Chương 137: Có mục đích gì
Như Nhược Yên
17/12/2017
"Sao quay lại nhanh vậy?" Di Tinh bưng đĩa điểm tâm phỉ thúy, đứng ở
hành lang chờ Tức Mặc Tuyết Dương, lại thấy hắn cười mờ ám chạy tới,
nàng cầm miếng điểm tâm lên, miệng nhỏ cắn một miếng, nghi ngờ hỏi.
"Chủ tử đang bận, không rảnh nghe ta báo cáo, dù sao cũng không phải tin tức khẩn cấp, ta sẽ không đến làm phiền." Tức Mặc Tuyết Dương cười ha ha đáp, lấy nửa miếng bành còn lại trên tay Di Tinh nhanh chóng cho vào trong miệng ăn.
"Không tự mình lấy được à?" Di Tinh nhếch môi lên, trợn trừng mắt.
"Ngươi đang ăn dở nên ăn càng ngon." Tức Mặc Tuyết Dương nhanh chóng nuốt miếng điểm tâm, hai mắt mỉm cười nhìn Di Tinh.
"Miệng lưỡi trơn tru*." Di Tinh hờn dỗi mắng.
*miệng lưỡi trơn tru: khéo ăn nói. Trong trường hợp này là khéo nịnh.
"Tinh Nhi." Bộ mặt Tức Mặc Tuyết Dương đột nhiên nghiêm túc.
"Hả?" Nàng lên tiếng.
"Chúng ta thành thân đi." Vẻ mặt hắn mong đợi.
"Được." Nàng dứt khoát đáp.
"Á..." Hắn ngạc nhiên, Di Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy?
"Sao thế? Không phải ngươi nói muốn thành thân sao, làm gì mà ngu người ra thế?" Nàng nhíu mày khinh bỉ nói.
"Không có, không ngờ ngươi lại thực sự đồng ý…" Hắn nháy nháy mắt, thật sự có chút khó tin.
"Hừ, chủ tử cũng muốn thành thân rồi, chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau không phải sao, lại nói, nếu ta lại không gả sẽ thành gái lỡ thì. Tức Mặc Tuyết Dương, ta chờ sính lễ của ngươi, nếu để cho lão nương không hài lòng, cẩn thận lão nương mất hứng sẽ không gả cho ngươi nữa, hừ hừ." Di Tinh hừ hừ uy hiếp, bưng điểm tâm nghênh ngang rời đi.
"Được… Được…" Để lại Tức Mặc Tuyết Dương vẫn còn đứng nguyên tại chỗ cười khúc khích.
Nếu lúc này Tức Mặc Tuyết Dương biết được không lâu về sau "đột nhiên có tai họa bất ngờ đến", đoán chừng lúc này thế nào hắn cũng không thể cười ra tiếng…
Triệu phủ, trong khuê phòng nhị tiểu thư Triệu gia.
"Thôi, đừng khóc nữa, Mộng Nhi, mẫu thân đau lòng." Vẻ mặt Triệu phu nhân buồn bã thê lương, đau lòng lau đi vệt nước mắt trên mặt Triệu Thi Mộng, buồn bã than thở, lên tiếng khuyên nhủ.
Chỉ thấy ban ngày Triệu Thi Mộng còn rực rỡ chói mắt, dịu dàng xinh đẹp, giờ phút này lại đang ngồi trước gương đồng nhìn gương ngẩn người, bóng dáng phản xạ vào trong gương, chỉ thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt, sắc mặt chán nản, hai vai nàng khẽ lay động, nàng đang khóc, khóc thút thít, bỗng nàng đứng lên lấy tay hất hết đồ đạc trên bàn trang điểm xuống đất, nàng giống như phát điên níu chặt lấy hai tay của Triệu phu nhân, quát: "Mẫu thân! Nhất định là Bân Vương nói dối, chắc chắn là vậy. Nhất định là bởi vì nữ nhân kia nên hắn mới không muốn thành thân với con, cho nên mới nói dối để từ hôn!"
"Mộng Nhi! Sao con lại đề cao chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình!" Đột nhiên Triệu phu nhân quát lớn, đôi tay gắt gao bóp chặt cổ tay thon thon như ngọc của Triệu Thi Mộng, ánh mắt âm trầm độc ác, gương mặt phủ đầy lớp son phấn hiện rõ sự hung dữ cực kỳ đáng sợ, thoáng làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi.
"Mẫu thân?" Triệu Thi Mộng vẫn còn trong cơn cuồng loạn bị kinh sợ mà giật mình, lo lắng gọi Triệu phu nhân, nàng chưa từng thấy vẻ mặt kinh khủng như thế của mẫu thân, gương mặt khiến lòng nàng phát lạnh, ngay cả đau đớn trên cổ tay cũng không chú ý đến.
"Mộng Nhi! Ngươi muốn rơi vào tình cảnh giống tỷ tỷ sao?"
Nàng không quên đại nữ nhi số khổ của nàng bị chính Mộ Dung Tiểu Tiểu tàn nhẫn độc ác hãm hại, nàng đã sớm muốn báo thù cho nữ nhi nhưng lại không có cơ hội xuống tay, và lại Triều Kỳ Nghị cũng cấm nàng, không đồng ý cho nàng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta! Nhưng làm sao nàng nuốt trôi được cơn tức giận này? Hôm này, nàng chỉ có thể gửi hi vọng lên người Mộng Nhi, nếu Mộng Nhi sợ hãi không phải trúng gian kế của nư nhân kia rồi sao?
Trong giây lát, mặt nàng lại đăm chiêu ủ dột: "Mộng Nhi, mẫu thân không thể trông cậy vào phụ thân con được rồi, mẫu thân hi vọng con có thể báo thù cho tỷ tỷ, có thân phận Vương phi con mới ngồi ngang hàng với nữ nhân kia, nếu không nàng vẫn làm mưa làm gió trên đầu chúng ta."
Triệu Thi Mộng đột nhiên hất hai tay đang nắm thật chặt của Triệu phu nhân ra, mắt thấy mẫu thân lảo đảo té ngã trên mặt đất nhưng nàng lại thờ ơ lạnh nhạt, nàng cười đến châm chọc: "Mẫu thân muốn hy sinh con để báo thù cho tỷ tỷ sao?
Mặc dù nàng nghi ngờ Nam Cung Nguyệt Bân nói dối, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Bân Vương không phải loại người ngu xuẩn, sẽ chủ động mắc tội lớn khi quân sao, huống chi lấy nàng chính là được phần binh quyền trong tay phụ thân nàng ủng hộ, muốn thiên hạ ổn định, cưới nàng ắt không thể thiểu! Hôm nay hắn cự tuyệt nàng, có thể vì hắn không chắc có thể sống được bao lâu nên không muốn liên lụy đến nàng.
"Mộng Nhi, sao con lại nói chuyện như thế với mẫu thân! Mẫu thân cũng vì muốn tốt cho con, nếu như con lùi bước, nữ nhân kia cũng không thấy thế mà dễ dàng bỏ qua cho con, tỷ tỷ của con không phải là ví dụ tốt nhất hay sao!" Triệu phu nhân chật vật nằm trên mặt đất, giọng nói nghiêm túc.
Ra vẻ trang nghiêm! Đáy lòng Triệu Thi Mộng chửi trơ trẽn.
"Từ nhỏ mẫu thân chỉ yêu thương tỷ tỷ! Tỷ tỷ ngu dại, mẫu thân vẫn như thế! Không ngờ bây giờ còn muốn lợi dụng Mộng Nhi!"
Nàng hung hăng nhìn chăm chăm Triệu phu nhân, giọng nói chất vấn: "Chẳng lẽ mẫu thân đã quên Bân Vương sắp chết sao? Hay là mẫu thân muốn nhìn thấy nữ nhi tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết?"
"Hỗn xược!" Đột nhiên cả viện vang lên tiếng gầm giận dữ khiến hai người còn đang đắm chìm trong phẫn hận của chính mình kiếp sợ đến hoảng hốt luống cuống, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Triệu Kỳ Nghị uy nghiêm khiếp người thì thân thể đều kẽ run rẩy.
"Lão gia..."
"Phụ thân..."
"Thật là đại nghịch bất đạo! Các ngươi có biết là nếu những lời kia bị người ngoài nghe được thì các người sao có thể có kết quả tốt?" Triệu Kỳ Nghị vô cùng đau lòng khi nhìn thấy một màn trước mắt kia, trong đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Triệu phu nhân, Triệu Thi Mộng chỉ đành phải cúi thấp đầu, bời vì Triệu Thi Mộng nhớ tới giọng điệu nguyền rủa của mình vừa rồi, sợ rằng tội chém đầu cũng không quá đáng.
"Triệu Thị, vì lời nói và việc đã làm, cấm túc ba tháng, lui xuống đi." Triệu Kỳ Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Thị, trầm giọng khoát tay, trong lòng than nhẹ, nữ nhân ngu dốt.
"Mộng Nhi, phụ thân sẽ nghĩ cách xác định thân thể Bân Vương có đáng ngại hay không, và lại Hoàng thượng cũng sẽ có hành động, tiếp đó, tự bản thân suy nghĩ thật tốt -tưdi, rốt cuộc có muốn gả hay không, sau đó phụ thân sẽ hỏi con."
Dứt lời, Triệu Kỳ nghị chắp tay rời đi. Bây giờ hắn không biết rõ việc mình làm là tốt hay xấu cho nữ nhi. Giờ phút này, lần đầu tiên trong đời hắn sâu sắc cảm nhận được mình đã già rồi, cuối cùng cũng không còn dùng được nữa.
Hiên vương phủ.
Từ lúc tiệc sinh nhật của Âu Dương Tĩnh giải tán, Nam Cung Nguyệt Hiên trở về thư phòng cho đến tận đêm cũng không ra ngoài, Âu Dương Tĩnh muốn lấy lý do đưa bữa tối cũng không thể gặp.
Bên trong thư phòng chỉ đốt một chiếc nến, có chút ảm đạm, chỉ nghe tiếng nến cháy thỉnh thoảng "tanh tách" vang vọng, trong đêm đầy tuyết, nổi bật lên trong phòng yên tĩnh dị thường.
Nam Cung Nguyệt Hiên cúi thấp đầu, ẩn thân ở sau án thư, ánh nến hắt lên một bên mặt hắn, một nửa kia chìm trong âm u khó lường.
Hắn nhíu chặt lông mi lại, trong tay vuốt vuốt "binh phù" lấy từ trong mật các ra, lúc này mới cảm thấy thoáng bình phục chút bất an.
Nghĩa là Nam Cung Nguyệt Bân không có chứng cớ, nếu không ngay từ tám năm trước đã tố giác hắn rồi.
Phệ tâm độc.
Mặc dù không độc chết hắn, nhưng nghe lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân lúc ban ngày, có lẽ mấy năm nay hắn cũng không chịu nổi.
Hiện giờ chỉ là hoài nghi hắn, như thế, hắn không cần lo lắng, huống chi, trong tay của hắn còn nắm giữ binh phù, năm đó không có cách nào bắt được hắn, tám năm sau hắn cũng không dễ dàng bị quật ngã.
Còn có, để xem Triệu Kỳ Nghị còn cố ý muốn gả Triệu Thi Mộng cho Nam Cung Nguyệt Bân nữa hay không, nếu như Triệu Kỳ Nghị vẫn không biết tiến lui, hắn không ngại âm thầm động chút tay chân.
Về phần Dạ Nguyệt Ly, hôm nay vẫn không có động tĩnh gì, từ đêm cung yến hôm đó vô duyên vô cớ nhảy ra vô số hắc y nhân đến xem, người này sâu không lường được, hắn không cho là vì yêu thương Dạ Nguyệt Ly mà lão già không truy cứu, xem ra, cũng vì không làm gì được hắn ta.
"Hà Khôn." Nam Cung Nguyệt Hiên thả binh phù lại chỗ cũ, lạnh giọng kêu.
"Có thuộc hạ." Hà Khôn khom mình hành lễ.
"Đi thông báo với Huyết Thiên, Bổn vương có chuyện quan trong cần thương lượng, bảo hắn hẹn một địa điểm." Hắn híp con mắt lại, gương mặt dưới bóng tối càng làm cho người ta không thể do thám được tâm tình của hắn lúc này.
"Vâng…" Hà Khôn có chút chần chừ, có điều vẫn lĩnh mệnh rời đi.
