Quyển 2 - Chương 35: Cuộc đời tươi sáng. (3)
Cửu Dạ Hồi
06/09/2016
Chúng tôi cùng ngồi xuống, tán gẫu về những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi bằng thứ giọng thân mật nhất có thể.
Tần Xuyên kể cậu ta và Bảo Gia chia tay rồi. Hôm đó về tới Vancouver là cậu ta lao thẳng vào bệnh viện, cậu ta tưởng Bảo Gia sẽ yếu ớt nằm trên giường, nhưng khi cậu ta vào phòng bệnh thấy cô ta đang xúc những thìa kem rất to để ăn, mà nghe nói còn múc bằng tay phải đã bị cắt mạch. Cô ta không chịu tháo băng ra, cho đến khi Tần Xuyên cưỡng ép ấn xuống mới phát hiện, trên cổ tay phải của cô ta không hề có một đường rạch nào dù chỉ dài 2mm. Tần xuyên tức điên lên, gào thét đòi quay về Bắc Kinh, nhưng Bảo Gia lại nhảy lên bệ cửa sổ bệnh viện, nói chỉ cần Tần Xuyên đi ra cửa, cô ta lập tức nhảy xuống. Thế là từ ngày hôm đó, bắt đầu bộ phim truyền hình dài tập “Bảo Gia tự tử”.
Cô ta nhảy cửa sổ tám lần, ban đầu còn làm bộ làm tịch thò một chân ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi phát hiện ra bộ dạng lo lắng của Tần Xuyên, mỗi lần sau đó cô ta đều kiên quyết hơn. Tần Xuyên kể, mấy lần cậu ta nhoài cả nửa người ra ngoài để kéo cô ta vào.
Cô ta mở khí ga năm lần, kiểu tự tử này mà cứ có người ngồi bên cạnh sẽ rất khó thành công, cũng may lần nào cô ta cũng đợi Tần Xuyên ở nhà, chạy vào bếp khóa trái cửa lại, sau đó nhắn tin thông báo rằng chuẩn bị mở ga. Tiếp theo, Tần Xuyên sẽ vừa nức nở, thút thít như quả phụ khóc chồng vừa đập cửa thùm thụp, cho tới cuối cùng cậu ta phá hỏng cánh cửa gỗ tội nghiệp, thì phương thức tự tử này mới kết thúc.
Uống thủ ngủ ba lần, mà lần nào cũng uống trước mặt Tần Xuyên, túm lấy lọ thuốc là dốc tồng tộc vào miệng, lần đầu còn bị nghẹn phun ra hết, lần thứ hai Tần Xuyên sợ hãi vỗ vỗ lưng rồi móc họng để cô ta phải nôn ra, nhưng khi biết cô ta uống cả lọ vitamin C, thì cậu ta tức phát điên, đến lần thứ ba thì mặc kệ, kết quả phải vào viện rửa ruột. Quá trình rửa ruột khiến cô ta sống không bằng chết, từ đó về sau không bao giờ dám tự tử bằng thuốc nữa.
Những cách tự tử bằng đủ mọi vật dụng khác thì thôi không đếm xuể, Tần Xuyên bảo sắp bị Bảo Gia giày vò tới phát điên đến nơi, mấy ngày mấy đêm liền toàn gặp ác mộng, mơ thấy Bảo Gia mồm lè lưỡi, đầu chảy máu ròng ròng bám riết mình, khiến cậu ta sợ quá tỉnh lại không dám ngủ tiếp. Tôi thắc mắc, thế hai người chia tay kiểu gì, Tần Xuyên đắt ý, “Tôi cũng tự tử! Chẳng phải cô ta cứ gào len là không muốn sống nữa à? Được, thế thì cùng nhau chết là xong. Cô ấy muốn nhảy lầu tôi chạy còn nhanh hơn cô ta, có thời gian bọn tôi gần như thi chạy một trăm mét, ai chiếm được bệ cửa sổ trước thì kẻ đó gần với việc tự sát hơn một bước, người còn lại đành phải làm kẻ ứng cứu. Cô ta muốn uống thủ ngủ tôi giật lấy uống trước, xem ai uống nhiều hơn ai. Cô ta định khóa trái cửa mở khí ga, tôi bèn ở bên ngoài cắt cổ tay, cậu xem, có lần cắt sâu quá chảy bao nhiêu là máu.”
