Quyển 2 - Chương 67: Từng niên thiếu (6)
Cửu Dạ Hồi
06/11/2016
Chúng tôi đều im
lặng, ánh mắt cô ấy không có ý thù địch công kích, người con gái nhiệt
tình ngùn ngụt năm nào đang đứng trước mặt tôi, nói với tôi rằng cô gái
yêu Dương Trừng sâu sắc đã không còn nữa, bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy
vẫn luôn nỗ lực lao về phía trước, thậm chí lao sang nửa bên địa cầu,
xuyên qua hai quốc gia. Nhưng đích đến cuối cùng vẫn cách cô ấy rất xa,
giữa bọn họ bị ngăn cách bởi tôi, cô ấy rối bời, nhìn tôi, mà tôi lại
chẳng thể cho cô ấy một câu trả lời.
“Tạ Kiều, tôi có thai rồi.” Nhậm Tư Vũ nói như phải hạ quyết tâm cao, “Tôi và cậu, lần này cần phải lựa chọn, cần phải có câu trả lời rõ ràng.”
“Dương Trừng biết chưa?” Tôi có chút hoang mang, chuyện này chưa xảy ra giữa tôi và Dương Trừng, là chuyện tôi không bao giờ nghĩ đến.
“Biết.” Nhậm Tư Vũ cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Anh ấy bảo tôi bỏ đứa bé, vì vậy chúng tôi mới cùng về nước.”
Tôi hít ngược một hơi khí lạnh buốt, Nhậm Tư Vũ gục xuống bàn khóc nức nở, “Tất cả bạn bè tôi đều rủa anh ấy khốn nạn, nói tôi nên đá anh ấy, nên tìm một người bạn trai mới và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi cũng muốn làm thế lắm chứ! Nhưng tôi không làm được! Đúng, tôi yêu anh ấy điên cuồng, yêu không cần nguyên tắc, biết rõ anh ấy có bạn gái vẫn cam tâm tình nguyện làm người thứ ba, bị làm cho to bụng rồi còn đến tìm bạn gái chính thức của người ta thương lượng… tôi chỉ nghĩ là, tôi luôn là người biết tất cả còn cậu lại chẳng biết gì, giờ chúng ta hãy công bằng đi, cùng đối diện đi! Tình yêu của tôi thật thất bại, nhưng tình yêu của cậu cũng rối như canh hẹ!”
“Tôi sẽ chia tay với Dương Trừng!” Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, rõ ràng phát ra từ miệng tôi truyền tới tai tôi, ngay cả bản thân tôi cũng thấy lạ. Nhậm Tư Vũ ngước đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, đôi mắt nãy giờ vẫn tăm tối đó cuối cùng cũng le lói ánh sáng.
“Không phải vì cậu, tôi cũng không nghĩ cậu làm thế là vì tình yêu tình đương gì với Dương Trừng cả. Chỉ là… tôi muốn chia tay với anh ấy rồi!”
Lần gặp gỡ cuối cùng của tôi với Dương Trừng không diễn ra ở nhà hàng cao cấp nào cả, anh ấy đến nhà bà nội tìm tôi, chúng tôi đứng trước vườn hoa trong ngõ nhỏ nói chuyện, thì ra từ đây vòng qua là có thể đến nhà Ngô đại tiểu thư rồi, giờ phía sau đã xây tòa chung cư chơ vơ cao chót vót, có điều bên chân tường vẫn lưu lại chút dấu tích của con hẻm nhỏ khi xưa.
Chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, chẳng ai biết phải nói gì trước. Kết thúc cuộc tình dài đằng đẵng, suy cho cùng vẫn có chút quyến luyến. Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi, theo lý mà nói thì sẽ có rất nhiều chuyện để hoài niệm, nhưng tôi nghĩ mãi chẳng ra, ngoài nụ hôn đầu anh dành cho tôi ở trường đại học ra, những thứ khác đều rất mơ hồ. Tôi nhìn Dương Trừng, vẻ mặt anh cũng hết sức hoang mang, hai người yêu nhau không có hồi ức, tôi đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật đáng thương.
