Chương 14: Cô gái, chúng ta đi thôi
LãoLão
02/08/2023
“Nếu không chọn thì tôi xem như cô đã chọn cái chết.”
Đầu súng liền nhắm thẳng về phía Nhiễm Tranh, ông ta nheo mắt lại ngón tay dần cung lại, bóp cò.
Nhìn thấy ông ta đang có ý định bắn mình, Nhiễm Tranh nắm chặt tay mình, hai chân cô linh hoạt chuẩn bị một pha né đạn nhưng không để Sở Trạch bị thương. Ấy vậy, khi viên đạn chuẩn bị bắn ra thì một giọng nói trầm thấp cất lên.
“Dừng lại!”
Tên đầu bếp trưởng dừng lại hành động của mình, ông ta quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Giọng hùng hổ:
"Ai vừa lên tiếng ?"
"Là tôi."
Mạch Ngạn đứng dậy, vẻ mặt điềm nhiên nhìn ông ta. Hắn sải từng bước dài đi đến bên cạnh tên đầu bếp trưởng.
"Chính tôi là người đã kêu ông dừng lại, ông có ý kiến gì sao?"
Nhiễm Tranh đứng gần bên phát hiện người đang nói chính là người đàn ông đêm đó. Cô há hốc mồm nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Bất ổn rồi! Mình lại quên mất người đàn ông đó cũng có mặt ở đây. Cầu mong thần linh cho anh ta không nhận ra mình."
Hai tay Nhiễm Tranh chắp lại, nhắm mắt thành tâm cầu khẩn ông trời.
"Hừm, cũng là người sắp chết tới nơi lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật nực cười!"
Tên đầu bếp trưởng không một chút do dự chĩa đầu súng về phía Mạch Ngạn, ông ta nhắm thẳng vào vị trí trung tâm trên người hắn chuẩn bị bóp cò. Trong lòng thầm nghĩ đến lời ông chủ đã căn dặn ông ta:
“Trên hòn đảo này chỉ cho phép một người duy nhất giải được câu đố này, những người còn lại thì xử lý sạch sẽ.”
Nghĩ đến những lời nói này, ông ta hơi nghiêng đầu nhìn qua Nhiễm Tranh. Chính cô là người duy nhất giải được câu đố nên những người còn lại ông ta cũng không cần phải bận tâm đến. Tên bếp trưởng liền cười để lộ hàm răng nham hiểm của mình.
“Hãy nói lời tạm biệt đi.”
“Ha…tôi mới là người nói câu đó.”
Đứng trước nguy hiểm của tính mạng Mạch Ngạn không sợ hãi ngược lại còn nở nụ cười đắc ý. Hắn nhìn tên bếp trưởng bằng ánh mắt giễu cợt.
“Ngươi nói cái gì?”
Ông ta chưa kịp hiểu câu nói ẩn ý của Mạch Ngạn thì chuông điện thoại trong túi reo lên. Việc giết người, ông ta tạm thời bỏ sang một bên. Nhìn thấy số của ông chủ không một phút chậm trễ tên bếp trưởng liền bắt máy.
“Dạ ông chủ có gì căn dặn.”
“Đồ ngu! Người đàn ông đó không được giết, nếu hắn ta có chuyện gì thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
“Nhưng ông…a lô a lô!”
Lời còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Tên bếp trưởng hoang mang nhìn Mạch Ngạn với cặp mắt thăm dò.
“Chàng trai trẻ này là ai lại khiến ông chủ lo lắng đến thế? Mình tốt nhất là không nên động vào.”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông ta lại đưa ra một quyết định khác. Cây súng đang cầm trên tay thu lại, cất vào vị trí cũ. Thái độ thay đổi nhanh chóng, ông ta nói với Mạch Ngạn:
“Vì ngươi là trường hợp đặc biệt nên có thể rời đi cùng với cô gái kia.”
“Cảm ơn ý tốt của ông.”
Mạch Ngạn quay đầu lại nhìn Nhiễm Tranh.
Bị hắn nhìn chăm chăm vào mặt mình, cô nhất thời lúng túng vội lấy tay che mặt lại, miệng lẩm bẩm câu thần chú.
“Đừng thấy mình, đừng nhận ra mình! Đừng thấy mình, đừng nhận ra mình!”
