Chương 55: Chương 50.1: Mỹ nhân tâm kế
Như Nhược Yên
23/01/2016
Làm xong hết tất cả, Mộ dung Vũ Phỉ cười ngạo nghễ, lúc này nàng ta mới thể hiện nàng ta như nữ nhân có cả vinh hoa phú quý!
Phụ thân nói nàng không cần đặt tâm tư ở chỗ biểu ca nữa, nói cùng lắm chỉ được làm thiếp, không cần phải lấy thân phận như vậy. Còn nàng ta thì cho rằng ánh mắt của phụ thân rất thiển cận! Không nói đến chính phi hay sườn phi, trước hết đem người bắt chặt chẽ bỏ vào trong tay mới là đúng. Tiểu thiếp thì có sao, chờ nàng ta đứng vững, bằng mưu kế của mình, đến khi đó liền lên như diều gặp gió, ngôi vị hoàng hậu còn không phải là của nàng ta sao?
Cô cô không thể ngồi lên vị trí đứng đầu hậu cung đó là do cô cô không đủ độc ác, nếu là nàng, làm sao có thể cho nữ nhân khác sinh hạ con nối dõi cho phu quân?
Nếu mẫu thân nàng ta không đủ ngoan, hiện tại đâu thể ngồi vững ở vị trí chính phi, làm cho phụ thân chỉ có mình nàng là thất nữ.
Chính mình muốn tự dựa vào chính mình, tự mình tranh thủ!
Nàng ta còn phải cảm tạ tiểu hài tử kia hôm nay đã đắc tội Bắc Thần An, nếu không sao mà nàng kia có thể bực tức đòi trả thù?
Bắc Thần An biết không thể dùng vũ lực, dù sao tiểu hài tử kia cũng có võ công, vì vậy liền muốn mang nàng ta làm mồi, ngày mai một mình hẹn tiểu hài tử kia ra nói chuyện, đến lúc đó mới giáo huấn thật tốt.
Mộ Dung Vũ Phỉ sao có thể dễ dàng đáp ứng?
Nghĩ một lúc, hai người liền thương nghị, ở tẩm điện của Bắc Thần An:
Nàng ta rất do dự nói ra điều bản thân lo lắng, “Công chúa, nếu Vũ Phỉ thật sự hẹn tiểu tử kia ra, sau đó người giáo huấn nàng, vị sư huynh kia như vậy cũng biết Vũ Phỉ thông đồng với người rồi, người là công chúa, nàng không dám làm gì người, nhưng Vũ Phỉ chỉ là dân nữ bình thường. Huống chi, nghe nói tiểu hài tử kia là do nhị hoàng tử đích thân mời về chữa bệnh cho thái hậu, người nói xem nếu Vũ Phỉ thật sự đắc tội nàng, bị trách phạt là nhỏ, nếu làm ảnh hưởng đến việc trị bệnh của thái hậu, hoàng thượng không phải sẽ ban Vũ Phỉ trọng tội sao, đến lúc đó, cái mạng này của Vũ Phỉ cũng không biết có còn giữ được không.”
Bắc Thần An trầm ngâm suy nghĩ, giống như cảm thấy nàng ấy nói cũng có đạo lý, hậu quả sau này khó có thể lường trước được, tuy rằng phụ hoàng yêu thương nàng ta, nhưng đến lúc đó cái lão bà thái hậu kia nháo lên, trách không được phụ hoàng sẽ phạt nàng ta, xem ra nàng ta phải tính toán lại.
Nhìn ra nét mặt của Bắc Thần An có chút thay đổi, Mộ Dung Vũ Phỉ đâu muốn như vậy, nàng ta còn chưa có ra điều chính, sao có thể để Bắc Thần An rút lui?
“Công chúa, thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách.”
Lời vừa nói ra, làm Bắc Thần An sáng tỏ việc này cũng không phải không còn hy vọng, tròng mắt sáng ngời, kích động túm lấy tay nàng, “Ngươi nói thật?”
“Công chúa, người cũng biết lần này phụ thân mang Vũ Phỉ đến kinh thành, chính là để Vũ Phỉ có thể gả cho biểu ca.” Nói đến đây, nàng giống như vô tình liếc mắt Bắc Thần An, bộ mặt nàng ta có vẻ không hiểu, vẫn chưa thông rõ mọi chuyện, sau đó lại nói, “Kỳ thật, chính là phụ thân quá mức yêu thương ta, dù sao trong nhà Vũ Phỉ cũng là nữ nhi duy nhất, nên phụ thân mới hy vọng Vũ Phỉ làm chính phi của biểu ca.”
