Chương 34: 33: Ác có ác báo
Hư Vọng Phù Sinh
06/08/2016
“Ngươi nói bậy! Nói bậy! Sao ông ta lại là cha ta được? Không, nhất định sẽ không! Sẽ không ······ sẽ không ······”
Uất Trì Hàm Tranh khiếp sợ, liều mạng phủ nhận, lời nói thốt ra ngày càng giống như lảm nhảm, ánh mắt tan rã, thần sắc có chút điên cuồng, hiển nhiên thần kinh đã chịu đựng đến cực hạn.
Không khoa trương cũng có thể nói, chỉ sợ lại thêm một chút kích thích nữa, dây thần kinh kia lập tức đứt lìa.
“Không tin? Vậy lại nghiệm nghiệm!” Nhân Tế Nhi lạnh giọng cười nhạo, trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù.
Uất Trì Văn Cảnh từ chối cho ý kiến, nhìn Lục Đào một thân chật vật, thản nhiên: “Hữu tướng đại nhân, việc đã thế này rồi, phiền ngài nói cho mọi người chân tướng đi thôi.”
Lục Đào không khỏi bi ai cười khổ một tiếng, một kiếp này hẳn là trốn không thoát rồi.
Một khi bí mật bị vạch trần, ông và bà ấy, cả con gái nữa, từ nay về sau đều phải gánh cái mác “trái với luân thường” trên lưng, chịu thế nhân phỉ nhổ lăng nhục.
Còn nhi tử, sợ là cuộc đời cũng bị hủy hoàn toàn rồi.
Lục Đào chậm chạp không mở miệng, cũng không đáp ứng lấy máu nghiệm thân.
Chân tướng thế nào đã chẳng cần nghiệm chứng thêm nữa. Sự trầm mặc của Lục Đào chính là trả lời tốt nhất.
Uất Trì Duẫn khó tin trừng hai mắt, ánh mắt chán ghét khinh bỉ, giống như lợi kiếm đòi mạng, lăng trì phụ thân mẹ thân và tỷ tỷ của mình, lời nói phun ra vô cùng ác độc:
“Cha đẻ? A ······ ha ha, sao tôi lại có một phụ thân ghê tởm như ông ta?
Còn cả cô nữa, tỷ tỷ tốt à, sao trước kia tôi không phát hiện tỷ tỷ đã hạ lưu đến trình độ này nhỉ? Bị khất cái chơi đùa như vậy còn thấy chưa đủ à? Nhìn bộ dạng hưởng thụ của tỷ, chậc chậc ······”
“A— không! Không phải như thế! Ta không có, ta thật sự không có!” Uất Trì Hàm Tranh nhất thời lại bị đả kích, liều mạng giật tóc mình, tâm thần hét lớn đứng lên.
Uất Trì Duẫn lại trào phúng nhếch khóe môi một cái, ánh mắt chán ghét chuyển về phía thân hình trần trụi của Tần Nhu, tầm mắt không kiêng nể quét khắp toàn thân bà vài lần.
“Hóa ra, bên trong lăng la tơ lụa lại chỉ có một thể xác tao tiện đến thế, tôi quả là có phúc ba đời mới hưởng loại đãi ngộ tận mắt nhìn thấy cơ thể mẫu thân a. Nhưng mà, nếu so với tỷ tỷ tốt, tôi lại thấy mặc cảm. Hay là, mẫu thân tốt à, không bằng ngài cũng để tôi ······”
Tần Nhu xấu hổ mà giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt dâm ô của đứa con, bộ ngực kịch liệt phập phồng.
Uất Trì Duẫn cười khinh thường: “Còn giả vờ cái gì? Xấu hổ giận dữ? Bà cũng biết xấu hổ giận dữ sao?! Phì— Việc đã rồi, còn cái gì mà bà không dám làm nữa đây? Mẫu thân yêu quý, yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng thật tốt làm cho mẫu thân vừa lòng ······”
“Phụt!” Tần Nhu phun ra một ngụm máu tươi, thân mình đổ thẳng về phía sau, đúng là bị chính con trai ruột làm tức chết rồi!
