủ rồi, chủ yếu là sống cho vui vẻ, cho thoải mái. Gã đã chấp nhận giao tấm bản đồ cho Thi độc lão nhân để đổi lấy sự bình yên cho Nguyễn Thanh Trúc, nhưng tình huống lại phát sinh thêm vấn đề. Lại xuất hiện thêm một Tôn Sơn, mà Tôn Sơn này hiển nhiên sẽ giết tất cả mọi người để diệt khẩu. Gã lấy lại tấm bản đồ chỉ là muốn đảm bảo an toàn tính mạng cho chính bản thân mình và Nguyễn Thanh Trúc mà thôi. Nếu như có tấm bản đồ bản đồ trong tay, tất nhiên khả năng sống sót sẽ cao hơn khi không có nó. Nếu có: còn có thể thương lương được, còn có cái lý do để người khác không ra tay với mình. Nếu không có: biết thêm càng nhiều chuyện thì sẽ chết càng mau hơn thôi. Vì chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật.
Gã xoa, xoa… và xoa, máu trong người gã như sôi trào lên, tim đập cũng nhanh hơn. Gã thở hì hì, mồ hôi ướt đẫm cả người. Gã chạm vào làn da của Nguyễn Thanh Trúc mà thấy mát lạnh, làm gã quên đi sự nóng rát, cay nồng của thuốc mất rồi. Làn da của nàng mềm mại mà mịn màng, gã xoa nãy giờ mà chẳng thể tìm thấy một chỗ thô ráp hay vết tích gì trên người nàng cả. Gã phấn khích qúa nên gã xoa nhanh tay hơn rồi gã đụng phải một vật rất săn chắc. Nhưng mà vừa chạm vào chỗ nhô lên đó, thì gã liền biết là mình đã đụng vào cái gì rồi, tim gã lại đập nhanh hơn. Gã muốn kéo áo nàng ra xem thử, xoa bóp một hai cái xem như thế nào, bất quá gã lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Không phải gã chưa sờ qua, chưa từng nếm thử cái hương vị của người khác giới, nhưng đó chỉ là những lần đi uống bia ôm, đi massage với sếp hay mấy thằng trong công ty mà thôi. Chưa bao giờ gã được đụng chạm một người con gái “thật sự” cả, nên cảm giác khó thở, kích thích như bây giờ là cái cảm giác mà lần đầu tiên gã cảm nhận được. Bỗng gã giật mình, tay gã không biết làm sao lại đặt ngay bụng dưới của nàng từ lúc nào rồi. Gã vội rụt tay ra, hít thật sâu rồi thở từ từ ra, làm được bốn lần thì cảm thấy bình tĩnh trở lại. Gã lắc đầu mạnh mấy cái để không suy nghĩ về những ham muốn trong lòng nữa rồi lại đổ một ít thuốc ra xoa vào lưng nàng.
Sau khi xoa thuốc vào cả người nàng, Bạch Vân ngồi bên đống lửa mà cảm thấy đói bụng vô cùng, cả người lại thấy uể oải, tinh thần mệt mỏi. Gã không dám ngủ vì lo lắng cho sự an nguy của Nguyễn Thanh Trúc, từng cơn gió thổi qua cùng với những làn sương đang lan tỏa làm gã cảm thấy lạnh lẽo. Gã ngồi xếp bằng vận công chờ trời sáng rồi sẽ tiếp tục lên đường.
…
Nguyễn Thanh Trúc hé mắt ra, áng sáng làm nàng phải nhắm chặt lại. Hồi lâu mới lại mở mắt ra, nàng thấy bầu trời sáng chói, không khí trong lành thì cảm thấy rất thoải mái. Nàng lại nghe bên tai có tiếng nước chảy róc rách, muốn ngồi dậy quan sát cảnh sắc xung quanh nhưng lại thấy ê ẩm cả người. Nàng mím môi, cố gắng trở mình dậy rồi dựa lưng vào gốc cây ở bên cạnh. Thì ra gần đó là một con suối, mà phía xa là một dòng thác nước rất lớn đang chảy xuống trong rất nên thơ, quyến rũ. Con Hắc Thiên mã của nàng thì đang gặm cỏ ở cách đó không xa lắm, nàng cố gắng nhớ lại mọi chuyện rồi nhìn quanh, ánh mắt nàng hiện lên vẻ hốt hoảng khi không thấy Bạch Vân đâu cả. Rồi nghe “ào” một tiếng, có một người từ dưới nước gần ngọn thác đang bơi đến.
