Quyển 2 - Chương 51: Đồ mi (3)
Cửu Dạ Hồi
06/11/2016
Đi đến chỗ rào chắn, chúng tôi dừng lại, ở giữa còn bị ngăn cách một
khoảng rộng hai mươi mét, tôi vẫy vẫy tay với cậu ta, cậu ta lại toét
miệng cười.
“Ngốc chết chưa?”
“Đáng ghét!”
“Lại béo rồi!”
“Đáng ghét!”
“Xem ra tinh thần vẫn dồi dào lắm! Béo tới nỗi thừa hơi rồi!”
“Đáng ghét!”
“Thôi tôi đi đây!”
“Đừng!” Tần Xuyên giả vờ quay người, tôi vội vàng gọi cậu ta lại.
Chúng tôi đột nhiên im lặng, tôi gọi giật Tần Xuyên nhưng lại không biết phải nói gì, mùa xuân rất ấm áp, ánh nắng mặt trời cũng dịu dàng, tôi chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng thế này cũng không tệ.
“Vẫn khỏe chứ?” Tần Xuyên lên tiếng trước.
“Ừ.”
“Không tệ, tôi còn tưởng cậu nhát gan như thế, sẽ sợ tới hồn bay phách lạc cơ.”
“Tôi rất gan dạ, được không hả?”
“Ồ, gan dạ tới mức mà đến giờ tôi vẫn nhớ lần cậu bị viêm dạ dày cấp tính, khóc tới mức ôm lấy bác sĩ mà hỏi liệu mình có chết không.”
“Vớ vẩn!” Tôi tức đỏ mặt, Tần Xuyên đang nhắc lại lần tôi thi chạy tới bị ngất hồi cấp II, khi ấy người xông vào cứu tôi đầu tiên, chính là cậu ta.
“Cậu cũng đừng coi thường quá, bà tôi luôn nói tháng Hai và tháng Tám(*) thời tiết thất thường, giờ là lúc dễ bị cảm lạnh nhất, cậu phải mặc thêm áo vào.”
(*) Tháng Hai và Tám âm lịch.
“Tôi biết mà, giờ vẫn mặc áo len đây này!”
“Nếu như lệnh phong tỏa được nới lỏng, phải về nhà ngay.”
“Tôi biết rồi! Lần này sẽ không chần chừ dù chỉ một phút.”
“Có muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ mang cho.”
“Không mang vào được đâu.” Tôi chỉ bảo vệ, “Tất cả đều không được phép.”
“Vớ vẩn, nghiêm thế à?”
“Vô cùng nghiêm, cậu nghĩ xem, giờ trường đang ở trong tình trạng bị phong tỏa, ngộ nhỡ bị lây dịch từ ngoài vào thế chẳng phải trở thành cả vùng dịch à!”
“Ừm, nhưng cũng lâu thế rồi, chắc không sao đâu.”
“Vẫn nên cẩn thận, có thời kỳ ủ bệnh mà!”
“Cậu còn biết cả thời kỳ ủ bệnh nữa.”
Tôi cười, cảm giác bộ dạng thận trọng rồi dặn dò tỉ mỉ như thế này không hợp với Tần Xuyên.
“Cút! Tôi đi đây, không nói vớ vẩn với cậu nữa.”
“Cậu đến bằng cái gì?” Tôi đột nhiên nhớ ra hỏi.
“Ngồi xe bus.” Tần Xuyên trả lời ngắn gọn.
“Ngồi xe bus!” Tôi kinh hãi kêu lên, “Thế thì nguy hiểm quá! Nơi người đông vi khuẩn nhiều nhất chính là xe bus, cậu không biết à! Thật phục cậu chết mất! Vừa rồi còn giáo huấn tôi đâu ra đấy, thế mà lại chẳng biết gì! Khẩu trang đâu? Cậu có đeo khẩu trang không?”
“Không... oi bức thế này, đeo khẩu trang thở thế nào được!”