Nam Cung Nguyệt Bân trúng kịch độc, không lâu sau tin tức này đã lan truyền một cách nhanh chóng, dĩ nhiên Nam Cung Quân Hạo trong hoàng cung cũng nghe được, cực kỳ ngạc nhiên và nghi ngờ, không đợi lâm triều, lập tức phái mấy vị ngự y y thuật cao minh đến Bân Vương phủ, mà khi các vị ngự y trở lại, hắn liền hỏi: "Là thật?"
Câu hỏi đầu tiền không phải hỏi thân thể có gì đáng ngại hay không mà là hỏi xác nhận thật giả…
Các ngự y hai mắt nhìn nhàu, cuối cùng do một vị lão ngự y có thâm niên nhất tiến lên một bước bẩm báo, sắc mặt hắn nặng nề đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, quả thật là Vương gia bị trúng kịch độc, mặc dù ngoài mắt không có gì đáng ngại nhưng bên trong đã sớm không thể chống đỡ nổi, kể cả là trái tim. Thứ cho cựu thần kiến thức nông cạn, khó có thể nhận ra loại độc, nhưng theo Thần Phong lão nhân nói, loại độc này có tên là phệ tâm độc, cựu thần cho là thần y không giống như đang nói dối, hơn nữa, hơn nữa…"
Ngự y có chút ấp úng, không biết có nên nói rõ tình hình thực tế hay không, không biết Đế vương ngồi ngay ngắn sau án thư kia có dưới cơn nóng giận mà hạ lệnh giết bọn họ không?
Trong cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo xẹt qua một tia sắc bén, nói: "Nói."
Các ngự y đồng loạt rối rít nặng nề dập trán xuống đất, lão ngự y thấp thỏm lo âu nói: "Bân Vương… Trúng độc này được….được tám năm rồi..."
Dứt lời, tất cả các ngự y đều liên tục dập đầu, cầu khẩn nói: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…"
Ở đây có người đã từng được phái đến chẩn bệnh cho Bân Vương lúc còn trẻ, không ngờ mãi đến lúc này mới phát hiện ra chuyện lớn như vậy -tưdi, rất sợ Đế vương trong cơn giận dữ chém đầu bọn họ.
Một loạt tiếng cầu xin tha thứ xen lẫn với tiếng dập đầu "thùng thùng", Nam Cung Quân Hạo càng cảm thấy bực bội nóng nảy, sắc mặt hắn tức giận: "Câm miệng cho Trẫm!"
Nhất thời, trong thư phòng yên tĩnh trở lại.
"Có phải thời gian của Bân Vương không còn nhiều đúng không?" Cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo híp lại, lạnh lùng hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, chỉ…e rằng…là thật…" Mồ hôi lạnh của ngự y chảy ròng ròng, nói chuyện cũng có chút run run.
"Có thể tin Thần Phong lão nhân hay không?" Trước đó Nam Cung Quân Hạo coi như chỉ biết được Dạ Nguyệt Ly kế thừa Thần Phong cốc, nên vừa nghe ngự y nhắc tới Thần Phong lão nhân liền hoài nghi Dạ Nguyệt Ly, hắn có rắp tâm gì?
"Hoàng thượng, cựu thần tự mình đi xem Thần Phong lão nhân chế thuốc cho Bân Vương, quả thật y thuật cao hơn bọn thần, mặc dù không thể trị hoàn toàn tận gốc độc cho Bân Vương, nhưng lại không thể không nói có tác dụng áp chế độc, khống chế Bân Vương phát bệnh, và lại, và lại có thể tạm thời kéo dài tuổi thọ…."
Nam Cung Quân Hạo không nói gì, chỉ cụp con mắt xuống, nhìn tấu chương vửa mới mở ra trên bàn, nơi đó, đại thần đề nghị sơm lập Thái tử, ổn định triều chính…
Một tay hắn vuốt trán, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, chậm rãi nhắm mắt, giống như đi ngủ…
Thấy Nam Cung Quân Hạo không có lời nói động tác gì, Lâm Lộc thái giám bên cạnh hắn quyết định để các ngự y rối rít lui ra.
......
Một lúc sau.
"Lâm Lộc, bây giờ còn có ai có thể đảm nhận xây dựng giang sơn Nam Dục?" Nam Cung Quân Họa không mở mắt, lời nói không có lên xuống, bình thường giống như đang hỏi "thời tiết hôm nay như thế nào".
"Chủ tử đang bận, không rảnh nghe ta báo cáo, dù sao cũng không phải tin tức khẩn cấp, ta sẽ không đến làm phiền." Tức Mặc Tuyết Dương cười ha ha đáp, lấy nửa miếng bành còn lại trên tay Di Tinh nhanh chóng cho vào trong miệng ăn.
"Không tự mình lấy được à?" Di Tinh nhếch môi lên, trợn trừng mắt.
"Ngươi đang ăn dở nên ăn càng ngon." Tức Mặc Tuyết Dương nhanh chóng nuốt miếng điểm tâm, hai mắt mỉm cười nhìn Di Tinh.
"Miệng lưỡi trơn tru*." Di Tinh hờn dỗi mắng.
*miệng lưỡi trơn tru: khéo ăn nói. Trong trường hợp này là khéo nịnh.
"Tinh Nhi." Bộ mặt Tức Mặc Tuyết Dương đột nhiên nghiêm túc.
"Hả?" Nàng lên tiếng.
"Chúng ta thành thân đi." Vẻ mặt hắn mong đợi.
"Được." Nàng dứt khoát đáp.
"Á..." Hắn ngạc nhiên, Di Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy?
"Sao thế? Không phải ngươi nói muốn thành thân sao, làm gì mà ngu người ra thế?" Nàng nhíu mày khinh bỉ nói.
"Không có, không ngờ ngươi lại thực sự đồng ý…" Hắn nháy nháy mắt, thật sự có chút khó tin.
"Hừ, chủ tử cũng muốn thành thân rồi, chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau không phải sao, lại nói, nếu ta lại không gả sẽ thành gái lỡ thì. Tức Mặc Tuyết Dương, ta chờ sính lễ của ngươi, nếu để cho lão nương không hài lòng, cẩn thận lão nương mất hứng sẽ không gả cho ngươi nữa, hừ hừ." Di Tinh hừ hừ uy hiếp, bưng điểm tâm nghênh ngang rời đi.
"Được… Được…" Để lại Tức Mặc Tuyết Dương vẫn còn đứng nguyên tại chỗ cười khúc khích.
Nếu lúc này Tức Mặc Tuyết Dương biết được không lâu về sau "đột nhiên có tai họa bất ngờ đến", đoán chừng lúc này thế nào hắn cũng không thể cười ra tiếng…
Triệu phủ, trong khuê phòng nhị tiểu thư Triệu gia.
"Thôi, đừng khóc nữa, Mộng Nhi, mẫu thân đau lòng." Vẻ mặt Triệu phu nhân buồn bã thê lương, đau lòng lau đi vệt nước mắt trên mặt Triệu Thi Mộng, buồn bã than thở, lên tiếng khuyên nhủ.
Chỉ thấy ban ngày Triệu Thi Mộng còn rực rỡ chói mắt, dịu dàng xinh đẹp, giờ phút này lại đang ngồi trước gương đồng nhìn gương ngẩn người, bóng dáng phản xạ vào trong gương, chỉ thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt, sắc mặt chán nản, hai vai nàng khẽ lay động, nàng đang khóc, khóc thút thít, bỗng nàng đứng lên lấy tay hất hết đồ đạc trên bàn trang điểm xuống đất, nàng giống như phát điên níu chặt lấy hai tay của Triệu phu nhân, quát: "Mẫu thân! Nhất định là Bân Vương nói dối, chắc chắn là vậy. Nhất định là bởi vì nữ nhân kia nên hắn mới không muốn thành thân với con, cho nên mới nói dối để từ hôn!"
"Mộng Nhi! Sao con lại đề cao chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình!" Đột nhiên Triệu phu nhân quát lớn, đôi tay gắt gao bóp chặt cổ tay thon thon như ngọc của Triệu Thi Mộng, ánh mắt âm trầm độc ác, gương mặt phủ đầy lớp son phấn hiện rõ sự hung dữ cực kỳ đáng sợ, thoáng làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi.
