Chương 47: Ris ư!
LãoLão
26/08/2023
“Tôi chỉ muốn tắt màn hình giúp anh.”
“Giúp tôi ư!”
Hắn nhíu mày nhìn Nhiễm Tranh.
Biết bản thân không thể thoát khỏi móng vuốt của Mạch Ngạn, cô muốn lên tiếng giải thích cho hành động của mình nhưng bàn tay to lớn của hắn liền bóp chặt lấy cổ cô. Mạch Ngạn trợn mắt, gằn giọng nói:
“Nói, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”
“Tôi..ưm..”
Bị bóp chặt cổ, cô không thể nào thở được. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn ra sức kéo ra nhưng sức lực của cô không đủ để làm chuyện này. Trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch như sắp cô cạn máu.
Nhìn thấy cô sắp không thở được, Mạch Ngạn mới chịu dừng lại. Hắn buông tay ra.
“Khụ khụ…”
Nhiễm Tranh ho kha, cô dùng tay xoa xoa vùng cổ bị Mạch Ngạn bóp chặt. Chỉ một chút nữa thôi, hắn không buông tay ra cô có thể đi gặp được những người đã khuất. Cũng may, hắn đã dừng lại đúng lúc nên cô mới giữ được cái mạng này. Nhiễm Tranh vội đứng dậy, lùi về sau mấy bước đề phòng.
Trước thái độ của cô, Mạch Ngạn lại ngồi chéo chân, vẻ mặt vênh váo.
“Tôi cho cô một phút để nói sự thật về mình. Nếu sau một phút cô vẫn không chịu nói hoặc không nói sự thật thì tôi không ngại đem tro cốt cô đến cho người thân đâu.”
“Tôi nói.”
Ánh mắt sắt đá của hắn khiến cô cảm thấy rùng mình. Đột nhiên lại thấy người đàn ông trước mặt này giống như một con thú hoang, hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn cô. Nhưng không phải vì thế mà cô sợ hãi, nói thật với hắn. Nói đúng hơn là cô đã nhìn thấy trong tệp tin lưu trữ của hắn chính là thông tin của cô. Điều đó cho thấy hắn đã biết thân phận của cô. Cho nên, bây giờ cô không còn gì để giấu hắn. Với cả, hắn vốn biết cô đã nhìn thấy thông tin của mình nhưng vẫn kêu cô nói sự thật. Có lẽ, đó chính là sự nhân nhượng của hắn dành cho cô. Vậy thì cô ngu gì lại chọn con đường nguy hiểm cho bản thân mình.
“Tôi là người của tổ chức Thieves. Lý do tôi đến đây là vì có một nhiệm vụ quan trọng tôi cần làm nhưng tôi đã lạc mất tổ chức của mình nên mới ở bám lấy anh để có chỗ nương tựa. Ngoài ra, tôi cũng chả có mục đích gì cả.”
“Thieves, một tổ chức cũng có tên tuổi trong giới hắc đạo. Xem ra lần này nhiệm vụ cô làm là rất quan trọng. Cô có biết gì về tôi không?”
Hắn đan hai tay vào nhau, tập trung lắng nghe Nhiễm Tranh nói.
“Tôi chỉ biết anh là một người kinh doanh bình thường.”
Dù nói thế nhưng cô sớm đã biết hắn cũng là một người trong hắc đạo lúc ở trên đảo ở Paris. Chỉ là cô không nên nói ra nhiều thứ, nó sẽ bất tiện với cô hơn.
“Nói láo! Cô biết tôi là ai mà, có phải vậy không.”
Hai con ngươi của hắn sáng rực lên nhìn cô chăm chú. Nhiễm Tranh mím chặt môi.
“Làm sao tôi biết được anh là ai chứ, tôi…”
“Lúc tôi giao dịch ở trên đảo, cô đã biết.”
Mạch Ngạn cắt ngang lời Nhiễm Tranh bằng một thông tin khiến cô cứng đơ. Việc này cô cứ tưởng hắn sẽ không bao giờ biết được nhưng tại sao lại như thế. Mạch Ngạn, hắn làm cô phải e dè trước những lời nói của mình.