“Tần Xuyên!”
Tiếng gào của tôi khiến bảo vệ đang ngủ trưa cũng phải giật mình tỉnh giấc, ông ta nghi hoặc đẩy cửa nhìn ra, thấy hai chúng tôi đứng ở hai đầu rào chắn, thì xua xua tay, bảo: “Làm gì đấy? Sinh viên phải không? Mau về trường! Đứng ở cổng làm gì thế, không sợ SARS à!”
“Đi đây đi đây!” Tôi nhìn bảo vệ như khẩn cầu, “Tần Xuyên, đợi tôi một lát, tôi quay lại ngay!”
Tôi quay người chạy về phòng, lấy chiếc khẩu trang mười hai lớp mà bố cho tôi ra, rồi lại chạy ra cổng.
Bảo vệ vẫn đang canh chừng Tần Xuyên bằng con mắt cảnh giác, tôi thở dốc, “Chú giúp cháu đưa cái này cho cậu ấy với!”
“Không được, không được nhận đồ vào và chuyển đồ ra!” Bảo vệ quả quyết từ chối.
“Ôi trời thôi đi, tôi không cần!” Tần Xuyên lên tiếng thật không đúng lúc.
“Cậu im miệng cho tôi!” Tôi tức tối trừng mắt lườm Tần Xuyên, quay người khẩn cầu nài nỉ chú bảo vệ: “Chú ơi, cậu ấy đi ra ngoài mà không mang khẩu trang...”
“Không được...”
“Được rồi được rồi, cậu ném ra đây, tôi bắt.” Tần Xuyên vẫy tay với tôi.
“Được! Bắt lấy này!”
Không đợi bảo vệ trường phản ứng lại, tôi chạy lên phía trước vài bước, ném khẩu trang ra ngoài. Tần Xuyên đón được, đang định nhét vào túi, liền bị tôi quát.
“Đeo vào!”
“Lên xe hẵng hay!”
“Giờ đeo luôn! Mau lên!”
“Thật phiền!” Tần Xuyên nhăn nhó đeo khẩu trang, nhìn bộ dạng đeo chiếc khẩu trang mười hai lớp của cậu ta mà tôi phải cố nhịn để không phì cười.
“Đi đây! Cẩn thận nhé!”
“Cậu cũng thế, xuống xe rửa tay ngay!”
“Biết rồi! Lắm lời quá!” Tần Xuyên cáu.
Tôi đứng nhìn theo Tần Xuyên cho tới khi cậu ta đi xa hẳn, cuối cùng cũng yên tâm, Tần Xuyên không biết rằng, đấy là chiếc khẩu trang mười hai lớp cuối cùng của tôi.
Chắc có lẽ vì muốn mọi người luôn thấy thấp thỏm sợ hãi trước tương lai, không ngừng vọng tưởng suy đoán, mỗi lần lòng nhẹ nhõm một chút, thì một ai đó của tạo hóa sẽ hiện thân để cho bạn thấy uy lực của vận mệnh.
Khi tất cả chúng tôi cho rằng trong trường sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, thì một nam sinh viên khoa Công nghệ sinh học đột nhiên bị sốt, thế là lập tức được đưa vào khu cách ly trong học viện. Cả trường vốn đang trong trạng thái bình lặng, nháy mắt lòng người trở nên hoang mang, phía nhà trường cũng tiến hành loại trừ và cách ly những người có liên quan, có tin đồn là cậu sinh viên đó thường xuyên tới căng-tin số 3 ăn cơm, khiến cả phòng tôi sợ đến nỗi giờ không dám đến đó ăn nữa, toàn chạy ra ngoài mua bánh ngọt về ăn qua bữa.
Còn tôi, ba ngày sau khi nam sinh viên kia bị phát hiện, đột nhiên sốt cao.
Lần đầu, sốt 36.8 độ. Tôi đo xong, Thiên Hỉ và Từ Lâm đều không phát hiện ra sự bất thường của tôi, vẫn điền là 36.5 độ lên phiếu, nhưng buổi tối lăn qua lộn lại chán chê, mãi mới ngủ được.
