Chương 30
Nhĩ Đông Thỏ Tử
14/02/2018
CHUYỂN NGỮ: RÙA
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“ Tô Trản.”
Từ Gia Diễn gọi cô một tiếng.
Bỗng nhiên cô đi về phía trước, dùng bả vai xô anh một cái sau đó chạy ra ngoài.
Lúc này cô cho rằng, anh muốn từ chối cô một cách thật rõ ràng, trước hết cô nên trốn về phòng của mình.
Từ gia Diễn bị cô xô vào tường, dùng tay chống đỡ bên dưới, cắn răng xoa nhẹ ngực. Không phải cô nói thích anh sao? Ra tay cũng thật nặng.
Vừa muốn gọi cô ở lại, cô đã đóng cửa một cái thật mạnh “ rầm” không một chút lưu luyến nào.
Đại Minh đứng ở cửa xem mà ngây người.
Anh vừa mới mang đồ ăn vặt từ nhà hàng xóm trở về đã nhìn thấy một cô gái từ phòng lão đại chạy ra, giống hệt như trong phim truyền hình, cô gái vừa chạy vừa lau nước mắt, có thể đoán được rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lão đại hẳn là chưa đến mức đó chứ—
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử, lão đại chắc hẳn không muốn người khác nhìn thấy, Đại Minh lấy túi đựng một ít đồ ăn vặt lên che, làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng lão đại đã nhìn thấy, hu hu hu, thật sự anh không nhìn thấy bất cứ cái gì – –
Ánh mắt lão đại thật sắc nhọn, quá lạnh nhạt!
Từ Gia Diễn ngoắc ngoắc tay với anh, Đại minh bèn cầm túi đồ ăn vặt đi sang.
“ Ăn ngon không?”
Đại Minh run rẩy nói: “ cũng…được.”
Từ Gia Diễn lạnh nhạt liếc anh một cái, xoa xoa cái cổ, nói: “ Cậu vừa nói trò chơi ở phòng nào?”
Đại Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh không kiên nhẫn, nói: “ Lúc nãy chẳng phải cậu nói có phòng trò chơi sao?”
“ Có, ở phòng bên cạnh” Đại Minh chỉ tay ra ngoài. Em với Mạnh Mạnh Thần vừa đi kiểm tra, có rất nhiều đồ ăn.
Đại Minh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt lão đại, chỉ thấy Từ gia Diễn khoác tay lên trên gáy, hất hàm nói: “ Bên trong có thú bông không?”
Đại Minh một lần nữa nghi ngờ xem tai mình có nghe nhầm không, lão đại tự nhiên muốn tìm thú bông? Anh không thể tin nổi, dùng tay để ra hiệu một chút, hỏi: “ Anh nói cho em biết thú bông như thế nào cơ?”
Từ Gia Diễn không thèm để ý đến cậu ta “ Nếu không thì sao?”
Đại Minh nghiêng đầu nhớ lại, chắc chắn nói: “ Có ạ, rất nhiều, xếp thành hàng cơ.”
Từ Gia Diễn gật đầu, bỏ tay đang đặt trên cổ xuống, vỗ vỗ vai anh rồi lại cho tay vào túi quần: “Vậy buổi tối cậu cũng tổ chức một trò chơi như vậy, gọi tô Trản và mấy cô gái khác nữa.”
Đại Minh không hiểu, tổ chức cho mọi người đi găp thú bông?
Anh đứng ngây người một lúc, lão đại đã trở về phòng.
Đóng cửa trong nháy mắt, Từ Gia Diễn sờ sờ mũi, găp thú bông hẳn là có thể dỗ cô vui vẻ?
…
Năm giờ, ăn cơm tối.
Tô Trản không xuống, Thịnh Thiên Vi đi ăn cùng cả đội. Mọi người thấy kì lạ, hai cô bình thường gắn bó như keo sơn, muốn tách ra cũng không tách được, vì vậy liền trêu chọc: “ Đứa nhỏ sinh đôi đâu, tại sao không cùng xuống?”
Thinh Thiên Vi gẩy cơm trong bát, mơ hồ nói: “ Cô ấy không ăn, giảm cân.”
Đang nói, Đại Minh và Mạnh Thần đi từ trên tầng xuống, Mạnh Thần chen vào hỏi: “ Ai không ăn cơ?”
Thịnh Thiên Vi không ngẩng đầu, cướp mấy miếng thịt kho tàu trong bát của anh Trác, nhai vài miếng, nói: “ Tô Trản ý, cô ấy giảm cân.”
Mấy người đi tới lấy cơm, ngồi luôn xuống, Mạnh Thần vừa khéo ngồi ngay sau lưng Thịnh Thiên Vi, anh ngẩng mặt nhìn cô ở bàn tiệc đứng, trêu chọc nói: “ Cô ấy gầy như vậy rồi mà còn giảm? Sao cô không lĩnh ngộ được gì chứ?”
Thịnh Thiên Vi vừa cắn miếng thịt kho tàu thứ nhất, nghe thấy câu này tức giận đến trợn mắt, cố gắng nuốt vào, quay đầu lại mắng anh: “ Tôi…hừ! Tôi không giảm thì liên quan gì tới anh?”
Từ Gia Diễn là người cuối cùng đi xuống, bưng đĩa thức ăn ngồi ngồi xuống chỗ đối diện với Mạnh Thần, ăn cơm không nói một tiếng nào.
Đại Minh vội vàng hòa giải: “ Tô Trản là gầy đẹp, Thiên Vi cũng đẹp.”
“ Vẫn là anh Đại Minh có mắt nhìn.”
Đại Minh cười nói: “ Ăn nhanh lên, lão đại nói ăn xong mời chúng ta đến phòng trò chơi, đúng không lão đại.”
Từ Gia Diễn ừ một tiếng, không ngẩng đầu, nghiêm túc ăn cơm.
Thịnh Thiên Vi nói: “ Có cần gọi Tô Trản không?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn sang “ Cô ấy làm sao?”
“ Không biết nữa, hôm nay nói không ăn cơm cũng không ra khỏi phòng, ở trong phòng ôm máy tính, không biết viết cái gì nữa.”
Từ Gia Diễn: “ Cô ấy còn chưa ăn cơm?”
“ Cô ấy giảm cân.” Thịnh Thiên Vi nói chi tiết.
Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm bàn tiệc đứng, im lặng một lát.
Đại Minh dè dặt hỏi: “ Có cần đi lên gọi cô ấy không?”
“ Không cần, các cậu ăn cơm trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.”
“ Anh ăn xong rồi sao?”
“ Ừ.”
Từ Gia Diễn đứng dậy đi ra, bầu khôn khí trở lại như lúc đầu, một mảng đùa giỡn.
…
Từ Gia Diễn ở trong phòng hút 3 điếu thuốc, không dừng lại, một điếu rồi lại một điếu, không bật đèn, chỉ có đốm ánh sáng nhỏ ở đầu ngón tay. Hút xong điếu cuối cùng, anh đứng lên, cầm lấu áo khoác trên ghế sa lon mặc vào, kéo khóa lên sau đó đi sang gõ cửa phòng 617.
“ Tô Trản.” anh gõ hai tiếng.
…
“ Mở của.”
Không mở cửa, cũng chẳng có chút động tĩnh nào.
Tô trản đang đeo tai nghe viết một chút, căn bản là không nghe thấy gì, lúc bài hát truyền hình kết thúc, nhạc tắt, không gian yên tĩnh mấy giây, lúc này cô mới nghe thấy láng máng có tiếng động, cho rằng Thịnh Thiên Vi ăn cơm xong trở lại.
Vừa mở của ra đã nghe thấy Từ Gia Diễn đang nói linh tinh cùng một cô phục vụ: “ Làm phiền cô mở cửa giúp tôi, bên trong có người của đội tôi, có thể không ăn cơm tối nên đã té xỉu.”
Phục vụ nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Anh lấy ví tiền trong túi áo khoác ra, đưa thẻ căn cước cho cô, nói mình là người đứng đắn: “ Tôi là đội trưởng của bọn họ, phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của họ.”
Lúc Tô Trản ra mở cửa, anh nhìn sang, lấy lại thẻ căn cước cất vào ví tiền, bình tĩnh nói: “ Không cần, cảm ơn.”
Nói xong xoay người đi về phía cô.
Tô Trản ra vẻ muốn đóng cửa lại bị anh dùng một tay chặn lại, đẩy một cái, cuối cùng là vẫn không bằng sức lực của con trai, mắt nhìn thấy cửa sắp bị anh đẩy ra, Tô Trản cúi đầu, kéo tay áo anh lên, nhắm thẳng cánh tay anh mà cắn.
“ A”. Từ Gia Diễn cố gắng nhịn đau, cúi xuống nói: “Em cầm tinh con chó à?”
Nghe anh nói vậy, cô lại càng cắn mạnh hơn, dùng răng mèo của cô ra sức cắn, Từ Gia Diễn thấy đau nhưng vẫn không đẩy cô ra, để yên cho cô cắn.
Thấy anh không phản kháng, Tô Trản cảm thấy không còn chút sức nào, thả lỏng miệng, thấy trên cánh tay anh nổi gân xanh, một hàng dấu răng nghiêm chỉnh hiệm lên, lõm vào rất sâu, lại còn dính cả nước miếng.
Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm dấu răng kia một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn cô, cười đến cà lơ phất phơ: “ Hết giận chưa?”
Cô không trả lời, xoay người rút tờ giấy trong tủ bên cạnh đưa cho anh.
Anh cũng đi vào trong, dùng chân vạch lên cửa, cầm lấy khăn giấy lau qua loa vài cái trên tay, sau đó giơ cánh tay về phía cô, cúi người xuống, đối diện với ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “ Có tính là em đang đánh dấu không?”
Tô Trản sửng sốt, cảm thấy mình không có đủ khả năng để lý giải hết ý tứ trong lời nói của anh.
“ Có ý gì?”
Anh cười nhẹ một tiếng, phía đuôi lông mày đều mang dáng vẻ trêu chọc: “Không hiểu ký hiệu này có ý gì sao?”
Cô hiểu nha, nhưng không biết ý nghĩa đó có giống ý nghĩa mà cô hiểu không.
“ Anh nói là..”
Từ Gia Diễn đột nhiên duỗi tay ra véo mũi cô, khẽ nói: “ Không nói trước được, đợi sau khi thi đấu xong sẽ nói cho em biết, khoảng thời gian này tương đối bận rộn, có thể sẽ không quan tâm tới em được.”
“ … được.”
Rất lâu sau cô gật đầu nhẹ một cái.”
Anh bỏ tay xuống, chuyển sang xoa nhẹ tóc cô, dỗ dành nói: “ ừ, ngoan.”
Lúc quay đầu, liếc mắt nhìn qua thấy máy tính để trên bàn, mở ra trang văn bản word, cả màn hình chi chít chữ, anh không nhịn được khom lưng xem: “ Đang viết gì vậy?”
Tô Trản bị lời nói của anh đánh thức, hoàn toàn quên mất sự việc vừa xảy xa, xoay qua chỗ khác, nhanh tay nhanh mắt gấp lại máy tính “ đùng” một cái, tốc độ nhanh đến nỗi Từ Gia Diễn phải kinh sợ nhìn cô.
“ Không có gì, một phần báo cáo công tác thôi.”
Từ Gia Diễn cũng không thật sự chú ý, cảm thấy cô gái nhỏ này có rất nhiều bí mật, cái này không cho xem, cái kia cũng không cho nhìn, cười nhẹ một tiếng “ Có đói bụng không?”
Vừa hỏi xong, di động kêu lên. Ở bên kia Đại Minh hỏi anh lúc nào thì đến phòng trò chơi.
Từ Gia Diễn cúi đầu nhìn cô gái trước mặt “ Các cậu chơi trước đi, một chút nữa tôi sẽ về.”
“ Được rồi.” Đại Minh cúp máy, dẫn mọt nhóm người đã không thể chờ đợi thêm được nữa sang phòng bên, bắt đầu trò chơi.
Anh cất điện thoại, hỏi lại cô một lần nữa: “ Có đói bụng không?”
Cô mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “ Đội trưởng, anh muốn dẫn em đi ăn?”
“Em ăn không?”
“ …ăn.”
Anh lại cười, xoay người đi ra ngoài “ Vậy thì đi lên với tôi.”
…
Quả thực nhà ăn cách khách sạn cũng không xa, ở ngõ nhỏ 19, ngõ hẻm chật hẹp, hai người một người đi trước một người đi sau. Trời lúc này đã tối, đèn đường sáng rực rỡ, ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống làm cho bóng Từ Gia Diễn kéo ra thật dài, Tô Trản đi phía sau anh, dẫm lên bóng anh, chơi tới độ thật vui.
Anh tìm một cửa hàng, là một khu yên tĩnh, ở cửa cũng không đông người.
Hai người đi vào liền có phục vụ ra chào đón, nhìn bọn họ thở dài: “ quý khách, hai người muốn dùng gì?”
Từ Gia Diễn đưa thực đơn cho cô, mình thì bưng chén trà ở trước mặt, uống từ từ, vừa uống vừa nhìn ra phía cửa sổ.
Chỗ này có điểm giống ngõ cổ ở Nhã Giang, cạnh ngõ là một con sông nhỏ, trong suốt, chậm rãi chảy xuôi, ban đêm mặt sông hiện ra ánh sáng, ven sông đèn đường sáng ngời.
Từ Gia Diễn ra hiệu bảo cô nhìn ra bên ngoài: “ Lúc này có giống như ở Nhã Giang không?”
Tô Trản nhìn ra bên ngoài, thật là giống, một con kênh đào cổ nhỏ, nhà cổ dựa vào sông mà xây, ngói tường xám trắng, cửa nhà đồ sộ, trên vách tường cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, hai bên hiên nhà treo đèn lồng màu đỏ, trong đêm tối sáng lấp lánh.
