Chương 13
2012
06/03/2023
Đợi hơn hai canh giờ, Chu Ẩn đã chán đến chết mà cắp sách đi vòng quanh
chỗ này, chỉ chỉ chỏ chỏ học thuộc tên linh thảo cùng công dụng của nó.
Song cũng bởi vì ngồi gần tiểu cô nương quá lạnh lẽo, suốt hai canh giờ
khí lạnh lan tràn khắp nơi, ngay cả cái lò luyện kia cũng đã kết thành
sương dày, tránh đi thì hơn, phòng khi nổ lò lại liên lụy đến thân mình.
Rốt cuộc, tiểu cô nương thu lại linh lực, hai cánh tay run lên, tê cứng, nàng hoãn một hồi cho ấm thân mình rồi mới lại gần lò nhìn xem. Linh dịch chứa một phần ba thân lò, màu nước trong veo lượn lờ sương trắng, phả vào trên mặt một cơn lạnh buốt. Hàn tính mạnh thế này đối với hỏa linh căn của nàng không tốt chút nào, mà đâu chỉ hỏa linh căn, cả mộc linh căn cũng rúm ró. Nàng gọi Chu Ẩn đang ở bờ bụi ngồi xổm, người vội đứng lên đi lại.
"Có chuyện gì?"
"Ngươi nếm thử."
Chu Ẩn liếc nàng một cái, liền nhận lấy cái ly đồng nhỏ mà tiểu cô nương cho nàng, vớt lên uống thử một ngụm.
Nước vừa vào trong miệng, răng đã ê cứng, mỗi khi nó trôi đến đâu, nơi ấy lại lạnh lẽo kinh hoàng. Chu Ẩn nhăn mày, lắc đầu: "Không được, vị chát quá."
"Ngươi đợi một chốc." Tiểu cô nương khuyên nàng kiên nhẫn.
Chu Ẩn đợi thật. Đợi khi linh dịch trôi xuống đan điền, kim linh khí bắt đầu bị nó điên cuồng hấp thụ, ban đầu chỉ là hơi lạnh, sau đó khí lạnh như được nhân lên gấp bội lần, lan tràn ra toàn thân. Chu Ẩn phả ra một hơi khói trắng, xung quanh chỗ ngồi cũng sớm kết thành băng, dọa tiểu cô nương cũng phải phát sợ, vội vàng lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, dược lực tức tốc trung hòa lại linh dịch trong cơ thể, cái lạnh mới dần dần dịu xuống.
Tiểu cô nương ngồi xoa cằm, Chu Ẩn điều tiết lại đan điền suýt chút nữa bị nó hút đến trống rỗng, tiểu cô nương lầm bầm lầu bầu: "Phải đưa cho người có thủy linh căn thì mới biết được hiệu dụng."
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì." Chu Ẩn lắc lắc đầu, hoãn một hơi rồi lôi Tạp Xà ra đưa cho tiểu cô nương làm bữa tối.
Xương được Chu Ẩn giữ lại luyện khí, tuy không phải thứ cao cấp gì, chí ít cũng có vật để trong người phòng thân. Lại nói, tuy rằng tiểu cô nương cùng nàng hay chê bai trên mình chẳng có thứ gì, thực tế trong túi của Chu Ẩn chứa rất nhiều tài nguyên chiếm được từ nhiệm vụ ở Kỳ An Cư, chỉ là trước kia vẫn luôn cảm thấy tài liệu chưa đầy đủ nên không bắt tay vào làm, hiện giờ nào dám kén cá chọn canh, sau khi thân thể khôi phục bảy tám phần, liền tiến hành luyện khí.
Bản thân nàng là Trúc Cơ sơ kỳ, thông qua tiểu cô nương mới biết được cái loại tu vi này là dễ chết thành đàn nhất trong tu chân giới, cũng thường là đối tượng săn giết để cướp tài nguyên. Cũng chỉ có một số khu vực còn đảm bảo cho tu sĩ nhỏ yếu lịch luyện đến khi trưởng thành, nhưng nơi ấy tuyệt đối không phải là bí cảnh này. Vào đây được tất là người có tham vọng, Chu Ẩn dự đoán phần lớn số người trong đây tu vi đều cao hơn mình, nàng tuy là thể tu, cũng không dám khiêng nổi Kim Đan kỳ vây đánh, vì thế phương sách tốt nhất nàng có thể nghĩ tới là trốn.
Muốn trốn, chân phải nhanh, còn phải không để lại dấu vết, Chu Ẩn ngày đêm lột da Tạp Xà luyện chế Ẩn Thân Phù cùng Nặc Khí Phù, còn có Nộ Khí Phù xem như đòn phản công. Tất nhiên, không thể thiếu được Ngự Phong Phù, nhưng Ngự Phong Phù là một loại phù triện có pháp văn tương đối khó, phải mượn pháp tắc của gió trời, chỉ bằng một tấm da Tạp Xà là không được. Phải có nguyên liệu cao cấp hơn.
Vì thế, lần đầu tiên Chu Ẩn xách thân ra khỏi đầm nước.
Nàng đi một mình, tiểu cô nương lười biếng đi theo, mà vốn cũng không cần nàng đi theo làm gì. Thương thế nhờ ăn uống linh thảo hầm bổ đã khôi phục bảy tám phần, còn lại hai phần vẫn do nơi này quá khuyết thiếu linh khí mà thành. Tiểu cô nương thân là song linh căn, nhờ linh thảo có thể bổ sung mặt khuyết thiếu này, nhưng Chu Ẩn vốn là kim linh căn, nơi này thiếu cũng không có thứ gì bổ lại được, nàng cũng không thể đào sắt đào khoáng mà ăn được.
Chu Ẩn đi vào rừng rậm, bên ngoài so với vùng đầm lầy thì đỡ ướt át hơn hẳn, có điều cây mọc thành bụi rậm, cao ngang đến hông, thổ địa lại gập ghềnh khó đi, lúc trước vào đây bằng phi hành pháp khí thì không sao, hiện tại tự thân đi mới biết chỗ này đúng là rừng thiêng nước độc.
Mà rừng thiêng nước độc, nhiều nhất chính là côn trùng cùng loài bò sát, những thứ như chim chóc thú vật rất ít, có thì cũng là loài hung hãn cực kỳ. Chẳng mấy chốc mà nàng đã gặp được một con bò sát thân dài nằm chễm chệ trên cành cây to, hai mắt lúng liếng liếc xéo nàng một cái rồi khép mắt lại ngủ như không thấy. Với tu vi của nó, có lẽ là thấy nàng không có tính uy hiếp nào nên chẳng thèm để tâm, Chu Ẩn vừa hay không muốn chọc đến thứ này, chỉ nhìn lớp da kia, có cho nàng dùng ba mươi sáu quyền Ngạnh Công cũng chưa chắc đấm vỡ được.