Mộ Dung Vũ Phỉ nói ra suy nghĩ của mình, không chờ Bắc Thần An nói chuyện, nàng liền vội giải thích, “Công chúa, thật ra tuy rằng từ nhỏ Vũ Phỉ đã ái mộ biểu ca, nhưng Vũ Phỉ biết như vậy là si tâm vọng tưởng.” Nói đến đây, nàng e lệ cúi đầu , mặt nhiễu một màu hồng rực, giống như rất ngượng ngùng.
Bắc Thần An đang định nói ra lại phải nuốt vào, tuy rằng nàng không biết việc triều chính, nhưng nàng hiểu được chính phi của hoàng huynh phải là khuê nữ danh môn, cho dù là biểu muội của chính mình cũng không thể, dù sao về sau hoàng huynh sẽ làm hoàng đế, một quốc gia chi mẫu tư niên phải hiền lương thục đức.
“Cho nên, hiện tại Vũ Phỉ chỉ mong có thể gả cho biểu ca, không cần danh phận, chỉ cần trong lòng biểu ca có Vũ Phỉ, Vũ Phỉ liền hạnh phúc, nguyện cùng biểu ca đến già cũng không chia lìa.” Lời nói của nàng chân thành, trong mắt chứa đầy ái mộ, tha thiết muốn cùng bầu bạn với người trong lòng.
Nàng ta lại nói. “Công chúa, Vũ Phỉ biết cần vì biểu ca thủ lễ tiết, vì hôn nhân do cha mẹ làm chủ, nhưng hôm nay, chỉ cần công chúa đáp ứng tâm nguyện của Vũ Phỉ, Vũ Phỉ nguyện ý ngày mai bất chấp tất cả dụ tiểu cô nương kia ra!”
Bắc Thần An nghe vậy, cũng hiểu đại khái một chút, biểu muội này của nàng lá gan không phải quá lớn đi? Nhìn không ra, một người ngày thường lúc nào cũng nhu nhược sợ hãi, đến lúc nói chuyện tình cảm, lại rất thông suốt mạnh bạo, ngay cả trinh tiết nữ nhi cũng không cần?
Phụ thân nói nàng không cần đặt tâm tư ở chỗ biểu ca nữa, nói cùng lắm chỉ được làm thiếp, không cần phải lấy thân phận như vậy. Còn nàng ta thì cho rằng ánh mắt của phụ thân rất thiển cận! Không nói đến chính phi hay sườn phi, trước hết đem người bắt chặt chẽ bỏ vào trong tay mới là đúng. Tiểu thiếp thì có sao, chờ nàng ta đứng vững, bằng mưu kế của mình, đến khi đó liền lên như diều gặp gió, ngôi vị hoàng hậu còn không phải là của nàng ta sao?
Cô cô không thể ngồi lên vị trí đứng đầu hậu cung đó là do cô cô không đủ độc ác, nếu là nàng, làm sao có thể cho nữ nhân khác sinh hạ con nối dõi cho phu quân?
Nếu mẫu thân nàng ta không đủ ngoan, hiện tại đâu thể ngồi vững ở vị trí chính phi, làm cho phụ thân chỉ có mình nàng là thất nữ.
Chính mình muốn tự dựa vào chính mình, tự mình tranh thủ!
Nàng ta còn phải cảm tạ tiểu hài tử kia hôm nay đã đắc tội Bắc Thần An, nếu không sao mà nàng kia có thể bực tức đòi trả thù?
Bắc Thần An biết không thể dùng vũ lực, dù sao tiểu hài tử kia cũng có võ công, vì vậy liền muốn mang nàng ta làm mồi, ngày mai một mình hẹn tiểu hài tử kia ra nói chuyện, đến lúc đó mới giáo huấn thật tốt.
Mộ Dung Vũ Phỉ sao có thể dễ dàng đáp ứng?
Nghĩ một lúc, hai người liền thương nghị, ở tẩm điện của Bắc Thần An:
Nàng ta rất do dự nói ra điều bản thân lo lắng, “Công chúa, nếu Vũ Phỉ thật sự hẹn tiểu tử kia ra, sau đó người giáo huấn nàng, vị sư huynh kia như vậy cũng biết Vũ Phỉ thông đồng với người rồi, người là công chúa, nàng không dám làm gì người, nhưng Vũ Phỉ chỉ là dân nữ bình thường. Huống chi, nghe nói tiểu hài tử kia là do nhị hoàng tử đích thân mời về chữa bệnh cho thái hậu, người nói xem nếu Vũ Phỉ thật sự đắc tội nàng, bị trách phạt là nhỏ, nếu làm ảnh hưởng đến việc trị bệnh của thái hậu, hoàng thượng không phải sẽ ban Vũ Phỉ trọng tội sao, đến lúc đó, cái mạng này của Vũ Phỉ cũng không biết có còn giữ được không.”
Bắc Thần An trầm ngâm suy nghĩ, giống như cảm thấy nàng ấy nói cũng có đạo lý, hậu quả sau này khó có thể lường trước được, tuy rằng phụ hoàng yêu thương nàng ta, nhưng đến lúc đó cái lão bà thái hậu kia nháo lên, trách không được phụ hoàng sẽ phạt nàng ta, xem ra nàng ta phải tính toán lại.
Nhìn ra nét mặt của Bắc Thần An có chút thay đổi, Mộ Dung Vũ Phỉ đâu muốn như vậy, nàng ta còn chưa có ra điều chính, sao có thể để Bắc Thần An rút lui?
“Công chúa, thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách.”
Lời vừa nói ra, làm Bắc Thần An sáng tỏ việc này cũng không phải không còn hy vọng, tròng mắt sáng ngời, kích động túm lấy tay nàng, “Ngươi nói thật?”
“Công chúa, người cũng biết lần này phụ thân mang Vũ Phỉ đến kinh thành, chính là để Vũ Phỉ có thể gả cho biểu ca.” Nói đến đây, nàng giống như vô tình liếc mắt Bắc Thần An, bộ mặt nàng ta có vẻ không hiểu, vẫn chưa thông rõ mọi chuyện, sau đó lại nói, “Kỳ thật, chính là phụ thân quá mức yêu thương ta, dù sao trong nhà Vũ Phỉ cũng là nữ nhi duy nhất, nên phụ thân mới hy vọng Vũ Phỉ làm chính phi của biểu ca.”
Mộ Dung Vũ Phỉ nói ra suy nghĩ của mình, không chờ Bắc Thần An nói chuyện, nàng liền vội giải thích, “Công chúa, thật ra tuy rằng từ nhỏ Vũ Phỉ đã ái mộ biểu ca, nhưng Vũ Phỉ biết như vậy là si tâm vọng tưởng.” Nói đến đây, nàng e lệ cúi đầu , mặt nhiễu một màu hồng rực, giống như rất ngượng ngùng.
Bắc Thần An đang định nói ra lại phải nuốt vào, tuy rằng nàng không biết việc triều chính, nhưng nàng hiểu được chính phi của hoàng huynh phải là khuê nữ danh môn, cho dù là biểu muội của chính mình cũng không thể, dù sao về sau hoàng huynh sẽ làm hoàng đế, một quốc gia chi mẫu tư niên phải hiền lương thục đức.
“Cho nên, hiện tại Vũ Phỉ chỉ mong có thể gả cho biểu ca, không cần danh phận, chỉ cần trong lòng biểu ca có Vũ Phỉ, Vũ Phỉ liền hạnh phúc, nguyện cùng biểu ca đến già cũng không chia lìa.” Lời nói của nàng chân thành, trong mắt chứa đầy ái mộ, tha thiết muốn cùng bầu bạn với người trong lòng.
Nàng ta lại nói. “Công chúa, Vũ Phỉ biết cần vì biểu ca thủ lễ tiết, vì hôn nhân do cha mẹ làm chủ, nhưng hôm nay, chỉ cần công chúa đáp ứng tâm nguyện của Vũ Phỉ, Vũ Phỉ nguyện ý ngày mai bất chấp tất cả dụ tiểu cô nương kia ra!”
Bắc Thần An nghe vậy, cũng hiểu đại khái một chút, biểu muội này của nàng lá gan không phải quá lớn đi? Nhìn không ra, một người ngày thường lúc nào cũng nhu nhược sợ hãi, đến lúc nói chuyện tình cảm, lại rất thông suốt mạnh bạo, ngay cả trinh tiết nữ nhi cũng không cần?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.