Tôi cười tới hoa mắt chóng mặt, Tần Xuyên giơ tay ra trước mặt tôi, tôi không chú ý tới vết thương nông toèn toẹt ấy, mà liếc thấy trên mu bàn tay vết sẹo bị thuốc gí năm xưa, kỳ lạ, tự nhiên trái tim thắt lại.
Tần Xuyên không để ý đến biểu hiện của tôi, tiếp tục cao hứng thao thao bất tuyệt về diệu kế để thoát thân của mình, “Nửa đêm tôi bỏ chạy ra ngoài, để lại cho cô ta một bức di thư, bảo cô ta đừng tìm tôi nữa, nói tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để tự sinh tự diệt. Cậu cười cái gì? Thứ tôi viết là phong cách Quỳnh Dao tiêu chuẩn đấy, kiểu như kiếp này vô duyên hẹn gặp lại ở kiếp sau, cậu thì hiểu cái gì!”
Tần Xuyên trừng mắt nhìn tôi, tôi lau nước mắt vì cười, “Thế cậu định sau này thế nào?”
“Sau này …” Tần Xuyên ngập ngừng, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh, tôi đột nhiên không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bèn quay đầu đi. Tầng Xuyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc, “Sau này thì sau này tính đi. Tôi đã hạ quyết tâm quay về, dù thế nào cũng sẽ không quay lại Canada nữa. Chuyện này không được để bố mẹ tôi biết, vì vậy tôi mới bảo cậu thuê cho tôi một căn phòng rách nát thế này, trước khi tìm được công việc tôi phải tiết kiệm một chút.”
“Cậu không đi học tiếp?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bao giờ muốn học lại học.”
“Nhưng …”
“Đừng nhưng nhị gì cả, cùng lắm đến Thượng Hải với chị tôi.”
“Cậu đi Thượng Hải thì tôi lại một mình à.”
“Cậu tiếp tục yêu đương với cái thằng ẽo ợt con ông cháu cha kia chứ sao.” Tần Xuyên nhếch mép cười cười.
Tôi im lặng, các ngón tay co chặt lại. Rõ ràng không còn cách trăm sông nghìn núi, cả hai đang ở trong cùng một phòng, nhưng kẻ ngồi trên giường là tôi và người đang đứng bên cửa sổ là Tần Xuyên đều có vẻ vô cùng cô độc.
Tần Xuyên dụi tắt thuốc lá, hít một hơi thật sâu, đi đến vỗ vỗ vai tôi, “Kiều Kiều, cậu không chịu ngoan ngoãn đợi tôi.”
Nghe cậu ta nói mà tôi thốt nhiên muốn khóc, đúng lúc đó di động đổ chuông, tôi cúi đầu nhìn, lần này là Dương Trừng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại gửi cho tôi một tin nhắn với nội dung, “Đang làm gì?”, lần này, tôi chẳng thấy vui cũng chẳng thấy thất vọng.
“Gã công tử bột của cậu à?” Tần Xuyên khẽ hừ một tiếng.
“Ừm.” Tôi gấp di động lại, không trả lời tin nhắn.
“Rốt cuộc hắn thế nào? Tôi thật sự thấy không thuận mắt.”
“Xì, đang yên đang lành cậu xông lên đánh người ta, lại còn trách người ta không thuận mắt cậu.” Tôi liếc xéo Tần Xuyên.
“Đấy là tại vì hắn hôn cậu!”
Tần Xuyên không phục gào lên, nhưng chúng tôi cùng như nhận ra điều gì đó, lại lập tức yên lặng.
Tôi cảm thấy sự trống rỗng trong suốt cuộc đời của tôi và Tần Xuyên cộng lại, cũng không dài bằng ngày hôm nay.