“Dương Trừng, chúng tôi chia tay thôi.”
“Kiều Kiều, em muốn rời bỏ anh rồi phải không?”
Chúng tôi gần như cùng lên tiếng, sau đó cùng gật đầu.
“Anh không ngờ cô ấy lại tìm đến em thật, anh cũng chưa từng lo lắng. Anh luôn cho rằng, dù em biết chuyện giữa bọn anh thì người phải ra đi chắc chắn là cô ấy.” Dương Trừng cúi đầu, bộ dạng của anh lúc này rất bơ vơ, tôi tin anh đang nói thật lòng, vì vậy mà tôi thấy thương xót anh hơn.
“Dương Trừng, anh thật… lúc nào cũng tự làm theo ý mình.”
“Kiều Kiều, em còn nhớ trước khi ra nước ngoài anh nói gì với em không?”
Tôi nhớ, ở American Club, anh ấy nhặt dĩa cho tôi, lịch sự nói rằng hãy đợi anh về, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn.
“Anh nói thật đấy, anh muốn kết hôn với em.”
“Tại sao? Dương Trừng, tại sao anh lại lấy em, anh yêu em à?” Tôi không kìm được hỏi.
“Bởi vì… em không yêu anh. Anh biết em không yêu anh, vì vậy sẽ không bám riết anh, sẽ không hỏi anh tối nay ăn cơm với ai, sẽ không trách mắng giận hờn anh sao hai ngày rồi không gọi điện, sẽ không bó buộc anh, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, sẽ không yêu cầu anh làm cái này cái kia, và không giận dỗi vớ vẩn.”
“Thế cho nên? Chúng ta yêu nhau năm năm, nhưng chẳng có chút kỷ niệm nào đáng nhớ, không một chút nào! Anh không biết em thích gì, em cần gì, em thích ăn món gì, thích xem phim gì, thích nghe bài hát nào, công việc có thuận lợi vui vẻ hay không, có buồn bã gì không, tất cả anh đều không biết.”
“Kiều Kiều, chẳng phải chúng ta vẫn luôn như thế sao? Mấy năm nay chúng ta chưa từng cãi vã, cuộc sống vui vẻ, cứ thế kết hôn chẳng phải rất tốt sao?”
“Nếu chúng ta kết hôn, sống như vậy cả đời, vậy thì cái người nằm ngủ bên cạnh anh trong tương lai đối với anh mà nói luôn là một khoảng trống! Dương Trừng, anh không thấy nực cười à?”
“Em cho rằng hôn nhân sẽ thế nào? Em có dám khẳng định những người hiểu rõ về nhau, tán thưởng nhau, chiếm hữu cuộc sống riêng của đối phương như mấy chú cún vội vã tè vào đâu đó để đánh dấu địa phận của mình sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn chúng ta không? Kiều Kiều, tất cả những người ly hôn đều từng rất yêu nhau đấy.”
“Đúng, em không dám khẳng định. Em cũng không biết những người thương yêu nhau kia cuối cùng sẽ ở bên nhau hay có kết cục thảm hơn chúng ta. Nhưng em biết, và em khẳng định, người sống bên anh cả đời không nên là một người không yêu anh. Chỉ những người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, chỉ có những người yêu nhau mới nên kết hôn.” Tôi nhìn Dương Trừng nói rất nghiêm túc. “Hồi ấy em nhận lời yêu anh là vì em thích anh. Giờ em chia tay anh là vì em không còn thích anh nữa. Vì vậy Dương Trừng, chúng ta không nên ở bên nhau nữa.”
Dương Trừng ngẩn người nhìn tôi như đang nhìn một cô gái xa lạ nào đó, cô gái đã nghĩ rất nhiều chuyện mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, thật không giống với Tạ Kiều chỉ cần gọi điện, gửi tin nhắn hẹn địa điểm ăn cơm là sẽ nói “vâng” chút nào.
“Dương Trừng, muốn biết một người đã từng yêu chưa thì phải xem anh ta đã từng hi sinh điều gì chưa. Yêu và được yêu không giống nhau, đó là một cảm giác hạnh phúc rất khác. Tưởng tượng một chút nhé, anh gặp một cô gái như thế này, một cô gái mà mỗi buổi sáng anh tỉnh dậy đều rất tự nhiên nghĩ về cô ấy, cô ấy đang ở đâu, đang làm gì. Khi ăn một món ngon, cũng nghĩ sẽ mang về cho cô ấy một phần. Khi anh đến một nơi đẹp, sẽ nghĩ nhất định phải đưa cô ấy đến một lần, anh và bạn bè tụ tập gặp gỡ, anh sẽ muốn rủ cô ấy đi cùng, nghe thấy một câu chuyện cười thú vị anh sẽ vội vàng muốn kể lại cho cô ấy nghe ngay. Anh có chuyện buồn, anh sẽ muốn tìm cô ấy trò chuyện, anh bị ốm khó chịu trong người, chỉ muốn ở bên cô ấy, cho dù không làm gì cả, chỉ ngồi yên bên nhau thôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Anh sẽ nhớ cô ấy, nỗi nhớ nhung vô cùng mãnh liệt, khiến cho ngày đêm đều muốn ở bên cô ấy mới xoa dịu được, vì vậy anh phải lấy cô ấy, chỉ khi kết hôn mới đảm bảo sẽ luôn được ở bên nhau, đảm bảo mọi quyền lợi kia được vĩnh viễn. Dương Trừng, kết hôn là lựa chọn duy nhất, là khả năng duy nhất, là việc không thể đừng, là cần thiết, là khẳng định chứ không phải một câu hỏi. Lần trước khi anh đi, em chúc anh tìm được việc mà anh thật sự thích làm. Lần này, chúc anh tìm được người anh thật sự yêu. Nếu có ngày, anh tìm được cô ấy, em nhất định sẽ mừng cho anh, có lẽ sẽ hơi buồn một chút, bởi vì hồi mới bắt đầu, em từng muốn trở thành cô gái ấy, đáng tiếc cuối cùng em lại không phải người anh cần tìm.”
Khi nói một loạt những đạo lý đó thì tôi khóc. Tôi còn tưởng mình không sao cơ, tôi còn tưởng chia tay Dương Trừng tôi sẽ rất thản nhiên cơ, tôi còn tưởng chúng tôi ngẫu nhiên ở bên nhau thì chia tay là tất nhiên cơ. Nhưng tôi đã quên mất thời gian, quên mất sức mạnh của thời gian, quên rằng những mảnh vỡ rất nhỏ của tình yêu cũng vẫn gây ra thương tích.
Dương Trừng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, không biết anh có bi thương giống tôi không, nhưng tôi cảm nhận được sự dịu dàng, sự dịu dàng và nỗi tiếc nuối sâu sắc.
“Cùng ăn cơm đi.” Thấy tôi đã bình tĩnh trở lại, Dương Trừng bảo: “Lần này em nói xem em muốn ăn gì, dù xa tới đâu anh cũng đưa em đi.”
“Không cần đâu, em bảo bà là sẽ về ăn cơm.” Tôi khụt khịt, “Anh đi đi, em cũng về đây.”
“Thôi được…” Dương Trừng đứng dậy, nhìn tôi lưu luyến hơn những lần trước, “Kiều Kiều, sau này nếu có chuyện gì, hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Vậy… bye bye.”
“Bye bye.”
Tôi không biết trong cuộc đời một con người phải nói bao nhiêu lần tạm biệt, đâu sẽ là lời hứa hẹn cho lần gặp lại sau, đâu sẽ là sự cáo biệt mãi mãi. Lần này tôi và Dương Trừng tạm biệt thật rồi, lúc quay lưng đi, tôi không kìm được nước mắt lăn dài.
“Kiều Kiều!” Dương Trừng gọi giật tôi lại.
Tôi quay người, anh ấy đi nhanh tới, cúi xuống hôn tôi. Đột nhiên, tôi như quay lại năm chúng tôi mười tám tuổi, trong căng-tin của đại học B, một anh chàng rất điển trai nói mơ thấy tôi, sau đó hôn tôi.
Đây đúng là một giấc mộng quá dài.
Tôi và Dương Trừng chia tay tới ngày thứ hai thì Tần Xuyên cuống lên tìm tôi.
“Cậu và tên công tử bột kia chia tay rồi à? Thật hay giả đấy? Chuyện thế nào?” Tôi còn chưa ngồi vững trên ghế, cậu ấy đã hỏi phủ đầu.
“Sao cậu biết?” Tôi kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
“Vương Oánh kể! Dương Trừng gọi điện cho cô ấy, khiến cô ấy cuống tới phát nghẹn, không biết hai người giận dỗi hay thế nào, nói lần này rất nghiêm túc, cô ấy đã đặt vé để ngày mai về nước.”
“Thật đúng là chuyện trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường…” Tôi vỗ trán lau mồ hôi.
“Rốt cuộc là thế nào? Vương Oánh bảo cậu đòi chia tay, sao tôi không nghe cậu kể gì cả? Có phải cậu yêu ai đó sau lưng tên công tử bột kia không? Tôi thấy trong tòa soạn của cậu toàn bọn vớ vẩn, chẳng ai sánh được với công tử bột đâu, Tạ Kiều, mau kể nghe xem, cậu đừng tìm bừa một kẻ không đáng tin đấy!”
“Không phải cậu rất ghét Dương Trừng à? Hồi đầu chúng tôi yêu nhau cậu còn cười nhạo chế giễu đủ kiểu mà, chỉ mong chúng tôi chia tay ngay lập tức, sao giờ lại còn nói tốt cho anh ấy thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Đó… đó là vì tôi khá hiểu gã công tử bột nhà cậu! Mặc dù cậu ta chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu gì tôi cũng biết rõ cậu ta là người thế nào. Nếu cậu lại tìm một gã… Không được không được, chuyện này nghĩ thôi đã sợ.” Tần Xuyên ra sức lắc đầu.
“Thần kinh…” Tôi lườm Tần Xuyên.
“Hai người các cậu là vì sao?”
“Không có gì, tôi muốn chia tay thôi.”
“Vớ vẩn! Cậu nhìn xem! Tôi đã nói mà! Chắc chắn cậu có vấn đề! Lần nào cũng thế! Rốt cuộc cậu đã thích ai rồi?”
“Tôi thích một tên ngốc!” Tôi cảm thấy không thể giao tiếp được với cậu ấy nữa.
“Tên ngốc nào?”
“…”
“Tạ Kiều, tôi có thai rồi.” Nhậm Tư Vũ nói như phải hạ quyết tâm cao, “Tôi và cậu, lần này cần phải lựa chọn, cần phải có câu trả lời rõ ràng.”
“Dương Trừng biết chưa?” Tôi có chút hoang mang, chuyện này chưa xảy ra giữa tôi và Dương Trừng, là chuyện tôi không bao giờ nghĩ đến.
“Biết.” Nhậm Tư Vũ cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Anh ấy bảo tôi bỏ đứa bé, vì vậy chúng tôi mới cùng về nước.”
Tôi hít ngược một hơi khí lạnh buốt, Nhậm Tư Vũ gục xuống bàn khóc nức nở, “Tất cả bạn bè tôi đều rủa anh ấy khốn nạn, nói tôi nên đá anh ấy, nên tìm một người bạn trai mới và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi cũng muốn làm thế lắm chứ! Nhưng tôi không làm được! Đúng, tôi yêu anh ấy điên cuồng, yêu không cần nguyên tắc, biết rõ anh ấy có bạn gái vẫn cam tâm tình nguyện làm người thứ ba, bị làm cho to bụng rồi còn đến tìm bạn gái chính thức của người ta thương lượng… tôi chỉ nghĩ là, tôi luôn là người biết tất cả còn cậu lại chẳng biết gì, giờ chúng ta hãy công bằng đi, cùng đối diện đi! Tình yêu của tôi thật thất bại, nhưng tình yêu của cậu cũng rối như canh hẹ!”
“Tôi sẽ chia tay với Dương Trừng!” Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, rõ ràng phát ra từ miệng tôi truyền tới tai tôi, ngay cả bản thân tôi cũng thấy lạ. Nhậm Tư Vũ ngước đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, đôi mắt nãy giờ vẫn tăm tối đó cuối cùng cũng le lói ánh sáng.
“Không phải vì cậu, tôi cũng không nghĩ cậu làm thế là vì tình yêu tình đương gì với Dương Trừng cả. Chỉ là… tôi muốn chia tay với anh ấy rồi!”
Lần gặp gỡ cuối cùng của tôi với Dương Trừng không diễn ra ở nhà hàng cao cấp nào cả, anh ấy đến nhà bà nội tìm tôi, chúng tôi đứng trước vườn hoa trong ngõ nhỏ nói chuyện, thì ra từ đây vòng qua là có thể đến nhà Ngô đại tiểu thư rồi, giờ phía sau đã xây tòa chung cư chơ vơ cao chót vót, có điều bên chân tường vẫn lưu lại chút dấu tích của con hẻm nhỏ khi xưa.
Chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, chẳng ai biết phải nói gì trước. Kết thúc cuộc tình dài đằng đẵng, suy cho cùng vẫn có chút quyến luyến. Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi, theo lý mà nói thì sẽ có rất nhiều chuyện để hoài niệm, nhưng tôi nghĩ mãi chẳng ra, ngoài nụ hôn đầu anh dành cho tôi ở trường đại học ra, những thứ khác đều rất mơ hồ. Tôi nhìn Dương Trừng, vẻ mặt anh cũng hết sức hoang mang, hai người yêu nhau không có hồi ức, tôi đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật đáng thương.
“Dương Trừng, chúng tôi chia tay thôi.”
“Kiều Kiều, em muốn rời bỏ anh rồi phải không?”
Chúng tôi gần như cùng lên tiếng, sau đó cùng gật đầu.
“Anh không ngờ cô ấy lại tìm đến em thật, anh cũng chưa từng lo lắng. Anh luôn cho rằng, dù em biết chuyện giữa bọn anh thì người phải ra đi chắc chắn là cô ấy.” Dương Trừng cúi đầu, bộ dạng của anh lúc này rất bơ vơ, tôi tin anh đang nói thật lòng, vì vậy mà tôi thấy thương xót anh hơn.
“Dương Trừng, anh thật… lúc nào cũng tự làm theo ý mình.”
“Kiều Kiều, em còn nhớ trước khi ra nước ngoài anh nói gì với em không?”
Tôi nhớ, ở American Club, anh ấy nhặt dĩa cho tôi, lịch sự nói rằng hãy đợi anh về, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn.
“Anh nói thật đấy, anh muốn kết hôn với em.”
“Tại sao? Dương Trừng, tại sao anh lại lấy em, anh yêu em à?” Tôi không kìm được hỏi.
“Bởi vì… em không yêu anh. Anh biết em không yêu anh, vì vậy sẽ không bám riết anh, sẽ không hỏi anh tối nay ăn cơm với ai, sẽ không trách mắng giận hờn anh sao hai ngày rồi không gọi điện, sẽ không bó buộc anh, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, sẽ không yêu cầu anh làm cái này cái kia, và không giận dỗi vớ vẩn.”
“Thế cho nên? Chúng ta yêu nhau năm năm, nhưng chẳng có chút kỷ niệm nào đáng nhớ, không một chút nào! Anh không biết em thích gì, em cần gì, em thích ăn món gì, thích xem phim gì, thích nghe bài hát nào, công việc có thuận lợi vui vẻ hay không, có buồn bã gì không, tất cả anh đều không biết.”
“Kiều Kiều, chẳng phải chúng ta vẫn luôn như thế sao? Mấy năm nay chúng ta chưa từng cãi vã, cuộc sống vui vẻ, cứ thế kết hôn chẳng phải rất tốt sao?”
“Nếu chúng ta kết hôn, sống như vậy cả đời, vậy thì cái người nằm ngủ bên cạnh anh trong tương lai đối với anh mà nói luôn là một khoảng trống! Dương Trừng, anh không thấy nực cười à?”
