Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 20

Tô Lâu Lạc

10/06/2021

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

- ------------------------

Dạo gần đây, các tin tức về Trầm Mộ Ngôn xác thực đã biến mất khỏi các mặt báo, không thấy hình bóng. Không phải là nàng không muốn tìm phụ nữ chơi đùa, phung phí thời gian, mà chính là công tác không cho phép nàng có thể thảnh thơi được một ngày.

Nàng thật sự không hiểu, Thư Hoài Đạt thế nhưng lượng công việc còn lớn hơn mình, vậy mà trạng thái vẫn còn điêu luyện và thành thạo như vậy. Nàng làm không được như Thư Hoài Đạt, mỗi sáng đến công ty thì liền bận bịu cho đến giờ tan tầm, cho dù về đến nhà thì cũng vẫn làm việc, thực sự không có thời gian để tìm thú vui bên ngoài nữa rồi.

Nhà dột lại còn gặp mưa, vốn sự việc còn chưa xử lý xong, việc hợp tác giữa Trầm thị và Cố thị còn xảy ra điểm vấn đề.

"Trầm tổng, người phụ trách của Cố thị bên kia đối với vấn đề trong tài liệu này vẫn chưa trả lời. Bọn họ đã kéo dài một tuần lễ rồi." - Một người đàn ông, là quản lý chi nhánh đứng bên cạnh bàn làm việc của Trầm Mộ Ngôn mà báo cáo vấn đề, biểu cảm khá là lo lắng.

"Anh đi ra ngoài trước, cái này tôi tự xử lý." - Trầm Mộ Ngôn ra hiệu hắn đi ra ngoài, sau đó dùng đầu bút đặt nhẹ lên tài liệu văn kiện, vẻ mặt tràn ngập suy tư.

Hợp đồng này tuy rằng không phải do đích thân nàng đi bàn bạc, nhưng độ quan trọng đối với công ty không thể xem nhẹ. Người phụ trách hợp đồng này nếu như muốn kí kết nhanh hơn, thì nhất định phải tạo ra áp lực, trừ phi hắn tìm được lý do rõ ràng để có thể đình chỉ hợp đồng này.

Nghĩ tới đây, Trầm Mộ Ngôn lập tức bấm lấy dãy số của Cố Thấm Phong. Vừa vặn, hình như cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy cô ấy.

"Có việc gì thế?" - Cố Thấm Phong thanh âm ôn hòa mang theo chút xa cách, cùng Úc Uyển Ương thanh âm vui vẻ khi nói chuyện là hoàn toàn khác xa nhau.

"Cố.." - Trầm Mộ Ngôn ngập ngừng - "Cố Thấm Phong, bây giờ cô có thời gian không, tôi có việc gấp muốn tìm cô?" - Trầm Mộ Ngôn định gọi một câu "Cố Tổng", nhưng nàng suy nghĩ một chút, chính mình lần trước cũng yêu cầu cô ấy gọi tên của mình, không có lý do gì khiến mình không thể gọi tên của cô ấy.

"Chuyện gì?" - Cố Thấm Phong lại một câu lạnh nhạt, không có nhấp nhô lên xuống mà hỏi.

"Một hai lời nói qua điện thoại thì không rõ ràng, tôi đến văn phòng của cô, có thuận tiện lắm không?"

Ở bên kia, Cố Thấm Phong suy nghĩ một lúc. Lúc Trầm Mộ Ngôn đang định nói nếu hiện tại không có thời gian thì hẹn khi khác cũng được, thì Cố Thấm Phong lại lên tiếng, "Thuận tiện."

"Vậy tôi đến ngay đây. Cô bàn giao một tiếng với người của cô, đừng cản tôi." - Trầm Mộ Ngôn vừa nói, một bên cầm cặp văn kiện còn có chìa khóa xe, rồi đi ra khỏi văn phòng.