“ Lộc thành còn có một chỗ nữa giống Nhã Giang.” Tô Trản nói.
Anh trái lại có chút bất ngờ: “ Em đã tới đây rồi?”
“ Ừ.”
“Lộc thành có nơi gọi là Lộc Sơn, cũng đặc biệt như chỗ chúng mình, tất cả đều là núi.”
Anh bật cười khúc khích: “ Tất cả đều là núi?”
“ Không phải, ở đỉnh núi được đặt một tảng đá hình tròn, đó là nơi một nhà từ thiện vì kỷ niệm dịp anh ấy leo lên cùng vợ mình, sau khi vợ mất vì muốn mang theo cô ấy đi chinh phục các ngọn núi người đó đều mang theo một tảng đá như vậy, ở đây có một tảng như thế, Lộc Sơn có một hòn như vậy, núi Bắc Tầm cũng có một tảng…còn có rất nhiều…
“ Em đều đã đi qua hết?”
Cô gật đầu: “Cũng không ít.”
Anh cong miệng cười: “ Em thật nhàn rỗi.”
Cô cũng cười, không nói lời nào.
Từ Gia Diễn uống nước, lại hỏi: “Em đi một mình?”
“ Ừ, khoảng tầm 2 năm, đi hết một nửa Trung Quốc, có lần xuýt ngã từ trên núi xuống, cũng may đội cứu hộ đến kịp, không thì bây giờ anh cũng không nhìn thấy em ngồi đây rồi.”
Lần đó thực sự rất nguy hiểm, năm đó cô học năm hai, thời gian nghỉ hè, mưa rất lớn, một thị trấn nhỏ ở Bắc Tầm, chặn kín đường núi.
Cô – một cô nhóc mặc bộ áo mưa màu vàng, đeo một cái túi to, vì vậy vứt lại đồ ở chỗ tảng đá, cô định ngày thứ hai sẽ đặt vé máy bay quay lại Bắc Tầm, vốn nghĩ nếu thực sự không được sẽ thay đổi kế hoạch, đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Kết quả là ở dưới chân núi, hỏi một người mặc áo mưa đi ngang qua, tầm 30 tuổi, nhiệt tình nói cho cô biết đường đã bị chặn, đường nhỏ không bị chặn, nói là giúp cô ra ngoài.
Cô có chút do dự, hỏi ông ta có nguy hiểm không, núi sạt lở, vv…
Người kia nói với cô, đây là mưa rào có sấm chớp, bây giờ không sao, đường cũng sẽ nhanh chóng được khai thông.
Vừa đúng có một trận thi đấu lớn, cô sợ kéo dài đến ngày thứ hai sẽ không kịp cuộc thi kia, vì thế cắn răng đòng ý đi theo người đàn ông kia, kết quả, người đàn ông kia chính là một tên lưu manh, lúc đi đến nửa đường liền cướp điện thoại và ví tiền của cô, còn muốn làm chuyện kia với cô, cô thà chết cũng không chịu, nghĩ nếu ngã từ trên núi xuống, như vậy là xong chuyện.
Ai ngờ, cô vừa may ngã vào một cái hang.
Người đàn ông kia cũng không phải người xấu, chẳng qua là một người nông dân địa phương, đúng lúc gặp cô ở đó, vốn chỉ muốn chiếm của cô một chút tiện nghi, ai ngờ tính tình cô gái này lại mạnh mẽ như vậy, cứ như vậy mà lăn xuống, cho rằng sẽ xảy ra án mạng, dọa anh ta sợ tè ra quần mà bỏ chạy.
Tô Trản ở trong hang co ro cả một buổi tối, đêm đó vừa lạnh vừa đói, khóc cả một đêm, còn tưởng rằng mình sẽ không sống sót.
Cũng may, sáng sớm ngày thứ hai, đội cứu hộ tìm được cô, cứu từ trong hang ra, quay về cũng không ai hỏi chuyện này, cô đành một mình chịu đựng.
Từ Gia Diễn cầm trong tay một điếu thuốc, thỉnh thoảng gõ mép bàn, nhíu mày, không nói một lời.
Tô Trản thấy anh im lặng, bỗng nhiên không có chuyện gì để nói, không biết nên nói gì, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Tô Trản ăn hai miếng, lại ngẩng lên nhìn anh, không biết đang an ủi ai: “ Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Anh nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt: “ Ừ.”
Cô lại thật vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
Trên đường, Từ Gia Diễn ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại cô đã ăn xong, lau miệng: “ Ăn no rồi?”
Từ Gia Diễn gọi nhân viên phục vụ, thanh toán, sau đó kéo cô ra ngoài.
Mặc dù anh chưa nói, nhưng trong lòng Tô Trản đã đoán được một chút.
Nhưng tay cầm tay, kéo nhau đi có chút ý tứ.
Cô hơi bất mãn liếc anh một cái, Từ Gia Diễn hoàn toàn không phát hiện, nắm cổ tay cô, đi qua con hẻm nhỏ đông người.
Dòng người rất dài, hai người từng chút từng chút đi qua, anh không bỏ tay, nắm tay cô thật chặt.
Lòng bàn tay anh khô ráp dày rộng, anh rất khỏe, đi qua đám người, người khác cao, vẻ mặt lạnh lùng, có không ít cô gái vụng trộm nghiêng mắt nhìn anh, sau đó hâm mộ nhìn Tô Trản.
Tô Trản gọi anh: “ Đợi một chút.”
Anh dừng lại, quay người hỏi: “ Sao vậy?”
Tô Trản giãy khỏi bàn tay của anh, ngay sau đó, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan lấy, giữ chặt, ngước mặt lên, hỏi anh: “ Như thế này đi?”
Anh cúi đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, rất hờ hững: “ ừ.”
Tô Trản trong lòng thấy vui, ngón tay mềm mại càng nắm tay anh chặt hơn.
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Cô rất vui vẻ, thỉnh thoảng chọc chọc lòng bàn tay anh, bị anh nắm chặt: “Đừng lộn xộn.”
…
Lúc hai người đến phòng chơi trò chơi, mới phát hiện ở đây rất rộng, bên trong đã chật kín người, không hề nhìn thấy bóng dáng Đại Minh.
Sau khi bước vào cửa, hai người buông tay nhau ra, Tô Trản lúng túng hỏi: “ Bọn họ đâu rồi?”
Từ Gia Diễn xách một giỏ tiền để chơi đi tới: “ Quản bọn họ làm gì, đi, đi gắp đồ chơi đi.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Từ Gia Diễn gắp, bình thường đối với trò chơi của con gái thì không có hứng thú, thử mấy lần, anh liền phát hiện trò này cũng không đơn giản như anh tưởng tượng, ngược lại Tô Trản nhìn anh với đôi mắt có ý tứ khác.
Lần thứ ba, anh vừa ấn nút, cái cặp rơi xuống.
Tô Trản nhàn rỗi đứng ở một bên: “ Chao ôi, lần đầu bắt được.”