"Mẫu thân?" Triệu Thi Mộng vẫn còn trong cơn cuồng loạn bị kinh sợ mà giật mình, lo lắng gọi Triệu phu nhân, nàng chưa từng thấy vẻ mặt kinh khủng như thế của mẫu thân, gương mặt khiến lòng nàng phát lạnh, ngay cả đau đớn trên cổ tay cũng không chú ý đến.
"Mộng Nhi! Ngươi muốn rơi vào tình cảnh giống tỷ tỷ sao?"
Nàng không quên đại nữ nhi số khổ của nàng bị chính Mộ Dung Tiểu Tiểu tàn nhẫn độc ác hãm hại, nàng đã sớm muốn báo thù cho nữ nhi nhưng lại không có cơ hội xuống tay, và lại Triều Kỳ Nghị cũng cấm nàng, không đồng ý cho nàng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta! Nhưng làm sao nàng nuốt trôi được cơn tức giận này? Hôm này, nàng chỉ có thể gửi hi vọng lên người Mộng Nhi, nếu Mộng Nhi sợ hãi không phải trúng gian kế của nư nhân kia rồi sao?
Trong giây lát, mặt nàng lại đăm chiêu ủ dột: "Mộng Nhi, mẫu thân không thể trông cậy vào phụ thân con được rồi, mẫu thân hi vọng con có thể báo thù cho tỷ tỷ, có thân phận Vương phi con mới ngồi ngang hàng với nữ nhân kia, nếu không nàng vẫn làm mưa làm gió trên đầu chúng ta."
Triệu Thi Mộng đột nhiên hất hai tay đang nắm thật chặt của Triệu phu nhân ra, mắt thấy mẫu thân lảo đảo té ngã trên mặt đất nhưng nàng lại thờ ơ lạnh nhạt, nàng cười đến châm chọc: "Mẫu thân muốn hy sinh con để báo thù cho tỷ tỷ sao?
Mặc dù nàng nghi ngờ Nam Cung Nguyệt Bân nói dối, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Bân Vương không phải loại người ngu xuẩn, sẽ chủ động mắc tội lớn khi quân sao, huống chi lấy nàng chính là được phần binh quyền trong tay phụ thân nàng ủng hộ, muốn thiên hạ ổn định, cưới nàng ắt không thể thiểu! Hôm nay hắn cự tuyệt nàng, có thể vì hắn không chắc có thể sống được bao lâu nên không muốn liên lụy đến nàng.
"Mộng Nhi, sao con lại nói chuyện như thế với mẫu thân! Mẫu thân cũng vì muốn tốt cho con, nếu như con lùi bước, nữ nhân kia cũng không thấy thế mà dễ dàng bỏ qua cho con, tỷ tỷ của con không phải là ví dụ tốt nhất hay sao!" Triệu phu nhân chật vật nằm trên mặt đất, giọng nói nghiêm túc.
Ra vẻ trang nghiêm! Đáy lòng Triệu Thi Mộng chửi trơ trẽn.
"Từ nhỏ mẫu thân chỉ yêu thương tỷ tỷ! Tỷ tỷ ngu dại, mẫu thân vẫn như thế! Không ngờ bây giờ còn muốn lợi dụng Mộng Nhi!"
Nàng hung hăng nhìn chăm chăm Triệu phu nhân, giọng nói chất vấn: "Chẳng lẽ mẫu thân đã quên Bân Vương sắp chết sao? Hay là mẫu thân muốn nhìn thấy nữ nhi tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết?"
"Hỗn xược!" Đột nhiên cả viện vang lên tiếng gầm giận dữ khiến hai người còn đang đắm chìm trong phẫn hận của chính mình kiếp sợ đến hoảng hốt luống cuống, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Triệu Kỳ Nghị uy nghiêm khiếp người thì thân thể đều kẽ run rẩy.
"Lão gia..."
"Phụ thân..."
"Thật là đại nghịch bất đạo! Các ngươi có biết là nếu những lời kia bị người ngoài nghe được thì các người sao có thể có kết quả tốt?" Triệu Kỳ Nghị vô cùng đau lòng khi nhìn thấy một màn trước mắt kia, trong đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Triệu phu nhân, Triệu Thi Mộng chỉ đành phải cúi thấp đầu, bời vì Triệu Thi Mộng nhớ tới giọng điệu nguyền rủa của mình vừa rồi, sợ rằng tội chém đầu cũng không quá đáng.
"Triệu Thị, vì lời nói và việc đã làm, cấm túc ba tháng, lui xuống đi." Triệu Kỳ Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Thị, trầm giọng khoát tay, trong lòng than nhẹ, nữ nhân ngu dốt.
"Mộng Nhi, phụ thân sẽ nghĩ cách xác định thân thể Bân Vương có đáng ngại hay không, và lại Hoàng thượng cũng sẽ có hành động, tiếp đó, tự bản thân suy nghĩ thật tốt -tưdi, rốt cuộc có muốn gả hay không, sau đó phụ thân sẽ hỏi con."
Dứt lời, Triệu Kỳ nghị chắp tay rời đi. Bây giờ hắn không biết rõ việc mình làm là tốt hay xấu cho nữ nhi. Giờ phút này, lần đầu tiên trong đời hắn sâu sắc cảm nhận được mình đã già rồi, cuối cùng cũng không còn dùng được nữa.
Hiên vương phủ.
Từ lúc tiệc sinh nhật của Âu Dương Tĩnh giải tán, Nam Cung Nguyệt Hiên trở về thư phòng cho đến tận đêm cũng không ra ngoài, Âu Dương Tĩnh muốn lấy lý do đưa bữa tối cũng không thể gặp.
Bên trong thư phòng chỉ đốt một chiếc nến, có chút ảm đạm, chỉ nghe tiếng nến cháy thỉnh thoảng "tanh tách" vang vọng, trong đêm đầy tuyết, nổi bật lên trong phòng yên tĩnh dị thường.
Nam Cung Nguyệt Hiên cúi thấp đầu, ẩn thân ở sau án thư, ánh nến hắt lên một bên mặt hắn, một nửa kia chìm trong âm u khó lường.
Hắn nhíu chặt lông mi lại, trong tay vuốt vuốt "binh phù" lấy từ trong mật các ra, lúc này mới cảm thấy thoáng bình phục chút bất an.
Nghĩa là Nam Cung Nguyệt Bân không có chứng cớ, nếu không ngay từ tám năm trước đã tố giác hắn rồi.
Phệ tâm độc.
Mặc dù không độc chết hắn, nhưng nghe lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân lúc ban ngày, có lẽ mấy năm nay hắn cũng không chịu nổi.
Hiện giờ chỉ là hoài nghi hắn, như thế, hắn không cần lo lắng, huống chi, trong tay của hắn còn nắm giữ binh phù, năm đó không có cách nào bắt được hắn, tám năm sau hắn cũng không dễ dàng bị quật ngã.
Còn có, để xem Triệu Kỳ Nghị còn cố ý muốn gả Triệu Thi Mộng cho Nam Cung Nguyệt Bân nữa hay không, nếu như Triệu Kỳ Nghị vẫn không biết tiến lui, hắn không ngại âm thầm động chút tay chân.
Về phần Dạ Nguyệt Ly, hôm nay vẫn không có động tĩnh gì, từ đêm cung yến hôm đó vô duyên vô cớ nhảy ra vô số hắc y nhân đến xem, người này sâu không lường được, hắn không cho là vì yêu thương Dạ Nguyệt Ly mà lão già không truy cứu, xem ra, cũng vì không làm gì được hắn ta.
"Hà Khôn." Nam Cung Nguyệt Hiên thả binh phù lại chỗ cũ, lạnh giọng kêu.
"Có thuộc hạ." Hà Khôn khom mình hành lễ.
"Đi thông báo với Huyết Thiên, Bổn vương có chuyện quan trong cần thương lượng, bảo hắn hẹn một địa điểm." Hắn híp con mắt lại, gương mặt dưới bóng tối càng làm cho người ta không thể do thám được tâm tình của hắn lúc này.
"Vâng…" Hà Khôn có chút chần chừ, có điều vẫn lĩnh mệnh rời đi.
Nam Cung Nguyệt Bân trúng kịch độc, không lâu sau tin tức này đã lan truyền một cách nhanh chóng, dĩ nhiên Nam Cung Quân Hạo trong hoàng cung cũng nghe được, cực kỳ ngạc nhiên và nghi ngờ, không đợi lâm triều, lập tức phái mấy vị ngự y y thuật cao minh đến Bân Vương phủ, mà khi các vị ngự y trở lại, hắn liền hỏi: "Là thật?"
Câu hỏi đầu tiền không phải hỏi thân thể có gì đáng ngại hay không mà là hỏi xác nhận thật giả…
Các ngự y hai mắt nhìn nhàu, cuối cùng do một vị lão ngự y có thâm niên nhất tiến lên một bước bẩm báo, sắc mặt hắn nặng nề đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, quả thật là Vương gia bị trúng kịch độc, mặc dù ngoài mắt không có gì đáng ngại nhưng bên trong đã sớm không thể chống đỡ nổi, kể cả là trái tim. Thứ cho cựu thần kiến thức nông cạn, khó có thể nhận ra loại độc, nhưng theo Thần Phong lão nhân nói, loại độc này có tên là phệ tâm độc, cựu thần cho là thần y không giống như đang nói dối, hơn nữa, hơn nữa…"
Ngự y có chút ấp úng, không biết có nên nói rõ tình hình thực tế hay không, không biết Đế vương ngồi ngay ngắn sau án thư kia có dưới cơn nóng giận mà hạ lệnh giết bọn họ không?
Trong cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo xẹt qua một tia sắc bén, nói: "Nói."
Các ngự y đồng loạt rối rít nặng nề dập trán xuống đất, lão ngự y thấp thỏm lo âu nói: "Bân Vương… Trúng độc này được….được tám năm rồi..."
Dứt lời, tất cả các ngự y đều liên tục dập đầu, cầu khẩn nói: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…"
Ở đây có người đã từng được phái đến chẩn bệnh cho Bân Vương lúc còn trẻ, không ngờ mãi đến lúc này mới phát hiện ra chuyện lớn như vậy -tưdi, rất sợ Đế vương trong cơn giận dữ chém đầu bọn họ.
Một loạt tiếng cầu xin tha thứ xen lẫn với tiếng dập đầu "thùng thùng", Nam Cung Quân Hạo càng cảm thấy bực bội nóng nảy, sắc mặt hắn tức giận: "Câm miệng cho Trẫm!"
Nhất thời, trong thư phòng yên tĩnh trở lại.
"Có phải thời gian của Bân Vương không còn nhiều đúng không?" Cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo híp lại, lạnh lùng hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, chỉ…e rằng…là thật…" Mồ hôi lạnh của ngự y chảy ròng ròng, nói chuyện cũng có chút run run.
"Có thể tin Thần Phong lão nhân hay không?" Trước đó Nam Cung Quân Hạo coi như chỉ biết được Dạ Nguyệt Ly kế thừa Thần Phong cốc, nên vừa nghe ngự y nhắc tới Thần Phong lão nhân liền hoài nghi Dạ Nguyệt Ly, hắn có rắp tâm gì?
"Hoàng thượng, cựu thần tự mình đi xem Thần Phong lão nhân chế thuốc cho Bân Vương, quả thật y thuật cao hơn bọn thần, mặc dù không thể trị hoàn toàn tận gốc độc cho Bân Vương, nhưng lại không thể không nói có tác dụng áp chế độc, khống chế Bân Vương phát bệnh, và lại, và lại có thể tạm thời kéo dài tuổi thọ…."
Nam Cung Quân Hạo không nói gì, chỉ cụp con mắt xuống, nhìn tấu chương vửa mới mở ra trên bàn, nơi đó, đại thần đề nghị sơm lập Thái tử, ổn định triều chính…
Một tay hắn vuốt trán, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, chậm rãi nhắm mắt, giống như đi ngủ…
Thấy Nam Cung Quân Hạo không có lời nói động tác gì, Lâm Lộc thái giám bên cạnh hắn quyết định để các ngự y rối rít lui ra.
......
Một lúc sau.
"Lâm Lộc, bây giờ còn có ai có thể đảm nhận xây dựng giang sơn Nam Dục?" Nam Cung Quân Họa không mở mắt, lời nói không có lên xuống, bình thường giống như đang hỏi "thời tiết hôm nay như thế nào".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.