Chương 106: Yến hội hoàng cung (cuối)
Như Nhược Yên
05/09/2016
Mọi người rốt cuộc hoàn hồn sau khi bị ánh mắt lạnh lẽo của Ly vương
liếc qua, các phi tần thì lại cảm thấy vô cùng may mắn vì người này là
của Ly vương, nếu không xuất hiện ở yến hội ngày hôm nay không phải sẽ
đoạt đi toàn bô đàn ông nơi này sao! Dù sao, đã là nam nhân sao lại
không thích mỹ nữ?
Trong yến hội cũng có không ít thiên kim vẻ mặ sái mộ, si mê nhìn Dạ Nguyệt Ly. Đêm nay hắn mặc một thân trường bào đen như mực, ngũ quan tuấn lãnh vô cùng, ngay cả đôi hồng mau cũng làm cho người ta sợ hãi, nhưng khi nhìn tất cả lại toát ra mị hoặc làm cho người ta vô cùng rung động.
Lúc này hia tay của Triệu Thi Nhân ẩn trong tay áo đã trắng bệch, nàng ta hận Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, thấy nàng vừa đi ra mọi người đã bị mỹ mạo của nàng làm sợ hãi than, Triệu Thi Nhân vẻ mặt ác độc! Mộ Dung Tiểu Tiểu kia chắc chắn nghĩ mình đã thỏa hiệp, vậy đêm nay nàng ta nhất định làm nàng mất hết thể diện!
Những ánh mắt hoặc thưởng thức, hoặc ghen tỵ, hoặc chất chứa thù hận cũng không chút ảnh hưởng nào đến Mộ Dung tiểu Tiểu. Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Nàng bị ôm trong vòng tay người nào đó, cảm thấy người nào đó đang tức giận, bàn tay đều nổi gân giật giật, nàng khẽ cười nói, “Đi thôi, đều bị người ta coi là con khỉ để nhìn rồi.”
Lãnh khí chợt thu lại, Dạ Nguyệt ly trêu ghẹo nói, “Vậy tiểu nha đầu là hầu tử sao?”
Người này còn biết trêu ghẹo nàng, xem ra không có việc gì rồi.
Dạ Nguyệt Ly nắm tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đi về chỗ trong tiếng cúi chào của mọi người, khi hắn ngồi xuống, cũng không để nàng ngồi bên cạnh, mà trực tiếp ôm nàng ngồi lên chân mình.
Đối với việc Ly vương không hành lễ với thánh thượng mọi người cũng không chút kinh ngạc, hoàng thượng đã sớm chuẩn cho hắn, nhưng còn cô nương kia cũng không hành lễ? Nhưng mà, điều làm bọn họ tò mò hơn là làm sao nàng kia làm Ly vương có thể sủng ái mình đến vây?
Nam Cung Quân Hạo thiếu chút nữa cắn vỡ hàm răng, gân xanh trên thái dương nổi lên cuồn cuộn. Hai người kia lại không nhìn lên hắn, dám không hành lễ, hắn vỗ án đứng lên, nhưng phẫn nộ lại cố nén vào trong đôi mắt, sóng gió quay cuồng, hắn âm trầm nói, “Khai yến!”
Trong khi đó, người ngồi chiếc ghế bên phải cạnh chủ vị mặc cẩm bào màu xanh vẫn không hề rời mắt khỏi người Mộ Dung Tiểu Tiểu từ khi nàng bước vào…Khuôn mặt hắn có chút suy tư, thì thầm nói, “Mộ Dung…Mộ Dung Tiểu Tiểu.”
Trong yến hội cũng có không ít thiên kim vẻ mặ sái mộ, si mê nhìn Dạ Nguyệt Ly. Đêm nay hắn mặc một thân trường bào đen như mực, ngũ quan tuấn lãnh vô cùng, ngay cả đôi hồng mau cũng làm cho người ta sợ hãi, nhưng khi nhìn tất cả lại toát ra mị hoặc làm cho người ta vô cùng rung động.
Lúc này hia tay của Triệu Thi Nhân ẩn trong tay áo đã trắng bệch, nàng ta hận Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, thấy nàng vừa đi ra mọi người đã bị mỹ mạo của nàng làm sợ hãi than, Triệu Thi Nhân vẻ mặt ác độc! Mộ Dung Tiểu Tiểu kia chắc chắn nghĩ mình đã thỏa hiệp, vậy đêm nay nàng ta nhất định làm nàng mất hết thể diện!
Những ánh mắt hoặc thưởng thức, hoặc ghen tỵ, hoặc chất chứa thù hận cũng không chút ảnh hưởng nào đến Mộ Dung tiểu Tiểu. Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Nàng bị ôm trong vòng tay người nào đó, cảm thấy người nào đó đang tức giận, bàn tay đều nổi gân giật giật, nàng khẽ cười nói, “Đi thôi, đều bị người ta coi là con khỉ để nhìn rồi.”
Lãnh khí chợt thu lại, Dạ Nguyệt ly trêu ghẹo nói, “Vậy tiểu nha đầu là hầu tử sao?”
Người này còn biết trêu ghẹo nàng, xem ra không có việc gì rồi.
Dạ Nguyệt Ly nắm tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đi về chỗ trong tiếng cúi chào của mọi người, khi hắn ngồi xuống, cũng không để nàng ngồi bên cạnh, mà trực tiếp ôm nàng ngồi lên chân mình.
Đối với việc Ly vương không hành lễ với thánh thượng mọi người cũng không chút kinh ngạc, hoàng thượng đã sớm chuẩn cho hắn, nhưng còn cô nương kia cũng không hành lễ? Nhưng mà, điều làm bọn họ tò mò hơn là làm sao nàng kia làm Ly vương có thể sủng ái mình đến vây?
Nam Cung Quân Hạo thiếu chút nữa cắn vỡ hàm răng, gân xanh trên thái dương nổi lên cuồn cuộn. Hai người kia lại không nhìn lên hắn, dám không hành lễ, hắn vỗ án đứng lên, nhưng phẫn nộ lại cố nén vào trong đôi mắt, sóng gió quay cuồng, hắn âm trầm nói, “Khai yến!”
Trong khi đó, người ngồi chiếc ghế bên phải cạnh chủ vị mặc cẩm bào màu xanh vẫn không hề rời mắt khỏi người Mộ Dung Tiểu Tiểu từ khi nàng bước vào…Khuôn mặt hắn có chút suy tư, thì thầm nói, “Mộ Dung…Mộ Dung Tiểu Tiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.