Một người trắng trẻo, thân thể tuy không hiện rõ cơ bắp nhưng rất cân đối đang lội nước đi lên bờ, người này thấy Nguyễn Thanh Trúc đã tỉnh lại thì rất đổi vui mừng, chạy nhanh về phía nàng. Mà Nguyễn Thanh Trúc khi thấy người này cũng hoan hỉ trong lòng. Người này không phải là Bạch Vân thì là ai?
Cả người ướt sũng, gã chạy đến ngồi kế bên Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Trúc muội, muội thấy thế nào rồi?”
Nguyễn Thanh Trúc thấy gã ở trần, cả người lại như con mèo ướt nhưng lại rất quan tâm đến mình thì e thẹn đáp:
“Muội thấy đỡ nhiều rồi.”
Bạch Vân quan tâm nói:
“Nếu muội còn thấy khó chịu chỗ nào thì phải nói với ta ngay, có biết không?”
Nguyễn Thanh Trúc gật đầu. Nàng thấy ánh mắt gã rất chân thành thì trong lòng rất rung động, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bạch Vân thấy nàng cúi đầu, ánh mắt né tránh liền hiểu ra. Vừa định trêu ghẹo nàng một phen thì nhớ ra chuyện nàng bị trúng độc, gã vội chạy đi lấy thuốc giải độc. Cầm hai bình ngọc trong tay chạy đến, gã ngồi xuống nói:
“Ta nói chuyện này với muội, muội phải bình tĩnh, đừng nên hoảng sợ.”
Nguyễn Thanh Trúc vẫn không ngẩng đầu lên nhìn gã, nàng nói:
“Vân ca, huynh mặc y phục vào trước đi.”
Bạch Vân giật mình, giật mình vì Nguyễn Thanh Trúc thay đổi cách xưng hô với gã. Lúc trước nàng gọi gã là Bạch ca ca, bây giờ lại gọi là Vân ca nên gã cảm thấy có chút chưa thích nghi lắm. Lại chạy đi lấy cái áo mặc vào, gã nhìn chăm chú Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Muội có nghe qua Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán chưa?”
Thấy Nguyễn Thanh Trúc lắc đầu, Bạch Vân nói:
“Huynh nghe nói chất độc này rất lợi hại, người bị trúng chất độc này chỉ sống trong vòng ba tháng đến nửa năm.”
Bạch Vân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Nguyễn Thanh Trúc, gã nói tiếp:
“Đêm qua muội đã trúng chất độc này nhưng muội yên tâm, ta đã tìm được thuốc giải.”
Thấy Bạch Vân giơ hai bình ngọc lên lắc lắc, Nguyễn Thanh Trúc mỉm cười đầy ngọt ngào. Nàng biết việc nàng bị trúng độc và Bạch Vân tìm được thuốc giải độc là rất hung hiểm và khó khăn. Hoàn cảnh lúc ấy ra sao nàng có thể đoán được chút ít, nên tuy Bạch Vân cố tình không nói ra để nàng không lo lắng nhưng nàng biết Bạch Vân vì nàng mà không ngại vào sinh ra tử.
Bạch Vân đưa cho nàng hai bình ngọc, nàng cầm lấy rồi nói một tiếng rất nhỏ, tuy nhiên Bạch Vân vẫn nghe thấy đó là hai chữ “đa tạ”, gã cười nói:
“Muội còn khách sáo với ta sao? Muội hãy nhớ, màu đỏ thì uống, màu trắng thì thoa. Giờ muội uống viên thuốc màu đỏ liền đi, hôm qua muội bất tỉnh nên ta chẳng có cách nào cho muội uống được cả.”
Gã nói xong thì chạy đến chỗ con Hắc Thiên mã đang gặm cỏ lấy cái túi nước mang đến cho Nguyễn Thanh Trúc uống thuốc. Nguyễn Thanh Trúc uống xong viên thuốc lại nghe Bạch Vân nói:
“Muội cử động được bình thường không? Nếu thấy khó khăn thì ta sẽ… giúp muội.”
