Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 32

Nhĩ Đông Thỏ Tử

14/02/2018

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tầng bảy, 717

Hạ rèm cửa sổ, bật điều hòa, trong căn phòng khắp nơi đều là chai rượu ngổn ngang, âm nhạc ầm ĩ, có anh hút thuốc, có kẻ vung quyền, lại có người nhảy nhót như đang trong vũ trường. Đại Quang dựa người vào sofa, chân gác lên chiếc bàn nhỏ, chỉ mấy người bên cạnh: “Nhảy, chúng mày nhảy mạnh lên cho tao! Đám bạn cũ dưới tầng vẫn chưa có phản ứng gì đâu!”

Mấy cậu thanh niên quả thực nhảy mệt bở hơi tai rồi, đi đến bên cạnh sofa, thở hổn hển: “Không ổn rồi, anh Quang, quả thực không thể nhảy nổi nữa rồi.”

Đại Quang đạp một cước, “Đổi người nhảy.”

….

Thịnh Thiên Vi kéo tai nghe ra, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tức giận nói: “Tên khách trên tầng bị sht đùn lên não rồi hay sao? Nửa đêm nửa hôm nhảy nhảy cái mgì thế?”

Tô Trản tập trung gõ máy tính, lâu lâu mới có một hôm mạch văn tuôn như suối chảy, cô cũng không quay đầu lại: “Gọi cho quầy lễ tân xem.”

Thịnh Thiên Vi quay người nhấn điện thoại đầu giường, “Chào chị, phiền chị giúp em nhắc vị khách trên tầng bảy với, họ ồn quá, chẳng lẽ không định để người khác nghỉ ngơi hay sao?”

Cô lễ tân xin lỗi rối rít, “Vâng tôi sẽ gọi điện cho bọn họ.”

“À khoan đã.” Thịnh Thiên Vi hỏi, “Là ai ở tầng bảy thế ạ?”

Cô lễ tân trả lời: “Là chiến đội SR ạ.”

Thịnh Thiên Vi híp mắt: “Là bọn họ à?”

“Vâng, hai tầng sáu bảy bây giờ không cho khách ngoài ở, tất cả để cho tuyển thủ thể thao điện tử, đây là yêu cầu của ông chủ.”

Thịnh Thiên Vi cúp điện thoại, rơi vào trầm tư.

Tô Trản quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Sao rồi?”

Thịnh Thiên Vi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như lóe lên điều gì: “Trên tầng là bọn Đại Quang đó, chúng ta đi lên xem một chút.”

Nói rồi, cô nhảy phắt xuống giường, kéo Tô Trản ra cửa.



Trong căn phòng tiếng nhạc mở to đến rung cả đồ đạc, tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên, không ai để ý, sau cùng là một cậu chàng tóc nhuộm màu rơm ngồi trên sofa, đẩy đẩy cánh tay của Đại Quang. Đại Quang quay đầu lại, cậu thanh niên kia chỉ vào chiếc điện thoại.

Đại Quang liếc mắt nhìn, nhấc máy.

Cô lễ tân giọng dịu dàng, nhu hòa, “Chào anh Đại Quang, không biết anh có thể nhắc nhở đội viên của mình vặn nhỏ loa đi một chút được không ạ, như vậy sẽ quấy rầy đến các vị khách khác nghỉ ngơi đấy ạ.”

Đại Quang cười đồng ý, cúp điện thoại xuống, anh ta lập tức thu lại nụ cười, nắm lấy cái ly, nghiến răng nói: “Con mẹ nó nhật định không được dừng lại, chúng mày nhảy đến trời sáng cho tao!”

….

Thịnh Thiên Vi và Tô Trản nương theo tiếng nhạc điếc tai nhức óc tìm đến được cửa phòng Đại Quang, khom lưng dè dặt, nhìn bốn phía xung quanh, lại áp tai vào cửa thăm dò, cẩn thận lắng nghe, ngoại trừ tiếng nhạc ầm ĩ kia, bên trong dường như còn truyền tới một vài tiếng nói chuyện.

Tô Trản tiến tới phía trước nghe một hồi, Thịnh Thiên Vi kéo cô trở về, “Có phải Đại Quang chưa từng thấy chúng ta hay không?”

“Chắc thế.”

Thịnh Thiên Vi nhíu mày, ghé tai Tô Trản nói một tràng, lập ra hẳn một kế hoạch tác chiến tỉ mỉ. Mới nghe xong câu đầu tiên, Tô Trản đã quay đầu muốn bỏ đi, lại bị Thịnh Thiên Vi kéo trở về, “Ai da, bà có muốn giúp đại thần hả giận không hả?”

“Không còn cách nào khác à?”

Thịnh Thiên Vi suy nghĩ một lúc, “Cách này cá dễ mắc câu hơn, hơn nữa, bà cho là đám người này mở tiệc cho vui thôi à? Chuyện này hẳn là nhằm vào đại thần rồi.”

Tô Trản ngẫm nghĩ thế nào, cuối cùng lại đồng ý, “…Được rồi,” Hi vọng không bị đại thần bắt được.

Thịnh Thiên Vi xoa xoa đầu cô, “Ngoan lắm.”

Chiến thuật đã được vạch sẵn, hai người lại áp vào cửa nghe ngóng tiếp, sau đó, dường như đám người Đại Quang này có xích mích.

….

Một cậu thiếu niên tóc nhuộm màu rơm lắc lắc đầu, từ sofa đứng lên, Đại Quang kéo tay cậu ta, “Mày đi đâu?”

Cậu thiếu niên xoa xoa mặt, “Tôi mệt rồi, về ngủ.”

Đại Quang cười nhạt:” Không muốn gặp lại đội trưởng cũ của mày một lần à?”

Cậu chàng như bị đâm đên đau chân, mặt đen lại, “Từ lúc anh ta rời ST, đã không còn là đội trưởng của tôi nữa rồi, anh nói từ cũ thế này là ý gì đây?”

Đại Quang cố làm giọng kinh ngạc: “Tao cứ tưởng mày sẽ coi nó là đội trưởng cả đời của mày cơ đấy…”

Cậu thiếu niên liếc nhìn anh ta, “Tôi cảm thấy anh thật là chẳng có tí đàn ông nào cả, lúc anh ấy ở trong đội thì suốt ngày ngáng chân, bây giờ người cũng đã rời khỏi đội rồi, lại bày đặt diễn máy trò nhàm chán này. Anh lúc nào cũng coi người ta là đối thủ đề phòng, nhưng người ta lại chẳng hề để anh trong mắt, vì thế nên anh mới tức giận chứ gì?”

Lời vừa nói ra, Đại Quang bị chọc tức, đứng bật dậy, hai tay túm lấy cổ áo cậu thiếu niên, “Mẹ nó mày nhắc lại lần nữa cho tao nghe nào.”

Đám người xưng quanh dừng lại, có người tắt tiếng nhạc, định tiên lên can thì bị ánh mắt đỏ ngầu của Đại Quang kìm bước: “Mẹ kiếp ai bảo mày tắt đi?”

Cậu thiếu niên vừa cao vừa gầy, so với anh ta thì cao hơn, nhưng trông không vạm vỡ bằng, cứ nhìn chòng chọc vào anh ta. Đại Quang bị nhìn đến mức người cũng bốc hỏa, nghién răng, từng chữ từng chữ một phun ra: “Ai cho mày nhìn tao như thế? Mày nghĩ mày là ai mà nhìn tao như thế hả?”

Cậu thiếu niên không chịu yếu thế, khiêu khích nhìn anh ta: “Anh chỉ chăm chăm làm điều xấu xa, lúc anh còn đang buông lời độc địa, người ta chỉ miệt mài tập luyện, luyện ngày luyện đêm. Không thể không thừa nhận, thành tựu của anh ấy đến nay chưa ai là vượt qua nổi, có thể bao trọn giải đấu vô địch thế giới này luôn, nắm chắc CPL, anh ấy đã hoàn thành việc đưa eSport nước nhà lên tầm cao mới rồi, nghiệp của anh ấy của sắp kết thúc trọn vẹn rồi, còn anh thì sao?”

Đại Quang đẩy một cái làm cậu thiếu niên kia ngã lên sofa, “Trọn vẹn à? Tao nói cho mày biết, không dễ như vậy đâu.”

“…”



“Pot đắc tội với ít người hay sao? Năm đó lúc tuyên bố rời khỏi ST, đã đắc tội với không biết bao nhiêu câu lạc bộ cấp cao rồi? Mày cho là đám người của mấy chỗ đó đều ăn chay hết à? Đổ bao nhiều tâm huyết, khổ sở mới đào tạo được một người như thế, nói rời đi là đi ngay được à? Một mình đi thì không sao, đằng này lại kéo đi toàn chủ lực của ST lúc đó, mày cho là loại phụ nữ như Trầm Mạn Thanh sẽ dễ dàng bỏ qua thế à?”

Cậu thiếu niên kia kinh ngạc: “Không phải chị Thanh đã sớm không truy cứu nữa rồi hay sao?”

Đại Quang túm lấy cổ áo của cậu ta, vẻ mặt ‘mày còn non lắm’: “Chị Thanh của mày từ lúc nào lại chấp nhận thua thiệt thế?”

“…”

Anh ta cúi người xuống vỗ vỗ vào mặt cậu thiếu niên nọ, cười đen tối: “Cũng không ai so trong sạch với nhau làm gì, đều là giành được thứ mình muốn, có một câu thế này, trèo càng cao, ngã càng đau. Mày cứ chờ mà xem, bao nhiêu người đang chờ xem chuyện cười của nó, “đại mãn xâu”? Mày nghĩ dễ thế à? Với cái tính khí của thằng đó, nếu không phải trước kia có chị Thanh chống lưng cho, nó có thể qua trót lọt như vậy hay sao? Chính là lúc này đây, tao xem hai người đó cũng chẳng hề trong sạch.”

Tô Trản ngây người.

Thịnh Thiên Vi nắm chặt tay, gằn từng tiếng một: “Đúng là một đám mồm miệng xấu xa, đừng tưởng bọn này không hạ được mày.” Ngay sau đó cô nàng nhìn về phí Tô Trản, vung tay lên, “Hành động.”

Tô Trản và Thịnh Thiên Vi ngồi xổm trong bụi cây phía sau tầng một của khách sạn, dựa trên dãy số mà Thịnh Thiên Vi đưa cho, gửi tới Đại Quang một tin nhắn ngắn.

Lúc này mưa đã ngớt, trắng sáng từ từ chui ra khỏi mây, trên cây, trong bụi, trên tầng lá, đều là giọt mưa thi nhau tí tách rơi xuống, rơi cả vào bên trong cổ áo của Tô Trản. Cả người cô giật mình một cái, cầm điện thoại di động chờ Đại Quang hồi âm.

Thịnh Thiên Vi cứ cách năm phút lại hỏi tình hình, “Trả lời chưa?”

Tô Trản chỉ chỉ vào màn hình đen kịt, buông tay.

Mấy giây sau, màn ảnh “đinh đông’ sáng lên, trả lời thật này.

Cô vội vàng mở máy, hai người cùng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Đại Quang nhắn lại: Chuyện gì?

Thịnh Thiên Vi hiến kế cho cô: “Bà nói là, em là fan girl của anh, em thích anh từ lâu rồi, biết anh tới đây nên có chút quà muốn tặng anh, anh có thể xuống nhận không?”

Mặc dù chán ghét vô cùng, Tô Trản vẫn gõ từng chữ từng chữ theo lời của cô nàng kia. Sau một hồi, Thịnh Thiên Vi lại cảm thấy không ổn, như vậy không đủ hấp dẫn, cô nàng nghĩ ra một câu khác:

“Bà nói thế này, anh Đại Quang, em là fan girl của anh, em thích anh từ lâu rồi, tối nay anh có rảnh không?”

Tô Trản trợn tròn mắt: “Không được đâu —-”

Thịnh Thiên Vi càng nghĩ càng hài lòng, “Cứ nhắn vậy đi, loại háo sắc như hắn ta nhất định sẽ cắn câu.”

Tô Trản vẫn còn do dự, Thịnh Thiên Vi cướp ngay điện thoại của cô, cầm trong tay, nhanh chóng nhắn rồi gửi tin nhắn đi.

Tô Trản muốn giật di động của mình lại, nhưng bản thân cô làm sao chống nổi một người có máu cận chiến như bà này, bị túm tay, muốn cử động cũng không được, “Bà đừng có gửi mấy cái buồn nôn đó đi!”

Thịnh Thiên Vi đâu có thừa hơi lo nhiều như thế, muốn lừa được Đại Quang xuống, không một chưởng bạo kích thì làm sao thành?

“Ừ, người ta đang rất là cô đơn đây.”

“Em đợi anh ngay quán rượu bên cạnh, anh tới tìm em được không?”

“Anh xuống với em đi mà?”

Tô Trản thật sự muốn bùng cháy!!!!!

Ông trời ơi!!!!!

“Thịnh Thiên Vi!!!!!”

Thịnh Thiên Vi kéo tay cô, “Yên nào, cá cắn câu rồi này.”

Năm phút sau, Đại Quang xuống thật, vừa hút thuốc, vừa từ trong khách sạn đi ra.

Thịnh Thiên Vi dụ hắn, “Anh Quang, em ở phía sau khu này.”

Trong lúc xoay người lại Đại Quang đã có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng phản ứng đã không kịp nữa rồi, người anh ta bị trùm lên bằng một chiếc bao đen, eo nhanh chóng bị trói lại, ném cả người vào trong bụi cây, mặt đập xuống đất, cành lá trong lùm cây ghim lên người, đau muốn khóc luôn.

Thịnh Thiên Vi từ sau cũng nhảy vào, đánh một cái vào đầu hắn ta, Đại Quang kêu đau, bị Thịnh Thiên Vi hét át cả tiếng, “Im ngay, kêu nữa tao đánh chết mày bây giờ.”

Đại Quang vừa nghe tiếng là phụ nữ, càng lúc càng bực, định đợi cô ả buông lỏng mà phản kích lại.

Mấy giây sau, hắn phát hiện người này thật kinh sợ.

Người phụ nữ này lực mạnh vô cùng, đừng nói là có thể tránh rồi chạy trốn, ở trong này với cô ả hắn không thừa cơ làm được gì luôn, vì vậy, giọng hắn ta mềm nhũn: “Chờ chút chờ một chút, rốt cuộc cô là ai thế?”

Cú đấm của Thịnh Thiên Vi rất đẹp, một cú một cú đều không chừa đường lui, hơn nữa đều đập thẳng lên mặt hắn ta, nắm đấm cứng cáp, nếu không phải là vừa rồi nghe được câu mắng thấp giọng của cô ả, Đại Quang suýt chút nữa nghĩ đây hẳn phải là một người đàn ông.

Tô Trản bật đèn pin của điện thoại di động ra hiệu cho Thịnh Thiên Vi, một lúc nữa thôi, đại thần của bọn họ sẽ quay về.

Cuối cùng Thịnh Thiên Vi đạp một phát lên người Đại Quang như dấu hiệu cho sự kết thúc của trận đánh lén lần này, cô dứt khoát đứng dậy, kéo Tô Trản chạy vào trong khách sạn. Trong lúc vẫn còn đang mơ màng vì bị đánh đau, Đại Quang có thể gnhe thấy tiếng giày cao gót đang mỗi lúc một xa, hắn ta càng khẳng định, lần tập kích này là một cô gái.

Hai cô gái nhỏ chạy một mạch vào trong thang máy, đóng cửa lại, lúc này mới cười lớn, Thịnh Thiên Vi khẽ hô: “Thoải mái quá!”

Tô Trản mỉm cười, “Đúng là rất sảng khoái.”

Hai người lên đến tầng sáu, phát hiện bọn họ đã quay lại.

Thịnh Thiên Vi chạy đến phòng Đại Minh, gõ cửa, “Các anh về rồi à? Có tìm thấy không?”

Mấy người Đại Minh đều mệt mỏi nằm la liệt trên giường, “Tìm được rồi, hai em đi đâu thế? Vừa rồi lão đại không thấy các em nên lại đi ra ngoài tìm rồi đấy.”

Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý cười một tiếng, “Tụi em xuống lầu ăn chút gì đó, à đúng rồi, Egg không sao chứ?”

Đại Minh kêu lên: “Ăn khuya mà không biết đường mang một ít về đây, hai cô đúng là chẳng có lương tâm gì cả, không sao, trẻ con thích nháo nháo một chút ấy mà, lão đại dỗ đôi ba câu lại bình thường rồi.”

Thịnh Thiên Vi quay người đi, “Các anh nghỉ sớm đi, mai còn về đấy.”

Tô Trản đi theo sau, “Anh Đại Minh, ngủ ngon.”



Đại Minh nằm sấp ở trên giường, phất phất tay, uể oải nói: “Ngủ ngon.”

Hai cô gái trở lại phòng mình, bật đèn lên, Thịnh Thiên Vi nói với Tô Trản: “Hay là bà điện cho lão đại, bảo với anh ấy một câu, để cho anh ấy quay về sớm.”

Tô Trản ừ một tiếng, ngồi xuống trước máy vi tính, hồi lâu cũng không thấy cô có động tĩnh gì cả.

Thịnh Thiên Vi kì quái nhìn cô, “Sao còn chưa gọi?” Dừng một lúc, như thể hiểu ra điều gì, “Không phải bà bị chị Thanh kia làm cho rối loạn tâm trí đấy chứ?”

Tô Trản cười:”Bà nghĩ nhiều rồi, tôi với anh ấy đâu có quan hệ gì đâu.”

“Thôi đi.”

Có lẽ là do vô cớ bị người ta đánh một trận, Đại Quang cũng chẳng đoái hoài đến việc nhảy nhót gì nữa, chuyện ồn ã như vậy, hắn lên đến phòng liền kêu tất cả mọi người giải tán, cầm điện thoại di động nghĩ xem người gửi tin nhắn cho hắn, cuối cùng là ai muốn chỉnh hắn đây?

Các đội viên kinh ngạc đến ngây người, anh Quang ra cửa mới có mấy phút sao trở về đã thành ra như vậy, “Anh Quang, mặt của anh…?”

Cũng không thể nói là mình bị đàn bà đánh được, Đại Quang đâm ra bực dọc: “Tao ngã, đi qua ngoài đi.”

Đôi viên câm nín: Phải trải qua bao nhiếu thế ngã, mới có thể có được đức hạnh như thế này đây?

Chuyện này làm anh ta suy nghĩ cả đêm, vẫn nghĩ không ra, lúc nào mà anh ta lại đắc tội với người đàn bà hung hãn như thế? Chẳng lẽ trước đây có ngủ với fan? Đâu đến nỗi ấy —–

Lúc ấy cũng đã nói rõ ràng rồi, đạt được cái mình muốn, vỗ một cái hai người chia tay.

Hơn nữa, hắn ngủ với đàn bà chỉ có loại ngực to eo nhỏ chân dài, nào có kiểu mạnh mẽ thế.

Buổi sáng ngày thứ hai, hai đội chạm trán trước sảnh khách sạn.

Đại Quang và đội viên ra hoạt động, đội viên bên Từ Gia Diễn đang trả phòng

Từ Gia Diễn ngược lại đứng một mình ở cửa hút thuốc, Đại Quang vờ như không thấy tiến tới, cho đến khi, Thịnh Thiên Vi kêu một câu: “A, chứng minh thư/ hộ chiếu của tôi hình như quên trên phòng rồi.”

Đại Quang chần chừ quay ra nhìn, cảm thấy âm thanh này rất giống người đàn bà tối qua, mặc dù giọng hôm qua cố gắng xuống thật thấp, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra được.

Hắn từ từ dừng bước, ngoẹo đầu nhìn Từ Gia Diễn đang đứng hút thuốc ở cửa.

“Này, Từ Gia Diễn.”

Một tiếng gọi này, tất cả mọi người đều nhìn sang, ngay cả mấy người trước sảnh làm thủ tục nhận phòng cũng quay ra nhìn, Đại Minh thấy lại là tên nhóc này, chắc là lại muốn bắt lỗi, xắn tay áo định đi tới, bị Chu Trác kéo lại

Từ Gia Diễn toàn thân màu đen, bên tỏng mặc chiếc áo có mũ màu xám tro, khoác chiếc áo lông vũ phanh ngực, khóa cũng chẳng buồn kéo lên, lười nhạc dựa vào cột đá gần cửa hút thuốc, nghe thấy có tiếng gọi, anh mới liếc mắt nhìn sang, từ tốn hút nốt hơi thuốc cuối, dập điếu thuốc, ném vào trong thùng rác, tay đút túi quần, thản nhiên nói:

“Ờ, đã lâu không gặp, cũng học hóa trang cơ à?”

Bên kia Đại Minh cười ầm lên.

Đại Quang thế mà cũng rất từ tốn, liếc nhìn cậu ta, hắn lôi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, mở máy, hiện ra một dãy số, hắn ta bấm gọi.

Sau đó hắn ta cầm điện thoại di động chờ.

Thịnh Thiên Vi còn nhìn dò xét xem hàng này muốn chỉnh cái gì yêu con bướm.

Trong lòng Tô Trản thoáng có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, một giây sau, di động trong túi rung lên một cái, sau đó là tiếng chuông inh tai, nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Từ Gia Diễn theo bản năng nhìn mắt Tô Trản.

Người sau sắc mặt tái xanh, ánh mắt né tránh, Thịnh Thiên Vi trong lòng sốt ruôt, thầm nhủ, khốn rồi! Tối hôm qua quên không nhắc nhở tắt loa đi!

Đại Quang giơ điện thoại di động nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tô Trản và Thịnh Thiên Vi, âm thanh truyền từ bên kia tới, nhưng hắn ta không xác định là cái nào, một giây sau, hắn tay chuyển sang nhìn Từ Gia Diễn, cười nói: “Có một thứ cho mày nhìn.”

Hắn đem điện thoại di động đưa tới.

Từ Gia Diễn chậm rãi nhận lấy, cúi đầu liếc mắt nhìn, một chuỗi dài các số kia, anh nhìn qua là nhận được ngay, mấy chục tin nhắn nói chuyến được lưu lại, mặt anh thâm trầm, tỉnh bơ, cuối cùng anh giương mắt, lạnh nhạt nhìn Tô Trản.

Tô Trản căn bản không dám nhìn anh, kéo tay áo Thịnh Thiên Vi, hỏi nhỏ: “Bà thấy ánh mắt của anh ấy không?”

Thịnh Thiên Vi vỗ vỗ tay cô: “Thấy rồi, khuyên bà một câu, hai ngày tới, tránh xa anh ấy ra nhé.”

Tô Trản hung dữ cấu tay cô nàng.

Từ Gia Diễn trả điện thoại di động lại cho hắn, “Xong rồi, có vấn đề gì không?”

Đại Quang cười nhạt, “Đây tính là gây rối đấy mày biết không?! Mày làm đội trưởng thế mà không biết được chỉnh đốn đội viên của mình à?”

Anh không cười, trong ánh mắt có sự lạnh lùng, nói nhẹ như mây gió: “Hình như tao thấy mày cũng chưa ăn thua thiệt gì nhỉ? Hay là thương tích trên mặt mày là do hai cô gái trong đội tao gây ra?”

Rốt cuộc vấn đề do hắn háo sắc trước, không nhịn được sức cám dỗ của mấy cô gái trẻ, nói mấy câu đã bị dỗ xuống tầng, bị đánh thành đầu heo cũng là đáng đời hắn ta, hơn nữa, hai cô nương kia nhìn gầy tong teo, nhìn thế nào cũng không giống người phụ nữ hung tợn đánh hắn tối hôm qua được.

Chuyện này nói ra chính là vứt đi thể diện của hắn, Từ Gia Diễn xem ra rất hiểu Đại Quang, tên này sĩ diện hão, sẽ không bao giờ thừa nhận bị đàn bà đánh, cho anh xem đoạn hội thoại này, cũng chỉ là muốn khoe khoang, để cho Từ Gia Diễn khó chịu mà thôi.

Chuyện tối qua, Đại Quang cũng chỉ có thể nuốt lại cục tức, ghi tạc trong lòng, chờ cơ hội trả thù mà thôi.

Có điều, hai cô gái trước mắt kia khúc nào ra khúc ấy, so với mấy cô hoạt náo viên trong giới của hắn cũng hơn rất nhiều, nếu được ngủ cùng nhất định sẽ rất thoải mái. Những suy nghĩ dơ bẩn này vẫn còn vấn vít trong đầu hắn cho đến tận khi lên xe.



Mấy người đem hành lý chuyển lên xe, Tô Trản đi theo sau Đại Minh giúp thu dọn hành lý, cố ý giảm sự tồn tại của bản thân.

Từ Gia Diễn dựa vào cửa xe hút thuốc, thấy cô chậm chạp không chịu đi tới, mất hết kiên nhẫn, lúc cô đang quay người bên đống hành lý, gọi cô lại:

“Em qua đây cho anh.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook