Chương 62: Con người sắt đá cũng biết nhu tình
Hư Vọng Phù Sinh
15/08/2016
“Thái y! Thái y!” Hoàng Phủ Vũ Trạch tâm hoảng ý loạn ôm thân thể mềm mại của nàng quát lớn: “Mau tới đây! Nếu không trị khỏi cho Vương hậu, cô vương sẽ chôn toàn bộ các ngươi theo nàng!”
Chúng thái y nghe vậy thực sự kinh hãi, vội vàng bước lên chẩn đoán.
Chợt!
Thái y đứng đầu nhanh chóng biến sắc, run rẩy quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: “Vương thứ tội, lão thần ······ lão thần vô dụng ······”
“Ngươi có ý tứ gì?!” Hoàng Phủ Vũ Trạch trợn mắt, cố gắng trấn áp sự sợ hãi trong nội tâm, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm Vương, Vương hậu bị ······ bị trúng Độc Thiên Trùng Vạn Kiến!”
Loại độc Thiên Trùng Vạn Kiến, tên như ý nghĩa, người trúng độc lúc nào cũng phải chịu đựng hàng nghìn con trùng, hàng vạn con kiến gặm nhấm toàn thân, tra tấn lục phủ ngũ tạng, mười ngày sau, toàn thân thối rữa mà chết, thi thể bốc mùi tanh tưởi nồng nặc, có thể nói là loại độc ác đến cực điểm.
Mọi người vừa nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi, ngay cả Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không nén được vẻ tuyệt vọng.
Không phải là không có thuốc giải, nhưng quan trọng nhất là có một vị thuốc dẫn trong đó thuộc loại cực khó tìm.
Thiên Sơn tuyết liên vốn chỉ sinh trưởng trên núi Thiên Sơn, mười năm ra hoa một lần, kì nở chỉ vỏn vẹn một đêm, bình minh lên hoa sẽ tàn, điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Từ lần Thiên Sơn tuyết liên trước đến giờ mới có bảy năm, mà cho dù bây giờ có Thiên Sơn tuyết liên ở đó thì cũng vô dụng.
Bởi vì, nơi này cách Thiên Sơn mấy vạn dặm đường, căn bản không thể cả đi cả về trong vòng mười ngày ······
Mọi người chỉ trầm mặc nhìn mặt mũi Uất Trì Nghiên San đã gần chuyển tím, hàng lông mày nhíu chặt. Vẻ mặt thống khổ ấy khiến lòng dạ mọi người luân chuyển khác nhau.
Có thở dài, có đồng cảm, hiển nhiên cũng không ít kẻ vui mừng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tựa như mất hồn, ánh mắt trống rỗng, gắt gao ôm chặt người trong lòng, lững thững bước khỏi đại điện, trầm lặng đáng sợ.
“San San, bảo bối của ta, tỉnh dậy đi được không? Đừng náo loạn nữa ······”
Bên trong tẩm cung tĩnh mịch, Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ vuốt ve gương mặt người thương hết lần này tới lần khác, nhìn nàng đau đớn nhăn mặt, nghe nàng vô thức nỉ non, Hoàng Phủ Vũ Trạch cảm thấy như có một lưỡi kiếm đâm từng nhát vào tim mình.
Tuyệt vọng sâu sắc quanh quẩn trong tim. Đến giờ phút này, hắn mới thật sự cảm nhận được thế nào là đau thấu tâm can.
Chưa bao giờ biết đến nước mắt, đây là lần đầu tiên rơi lệ.
Hóa ra, không chỉ lệ mỹ nhân mới làm người ta đau lòng, mà nước mắt của con người sắt đá đó cũng khắc sâu được đến vậy.
“San San, xin nàng đừng nghịch ngợm nữa, mau tỉnh lại đi, được không? Đừng làm ta sợ, thực ra, ta chẳng hề kiên cường như nàng nghĩ đâu.”
“San San, nàng thật sự không cần ta nữa sao? Sao nàng lại nói mà không giữ lời? Bất luận chuyện gì xảy ra, nàng bảo nàng sẽ luôn bên ta mà, giờ nàng định bỏ ta một mình ư? Sao nàng có thể ······”
“San San đang trách ta sao? Trách ta lúc đầu đã đối xử nhẫn tâm với nàng, trách ta không tín nhiệm nàng, không thổ lộ tình cảm với nàng ······ cho nên mới muốn rời đi, phải không? Ta biết là ta không đúng, là ta sai rồi, nàng muốn đối xử với ta thế nào cũng được. Muốn đánh, muốn giết, muốn trách, ta nhận hết, chỉ xin nàng đừng dùng cách này để trừng phạt ta. Ta thật sự chịu không nổi.”
“San San, ta vẫn chưa nói ‘ta yêu nàng’, đúng không? Có lẽ, từ lần đầu gặp nhau, ta đã yêu nàng. Cũng có lẽ còn sớm hơn thế ······ Không biết yêu từ lúc nào, lại yêu sâu đậm đến vậy, nó như máu thịt ta, hòa vào linh hồn ta, yêu đến tim ta đau đớn ······”
—
“Đại hoàng huynh, Đại hoàng tẩu ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch đưa lưng về phía hắn, bình tĩnh lau giọt nước mắt còn vương trên mặt, khàn giọng nói: “Dán thông cáo, người nào có thể dâng lên giải dược của Thiên Trùng Vạn Kiến hoặc Thiên Sơn tuyết liên, cô vương lấy một nguyện vọng bất kì làm trao đổi.”
“Nguyện vọng bất kì? Có phải quá ······” Ngộ nhỡ đối phương muốn ngôi vị này, thậm chí là muốn tính mạng huynh thì sao?
“Chỉ cần cứu được nàng, bất luận phải trả giá cao thế nào đi chăng nữa, cô vương cũng không tiếc!
Mặt khác, sai người âm thầm kiến tạo một quan cữu song nhân*.”
(*quan cữu song nhân: quan tài dùng cho hai người, có thể cùng lúc chứa hai xác).
“Đại hoàng huynh ······”
Không đợi Hoàng Phủ Nhiễm Trần nói thêm, Hoàng Phủ Vũ Trạch tiếp tục lẩm bẩm: “Nàng ấy từng hỏi, rốt cuộc, ta có yêu nàng hay không. Hiện tại, ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, ta yêu nàng, thực sự rất yêu nàng.
Có lẽ nàng ấy sẽ lại hỏi ta, vì sao yêu nàng mà lúc đầu còn cố làm tổn thương nhau ······ Đó là vì, ta yêu nàng bao nhiêu thì cũng hận nàng bấy nhiêu.
Ta không biết mối yêu hận chồng chất đó đến từ đâu, cũng không biết vì sao nàng có thể nhiễu loạn tâm ta dễ dàng đến thế. Sau này nghĩ lại, có lẽ là yêu thương sâu đậm từ tận kiếp trước, rồi vì một số nguyên nhân đáng tiếc nào đó mà không thể ở bên nhau. Cho nên, dù không còn đoạn kí ức ấy thì phần tình cảm máu thịt sâu sắc này vẫn sẽ thế, trọn đời khó phai.
Thời khắc nhìn nàng trúng độc ngã xuống, ta mới thực sự hiểu rõ trái tim mình. Nếu ông trời đã cho đôi ta cơ hội gặp nhau lần nữa, ta sẽ không buông tay! Chỉ cần có thể ở bên nàng, sống hay chết có gì đáng sợ đâu?
Thế gian vạn vật mất đi vầng thái dương sẽ không thể sinh tồn. Mà với ta, nàng ấy chính là vầng thái dương đó. Không có nàng, ta ắt diệt vong.