Lần thứ hai, 36.9 độ. Nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng lên khiến tôi bắt đầu lo lắng, tôi sờ trán liên tục, thậm chí còn lén ra cửa hàng tiện lợi mua một cái cặp nhiệt độ khác, lúc mọi người không để ý lấy ra đo lại, lúc cao lúc thấp, nhưng vẫn không hạ về mức tiêu chuẩn 36.5. Ngày hôm đó cả đêm tôi không ngủ.
Lần thứ ba, 37.1 độ. Sốt nhẹ 37 độ kèm mấy tiếng ho húng hắng đến thật đúng lúc, tôi sụp đổ hoàn toàn. Vì thỉnh thoảng lại ho khan nên tôi không dám ở trong phòng, chỉ cần nơi nào có người là tôi đều không dám đến, những tiếng ho trong thời kỳ bệnh SARS hoành hành nghe chẳng khác nào tiếng lựu đạn nổ, chỉ cần vang lên, những người xung quanh sẽ lập tức hoảng sợ tránh xa.
Tôi lẳng lặng ngồi bên hồ, nghĩ về mầm bệnh có lẽ đang nhen nhóm trong cơ thể mình, nghĩ về cảnh tôi sẽ bị cách ly một mình, nghĩ về kết cục đáng sợ nhất, vừa nghĩ vừa bắt đầu khóc. Tôi biết tôi không thể né tránh nữa, không thể vì sợ hãi mà giấu giếm bệnh tình, và cuối cùng lại làm hại những người vô tội xung quanh. Tôi quyết định chủ động đến phòng y tế của trường đề nghị được cách ly để quan sát, trước lúc tới đó, tôi đã gọi một cuộc điện thoại trong vô thức.
Thực ra, sợ hãi là một kiểu cô độc không thể chia sẻ, chẳng thể nói với bạn bè, còn người nhà thì không nỡ vì sợ họ lo lắng. Người duy nhất có thể thổ lộ chuyện này, nhất định mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, và đối với tôi mà nói, người đó chính là Tần Xuyên.
“Có vận động để giảm béo không đấy?” Tần Xuyên nghe điện thoại vẫn đang cười hi hi đấu võ miệng với tôi, nghe thấy tiếng cười đầy sức sống của cậu ta, nước mắt tôi lăn dài.
“Tần Xuyên, lần này có lẽ tôi tiêu thật rồi.” Tôi nghẹn ngào.
“Này, sao thế? Kiều Kiều đừng khóc, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì.” Giọng Tần Xuyên bỗng cao vút.
Nỗi hoảng sợ tích lũy suốt bao ngày qua như tìm được chỗ trút, tôi từ từ kể cho cậu ta nghe về tình trạng của mình, tâm trạng hỗn loạn cũng dần dần bình tĩnh trở lại khi nghe cậu ta nhẫn nại hỏi thăm. Tần Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói: “Kiều Kiều, cậu đừng hoảng, đầu tiên cứ nghe tôi đã.”
“Ừ.” Sau khi được khóc một trận thoải mái, tôi dễ chịu hơn nhiều.
“Cậu đừng đến phòng y tế trường vội, với tình trạng lúc này tới đó chắc chắn cậu sẽ bị cách ly, kiểu gì thì cũng bị cách ly ít nhất mười bốn ngày.”
“Nhưng ngộ nhỡ lây cho bọn Thiên Hỉ và Từ Lâm thì sao, anh Tiểu Thuyền còn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nếu anh ấy bị bệnh...”
“Ai bảo cậu chắc chắn mắc SARS? Vừa rồi cậu nói chuyện với tôi bao lâu thế mà có ho tiếng nào đâu, đừng có thần hồn nát thần tính. Hơn nữa, nếu cậu mắc SARS thật thì bây giờ cách ly cũng không kịp nữa, chắc chắn lây rồi.”
“Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Cậu đang ở ngoài hồ đúng không? Đừng đứng đấy hứng gió, ngộ nhỡ bị cảm thật thì sao. Giờ hãy tìm một lớp trống vào ngồi đi, đọc sách hay làm gì đó để phân tâm. Tôi sẽ qua gặp cậu ngay.”
“Cậu đừng đến! Đến gặp rồi thì sao? Cũng không được vào trường. Hơn nữa ngồi trên xe lâu như thế ngộ nhỡ cậu lại...”
“Tôi còn có khẩu trang cậu đưa mà! Đừng lo cho tôi, cậu cứ ở yên đấy đợi đi.”
“Ừ.”
“Gặp nhau rồi nói, đừng nghĩ lung tung.”
“Ừ!” Tôi trả lời mà như sắp khóc tiếp, lần này tôi không buồn nữa, chỉ cảm thấy gần gũi bởi sự lo lắng đã có chỗ đi về. Có lẽ đúng là do tác động tâm lý, hai tiếng sau đó tôi rất bình tĩnh, những tiếng ho khan cũng giảm đi rất nhiều. Khi Tần Xuyên gọi điện cho tôi lần nữa, đã sắp đến giờ cơm trưa, tôi vừa nghe điện vừa đứng dậy: “Đến cổng trường chưa? Tôi ra ngay...”
“Dưới sân ký túc rồi, đến đây đi.” Tần Xuyên thở dốc nói.
Tôi co chân chạy về ký túc.
Có lẽ trong lòng vẫn luôn nghĩ không thể nào không thể nào, vì vậy cả đoạn đường dài dằng dặc tôi chạy mà như đi trong mơ, dù chạy sắp đến rồi nhưng tôi hoàn toàn không thấy mệt.
Tần Xuyên đứng dưới sân ký túc chúng tôi, cứ như dịch SARS chưa bao giờ xảy ra, cứ như cậu ta vẫn thuê khách sạn bên cạnh trường và đợi tôi cùng đi học tiết cổ văn, như những hàng cây bên đường, đã ở đó cả trăm năm ngàn năm rồi.
Tần Xuyên cũng nhìn thấy tôi, giữa hai chúng tôi không còn bị ngăn cách bởi rào chắn nữa, cũng không cần phải gào lên mà nói chuyện, tôi cười chạy về phía cậu ta, nhưng chạy mãi chạy mãi đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế?” Tần Xuyên băn khoăn hỏi.
Tôi đứng cách Tần Xuyên vài mét, “Đừng lại đây, ngộ nhỡ tôi bị SARS, sẽ lây cho cậu...”
Tần Xuyên không nói không rằng, chạy thẳng về phía tôi, rồi kéo tôi vào lòng.
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau.
Sau bao nhiêu năm, không, có lẽ phải là từ khi có sinh mệnh cho tới nay, đó là lần tiếp xúc gần gũi nhất giữa hai đứa.
Thế giới của tôi đã thay đổi.
Con quái thú nhỏ được tôi nuôi dưỡng trong lòng bao năm qua cuối cùng cũng vùng lên thoát ra ngoài, tôi nghe rõ ràng tiếng nó gầm thét, cùng tiếng vọng do nó tạo ra:
Tôi thích Tần Xuyên.
Tôi thích Tần Xuyên.
Tôi thích Tần Xuyên.
Cậu ấy luôn ở bên tôi, dù là lúc tôi buồn hay tôi vui. Có lẽ là đã quá lâu rồi, vì vậy tôi mới đem thời niên thiếu của chúng tôi hòa vào làm một, khiến mọi tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy, đều bị tôi cho là sự hiển nhiên. Mãi cho tới khi những nhớ nhung, chua xót đó lặng lẽ vượt qua mức độ của những người bạn nên có, tôi mới nghi hoặc và bắt đầu né tránh. Bản thân tôi không ngờ, thì ra những tình cảm đó đã mạnh tới mức này, thì ra đã không thể phủ nhận được nữa, thì ra tôi đã thích cậu ấy đến thế.