Nàng dán một tấm Nặc Khí Phù lên thân mình che đi khí tức, lại đi xa ra một chút. Lúc này đi qua một cửa hang đen ngòm, bên trong tỏa ra hơi thở khiến nàng rùng mình, nàng không dám nhìn, bởi những loài thú có tu vi cảm quan vốn đã cực kỳ nhạy cảm, thêm với tu vi càng cao thì chỉ hơi để ý nó một chút thì sẽ bị nó phát hiện ngay. Nàng vội nhẹ nhàng đi qua, ra tới lại gặp một đám cây ăn thịt đang há mồm táp côn trùng.
Thế này thì không thể cứ vậy mà qua, nàng không dám đặt kỳ vọng vào Nặc Khí Phù để rồi chết tức tưởi trong dịch nhầy của chúng. Chu Ẩn lấy ra phi hành pháp khí mượn được từ chỗ tiểu cô nương bay qua khỏi đám hoa cỏ này rồi đáp xuống một bụi cây rậm rạp, thứ này cũng quá hao tốn linh lực, chỉ vừa mới bay một chốc đã hao hết một phần ba. Vậy mới nói, tiểu cô nương này nội lực không phải bình thường.
Rốt cuộc để nàng thấy được một con trăn đang cuộn chặt một cây cổ thụ, ngẩng cổ hưởng thụ khí trời. Con trăn này luận về tu vi, cũng chỉ cao hơn nàng một bậc, xét theo cấp bậc của yêu thú thì dao động ở cấp ba cấp bốn. Luận về lợi thế, nó nghiêng về tốc độ, mà Chu Ẩn ở khoản này cũng không kém. Luận về địa hình, nơi này bằng phẳng không có yêu thú khác ẩn nấp rình mồi, cũng không sợ đang khi ra tay lại đột nhiên có thêm một địch thủ khác. Nhìn tấm da bóng lưỡng dài chục thước của nó mà phát thèm, thứ này nếu luyện thành phù thì không biết được bao nhiêu tấm giấy vẽ phù. So với những yêu thú khác nàng gặp trên đường thì thứ này còn có khả năng giết được, Chu Ẩn tỏa định con mồi, chuẩn bị đi săn.
Chu Ẩn lấy ra một thanh kiếm, thứ này nàng mới chắp vá rèn được từ xương của Tạp Xà trưởng thành, chỉ là hạ phẩm pháp khí lại nhờ tiểu cô nương cho nàng một ít linh dịch của thứ quả kia vào rèn cùng, tính ra thanh kiếm này cũng có chút uy lực. Chu Ẩn nhắm ngay gốc cây, kiếm phóng nhanh như chớp, vừa lúc con trăn dài kia cũng liếc mắt lại đây, người nó trườn nhanh nhưng không thoát khỏi số phận cùng bị đốn ngã cùng cây cối.
"Uỳnh uỵch"
Cả người nó đổ phịch xuống, lập tức liền thả lỏng cơ thể trườn trên mặt đất, lấy tốc độ cực kỳ nhanh ngoảnh đầu nhìn về phía nàng. Dù rằng Chu Ẩn đã dùng Nặc Khí Phù che giấu khí tức, lại vẫn rùng mình trước cái nhìn chòng chọc của con trăn kia, quả nhiên sinh vật sống trong rừng luôn có cảm quan cực kỳ nhạy bén, chỉ trong chớp mắt đã tỏa định được chỗ đứng của nàng mà lao phập lại đây.
Chu Ẩn tức tốc phi thân lên ngọn cây, con trăn rướn người, cả người nó thót một cái, thân hình dài gần chục thước của nó tót một cái lên tới tận ngọn. Chu Ẩn điều động thanh kiếm vừa mới phóng ra quay trở về, nhắm vào đầu của nó mà đâm, con trăn oằn đầu, thanh kiếm chệch hướng đâm thẳng vào thân cây, "tanh tách" một tiếng, thân cây lại bị nàng tạc đổ.
Con trăn há miệng, khạc ra một luồng linh lực tanh hôi hướng thẳng về phía nàng, sóng linh lực của nó khuếch tán rất rộng, Chu Ẩn tức tốc thả người sang ngọn cây khác song vẫn rơi vào tầm tấn công của nó, cây cối cùng người bị thổi bay ra một quãng. Chu Ẩn tức tốc vòng trở về, quăng ra hai tấm Nộ Khí Phù trước đầu nó, phát động linh lực oanh tạc, "đùng đoàng" hai tiếng vang lên, con trăn tê lên một tiếng ngã người xuống đất.
Hai tấm Nộ Khí Phù chẳng làm nó bị thương may may, nhưng rõ ràng khiến nhịp tấn công của nó bị trì hoãn. Quả nhiên là giống loại linh mẫn với âm thanh, một khi âm thanh được phóng đại lên nhiều lần thì nó khó có thể mà chịu đựng nổi, không chỉ không nhịn được cơn choáng váng dồn vào trên đầu, mà đối với phương hướng cũng bắt đầu lung ta lung tung lên. Chỉ nhìn nó hướng tứ phương tám hướng khạc ra linh lực liền biết. Tuy rằng mù quáng phóng ra linh lực, lại khiến khung cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn, khó mà tiếp cận được.
Chu Ẩn sao có thể bỏ lỡ thời cơ này, không hề tiếc của lại quăng ra vài tấm Nộ Khí Phù, liên tiếp oanh tạc bên tai, bản thân nàng thì tránh né luồng sóng linh lực công kích, vòng trở về phía chiếc đuôi đang quẫy quật lung tung của nó. Thân hình nó dài chục thước, bự chảng, rất thích hợp để nàng thử nghiệm pháp khí mới luyện.
Chu Ẩn từ nhẫn trữ vật lấy ra ba cây kim châm, nhưng lại thô hơn gấp mấy lần, toàn thân đen bóng, nàng gọi là Thiết Huyền Tán. Tuy gọi là thế nhưng thứ này thực chất được chế luyện từ nhũ thạch cô đọng suốt một trăm năm lấy được từ trong tay các sư huynh ở Thanh Minh Cư, tuy chỉ là vài mẫu vụn vặt lại vừa vặn cho nàng luyện chế thành ám khí. Nàng kẹp ba cây Thiết Huyền Tán trong tay, bọc vào trong đó kim linh lực, thúc đẩy linh lực một lúc lâu, nhằm vào ba vị trí trên thân nó, tức tốc dùng lực cắm vào.
Con trăn thót người một cái, hơi giật mình lại chẳng đau chẳng ngứa, mà ba cây Thiết Huyền Tán đã cắm vào được một phần năm. Biết rằng kẻ địch đang ở phía sau, chiếc đuôi của nó vung lên, linh lực giộng xuống mặt đất, tức tốc vài tảng đá lớn liền bay thẳng về phía nàng. Chu Ẩn dùng linh lực che chắn thân mình, con trăn này thuộc hệ thổ linh, do đó chiêu thức của nó tương đối đơn giản nhưng tầm đánh lại mở rộng, gần kề hay ở xa nó đều có thể ứng phó được, Chu Ẩn bị những khối đá nó vừa xốc lên cản trở, nhanh chóng chém vụn, lại từ trong nhẫn trữ vật lôi ra một cây búa vừa tay, ngay trước khi cái đuôi của nó lại tiếp tục quẫy động, liền nhắm vào đầu một cây Thiết Huyền Tán mà ghim thật sâu.
"Keng"
"Tê~~~~!"
Bất kể lớp da của nó có cứng thế nào, vẫn bị Thiết Huyền Tán dễ dàng xuyên qua, không đến mức đâm thẳng vào trong xương cốt, nhưng đau nhức là không thể tránh khỏi. Chiếc đuôi lớn đập càng hăng, mặt đất chấn động, xốc lên một vùng đất đá tán loạn đập vào trên người nàng. Trong cơn giận dữ thì uy lực của thứ này như nhân thêm gấp bội, chiếc đuôi quét qua, cuốn lấy một cái cây cổ thụ liền lôi trở về tống thẳng vào trên người kẻ địch, Chu Ẩn lập tức bị thứ này hất ra xa.
Toàn thân con trăn lúc này như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, toàn bộ linh lực đều tập trung tại ba vị trí mà thiết Huyền Tán ghim vào, dường như muốn dùng linh lực đẩy dị vật trong người mình ra. Nhưng Thiết Huyền Tán vốn được bọc kim linh khí, khi ghim vào cơ thể, kim linh khí đã bám trụ lại khiến nó có làm cách nào cũng không vùng ra nổi. Con trăn oằn người, phẫn nộ thét một tiếng, hai mắt đỏ bừng, trớ trêu thay lại chẳng màng đến kẻ địch còn chưa loại trừ được, một đầu đâm xuống đất, liền tựa như giun dế lẩn vào trong thổ địa.
Mặt đất ù ụ lên từng gụ theo mỗi lần di chuyền của nó, chẳng mấy chốc đã tạo thành vô số đường cung ngoằn ngoèo dằn xéo. Rơi vào trong môi trường mình quen thuộc, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, Chu Ẩn triệu kiếm trở về, nắm ở trong tay, chân phát lực, liền đuổi theo mà chặn giết. Tiêu phí nhiều Nộ Khí Phù như vậy lại không thể lột được tấm da của nó thì quả oan uổng, hôm nay dù cách nào nàng cũng phải bắt được con trăn này.
Biết kẻ địch vẫn không buông tha cho mình, mà còn liên tiếp ở trên người mình đâm kêu leng ka leng keng, con trăn tức tốc vòng trở lại, đột ngột bẻ một đường cong rồi từ mặt đất vọt lên, há to cái bồn máu hướng Chu Ẩn cắn xuống.
Kiếm buông ra, dùng linh lực sai sử đâm về phía trước, nhắm ngay hàm trên của nó mà đâm, linh dịch trong thân kiếm tức tốc ngấm vào da thịt của nó, nhưng chỉ một thanh kiếm yếu ớt cũng chẳng thể cản lại một cú ngoạm mồm, mắt thấy thân mình đã hoàn toàn rơi vào trong cái miệng rộng kia, Chu Ẩn bẻ người, dùng một góc độ quỷ dị né sang một bên, hai cái răng nanh phập một cái rơi vào trên cánh tay nàng, đâm thành hai lỗ máu sâu hoắm, vừa lúc ấy, nàng cũng đã kịp thời tống một cú đấm ngay bên cuống cổ của nó, con trăn oặt một cái, khớp hàm liền lỏng ra, chẳng biết một đấm này có làm nó bị gì hay không, nhưng khi hai bên tách ra, không chỉ cánh tay của nàng bị cạp, mà vùng hông bụng do bẻ người cũng đã rách toác, máu thấm ướt thân mình.
Chu Ẩn nghiền nát đan dược rắc vào trên vết thương, xé một mảnh áo đem nó buộc chặt lại. Vết thương bên hông lại qua loa xử lý, bởi thứ kia chẳng để cho nàng yên một giây nào, mảnh vụn của kiếm bị nó ngoạm vỡ đâm đầy đầu lưỡi, linh dịch thấm dần vào trong từng thớ thịt, khiến nó tê cứng khoang miệng, dường như không chịu được cảm giác kỳ dị ấy, nó lại bắt đầu khạc ra linh lực phóng đi lung tung.
Tiếng khạc của nó chẳng còn uy mãnh như lúc đầu, mà như bị thứ gì bóp nghẹt cổ lại vậy, Chu Ẩn cũng chẳng màng nó bị gì, nhân lúc này lại tức tốc vòng ra sau lưng nó, né tránh quỷ đạo của chiếc đuôi to, dùng búa liên tiếp nện hai cây Thiết Huyền Tán khảm vào da thịt.
Sau khi đánh ba cây Thiết Huyền Tán, nàng liền bấm tay niệm pháp quyết, kim quang vốn chỉ hơi nhàn nhạt, đột ngột vụt sáng lên, con trăn lớn đang giãy giụa liền đình chỉ, cả người cứng còng lại như bị điểm huyệt, ngẩng cao đầu thống khổ kêu rên, trong miệng phun ra một bãi máu tươi. Khoang miệng nó không chỉ bị mảnh vỡ của kiếm đâm nát, mà còn vì linh dịch đã thấm vào, bắt đầu phả ra sương hàn, khí lạnh dần dần xâm nhập vào phế phủ, chẳng mấy chốc nữa nó liền phải giao bộ da ra cho nàng.
Ngay khi Chu Ẩn chờ đợi nhận chiến lợi phẩm đầu tiên về tay, thì không biết từ đâu xông đến một luồng uy áp cực thịnh, chấn bay nàng va đập vào thân hình con trăn lớn kia, cả hai cũng lộn nhào trên mặt đất rồi nằm xấp cùng một chỗ. Con trăn ngoái đầu, chẳng phải nhìn Chu Ẩn mà là nhìn về phương hướng cường địch khác mới đến, bản năng của loài vật thì luôn cảnh giác với kẻ địch mạnh đầu tiên.
Trong rừng đen rậm rạp, lóe ra ánh sáng xanh bàng bạc, trong không trung quanh quẩn tiếng nói dữ tợn: "Tặc tử, chẳng trách nào ta tìm không ra, thì ra là nấp trong thâm sơn cùng cốc này. Ngày hôm nay ngươi có muốn chạy cũng chạy không thoát."