“Nhu nhi!” Lục Đào vọt tới bên Tần Nhu, chạm vào thân thể dần dần phiếm lạnh của bà, trong lòng đau thương hối hận không thôi.
“Duẫn nhi, sao con có thể đối xử với mẹ mình như vậy? Là mẹ ruột của con đấy!”
Uất Trì Duẫn lơ đễnh cười tà, “Chết thì tốt, bà già tội ác ngập đầu, xuống địa ngục tạ tội sớm mới tốt! Bà ta đi rồi, sao ông không chết luôn đi? Hay còn chưa nỡ buông tha con gái yêu dấu?”
Bốp!
“Câm mồm! Ngươi ······ ngươi — nghịch tử, nghịch tử!”
Uất Trì Duẫn khẽ liếm liếm vệt máu tràn ra từ khóe miệng, lạnh lùng: “Đánh tôi? Ông có tư cách đánh tôi? Ông chỉ cho tôi cái sinh mệnh này, còn gì khác nữa nào? Nếu sớm biết phải có đám thân nhân ghê tởm như mấy người, tôi đây tình nguyện chưa bao giờ sinh ra!
Ta thật không hiểu được, sao mà ông còn mặt mũi sống trên đời này nữa nhỉ? Chết đi, đều đi chết hết đi, mau xuống mười tám tầng địa ngục đi bù tội cái nhân sinh ác nghiệt của các người đi! Ha ha, chết đi, đều đi chết đi ······”
Uất Trì Duẫn nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài như mất hồn, miệng còn không ngừng nỉ non “đều đi chết đi”.
Chưa chờ mọi người tỉnh táo trở lại từ sau màn vừa rồi, Uất Trì Hàm Tranh đã lại trần truồng nhảy xuống giường, liều mạng lay thi thể Tần Nhu khóc hô:
“Mẹ, mẹ chết thế là sao? Không được chết, không thể chết được! Mẹ mau đứng lên a, đứng lên nói cho con biết, con không phải nữ nhi của ông ta, toàn bộ chuyện này không phải sự thật!!! Mau nói đi, nói cho ta biết đi!!!”
“Tranh nhi ······” Lục Đào muốn tiến lên nâng con gái đang mất ổn định cảm xúc dậy, lại bị nàng ta đẩy mạnh, phải liên tiếp lui về phía sau vài bước.
“Ông đừng chạm vào ta! Đều tại ông, đều là ông làm hại! Ta muốn giết ông!”
Sắc mặt Uất Trì Hàm Tranh dữ tợn, vặn vẹo điên cuồng, con ngươi đỏ bừng thiêu đốt hận ý nồng đậm như muốn hủy diệt hết thảy.
“Phập” một tiếng, trâm cài tinh xảo đã đâm sâu vào cổ Lục Đào, máu tươi trào ra.
Mọi sự đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến mọi người chưa kịp phản ứng, Uất Trì Hàm Tranh đã tự tay giết cha!
Lục Đào mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt nữ nhi chỉ còn tàn nhẫn oán hận, cuối cùng không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Một khắc cuối cùng, suy nghĩ trong đầu không phải hối hận tự trách, mà là nguyền rủa đầu sỏ đã bày ra tất cả mọi việc ngày hôm này!
“Chết, ha ha ······ rốt cục đã chết rồi······ chết tốt ······ chết tốt lắm! Ha ha ha ha ······
A, mẹ, sao lại nằm đây ngủ? Đất lạnh lắm, mẹ sẽ sinh bệnh mất, mau đứng lên, được không?
Mẹ, sao mẹ không để ý tới Tranh nhi? Mẹ, mau tỉnh lại, đừng bỏ mặc Tranh nhi được không? Tranh nhi sợ ······”
Thần sắc si ngốc, ánh mắt tan rã, mọi thứ đều hướng về một việc — cô ta đã không còn bình thường nữa.
Nói cách khác, điên rồi!
Từng chuyện từng chuyện phát sinh, đều trái với luân thường đạo lý, đã hoàn toàn đánh phá đầu óc cô ta, có muốn không điên cũng khó.
Hôm sau, nghe đồn, người ta phát hiện một xác nam ở giữa sông vùng ngoại ô, qua kiểm chứng, người chết là Uất Trì Duẫn.
Nhưng mà, mọi người không biết là, Uất Trì Hàm Tranh và phụ thân Lục Đào vẫn chưa làm việc gì trơ trẽn cả, đó chỉ là Uất Trì Nghiên San bày hiện trường như vậy mà thôi.
Đến cuối cùng, dưới thiên la địa võng Uất Trì Nghiên San đã thiết kế, nhóm kẻ thù chất đầy tội ác của kiếp trước cuối cùng không chết cũng điên, trả giá đại giới cho những gì kiếp trước gây ra.
Tục ngữ nói: thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ chưa tới lúc mà thôi.
Nhân quả nhân quả, cái gì nhân sẽ ra cái ấy quả, tấn bi kịch đã phát sinh, trách nhiệm là của ai?
Tần Nhu sau khi chết cũng không thể yên ổn, ngay cả một cái quan tài cũng không có, trực tiếp bị vứt ngoài bãi.
Uất Trì Hàm Tranh bị đuổi khỏi gia môn, cả ngày điên điên khùng khùng giữa đường, bị người ta tùy ý vũ nhục, thóa mạ, ấu đả, ăn là đồ ăn mà chó cũng không thèm nuốt, thậm chí có người còn ác ý đút phân, buổi tối lại chen chúc với một đám khất cái, mặc cho bọn họ lăng nhục.
Về phần Uất Trì Duẫn, nguyên bản Uất Trì Nghiên San không muốn để cậu ta chết, chỉ định tạo ra một phế vật chỉ biết ăn uống cờ bạc, không ngờ cậu ta lựa chọn tự sát.
Cũng tốt, chết, coi như giải thoát.
Uất Trì Hàm Tranh khiếp sợ, liều mạng phủ nhận, lời nói thốt ra ngày càng giống như lảm nhảm, ánh mắt tan rã, thần sắc có chút điên cuồng, hiển nhiên thần kinh đã chịu đựng đến cực hạn.
Không khoa trương cũng có thể nói, chỉ sợ lại thêm một chút kích thích nữa, dây thần kinh kia lập tức đứt lìa.
“Không tin? Vậy lại nghiệm nghiệm!” Nhân Tế Nhi lạnh giọng cười nhạo, trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù.
Uất Trì Văn Cảnh từ chối cho ý kiến, nhìn Lục Đào một thân chật vật, thản nhiên: “Hữu tướng đại nhân, việc đã thế này rồi, phiền ngài nói cho mọi người chân tướng đi thôi.”
Lục Đào không khỏi bi ai cười khổ một tiếng, một kiếp này hẳn là trốn không thoát rồi.
Một khi bí mật bị vạch trần, ông và bà ấy, cả con gái nữa, từ nay về sau đều phải gánh cái mác “trái với luân thường” trên lưng, chịu thế nhân phỉ nhổ lăng nhục.
Còn nhi tử, sợ là cuộc đời cũng bị hủy hoàn toàn rồi.
Lục Đào chậm chạp không mở miệng, cũng không đáp ứng lấy máu nghiệm thân.
Chân tướng thế nào đã chẳng cần nghiệm chứng thêm nữa. Sự trầm mặc của Lục Đào chính là trả lời tốt nhất.
Uất Trì Duẫn khó tin trừng hai mắt, ánh mắt chán ghét khinh bỉ, giống như lợi kiếm đòi mạng, lăng trì phụ thân mẹ thân và tỷ tỷ của mình, lời nói phun ra vô cùng ác độc:
“Cha đẻ? A ······ ha ha, sao tôi lại có một phụ thân ghê tởm như ông ta?
Còn cả cô nữa, tỷ tỷ tốt à, sao trước kia tôi không phát hiện tỷ tỷ đã hạ lưu đến trình độ này nhỉ? Bị khất cái chơi đùa như vậy còn thấy chưa đủ à? Nhìn bộ dạng hưởng thụ của tỷ, chậc chậc ······”
“A— không! Không phải như thế! Ta không có, ta thật sự không có!” Uất Trì Hàm Tranh nhất thời lại bị đả kích, liều mạng giật tóc mình, tâm thần hét lớn đứng lên.
Uất Trì Duẫn lại trào phúng nhếch khóe môi một cái, ánh mắt chán ghét chuyển về phía thân hình trần trụi của Tần Nhu, tầm mắt không kiêng nể quét khắp toàn thân bà vài lần.
“Hóa ra, bên trong lăng la tơ lụa lại chỉ có một thể xác tao tiện đến thế, tôi quả là có phúc ba đời mới hưởng loại đãi ngộ tận mắt nhìn thấy cơ thể mẫu thân a. Nhưng mà, nếu so với tỷ tỷ tốt, tôi lại thấy mặc cảm. Hay là, mẫu thân tốt à, không bằng ngài cũng để tôi ······”
Tần Nhu xấu hổ mà giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt dâm ô của đứa con, bộ ngực kịch liệt phập phồng.
Uất Trì Duẫn cười khinh thường: “Còn giả vờ cái gì? Xấu hổ giận dữ? Bà cũng biết xấu hổ giận dữ sao?! Phì— Việc đã rồi, còn cái gì mà bà không dám làm nữa đây? Mẫu thân yêu quý, yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng thật tốt làm cho mẫu thân vừa lòng ······”
“Phụt!” Tần Nhu phun ra một ngụm máu tươi, thân mình đổ thẳng về phía sau, đúng là bị chính con trai ruột làm tức chết rồi!
“Nhu nhi!” Lục Đào vọt tới bên Tần Nhu, chạm vào thân thể dần dần phiếm lạnh của bà, trong lòng đau thương hối hận không thôi.
“Duẫn nhi, sao con có thể đối xử với mẹ mình như vậy? Là mẹ ruột của con đấy!”
Uất Trì Duẫn lơ đễnh cười tà, “Chết thì tốt, bà già tội ác ngập đầu, xuống địa ngục tạ tội sớm mới tốt! Bà ta đi rồi, sao ông không chết luôn đi? Hay còn chưa nỡ buông tha con gái yêu dấu?”
Bốp!
“Câm mồm! Ngươi ······ ngươi — nghịch tử, nghịch tử!”
Uất Trì Duẫn khẽ liếm liếm vệt máu tràn ra từ khóe miệng, lạnh lùng: “Đánh tôi? Ông có tư cách đánh tôi? Ông chỉ cho tôi cái sinh mệnh này, còn gì khác nữa nào? Nếu sớm biết phải có đám thân nhân ghê tởm như mấy người, tôi đây tình nguyện chưa bao giờ sinh ra!
Ta thật không hiểu được, sao mà ông còn mặt mũi sống trên đời này nữa nhỉ? Chết đi, đều đi chết hết đi, mau xuống mười tám tầng địa ngục đi bù tội cái nhân sinh ác nghiệt của các người đi! Ha ha, chết đi, đều đi chết đi ······”
Uất Trì Duẫn nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài như mất hồn, miệng còn không ngừng nỉ non “đều đi chết đi”.
Chưa chờ mọi người tỉnh táo trở lại từ sau màn vừa rồi, Uất Trì Hàm Tranh đã lại trần truồng nhảy xuống giường, liều mạng lay thi thể Tần Nhu khóc hô:
“Mẹ, mẹ chết thế là sao? Không được chết, không thể chết được! Mẹ mau đứng lên a, đứng lên nói cho con biết, con không phải nữ nhi của ông ta, toàn bộ chuyện này không phải sự thật!!! Mau nói đi, nói cho ta biết đi!!!”
“Tranh nhi ······” Lục Đào muốn tiến lên nâng con gái đang mất ổn định cảm xúc dậy, lại bị nàng ta đẩy mạnh, phải liên tiếp lui về phía sau vài bước.
“Ông đừng chạm vào ta! Đều tại ông, đều là ông làm hại! Ta muốn giết ông!”
Sắc mặt Uất Trì Hàm Tranh dữ tợn, vặn vẹo điên cuồng, con ngươi đỏ bừng thiêu đốt hận ý nồng đậm như muốn hủy diệt hết thảy.
“Phập” một tiếng, trâm cài tinh xảo đã đâm sâu vào cổ Lục Đào, máu tươi trào ra.
Mọi sự đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến mọi người chưa kịp phản ứng, Uất Trì Hàm Tranh đã tự tay giết cha!
Lục Đào mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt nữ nhi chỉ còn tàn nhẫn oán hận, cuối cùng không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Một khắc cuối cùng, suy nghĩ trong đầu không phải hối hận tự trách, mà là nguyền rủa đầu sỏ đã bày ra tất cả mọi việc ngày hôm này!
“Chết, ha ha ······ rốt cục đã chết rồi······ chết tốt ······ chết tốt lắm! Ha ha ha ha ······
A, mẹ, sao lại nằm đây ngủ? Đất lạnh lắm, mẹ sẽ sinh bệnh mất, mau đứng lên, được không?
Mẹ, sao mẹ không để ý tới Tranh nhi? Mẹ, mau tỉnh lại, đừng bỏ mặc Tranh nhi được không? Tranh nhi sợ ······”
Thần sắc si ngốc, ánh mắt tan rã, mọi thứ đều hướng về một việc — cô ta đã không còn bình thường nữa.
Nói cách khác, điên rồi!
Từng chuyện từng chuyện phát sinh, đều trái với luân thường đạo lý, đã hoàn toàn đánh phá đầu óc cô ta, có muốn không điên cũng khó.
Hôm sau, nghe đồn, người ta phát hiện một xác nam ở giữa sông vùng ngoại ô, qua kiểm chứng, người chết là Uất Trì Duẫn.
Nhưng mà, mọi người không biết là, Uất Trì Hàm Tranh và phụ thân Lục Đào vẫn chưa làm việc gì trơ trẽn cả, đó chỉ là Uất Trì Nghiên San bày hiện trường như vậy mà thôi.
Đến cuối cùng, dưới thiên la địa võng Uất Trì Nghiên San đã thiết kế, nhóm kẻ thù chất đầy tội ác của kiếp trước cuối cùng không chết cũng điên, trả giá đại giới cho những gì kiếp trước gây ra.
Tục ngữ nói: thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ chưa tới lúc mà thôi.
Nhân quả nhân quả, cái gì nhân sẽ ra cái ấy quả, tấn bi kịch đã phát sinh, trách nhiệm là của ai?
Tần Nhu sau khi chết cũng không thể yên ổn, ngay cả một cái quan tài cũng không có, trực tiếp bị vứt ngoài bãi.
Uất Trì Hàm Tranh bị đuổi khỏi gia môn, cả ngày điên điên khùng khùng giữa đường, bị người ta tùy ý vũ nhục, thóa mạ, ấu đả, ăn là đồ ăn mà chó cũng không thèm nuốt, thậm chí có người còn ác ý đút phân, buổi tối lại chen chúc với một đám khất cái, mặc cho bọn họ lăng nhục.
Về phần Uất Trì Duẫn, nguyên bản Uất Trì Nghiên San không muốn để cậu ta chết, chỉ định tạo ra một phế vật chỉ biết ăn uống cờ bạc, không ngờ cậu ta lựa chọn tự sát.
Cũng tốt, chết, coi như giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.