Nguyễn Thanh Trúc đang lâng lâng vì hạnh phúc vì có người rất quan tâm đến mình, nhưng lời của Bạch Vân vừa ra làm nàng kinh sợ. Nàng ngạc nhiên nhìn gã thì thấy gã mặt mày lấm lét, liếc chỗ này ngó chỗ kia ra chiều ngại ngùng, không được tự nhiên cho lắm. Nàng hỏi dò:
“Vân ca, huynh có chuyện gì sao?”
Bạch Vân nghe hỏi thì giật mình, gã nghĩ Nguyễn Thanh Trúc đã đoán ra được rồi nên thật thà nói:
“Tối qua… tối qua muội bị thương nặng quá, ta lo sợ nàng không qua khỏi nên ta thoa… thoa thuốc giải độc giúp muội.”
Gã vừa nói mà không dám nhìn thẳng mặt nàng, chỉ lâu lâu liếc một cái rồi liền nhìn chỗ khác. Nguyễn Thanh Trúc nghe gã nói mà tim nàng đập mỗi lúc một nhanh hơn, khuôn mặt nàng bây giờ đã đỏ bừng hết cả rồi, nàng thấp giọng hỏi:
“Huynh nhìn thấy cả rồi chăng?”
Bạch Vân vội nói:
“Có thấy… à, không thấy gì cả, không thấy gì cả.”
Nguyên Bạch Vân mò mẫm trong người của Thi độc lão nhân rất lâu. Gã nhận thấy trong người lão có rất nhiều thứ, nào là bình ngọc nào là vàng bạc rồi các thứ linh tinh khác… nhưng chỉ có một tấm vải. Bạch Vân đoán đó chính là tấm bản đồ, rồi gã lật bàn tay, cho nó vào ống tay áo. Kiếp trước khi gã lắc bầu cua hay đánh bài thì rất hay gian lận, mà gã đã gian lận thì không ai trong công ty bắt tận tay gã được, cả đám chỉ còn cách kinh bài hai, ba lần rồi mới cho gã chia bài. Thế nhưng vẫn không làm khó được gã, gã cờ bạc từ nhỏ nên rất quen thuộc mấy chuyện này. Kiếp trước tay chân gã đã nhanh nhẹn, che đậy rất khéo léo rồi huống chi bây giờ nội lực gã hùng hậu và đã học qua võ công nên thủ pháp lại càng cao minh. Một cao thủ như Thi độc lão nhân cũng không phát hiện được là gã đã giở trò, vả lại lão cũng không ngờ Bạch Vân lại lớn gan như vậy, tình huống như thế mà lại dám ngang nhiên cướp đoạt tấm bản đồ.
Bạch Vân không tham vàng bạc, không tham giàu có, gã chỉ mơ có một cuộc sống khá giả là đủ rồi, chủ yếu là sống cho vui vẻ, cho thoải mái. Gã đã chấp nhận giao tấm bản đồ cho Thi độc lão nhân để đổi lấy sự bình yên cho Nguyễn Thanh Trúc, nhưng tình huống lại phát sinh thêm vấn đề. Lại xuất hiện thêm một Tôn Sơn, mà Tôn Sơn này hiển nhiên sẽ giết tất cả mọi người để diệt khẩu. Gã lấy lại tấm bản đồ chỉ là muốn đảm bảo an toàn tính mạng cho chính bản thân mình và Nguyễn Thanh Trúc mà thôi. Nếu như có tấm bản đồ bản đồ trong tay, tất nhiên khả năng sống sót sẽ cao hơn khi không có nó. Nếu có: còn có thể thương lương được, còn có cái lý do để người khác không ra tay với mình. Nếu không có: biết thêm càng nhiều chuyện thì sẽ chết càng mau hơn thôi. Vì chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật.