Chu Ẩn nhìn con trăn, con trăn cũng giương mắt nhìn nàng, như chẳng hiểu người đối phương đang nhắc đến là ai, nó táp miệng muốn cắn nàng, nàng liền bấm pháp quyết, cả người nó liền cứng còng ngã oặt ra đất. Chu Ân liền cảnh giác nhìn xung quanh.
Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày xui xẻo gặp phải tu sĩ khác rồi chăng?
Không đợi nàng nghi hoặc quá lâu, từ trong rừng lù lù đi ra ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ, nhìn y phục, Chu Ẩn liền giật mình nhận ra ngay, đây chẳng phải là đồng môn của ba gã tu sĩ đã chết mà trên đường nàng gặp phải hay sao, chẳng những gặp, nàng cùng tiểu cô nương còn vơ vét hết toàn bộ của cải của người nọ. Ba người này tìm đến, tức là trong những vật ấy có thứ vẫn còn linh lực bám vào mà khiến cho đám người lùng ra dấu vết?
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là hai khối tài chất Thiên Phược Thạch Phiến cùng Tinh Tỏa kia. Vật quý như vậy, không có đánh dấu mới lạ.
Chỉ tiếc nàng không nhìn ra.
Cho nên dẫn tới đại họa.
Ba gã tu sĩ nhìn chòng chọc Chu Ẩn cùng một con yêu thú cấp ba quấn thành một đoàn, cười đến nắc nẻ, đã cơn rồi lại chỉ tay quát: "Giết hại đồng môn ta cướp lấy tài vật, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chính mình cũng có ngày này?"
Chu Ẩn cảm giác được con trăn lớn đang quằn quại giành giật sự sống, nhưng cả người nó đã nhuốm sương hàn, ngay cả nàng ngồi ở kề bên cũng cảm thấy lạnh thay, sau khi rên vài tiếng, con trăn liền không động đậy gì nữa. Một kình địch đã an nghỉ, Chu Ẩn cũng liền an lòng lại, ngó mắt ba gã tu sĩ không chỉ đang xem chừng mình như kiến cỏ chờ bị người chà đạp, mà còn để ý khắp nơi như phòng ngừa chuyện gì đó.
Nếu đối phương đã muốn nói chuyện, nàng lại không ngại kéo thêm chút thời gian hồi phục: "Ba vị đạo hữu này có hiểu lầm gì chăng? Ta quả thực có từng gặp đồng môn của các ngươi, lại không có bản lĩnh giết người đoạt bảo, chẳng qua khi ấy ba vị đạo hữu ấy không biết đã tao ngộ sự tình gì mà chết, ta chẳng qua chỉ vì một ít lòng tham nên mới lấy đi tài vật. Nay nếu các ngươi đang tìm thứ những thứ đồ này, ta liền hoàn trả lại toàn bộ không thiếu thứ gì."
"Ha hả." Một tên trong có vẻ ngông cuồng nhất trong ba người, cũng là người từ nãy tới giờ lên tiếng cười khinh một hồi, lại quát tháo: "Ngươi trộm đồ lại xem như vô tội ư? Nếu không phải chúng ta đuổi giết đến đây, liệu ngươi có bằng lòng trả lại tài vật? Với bản lĩnh của ngươi tất nhiên không thể giết các sư đệ ta, càng không thể lấy đi tài vật. Chớ có nói nhiều, gọi đồng bọn của ngươi ra đây chúng ta giải quyết một lần."
Kỳ thực hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của hai khối bảo vật của sư đệ, ai bảo sư đệ là con đích tôn của trưởng lão, không thiếu vật quý trong người, nhưng không biết gặp trúng kẻ nào mà liền lúc bỏ mạng hết cả ba. Ba gã tu sĩ bọn hắn vốn không định tìm kiếm, nhưng khi lần theo dấu vết được đánh dấu, lại vô tình phát hiện ra người này thế nhưng không biết cách che giấu khí tức của bảo vật. Chuyện này có hai trường hợp xảy ra. Hoặc là tu vi quá yếu, kiến thức quá nông, còn không biết che giấu. Hai là người này tu vi quá cao, không thèm che giấu, hòng dẫn dụ bọn họ đến nạp mạng. Bọn họ đoán không ra người này có tu vi sâu cạn thế nào, chỉ nghĩ thử một phen, vốn clà đắn đo pháp lực của đối phương thế nào để biết tiến thối, ai ngờ lại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thảo nào chẳng biết che giấu tung tích gì cả, dù vậy, có thể mở được túi trữ vật vốn có cấm chế của tu sĩ Kim Đan kỳ, thì chắc chắn còn có hậu phương. Hậu phương này mạnh yếu thế nào, còn khó đoán.
Nhưng nếu là Nguyên Anh kỳ, thì với tu vi của ba gã Kim Đan kỳ hợp lại, chưa chắc là không đối phó được.
Chu Ẩn biết rõ đối phương sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng, lại vẫn nương theo ý tứ củahắn liền vâng dạ: "Vậy, ta đi gọi đồng bọn đến?"
Gọi tiểu cô nương? Nếu có thể gọi tiểu cô nương đến, khẳng định là có trò hay để xem. Nàng vẫn luôn nghi ngờ tiểu cô nương che giấu thực lực, lại không thể vô duyên vô cớ bắt bớ người ta, với lại, một khi nàng nói ra phát hiện này của mình, tiểu cô nương chưa biết chừng sẽ lộ ra bộ mặt thật, đến lúc đó nàng muốn làm gì mình thì mình cũng chẳng thể làm gì được, tu vi của mình vốn đã không bằng, nếu tiểu cô nương bung hết sức lực, chẳng phải là không cho nàng đường sống.
Nghe nàng không có liêm sỉ nói thế, tên kia lập tức ngừng miệng, sau khi hai tên còn lại quan sát hai phía hồi lâu, thả ra thần thức cũng chẳng cảm ứng được có khí tức tu sĩ ở gần, liền truyền âm cho sư huynh: "Chưa biết đồng bọn của nàng ta thế nào, nhưng có thể mở được túi trữ vật vốn có cấm chế của sư đệ thì thực lực không phải tầm thường. Vật bảo đang ở trên tay nàng ta, giết một người này đã đủ rồi, chugn1 ta cũng không phải muốn trả thù, đừng kéo dài thời gian kẻo lại kinh động đến đối phương."
"Đúng đó, sư huynh. Tên này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, giết còn chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"
Tên sư huynh liền âm thầm gật đầu, Chu Ẩn vốn luôn quan sát hắn thì làm sao bỏ lỡ được. Có lẽ ba tên này đã quyết định sẽ giết chết nàng ngay lập tức, nhưng chạy trốn lúc này không phải kế khả thi, vốn tu vi chênh lệch cả một cảnh giới thế này thì nàng có chạy thế nào cũng không thoát được, trừ khi có thể khiến cho bọn họ bị ngáng chân, câu kéo chút thời gian thì còn may ra.
"Đề phòng nàng ta có pháp bảo hộ thân, có thể phản kích đòn đánh mà tẩu thoát, Dương Siêu, ngươi thả xuống Thiên La Địa Võng, bắt nhốt lại trước đã rồi tính."
Rốt cuộc, tiểu cô nương thu lại linh lực, hai cánh tay run lên, tê cứng, nàng hoãn một hồi cho ấm thân mình rồi mới lại gần lò nhìn xem. Linh dịch chứa một phần ba thân lò, màu nước trong veo lượn lờ sương trắng, phả vào trên mặt một cơn lạnh buốt. Hàn tính mạnh thế này đối với hỏa linh căn của nàng không tốt chút nào, mà đâu chỉ hỏa linh căn, cả mộc linh căn cũng rúm ró. Nàng gọi Chu Ẩn đang ở bờ bụi ngồi xổm, người vội đứng lên đi lại.
"Có chuyện gì?"
"Ngươi nếm thử."
Chu Ẩn liếc nàng một cái, liền nhận lấy cái ly đồng nhỏ mà tiểu cô nương cho nàng, vớt lên uống thử một ngụm.
Nước vừa vào trong miệng, răng đã ê cứng, mỗi khi nó trôi đến đâu, nơi ấy lại lạnh lẽo kinh hoàng. Chu Ẩn nhăn mày, lắc đầu: "Không được, vị chát quá."
"Ngươi đợi một chốc." Tiểu cô nương khuyên nàng kiên nhẫn.
Chu Ẩn đợi thật. Đợi khi linh dịch trôi xuống đan điền, kim linh khí bắt đầu bị nó điên cuồng hấp thụ, ban đầu chỉ là hơi lạnh, sau đó khí lạnh như được nhân lên gấp bội lần, lan tràn ra toàn thân. Chu Ẩn phả ra một hơi khói trắng, xung quanh chỗ ngồi cũng sớm kết thành băng, dọa tiểu cô nương cũng phải phát sợ, vội vàng lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, dược lực tức tốc trung hòa lại linh dịch trong cơ thể, cái lạnh mới dần dần dịu xuống.
Tiểu cô nương ngồi xoa cằm, Chu Ẩn điều tiết lại đan điền suýt chút nữa bị nó hút đến trống rỗng, tiểu cô nương lầm bầm lầu bầu: "Phải đưa cho người có thủy linh căn thì mới biết được hiệu dụng."
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì." Chu Ẩn lắc lắc đầu, hoãn một hơi rồi lôi Tạp Xà ra đưa cho tiểu cô nương làm bữa tối.
Xương được Chu Ẩn giữ lại luyện khí, tuy không phải thứ cao cấp gì, chí ít cũng có vật để trong người phòng thân. Lại nói, tuy rằng tiểu cô nương cùng nàng hay chê bai trên mình chẳng có thứ gì, thực tế trong túi của Chu Ẩn chứa rất nhiều tài nguyên chiếm được từ nhiệm vụ ở Kỳ An Cư, chỉ là trước kia vẫn luôn cảm thấy tài liệu chưa đầy đủ nên không bắt tay vào làm, hiện giờ nào dám kén cá chọn canh, sau khi thân thể khôi phục bảy tám phần, liền tiến hành luyện khí.
Bản thân nàng là Trúc Cơ sơ kỳ, thông qua tiểu cô nương mới biết được cái loại tu vi này là dễ chết thành đàn nhất trong tu chân giới, cũng thường là đối tượng săn giết để cướp tài nguyên. Cũng chỉ có một số khu vực còn đảm bảo cho tu sĩ nhỏ yếu lịch luyện đến khi trưởng thành, nhưng nơi ấy tuyệt đối không phải là bí cảnh này. Vào đây được tất là người có tham vọng, Chu Ẩn dự đoán phần lớn số người trong đây tu vi đều cao hơn mình, nàng tuy là thể tu, cũng không dám khiêng nổi Kim Đan kỳ vây đánh, vì thế phương sách tốt nhất nàng có thể nghĩ tới là trốn.
Muốn trốn, chân phải nhanh, còn phải không để lại dấu vết, Chu Ẩn ngày đêm lột da Tạp Xà luyện chế Ẩn Thân Phù cùng Nặc Khí Phù, còn có Nộ Khí Phù xem như đòn phản công. Tất nhiên, không thể thiếu được Ngự Phong Phù, nhưng Ngự Phong Phù là một loại phù triện có pháp văn tương đối khó, phải mượn pháp tắc của gió trời, chỉ bằng một tấm da Tạp Xà là không được. Phải có nguyên liệu cao cấp hơn.
Vì thế, lần đầu tiên Chu Ẩn xách thân ra khỏi đầm nước.
Nàng đi một mình, tiểu cô nương lười biếng đi theo, mà vốn cũng không cần nàng đi theo làm gì. Thương thế nhờ ăn uống linh thảo hầm bổ đã khôi phục bảy tám phần, còn lại hai phần vẫn do nơi này quá khuyết thiếu linh khí mà thành. Tiểu cô nương thân là song linh căn, nhờ linh thảo có thể bổ sung mặt khuyết thiếu này, nhưng Chu Ẩn vốn là kim linh căn, nơi này thiếu cũng không có thứ gì bổ lại được, nàng cũng không thể đào sắt đào khoáng mà ăn được.
Chu Ẩn đi vào rừng rậm, bên ngoài so với vùng đầm lầy thì đỡ ướt át hơn hẳn, có điều cây mọc thành bụi rậm, cao ngang đến hông, thổ địa lại gập ghềnh khó đi, lúc trước vào đây bằng phi hành pháp khí thì không sao, hiện tại tự thân đi mới biết chỗ này đúng là rừng thiêng nước độc.
Mà rừng thiêng nước độc, nhiều nhất chính là côn trùng cùng loài bò sát, những thứ như chim chóc thú vật rất ít, có thì cũng là loài hung hãn cực kỳ. Chẳng mấy chốc mà nàng đã gặp được một con bò sát thân dài nằm chễm chệ trên cành cây to, hai mắt lúng liếng liếc xéo nàng một cái rồi khép mắt lại ngủ như không thấy. Với tu vi của nó, có lẽ là thấy nàng không có tính uy hiếp nào nên chẳng thèm để tâm, Chu Ẩn vừa hay không muốn chọc đến thứ này, chỉ nhìn lớp da kia, có cho nàng dùng ba mươi sáu quyền Ngạnh Công cũng chưa chắc đấm vỡ được.
Nàng dán một tấm Nặc Khí Phù lên thân mình che đi khí tức, lại đi xa ra một chút. Lúc này đi qua một cửa hang đen ngòm, bên trong tỏa ra hơi thở khiến nàng rùng mình, nàng không dám nhìn, bởi những loài thú có tu vi cảm quan vốn đã cực kỳ nhạy cảm, thêm với tu vi càng cao thì chỉ hơi để ý nó một chút thì sẽ bị nó phát hiện ngay. Nàng vội nhẹ nhàng đi qua, ra tới lại gặp một đám cây ăn thịt đang há mồm táp côn trùng.
Thế này thì không thể cứ vậy mà qua, nàng không dám đặt kỳ vọng vào Nặc Khí Phù để rồi chết tức tưởi trong dịch nhầy của chúng. Chu Ẩn lấy ra phi hành pháp khí mượn được từ chỗ tiểu cô nương bay qua khỏi đám hoa cỏ này rồi đáp xuống một bụi cây rậm rạp, thứ này cũng quá hao tốn linh lực, chỉ vừa mới bay một chốc đã hao hết một phần ba. Vậy mới nói, tiểu cô nương này nội lực không phải bình thường.
Rốt cuộc để nàng thấy được một con trăn đang cuộn chặt một cây cổ thụ, ngẩng cổ hưởng thụ khí trời. Con trăn này luận về tu vi, cũng chỉ cao hơn nàng một bậc, xét theo cấp bậc của yêu thú thì dao động ở cấp ba cấp bốn. Luận về lợi thế, nó nghiêng về tốc độ, mà Chu Ẩn ở khoản này cũng không kém. Luận về địa hình, nơi này bằng phẳng không có yêu thú khác ẩn nấp rình mồi, cũng không sợ đang khi ra tay lại đột nhiên có thêm một địch thủ khác. Nhìn tấm da bóng lưỡng dài chục thước của nó mà phát thèm, thứ này nếu luyện thành phù thì không biết được bao nhiêu tấm giấy vẽ phù. So với những yêu thú khác nàng gặp trên đường thì thứ này còn có khả năng giết được, Chu Ẩn tỏa định con mồi, chuẩn bị đi săn.
Chu Ẩn lấy ra một thanh kiếm, thứ này nàng mới chắp vá rèn được từ xương của Tạp Xà trưởng thành, chỉ là hạ phẩm pháp khí lại nhờ tiểu cô nương cho nàng một ít linh dịch của thứ quả kia vào rèn cùng, tính ra thanh kiếm này cũng có chút uy lực. Chu Ẩn nhắm ngay gốc cây, kiếm phóng nhanh như chớp, vừa lúc con trăn dài kia cũng liếc mắt lại đây, người nó trườn nhanh nhưng không thoát khỏi số phận cùng bị đốn ngã cùng cây cối.
"Uỳnh uỵch"
Cả người nó đổ phịch xuống, lập tức liền thả lỏng cơ thể trườn trên mặt đất, lấy tốc độ cực kỳ nhanh ngoảnh đầu nhìn về phía nàng. Dù rằng Chu Ẩn đã dùng Nặc Khí Phù che giấu khí tức, lại vẫn rùng mình trước cái nhìn chòng chọc của con trăn kia, quả nhiên sinh vật sống trong rừng luôn có cảm quan cực kỳ nhạy bén, chỉ trong chớp mắt đã tỏa định được chỗ đứng của nàng mà lao phập lại đây.
Chu Ẩn tức tốc phi thân lên ngọn cây, con trăn rướn người, cả người nó thót một cái, thân hình dài gần chục thước của nó tót một cái lên tới tận ngọn. Chu Ẩn điều động thanh kiếm vừa mới phóng ra quay trở về, nhắm vào đầu của nó mà đâm, con trăn oằn đầu, thanh kiếm chệch hướng đâm thẳng vào thân cây, "tanh tách" một tiếng, thân cây lại bị nàng tạc đổ.
Con trăn há miệng, khạc ra một luồng linh lực tanh hôi hướng thẳng về phía nàng, sóng linh lực của nó khuếch tán rất rộng, Chu Ẩn tức tốc thả người sang ngọn cây khác song vẫn rơi vào tầm tấn công của nó, cây cối cùng người bị thổi bay ra một quãng. Chu Ẩn tức tốc vòng trở về, quăng ra hai tấm Nộ Khí Phù trước đầu nó, phát động linh lực oanh tạc, "đùng đoàng" hai tiếng vang lên, con trăn tê lên một tiếng ngã người xuống đất.
Hai tấm Nộ Khí Phù chẳng làm nó bị thương may may, nhưng rõ ràng khiến nhịp tấn công của nó bị trì hoãn. Quả nhiên là giống loại linh mẫn với âm thanh, một khi âm thanh được phóng đại lên nhiều lần thì nó khó có thể mà chịu đựng nổi, không chỉ không nhịn được cơn choáng váng dồn vào trên đầu, mà đối với phương hướng cũng bắt đầu lung ta lung tung lên. Chỉ nhìn nó hướng tứ phương tám hướng khạc ra linh lực liền biết. Tuy rằng mù quáng phóng ra linh lực, lại khiến khung cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn, khó mà tiếp cận được.
Chu Ẩn sao có thể bỏ lỡ thời cơ này, không hề tiếc của lại quăng ra vài tấm Nộ Khí Phù, liên tiếp oanh tạc bên tai, bản thân nàng thì tránh né luồng sóng linh lực công kích, vòng trở về phía chiếc đuôi đang quẫy quật lung tung của nó. Thân hình nó dài chục thước, bự chảng, rất thích hợp để nàng thử nghiệm pháp khí mới luyện.
Chu Ẩn từ nhẫn trữ vật lấy ra ba cây kim châm, nhưng lại thô hơn gấp mấy lần, toàn thân đen bóng, nàng gọi là Thiết Huyền Tán. Tuy gọi là thế nhưng thứ này thực chất được chế luyện từ nhũ thạch cô đọng suốt một trăm năm lấy được từ trong tay các sư huynh ở Thanh Minh Cư, tuy chỉ là vài mẫu vụn vặt lại vừa vặn cho nàng luyện chế thành ám khí. Nàng kẹp ba cây Thiết Huyền Tán trong tay, bọc vào trong đó kim linh lực, thúc đẩy linh lực một lúc lâu, nhằm vào ba vị trí trên thân nó, tức tốc dùng lực cắm vào.
Con trăn thót người một cái, hơi giật mình lại chẳng đau chẳng ngứa, mà ba cây Thiết Huyền Tán đã cắm vào được một phần năm. Biết rằng kẻ địch đang ở phía sau, chiếc đuôi của nó vung lên, linh lực giộng xuống mặt đất, tức tốc vài tảng đá lớn liền bay thẳng về phía nàng. Chu Ẩn dùng linh lực che chắn thân mình, con trăn này thuộc hệ thổ linh, do đó chiêu thức của nó tương đối đơn giản nhưng tầm đánh lại mở rộng, gần kề hay ở xa nó đều có thể ứng phó được, Chu Ẩn bị những khối đá nó vừa xốc lên cản trở, nhanh chóng chém vụn, lại từ trong nhẫn trữ vật lôi ra một cây búa vừa tay, ngay trước khi cái đuôi của nó lại tiếp tục quẫy động, liền nhắm vào đầu một cây Thiết Huyền Tán mà ghim thật sâu.
