Chương 65
Tô Lâu Lạc
10/06/2021
EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Úc Uyển Ương ngủ thật sự trầm, ở trong mộng, cô không còn mơ thấy sự đau buồn ngày hôm đó nữa. Cô mơ thấy một căn nhà, căn nhà của cô và Thư Hoài Đạt.
Mỗi một nơi trong nhà đều được thiết kế dựa theo sở thích của hai người, cùng nhau bàn bạc và quyết định, phong cách yêu thích của hai người đơn giản thanh nhã. Mỗi ngày trôi qua rất là hạnh phúc, hai người nuôi một con mèo màu cam, có hình thể như giống chó Samoyed.
Mỗi ngày Thư Hoài Đạt tan làm trước, hoặc là hai người cùng về với nhau, người nào tới đón, thì người kia nhào vào lòng. Phảng phất như muốn nói, hoan nghênh về nhà.
"Hoài Đạt..." Úc Uyển Ương mơ hồ gọi tên người yêu, hai tay vô thức ôm sát lưng trơn bóng của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt quay lại, chống đỡ mặt, khuỷu tay để trên gối, cười nhìn Úc Uyển Ương miễn cưỡng làm bộ dáng làm nũng, vùi đầu vào lòng của nàng, Thư Hoài Đạt mím môi cười, cùi đầu nói: "Buổi sáng tốt lành..."
"Ân?" Úc Uyển Ương dùng sức híp mắt, ngẩng đầu theo khe hở nhìn thấy đầu vai trắng nõn mượt mà có một dấu răng rất rõ, nàng nháy mắt tỉnh táo lại, trên mặt lập tức đỏ lên.
Thư Hoài Đạt cũng liếc mắt nhìn đầu vai của mình, cười như không cười nhìn Úc Uyển Ương, nhún vai nói: "Như thế nào? Hiện tại thẹn thùng hình như đã muộn." Đã qua một đêm, mà dấu răng vẫn thấy rõ ràng như vậy, chứng tỏ tối qua Úc Uyển Ương dùng rất nhiều lực.
Úc Uyển Ương tất nhiên cũng hiểu được chuyện này, cô điều chỉnh tư tế, nâng tay mơn trớn xung quanh dấu răng, đầy áy náy lên tiếng: "Rất đau phải không? Thực xin lỗi, em đã dùng quá nhiều lực..."Đã có một khoảng thời gian trôi qua vẫn thấy rõ như vậy, xem ra tối qua lúc cao triều đã dùng sức cắn Thư Hoài Đạt, có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa thì dấu răng mới phai đi.
Nghĩ như vậy, cô rất đau lòng liền bị Thư Hoài Đạt chế nhạo đến ngượng ngùng, nhẹ nhàng tới gần hôn lên dấu răng.
"Như vậy, có phải đã tốt hơn một chút hay không?" Úc Uyển Ương gối lên khuỷu tay Thư Hoài Đạt, cảm thấy trong lòng rất cảm động.
"Tâm lý cảm nhận được một chút." Thư Hoài Đạt rõ ràng ôm chặt không để nàng lui ra sau, thuận thế nằm lại trong chăn.
Tầm mắt của Úc Uyển Ương lướt qua cổ của Thư Hoài Đạt, ánh sáng ngoài cửa sổ bị bức màn cản trở nên chỉ nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, nhưng ánh sáng này ẩn ẩn biểu hiện thời gian đã không còn sớm nữa. Cô đột nhiên nhớ là không có báo với Chu Nghê một tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Thư Hoài Đạt, chỉ sợ là đi không được rồi...
"Uyển Ương..." Âm thanh Thư Hoài Đạt vẫn nhu hòa như bình thường, tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng Úc Uyển Ương.
"Ân?"
"Chị vừa nhận được một bưu kiện rất quan trọng, chị phải đi công tác một thời gian, có lẽ trong vòng một tuần có thể trở về." Thư Hoài Đạt nghĩ nghĩ rồi nói ra tất cả, nếu có thể thông qua internet giải quyết, thì nàng sẽ không cần phải đích thân đi.
"Lúc nào chị đi?"
Úc Uyển Ương bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của nàng, cũng không có làm nũng với nàng, xem ra không được nhìn thấy bộ dáng yếu đuối dựa dẫm của cô rồi, vừa rồi còn tưởng Úc Uyển Ương sẽ có biểu hiện không tình nguyện.
"Buổi sáng ngày kia, chị sẽ đi với Mộ Ngôn." Thư Hoài Đạt cúi đầu má xát trán của cô, hỏi: "Không có gì muốn nói sao?"
Quyết định này cũng rất gấp, chỉ còn hai ngày ôn tồn sau đó liền phải xa nhau cả tuần. Úc Uyển Ương không phải nói là mình hiểu Thư Hoài Đạt được bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể cảm nhận được nàng đối với mình đã dùng vài phần tâm ý, nếu không phải nhất định phải đi, Thư Hoài Đạt sẽ không đưa ra quyết định này.
"Chuyện muốn nói thì đương nhiên là có rồi." Úc Uyển Ương vén luồng tóc trước ngực của nàng, nhẹ nhàng gảy, mập mờ mà nói: "Đó chính là, buổi tối ngày kia, chị sẽ bắt đầu ngủ không được an ổn."
Thư Hoài Đạt mỉm cười, cầm tay không an phận của Úc Uyển Ương: "Vậy để chị có thể ngủ an ổn, trước khi ngủ chúng ta đều nói chuyện điện thoại." Thư Hoài Đạt đột nhiên nhớ tới nàng đã từng nói đùa với cô, sẽ đem Úc Uyển Ương cất vào trong túi áo mang đi. Úc Uyển Ương nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Hoài Đạt, nãy chị nói có lẽ trong vòng một tuần về, nếu công việc chưa xong, vậy phải mất bao lâu?"
"Nếu công việc chưa xong, chắc phải nửa tháng." Thư Hoài Đạt nhướn mày lên, Úc Uyển Ương rốt cuộc cũng lộ biểu tình ra ngoài, vừa rồi quá bình tĩnh, yên ổn làm nàng cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa...
"Những thương nhân như chị, mỗi lần công tác cũng lâu như vậy sao? Chị Thấm Phong đi công tác cũng rất lâu..." Úc Uyển Ương lên tiếng nói ra sự bất mãn của mình.
"Chị sẽ nhanh chóng xử lý công việc cho xong, trong khoảng thời gian này, em hãy ở bên nhà dì đi." Ngón tay Thư Hoài Đạt vuốt ve mày của cô, tinh tế cọ xát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng thấp giọng nói: "Lúc chị không có ở đây, dù cho bất cứ ai có liên quan tới chị, lén tìm em thì em đều từ chối đi, không gặp, ngoài trừ chị Chu. Nếu như có chuyện gì mà em cảm thấy khó giải quyết, thì hãy tìm chị Chu."
"Chuyện này chị không nói, em cũng biết." Úc Uyển Ương cười hiểu rõ, chóp mũi nhẹ nhàng ma xát chóp mũi Thư Hoài Đạt: "Gần đây quá sủng em nên đã quên mất em là một người trưởng thành?"
Ngay cả Úc Uyển Ương cũng biết rõ, cô đã đem quá nhiều nhược điểm lộ ra trước mặt Thư Hoài Đạt, cũng đem quá nhiều tình cảm đặt trên người Thư Hoài Đạt, cô như vậy cũng làm cho Thư Hoài Đạt không kềm chế được mà lo lắng.
Thư Hoài Đạt từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên cười nói: "Ở trước mặt chị, em có thể không cần thể hiện mình là một người trưởng thành."
"Khó mà làm được..." Đáy lòng Úc Uyển Ương nóng ấm, thể hiện rõ ý tứ của cô, tay nhẹ nhàng vẻ vòng vòng sau lưng Thư Hoài Đạt, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Nếu em không phải là người trưởng thành, vậy tối hôm qua, tính là gì đây? Không nghĩ tới Thư tổng lại có loại đam mê này..."
Thư Hoài Đạt dở khóc dở cười, chỉ có thể đem người đang tươi cười đầy ẩn ý ôm chặt trong lòng, biểu tình thì rất vững vàng nhưng giọng nói thì lại rất vui vẻ: "Nói hưu nói vượn. Không cho nói nữa, ngủ thêm một chút, hôm nay nghỉ ngơi một ngày được rồi, tối nay chị chở em tới phim trường, để em lấy xe của mình về..."
Úc Uyển Ương nghe lời nhắm mắt lại, qua hai ngày nữa, cô phải xa nàng ít nhất một tuần, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có chút không thích ứng được việc không có Thư Hoài Đạt ở bên cạnh.
Dù sao cũng đang ở chỗ của Tống Lan Anh, cũng không thể quá mức làm càn được. Tới gần giữa trưa, hai người mới rời giường, rửa mặt chải đầu, sau đó ăn cơm trưa với Tống Lan Anh rồi mới rời khỏi.
Chuẩn bị phải đi công tác, Trầm Mộ Ngôn cũng đứng ngồi không yên. Không biết có nên tìm Cố Thấm Phong một chút hay không?
Đang lúc còn do dự, thì xe của Trầm Mộ Ngôn đã dừng dưới công ty của Cố Thấm Phong rồi. Tới thì cũng đã tới rồi, không lên gặp thì đúng là không phải phong cách của nàng rồi.
Cảm tình quả nhiên dễ dàng làm cho một người đánh mất động lực cơ bản nhất. Nàng không phải là người luôn sợ đầu sợ đuôi, hiện giờ chỉ cần việc gì liên quan đến Cố Thấm Phong, thì Trầm Mộ Ngôn đều cân nhắc trái phải, sợ nếu đi sai một bước sẽ đánh mất phần tình cảm ở tương lai này.
Lúc Trầm Mộ Ngôn còn ở gần đó đi qua đi lại, trợ lý của Cố Thấm Phong đã lặng lẽ gọi điện thông báo cho Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong đang chăm chú xem xét tài liệu, biết được Trầm Mộ Ngôn đến rồi mà còn do dự, cô không thể không thừa nhận, tâm của cô vì vậy mà mềm mại đi rất nhiều.
Cố Thấm Phong dùng điện thoại nội bộ gọi xuống đại sảnh, nói: "Mời Trầm tiểu thư tới văn phòng của tôi."
Trầm Mộ Ngôn đi tới văn phòng Cố Thấm Phong, thì thấy cửa đã được mở sẵn, Cố Thấm Phong đặt ly trà lên bàn, sau đó đứng thẳng dậy nói: "Còn không đi vào, bộ còn muốn chờ thêm những người khác tới tham quan văn phòng của tôi sao?"
Người kia nghe nói giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đi vào rồi đóng cửa lại.
"Tới tìm tôi có chuyện gì?" Cố Thấm Phong ngồi trên sô pha, tay tùy ý đùa nghịch bộ trà cụ trên bàn.
Cố Thấm Phong cũng không thích uống trà, cũng không nhớ rõ bộ trà cụ này là của ai đưa tới, chỉ là ngẫu nhiên phải chiêu đãi khách, sẽ bảo trợ lý lấy bộ trà này ra, pha một bình trà thượng đẳng. Hành động của Cố Thấm Phong hiện tại, chẳng qua muốn che dấu việc ở cùng Trầm Mộ Ngôn thấy không được tự nhiên, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, cô không điều khiển được tự động nhớ lại cảnh hai người hôn môi.
"Tiểu Phong tử, ngày kia tôi phải đi công tác, phải đi rất lâu." Trầm Mộ Ngôn cũng không có nói thời gian chính xác với nàng, tư tâm muốn xem Cố Thấm Phong có dặn dò gì mình không, có luyến tiếc khi không gặp mình không?
Hy vọng của nàng rốt cuộc cũng không thất bại, nàng thấy Cố Thấm Phong đang đùa nghịch trà cục thì hơi hơi dừng lại một chút, vài giây sau mới hỏi: "Rất lâu là bao lâu? Đi ngoại giao sao?"
Trầm Mộ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, giữ chặt cô lại, làm cô phải dừng lại động tác tay của mình, vui sướng lên tiếng: "Cô không muốn tôi đi, có phải hay không?"
"Không có..." Tâm sự Cố Thấm Phong bị chọc thủng, chỉ cảm thấy tay bị Trầm Mộ Ngôn nắm chặt sinh ra một cảm giác rất lạ. Trong lòng giống như một cái trống nhỏ bị đánh vào từng hồi từng hồi rung động, hai má cô đỏ lên, giống như trái đào mật mà Trầm Mộ Ngôn thích ăn.
Ngón tay Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của cô, âm thanh không giống như người phóng túng trước kia nữa: "Không phải ngoại giao, chỉ là đi công tác thôi, một tuần hoặc là nửa tháng có thể trở về. Tiểu Phong tử, cô sẽ nhớ tới tôi phải không?"
Trầm Mộ Ngôn chỉ lo cao hứng, hoàn toàn không ý thức được Cố Thấm Phong đang xấu hổ. Vốn tưởng là phải thời gian dài mới có thể gặp lại, không nghĩ tới chỉ là đi công tác một thời gian ngắn thôi, vậy mà lúc nãy chính mình lại lộ ra cảm xúc không nỡ, có thế nào không bực mình được chứ?
Cố Thấm Phong dùng lực để rút tay mình ra, hỏi nhíu mày, đạm thanh nói: "Trầm Mộ Ngôn, có ai đã từng nói với cô chưa? Lừa gạt người khác thì sẽ có kết quả không được tốt." Cô chưa bao giờ biết Trầm Mộ Ngôn có thể dễ dàng dụ dỗ một người nói ra cảm xúc chân thật như vậy? Bất quá đổi một góc độ khác mà suy nghĩ, cô lại có hứng thú với một Trầm Mộ Ngôn như vậy.
Trầm Mộ Ngôn nửa điểm cũng không ngại, ôm lấy Cố Thấm Phong, sẳng giọng: "Ai kêu cô không thành thật? Muốn nói cái gì thì nói cái đó, như vậy không tốt sao? Vì cái gì phải luôn chịu đựng? Cô như vậy không phải cũng đang gạt tôi sao?" Trầm Mộ Ngôn có chút không rõ, Cố Thấm Phong là thích, vậy mà còn sợ nàng dẫn dắt nói rõ ra.
Đó chính là đạo lý nguyên bản của Cố Thấm Phong, đảo mắt liếc Trầm Mộ Ngôn bên cạnh. Cố Thấm Phong luôn luôn không có cách nào phản bác được Trầm Mộ Ngôn, phàm là chuyện liên quan tới phương diện tình cảm, cô chỉ có thể để cảm thụ thành thật trong lòng thôi.
Cố Thấm Phong quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn, thở dài một hơi nói: "Chuyện của Đường Quân Hạo, cô điều tra được cái gì rồi?"
"Tôi đang tiến hành, cô đừng nóng vội..." Trần Mộ Ngôn thổi một hơi bên tai cô, động tác mập mờ làm cho cả người cô run lên, lại nghe Trầm Mộ Ngôn nhẹ giọng nói: "Nhất định sẽ để cô dễ như trở bàn tay, thuận lợi thoát khỏi hắn."
Cố Thấm Phong nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn tà tứ cười cười, cảm giác xấu hổ liền nảy sinh trong lòng, như một thần chú quấn lấy trái tim cô.