Gã xoa, xoa… và xoa, máu trong người gã như sôi trào lên, tim đập cũng nhanh hơn. Gã thở hì hì, mồ hôi ướt đẫm cả người. Gã chạm vào làn da của Nguyễn Thanh Trúc mà thấy mát lạnh, làm gã quên đi sự nóng rát, cay nồng của thuốc mất rồi. Làn da của nàng mềm mại mà mịn màng, gã xoa nãy giờ mà chẳng thể tìm thấy một chỗ thô ráp hay vết tích gì trên người nàng cả. Gã phấn khích qúa nên gã xoa nhanh tay hơn rồi gã đụng phải một vật rất săn chắc. Nhưng mà vừa chạm vào chỗ nhô lên đó, thì gã liền biết là mình đã đụng vào cái gì rồi, tim gã lại đập nhanh hơn. Gã muốn kéo áo nàng ra xem thử, xoa bóp một hai cái xem như thế nào, bất quá gã lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Không phải gã chưa sờ qua, chưa từng nếm thử cái hương vị của người khác giới, nhưng đó chỉ là những lần đi uống bia ôm, đi massage với sếp hay mấy thằng trong công ty mà thôi. Chưa bao giờ gã được đụng chạm một người con gái “thật sự” cả, nên cảm giác khó thở, kích thích như bây giờ là cái cảm giác mà lần đầu tiên gã cảm nhận được. Bỗng gã giật mình, tay gã không biết làm sao lại đặt ngay bụng dưới của nàng từ lúc nào rồi. Gã vội rụt tay ra, hít thật sâu rồi thở từ từ ra, làm được bốn lần thì cảm thấy bình tĩnh trở lại. Gã lắc đầu mạnh mấy cái để không suy nghĩ về những ham muốn trong lòng nữa rồi lại đổ một ít thuốc ra xoa vào lưng nàng.
Sau khi xoa thuốc vào cả người nàng, Bạch Vân ngồi bên đống lửa mà cảm thấy đói bụng vô cùng, cả người lại thấy uể oải, tinh thần mệt mỏi. Gã không dám ngủ vì lo lắng cho sự an nguy của Nguyễn Thanh Trúc, từng cơn gió thổi qua cùng với những làn sương đang lan tỏa làm gã cảm thấy lạnh lẽo. Gã ngồi xếp bằng vận công chờ trời sáng rồi sẽ tiếp tục lên đường.
…
Nguyễn Thanh Trúc hé mắt ra, áng sáng làm nàng phải nhắm chặt lại. Hồi lâu mới lại mở mắt ra, nàng thấy bầu trời sáng chói, không khí trong lành thì cảm thấy rất thoải mái. Nàng lại nghe bên tai có tiếng nước chảy róc rách, muốn ngồi dậy quan sát cảnh sắc xung quanh nhưng lại thấy ê ẩm cả người. Nàng mím môi, cố gắng trở mình dậy rồi dựa lưng vào gốc cây ở bên cạnh. Thì ra gần đó là một con suối, mà phía xa là một dòng thác nước rất lớn đang chảy xuống trong rất nên thơ, quyến rũ. Con Hắc Thiên mã của nàng thì đang gặm cỏ ở cách đó không xa lắm, nàng cố gắng nhớ lại mọi chuyện rồi nhìn quanh, ánh mắt nàng hiện lên vẻ hốt hoảng khi không thấy Bạch Vân đâu cả. Rồi nghe “ào” một tiếng, có một người từ dưới nước gần ngọn thác đang bơi đến.
Một người trắng trẻo, thân thể tuy không hiện rõ cơ bắp nhưng rất cân đối đang lội nước đi lên bờ, người này thấy Nguyễn Thanh Trúc đã tỉnh lại thì rất đổi vui mừng, chạy nhanh về phía nàng. Mà Nguyễn Thanh Trúc khi thấy người này cũng hoan hỉ trong lòng. Người này không phải là Bạch Vân thì là ai?
Cả người ướt sũng, gã chạy đến ngồi kế bên Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Trúc muội, muội thấy thế nào rồi?”
Nguyễn Thanh Trúc thấy gã ở trần, cả người lại như con mèo ướt nhưng lại rất quan tâm đến mình thì e thẹn đáp:
“Muội thấy đỡ nhiều rồi.”
Bạch Vân quan tâm nói:
“Nếu muội còn thấy khó chịu chỗ nào thì phải nói với ta ngay, có biết không?”