"Keng"
"Tê~~~~!"
Bất kể lớp da của nó có cứng thế nào, vẫn bị Thiết Huyền Tán dễ dàng xuyên qua, không đến mức đâm thẳng vào trong xương cốt, nhưng đau nhức là không thể tránh khỏi. Chiếc đuôi lớn đập càng hăng, mặt đất chấn động, xốc lên một vùng đất đá tán loạn đập vào trên người nàng. Trong cơn giận dữ thì uy lực của thứ này như nhân thêm gấp bội, chiếc đuôi quét qua, cuốn lấy một cái cây cổ thụ liền lôi trở về tống thẳng vào trên người kẻ địch, Chu Ẩn lập tức bị thứ này hất ra xa.
Toàn thân con trăn lúc này như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, toàn bộ linh lực đều tập trung tại ba vị trí mà thiết Huyền Tán ghim vào, dường như muốn dùng linh lực đẩy dị vật trong người mình ra. Nhưng Thiết Huyền Tán vốn được bọc kim linh khí, khi ghim vào cơ thể, kim linh khí đã bám trụ lại khiến nó có làm cách nào cũng không vùng ra nổi. Con trăn oằn người, phẫn nộ thét một tiếng, hai mắt đỏ bừng, trớ trêu thay lại chẳng màng đến kẻ địch còn chưa loại trừ được, một đầu đâm xuống đất, liền tựa như giun dế lẩn vào trong thổ địa.
Mặt đất ù ụ lên từng gụ theo mỗi lần di chuyền của nó, chẳng mấy chốc đã tạo thành vô số đường cung ngoằn ngoèo dằn xéo. Rơi vào trong môi trường mình quen thuộc, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, Chu Ẩn triệu kiếm trở về, nắm ở trong tay, chân phát lực, liền đuổi theo mà chặn giết. Tiêu phí nhiều Nộ Khí Phù như vậy lại không thể lột được tấm da của nó thì quả oan uổng, hôm nay dù cách nào nàng cũng phải bắt được con trăn này.
Biết kẻ địch vẫn không buông tha cho mình, mà còn liên tiếp ở trên người mình đâm kêu leng ka leng keng, con trăn tức tốc vòng trở lại, đột ngột bẻ một đường cong rồi từ mặt đất vọt lên, há to cái bồn máu hướng Chu Ẩn cắn xuống.
Kiếm buông ra, dùng linh lực sai sử đâm về phía trước, nhắm ngay hàm trên của nó mà đâm, linh dịch trong thân kiếm tức tốc ngấm vào da thịt của nó, nhưng chỉ một thanh kiếm yếu ớt cũng chẳng thể cản lại một cú ngoạm mồm, mắt thấy thân mình đã hoàn toàn rơi vào trong cái miệng rộng kia, Chu Ẩn bẻ người, dùng một góc độ quỷ dị né sang một bên, hai cái răng nanh phập một cái rơi vào trên cánh tay nàng, đâm thành hai lỗ máu sâu hoắm, vừa lúc ấy, nàng cũng đã kịp thời tống một cú đấm ngay bên cuống cổ của nó, con trăn oặt một cái, khớp hàm liền lỏng ra, chẳng biết một đấm này có làm nó bị gì hay không, nhưng khi hai bên tách ra, không chỉ cánh tay của nàng bị cạp, mà vùng hông bụng do bẻ người cũng đã rách toác, máu thấm ướt thân mình.
Chu Ẩn nghiền nát đan dược rắc vào trên vết thương, xé một mảnh áo đem nó buộc chặt lại. Vết thương bên hông lại qua loa xử lý, bởi thứ kia chẳng để cho nàng yên một giây nào, mảnh vụn của kiếm bị nó ngoạm vỡ đâm đầy đầu lưỡi, linh dịch thấm dần vào trong từng thớ thịt, khiến nó tê cứng khoang miệng, dường như không chịu được cảm giác kỳ dị ấy, nó lại bắt đầu khạc ra linh lực phóng đi lung tung.
Tiếng khạc của nó chẳng còn uy mãnh như lúc đầu, mà như bị thứ gì bóp nghẹt cổ lại vậy, Chu Ẩn cũng chẳng màng nó bị gì, nhân lúc này lại tức tốc vòng ra sau lưng nó, né tránh quỷ đạo của chiếc đuôi to, dùng búa liên tiếp nện hai cây Thiết Huyền Tán khảm vào da thịt.
Sau khi đánh ba cây Thiết Huyền Tán, nàng liền bấm tay niệm pháp quyết, kim quang vốn chỉ hơi nhàn nhạt, đột ngột vụt sáng lên, con trăn lớn đang giãy giụa liền đình chỉ, cả người cứng còng lại như bị điểm huyệt, ngẩng cao đầu thống khổ kêu rên, trong miệng phun ra một bãi máu tươi. Khoang miệng nó không chỉ bị mảnh vỡ của kiếm đâm nát, mà còn vì linh dịch đã thấm vào, bắt đầu phả ra sương hàn, khí lạnh dần dần xâm nhập vào phế phủ, chẳng mấy chốc nữa nó liền phải giao bộ da ra cho nàng.
Ngay khi Chu Ẩn chờ đợi nhận chiến lợi phẩm đầu tiên về tay, thì không biết từ đâu xông đến một luồng uy áp cực thịnh, chấn bay nàng va đập vào thân hình con trăn lớn kia, cả hai cũng lộn nhào trên mặt đất rồi nằm xấp cùng một chỗ. Con trăn ngoái đầu, chẳng phải nhìn Chu Ẩn mà là nhìn về phương hướng cường địch khác mới đến, bản năng của loài vật thì luôn cảnh giác với kẻ địch mạnh đầu tiên.
Trong rừng đen rậm rạp, lóe ra ánh sáng xanh bàng bạc, trong không trung quanh quẩn tiếng nói dữ tợn: "Tặc tử, chẳng trách nào ta tìm không ra, thì ra là nấp trong thâm sơn cùng cốc này. Ngày hôm nay ngươi có muốn chạy cũng chạy không thoát."
Chu Ẩn nhìn con trăn, con trăn cũng giương mắt nhìn nàng, như chẳng hiểu người đối phương đang nhắc đến là ai, nó táp miệng muốn cắn nàng, nàng liền bấm pháp quyết, cả người nó liền cứng còng ngã oặt ra đất. Chu Ân liền cảnh giác nhìn xung quanh.
Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày xui xẻo gặp phải tu sĩ khác rồi chăng?
Không đợi nàng nghi hoặc quá lâu, từ trong rừng lù lù đi ra ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ, nhìn y phục, Chu Ẩn liền giật mình nhận ra ngay, đây chẳng phải là đồng môn của ba gã tu sĩ đã chết mà trên đường nàng gặp phải hay sao, chẳng những gặp, nàng cùng tiểu cô nương còn vơ vét hết toàn bộ của cải của người nọ. Ba người này tìm đến, tức là trong những vật ấy có thứ vẫn còn linh lực bám vào mà khiến cho đám người lùng ra dấu vết?
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là hai khối tài chất Thiên Phược Thạch Phiến cùng Tinh Tỏa kia. Vật quý như vậy, không có đánh dấu mới lạ.
Chỉ tiếc nàng không nhìn ra.
Cho nên dẫn tới đại họa.
Ba gã tu sĩ nhìn chòng chọc Chu Ẩn cùng một con yêu thú cấp ba quấn thành một đoàn, cười đến nắc nẻ, đã cơn rồi lại chỉ tay quát: "Giết hại đồng môn ta cướp lấy tài vật, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chính mình cũng có ngày này?"
Chu Ẩn cảm giác được con trăn lớn đang quằn quại giành giật sự sống, nhưng cả người nó đã nhuốm sương hàn, ngay cả nàng ngồi ở kề bên cũng cảm thấy lạnh thay, sau khi rên vài tiếng, con trăn liền không động đậy gì nữa. Một kình địch đã an nghỉ, Chu Ẩn cũng liền an lòng lại, ngó mắt ba gã tu sĩ không chỉ đang xem chừng mình như kiến cỏ chờ bị người chà đạp, mà còn để ý khắp nơi như phòng ngừa chuyện gì đó.
Nếu đối phương đã muốn nói chuyện, nàng lại không ngại kéo thêm chút thời gian hồi phục: "Ba vị đạo hữu này có hiểu lầm gì chăng? Ta quả thực có từng gặp đồng môn của các ngươi, lại không có bản lĩnh giết người đoạt bảo, chẳng qua khi ấy ba vị đạo hữu ấy không biết đã tao ngộ sự tình gì mà chết, ta chẳng qua chỉ vì một ít lòng tham nên mới lấy đi tài vật. Nay nếu các ngươi đang tìm thứ những thứ đồ này, ta liền hoàn trả lại toàn bộ không thiếu thứ gì."
"Ha hả." Một tên trong có vẻ ngông cuồng nhất trong ba người, cũng là người từ nãy tới giờ lên tiếng cười khinh một hồi, lại quát tháo: "Ngươi trộm đồ lại xem như vô tội ư? Nếu không phải chúng ta đuổi giết đến đây, liệu ngươi có bằng lòng trả lại tài vật? Với bản lĩnh của ngươi tất nhiên không thể giết các sư đệ ta, càng không thể lấy đi tài vật. Chớ có nói nhiều, gọi đồng bọn của ngươi ra đây chúng ta giải quyết một lần."
Kỳ thực hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của hai khối bảo vật của sư đệ, ai bảo sư đệ là con đích tôn của trưởng lão, không thiếu vật quý trong người, nhưng không biết gặp trúng kẻ nào mà liền lúc bỏ mạng hết cả ba. Ba gã tu sĩ bọn hắn vốn không định tìm kiếm, nhưng khi lần theo dấu vết được đánh dấu, lại vô tình phát hiện ra người này thế nhưng không biết cách che giấu khí tức của bảo vật. Chuyện này có hai trường hợp xảy ra. Hoặc là tu vi quá yếu, kiến thức quá nông, còn không biết che giấu. Hai là người này tu vi quá cao, không thèm che giấu, hòng dẫn dụ bọn họ đến nạp mạng. Bọn họ đoán không ra người này có tu vi sâu cạn thế nào, chỉ nghĩ thử một phen, vốn clà đắn đo pháp lực của đối phương thế nào để biết tiến thối, ai ngờ lại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thảo nào chẳng biết che giấu tung tích gì cả, dù vậy, có thể mở được túi trữ vật vốn có cấm chế của tu sĩ Kim Đan kỳ, thì chắc chắn còn có hậu phương. Hậu phương này mạnh yếu thế nào, còn khó đoán.
Nhưng nếu là Nguyên Anh kỳ, thì với tu vi của ba gã Kim Đan kỳ hợp lại, chưa chắc là không đối phó được.
Chu Ẩn biết rõ đối phương sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng, lại vẫn nương theo ý tứ củahắn liền vâng dạ: "Vậy, ta đi gọi đồng bọn đến?"
Gọi tiểu cô nương? Nếu có thể gọi tiểu cô nương đến, khẳng định là có trò hay để xem. Nàng vẫn luôn nghi ngờ tiểu cô nương che giấu thực lực, lại không thể vô duyên vô cớ bắt bớ người ta, với lại, một khi nàng nói ra phát hiện này của mình, tiểu cô nương chưa biết chừng sẽ lộ ra bộ mặt thật, đến lúc đó nàng muốn làm gì mình thì mình cũng chẳng thể làm gì được, tu vi của mình vốn đã không bằng, nếu tiểu cô nương bung hết sức lực, chẳng phải là không cho nàng đường sống.
Nghe nàng không có liêm sỉ nói thế, tên kia lập tức ngừng miệng, sau khi hai tên còn lại quan sát hai phía hồi lâu, thả ra thần thức cũng chẳng cảm ứng được có khí tức tu sĩ ở gần, liền truyền âm cho sư huynh: "Chưa biết đồng bọn của nàng ta thế nào, nhưng có thể mở được túi trữ vật vốn có cấm chế của sư đệ thì thực lực không phải tầm thường. Vật bảo đang ở trên tay nàng ta, giết một người này đã đủ rồi, chugn1 ta cũng không phải muốn trả thù, đừng kéo dài thời gian kẻo lại kinh động đến đối phương."
"Đúng đó, sư huynh. Tên này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, giết còn chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"
Tên sư huynh liền âm thầm gật đầu, Chu Ẩn vốn luôn quan sát hắn thì làm sao bỏ lỡ được. Có lẽ ba tên này đã quyết định sẽ giết chết nàng ngay lập tức, nhưng chạy trốn lúc này không phải kế khả thi, vốn tu vi chênh lệch cả một cảnh giới thế này thì nàng có chạy thế nào cũng không thoát được, trừ khi có thể khiến cho bọn họ bị ngáng chân, câu kéo chút thời gian thì còn may ra.
"Đề phòng nàng ta có pháp bảo hộ thân, có thể phản kích đòn đánh mà tẩu thoát, Dương Siêu, ngươi thả xuống Thiên La Địa Võng, bắt nhốt lại trước đã rồi tính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.