“Cô gái, chúng ta đi thôi.”
“...”
Nhiễm Tranh đứng chết lặng khi nghe Mạch Ngạn gọi mình. Thì ra, khi có duyên thì có trốn tránh đến mấy cũng không thể thoát được. Cô hé mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nụ cười gượng gạo trên đôi môi.
“Anh cứ đi một mình trước đi, tôi sẽ đi sau.”
“Đi sau? Nhưng ông ta chỉ cho hai người chúng ta đi thôi.”
Mạch Ngạn nhìn Nhiễm Tranh nhướn mày.
”Vậy sao! Nhưng tôi có thể đi một mình được, phiền anh đi trước đi.”
Thấy Nhiễm Tranh vẫn cứ từ từ chối mình, hết cách Mạch Ngạn đến gần ghé sát vào tai cô, hơi thở từ trong miệng của hắn phả vào tai. Cảm nhận hơi ấm từ tai mình, cô lại nghĩ đến cái đêm “tồi tệ” hôm đó. Phút chốc, hai má cô đỏ ửng.
“Nếu cô không đi cùng với tôi thì bọn chúng nhất định sẽ không để cô được sống đâu. Hãy nhớ, trong câu đố chỉ có một người duy nhất được sống sót thôi.”
“...”
Lời của Mạch Ngạn làm cô bỗng ý thức được tình hình hiện tại. Đúng như lời của hắn nói, rõ ràng buổi tiệc hôm nay chỉ để lại một người duy nhất được sống sót. Những người còn lại chỉ có một kết cục chính là chết.
Con ngươi vô thức nhìn về hướng của Sở Trạch. Cậu ta bây giờ đang bị bắt giữ bởi những tên phục vụ kia. Nếu cô rời đi cùng với người đàn ông này chẳng phải Sở Trạch sẽ bỏ mạng lại đây sao. Không thể để chuyện đó xảy ra được. Đi cùng nhau thì về phải cùng nhau.
Ánh mắt kiên định, cô nhìn Mạch Ngạn.
“Tôi không đi cùng với anh đâu. Tôi còn có bạn, tôi phải đưa bạn tôi ra ngoài.”
“...Bạn!”
Mạch Ngạn chợt ý thức ra được người bạn mà cô nhắc tới. Hắn nghiêng đầu qua nhìn Sở Trạch, đôi mắt nhíu lại với gì đó suy tư. Khoảng chừng ba mươi giây, hắn quay đầu lại nhìn tên đầu bếp trưởng.
“Cậu thanh niên đó tôi sẽ đem đi cùng.”
“Không được. Tôi chỉ cho hai người rời đi thôi, những người còn lại phải ở lại đây chịu hình phạt. Cậu không có quyền đưa ra ý kiến với tôi.”
Tên đầu bếp trưởng sợ Mạch Ngạn “được voi đòi tiên”, ông ta liền tỏ thái độ. Nhưng dù thế, Mạch Ngạn lại chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của ông ta. Hắn ngang nhiên tuyên bố:
“Đồ mà Mạch Ngạn này muốn đem đi, ai dám cấm!”
Ánh mắt hình viên đạn, hắn hướng thẳng về phía camera gắn ở một góc khuất trên tường. Người ngồi trên màn hình cũng bị ánh mắt đó nhìn đến lạnh cả sống lưng.
Ấy vậy, tên bếp trưởng lại không biết điều. Ông ta hết lần này đến lần khác đều muốn chống đối hắn. Nhưng lại không thành công.
“Ta sẽ là người cấm ngươi dẫn người ra khỏi đây.”
Hành động của ông ta như đang muốn khiêu chiến với Mạch Ngạn. Nhưng giây trước còn hùng hổ thì giây sau lại nhận được cuộc gọi từ ông chủ. Vừa bắt máy đã nghe thấy đầu dây bên kia mắng xối xả.
“Đồ ngu! Đã nói không được đụng đến cậu ta, có nghe rõ không! “
“Dạ dạ ông chủ, tôi biết nên làm gì.”
Màn đối thoại kết thúc, tên bếp trưởng lại thay đổi sắc mặt. Ông ta kêu người thả Sở Trạch ra, sau đó đứng nép sang một bên nhường đường cho họ rời đi.
“Các người có thể đi rồi.”
Đầu súng liền nhắm thẳng về phía Nhiễm Tranh, ông ta nheo mắt lại ngón tay dần cung lại, bóp cò.
Nhìn thấy ông ta đang có ý định bắn mình, Nhiễm Tranh nắm chặt tay mình, hai chân cô linh hoạt chuẩn bị một pha né đạn nhưng không để Sở Trạch bị thương. Ấy vậy, khi viên đạn chuẩn bị bắn ra thì một giọng nói trầm thấp cất lên.
“Dừng lại!”
Tên đầu bếp trưởng dừng lại hành động của mình, ông ta quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Giọng hùng hổ:
"Ai vừa lên tiếng ?"
"Là tôi."
Mạch Ngạn đứng dậy, vẻ mặt điềm nhiên nhìn ông ta. Hắn sải từng bước dài đi đến bên cạnh tên đầu bếp trưởng.
"Chính tôi là người đã kêu ông dừng lại, ông có ý kiến gì sao?"
Nhiễm Tranh đứng gần bên phát hiện người đang nói chính là người đàn ông đêm đó. Cô há hốc mồm nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Bất ổn rồi! Mình lại quên mất người đàn ông đó cũng có mặt ở đây. Cầu mong thần linh cho anh ta không nhận ra mình."
Hai tay Nhiễm Tranh chắp lại, nhắm mắt thành tâm cầu khẩn ông trời.
"Hừm, cũng là người sắp chết tới nơi lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật nực cười!"
Tên đầu bếp trưởng không một chút do dự chĩa đầu súng về phía Mạch Ngạn, ông ta nhắm thẳng vào vị trí trung tâm trên người hắn chuẩn bị bóp cò. Trong lòng thầm nghĩ đến lời ông chủ đã căn dặn ông ta:
“Trên hòn đảo này chỉ cho phép một người duy nhất giải được câu đố này, những người còn lại thì xử lý sạch sẽ.”
Nghĩ đến những lời nói này, ông ta hơi nghiêng đầu nhìn qua Nhiễm Tranh. Chính cô là người duy nhất giải được câu đố nên những người còn lại ông ta cũng không cần phải bận tâm đến. Tên bếp trưởng liền cười để lộ hàm răng nham hiểm của mình.
“Hãy nói lời tạm biệt đi.”
“Ha…tôi mới là người nói câu đó.”
Đứng trước nguy hiểm của tính mạng Mạch Ngạn không sợ hãi ngược lại còn nở nụ cười đắc ý. Hắn nhìn tên bếp trưởng bằng ánh mắt giễu cợt.
“Ngươi nói cái gì?”
Ông ta chưa kịp hiểu câu nói ẩn ý của Mạch Ngạn thì chuông điện thoại trong túi reo lên. Việc giết người, ông ta tạm thời bỏ sang một bên. Nhìn thấy số của ông chủ không một phút chậm trễ tên bếp trưởng liền bắt máy.
“Dạ ông chủ có gì căn dặn.”
“Đồ ngu! Người đàn ông đó không được giết, nếu hắn ta có chuyện gì thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
“Nhưng ông…a lô a lô!”
Lời còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Tên bếp trưởng hoang mang nhìn Mạch Ngạn với cặp mắt thăm dò.
“Chàng trai trẻ này là ai lại khiến ông chủ lo lắng đến thế? Mình tốt nhất là không nên động vào.”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông ta lại đưa ra một quyết định khác. Cây súng đang cầm trên tay thu lại, cất vào vị trí cũ. Thái độ thay đổi nhanh chóng, ông ta nói với Mạch Ngạn:
“Vì ngươi là trường hợp đặc biệt nên có thể rời đi cùng với cô gái kia.”
“Cảm ơn ý tốt của ông.”
Mạch Ngạn quay đầu lại nhìn Nhiễm Tranh.
Bị hắn nhìn chăm chăm vào mặt mình, cô nhất thời lúng túng vội lấy tay che mặt lại, miệng lẩm bẩm câu thần chú.
“Đừng thấy mình, đừng nhận ra mình! Đừng thấy mình, đừng nhận ra mình!”
“Cô gái, chúng ta đi thôi.”
“...”
Nhiễm Tranh đứng chết lặng khi nghe Mạch Ngạn gọi mình. Thì ra, khi có duyên thì có trốn tránh đến mấy cũng không thể thoát được. Cô hé mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nụ cười gượng gạo trên đôi môi.
“Anh cứ đi một mình trước đi, tôi sẽ đi sau.”
“Đi sau? Nhưng ông ta chỉ cho hai người chúng ta đi thôi.”
Mạch Ngạn nhìn Nhiễm Tranh nhướn mày.
”Vậy sao! Nhưng tôi có thể đi một mình được, phiền anh đi trước đi.”
Thấy Nhiễm Tranh vẫn cứ từ từ chối mình, hết cách Mạch Ngạn đến gần ghé sát vào tai cô, hơi thở từ trong miệng của hắn phả vào tai. Cảm nhận hơi ấm từ tai mình, cô lại nghĩ đến cái đêm “tồi tệ” hôm đó. Phút chốc, hai má cô đỏ ửng.
“Nếu cô không đi cùng với tôi thì bọn chúng nhất định sẽ không để cô được sống đâu. Hãy nhớ, trong câu đố chỉ có một người duy nhất được sống sót thôi.”
“...”
Lời của Mạch Ngạn làm cô bỗng ý thức được tình hình hiện tại. Đúng như lời của hắn nói, rõ ràng buổi tiệc hôm nay chỉ để lại một người duy nhất được sống sót. Những người còn lại chỉ có một kết cục chính là chết.
Con ngươi vô thức nhìn về hướng của Sở Trạch. Cậu ta bây giờ đang bị bắt giữ bởi những tên phục vụ kia. Nếu cô rời đi cùng với người đàn ông này chẳng phải Sở Trạch sẽ bỏ mạng lại đây sao. Không thể để chuyện đó xảy ra được. Đi cùng nhau thì về phải cùng nhau.
Ánh mắt kiên định, cô nhìn Mạch Ngạn.
“Tôi không đi cùng với anh đâu. Tôi còn có bạn, tôi phải đưa bạn tôi ra ngoài.”
“...Bạn!”
Mạch Ngạn chợt ý thức ra được người bạn mà cô nhắc tới. Hắn nghiêng đầu qua nhìn Sở Trạch, đôi mắt nhíu lại với gì đó suy tư. Khoảng chừng ba mươi giây, hắn quay đầu lại nhìn tên đầu bếp trưởng.
“Cậu thanh niên đó tôi sẽ đem đi cùng.”
“Không được. Tôi chỉ cho hai người rời đi thôi, những người còn lại phải ở lại đây chịu hình phạt. Cậu không có quyền đưa ra ý kiến với tôi.”
Tên đầu bếp trưởng sợ Mạch Ngạn “được voi đòi tiên”, ông ta liền tỏ thái độ. Nhưng dù thế, Mạch Ngạn lại chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của ông ta. Hắn ngang nhiên tuyên bố:
“Đồ mà Mạch Ngạn này muốn đem đi, ai dám cấm!”
Ánh mắt hình viên đạn, hắn hướng thẳng về phía camera gắn ở một góc khuất trên tường. Người ngồi trên màn hình cũng bị ánh mắt đó nhìn đến lạnh cả sống lưng.
Ấy vậy, tên bếp trưởng lại không biết điều. Ông ta hết lần này đến lần khác đều muốn chống đối hắn. Nhưng lại không thành công.
“Ta sẽ là người cấm ngươi dẫn người ra khỏi đây.”
Hành động của ông ta như đang muốn khiêu chiến với Mạch Ngạn. Nhưng giây trước còn hùng hổ thì giây sau lại nhận được cuộc gọi từ ông chủ. Vừa bắt máy đã nghe thấy đầu dây bên kia mắng xối xả.
“Đồ ngu! Đã nói không được đụng đến cậu ta, có nghe rõ không! “
“Dạ dạ ông chủ, tôi biết nên làm gì.”
Màn đối thoại kết thúc, tên bếp trưởng lại thay đổi sắc mặt. Ông ta kêu người thả Sở Trạch ra, sau đó đứng nép sang một bên nhường đường cho họ rời đi.
“Các người có thể đi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.