Nguyễn Thanh Trúc gật đầu. Nàng thấy ánh mắt gã rất chân thành thì trong lòng rất rung động, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bạch Vân thấy nàng cúi đầu, ánh mắt né tránh liền hiểu ra. Vừa định trêu ghẹo nàng một phen thì nhớ ra chuyện nàng bị trúng độc, gã vội chạy đi lấy thuốc giải độc. Cầm hai bình ngọc trong tay chạy đến, gã ngồi xuống nói:
“Ta nói chuyện này với muội, muội phải bình tĩnh, đừng nên hoảng sợ.”
Nguyễn Thanh Trúc vẫn không ngẩng đầu lên nhìn gã, nàng nói:
“Vân ca, huynh mặc y phục vào trước đi.”
Bạch Vân giật mình, giật mình vì Nguyễn Thanh Trúc thay đổi cách xưng hô với gã. Lúc trước nàng gọi gã là Bạch ca ca, bây giờ lại gọi là Vân ca nên gã cảm thấy có chút chưa thích nghi lắm. Lại chạy đi lấy cái áo mặc vào, gã nhìn chăm chú Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Muội có nghe qua Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán chưa?”
Thấy Nguyễn Thanh Trúc lắc đầu, Bạch Vân nói:
“Huynh nghe nói chất độc này rất lợi hại, người bị trúng chất độc này chỉ sống trong vòng ba tháng đến nửa năm.”
Bạch Vân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Nguyễn Thanh Trúc, gã nói tiếp:
“Đêm qua muội đã trúng chất độc này nhưng muội yên tâm, ta đã tìm được thuốc giải.”
Thấy Bạch Vân giơ hai bình ngọc lên lắc lắc, Nguyễn Thanh Trúc mỉm cười đầy ngọt ngào. Nàng biết việc nàng bị trúng độc và Bạch Vân tìm được thuốc giải độc là rất hung hiểm và khó khăn. Hoàn cảnh lúc ấy ra sao nàng có thể đoán được chút ít, nên tuy Bạch Vân cố tình không nói ra để nàng không lo lắng nhưng nàng biết Bạch Vân vì nàng mà không ngại vào sinh ra tử.
Bạch Vân đưa cho nàng hai bình ngọc, nàng cầm lấy rồi nói một tiếng rất nhỏ, tuy nhiên Bạch Vân vẫn nghe thấy đó là hai chữ “đa tạ”, gã cười nói:
“Muội còn khách sáo với ta sao? Muội hãy nhớ, màu đỏ thì uống, màu trắng thì thoa. Giờ muội uống viên thuốc màu đỏ liền đi, hôm qua muội bất tỉnh nên ta chẳng có cách nào cho muội uống được cả.”
Gã nói xong thì chạy đến chỗ con Hắc Thiên mã đang gặm cỏ lấy cái túi nước mang đến cho Nguyễn Thanh Trúc uống thuốc. Nguyễn Thanh Trúc uống xong viên thuốc lại nghe Bạch Vân nói:
“Muội cử động được bình thường không? Nếu thấy khó khăn thì ta sẽ… giúp muội.”
Nguyễn Thanh Trúc đang lâng lâng vì hạnh phúc vì có người rất quan tâm đến mình, nhưng lời của Bạch Vân vừa ra làm nàng kinh sợ. Nàng ngạc nhiên nhìn gã thì thấy gã mặt mày lấm lét, liếc chỗ này ngó chỗ kia ra chiều ngại ngùng, không được tự nhiên cho lắm. Nàng hỏi dò:
“Vân ca, huynh có chuyện gì sao?”
Bạch Vân nghe hỏi thì giật mình, gã nghĩ Nguyễn Thanh Trúc đã đoán ra được rồi nên thật thà nói:
“Tối qua… tối qua muội bị thương nặng quá, ta lo sợ nàng không qua khỏi nên ta thoa… thoa thuốc giải độc giúp muội.”
Gã vừa nói mà không dám nhìn thẳng mặt nàng, chỉ lâu lâu liếc một cái rồi liền nhìn chỗ khác. Nguyễn Thanh Trúc nghe gã nói mà tim nàng đập mỗi lúc một nhanh hơn, khuôn mặt nàng bây giờ đã đỏ bừng hết cả rồi, nàng thấp giọng hỏi:
“Huynh nhìn thấy cả rồi chăng?”
Bạch Vân vội nói:
“Có thấy… à, không thấy gì cả, không thấy gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.