Nếu ······ Ta chỉ nói là ‘nếu’ thôi. Nếu nàng thật sự không qua được kiếp nạn lần này, hy vọng đệ có thể tìm một nơi không người, non xanh nước biếc, chôn sâu quan tài của chúng ta. Không cần bia mộ, ta không muốn bất kì kẻ nào đến quấy rầy. Còn vùng đất phong này, tùy đệ xử lý.”
Đồ ngốc, cho dù nàng nhẫn tâm vứt bỏ ta một mình cô độc trên thế gian, ta cũng không thể để nàng một mình cô tịch ở bên kia thế giới được.
Hoàng Phủ Vũ Trạch âu yếm nhìn thiên hạ trên giường,con ngươi thâm tình khiến cõi lòng người ta tan nát. Bàn tay chai vết kiếm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà của nàng, cứ dịu dàng và chân thành như vậy đấy ······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần hoàn toàn chấn động, cậu biết, giờ phút này có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể cúi đầu khẩn cầu trời xanh. Đó là nữ nhân cậu yêu mến và đại ca cậu kính yêu, cậu không muốn mất đi một ai hết.
“Đúng rồi, tỳ nữ chuẩn bị rượu cho Đại hoàng tẩu đã bị bắt, phải xử trí thế nào?”
Đáy mắt thoáng hiện một luồng sát khí như âm phù từ địa ngục đến đòi mạng, làm người ta kinh hãi không thôi, hắn vô tình mở miệng: “Tra! Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau chuyện này!”
“Đệ biết rồi.”
Cho dù Đại hoàng huynh chẳng nói, cậu cũng tuyệt đối không bỏ qua!
Không lôi kẻ đó ra thiên đao vạn quả, mối hận trong lòng cậu khó mà giải hết!
“Đệ đi trước, Đại hoàng huynh ······ giữ gìn thân thể.”
Đưa mắt nhìn sâu người nằm trên giường một cái, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vừa lo lắng vừa bi thương rời đi.
Ông trời, nếu ông có thể nghe thấy, nếu ông còn có chút thương xót, xin hãy tha cho nàng.
Ta nguyện dâng tặng linh hồn này, làm trâu làm ngựa, trọn đời hầu hạ ông.
Chúng thái y nghe vậy thực sự kinh hãi, vội vàng bước lên chẩn đoán.
Chợt!
Thái y đứng đầu nhanh chóng biến sắc, run rẩy quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: “Vương thứ tội, lão thần ······ lão thần vô dụng ······”
“Ngươi có ý tứ gì?!” Hoàng Phủ Vũ Trạch trợn mắt, cố gắng trấn áp sự sợ hãi trong nội tâm, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm Vương, Vương hậu bị ······ bị trúng Độc Thiên Trùng Vạn Kiến!”
Loại độc Thiên Trùng Vạn Kiến, tên như ý nghĩa, người trúng độc lúc nào cũng phải chịu đựng hàng nghìn con trùng, hàng vạn con kiến gặm nhấm toàn thân, tra tấn lục phủ ngũ tạng, mười ngày sau, toàn thân thối rữa mà chết, thi thể bốc mùi tanh tưởi nồng nặc, có thể nói là loại độc ác đến cực điểm.
Mọi người vừa nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi, ngay cả Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không nén được vẻ tuyệt vọng.
Không phải là không có thuốc giải, nhưng quan trọng nhất là có một vị thuốc dẫn trong đó thuộc loại cực khó tìm.
Thiên Sơn tuyết liên vốn chỉ sinh trưởng trên núi Thiên Sơn, mười năm ra hoa một lần, kì nở chỉ vỏn vẹn một đêm, bình minh lên hoa sẽ tàn, điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Từ lần Thiên Sơn tuyết liên trước đến giờ mới có bảy năm, mà cho dù bây giờ có Thiên Sơn tuyết liên ở đó thì cũng vô dụng.
Bởi vì, nơi này cách Thiên Sơn mấy vạn dặm đường, căn bản không thể cả đi cả về trong vòng mười ngày ······
Mọi người chỉ trầm mặc nhìn mặt mũi Uất Trì Nghiên San đã gần chuyển tím, hàng lông mày nhíu chặt. Vẻ mặt thống khổ ấy khiến lòng dạ mọi người luân chuyển khác nhau.
Có thở dài, có đồng cảm, hiển nhiên cũng không ít kẻ vui mừng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tựa như mất hồn, ánh mắt trống rỗng, gắt gao ôm chặt người trong lòng, lững thững bước khỏi đại điện, trầm lặng đáng sợ.
“San San, bảo bối của ta, tỉnh dậy đi được không? Đừng náo loạn nữa ······”
Bên trong tẩm cung tĩnh mịch, Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ vuốt ve gương mặt người thương hết lần này tới lần khác, nhìn nàng đau đớn nhăn mặt, nghe nàng vô thức nỉ non, Hoàng Phủ Vũ Trạch cảm thấy như có một lưỡi kiếm đâm từng nhát vào tim mình.
Tuyệt vọng sâu sắc quanh quẩn trong tim. Đến giờ phút này, hắn mới thật sự cảm nhận được thế nào là đau thấu tâm can.
Chưa bao giờ biết đến nước mắt, đây là lần đầu tiên rơi lệ.
Hóa ra, không chỉ lệ mỹ nhân mới làm người ta đau lòng, mà nước mắt của con người sắt đá đó cũng khắc sâu được đến vậy.
“San San, xin nàng đừng nghịch ngợm nữa, mau tỉnh lại đi, được không? Đừng làm ta sợ, thực ra, ta chẳng hề kiên cường như nàng nghĩ đâu.”
“San San, nàng thật sự không cần ta nữa sao? Sao nàng lại nói mà không giữ lời? Bất luận chuyện gì xảy ra, nàng bảo nàng sẽ luôn bên ta mà, giờ nàng định bỏ ta một mình ư? Sao nàng có thể ······”
“San San đang trách ta sao? Trách ta lúc đầu đã đối xử nhẫn tâm với nàng, trách ta không tín nhiệm nàng, không thổ lộ tình cảm với nàng ······ cho nên mới muốn rời đi, phải không? Ta biết là ta không đúng, là ta sai rồi, nàng muốn đối xử với ta thế nào cũng được. Muốn đánh, muốn giết, muốn trách, ta nhận hết, chỉ xin nàng đừng dùng cách này để trừng phạt ta. Ta thật sự chịu không nổi.”
“San San, ta vẫn chưa nói ‘ta yêu nàng’, đúng không? Có lẽ, từ lần đầu gặp nhau, ta đã yêu nàng. Cũng có lẽ còn sớm hơn thế ······ Không biết yêu từ lúc nào, lại yêu sâu đậm đến vậy, nó như máu thịt ta, hòa vào linh hồn ta, yêu đến tim ta đau đớn ······”
—
“Đại hoàng huynh, Đại hoàng tẩu ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch đưa lưng về phía hắn, bình tĩnh lau giọt nước mắt còn vương trên mặt, khàn giọng nói: “Dán thông cáo, người nào có thể dâng lên giải dược của Thiên Trùng Vạn Kiến hoặc Thiên Sơn tuyết liên, cô vương lấy một nguyện vọng bất kì làm trao đổi.”
“Nguyện vọng bất kì? Có phải quá ······” Ngộ nhỡ đối phương muốn ngôi vị này, thậm chí là muốn tính mạng huynh thì sao?
“Chỉ cần cứu được nàng, bất luận phải trả giá cao thế nào đi chăng nữa, cô vương cũng không tiếc!
Mặt khác, sai người âm thầm kiến tạo một quan cữu song nhân*.”
(*quan cữu song nhân: quan tài dùng cho hai người, có thể cùng lúc chứa hai xác).
“Đại hoàng huynh ······”
Không đợi Hoàng Phủ Nhiễm Trần nói thêm, Hoàng Phủ Vũ Trạch tiếp tục lẩm bẩm: “Nàng ấy từng hỏi, rốt cuộc, ta có yêu nàng hay không. Hiện tại, ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, ta yêu nàng, thực sự rất yêu nàng.
Có lẽ nàng ấy sẽ lại hỏi ta, vì sao yêu nàng mà lúc đầu còn cố làm tổn thương nhau ······ Đó là vì, ta yêu nàng bao nhiêu thì cũng hận nàng bấy nhiêu.
Ta không biết mối yêu hận chồng chất đó đến từ đâu, cũng không biết vì sao nàng có thể nhiễu loạn tâm ta dễ dàng đến thế. Sau này nghĩ lại, có lẽ là yêu thương sâu đậm từ tận kiếp trước, rồi vì một số nguyên nhân đáng tiếc nào đó mà không thể ở bên nhau. Cho nên, dù không còn đoạn kí ức ấy thì phần tình cảm máu thịt sâu sắc này vẫn sẽ thế, trọn đời khó phai.
Thời khắc nhìn nàng trúng độc ngã xuống, ta mới thực sự hiểu rõ trái tim mình. Nếu ông trời đã cho đôi ta cơ hội gặp nhau lần nữa, ta sẽ không buông tay! Chỉ cần có thể ở bên nàng, sống hay chết có gì đáng sợ đâu?
Thế gian vạn vật mất đi vầng thái dương sẽ không thể sinh tồn. Mà với ta, nàng ấy chính là vầng thái dương đó. Không có nàng, ta ắt diệt vong.
Nếu ······ Ta chỉ nói là ‘nếu’ thôi. Nếu nàng thật sự không qua được kiếp nạn lần này, hy vọng đệ có thể tìm một nơi không người, non xanh nước biếc, chôn sâu quan tài của chúng ta. Không cần bia mộ, ta không muốn bất kì kẻ nào đến quấy rầy. Còn vùng đất phong này, tùy đệ xử lý.”
Đồ ngốc, cho dù nàng nhẫn tâm vứt bỏ ta một mình cô độc trên thế gian, ta cũng không thể để nàng một mình cô tịch ở bên kia thế giới được.
Hoàng Phủ Vũ Trạch âu yếm nhìn thiên hạ trên giường,con ngươi thâm tình khiến cõi lòng người ta tan nát. Bàn tay chai vết kiếm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà của nàng, cứ dịu dàng và chân thành như vậy đấy ······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần hoàn toàn chấn động, cậu biết, giờ phút này có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể cúi đầu khẩn cầu trời xanh. Đó là nữ nhân cậu yêu mến và đại ca cậu kính yêu, cậu không muốn mất đi một ai hết.
“Đúng rồi, tỳ nữ chuẩn bị rượu cho Đại hoàng tẩu đã bị bắt, phải xử trí thế nào?”
Đáy mắt thoáng hiện một luồng sát khí như âm phù từ địa ngục đến đòi mạng, làm người ta kinh hãi không thôi, hắn vô tình mở miệng: “Tra! Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau chuyện này!”
“Đệ biết rồi.”
Cho dù Đại hoàng huynh chẳng nói, cậu cũng tuyệt đối không bỏ qua!
Không lôi kẻ đó ra thiên đao vạn quả, mối hận trong lòng cậu khó mà giải hết!
“Đệ đi trước, Đại hoàng huynh ······ giữ gìn thân thể.”
Đưa mắt nhìn sâu người nằm trên giường một cái, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vừa lo lắng vừa bi thương rời đi.
Ông trời, nếu ông có thể nghe thấy, nếu ông còn có chút thương xót, xin hãy tha cho nàng.
Ta nguyện dâng tặng linh hồn này, làm trâu làm ngựa, trọn đời hầu hạ ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.