Nhưng, hình như tôi hiểu ra hơi muộn.
“Ngốc chết chưa?”
“Đáng ghét!”
“Lại béo rồi!”
“Đáng ghét!”
“Xem ra tinh thần vẫn dồi dào lắm! Béo tới nỗi thừa hơi rồi!”
“Đáng ghét!”
“Thôi tôi đi đây!”
“Đừng!” Tần Xuyên giả vờ quay người, tôi vội vàng gọi cậu ta lại.
Chúng tôi đột nhiên im lặng, tôi gọi giật Tần Xuyên nhưng lại không biết phải nói gì, mùa xuân rất ấm áp, ánh nắng mặt trời cũng dịu dàng, tôi chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng thế này cũng không tệ.
“Vẫn khỏe chứ?” Tần Xuyên lên tiếng trước.
“Ừ.”
“Không tệ, tôi còn tưởng cậu nhát gan như thế, sẽ sợ tới hồn bay phách lạc cơ.”
“Tôi rất gan dạ, được không hả?”
“Ồ, gan dạ tới mức mà đến giờ tôi vẫn nhớ lần cậu bị viêm dạ dày cấp tính, khóc tới mức ôm lấy bác sĩ mà hỏi liệu mình có chết không.”
“Vớ vẩn!” Tôi tức đỏ mặt, Tần Xuyên đang nhắc lại lần tôi thi chạy tới bị ngất hồi cấp II, khi ấy người xông vào cứu tôi đầu tiên, chính là cậu ta.
“Cậu cũng đừng coi thường quá, bà tôi luôn nói tháng Hai và tháng Tám(*) thời tiết thất thường, giờ là lúc dễ bị cảm lạnh nhất, cậu phải mặc thêm áo vào.”
(*) Tháng Hai và Tám âm lịch.
“Tôi biết mà, giờ vẫn mặc áo len đây này!”
“Nếu như lệnh phong tỏa được nới lỏng, phải về nhà ngay.”
“Tôi biết rồi! Lần này sẽ không chần chừ dù chỉ một phút.”
“Có muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ mang cho.”
“Không mang vào được đâu.” Tôi chỉ bảo vệ, “Tất cả đều không được phép.”
“Vớ vẩn, nghiêm thế à?”
“Vô cùng nghiêm, cậu nghĩ xem, giờ trường đang ở trong tình trạng bị phong tỏa, ngộ nhỡ bị lây dịch từ ngoài vào thế chẳng phải trở thành cả vùng dịch à!”
“Ừm, nhưng cũng lâu thế rồi, chắc không sao đâu.”
“Vẫn nên cẩn thận, có thời kỳ ủ bệnh mà!”
“Cậu còn biết cả thời kỳ ủ bệnh nữa.”
Tôi cười, cảm giác bộ dạng thận trọng rồi dặn dò tỉ mỉ như thế này không hợp với Tần Xuyên.
“Cút! Tôi đi đây, không nói vớ vẩn với cậu nữa.”
“Cậu đến bằng cái gì?” Tôi đột nhiên nhớ ra hỏi.
“Ngồi xe bus.” Tần Xuyên trả lời ngắn gọn.
“Ngồi xe bus!” Tôi kinh hãi kêu lên, “Thế thì nguy hiểm quá! Nơi người đông vi khuẩn nhiều nhất chính là xe bus, cậu không biết à! Thật phục cậu chết mất! Vừa rồi còn giáo huấn tôi đâu ra đấy, thế mà lại chẳng biết gì! Khẩu trang đâu? Cậu có đeo khẩu trang không?”
“Không... oi bức thế này, đeo khẩu trang thở thế nào được!”
“Tần Xuyên!”