“Em cho rằng hôn nhân sẽ thế nào? Em có dám khẳng định những người hiểu rõ về nhau, tán thưởng nhau, chiếm hữu cuộc sống riêng của đối phương như mấy chú cún vội vã tè vào đâu đó để đánh dấu địa phận của mình sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn chúng ta không? Kiều Kiều, tất cả những người ly hôn đều từng rất yêu nhau đấy.”
“Đúng, em không dám khẳng định. Em cũng không biết những người thương yêu nhau kia cuối cùng sẽ ở bên nhau hay có kết cục thảm hơn chúng ta. Nhưng em biết, và em khẳng định, người sống bên anh cả đời không nên là một người không yêu anh. Chỉ những người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, chỉ có những người yêu nhau mới nên kết hôn.” Tôi nhìn Dương Trừng nói rất nghiêm túc. “Hồi ấy em nhận lời yêu anh là vì em thích anh. Giờ em chia tay anh là vì em không còn thích anh nữa. Vì vậy Dương Trừng, chúng ta không nên ở bên nhau nữa.”
Dương Trừng ngẩn người nhìn tôi như đang nhìn một cô gái xa lạ nào đó, cô gái đã nghĩ rất nhiều chuyện mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, thật không giống với Tạ Kiều chỉ cần gọi điện, gửi tin nhắn hẹn địa điểm ăn cơm là sẽ nói “vâng” chút nào.
“Dương Trừng, muốn biết một người đã từng yêu chưa thì phải xem anh ta đã từng hi sinh điều gì chưa. Yêu và được yêu không giống nhau, đó là một cảm giác hạnh phúc rất khác. Tưởng tượng một chút nhé, anh gặp một cô gái như thế này, một cô gái mà mỗi buổi sáng anh tỉnh dậy đều rất tự nhiên nghĩ về cô ấy, cô ấy đang ở đâu, đang làm gì. Khi ăn một món ngon, cũng nghĩ sẽ mang về cho cô ấy một phần. Khi anh đến một nơi đẹp, sẽ nghĩ nhất định phải đưa cô ấy đến một lần, anh và bạn bè tụ tập gặp gỡ, anh sẽ muốn rủ cô ấy đi cùng, nghe thấy một câu chuyện cười thú vị anh sẽ vội vàng muốn kể lại cho cô ấy nghe ngay. Anh có chuyện buồn, anh sẽ muốn tìm cô ấy trò chuyện, anh bị ốm khó chịu trong người, chỉ muốn ở bên cô ấy, cho dù không làm gì cả, chỉ ngồi yên bên nhau thôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Anh sẽ nhớ cô ấy, nỗi nhớ nhung vô cùng mãnh liệt, khiến cho ngày đêm đều muốn ở bên cô ấy mới xoa dịu được, vì vậy anh phải lấy cô ấy, chỉ khi kết hôn mới đảm bảo sẽ luôn được ở bên nhau, đảm bảo mọi quyền lợi kia được vĩnh viễn. Dương Trừng, kết hôn là lựa chọn duy nhất, là khả năng duy nhất, là việc không thể đừng, là cần thiết, là khẳng định chứ không phải một câu hỏi. Lần trước khi anh đi, em chúc anh tìm được việc mà anh thật sự thích làm. Lần này, chúc anh tìm được người anh thật sự yêu. Nếu có ngày, anh tìm được cô ấy, em nhất định sẽ mừng cho anh, có lẽ sẽ hơi buồn một chút, bởi vì hồi mới bắt đầu, em từng muốn trở thành cô gái ấy, đáng tiếc cuối cùng em lại không phải người anh cần tìm.”
Khi nói một loạt những đạo lý đó thì tôi khóc. Tôi còn tưởng mình không sao cơ, tôi còn tưởng chia tay Dương Trừng tôi sẽ rất thản nhiên cơ, tôi còn tưởng chúng tôi ngẫu nhiên ở bên nhau thì chia tay là tất nhiên cơ. Nhưng tôi đã quên mất thời gian, quên mất sức mạnh của thời gian, quên rằng những mảnh vỡ rất nhỏ của tình yêu cũng vẫn gây ra thương tích.
Dương Trừng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, không biết anh có bi thương giống tôi không, nhưng tôi cảm nhận được sự dịu dàng, sự dịu dàng và nỗi tiếc nuối sâu sắc.
“Cùng ăn cơm đi.” Thấy tôi đã bình tĩnh trở lại, Dương Trừng bảo: “Lần này em nói xem em muốn ăn gì, dù xa tới đâu anh cũng đưa em đi.”
“Không cần đâu, em bảo bà là sẽ về ăn cơm.” Tôi khụt khịt, “Anh đi đi, em cũng về đây.”
“Thôi được…” Dương Trừng đứng dậy, nhìn tôi lưu luyến hơn những lần trước, “Kiều Kiều, sau này nếu có chuyện gì, hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Vậy… bye bye.”
“Bye bye.”
Tôi không biết trong cuộc đời một con người phải nói bao nhiêu lần tạm biệt, đâu sẽ là lời hứa hẹn cho lần gặp lại sau, đâu sẽ là sự cáo biệt mãi mãi. Lần này tôi và Dương Trừng tạm biệt thật rồi, lúc quay lưng đi, tôi không kìm được nước mắt lăn dài.
“Kiều Kiều!” Dương Trừng gọi giật tôi lại.
Tôi quay người, anh ấy đi nhanh tới, cúi xuống hôn tôi. Đột nhiên, tôi như quay lại năm chúng tôi mười tám tuổi, trong căng-tin của đại học B, một anh chàng rất điển trai nói mơ thấy tôi, sau đó hôn tôi.
Đây đúng là một giấc mộng quá dài.
Tôi và Dương Trừng chia tay tới ngày thứ hai thì Tần Xuyên cuống lên tìm tôi.
“Cậu và tên công tử bột kia chia tay rồi à? Thật hay giả đấy? Chuyện thế nào?” Tôi còn chưa ngồi vững trên ghế, cậu ấy đã hỏi phủ đầu.
“Sao cậu biết?” Tôi kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
“Vương Oánh kể! Dương Trừng gọi điện cho cô ấy, khiến cô ấy cuống tới phát nghẹn, không biết hai người giận dỗi hay thế nào, nói lần này rất nghiêm túc, cô ấy đã đặt vé để ngày mai về nước.”
“Thật đúng là chuyện trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường…” Tôi vỗ trán lau mồ hôi.
“Rốt cuộc là thế nào? Vương Oánh bảo cậu đòi chia tay, sao tôi không nghe cậu kể gì cả? Có phải cậu yêu ai đó sau lưng tên công tử bột kia không? Tôi thấy trong tòa soạn của cậu toàn bọn vớ vẩn, chẳng ai sánh được với công tử bột đâu, Tạ Kiều, mau kể nghe xem, cậu đừng tìm bừa một kẻ không đáng tin đấy!”
“Không phải cậu rất ghét Dương Trừng à? Hồi đầu chúng tôi yêu nhau cậu còn cười nhạo chế giễu đủ kiểu mà, chỉ mong chúng tôi chia tay ngay lập tức, sao giờ lại còn nói tốt cho anh ấy thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Đó… đó là vì tôi khá hiểu gã công tử bột nhà cậu! Mặc dù cậu ta chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu gì tôi cũng biết rõ cậu ta là người thế nào. Nếu cậu lại tìm một gã… Không được không được, chuyện này nghĩ thôi đã sợ.” Tần Xuyên ra sức lắc đầu.
“Thần kinh…” Tôi lườm Tần Xuyên.
“Hai người các cậu là vì sao?”
“Không có gì, tôi muốn chia tay thôi.”
“Vớ vẩn! Cậu nhìn xem! Tôi đã nói mà! Chắc chắn cậu có vấn đề! Lần nào cũng thế! Rốt cuộc cậu đã thích ai rồi?”
“Tôi thích một tên ngốc!” Tôi cảm thấy không thể giao tiếp được với cậu ấy nữa.
“Tên ngốc nào?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.