Di động lại một lần nữa giải cứu chúng tôi, nó réo vang chói tai, lần này Dương Trừng gọi chứ không nhắn tin.
“Sao không trả lời tin nhắn?” Dương trừng chẳng mấy khi lị quan tâm tôi thế này.
“Không nhìn thấy.”
“Ờ, đang làm gì đấy?”
“Vừa đón Tần Xuyên.” Tôi nhìn Tần Xuyên, cậu ta đang lấy quần áo trong vali ra, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
“Cái gì?” Dương Trừng rất kinh ngạc.
“Tần Xuyên, bạn em, cậu ấy về nước rồi.”
“Hai người đang ở đâu?”
“Cạnh trường, nhà nghỉ Đại Vinh.”
“Em đợi đấy, anh đến ngay!”
“Haiz, anh…” Không đợi tôi nói hết câu Dương Trừng đã vội vàng cúp máy, tôi nói với Tần Xuyên bằng giọng ngại ngùng: “Anh ấy đến tìm tôi.”
“Ừ.”
“Cậu nhìn vali của cậu xem, sao loạn xì ngầu lên thế, để tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc.” Tôi dứng dậy, tìm việc để giảm bớt không khí ngượng ngùng trong phòng.
Vali của Tần Xuyên rất lớn, quần áo nhét góc này một cái góc kia một cái, bên trong còn cài thêm cả đĩa CD, máy tập cơ tay, hộp thuốc, nắp cốc, gối… một đống những đồ linh tinh, qua đó có thể thấy cậu ta phải đi vội vàng tới mức nào.
Tôi sắp xếp từng thứ một gọn gàng, cậu ta ngồi bên cạnh cuống quýt giấu quần lót và tất chưa kịp giặt đi, cằn nhằn tôi lo việc bao đồng. Hiếm khi tôi lại im lặng không thèm đấu võ miệng với cậu ta, chắc hẳn Tân Xuyên không biết, khi nghiêm túc chăm chú giúp cậu ta làm những việc này, trái tim tôi cảm thấy rất bình an.
Tần Xuyên kể cậu ta và Bảo Gia chia tay rồi. Hôm đó về tới Vancouver là cậu ta lao thẳng vào bệnh viện, cậu ta tưởng Bảo Gia sẽ yếu ớt nằm trên giường, nhưng khi cậu ta vào phòng bệnh thấy cô ta đang xúc những thìa kem rất to để ăn, mà nghe nói còn múc bằng tay phải đã bị cắt mạch. Cô ta không chịu tháo băng ra, cho đến khi Tần Xuyên cưỡng ép ấn xuống mới phát hiện, trên cổ tay phải của cô ta không hề có một đường rạch nào dù chỉ dài 2mm. Tần xuyên tức điên lên, gào thét đòi quay về Bắc Kinh, nhưng Bảo Gia lại nhảy lên bệ cửa sổ bệnh viện, nói chỉ cần Tần Xuyên đi ra cửa, cô ta lập tức nhảy xuống. Thế là từ ngày hôm đó, bắt đầu bộ phim truyền hình dài tập “Bảo Gia tự tử”.
Cô ta nhảy cửa sổ tám lần, ban đầu còn làm bộ làm tịch thò một chân ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi phát hiện ra bộ dạng lo lắng của Tần Xuyên, mỗi lần sau đó cô ta đều kiên quyết hơn. Tần Xuyên kể, mấy lần cậu ta nhoài cả nửa người ra ngoài để kéo cô ta vào.
Cô ta mở khí ga năm lần, kiểu tự tử này mà cứ có người ngồi bên cạnh sẽ rất khó thành công, cũng may lần nào cô ta cũng đợi Tần Xuyên ở nhà, chạy vào bếp khóa trái cửa lại, sau đó nhắn tin thông báo rằng chuẩn bị mở ga. Tiếp theo, Tần Xuyên sẽ vừa nức nở, thút thít như quả phụ khóc chồng vừa đập cửa thùm thụp, cho tới cuối cùng cậu ta phá hỏng cánh cửa gỗ tội nghiệp, thì phương thức tự tử này mới kết thúc.
Uống thủ ngủ ba lần, mà lần nào cũng uống trước mặt Tần Xuyên, túm lấy lọ thuốc là dốc tồng tộc vào miệng, lần đầu còn bị nghẹn phun ra hết, lần thứ hai Tần Xuyên sợ hãi vỗ vỗ lưng rồi móc họng để cô ta phải nôn ra, nhưng khi biết cô ta uống cả lọ vitamin C, thì cậu ta tức phát điên, đến lần thứ ba thì mặc kệ, kết quả phải vào viện rửa ruột. Quá trình rửa ruột khiến cô ta sống không bằng chết, từ đó về sau không bao giờ dám tự tử bằng thuốc nữa.
Những cách tự tử bằng đủ mọi vật dụng khác thì thôi không đếm xuể, Tần Xuyên bảo sắp bị Bảo Gia giày vò tới phát điên đến nơi, mấy ngày mấy đêm liền toàn gặp ác mộng, mơ thấy Bảo Gia mồm lè lưỡi, đầu chảy máu ròng ròng bám riết mình, khiến cậu ta sợ quá tỉnh lại không dám ngủ tiếp. Tôi thắc mắc, thế hai người chia tay kiểu gì, Tần Xuyên đắt ý, “Tôi cũng tự tử! Chẳng phải cô ta cứ gào len là không muốn sống nữa à? Được, thế thì cùng nhau chết là xong. Cô ấy muốn nhảy lầu tôi chạy còn nhanh hơn cô ta, có thời gian bọn tôi gần như thi chạy một trăm mét, ai chiếm được bệ cửa sổ trước thì kẻ đó gần với việc tự sát hơn một bước, người còn lại đành phải làm kẻ ứng cứu. Cô ta muốn uống thủ ngủ tôi giật lấy uống trước, xem ai uống nhiều hơn ai. Cô ta định khóa trái cửa mở khí ga, tôi bèn ở bên ngoài cắt cổ tay, cậu xem, có lần cắt sâu quá chảy bao nhiêu là máu.”
Tôi cười tới hoa mắt chóng mặt, Tần Xuyên giơ tay ra trước mặt tôi, tôi không chú ý tới vết thương nông toèn toẹt ấy, mà liếc thấy trên mu bàn tay vết sẹo bị thuốc gí năm xưa, kỳ lạ, tự nhiên trái tim thắt lại.
Tần Xuyên không để ý đến biểu hiện của tôi, tiếp tục cao hứng thao thao bất tuyệt về diệu kế để thoát thân của mình, “Nửa đêm tôi bỏ chạy ra ngoài, để lại cho cô ta một bức di thư, bảo cô ta đừng tìm tôi nữa, nói tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để tự sinh tự diệt. Cậu cười cái gì? Thứ tôi viết là phong cách Quỳnh Dao tiêu chuẩn đấy, kiểu như kiếp này vô duyên hẹn gặp lại ở kiếp sau, cậu thì hiểu cái gì!”
Tần Xuyên trừng mắt nhìn tôi, tôi lau nước mắt vì cười, “Thế cậu định sau này thế nào?”
“Sau này …” Tần Xuyên ngập ngừng, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh, tôi đột nhiên không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bèn quay đầu đi. Tầng Xuyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc, “Sau này thì sau này tính đi. Tôi đã hạ quyết tâm quay về, dù thế nào cũng sẽ không quay lại Canada nữa. Chuyện này không được để bố mẹ tôi biết, vì vậy tôi mới bảo cậu thuê cho tôi một căn phòng rách nát thế này, trước khi tìm được công việc tôi phải tiết kiệm một chút.”
“Cậu không đi học tiếp?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bao giờ muốn học lại học.”
“Nhưng …”
“Đừng nhưng nhị gì cả, cùng lắm đến Thượng Hải với chị tôi.”
“Cậu đi Thượng Hải thì tôi lại một mình à.”
“Cậu tiếp tục yêu đương với cái thằng ẽo ợt con ông cháu cha kia chứ sao.” Tần Xuyên nhếch mép cười cười.
Tôi im lặng, các ngón tay co chặt lại. Rõ ràng không còn cách trăm sông nghìn núi, cả hai đang ở trong cùng một phòng, nhưng kẻ ngồi trên giường là tôi và người đang đứng bên cửa sổ là Tần Xuyên đều có vẻ vô cùng cô độc.
Tần Xuyên dụi tắt thuốc lá, hít một hơi thật sâu, đi đến vỗ vỗ vai tôi, “Kiều Kiều, cậu không chịu ngoan ngoãn đợi tôi.”
Nghe cậu ta nói mà tôi thốt nhiên muốn khóc, đúng lúc đó di động đổ chuông, tôi cúi đầu nhìn, lần này là Dương Trừng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại gửi cho tôi một tin nhắn với nội dung, “Đang làm gì?”, lần này, tôi chẳng thấy vui cũng chẳng thấy thất vọng.
“Gã công tử bột của cậu à?” Tần Xuyên khẽ hừ một tiếng.
“Ừm.” Tôi gấp di động lại, không trả lời tin nhắn.
“Rốt cuộc hắn thế nào? Tôi thật sự thấy không thuận mắt.”
“Xì, đang yên đang lành cậu xông lên đánh người ta, lại còn trách người ta không thuận mắt cậu.” Tôi liếc xéo Tần Xuyên.
“Đấy là tại vì hắn hôn cậu!”
Tần Xuyên không phục gào lên, nhưng chúng tôi cùng như nhận ra điều gì đó, lại lập tức yên lặng.
Tôi cảm thấy sự trống rỗng trong suốt cuộc đời của tôi và Tần Xuyên cộng lại, cũng không dài bằng ngày hôm nay.
Di động lại một lần nữa giải cứu chúng tôi, nó réo vang chói tai, lần này Dương Trừng gọi chứ không nhắn tin.
“Sao không trả lời tin nhắn?” Dương trừng chẳng mấy khi lị quan tâm tôi thế này.
“Không nhìn thấy.”
“Ờ, đang làm gì đấy?”
“Vừa đón Tần Xuyên.” Tôi nhìn Tần Xuyên, cậu ta đang lấy quần áo trong vali ra, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
“Cái gì?” Dương Trừng rất kinh ngạc.
“Tần Xuyên, bạn em, cậu ấy về nước rồi.”
“Hai người đang ở đâu?”
“Cạnh trường, nhà nghỉ Đại Vinh.”
“Em đợi đấy, anh đến ngay!”
“Haiz, anh…” Không đợi tôi nói hết câu Dương Trừng đã vội vàng cúp máy, tôi nói với Tần Xuyên bằng giọng ngại ngùng: “Anh ấy đến tìm tôi.”
“Ừ.”
“Cậu nhìn vali của cậu xem, sao loạn xì ngầu lên thế, để tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc.” Tôi dứng dậy, tìm việc để giảm bớt không khí ngượng ngùng trong phòng.
Vali của Tần Xuyên rất lớn, quần áo nhét góc này một cái góc kia một cái, bên trong còn cài thêm cả đĩa CD, máy tập cơ tay, hộp thuốc, nắp cốc, gối… một đống những đồ linh tinh, qua đó có thể thấy cậu ta phải đi vội vàng tới mức nào.
Tôi sắp xếp từng thứ một gọn gàng, cậu ta ngồi bên cạnh cuống quýt giấu quần lót và tất chưa kịp giặt đi, cằn nhằn tôi lo việc bao đồng. Hiếm khi tôi lại im lặng không thèm đấu võ miệng với cậu ta, chắc hẳn Tân Xuyên không biết, khi nghiêm túc chăm chú giúp cậu ta làm những việc này, trái tim tôi cảm thấy rất bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.