Người đàn ông này khi đáng sợ sẽ trở nên đáng sợ vô cùng. Tốt nhất cô nên lựa lời nói cho thích hợp.
“Chuyện đó qua lâu rồi nên tôi không nhớ rõ.”
“Không nhớ, vậy thì bỏ qua đi. Bây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi biết mục đích tiếp theo của cô là gì và cô sẽ rời khỏi đây khi nào?”
“Mục đích của tôi chính là tìm lại những người trong tổ chức, sau đó sẽ rời khỏi đây.”
”Được vậy tôi…”
“Khoan đã, tôi vẫn chưa nói hết.”
Nhiễm Tranh trở nên giảo hoạt, cô vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn.
“Đó chỉ là suy nghĩ trước đậy của tôi cho tới khi tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của anh và tôi biết mình sẽ không cần phải đi đâu cả. Ý của tôi là, chỉ cần đi theo anh thì tôi có thể gặp được họ và hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
“Ra vậy. Cô đã xem tin nhắn rồi.”
Thái độ Mạch Ngạn liền thay đổi, hắn đột nhiên mỉm cười với cô. Nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa điều gì đó. Mạch Ngạn giơ tay ra kéo mạnh cô ngồi xuống sofa.
“Vừa hay, tôi đang nghĩ mình cần nên có một tên xảo quyệt thích trộm đồ của người khác. Cô thấy sao nếu làm việc cho tôi.”
“Làm việc cho anh?”
Cô trợn mắt nhìn Mạch Ngạn, không tin được hắn lại nói ra những lời này. Hắn mà lại muốn cô làm việc cho hắn ư! Hay là hắn đang cố tình gài bẫy cô? Nhưng gài bẫy cô để được gì nhỉ?
Ánh mắt lưỡng lự nhìn Mạch Ngạn, cô vẫn chưa chọn được câu trả lời cho mình.
Dường như hắn cũng nhận ra sự do dự trong đôi mắt của cô mà lớn giọng nói:
“Làm sao? Làm việc cho tôi cô còn sợ cái gì nữa. Hay là cô sợ tôi ngược đãi cô, trả thù chuyện lúc trước hoặc là cô đang có một âm mưu gì khác.”
“Tôi không phải có ý đó, chuyện này quá đột ngột khiến tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hay là anh cho tôi thời gian để suy nghĩ đi, sau khi nghĩ xong tôi sẽ nói cho anh biết có được không.”
“Ưm…tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay nhưng mà tôi sẽ tạm thời cho cô thời gian để suy nghĩ. Khi nào có đáp án thì đến gặp tôi.”
Nhiễm Tranh gật đầu cho qua.
…
*Những thông tin dưới đây hoàn toàn hư cấu, không có thật.
Tại một tòa lâu đài tráng lệ trên Vương Quốc Anh. Quốc vương Char đang cùng với đứa con gái ba tuổi của mình nô đùa. Một tên binh sĩ từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
“Thưa quốc vương, bên ngoài có thủ tướng Ris muốn gặp ạ.”
“Ris ư! Cho hắn vào.”
Ris hay còn tên gọi khác là Tề Ly Vũ, hắn ta từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy quốc vương liền cúi đầu chào một cách cung kính.
Quốc vương Char đưa đứa bé trẻ lại cho người hầu, ông ta nhìn Ris khẽ vẫy tay ra hiệu cho hắn ta đi theo mình.
Bên ngoài ban công rộng lớn của lâu đài, quốc vương Char ôn tồn hỏi:
“Ngươi đến tìm ta có việc quan trọng gì sao?”
“Thưa quốc vương, thần tướng vừa nhận được một tin rất quan trọng, nó có liên quan đến việc giao tranh của hai đất nước ta và Iceland.”
Ông ta nhíu mày, hỏi lại:
“Ngươi nói sao?”
“Thưa quốc vương, ý của thần tướng chính là viên đá xanh dương thời cổ đại đã xuất hiện và hiện tại nó đang ở trong đất nước của chúng ta.”
Sắc mặt ông ta bỗng thay đổi. Quốc vương Char lộ ra vẻ mặt đắng đo, suy tư. Tưởng chừng viên đá ấy đã biến mất khỏi trái đất này và không bao giờ quay lại. Nhưng hôm nay một lần nữa nó lại xuất hiện như là một điềm báo cho chuyện chẳng lành xảy ra.
Nhiều năm trước đó, khi Vương Quốc Anh và Iceland vẫn còn xảy ra chiến tranh. Khi đó, viên đá xanh dương ấy chính là biểu tượng của đất nước Iceland. Nó được xem là một món báu vật của đất nước và sức mạnh con người Iceland. Nhờ có viên đá đó, Iceland ngày một lớn mạnh và ngang tàng. Vào một ngày nọ, Vương Quốc Anh sắp trở thành thuộc địa của Iceland thì viên đá ấy đột ngột biến mất. Sự mất mác đó đã khiến con người Iceland mất đi dũng khí và sự chiến đấu. Chính vì thế Vương Quốc Anh đã nhân cơ hội phản công và lập ra một bản ký kết hòa bình giữa hai nước. Kể từ đó, đất nước mới được yên bình.
Nghĩ đến việc xuất hiện viên đá đó ở Vương Quốc Anh khiến quốc vương Char đau đầu. Lỡ như người Iceland phát hiện và nghĩ rằng năm đó là do Vương Quốc Anh đã lấy cắp nó, chắc chắn một cuộc chiến nữa sẽ xảy ra giữa hai đất nước.
Ông ta thở dài, trầm ngâm.
“Ngươi nói ta biết viên đá đó hiện giờ đang ở đâu.”
“Thưa quốc vương, viên đá đó đã bị một nhóm người trong giới hắc đạo lấy cắp. Dự kiến vào tối ngày mai họ sẽ mở một cuộc đấu giá ở chợ đen để bán nó cho các thương gia, những kẻ giàu thích sưu tập đồ cổ.”
Nghe Ris nói, quốc vương Char phản ứng mạnh mẽ, gằng giọng:
“Không thể được! Viên đá đó không lọt vào tay bất kỳ ai và nó phải biến mất khỏi thế giới này.”
“Quốc vương muốn làm sao cứ nói, thần tướng xin nghe theo.”
“Tối ngày mai ta sẽ đến đó một chuyến vào lấy bằng được viên đá. Sau đó thì ngươi sẽ phụ trách thêu hủy nó hoặc là ném nó xuống đại dương vô tận ngoài kia để cơn sóng nuốt chửng nó vào bụng.”
“Vâng, thần tướng xin nghe theo.”
Cúi đầu chào quốc vương Char, Ris quay người rời đi. Trên gương mặt hắn ta liền nở nụ cười xảo quyệt.
Sau khi về đến nhà, hắn ta liền liên lạc với một người thân cận của mình.
“Về phía quốc vương đã giải xong, việc còn lại ông hãy xử lý êm xuôi.”
Cúp máy, hắn ta khẽ cười để lộ hàm răng của mình trông rất đáng sợ.
“Tất cả sẽ kết thúc tại đây, quốc vương Char và Tô Mạch Ngạn. Mọi thứ sẽ nằm trong tay ta ha ha…”
Tối hôm đó, quốc vương Char đã hóa trang thành một người bình thường đến buổi đấu giá.
“Nhiễm Tranh, tôi đã nói cô ở lại phòng đợi tôi về sau cô vẫn muốn đi theo tôi?”
Mạch Ngạn nhìn người bạn đồng hành của mình không khỏi bất lực. Hắn vốn chỉ muốn đến đây đấu giá một mình và rời đi trong lặng lẽ. Bởi vì, hắn cũng không có ý định sẽ đấu giá một món đồ nào ở đây, trừ phi viên đá kia có sức hút với hắn.
“Anh trai, tôi đi theo anh để học hỏi kinh nghiệm. Với lại, tôi có linh cảm rằng nếu mình đến đây nhất định sẽ gặp lại người thân của mình. Cho nên anh không thể nào để tôi ở trong phòng được.”
Cô ôm chặt cánh tay của Mạch Ngạn, có chết cô cũng không buông.
“Nếu cô nói vậy tôi cũng hết cách nhưng trước tiên cô hãy buông tay tôi ra đi. Đu gì mà đu như thằng lằng vậy! Khó coi muốn chết.”
Hắn đẩy cô ra khỏi người mình nhưng làm cách nào cũng không được. Nhiễm Tranh giống như keo dính mãi không buông.
“Tôi biết chứ, nhưng mà ở đây là lần đầu tiên tôi đến nơi tôi có chút sợ. Anh cho tôi ôm một chút thôi mà.”
Nhiễm Tranh để lộ vẻ mặt đáng yêu của mình, nhất thời hắn bị sự đáng yêu ấy cám dỗ. Quay mặt đi chỗ khác, giọng có hơi run nhẹ.
“Tùy cô vậy.”
Hai người cùng nhau đi vào trong buổi đấu giá. Vị trí đắc lợi nhất đã được Tề Ly Vũ chuẩn bị từ trước cho họ.
Chờ đợi một lúc, buổi đấu giá bắt đầu. Những món đồ đắt giá và quý hiếm lần lượt lên sàn. Trong đó, có một món đồ là một cô gái trẻ. Cô ấy giống như nàng tiên sứ hạ phàm. Các bọn đàn ông đều ra giá rất cao để có được cô ấy nhưng chỉ có duy nhất một người bên cạnh Nhiễm Tranh lại thở dài, thờ ơ. Nhìn Mạch Ngạn chán nản nhắm mắt lại, cô khó hiểu liền đánh nhẹ vào tay hắn, hỏi khẽ:
“Sao anh không bỏ tiền ra để mua cô ấy. Một thiên sứ đang bị giam cầm ở dưới kia khiến bao nhiêu người mê."
“Giúp tôi ư!”
Hắn nhíu mày nhìn Nhiễm Tranh.
Biết bản thân không thể thoát khỏi móng vuốt của Mạch Ngạn, cô muốn lên tiếng giải thích cho hành động của mình nhưng bàn tay to lớn của hắn liền bóp chặt lấy cổ cô. Mạch Ngạn trợn mắt, gằn giọng nói:
“Nói, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”
“Tôi..ưm..”
Bị bóp chặt cổ, cô không thể nào thở được. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn ra sức kéo ra nhưng sức lực của cô không đủ để làm chuyện này. Trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch như sắp cô cạn máu.
Nhìn thấy cô sắp không thở được, Mạch Ngạn mới chịu dừng lại. Hắn buông tay ra.
“Khụ khụ…”
Nhiễm Tranh ho kha, cô dùng tay xoa xoa vùng cổ bị Mạch Ngạn bóp chặt. Chỉ một chút nữa thôi, hắn không buông tay ra cô có thể đi gặp được những người đã khuất. Cũng may, hắn đã dừng lại đúng lúc nên cô mới giữ được cái mạng này. Nhiễm Tranh vội đứng dậy, lùi về sau mấy bước đề phòng.
Trước thái độ của cô, Mạch Ngạn lại ngồi chéo chân, vẻ mặt vênh váo.
“Tôi cho cô một phút để nói sự thật về mình. Nếu sau một phút cô vẫn không chịu nói hoặc không nói sự thật thì tôi không ngại đem tro cốt cô đến cho người thân đâu.”
“Tôi nói.”
Ánh mắt sắt đá của hắn khiến cô cảm thấy rùng mình. Đột nhiên lại thấy người đàn ông trước mặt này giống như một con thú hoang, hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn cô. Nhưng không phải vì thế mà cô sợ hãi, nói thật với hắn. Nói đúng hơn là cô đã nhìn thấy trong tệp tin lưu trữ của hắn chính là thông tin của cô. Điều đó cho thấy hắn đã biết thân phận của cô. Cho nên, bây giờ cô không còn gì để giấu hắn. Với cả, hắn vốn biết cô đã nhìn thấy thông tin của mình nhưng vẫn kêu cô nói sự thật. Có lẽ, đó chính là sự nhân nhượng của hắn dành cho cô. Vậy thì cô ngu gì lại chọn con đường nguy hiểm cho bản thân mình.
“Tôi là người của tổ chức Thieves. Lý do tôi đến đây là vì có một nhiệm vụ quan trọng tôi cần làm nhưng tôi đã lạc mất tổ chức của mình nên mới ở bám lấy anh để có chỗ nương tựa. Ngoài ra, tôi cũng chả có mục đích gì cả.”
“Thieves, một tổ chức cũng có tên tuổi trong giới hắc đạo. Xem ra lần này nhiệm vụ cô làm là rất quan trọng. Cô có biết gì về tôi không?”
Hắn đan hai tay vào nhau, tập trung lắng nghe Nhiễm Tranh nói.
“Tôi chỉ biết anh là một người kinh doanh bình thường.”
Dù nói thế nhưng cô sớm đã biết hắn cũng là một người trong hắc đạo lúc ở trên đảo ở Paris. Chỉ là cô không nên nói ra nhiều thứ, nó sẽ bất tiện với cô hơn.
“Nói láo! Cô biết tôi là ai mà, có phải vậy không.”
Hai con ngươi của hắn sáng rực lên nhìn cô chăm chú. Nhiễm Tranh mím chặt môi.
“Làm sao tôi biết được anh là ai chứ, tôi…”
“Lúc tôi giao dịch ở trên đảo, cô đã biết.”
Mạch Ngạn cắt ngang lời Nhiễm Tranh bằng một thông tin khiến cô cứng đơ. Việc này cô cứ tưởng hắn sẽ không bao giờ biết được nhưng tại sao lại như thế. Mạch Ngạn, hắn làm cô phải e dè trước những lời nói của mình.
Người đàn ông này khi đáng sợ sẽ trở nên đáng sợ vô cùng. Tốt nhất cô nên lựa lời nói cho thích hợp.
“Chuyện đó qua lâu rồi nên tôi không nhớ rõ.”
“Không nhớ, vậy thì bỏ qua đi. Bây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi biết mục đích tiếp theo của cô là gì và cô sẽ rời khỏi đây khi nào?”
“Mục đích của tôi chính là tìm lại những người trong tổ chức, sau đó sẽ rời khỏi đây.”
”Được vậy tôi…”
“Khoan đã, tôi vẫn chưa nói hết.”
Nhiễm Tranh trở nên giảo hoạt, cô vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn.
“Đó chỉ là suy nghĩ trước đậy của tôi cho tới khi tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của anh và tôi biết mình sẽ không cần phải đi đâu cả. Ý của tôi là, chỉ cần đi theo anh thì tôi có thể gặp được họ và hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
“Ra vậy. Cô đã xem tin nhắn rồi.”
Thái độ Mạch Ngạn liền thay đổi, hắn đột nhiên mỉm cười với cô. Nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa điều gì đó. Mạch Ngạn giơ tay ra kéo mạnh cô ngồi xuống sofa.
“Vừa hay, tôi đang nghĩ mình cần nên có một tên xảo quyệt thích trộm đồ của người khác. Cô thấy sao nếu làm việc cho tôi.”
“Làm việc cho anh?”
Cô trợn mắt nhìn Mạch Ngạn, không tin được hắn lại nói ra những lời này. Hắn mà lại muốn cô làm việc cho hắn ư! Hay là hắn đang cố tình gài bẫy cô? Nhưng gài bẫy cô để được gì nhỉ?
Ánh mắt lưỡng lự nhìn Mạch Ngạn, cô vẫn chưa chọn được câu trả lời cho mình.
Dường như hắn cũng nhận ra sự do dự trong đôi mắt của cô mà lớn giọng nói:
“Làm sao? Làm việc cho tôi cô còn sợ cái gì nữa. Hay là cô sợ tôi ngược đãi cô, trả thù chuyện lúc trước hoặc là cô đang có một âm mưu gì khác.”
“Tôi không phải có ý đó, chuyện này quá đột ngột khiến tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hay là anh cho tôi thời gian để suy nghĩ đi, sau khi nghĩ xong tôi sẽ nói cho anh biết có được không.”
“Ưm…tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay nhưng mà tôi sẽ tạm thời cho cô thời gian để suy nghĩ. Khi nào có đáp án thì đến gặp tôi.”
Nhiễm Tranh gật đầu cho qua.
…
*Những thông tin dưới đây hoàn toàn hư cấu, không có thật.
Tại một tòa lâu đài tráng lệ trên Vương Quốc Anh. Quốc vương Char đang cùng với đứa con gái ba tuổi của mình nô đùa. Một tên binh sĩ từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
“Thưa quốc vương, bên ngoài có thủ tướng Ris muốn gặp ạ.”
“Ris ư! Cho hắn vào.”
Ris hay còn tên gọi khác là Tề Ly Vũ, hắn ta từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy quốc vương liền cúi đầu chào một cách cung kính.
Quốc vương Char đưa đứa bé trẻ lại cho người hầu, ông ta nhìn Ris khẽ vẫy tay ra hiệu cho hắn ta đi theo mình.
Bên ngoài ban công rộng lớn của lâu đài, quốc vương Char ôn tồn hỏi:
“Ngươi đến tìm ta có việc quan trọng gì sao?”
“Thưa quốc vương, thần tướng vừa nhận được một tin rất quan trọng, nó có liên quan đến việc giao tranh của hai đất nước ta và Iceland.”
Ông ta nhíu mày, hỏi lại:
“Ngươi nói sao?”
“Thưa quốc vương, ý của thần tướng chính là viên đá xanh dương thời cổ đại đã xuất hiện và hiện tại nó đang ở trong đất nước của chúng ta.”
Sắc mặt ông ta bỗng thay đổi. Quốc vương Char lộ ra vẻ mặt đắng đo, suy tư. Tưởng chừng viên đá ấy đã biến mất khỏi trái đất này và không bao giờ quay lại. Nhưng hôm nay một lần nữa nó lại xuất hiện như là một điềm báo cho chuyện chẳng lành xảy ra.
Nhiều năm trước đó, khi Vương Quốc Anh và Iceland vẫn còn xảy ra chiến tranh. Khi đó, viên đá xanh dương ấy chính là biểu tượng của đất nước Iceland. Nó được xem là một món báu vật của đất nước và sức mạnh con người Iceland. Nhờ có viên đá đó, Iceland ngày một lớn mạnh và ngang tàng. Vào một ngày nọ, Vương Quốc Anh sắp trở thành thuộc địa của Iceland thì viên đá ấy đột ngột biến mất. Sự mất mác đó đã khiến con người Iceland mất đi dũng khí và sự chiến đấu. Chính vì thế Vương Quốc Anh đã nhân cơ hội phản công và lập ra một bản ký kết hòa bình giữa hai nước. Kể từ đó, đất nước mới được yên bình.
Nghĩ đến việc xuất hiện viên đá đó ở Vương Quốc Anh khiến quốc vương Char đau đầu. Lỡ như người Iceland phát hiện và nghĩ rằng năm đó là do Vương Quốc Anh đã lấy cắp nó, chắc chắn một cuộc chiến nữa sẽ xảy ra giữa hai đất nước.
Ông ta thở dài, trầm ngâm.
“Ngươi nói ta biết viên đá đó hiện giờ đang ở đâu.”
“Thưa quốc vương, viên đá đó đã bị một nhóm người trong giới hắc đạo lấy cắp. Dự kiến vào tối ngày mai họ sẽ mở một cuộc đấu giá ở chợ đen để bán nó cho các thương gia, những kẻ giàu thích sưu tập đồ cổ.”
Nghe Ris nói, quốc vương Char phản ứng mạnh mẽ, gằng giọng:
“Không thể được! Viên đá đó không lọt vào tay bất kỳ ai và nó phải biến mất khỏi thế giới này.”
“Quốc vương muốn làm sao cứ nói, thần tướng xin nghe theo.”
“Tối ngày mai ta sẽ đến đó một chuyến vào lấy bằng được viên đá. Sau đó thì ngươi sẽ phụ trách thêu hủy nó hoặc là ném nó xuống đại dương vô tận ngoài kia để cơn sóng nuốt chửng nó vào bụng.”
“Vâng, thần tướng xin nghe theo.”
Cúi đầu chào quốc vương Char, Ris quay người rời đi. Trên gương mặt hắn ta liền nở nụ cười xảo quyệt.
Sau khi về đến nhà, hắn ta liền liên lạc với một người thân cận của mình.
“Về phía quốc vương đã giải xong, việc còn lại ông hãy xử lý êm xuôi.”
Cúp máy, hắn ta khẽ cười để lộ hàm răng của mình trông rất đáng sợ.
“Tất cả sẽ kết thúc tại đây, quốc vương Char và Tô Mạch Ngạn. Mọi thứ sẽ nằm trong tay ta ha ha…”
Tối hôm đó, quốc vương Char đã hóa trang thành một người bình thường đến buổi đấu giá.
“Nhiễm Tranh, tôi đã nói cô ở lại phòng đợi tôi về sau cô vẫn muốn đi theo tôi?”
Mạch Ngạn nhìn người bạn đồng hành của mình không khỏi bất lực. Hắn vốn chỉ muốn đến đây đấu giá một mình và rời đi trong lặng lẽ. Bởi vì, hắn cũng không có ý định sẽ đấu giá một món đồ nào ở đây, trừ phi viên đá kia có sức hút với hắn.
“Anh trai, tôi đi theo anh để học hỏi kinh nghiệm. Với lại, tôi có linh cảm rằng nếu mình đến đây nhất định sẽ gặp lại người thân của mình. Cho nên anh không thể nào để tôi ở trong phòng được.”
Cô ôm chặt cánh tay của Mạch Ngạn, có chết cô cũng không buông.
“Nếu cô nói vậy tôi cũng hết cách nhưng trước tiên cô hãy buông tay tôi ra đi. Đu gì mà đu như thằng lằng vậy! Khó coi muốn chết.”
Hắn đẩy cô ra khỏi người mình nhưng làm cách nào cũng không được. Nhiễm Tranh giống như keo dính mãi không buông.
“Tôi biết chứ, nhưng mà ở đây là lần đầu tiên tôi đến nơi tôi có chút sợ. Anh cho tôi ôm một chút thôi mà.”
Nhiễm Tranh để lộ vẻ mặt đáng yêu của mình, nhất thời hắn bị sự đáng yêu ấy cám dỗ. Quay mặt đi chỗ khác, giọng có hơi run nhẹ.
“Tùy cô vậy.”
Hai người cùng nhau đi vào trong buổi đấu giá. Vị trí đắc lợi nhất đã được Tề Ly Vũ chuẩn bị từ trước cho họ.
Chờ đợi một lúc, buổi đấu giá bắt đầu. Những món đồ đắt giá và quý hiếm lần lượt lên sàn. Trong đó, có một món đồ là một cô gái trẻ. Cô ấy giống như nàng tiên sứ hạ phàm. Các bọn đàn ông đều ra giá rất cao để có được cô ấy nhưng chỉ có duy nhất một người bên cạnh Nhiễm Tranh lại thở dài, thờ ơ. Nhìn Mạch Ngạn chán nản nhắm mắt lại, cô khó hiểu liền đánh nhẹ vào tay hắn, hỏi khẽ:
“Sao anh không bỏ tiền ra để mua cô ấy. Một thiên sứ đang bị giam cầm ở dưới kia khiến bao nhiêu người mê."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.