Quả nhiên, không bắt được.
Anh không nói một lời nào, bỏ vào trong máy hai tệ, nhấn vào cái nút, Tô Trản chỉ vào một con thỏ trong máy nói: “Gắp cái này đi, cái này chắc gắp được.”
Từ Gia Diễn lườm một cái, ghét bỏ nói: “Không được, con này cùng con vừa nãy đều xấu như nhau.”
Nói xong, anh cố chấp muốn bắt bằng được con cáo nhìn trúng ban đầu.
Tô Trản vô ý nhéo lỗ tai anh, rất nhẹ một cái, giống như véo nhẹ: “ Con em gắp xấu lắm à?”
Nhéo xong, cô liền hối hận, suy cho cùng hôm nay cô đã ăn nhầm thuốc gì mà dám nhéo tai đại thần.
Từ Gia Diễn không để ý: “Không đến mức quá xấu, nhưng không tìm ra con xấu hơn nó.”
“Ngừng, anh cho rằng cáo đẹp ở chỗ nào?”
Nửa giờ sau.
Tô Trản: “ Chao ôi chao ôi chao ôi, chậm quá, vừa rồi phải đè xuống.”
“…”
Tô Trản: “ Anh chơi được không vậy, hay đến lượt em?”
“…”
Tô Trản: “ Con cáo kia to như vậy, rất khó lấy, ông chủ chắc chắn xây dựng như vậy, cần có một chút kĩ thuật.”
“…”
Tô Trản: “ Đại thần, anh gắp đồ chơi phải có kĩ thuật.”
Từ Gia Diễn lạnh lùng lườm cô một cái.
Tô trản bẹp miệng, ngoan ngoãn ngồi yên.
Đến cuối cùng đại thần cũng kẹp được con cáo kia ra, tự nhiên giơ tay ném cho cô: “Cầm lấy.”
Tô Trản biết rõ rồi còn cố hỏi: “Tặng cho em à?”
Từ Gia Diễn: “ Không muốn?”
“ Không muốn, còn xấu hơn con thỏ của em.”
“ Không thích?” Anh vươn tay ra làm bộ muốn lấy lại: “ Vậy trả lại anh, cho Đại minh, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.”
Tô Trản ôm vào trong ngực thật chặt, nhìn anh chằm chằm nói: “ muốn muốn muốn…”
Anh khẽ cười.
…
Buổi thi đấu công khai vẫn diễn ra như dự định.
TED có một đội viên gọi là Egg, rất cố gắng trong một năm nay, bề ngoài trông giống 15 16 tuổi, có thể coi là một tuyển thủ thiên tài, Từ Gia Diễn đối với cậu ta rất quan tâm chú ý. Phát hiện cậu bé này tâm trạng hình như không ổn định, Từ Gia Diễn biết rõ cậu ta, tuổi trẻ, kinh nghiệm thực chiến chưa đủ, tham vọng lớn, chỉ nghĩ rằng giành được chức quán quân là chứng minh được bản thân mình, chứng minh cho mọi người xem, lại nghe nói lúc trước quốc gia đang muốn xây dựng một đội ngũ, Từ Gia Diễn cũng được mời về làm chức manager.
Sau khi trở về, từ trước đến giờ Từ Gia Diễn cũng không nói với ai trong đội, ngoại trừ Mạnh Thần và Đại Minh.
Đội quốc gia nhận người, tuổi càng nhỏ càng chiếm nhiều ưu thế, điều này là lẽ tất nhiên.
Huống chi Từ Gia Diễn lại là đội trưởng của TED, nhóm người bọn họ tự nhiên sẽ là sự lựa chọn đầu tiên, dù sao vài năm nay cũng là cùng nhau đi lên. Nhưng Từ Gia Diễn sau khi trở về cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này, Egg có chút sốt ruột, mấy lần muốn tìm lão đại nói chuyện nhưng đều bị Từ Gia Diễn từ chối.
Chuyện này, trong lòng Từ Gia Diễn cũng có suy tính, chung sống với nhau nhiều năm như vậy, đội viên quan trọng bao nhiêu trong lòng anh biết rõ, cậu bé Egg này kĩ thuật có, năng lực có nhưng tâm lại không ổn định, vội vàng xao động, lo âu, thua một trận đấu liền tức giận đập phá này nọ.
Từ Gia Diễn muốn mượn cơ hội lần này để rèn luyện tinh thần cho cậu ta, nếu không về sau cậu bé này sẽ chịu đau khổ.
Thời gian từng ngày lại trôi qua, cậu bé càng tỏ ra lo lắng, cuối cùng vẫn là cảm thấy cuộc thi mình tham gia không còn quan trọng nữa, đặc biệt là hôm nay, loại tích lũy thẻ bài đối với cuộc thi đấu biểu diễn căn bản không có tác dụng. Egg hai hôm nay tâm tình rất kém, Đại Minh cũng phát hiện ra.
Tối hôm qua trong phòng trò chơi cậu ta cũng không đi, cơm nước xong một mình rầu rĩ trở về phòng ngủ, trong đầu có khi là không có chỗ trút giận, chắc rất buồn phiền, huống chi lại là thanh niên chưa biết mùi đời, căn bản chưa hiểu phải khống chế cảm xúc như thế nào.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay Tô trản đi gọi đội viên thức dậy liền trở thành bia đỡ đạn.
Tô Trản hoàn toàn không biết sự việc ra sao, gõ cửa như mọi ngày, gõ cả buổi cũng không có ai trả lời, Tô Trản cho rằng anh ta ngủ say như chết, anh Trác tìm cô chủ nhà đến mở cửa, trước đây cũng không phải chưa có tình huống như vậy xảy ra, dẫn đội cũng không kiểm tra quân số mà xuất phát, khi đến nơi mới phát hiện trong đội còn thiếu một người.
Cô chủ nhà mở cửa.
Thanh niên vừa tỉnh dậy, nhìn thấy hai người đứng trong phòng, ngủ dậy liền nổi nóng, xông về phía Tô Trản nổi nóng một trận, cầm gối đánh Tô Trản, Trác ca nhanh nhẹn kéo Tô Trản sang một bên, nói: “ Egg, cậu làm sao vậy?”
Cậu ta ném hết gối nhưng phát hiện chưa thỏa mãn, trong tay có gì đập được đều đập hết, cuối cùng nhìn quanh, trực tiếp cầm điện thoại trên tủ đập xuống, gân xanh nổi hết lên, nói: “ Biến, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Hai người không kịp trốn, góc điện thoại không sai không lệch đập thẳng vào khóe mắt Tô Trản, rầm một cái, cô đau tới nỗi cô phải ngồi xổm xuống.
Cậu ta cũng sửng sốt, ngồi ở đầu giường bỗng nhiên tỉnh ngủ.
Anh Trác chỉ ngón tay về phía anh ta: “ Cậu nổi khùng cái gì?”
Từ Gia Diễn bị đánh thức, người vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ thấy ngoài cửa Đại Minh gõ thật mạnh vào của phòng: “ Lão đại—Lão Đại—Tô Trản bị đánh.” Đăng bởi: admin
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“ Tô Trản.”
Từ Gia Diễn gọi cô một tiếng.
Bỗng nhiên cô đi về phía trước, dùng bả vai xô anh một cái sau đó chạy ra ngoài.
Lúc này cô cho rằng, anh muốn từ chối cô một cách thật rõ ràng, trước hết cô nên trốn về phòng của mình.
Từ gia Diễn bị cô xô vào tường, dùng tay chống đỡ bên dưới, cắn răng xoa nhẹ ngực. Không phải cô nói thích anh sao? Ra tay cũng thật nặng.
Vừa muốn gọi cô ở lại, cô đã đóng cửa một cái thật mạnh “ rầm” không một chút lưu luyến nào.
Đại Minh đứng ở cửa xem mà ngây người.
Anh vừa mới mang đồ ăn vặt từ nhà hàng xóm trở về đã nhìn thấy một cô gái từ phòng lão đại chạy ra, giống hệt như trong phim truyền hình, cô gái vừa chạy vừa lau nước mắt, có thể đoán được rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lão đại hẳn là chưa đến mức đó chứ—
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử, lão đại chắc hẳn không muốn người khác nhìn thấy, Đại Minh lấy túi đựng một ít đồ ăn vặt lên che, làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng lão đại đã nhìn thấy, hu hu hu, thật sự anh không nhìn thấy bất cứ cái gì – –
Ánh mắt lão đại thật sắc nhọn, quá lạnh nhạt!
Từ Gia Diễn ngoắc ngoắc tay với anh, Đại minh bèn cầm túi đồ ăn vặt đi sang.
“ Ăn ngon không?”
Đại Minh run rẩy nói: “ cũng…được.”
Từ Gia Diễn lạnh nhạt liếc anh một cái, xoa xoa cái cổ, nói: “ Cậu vừa nói trò chơi ở phòng nào?”
Đại Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh không kiên nhẫn, nói: “ Lúc nãy chẳng phải cậu nói có phòng trò chơi sao?”
“ Có, ở phòng bên cạnh” Đại Minh chỉ tay ra ngoài. Em với Mạnh Mạnh Thần vừa đi kiểm tra, có rất nhiều đồ ăn.
Đại Minh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt lão đại, chỉ thấy Từ gia Diễn khoác tay lên trên gáy, hất hàm nói: “ Bên trong có thú bông không?”
Đại Minh một lần nữa nghi ngờ xem tai mình có nghe nhầm không, lão đại tự nhiên muốn tìm thú bông? Anh không thể tin nổi, dùng tay để ra hiệu một chút, hỏi: “ Anh nói cho em biết thú bông như thế nào cơ?”
Từ Gia Diễn không thèm để ý đến cậu ta “ Nếu không thì sao?”
Đại Minh nghiêng đầu nhớ lại, chắc chắn nói: “ Có ạ, rất nhiều, xếp thành hàng cơ.”
Từ Gia Diễn gật đầu, bỏ tay đang đặt trên cổ xuống, vỗ vỗ vai anh rồi lại cho tay vào túi quần: “Vậy buổi tối cậu cũng tổ chức một trò chơi như vậy, gọi tô Trản và mấy cô gái khác nữa.”
Đại Minh không hiểu, tổ chức cho mọi người đi găp thú bông?
Anh đứng ngây người một lúc, lão đại đã trở về phòng.
Đóng cửa trong nháy mắt, Từ Gia Diễn sờ sờ mũi, găp thú bông hẳn là có thể dỗ cô vui vẻ?
…
Năm giờ, ăn cơm tối.
Tô Trản không xuống, Thịnh Thiên Vi đi ăn cùng cả đội. Mọi người thấy kì lạ, hai cô bình thường gắn bó như keo sơn, muốn tách ra cũng không tách được, vì vậy liền trêu chọc: “ Đứa nhỏ sinh đôi đâu, tại sao không cùng xuống?”
Thinh Thiên Vi gẩy cơm trong bát, mơ hồ nói: “ Cô ấy không ăn, giảm cân.”
Đang nói, Đại Minh và Mạnh Thần đi từ trên tầng xuống, Mạnh Thần chen vào hỏi: “ Ai không ăn cơ?”
Thịnh Thiên Vi không ngẩng đầu, cướp mấy miếng thịt kho tàu trong bát của anh Trác, nhai vài miếng, nói: “ Tô Trản ý, cô ấy giảm cân.”
Mấy người đi tới lấy cơm, ngồi luôn xuống, Mạnh Thần vừa khéo ngồi ngay sau lưng Thịnh Thiên Vi, anh ngẩng mặt nhìn cô ở bàn tiệc đứng, trêu chọc nói: “ Cô ấy gầy như vậy rồi mà còn giảm? Sao cô không lĩnh ngộ được gì chứ?”
Thịnh Thiên Vi vừa cắn miếng thịt kho tàu thứ nhất, nghe thấy câu này tức giận đến trợn mắt, cố gắng nuốt vào, quay đầu lại mắng anh: “ Tôi…hừ! Tôi không giảm thì liên quan gì tới anh?”
Từ Gia Diễn là người cuối cùng đi xuống, bưng đĩa thức ăn ngồi ngồi xuống chỗ đối diện với Mạnh Thần, ăn cơm không nói một tiếng nào.
Đại Minh vội vàng hòa giải: “ Tô Trản là gầy đẹp, Thiên Vi cũng đẹp.”
“ Vẫn là anh Đại Minh có mắt nhìn.”
Đại Minh cười nói: “ Ăn nhanh lên, lão đại nói ăn xong mời chúng ta đến phòng trò chơi, đúng không lão đại.”
Từ Gia Diễn ừ một tiếng, không ngẩng đầu, nghiêm túc ăn cơm.
Thịnh Thiên Vi nói: “ Có cần gọi Tô Trản không?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn sang “ Cô ấy làm sao?”
“ Không biết nữa, hôm nay nói không ăn cơm cũng không ra khỏi phòng, ở trong phòng ôm máy tính, không biết viết cái gì nữa.”
Từ Gia Diễn: “ Cô ấy còn chưa ăn cơm?”
“ Cô ấy giảm cân.” Thịnh Thiên Vi nói chi tiết.
Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm bàn tiệc đứng, im lặng một lát.
Đại Minh dè dặt hỏi: “ Có cần đi lên gọi cô ấy không?”
“ Không cần, các cậu ăn cơm trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.”
“ Anh ăn xong rồi sao?”
“ Ừ.”
Từ Gia Diễn đứng dậy đi ra, bầu khôn khí trở lại như lúc đầu, một mảng đùa giỡn.
…
Từ Gia Diễn ở trong phòng hút 3 điếu thuốc, không dừng lại, một điếu rồi lại một điếu, không bật đèn, chỉ có đốm ánh sáng nhỏ ở đầu ngón tay. Hút xong điếu cuối cùng, anh đứng lên, cầm lấu áo khoác trên ghế sa lon mặc vào, kéo khóa lên sau đó đi sang gõ cửa phòng 617.
“ Tô Trản.” anh gõ hai tiếng.
…
“ Mở của.”
Không mở cửa, cũng chẳng có chút động tĩnh nào.
Tô trản đang đeo tai nghe viết một chút, căn bản là không nghe thấy gì, lúc bài hát truyền hình kết thúc, nhạc tắt, không gian yên tĩnh mấy giây, lúc này cô mới nghe thấy láng máng có tiếng động, cho rằng Thịnh Thiên Vi ăn cơm xong trở lại.
Vừa mở của ra đã nghe thấy Từ Gia Diễn đang nói linh tinh cùng một cô phục vụ: “ Làm phiền cô mở cửa giúp tôi, bên trong có người của đội tôi, có thể không ăn cơm tối nên đã té xỉu.”
Phục vụ nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Anh lấy ví tiền trong túi áo khoác ra, đưa thẻ căn cước cho cô, nói mình là người đứng đắn: “ Tôi là đội trưởng của bọn họ, phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của họ.”
Lúc Tô Trản ra mở cửa, anh nhìn sang, lấy lại thẻ căn cước cất vào ví tiền, bình tĩnh nói: “ Không cần, cảm ơn.”
Nói xong xoay người đi về phía cô.
Tô Trản ra vẻ muốn đóng cửa lại bị anh dùng một tay chặn lại, đẩy một cái, cuối cùng là vẫn không bằng sức lực của con trai, mắt nhìn thấy cửa sắp bị anh đẩy ra, Tô Trản cúi đầu, kéo tay áo anh lên, nhắm thẳng cánh tay anh mà cắn.
“ A”. Từ Gia Diễn cố gắng nhịn đau, cúi xuống nói: “Em cầm tinh con chó à?”
Nghe anh nói vậy, cô lại càng cắn mạnh hơn, dùng răng mèo của cô ra sức cắn, Từ Gia Diễn thấy đau nhưng vẫn không đẩy cô ra, để yên cho cô cắn.
Thấy anh không phản kháng, Tô Trản cảm thấy không còn chút sức nào, thả lỏng miệng, thấy trên cánh tay anh nổi gân xanh, một hàng dấu răng nghiêm chỉnh hiệm lên, lõm vào rất sâu, lại còn dính cả nước miếng.
Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm dấu răng kia một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn cô, cười đến cà lơ phất phơ: “ Hết giận chưa?”
Cô không trả lời, xoay người rút tờ giấy trong tủ bên cạnh đưa cho anh.
Anh cũng đi vào trong, dùng chân vạch lên cửa, cầm lấy khăn giấy lau qua loa vài cái trên tay, sau đó giơ cánh tay về phía cô, cúi người xuống, đối diện với ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “ Có tính là em đang đánh dấu không?”
Tô Trản sửng sốt, cảm thấy mình không có đủ khả năng để lý giải hết ý tứ trong lời nói của anh.
“ Có ý gì?”
Anh cười nhẹ một tiếng, phía đuôi lông mày đều mang dáng vẻ trêu chọc: “Không hiểu ký hiệu này có ý gì sao?”
Cô hiểu nha, nhưng không biết ý nghĩa đó có giống ý nghĩa mà cô hiểu không.
“ Anh nói là..”
Từ Gia Diễn đột nhiên duỗi tay ra véo mũi cô, khẽ nói: “ Không nói trước được, đợi sau khi thi đấu xong sẽ nói cho em biết, khoảng thời gian này tương đối bận rộn, có thể sẽ không quan tâm tới em được.”
“ … được.”
Rất lâu sau cô gật đầu nhẹ một cái.”
Anh bỏ tay xuống, chuyển sang xoa nhẹ tóc cô, dỗ dành nói: “ ừ, ngoan.”
Lúc quay đầu, liếc mắt nhìn qua thấy máy tính để trên bàn, mở ra trang văn bản word, cả màn hình chi chít chữ, anh không nhịn được khom lưng xem: “ Đang viết gì vậy?”
Tô Trản bị lời nói của anh đánh thức, hoàn toàn quên mất sự việc vừa xảy xa, xoay qua chỗ khác, nhanh tay nhanh mắt gấp lại máy tính “ đùng” một cái, tốc độ nhanh đến nỗi Từ Gia Diễn phải kinh sợ nhìn cô.
“ Không có gì, một phần báo cáo công tác thôi.”
Từ Gia Diễn cũng không thật sự chú ý, cảm thấy cô gái nhỏ này có rất nhiều bí mật, cái này không cho xem, cái kia cũng không cho nhìn, cười nhẹ một tiếng “ Có đói bụng không?”
Vừa hỏi xong, di động kêu lên. Ở bên kia Đại Minh hỏi anh lúc nào thì đến phòng trò chơi.
Từ Gia Diễn cúi đầu nhìn cô gái trước mặt “ Các cậu chơi trước đi, một chút nữa tôi sẽ về.”
“ Được rồi.” Đại Minh cúp máy, dẫn mọt nhóm người đã không thể chờ đợi thêm được nữa sang phòng bên, bắt đầu trò chơi.
Anh cất điện thoại, hỏi lại cô một lần nữa: “ Có đói bụng không?”
Cô mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “ Đội trưởng, anh muốn dẫn em đi ăn?”
“Em ăn không?”
“ …ăn.”
Anh lại cười, xoay người đi ra ngoài “ Vậy thì đi lên với tôi.”
…
Quả thực nhà ăn cách khách sạn cũng không xa, ở ngõ nhỏ 19, ngõ hẻm chật hẹp, hai người một người đi trước một người đi sau. Trời lúc này đã tối, đèn đường sáng rực rỡ, ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống làm cho bóng Từ Gia Diễn kéo ra thật dài, Tô Trản đi phía sau anh, dẫm lên bóng anh, chơi tới độ thật vui.
Anh tìm một cửa hàng, là một khu yên tĩnh, ở cửa cũng không đông người.
Hai người đi vào liền có phục vụ ra chào đón, nhìn bọn họ thở dài: “ quý khách, hai người muốn dùng gì?”
Từ Gia Diễn đưa thực đơn cho cô, mình thì bưng chén trà ở trước mặt, uống từ từ, vừa uống vừa nhìn ra phía cửa sổ.
Chỗ này có điểm giống ngõ cổ ở Nhã Giang, cạnh ngõ là một con sông nhỏ, trong suốt, chậm rãi chảy xuôi, ban đêm mặt sông hiện ra ánh sáng, ven sông đèn đường sáng ngời.
Từ Gia Diễn ra hiệu bảo cô nhìn ra bên ngoài: “ Lúc này có giống như ở Nhã Giang không?”
Tô Trản nhìn ra bên ngoài, thật là giống, một con kênh đào cổ nhỏ, nhà cổ dựa vào sông mà xây, ngói tường xám trắng, cửa nhà đồ sộ, trên vách tường cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, hai bên hiên nhà treo đèn lồng màu đỏ, trong đêm tối sáng lấp lánh.
“ Lộc thành còn có một chỗ nữa giống Nhã Giang.” Tô Trản nói.
Anh trái lại có chút bất ngờ: “ Em đã tới đây rồi?”
“ Ừ.”
“Lộc thành có nơi gọi là Lộc Sơn, cũng đặc biệt như chỗ chúng mình, tất cả đều là núi.”
Anh bật cười khúc khích: “ Tất cả đều là núi?”
“ Không phải, ở đỉnh núi được đặt một tảng đá hình tròn, đó là nơi một nhà từ thiện vì kỷ niệm dịp anh ấy leo lên cùng vợ mình, sau khi vợ mất vì muốn mang theo cô ấy đi chinh phục các ngọn núi người đó đều mang theo một tảng đá như vậy, ở đây có một tảng như thế, Lộc Sơn có một hòn như vậy, núi Bắc Tầm cũng có một tảng…còn có rất nhiều…
“ Em đều đã đi qua hết?”
Cô gật đầu: “Cũng không ít.”
Anh cong miệng cười: “ Em thật nhàn rỗi.”
Cô cũng cười, không nói lời nào.
Từ Gia Diễn uống nước, lại hỏi: “Em đi một mình?”
“ Ừ, khoảng tầm 2 năm, đi hết một nửa Trung Quốc, có lần xuýt ngã từ trên núi xuống, cũng may đội cứu hộ đến kịp, không thì bây giờ anh cũng không nhìn thấy em ngồi đây rồi.”
Lần đó thực sự rất nguy hiểm, năm đó cô học năm hai, thời gian nghỉ hè, mưa rất lớn, một thị trấn nhỏ ở Bắc Tầm, chặn kín đường núi.
Cô – một cô nhóc mặc bộ áo mưa màu vàng, đeo một cái túi to, vì vậy vứt lại đồ ở chỗ tảng đá, cô định ngày thứ hai sẽ đặt vé máy bay quay lại Bắc Tầm, vốn nghĩ nếu thực sự không được sẽ thay đổi kế hoạch, đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Kết quả là ở dưới chân núi, hỏi một người mặc áo mưa đi ngang qua, tầm 30 tuổi, nhiệt tình nói cho cô biết đường đã bị chặn, đường nhỏ không bị chặn, nói là giúp cô ra ngoài.
Cô có chút do dự, hỏi ông ta có nguy hiểm không, núi sạt lở, vv…
Người kia nói với cô, đây là mưa rào có sấm chớp, bây giờ không sao, đường cũng sẽ nhanh chóng được khai thông.
Vừa đúng có một trận thi đấu lớn, cô sợ kéo dài đến ngày thứ hai sẽ không kịp cuộc thi kia, vì thế cắn răng đòng ý đi theo người đàn ông kia, kết quả, người đàn ông kia chính là một tên lưu manh, lúc đi đến nửa đường liền cướp điện thoại và ví tiền của cô, còn muốn làm chuyện kia với cô, cô thà chết cũng không chịu, nghĩ nếu ngã từ trên núi xuống, như vậy là xong chuyện.
Ai ngờ, cô vừa may ngã vào một cái hang.
Người đàn ông kia cũng không phải người xấu, chẳng qua là một người nông dân địa phương, đúng lúc gặp cô ở đó, vốn chỉ muốn chiếm của cô một chút tiện nghi, ai ngờ tính tình cô gái này lại mạnh mẽ như vậy, cứ như vậy mà lăn xuống, cho rằng sẽ xảy ra án mạng, dọa anh ta sợ tè ra quần mà bỏ chạy.
Tô Trản ở trong hang co ro cả một buổi tối, đêm đó vừa lạnh vừa đói, khóc cả một đêm, còn tưởng rằng mình sẽ không sống sót.
Cũng may, sáng sớm ngày thứ hai, đội cứu hộ tìm được cô, cứu từ trong hang ra, quay về cũng không ai hỏi chuyện này, cô đành một mình chịu đựng.
Từ Gia Diễn cầm trong tay một điếu thuốc, thỉnh thoảng gõ mép bàn, nhíu mày, không nói một lời.
Tô Trản thấy anh im lặng, bỗng nhiên không có chuyện gì để nói, không biết nên nói gì, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Tô Trản ăn hai miếng, lại ngẩng lên nhìn anh, không biết đang an ủi ai: “ Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Anh nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt: “ Ừ.”
Cô lại thật vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
Trên đường, Từ Gia Diễn ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại cô đã ăn xong, lau miệng: “ Ăn no rồi?”
Từ Gia Diễn gọi nhân viên phục vụ, thanh toán, sau đó kéo cô ra ngoài.
Mặc dù anh chưa nói, nhưng trong lòng Tô Trản đã đoán được một chút.
Nhưng tay cầm tay, kéo nhau đi có chút ý tứ.
Cô hơi bất mãn liếc anh một cái, Từ Gia Diễn hoàn toàn không phát hiện, nắm cổ tay cô, đi qua con hẻm nhỏ đông người.
Dòng người rất dài, hai người từng chút từng chút đi qua, anh không bỏ tay, nắm tay cô thật chặt.
Lòng bàn tay anh khô ráp dày rộng, anh rất khỏe, đi qua đám người, người khác cao, vẻ mặt lạnh lùng, có không ít cô gái vụng trộm nghiêng mắt nhìn anh, sau đó hâm mộ nhìn Tô Trản.
Tô Trản gọi anh: “ Đợi một chút.”
Anh dừng lại, quay người hỏi: “ Sao vậy?”
Tô Trản giãy khỏi bàn tay của anh, ngay sau đó, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan lấy, giữ chặt, ngước mặt lên, hỏi anh: “ Như thế này đi?”
Anh cúi đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, rất hờ hững: “ ừ.”
Tô Trản trong lòng thấy vui, ngón tay mềm mại càng nắm tay anh chặt hơn.
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Cô rất vui vẻ, thỉnh thoảng chọc chọc lòng bàn tay anh, bị anh nắm chặt: “Đừng lộn xộn.”
…
Lúc hai người đến phòng chơi trò chơi, mới phát hiện ở đây rất rộng, bên trong đã chật kín người, không hề nhìn thấy bóng dáng Đại Minh.
Sau khi bước vào cửa, hai người buông tay nhau ra, Tô Trản lúng túng hỏi: “ Bọn họ đâu rồi?”
Từ Gia Diễn xách một giỏ tiền để chơi đi tới: “ Quản bọn họ làm gì, đi, đi gắp đồ chơi đi.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Từ Gia Diễn gắp, bình thường đối với trò chơi của con gái thì không có hứng thú, thử mấy lần, anh liền phát hiện trò này cũng không đơn giản như anh tưởng tượng, ngược lại Tô Trản nhìn anh với đôi mắt có ý tứ khác.
Lần thứ ba, anh vừa ấn nút, cái cặp rơi xuống.
Tô Trản nhàn rỗi đứng ở một bên: “ Chao ôi, lần đầu bắt được.”
Quả nhiên, không bắt được.
Anh không nói một lời nào, bỏ vào trong máy hai tệ, nhấn vào cái nút, Tô Trản chỉ vào một con thỏ trong máy nói: “Gắp cái này đi, cái này chắc gắp được.”
Từ Gia Diễn lườm một cái, ghét bỏ nói: “Không được, con này cùng con vừa nãy đều xấu như nhau.”
Nói xong, anh cố chấp muốn bắt bằng được con cáo nhìn trúng ban đầu.
Tô Trản vô ý nhéo lỗ tai anh, rất nhẹ một cái, giống như véo nhẹ: “ Con em gắp xấu lắm à?”
Nhéo xong, cô liền hối hận, suy cho cùng hôm nay cô đã ăn nhầm thuốc gì mà dám nhéo tai đại thần.
Từ Gia Diễn không để ý: “Không đến mức quá xấu, nhưng không tìm ra con xấu hơn nó.”
“Ngừng, anh cho rằng cáo đẹp ở chỗ nào?”
Nửa giờ sau.
Tô Trản: “ Chao ôi chao ôi chao ôi, chậm quá, vừa rồi phải đè xuống.”
“…”
Tô Trản: “ Anh chơi được không vậy, hay đến lượt em?”
“…”
Tô Trản: “ Con cáo kia to như vậy, rất khó lấy, ông chủ chắc chắn xây dựng như vậy, cần có một chút kĩ thuật.”
“…”
Tô Trản: “ Đại thần, anh gắp đồ chơi phải có kĩ thuật.”
Từ Gia Diễn lạnh lùng lườm cô một cái.
Tô trản bẹp miệng, ngoan ngoãn ngồi yên.
Đến cuối cùng đại thần cũng kẹp được con cáo kia ra, tự nhiên giơ tay ném cho cô: “Cầm lấy.”
Tô Trản biết rõ rồi còn cố hỏi: “Tặng cho em à?”
Từ Gia Diễn: “ Không muốn?”
“ Không muốn, còn xấu hơn con thỏ của em.”
“ Không thích?” Anh vươn tay ra làm bộ muốn lấy lại: “ Vậy trả lại anh, cho Đại minh, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.”
Tô Trản ôm vào trong ngực thật chặt, nhìn anh chằm chằm nói: “ muốn muốn muốn…”
Anh khẽ cười.
…
Buổi thi đấu công khai vẫn diễn ra như dự định.
TED có một đội viên gọi là Egg, rất cố gắng trong một năm nay, bề ngoài trông giống 15 16 tuổi, có thể coi là một tuyển thủ thiên tài, Từ Gia Diễn đối với cậu ta rất quan tâm chú ý. Phát hiện cậu bé này tâm trạng hình như không ổn định, Từ Gia Diễn biết rõ cậu ta, tuổi trẻ, kinh nghiệm thực chiến chưa đủ, tham vọng lớn, chỉ nghĩ rằng giành được chức quán quân là chứng minh được bản thân mình, chứng minh cho mọi người xem, lại nghe nói lúc trước quốc gia đang muốn xây dựng một đội ngũ, Từ Gia Diễn cũng được mời về làm chức manager.
Sau khi trở về, từ trước đến giờ Từ Gia Diễn cũng không nói với ai trong đội, ngoại trừ Mạnh Thần và Đại Minh.
Đội quốc gia nhận người, tuổi càng nhỏ càng chiếm nhiều ưu thế, điều này là lẽ tất nhiên.
Huống chi Từ Gia Diễn lại là đội trưởng của TED, nhóm người bọn họ tự nhiên sẽ là sự lựa chọn đầu tiên, dù sao vài năm nay cũng là cùng nhau đi lên. Nhưng Từ Gia Diễn sau khi trở về cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này, Egg có chút sốt ruột, mấy lần muốn tìm lão đại nói chuyện nhưng đều bị Từ Gia Diễn từ chối.
Chuyện này, trong lòng Từ Gia Diễn cũng có suy tính, chung sống với nhau nhiều năm như vậy, đội viên quan trọng bao nhiêu trong lòng anh biết rõ, cậu bé Egg này kĩ thuật có, năng lực có nhưng tâm lại không ổn định, vội vàng xao động, lo âu, thua một trận đấu liền tức giận đập phá này nọ.
Từ Gia Diễn muốn mượn cơ hội lần này để rèn luyện tinh thần cho cậu ta, nếu không về sau cậu bé này sẽ chịu đau khổ.
Thời gian từng ngày lại trôi qua, cậu bé càng tỏ ra lo lắng, cuối cùng vẫn là cảm thấy cuộc thi mình tham gia không còn quan trọng nữa, đặc biệt là hôm nay, loại tích lũy thẻ bài đối với cuộc thi đấu biểu diễn căn bản không có tác dụng. Egg hai hôm nay tâm tình rất kém, Đại Minh cũng phát hiện ra.
Tối hôm qua trong phòng trò chơi cậu ta cũng không đi, cơm nước xong một mình rầu rĩ trở về phòng ngủ, trong đầu có khi là không có chỗ trút giận, chắc rất buồn phiền, huống chi lại là thanh niên chưa biết mùi đời, căn bản chưa hiểu phải khống chế cảm xúc như thế nào.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay Tô trản đi gọi đội viên thức dậy liền trở thành bia đỡ đạn.
Tô Trản hoàn toàn không biết sự việc ra sao, gõ cửa như mọi ngày, gõ cả buổi cũng không có ai trả lời, Tô Trản cho rằng anh ta ngủ say như chết, anh Trác tìm cô chủ nhà đến mở cửa, trước đây cũng không phải chưa có tình huống như vậy xảy ra, dẫn đội cũng không kiểm tra quân số mà xuất phát, khi đến nơi mới phát hiện trong đội còn thiếu một người.
Cô chủ nhà mở cửa.
Thanh niên vừa tỉnh dậy, nhìn thấy hai người đứng trong phòng, ngủ dậy liền nổi nóng, xông về phía Tô Trản nổi nóng một trận, cầm gối đánh Tô Trản, Trác ca nhanh nhẹn kéo Tô Trản sang một bên, nói: “ Egg, cậu làm sao vậy?”
Cậu ta ném hết gối nhưng phát hiện chưa thỏa mãn, trong tay có gì đập được đều đập hết, cuối cùng nhìn quanh, trực tiếp cầm điện thoại trên tủ đập xuống, gân xanh nổi hết lên, nói: “ Biến, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Hai người không kịp trốn, góc điện thoại không sai không lệch đập thẳng vào khóe mắt Tô Trản, rầm một cái, cô đau tới nỗi cô phải ngồi xổm xuống.
Cậu ta cũng sửng sốt, ngồi ở đầu giường bỗng nhiên tỉnh ngủ.
Anh Trác chỉ ngón tay về phía anh ta: “ Cậu nổi khùng cái gì?”
Từ Gia Diễn bị đánh thức, người vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ thấy ngoài cửa Đại Minh gõ thật mạnh vào của phòng: “ Lão đại—Lão Đại—Tô Trản bị đánh.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.