Cố Thấm Phong không phủ nhận Đường Quân Hạo không đàng hoàng, ba của cô cũng ngầm đồng ý để cô điều tra Đường Quân Hạo. Nhưng trước kia, ba mẹ của Đường Quân Hạo muốn cô cùng hắn kết hôn như cây liền cành, cô đã bắt đầu có lệ cho qua, sau này thậm chí đồng ý với đề nghị làm càn của Trầm Mộ Ngôn.
Cô như vậy, thì có gì khác so với Đường Quân Hạo? Cô cứ tưởng đạo lý nằm ở phía của mình, kỳ thật cô đã bị lây nhiễm tật xấu từ lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện ra thôi.
"Trầm Mộ Ngôn, ngày kia đã đi rồi, hai ngày này hãy về sớm ăn cơm với ba mẹ, còn thu xếp hành lý nữa." Cố Thấm Phong chỉ cười nhè nhẹ, thì không có biểu hiện gì khác, cô không muốn Trầm Mộ Ngôn nhìn ra sự khác thường của cô. Cảm giác của cô lên xuống như vậy, làm sao Trầm Mộ Ngôn có thể nhìn ra được chứ.
Nhưng Cố Thấm Phong không hề nghĩ tới Trầm Mộ Ngôn chú ý, Trầm Mộ Ngôn chính xác không phải là người cẩn thận, nhưng lại đem cô đặt ở vị trí đầu trong trái tim, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy cảm xúc thay đổi trong mắt của cô.
"Cô làm sao vậy? Tôi nói cô một câu, cô liền nghe theo, không giống với cô trước kia. Cô đừng vội phủ nhận, tôi đã nói tôi có hảo cảm với cô, tự nhiên sẽ rất để ý cô, lời nói của cô, động tác của cô, tôi đều nhìn rất rõ ràng, đừng nghĩ sẽ gạt tôi. Cố Thấm Phong, cô không gạt được tôi."
Trầm Mộ Ngôn cảm thấy bất an rất mãnh liệt, rõ ràng Cố Thấm Phong đang ở trước mặt nàng, nhưng nàng lại cảm giác không thể nào nắm bắt được. Thà Cố Thấm Phong đôi co với nàng còn hơn là như bây giờ, làm cho nàng cảm thấy không ổn, tựa hồ cô đã hạ quyết tâm muốn làm cái gì đó.
"Tôi không có lừa cô, chỉ là muốn cô trở về sớm một chút để thu sếp rồi còn nghỉ ngơi nữa." Cố Thấm Phong lại lần nữa giải sầu cười cười, chỉ là trong lòng cô kịch liệt nhảy dựng, cúi đầu chậm rãi cầm tay Trầm Mộ Ngôn đang đặt ở eo của mình ra.
Nhưng cô không phải muốn lấy tay nàng ra vì không muốn cùng Trầm Mộ Ngôn thân thiết, mà cầm tay của nàng đặt vào lòng bàn tay của mình. Lòng bàn tay Trầm Mộ Ngôn mềm mại non mịn, ngón tay mảnh khảnh nhìn rất là xinh đẹp, cô thế nhưng lại lưu luyến không muốn buông ra.
"Tiểu Phong tử, tôi có thể ngẫu nhiên gọi điện cho cô không?" Trầm Mộ Ngôn nhìn Cố Thấm Phong đang cúi đầu, thừa dịp cô không có để ý, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
"Cô không bận thì có thể gọi." Cố Thấm Phong bắt đầu hưởng thụ giờ khắc ôn tồn này, không muốn để ý tương lại có hậu quả gì.
Cố Thấm Phong cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không phải thánh nhân gì, chỉ muốn được ấm áp đơn giản như thế này thôi. Như con thiêu thân lao đầu vào lửa như thế này, không phải là chuyện mà một người có lý trí nên làm.
"Trầm Mộ Ngôn..." Cô muốn nói lại thôi, trong lòng hình như có thêm một cảm giác chua xót.
"Ân?"
"Không có gì." Cố Thấm Phong muốn hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn, muốn hỏi Trầm Mộ Ngôn có thể thích cô bao lâu, nhưng cuối cùng chỉ cười cười không thể mở miệng hỏi được, đem nghi vấn chôn sâu dưới đáy lòng, giương mắt thân thiết nói: "Ở bên ngoài nên chú ý nghỉ ngơi, buổi tối không nên ra ngoài nhiều, dùng thời gian đó để giải quyết công việc, như vậy mới có thể trở về sớm được."
"Được, nghe lời cô." Cảm giác bất an trong lòng đều bị đôi mắt này làm tan biến hết, hóa thành một mảnh mềm mại, thấy Cố Thấm Phong không có thái độ từ chối, lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Bây giờ Trầm Mộ Ngôn mới bắt đầu tin tưởng những gì người xưa nói, cảm tình là thứ sẽ trở thành nhược điểm của một người. Ai động tình trước, sẽ là người thua một cách triệt để trong trận chiến của hai người, thất bại thảm hại.
Tác giả có lời muốn nói: Thích hợp xa nhau để bồi dưỡng tình cảm ha ha ha... Tiểu biệt thắng tân hôn a.
- -------------
Úc Uyển Ương ngủ thật sự trầm, ở trong mộng, cô không còn mơ thấy sự đau buồn ngày hôm đó nữa. Cô mơ thấy một căn nhà, căn nhà của cô và Thư Hoài Đạt.
Mỗi một nơi trong nhà đều được thiết kế dựa theo sở thích của hai người, cùng nhau bàn bạc và quyết định, phong cách yêu thích của hai người đơn giản thanh nhã. Mỗi ngày trôi qua rất là hạnh phúc, hai người nuôi một con mèo màu cam, có hình thể như giống chó Samoyed.
Mỗi ngày Thư Hoài Đạt tan làm trước, hoặc là hai người cùng về với nhau, người nào tới đón, thì người kia nhào vào lòng. Phảng phất như muốn nói, hoan nghênh về nhà.
"Hoài Đạt..." Úc Uyển Ương mơ hồ gọi tên người yêu, hai tay vô thức ôm sát lưng trơn bóng của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt quay lại, chống đỡ mặt, khuỷu tay để trên gối, cười nhìn Úc Uyển Ương miễn cưỡng làm bộ dáng làm nũng, vùi đầu vào lòng của nàng, Thư Hoài Đạt mím môi cười, cùi đầu nói: "Buổi sáng tốt lành..."
"Ân?" Úc Uyển Ương dùng sức híp mắt, ngẩng đầu theo khe hở nhìn thấy đầu vai trắng nõn mượt mà có một dấu răng rất rõ, nàng nháy mắt tỉnh táo lại, trên mặt lập tức đỏ lên.
Thư Hoài Đạt cũng liếc mắt nhìn đầu vai của mình, cười như không cười nhìn Úc Uyển Ương, nhún vai nói: "Như thế nào? Hiện tại thẹn thùng hình như đã muộn." Đã qua một đêm, mà dấu răng vẫn thấy rõ ràng như vậy, chứng tỏ tối qua Úc Uyển Ương dùng rất nhiều lực.
Úc Uyển Ương tất nhiên cũng hiểu được chuyện này, cô điều chỉnh tư tế, nâng tay mơn trớn xung quanh dấu răng, đầy áy náy lên tiếng: "Rất đau phải không? Thực xin lỗi, em đã dùng quá nhiều lực..."Đã có một khoảng thời gian trôi qua vẫn thấy rõ như vậy, xem ra tối qua lúc cao triều đã dùng sức cắn Thư Hoài Đạt, có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa thì dấu răng mới phai đi.
Nghĩ như vậy, cô rất đau lòng liền bị Thư Hoài Đạt chế nhạo đến ngượng ngùng, nhẹ nhàng tới gần hôn lên dấu răng.
"Như vậy, có phải đã tốt hơn một chút hay không?" Úc Uyển Ương gối lên khuỷu tay Thư Hoài Đạt, cảm thấy trong lòng rất cảm động.
"Tâm lý cảm nhận được một chút." Thư Hoài Đạt rõ ràng ôm chặt không để nàng lui ra sau, thuận thế nằm lại trong chăn.
Tầm mắt của Úc Uyển Ương lướt qua cổ của Thư Hoài Đạt, ánh sáng ngoài cửa sổ bị bức màn cản trở nên chỉ nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, nhưng ánh sáng này ẩn ẩn biểu hiện thời gian đã không còn sớm nữa. Cô đột nhiên nhớ là không có báo với Chu Nghê một tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Thư Hoài Đạt, chỉ sợ là đi không được rồi...
"Uyển Ương..." Âm thanh Thư Hoài Đạt vẫn nhu hòa như bình thường, tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng Úc Uyển Ương.
"Ân?"
"Chị vừa nhận được một bưu kiện rất quan trọng, chị phải đi công tác một thời gian, có lẽ trong vòng một tuần có thể trở về." Thư Hoài Đạt nghĩ nghĩ rồi nói ra tất cả, nếu có thể thông qua internet giải quyết, thì nàng sẽ không cần phải đích thân đi.
"Lúc nào chị đi?"
Úc Uyển Ương bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của nàng, cũng không có làm nũng với nàng, xem ra không được nhìn thấy bộ dáng yếu đuối dựa dẫm của cô rồi, vừa rồi còn tưởng Úc Uyển Ương sẽ có biểu hiện không tình nguyện.
"Buổi sáng ngày kia, chị sẽ đi với Mộ Ngôn." Thư Hoài Đạt cúi đầu má xát trán của cô, hỏi: "Không có gì muốn nói sao?"
Quyết định này cũng rất gấp, chỉ còn hai ngày ôn tồn sau đó liền phải xa nhau cả tuần. Úc Uyển Ương không phải nói là mình hiểu Thư Hoài Đạt được bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể cảm nhận được nàng đối với mình đã dùng vài phần tâm ý, nếu không phải nhất định phải đi, Thư Hoài Đạt sẽ không đưa ra quyết định này.
"Chuyện muốn nói thì đương nhiên là có rồi." Úc Uyển Ương vén luồng tóc trước ngực của nàng, nhẹ nhàng gảy, mập mờ mà nói: "Đó chính là, buổi tối ngày kia, chị sẽ bắt đầu ngủ không được an ổn."
Thư Hoài Đạt mỉm cười, cầm tay không an phận của Úc Uyển Ương: "Vậy để chị có thể ngủ an ổn, trước khi ngủ chúng ta đều nói chuyện điện thoại." Thư Hoài Đạt đột nhiên nhớ tới nàng đã từng nói đùa với cô, sẽ đem Úc Uyển Ương cất vào trong túi áo mang đi. Úc Uyển Ương nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Hoài Đạt, nãy chị nói có lẽ trong vòng một tuần về, nếu công việc chưa xong, vậy phải mất bao lâu?"
"Nếu công việc chưa xong, chắc phải nửa tháng." Thư Hoài Đạt nhướn mày lên, Úc Uyển Ương rốt cuộc cũng lộ biểu tình ra ngoài, vừa rồi quá bình tĩnh, yên ổn làm nàng cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa...
"Những thương nhân như chị, mỗi lần công tác cũng lâu như vậy sao? Chị Thấm Phong đi công tác cũng rất lâu..." Úc Uyển Ương lên tiếng nói ra sự bất mãn của mình.
"Chị sẽ nhanh chóng xử lý công việc cho xong, trong khoảng thời gian này, em hãy ở bên nhà dì đi." Ngón tay Thư Hoài Đạt vuốt ve mày của cô, tinh tế cọ xát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng thấp giọng nói: "Lúc chị không có ở đây, dù cho bất cứ ai có liên quan tới chị, lén tìm em thì em đều từ chối đi, không gặp, ngoài trừ chị Chu. Nếu như có chuyện gì mà em cảm thấy khó giải quyết, thì hãy tìm chị Chu."
"Chuyện này chị không nói, em cũng biết." Úc Uyển Ương cười hiểu rõ, chóp mũi nhẹ nhàng ma xát chóp mũi Thư Hoài Đạt: "Gần đây quá sủng em nên đã quên mất em là một người trưởng thành?"
Ngay cả Úc Uyển Ương cũng biết rõ, cô đã đem quá nhiều nhược điểm lộ ra trước mặt Thư Hoài Đạt, cũng đem quá nhiều tình cảm đặt trên người Thư Hoài Đạt, cô như vậy cũng làm cho Thư Hoài Đạt không kềm chế được mà lo lắng.
Thư Hoài Đạt từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên cười nói: "Ở trước mặt chị, em có thể không cần thể hiện mình là một người trưởng thành."
"Khó mà làm được..." Đáy lòng Úc Uyển Ương nóng ấm, thể hiện rõ ý tứ của cô, tay nhẹ nhàng vẻ vòng vòng sau lưng Thư Hoài Đạt, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Nếu em không phải là người trưởng thành, vậy tối hôm qua, tính là gì đây? Không nghĩ tới Thư tổng lại có loại đam mê này..."
Thư Hoài Đạt dở khóc dở cười, chỉ có thể đem người đang tươi cười đầy ẩn ý ôm chặt trong lòng, biểu tình thì rất vững vàng nhưng giọng nói thì lại rất vui vẻ: "Nói hưu nói vượn. Không cho nói nữa, ngủ thêm một chút, hôm nay nghỉ ngơi một ngày được rồi, tối nay chị chở em tới phim trường, để em lấy xe của mình về..."
Úc Uyển Ương nghe lời nhắm mắt lại, qua hai ngày nữa, cô phải xa nàng ít nhất một tuần, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có chút không thích ứng được việc không có Thư Hoài Đạt ở bên cạnh.
Dù sao cũng đang ở chỗ của Tống Lan Anh, cũng không thể quá mức làm càn được. Tới gần giữa trưa, hai người mới rời giường, rửa mặt chải đầu, sau đó ăn cơm trưa với Tống Lan Anh rồi mới rời khỏi.
Chuẩn bị phải đi công tác, Trầm Mộ Ngôn cũng đứng ngồi không yên. Không biết có nên tìm Cố Thấm Phong một chút hay không?
Đang lúc còn do dự, thì xe của Trầm Mộ Ngôn đã dừng dưới công ty của Cố Thấm Phong rồi. Tới thì cũng đã tới rồi, không lên gặp thì đúng là không phải phong cách của nàng rồi.
Cảm tình quả nhiên dễ dàng làm cho một người đánh mất động lực cơ bản nhất. Nàng không phải là người luôn sợ đầu sợ đuôi, hiện giờ chỉ cần việc gì liên quan đến Cố Thấm Phong, thì Trầm Mộ Ngôn đều cân nhắc trái phải, sợ nếu đi sai một bước sẽ đánh mất phần tình cảm ở tương lai này.
Lúc Trầm Mộ Ngôn còn ở gần đó đi qua đi lại, trợ lý của Cố Thấm Phong đã lặng lẽ gọi điện thông báo cho Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong đang chăm chú xem xét tài liệu, biết được Trầm Mộ Ngôn đến rồi mà còn do dự, cô không thể không thừa nhận, tâm của cô vì vậy mà mềm mại đi rất nhiều.
Cố Thấm Phong dùng điện thoại nội bộ gọi xuống đại sảnh, nói: "Mời Trầm tiểu thư tới văn phòng của tôi."
Trầm Mộ Ngôn đi tới văn phòng Cố Thấm Phong, thì thấy cửa đã được mở sẵn, Cố Thấm Phong đặt ly trà lên bàn, sau đó đứng thẳng dậy nói: "Còn không đi vào, bộ còn muốn chờ thêm những người khác tới tham quan văn phòng của tôi sao?"
Người kia nghe nói giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đi vào rồi đóng cửa lại.
"Tới tìm tôi có chuyện gì?" Cố Thấm Phong ngồi trên sô pha, tay tùy ý đùa nghịch bộ trà cụ trên bàn.
Cố Thấm Phong cũng không thích uống trà, cũng không nhớ rõ bộ trà cụ này là của ai đưa tới, chỉ là ngẫu nhiên phải chiêu đãi khách, sẽ bảo trợ lý lấy bộ trà này ra, pha một bình trà thượng đẳng. Hành động của Cố Thấm Phong hiện tại, chẳng qua muốn che dấu việc ở cùng Trầm Mộ Ngôn thấy không được tự nhiên, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, cô không điều khiển được tự động nhớ lại cảnh hai người hôn môi.
"Tiểu Phong tử, ngày kia tôi phải đi công tác, phải đi rất lâu." Trầm Mộ Ngôn cũng không có nói thời gian chính xác với nàng, tư tâm muốn xem Cố Thấm Phong có dặn dò gì mình không, có luyến tiếc khi không gặp mình không?
Hy vọng của nàng rốt cuộc cũng không thất bại, nàng thấy Cố Thấm Phong đang đùa nghịch trà cục thì hơi hơi dừng lại một chút, vài giây sau mới hỏi: "Rất lâu là bao lâu? Đi ngoại giao sao?"
Trầm Mộ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, giữ chặt cô lại, làm cô phải dừng lại động tác tay của mình, vui sướng lên tiếng: "Cô không muốn tôi đi, có phải hay không?"
"Không có..." Tâm sự Cố Thấm Phong bị chọc thủng, chỉ cảm thấy tay bị Trầm Mộ Ngôn nắm chặt sinh ra một cảm giác rất lạ. Trong lòng giống như một cái trống nhỏ bị đánh vào từng hồi từng hồi rung động, hai má cô đỏ lên, giống như trái đào mật mà Trầm Mộ Ngôn thích ăn.
Ngón tay Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của cô, âm thanh không giống như người phóng túng trước kia nữa: "Không phải ngoại giao, chỉ là đi công tác thôi, một tuần hoặc là nửa tháng có thể trở về. Tiểu Phong tử, cô sẽ nhớ tới tôi phải không?"
Trầm Mộ Ngôn chỉ lo cao hứng, hoàn toàn không ý thức được Cố Thấm Phong đang xấu hổ. Vốn tưởng là phải thời gian dài mới có thể gặp lại, không nghĩ tới chỉ là đi công tác một thời gian ngắn thôi, vậy mà lúc nãy chính mình lại lộ ra cảm xúc không nỡ, có thế nào không bực mình được chứ?
Cố Thấm Phong dùng lực để rút tay mình ra, hỏi nhíu mày, đạm thanh nói: "Trầm Mộ Ngôn, có ai đã từng nói với cô chưa? Lừa gạt người khác thì sẽ có kết quả không được tốt." Cô chưa bao giờ biết Trầm Mộ Ngôn có thể dễ dàng dụ dỗ một người nói ra cảm xúc chân thật như vậy? Bất quá đổi một góc độ khác mà suy nghĩ, cô lại có hứng thú với một Trầm Mộ Ngôn như vậy.
Trầm Mộ Ngôn nửa điểm cũng không ngại, ôm lấy Cố Thấm Phong, sẳng giọng: "Ai kêu cô không thành thật? Muốn nói cái gì thì nói cái đó, như vậy không tốt sao? Vì cái gì phải luôn chịu đựng? Cô như vậy không phải cũng đang gạt tôi sao?" Trầm Mộ Ngôn có chút không rõ, Cố Thấm Phong là thích, vậy mà còn sợ nàng dẫn dắt nói rõ ra.
Đó chính là đạo lý nguyên bản của Cố Thấm Phong, đảo mắt liếc Trầm Mộ Ngôn bên cạnh. Cố Thấm Phong luôn luôn không có cách nào phản bác được Trầm Mộ Ngôn, phàm là chuyện liên quan tới phương diện tình cảm, cô chỉ có thể để cảm thụ thành thật trong lòng thôi.
Cố Thấm Phong quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn, thở dài một hơi nói: "Chuyện của Đường Quân Hạo, cô điều tra được cái gì rồi?"
"Tôi đang tiến hành, cô đừng nóng vội..." Trần Mộ Ngôn thổi một hơi bên tai cô, động tác mập mờ làm cho cả người cô run lên, lại nghe Trầm Mộ Ngôn nhẹ giọng nói: "Nhất định sẽ để cô dễ như trở bàn tay, thuận lợi thoát khỏi hắn."
Cố Thấm Phong nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn tà tứ cười cười, cảm giác xấu hổ liền nảy sinh trong lòng, như một thần chú quấn lấy trái tim cô.
Cố Thấm Phong không phủ nhận Đường Quân Hạo không đàng hoàng, ba của cô cũng ngầm đồng ý để cô điều tra Đường Quân Hạo. Nhưng trước kia, ba mẹ của Đường Quân Hạo muốn cô cùng hắn kết hôn như cây liền cành, cô đã bắt đầu có lệ cho qua, sau này thậm chí đồng ý với đề nghị làm càn của Trầm Mộ Ngôn.
Cô như vậy, thì có gì khác so với Đường Quân Hạo? Cô cứ tưởng đạo lý nằm ở phía của mình, kỳ thật cô đã bị lây nhiễm tật xấu từ lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện ra thôi.
"Trầm Mộ Ngôn, ngày kia đã đi rồi, hai ngày này hãy về sớm ăn cơm với ba mẹ, còn thu xếp hành lý nữa." Cố Thấm Phong chỉ cười nhè nhẹ, thì không có biểu hiện gì khác, cô không muốn Trầm Mộ Ngôn nhìn ra sự khác thường của cô. Cảm giác của cô lên xuống như vậy, làm sao Trầm Mộ Ngôn có thể nhìn ra được chứ.
Nhưng Cố Thấm Phong không hề nghĩ tới Trầm Mộ Ngôn chú ý, Trầm Mộ Ngôn chính xác không phải là người cẩn thận, nhưng lại đem cô đặt ở vị trí đầu trong trái tim, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy cảm xúc thay đổi trong mắt của cô.
"Cô làm sao vậy? Tôi nói cô một câu, cô liền nghe theo, không giống với cô trước kia. Cô đừng vội phủ nhận, tôi đã nói tôi có hảo cảm với cô, tự nhiên sẽ rất để ý cô, lời nói của cô, động tác của cô, tôi đều nhìn rất rõ ràng, đừng nghĩ sẽ gạt tôi. Cố Thấm Phong, cô không gạt được tôi."
Trầm Mộ Ngôn cảm thấy bất an rất mãnh liệt, rõ ràng Cố Thấm Phong đang ở trước mặt nàng, nhưng nàng lại cảm giác không thể nào nắm bắt được. Thà Cố Thấm Phong đôi co với nàng còn hơn là như bây giờ, làm cho nàng cảm thấy không ổn, tựa hồ cô đã hạ quyết tâm muốn làm cái gì đó.
"Tôi không có lừa cô, chỉ là muốn cô trở về sớm một chút để thu sếp rồi còn nghỉ ngơi nữa." Cố Thấm Phong lại lần nữa giải sầu cười cười, chỉ là trong lòng cô kịch liệt nhảy dựng, cúi đầu chậm rãi cầm tay Trầm Mộ Ngôn đang đặt ở eo của mình ra.
Nhưng cô không phải muốn lấy tay nàng ra vì không muốn cùng Trầm Mộ Ngôn thân thiết, mà cầm tay của nàng đặt vào lòng bàn tay của mình. Lòng bàn tay Trầm Mộ Ngôn mềm mại non mịn, ngón tay mảnh khảnh nhìn rất là xinh đẹp, cô thế nhưng lại lưu luyến không muốn buông ra.
"Tiểu Phong tử, tôi có thể ngẫu nhiên gọi điện cho cô không?" Trầm Mộ Ngôn nhìn Cố Thấm Phong đang cúi đầu, thừa dịp cô không có để ý, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
"Cô không bận thì có thể gọi." Cố Thấm Phong bắt đầu hưởng thụ giờ khắc ôn tồn này, không muốn để ý tương lại có hậu quả gì.
Cố Thấm Phong cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không phải thánh nhân gì, chỉ muốn được ấm áp đơn giản như thế này thôi. Như con thiêu thân lao đầu vào lửa như thế này, không phải là chuyện mà một người có lý trí nên làm.
"Trầm Mộ Ngôn..." Cô muốn nói lại thôi, trong lòng hình như có thêm một cảm giác chua xót.
"Ân?"
"Không có gì." Cố Thấm Phong muốn hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn, muốn hỏi Trầm Mộ Ngôn có thể thích cô bao lâu, nhưng cuối cùng chỉ cười cười không thể mở miệng hỏi được, đem nghi vấn chôn sâu dưới đáy lòng, giương mắt thân thiết nói: "Ở bên ngoài nên chú ý nghỉ ngơi, buổi tối không nên ra ngoài nhiều, dùng thời gian đó để giải quyết công việc, như vậy mới có thể trở về sớm được."
"Được, nghe lời cô." Cảm giác bất an trong lòng đều bị đôi mắt này làm tan biến hết, hóa thành một mảnh mềm mại, thấy Cố Thấm Phong không có thái độ từ chối, lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Bây giờ Trầm Mộ Ngôn mới bắt đầu tin tưởng những gì người xưa nói, cảm tình là thứ sẽ trở thành nhược điểm của một người. Ai động tình trước, sẽ là người thua một cách triệt để trong trận chiến của hai người, thất bại thảm hại.
Tác giả có lời muốn nói: Thích hợp xa nhau để bồi dưỡng tình cảm ha ha ha... Tiểu biệt thắng tân hôn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.