Tiếng gào của tôi khiến bảo vệ đang ngủ trưa cũng phải giật mình tỉnh giấc, ông ta nghi hoặc đẩy cửa nhìn ra, thấy hai chúng tôi đứng ở hai đầu rào chắn, thì xua xua tay, bảo: “Làm gì đấy? Sinh viên phải không? Mau về trường! Đứng ở cổng làm gì thế, không sợ SARS à!”
“Đi đây đi đây!” Tôi nhìn bảo vệ như khẩn cầu, “Tần Xuyên, đợi tôi một lát, tôi quay lại ngay!”
Tôi quay người chạy về phòng, lấy chiếc khẩu trang mười hai lớp mà bố cho tôi ra, rồi lại chạy ra cổng.
Bảo vệ vẫn đang canh chừng Tần Xuyên bằng con mắt cảnh giác, tôi thở dốc, “Chú giúp cháu đưa cái này cho cậu ấy với!”
“Không được, không được nhận đồ vào và chuyển đồ ra!” Bảo vệ quả quyết từ chối.
“Ôi trời thôi đi, tôi không cần!” Tần Xuyên lên tiếng thật không đúng lúc.
“Cậu im miệng cho tôi!” Tôi tức tối trừng mắt lườm Tần Xuyên, quay người khẩn cầu nài nỉ chú bảo vệ: “Chú ơi, cậu ấy đi ra ngoài mà không mang khẩu trang...”
“Không được...”
“Được rồi được rồi, cậu ném ra đây, tôi bắt.” Tần Xuyên vẫy tay với tôi.
“Được! Bắt lấy này!”
Không đợi bảo vệ trường phản ứng lại, tôi chạy lên phía trước vài bước, ném khẩu trang ra ngoài. Tần Xuyên đón được, đang định nhét vào túi, liền bị tôi quát.
“Đeo vào!”
“Lên xe hẵng hay!”
“Giờ đeo luôn! Mau lên!”
“Thật phiền!” Tần Xuyên nhăn nhó đeo khẩu trang, nhìn bộ dạng đeo chiếc khẩu trang mười hai lớp của cậu ta mà tôi phải cố nhịn để không phì cười.
“Đi đây! Cẩn thận nhé!”
“Cậu cũng thế, xuống xe rửa tay ngay!”
“Biết rồi! Lắm lời quá!” Tần Xuyên cáu.
Tôi đứng nhìn theo Tần Xuyên cho tới khi cậu ta đi xa hẳn, cuối cùng cũng yên tâm, Tần Xuyên không biết rằng, đấy là chiếc khẩu trang mười hai lớp cuối cùng của tôi.
Chắc có lẽ vì muốn mọi người luôn thấy thấp thỏm sợ hãi trước tương lai, không ngừng vọng tưởng suy đoán, mỗi lần lòng nhẹ nhõm một chút, thì một ai đó của tạo hóa sẽ hiện thân để cho bạn thấy uy lực của vận mệnh.
Khi tất cả chúng tôi cho rằng trong trường sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, thì một nam sinh viên khoa Công nghệ sinh học đột nhiên bị sốt, thế là lập tức được đưa vào khu cách ly trong học viện. Cả trường vốn đang trong trạng thái bình lặng, nháy mắt lòng người trở nên hoang mang, phía nhà trường cũng tiến hành loại trừ và cách ly những người có liên quan, có tin đồn là cậu sinh viên đó thường xuyên tới căng-tin số 3 ăn cơm, khiến cả phòng tôi sợ đến nỗi giờ không dám đến đó ăn nữa, toàn chạy ra ngoài mua bánh ngọt về ăn qua bữa.
Còn tôi, ba ngày sau khi nam sinh viên kia bị phát hiện, đột nhiên sốt cao.
Lần đầu, sốt 36.8 độ. Tôi đo xong, Thiên Hỉ và Từ Lâm đều không phát hiện ra sự bất thường của tôi, vẫn điền là 36.5 độ lên phiếu, nhưng buổi tối lăn qua lộn lại chán chê, mãi mới ngủ được.
Lần thứ hai, 36.9 độ. Nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng lên khiến tôi bắt đầu lo lắng, tôi sờ trán liên tục, thậm chí còn lén ra cửa hàng tiện lợi mua một cái cặp nhiệt độ khác, lúc mọi người không để ý lấy ra đo lại, lúc cao lúc thấp, nhưng vẫn không hạ về mức tiêu chuẩn 36.5. Ngày hôm đó cả đêm tôi không ngủ.
Lần thứ ba, 37.1 độ. Sốt nhẹ 37 độ kèm mấy tiếng ho húng hắng đến thật đúng lúc, tôi sụp đổ hoàn toàn. Vì thỉnh thoảng lại ho khan nên tôi không dám ở trong phòng, chỉ cần nơi nào có người là tôi đều không dám đến, những tiếng ho trong thời kỳ bệnh SARS hoành hành nghe chẳng khác nào tiếng lựu đạn nổ, chỉ cần vang lên, những người xung quanh sẽ lập tức hoảng sợ tránh xa.
Tôi lẳng lặng ngồi bên hồ, nghĩ về mầm bệnh có lẽ đang nhen nhóm trong cơ thể mình, nghĩ về cảnh tôi sẽ bị cách ly một mình, nghĩ về kết cục đáng sợ nhất, vừa nghĩ vừa bắt đầu khóc. Tôi biết tôi không thể né tránh nữa, không thể vì sợ hãi mà giấu giếm bệnh tình, và cuối cùng lại làm hại những người vô tội xung quanh. Tôi quyết định chủ động đến phòng y tế của trường đề nghị được cách ly để quan sát, trước lúc tới đó, tôi đã gọi một cuộc điện thoại trong vô thức.
Thực ra, sợ hãi là một kiểu cô độc không thể chia sẻ, chẳng thể nói với bạn bè, còn người nhà thì không nỡ vì sợ họ lo lắng. Người duy nhất có thể thổ lộ chuyện này, nhất định mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, và đối với tôi mà nói, người đó chính là Tần Xuyên.
“Có vận động để giảm béo không đấy?” Tần Xuyên nghe điện thoại vẫn đang cười hi hi đấu võ miệng với tôi, nghe thấy tiếng cười đầy sức sống của cậu ta, nước mắt tôi lăn dài.
“Tần Xuyên, lần này có lẽ tôi tiêu thật rồi.” Tôi nghẹn ngào.
“Này, sao thế? Kiều Kiều đừng khóc, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì.” Giọng Tần Xuyên bỗng cao vút.
Nỗi hoảng sợ tích lũy suốt bao ngày qua như tìm được chỗ trút, tôi từ từ kể cho cậu ta nghe về tình trạng của mình, tâm trạng hỗn loạn cũng dần dần bình tĩnh trở lại khi nghe cậu ta nhẫn nại hỏi thăm. Tần Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói: “Kiều Kiều, cậu đừng hoảng, đầu tiên cứ nghe tôi đã.”
“Ừ.” Sau khi được khóc một trận thoải mái, tôi dễ chịu hơn nhiều.
“Cậu đừng đến phòng y tế trường vội, với tình trạng lúc này tới đó chắc chắn cậu sẽ bị cách ly, kiểu gì thì cũng bị cách ly ít nhất mười bốn ngày.”
“Nhưng ngộ nhỡ lây cho bọn Thiên Hỉ và Từ Lâm thì sao, anh Tiểu Thuyền còn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nếu anh ấy bị bệnh...”
“Ai bảo cậu chắc chắn mắc SARS? Vừa rồi cậu nói chuyện với tôi bao lâu thế mà có ho tiếng nào đâu, đừng có thần hồn nát thần tính. Hơn nữa, nếu cậu mắc SARS thật thì bây giờ cách ly cũng không kịp nữa, chắc chắn lây rồi.”
“Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Cậu đang ở ngoài hồ đúng không? Đừng đứng đấy hứng gió, ngộ nhỡ bị cảm thật thì sao. Giờ hãy tìm một lớp trống vào ngồi đi, đọc sách hay làm gì đó để phân tâm. Tôi sẽ qua gặp cậu ngay.”
“Cậu đừng đến! Đến gặp rồi thì sao? Cũng không được vào trường. Hơn nữa ngồi trên xe lâu như thế ngộ nhỡ cậu lại...”
“Tôi còn có khẩu trang cậu đưa mà! Đừng lo cho tôi, cậu cứ ở yên đấy đợi đi.”
“Ừ.”
“Gặp nhau rồi nói, đừng nghĩ lung tung.”
“Ừ!” Tôi trả lời mà như sắp khóc tiếp, lần này tôi không buồn nữa, chỉ cảm thấy gần gũi bởi sự lo lắng đã có chỗ đi về. Có lẽ đúng là do tác động tâm lý, hai tiếng sau đó tôi rất bình tĩnh, những tiếng ho khan cũng giảm đi rất nhiều. Khi Tần Xuyên gọi điện cho tôi lần nữa, đã sắp đến giờ cơm trưa, tôi vừa nghe điện vừa đứng dậy: “Đến cổng trường chưa? Tôi ra ngay...”
“Dưới sân ký túc rồi, đến đây đi.” Tần Xuyên thở dốc nói.
Tôi co chân chạy về ký túc.
Có lẽ trong lòng vẫn luôn nghĩ không thể nào không thể nào, vì vậy cả đoạn đường dài dằng dặc tôi chạy mà như đi trong mơ, dù chạy sắp đến rồi nhưng tôi hoàn toàn không thấy mệt.
Tần Xuyên đứng dưới sân ký túc chúng tôi, cứ như dịch SARS chưa bao giờ xảy ra, cứ như cậu ta vẫn thuê khách sạn bên cạnh trường và đợi tôi cùng đi học tiết cổ văn, như những hàng cây bên đường, đã ở đó cả trăm năm ngàn năm rồi.
Tần Xuyên cũng nhìn thấy tôi, giữa hai chúng tôi không còn bị ngăn cách bởi rào chắn nữa, cũng không cần phải gào lên mà nói chuyện, tôi cười chạy về phía cậu ta, nhưng chạy mãi chạy mãi đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế?” Tần Xuyên băn khoăn hỏi.
Tôi đứng cách Tần Xuyên vài mét, “Đừng lại đây, ngộ nhỡ tôi bị SARS, sẽ lây cho cậu...”
Tần Xuyên không nói không rằng, chạy thẳng về phía tôi, rồi kéo tôi vào lòng.
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau.
Sau bao nhiêu năm, không, có lẽ phải là từ khi có sinh mệnh cho tới nay, đó là lần tiếp xúc gần gũi nhất giữa hai đứa.
Thế giới của tôi đã thay đổi.
Con quái thú nhỏ được tôi nuôi dưỡng trong lòng bao năm qua cuối cùng cũng vùng lên thoát ra ngoài, tôi nghe rõ ràng tiếng nó gầm thét, cùng tiếng vọng do nó tạo ra:
Tôi thích Tần Xuyên.
Tôi thích Tần Xuyên.
Tôi thích Tần Xuyên.
Cậu ấy luôn ở bên tôi, dù là lúc tôi buồn hay tôi vui. Có lẽ là đã quá lâu rồi, vì vậy tôi mới đem thời niên thiếu của chúng tôi hòa vào làm một, khiến mọi tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy, đều bị tôi cho là sự hiển nhiên. Mãi cho tới khi những nhớ nhung, chua xót đó lặng lẽ vượt qua mức độ của những người bạn nên có, tôi mới nghi hoặc và bắt đầu né tránh. Bản thân tôi không ngờ, thì ra những tình cảm đó đã mạnh tới mức này, thì ra đã không thể phủ nhận được nữa, thì ra tôi đã thích cậu ấy đến thế.
Nhưng, hình như tôi hiểu ra hơi muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.