Công ty Cố thị cách Trầm thị khoảng nửa tiếng đồng hồ. Lúc Trầm Mộ Ngôn đến, thuận lợi được thư kí dẫn một đường đi vào văn phòng của Cố Thấm Phong. Chỉ là lúc Trầm Mộ Ngôn đi vào văn phòng thì vị thư kí đứng sau lưng nàng lại nhớ đến lời của lãnh đạo vừa mới dặn dò mình khi nãy.

"Lát nữa sẽ có một người phụ nữ đến, bộ dạng của cô ấy rất là kiêu hãnh và khoa trương, sẽ khiến cho mười người đàn ông thì hết tám người đã quay đầu lại nhìn. Lúc cô ấy đến thì em dẫn cô ấy đến phòng làm việc của tôi nhé."

"Cố Thấm.." - Trầm Mộ Ngôn cho rằng trong phòng làm việc chỉ có một mình Cố Thấm Phong. Ai biết sau khi đi vào thì liền ngạc nhiên như vậy, liền nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào trước bàn làm việc của Cố Thấm Phong, vẻ mặt của anh ta hơi bất mãn.

"Đường đại thiếu gia, hiếm thấy a?" - Trầm Mộ Ngôn nhướng mày, một thân kiêu căng mà xinh đẹp, khí chất quyến rũ như vậy, để cho Đường Quân Hạo nhanh chóng sáng mắt lên, vì ngại có Cố Thấm Phong ở đây nên nhanh chóng che giấu đi.

"Đây không phải là Trầm đại tiểu thư của Trầm gia sao, thật ngại quá, ngưỡng mộ đã lâu bây giờ mới có dịp chính thức gặp mặt." - Đường Quân Hạo đứng thẳng thân thể, đưa tay qua nắm tay Trầm Mộ Ngôn, cũng không nắm quá lâu mà dừng lại, thế nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại mang vài phần tà khí.

Hai người một nam một nữ, đứng trong phòng làm việc mà chào hỏi lẫn nhau. Hai người này tuy rằng đều biết đối phương, nhưng cũng ít có lui tới. Bởi vì gia đình của hai người cực kì đứng đắn và nghiêm túc, nên cho dù biết đứa con nhà mình tác phong không đoan chính, thì cũng phải ngăn chặn sự qua lại giữa hai người này, chỉ sợ con mình bị ảnh hưởng nếp sống cẩu thả của đối phương mà càng ngày càng sai lệch.



"Tôi mới phải ngưỡng mộ Đường đại thiếu gia đã lâu nha. Đều biết lâu như vậy rồi, nhưng lại không có mấy khi gặp nhau." - Trầm Mộ Ngôn mặc dù cũng có hoa danh ở bên ngoài, nhưng đối với đối tượng mà nàng tiếp xúc thì nàng cực kì soi mói. Đường Quân Hạo này, loại người như anh ta dĩ nhiên sẽ không dung nạp vào mắt của nàng.

"Còn không phải bởi vì Trầm tiểu thư bận chuyện sao?" - Đường Quân Hạo đến gần hai bước, đáy mắt lóe lên một tia không rõ thâm ý.

Tướng mạo của Đường Quân Hạo vẫn được tính là đẹp đẽ. Chỉ là khí chất trên người của hắn hoàn toàn đánh bại vẻ đẹp này. Khiến cho cả người hắn tạo ra một luồng cảm giác không an toàn, trái lại còn có chút ác liệt.

"A, biết là tốt rồi." - Trầm Mộ Ngôn chán ghét cau mày. Cố Thấm Phong, người này là choáng váng ngã đụng đầu mất não hay sao, làm thế nào có thể yêu thích loại đàn ông này?

Đường Quân Hạo đứng bên cạnh Cố Thấm Phong, quả thực chính là kéo xuống ánh mắt thưởng thức của Cố Thấm Phong, quá tệ.

"Khục khục." - Cố Thấm Phong ho khan hai tiếng, đánh gãy hai người đang nói chuyện qua lại. Nàng nhìn Đường Quân Hạo, lên tiếng - "Quân Hạo, em cùng Trầm tiểu thư có chuyện muốn nói. Anh về trước đi, sự việc lúc nãy anh nói với em, qua mấy ngày nữa hãy nói sau."

Cố Thấm Phong biểu hiện tự nhiên, trước tiên liếc mắt một cái nhìn Trầm Mộ Ngôn, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Đường Quân Hạo. Thật ra nàng là cố ý để Trầm Mộ Ngôn bước vào đây. Đường Quân Hạo đang khẩn cấp mà muốn định ra hôn sự, nàng lại vào lúc này mà cảm thấy do dự, thế này mới phải mượn Trầm Mộ Ngôn đến, chắn đi Đường Quân Hạo.

"Vậy anh chờ tin tức của em, nhưng ngàn vạn lần đừng quên mất nó em nhé." - Đường Quân Hạo đối mặt Cố Thấm Phong, tác phong liền nghiêm chỉnh không ít.

Hắn chân trước vừa đi, Trầm Mộ Ngôn liền đem văn kiện đặt lên bàn làm việc của Cố Thấm Phong.

Nàng luôn cảm thấy hai người này không hề có dáng vẻ của đôi vợ chồng sắp kết hôn với nhau. Trước tiên không nói đến tính tình của Đường Quân Hạo đánh chết cũng không nổi, liền ngay cả Cố Thấm Phong cũng không có nửa điểm giống như là đang chìm đắm vào tình yêu này. Cũng không nhất thiết là phải biểu hiện ra, chỉ là ở giữa hàng lông mày của Cố Thấm Phong, Trầm Mộ Ngôn nhìn ra được nàng đang ưu sần nhàn nhạt, những cái khác, tình yêu say đắm hay là thiết tha, đều không có.

"Cô có việc gì gấp muốn tìm tôi?" - Cố Thấm Phong đi vòng qua bàn công tác, ngồi xuống ghế sôpha, ý bảo Trầm Mộ Ngôn lại đây - "Ngồi xuống rồi nói đi."

"Là hợp đồng hợp tác giữa hai nhà chúng ta về mảnh đất mới mở ở khu thương nghiệp phía Nam kia xảy ra chút vấn đề. Có một phần vật liệu là từ bên công ty của cô phụ trách, thế nhưng lúc kiểm tra lại thì mới phát hiện vấn đề, hiện tại tài chính được báo lại không chính xác."

Trầm Mộ Ngôn đưa văn kiện cho Cố Thấm Phong, Cố Thấm Phong lại khoát tay áo không có tiếp nhận. Nàng khẽ nâng lên khóe môi, hai hàng lông mày hơi nhíu, "Tôi đang định hai ngày nữa sẽ nói với cô. Chủ quản phụ trách chuyện này đang bị nghi ngờ là có tiết lộ cơ mật của công ty, hiện tại đã ôm tiền lẩn trốn. Chúng tôi vừa mới báo án. Cho nên tôi sẽ mau chóng điều một người mới đến để tiếp nhận phụ trách và xử lý việc này. Phương diện tài chính cũng sẽ được chúng tôi bổ sung, thật xin lỗi."

Hai ngày này, nàng thực sự là bận đến sứt đầu mẻ trán. Một bên là công ty gặp chuyện không may, một bên là Đường Quân Hạo khẩn cấp yêu cầu chuyện đính hôn, khiến cho nàng nửa điểm để nghỉ ngơi cũng đều không có.

"Nguyên lai là như vậy." - Trầm Mộ Ngôn giật mình, này là chuyện tư không thể công bố, nhưng chuyện này ở giới thương trường xem ra không thiếu. Nàng nhìn Cố Thấm Phong, mới phát hiện cô đang có biểu hiện mệt mỏi.

"Xin lỗi, còn để cho cô đi một chuyến như vậy." - Cố Thấm Phong mỉm cười, ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng là cảm ơn sự xuất hiện kịp thời của Trầm Mộ Ngôn.

Phải biết, từ sáng sớm Đường Quân Hạo đã điện thoại nói muốn lại đây. Vừa rồi, lúc Trầm Mộ Ngôn tiến vào văn phòng, hắn ta đã muốn ở trong này năn nỉ nàng nửa tiếng đồng hồ. Hắn không nói rõ mục đích của mình, chỉ là đề nghị nàng nên đính hôn rồi sau đó hẳn cưới sau. Chỉ là nàng không hiểu vì sao hắn lại không giằng nổi sự nóng lòng như vậy, càng làm cho Cố Thấm Phong cảm thấy nội tâm mình đối với việc đính hôn này là phản cảm đến cùng.

"Cố Thấm Phong, cô yêu thích Đường Quân Hạo sao?" - Trầm Mộ Ngôn lại nắm đề tài kéo về hướng tình cảm, có nhiều hứng thú mà nhìn Cố Thấm Phong.

Nàng cảm thấy, Cố Thấm Phong loại phụ nữ này hẳn là dạng truyền thống và quy củ. Khả năng chung sống với nàng thì một câu nói nặng, nàng cũng sẽ không bao giờ nói ra. Tuy là không đến mức nhẫn nhục chịu đựng, nhưng sự nhẫn nại của nàng vẫn có thể so sánh được với Thư Hoài Đạt.

Cố Thấm Phong nghe vậy liền ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, "Đương nhiên yêu thích."



"Cô đang ngồi trước mặt tôi và nói dối." - Trầm Mộ Ngôn không chút nhân nhượng mà chọc thủng lời nói dối của nàng - "Nếu như cô thật sự yêu thích hắn, như vậy vừa nãy hắn đối với tôi như vậy, cô nên biểu hiện ra sự bất mãn mới phải. Thế nhưng cô không có, ánh mắt vẫn bình tĩnh đến độ như vậy. Nếu như là cô chỉ muốn đứng trước mặt hắn mà ngụy trang sự bình tĩnh của mình, như vậy sau khi hắn đi rồi, cô vẫn không nên bình tĩnh như vậy với tôi."

Có một kiểu phụ nữ như thế này, đứng trước người đàn ông của mình, cô ta dĩ nhiên sẽ tỏ ra ôi tôi đây thật rộng lượng. Thế nhưng lúc người đàn ông ấy không có ở đây, thì cô ta liền lộ ra cảm xúc chân thật của mình.

Rất rõ ràng, Cố Thấm Phong không phải là kiểu phụ nữ như vậy. Sau khi Đường Quân Hạo đi rồi, nàng thậm chí còn mỉm cười và ngồi nói chuyện với Trầm Mộ Ngôn.

Nghe Trầm Mộ Ngôn một câu mà nói trúng tim đen của mình. Cố Thấm Phong nói không ngạc nhiên thì chắc chắn sẽ là nói dối. Nàng không nghĩ sẽ có người không nhìn ra được, thế nhưng dám như thế nói thẳng với nàng, thì chỉ có một mình Trầm Mộ Ngôn đang ngồi trước mặt nàng đây.

"Vậy thì thế nào đây?" - Cố Thấm Phong cười cười - "Hiện tại xã hội này không phải là như vậy sao?" - Nàng nhìn Trầm Mộ Ngôn, ánh mắt hiện lên chút trào phúng.

"Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, cô là người hiểu được chuyện tình yêu à? Hay là muốn nói so với người khác thì cô lại càng là loại người để ý tình yêu nhiều hơn, không chấp nhận loại tình cảm có dính tạp chất ở bên trong?"

Bất luận kẻ nào, thì cũng đều có tư cách nói chuyện này với mình, duy chỉ có Trầm Mộ Ngôn là không có khả năng. Cô ấy là một người chuyên đi đùa bỡn tình cảm của kẻ khác, dựa vào cái gì nói chính mình đây?

Nếu Trầm Mộ Ngôn hiểu được tình yêu là gì, thì chỉ sợ thiên hạ này không có người phụ lòng người khác.

Trầm Mộ Ngôn kiêu kì mà mỉm cười, khóe môi hiện lên sự trào phúng không kém Cố Thấm Phong, "Cố Thấm Phong, tôi nói cho cô biết. Cô đừng có nghĩ tôi như vậy, tôi giao du với rất nhiều người, điểm này không giả. Nhưng tôi cùng với những người này ở cùng nhau, đều là có hảo cảm với nhau, tách ra cũng bởi vì hảo cảm không còn. Chẳng lẽ muốn tôi như vậy mà gắng gượng đi qua cả đời, không yêu nữa mà vẫn muốn sống cùng, đối với đối phương không phải rất không công bằng sao?"

Bao gồm cả việc hiện tại nàng bao nuôi tiểu minh tinh kia cũng là như thế, nếu có một ngày nàng chán ngán sự hiện diện của đối phương, nghĩ muốn kết thúc, thì đoạn quan hệ như vậy sẽ ngay lập tức được chấm dứt. Tận hưởng lạc thú trước mắt không phải rất tốt sao?

Vì cái gì nhất định phải buộc chặt chính mình trong một cuộc sống nhàm chán như vậy?

Nàng biết ấn tượng xấu của mình trong mắt Cố Thấm Phong hiện tại đã được liệt vào bốn chữ

"Thâm căn cố đế". Nàng làm cái gì, Cố Thấm Phong đều cho rằng nàng đang lạm tình, không phải là người đứng đắn hết cả thôi.

Đối với câu trả lời này của Trầm Mộ Ngôn, Cố Thấm Phong nhất thời không tìm thấy được điểm nào phản bác để nói lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, càng làm cho nàng trầm mặc hơn lúc bình thường.

"Còn có, những người ở chung với tôi, đều không lộ ra một chút không tình nguyện, cho dù là có lộ ra một chút không tình nguyện, thì tôi cũng không ép buộc. Loại tình cảm này, là chuyện ta tình ngươi nguyện. Thế nhưng cô đâu có tình nguyện, chỉ biết ngày này qua ngày khác mà nhẫn nại, lại còn nhẫn nại thật lâu, này thì như thế nào a?"

Trầm Mộ Ngôn không sợ chết mà nói, muốn thay đổi ấn tượng về mình trong mắt của Cố Thấm Phong. Tận hưởng lạc thú trước mắt cùng chuyện lạm dụng tình dục là hoàn toàn khác nhau, nàng cũng không phải cùng một lần giao du với rất nhiều người. Mỗi người đều là một lần, chia tay người này thì đến người khác, có cái gì không đúng sao?

"Đủ rồi!" - Cố Thấm Phong hai con mắt u ám một cách thâm thúy, âm thanh trầm thấp có điểm tức giận - "Đây không phải là điều mà cô nên nói. Nếu như không còn chuyện gì, thì nhanh rời khỏi văn phòng của tôi."

Trầm Mộ Ngôn bĩu môi, đây rõ ràng là bộ dáng bị nói trúng tim đen đây mà. Nàng đứng lên, đi ngang qua Cố Thấm Phong. Lúc đi ngang qua thì liền khom người, dùng ngón tay cái nâng lên chiếc cằm khiêu gợi của Cố Thấm Phong, kiều mị mà nói, "Tiểu Phong yên tâm nha, người ta chỉ là chướng mắt bạn trai của Tiểu Phong thôi. Nếu như nói đến người mà người ta để ý.." - Trầm Mộ Ngôn cúi đầu, nói nhỏ vào tai nàng - "Thì người đó cũng không phải là cưng đâu."

Dứt lời liền đi ra khỏi văn phòng của Cố Thấm Phong, để lại Cố Thấm Phong ngồi ở nơi đó mà trải qua một trận mê man, một hồi sau mới phản ứng lại được.

Ai muốn Trầm Mộ Ngôn cô để ý tôi chứ?!

Editor có lời muốn nói: Tiểu Phong nên kiên nhẫn nha, đừng để Trầm yêu tinh chọc tức nha. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Túng Ngã Triêu Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook