Chương 76: Hồng Môn yến, đêm đoạt mệnh! [3]
Hư Vọng Phù Sinh
25/08/2016
Bỗng nhiên, ánh mắt mỗ nữ chợt lóe, tà ác cười: “Muốn nữ nhân hử? Luyện thành Đồng Tử Công rồi hãy nói nhé!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời đen mặt, ẩn ẩn có xu thế quy liệt. Ánh mắt ủy khuất phiếm ánh lệ quang, tội nghiệp nhìn nàng.
Nữ nhân này thật sự là quá độc ác mà, đã vạch lại vết sẹo cho máu chảy đầm đìa rồi, còn nhẫn tâm xát muối lên miệng vết thương!
Uất Trì Nghiên San bị “soi” có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi dời tầm mắt, vừa rót một ly rượu vừa nói với chúng nữ phía dưới: “Các vị muội muội, bản cung từ khi tiến cung tới nay vẫn chưa có cơ hội chung đụng tụ hội với các vị muội muội, thật là đáng tiếc.
Nhân cơ hội hôm nay, tỷ muội chúng ta nhất định phải uống với nhau mấy chén. Bản cung kính các vị muội muội một ly, xin cạn hết!”
Chúng nữ vừa bị một màn liếc mắt đưa tình kích thích cho choáng váng đầu óc, giờ phút này đã kịp tỉnh táo lại. Cho dù không muốn thì vẫn phải nể mặt nể mũi Uất Trì Nghiên San, mọi người đều nhấc chén, cười duyên liên thanh: “Không dám, không dám”, đồng thời cũng một hơi cạn sạch để tỏ lòng tôn trọng.
Uất Trì Nghiên San vừa lòng gật đầu, lẳng lặng đợi thời gian phát tác.
Ba ······ hai ······ một!
“Phịch” ······ “Phịch”······
Một người ······ năm ······ mười người ······ Đến cuối cùng, toàn bộ hai mươi mấy nữ nhân đều mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất.
“Sao ······ sao lại thế này?”
“Sao ta không động đậy thế này?”
“Làm sao đây?”
······
Chúng nữ thất kinh tranh cãi ầm ĩ cả lên, thậm chí có kẻ nhát gan đã bắt đầu khóc ngập Tê Phượng cung.
Không biết ai dẫn đầu, mũi nhọn đã chỉ về phía Uất Trì Nghiên San.
“Vương hậu nương nương, rốt cục thì ngài đã làm gì bọn ta?”
“Là Vương hậu? Đúng rồi, nhất định là cô ta! Là cô ta ám hại! Đồ độc phụ!”
“Vương, ngài phải cho làm chủ mọi người mới được!”
Khởi Lăng đứng sau Uất Trì Nghiên San liếc mắt xem thường một cái, khinh bỉ nhìn đám nữ nhân ngu xuẩn phía dưới.
Không thấy Vương một tay ôm mỹ nhân một tay nâng ly rượu, vui đến quên đất quên trời kia à? Hiển nhiên là một chút cũng không ngoài ý muốn rồi!
Cũng may, có vài người vẫn hiểu được lí lẽ, thấy rõ sự thật.
“Vương, vì sao ngài làm như vậy?” Tĩnh phi cố giữ vẻ trấn định, không biết cớ gì, trong lòng cứ luôn có một dự cảm xấu nổi lên.
Huyên phi cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, Vương à, ngài đang muốn làm gì đây?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch bấy giờ mới nhìn về phía bọn họ, cười lạnh: “Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Hử? Tĩnh phi? Huyên phi? Cả Quỳnh uyển nghi và Kha Tiệp Dư nữa, các ngươi nói thử xem, cô vương làm như vậy, là vì sao nào?”
Vài người bị điểm danh đều run lên một chút, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, lại vẫn thề thốt phủ nhận: “Vương, nô tì thật sự không biết ngài đang nói gì! Là nô tì mạo phạm Vương sao?”
“Được rồi, không cần vờ vịt nữa!” Hoàng Phủ Vũ Trạch cực độ không kiên nhẫn đánh gãy lời bọn họ, lạnh lùng cất lời: “Cô vương nếu đã làm, thì nhất định đã có đủ căn cứ chính xác! Mà cho dù không có thì các ngươi cũng đừng lo, cô vương vô duyên vô cớ muốn bóp chết các ngươi, cũng không có ai dám lên tiếng ngăn cản!
Hôm nay, cô vương không tới nghe các người nói dối, xem các người diễn trò, là đến đưa tiễn mà thôi!”
“Vương ······ Ngài muốn giết nô tì?” Vốn chưa từng cất tiếng, Kha Tiệp Dư bỗng rơi hai hàng lệ bi thương, đặt giữa đám mỹ nhân thì có vẻ bình thường, nhưng lại dâng lên một loại mị hoặc kỳ dị, nhất là đôi mắt che sương mù đen đặc như đang không ngừng xoay tròn, muốn hút người ta vào trong đó.
Uất Trì Nghiên San không khỏi hoảng hốt, hai mắt nhìn cô ta chằm chằm mà không thể rời đi, đầu óc dần dần trống rỗng, bên tai văng vẳng thanh âm tuyệt vời cứ như tiếng trời đất vọng lại ······
Thần sắc Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên biến đổi, vội vàng đánh một chưởng phong về phía Kha Tiệp Dư!
Người bị thương nặng, Kha Tiệp Dư nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, con hào quang quỷ dị trong con ngươi cũng tiêu thất.
“Ngươi không bị ảnh hưởng bởi Nhiếp Hồn thuật? Làm sao có thể như vậy được?!” Thấy sự tình bại lộ, Kha Tiệp Dư cũng không che giấu nữa, vẻ mặt nhìn Hoàng Phủ Vũ Trạch không dám tin.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười lạnh: “Cô vương chính là khắc tinh của Nhiếp Hồn thuật đây!” Dứt lời, không thèm quan tâm đến cô ta nữa, mà đem ánh mắt lo lắng chuyển sang thiên hạ bên cạnh.
“San San, nàng thế nào?” Mặc kệ hắn ngàn phòng vạn phòng thế nào đi nữa, cũng không ngờ được ả ta lại biết cái loại tà thuật trong truyền thuyết đó, Nhiếp Hồn thuật!
Vừa nãy, ngay cả hắn cũng suýt trúng chiêu, cũng may là tu luyện Đồng Tử Công giúp hắn luyện thành một thân chân khí chí dương, chuyên đối kháng với những tà thuật chí âm như này!
Thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp Hồn thuật, Uất Trì Nghiên San giật mình, khó hiểu: “Em vừa làm sao vậy?”
Thấy con ngươi nàng đã khôi phục thanh minh, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới nhẹ nhàng thở phào, lòng còn sợ hãi: “Nàng vừa trúng Nhiếp Hồn thuật.”
“Nhiếp Hồn thuật?!” Uất Trì Nghiên San kinh ngạc mở lớn mắt. Không ngờ tà thuật trong truyền thuyết mà thật sự tồn tại, còn lợi hại đến mức đó!
Cùng lúc, những người khác cũng khôi phục thần trí, nhớ tới một màn vừa rồi, ai cũng hoảng sợ, kinh hoàng không thôi.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thì thật sự nổi giận, thả người một cái, phóng về hướng Kha Tiệp Dư. Ngay khi một chưởng trí mạng chuẩn bị rơi xuống người cô ta, cứ nghĩ kẻ đáng lẽ đã trúng độc bất động lại có thể nhảy vọt lên, nhanh nhẹn tránh thoát.
“Không trúng độc? Xem ra ngươi cũng có chút bản sự đấy.”
Kha Tiệp Dư khinh thường nhếch miệng, ta đây bách độc bất xâm, cái loại độc vớ vẩn đó mà cũng hạ? Buồn cười!
“Thần Nguyệt giáo ······ A, để cô vương lĩnh giáo sự lợi hại của Thần Nguyệt các người đi!” Dứt lời, lại một chưởng bổ tới, cũng không trí mạng, thậm chí không dùng đến mấy phần công lực.
Không phải không muốn giết, chính là vất vả lắm mới gặp được một tên Thần Nguyệt giáo, còn có vẻ là một nhân vật lợi hại, đương nhiên hắn phải nắm bắt cơ hội để thử võ, hiểu biết hơn một chút, tương lai có đối kháng với Thần Nguyệt giáo thì ít nhất cũng biết đường phản kháng.
Mà Kha Tiệp Dư tuy chưa trúng độc, nhưng đã bị một chưởng lúc đầu làm cho trọng thương, cho dù Hoàng Phủ Vũ Trạch không dùng toàn lực thì cô ta hiển nhiên vẫn không phải đối thủ.
“Ngươi thật sự muốn giết ta?” Kha Tiệp Dư đầy mắt phức tạp, cất giọng hỏi.
“Có gì không thể?”
“Ta là thánh nữ Kha Nguyệt của Thần Nguyệt giáo. Nếu ngươi giết ta, Thần Nguyệt giáo sẽ xuất động báo thù!” Ý đồ lại chuyển, “Nhưng mà, nếu ngươi bỏ nữ nhân kia, lập ta làm hậu, Thần Nguyệt giáo sẽ trở thành hậu thuẫn cường đại nhất cho ngươi, giúp ngươi có được hết thảy!”
Kha Nguyệt tự tin nói, chỉ cần cưới nàng, có thể có được hết thảy. “Hết thảy” này đương nhiên cũng bao gồm cả thiên hạ! Nàng không tin một người nam nhân có thể chịu được kiểu dụ hoặc này!
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nhạo, “Nằm đó mà mơ!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi không biết Thần Nguyệt giáo là thế lực lớn đến cỡ nào ư ······”
“Có lớn mấy cũng chẳng can hệ tới cô vương? Cái cô vương muốn, ngươi cho không nổi!”
“Ngươi muốn cái gì? Trên đời có cái gì ta không thể cho ngươi chứ!” Quyền? Thế? Tiền tài? Nữ nhân? Hừ, chỉ cần muốn, nàng đều có!
“Ta muốn ······ Uất Trì Nghiên San! Chỉ muốn một mình Uất Trì Nghiên San!” Khóe miệng cong lên độ cong trào phúng, ôn nhu và kiên định tràn đầy đáy mắt.
“Ngươi ······” Kha Nguyệt chán nản, “Chẳng lẽ một nữ nhân lại quan trọng đến vậy sao? So với thiên hạ này còn quan trọng hơn chắc?!”
“Không sai, nàng ấy rất quan trọng, so với mạng ta còn quan trọng hơn. Cho nên, ngươi chết tâm đi!”
Nghe vậy, ánh mắt Uất Trì Nghiên San không khỏi phiếm hồng, trên mặt tràn ra tươi cười hạnh phúc.
Mà bên kia, Kha Nguyệt lại tức giận đến đỏ cả mắt, lắc mình làm động tác giả một cái rồi toàn lực xông tới chỗ Uất Trì Nghiên San!
“Một khi đã vậy, ta giết ả! Kha Nguyệt này không chiếm được, những người khác cũng đừng hòng! Tiện nhân, đi chết đi!”
“Ngươi dám!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời đỏ mắt rống giận một tiếng, không hề kiềm chế nữa mà toàn lực phóng về bên Uất Trì Nghiên San.
Mắt thấy Ưng trảo sắc bén cách yết hầu của mình càng ngày càng gần, Uất Trì Nghiên San lại khinh miệt cười, tay ngọc vươn tay đã lập tức chế trụ được cô ta lại. “Rắc” một tiếng, xương cốt gãy rời.
“Võ linh Hậu? Ngươi lại là Võ linh Hậu?!” Kha Nguyệt trừng mắt không dám tin. Cứ ngỡ mình đã là thiên tài trăm năm khó gặp, không ngờ ······
Cùng lúc đó, một thanh kiếm sắc bén cũng đâm thẳng vào ngực trái cô ta từ sau lưng, lực mạnh đến nỗi trực tiếp đâm xuyên qua thân thể!
Kha Nguyệt kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực mình, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì.
Rất nhanh, ánh mắt mọi người đều trở nên hoàn toàn kinh ngạc và sửng sốt!
Dưới lòng bàn chân cô ta bỗng dưng xuất hiện một đồ án máu cổ quái và quỷ dị, màn sương huyết sắc cũng bao lấy cả thân thể làm Kha Nguyệt giống như lệ quỷ hiện thân, vẻ mặt dữ tợn: “Hoàng Phủ Vũ Trạch, ngươi là của Kha Nguyệt này! Đời này kiếp này, ngươi trốn không thoát đâu!
Uất Trì Nghiên San, nỗi khổ hôm nay ta phải chịu, ngày sau Kha Nguyệt này chắc chắn sẽ bắt ngươi trả gấp trăm lần! Nhất định có một ngày, ta khiến ngươi muốn chết cũng không xong! Ha ha ha ha ······”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Kha Nguyệt đã tiêu thất vào hư không tại giữa đại điện, chỉ còn tiếng cười âm lệ khủng bố quanh quẩn trong không trung, chứng minh những gì vừa xảy ra không phải một giấc mộng.
Tất cả mọi người choáng váng, Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San tuy không đến mức bị dọa cho ngây ngốc, nhưng đều mang vẻ mặt nặng nề, nhìn nhau mà đều thấy sắc lo lắng trong mắt đối phương.
Một Kha Nguyệt đã khó đối phó như thế, toàn bộ Thần Nguyệt giáo thì······
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời đen mặt, ẩn ẩn có xu thế quy liệt. Ánh mắt ủy khuất phiếm ánh lệ quang, tội nghiệp nhìn nàng.
Nữ nhân này thật sự là quá độc ác mà, đã vạch lại vết sẹo cho máu chảy đầm đìa rồi, còn nhẫn tâm xát muối lên miệng vết thương!
Uất Trì Nghiên San bị “soi” có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi dời tầm mắt, vừa rót một ly rượu vừa nói với chúng nữ phía dưới: “Các vị muội muội, bản cung từ khi tiến cung tới nay vẫn chưa có cơ hội chung đụng tụ hội với các vị muội muội, thật là đáng tiếc.
Nhân cơ hội hôm nay, tỷ muội chúng ta nhất định phải uống với nhau mấy chén. Bản cung kính các vị muội muội một ly, xin cạn hết!”
Chúng nữ vừa bị một màn liếc mắt đưa tình kích thích cho choáng váng đầu óc, giờ phút này đã kịp tỉnh táo lại. Cho dù không muốn thì vẫn phải nể mặt nể mũi Uất Trì Nghiên San, mọi người đều nhấc chén, cười duyên liên thanh: “Không dám, không dám”, đồng thời cũng một hơi cạn sạch để tỏ lòng tôn trọng.
Uất Trì Nghiên San vừa lòng gật đầu, lẳng lặng đợi thời gian phát tác.
Ba ······ hai ······ một!
“Phịch” ······ “Phịch”······
Một người ······ năm ······ mười người ······ Đến cuối cùng, toàn bộ hai mươi mấy nữ nhân đều mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất.
“Sao ······ sao lại thế này?”
“Sao ta không động đậy thế này?”
“Làm sao đây?”
······
Chúng nữ thất kinh tranh cãi ầm ĩ cả lên, thậm chí có kẻ nhát gan đã bắt đầu khóc ngập Tê Phượng cung.
Không biết ai dẫn đầu, mũi nhọn đã chỉ về phía Uất Trì Nghiên San.
“Vương hậu nương nương, rốt cục thì ngài đã làm gì bọn ta?”
“Là Vương hậu? Đúng rồi, nhất định là cô ta! Là cô ta ám hại! Đồ độc phụ!”
“Vương, ngài phải cho làm chủ mọi người mới được!”
Khởi Lăng đứng sau Uất Trì Nghiên San liếc mắt xem thường một cái, khinh bỉ nhìn đám nữ nhân ngu xuẩn phía dưới.
Không thấy Vương một tay ôm mỹ nhân một tay nâng ly rượu, vui đến quên đất quên trời kia à? Hiển nhiên là một chút cũng không ngoài ý muốn rồi!
Cũng may, có vài người vẫn hiểu được lí lẽ, thấy rõ sự thật.
“Vương, vì sao ngài làm như vậy?” Tĩnh phi cố giữ vẻ trấn định, không biết cớ gì, trong lòng cứ luôn có một dự cảm xấu nổi lên.
Huyên phi cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, Vương à, ngài đang muốn làm gì đây?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch bấy giờ mới nhìn về phía bọn họ, cười lạnh: “Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Hử? Tĩnh phi? Huyên phi? Cả Quỳnh uyển nghi và Kha Tiệp Dư nữa, các ngươi nói thử xem, cô vương làm như vậy, là vì sao nào?”
Vài người bị điểm danh đều run lên một chút, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, lại vẫn thề thốt phủ nhận: “Vương, nô tì thật sự không biết ngài đang nói gì! Là nô tì mạo phạm Vương sao?”
“Được rồi, không cần vờ vịt nữa!” Hoàng Phủ Vũ Trạch cực độ không kiên nhẫn đánh gãy lời bọn họ, lạnh lùng cất lời: “Cô vương nếu đã làm, thì nhất định đã có đủ căn cứ chính xác! Mà cho dù không có thì các ngươi cũng đừng lo, cô vương vô duyên vô cớ muốn bóp chết các ngươi, cũng không có ai dám lên tiếng ngăn cản!
Hôm nay, cô vương không tới nghe các người nói dối, xem các người diễn trò, là đến đưa tiễn mà thôi!”
“Vương ······ Ngài muốn giết nô tì?” Vốn chưa từng cất tiếng, Kha Tiệp Dư bỗng rơi hai hàng lệ bi thương, đặt giữa đám mỹ nhân thì có vẻ bình thường, nhưng lại dâng lên một loại mị hoặc kỳ dị, nhất là đôi mắt che sương mù đen đặc như đang không ngừng xoay tròn, muốn hút người ta vào trong đó.
Uất Trì Nghiên San không khỏi hoảng hốt, hai mắt nhìn cô ta chằm chằm mà không thể rời đi, đầu óc dần dần trống rỗng, bên tai văng vẳng thanh âm tuyệt vời cứ như tiếng trời đất vọng lại ······
Thần sắc Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên biến đổi, vội vàng đánh một chưởng phong về phía Kha Tiệp Dư!
Người bị thương nặng, Kha Tiệp Dư nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, con hào quang quỷ dị trong con ngươi cũng tiêu thất.
“Ngươi không bị ảnh hưởng bởi Nhiếp Hồn thuật? Làm sao có thể như vậy được?!” Thấy sự tình bại lộ, Kha Tiệp Dư cũng không che giấu nữa, vẻ mặt nhìn Hoàng Phủ Vũ Trạch không dám tin.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười lạnh: “Cô vương chính là khắc tinh của Nhiếp Hồn thuật đây!” Dứt lời, không thèm quan tâm đến cô ta nữa, mà đem ánh mắt lo lắng chuyển sang thiên hạ bên cạnh.
“San San, nàng thế nào?” Mặc kệ hắn ngàn phòng vạn phòng thế nào đi nữa, cũng không ngờ được ả ta lại biết cái loại tà thuật trong truyền thuyết đó, Nhiếp Hồn thuật!
Vừa nãy, ngay cả hắn cũng suýt trúng chiêu, cũng may là tu luyện Đồng Tử Công giúp hắn luyện thành một thân chân khí chí dương, chuyên đối kháng với những tà thuật chí âm như này!
Thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp Hồn thuật, Uất Trì Nghiên San giật mình, khó hiểu: “Em vừa làm sao vậy?”
Thấy con ngươi nàng đã khôi phục thanh minh, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới nhẹ nhàng thở phào, lòng còn sợ hãi: “Nàng vừa trúng Nhiếp Hồn thuật.”
“Nhiếp Hồn thuật?!” Uất Trì Nghiên San kinh ngạc mở lớn mắt. Không ngờ tà thuật trong truyền thuyết mà thật sự tồn tại, còn lợi hại đến mức đó!
Cùng lúc, những người khác cũng khôi phục thần trí, nhớ tới một màn vừa rồi, ai cũng hoảng sợ, kinh hoàng không thôi.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thì thật sự nổi giận, thả người một cái, phóng về hướng Kha Tiệp Dư. Ngay khi một chưởng trí mạng chuẩn bị rơi xuống người cô ta, cứ nghĩ kẻ đáng lẽ đã trúng độc bất động lại có thể nhảy vọt lên, nhanh nhẹn tránh thoát.
“Không trúng độc? Xem ra ngươi cũng có chút bản sự đấy.”
Kha Tiệp Dư khinh thường nhếch miệng, ta đây bách độc bất xâm, cái loại độc vớ vẩn đó mà cũng hạ? Buồn cười!
“Thần Nguyệt giáo ······ A, để cô vương lĩnh giáo sự lợi hại của Thần Nguyệt các người đi!” Dứt lời, lại một chưởng bổ tới, cũng không trí mạng, thậm chí không dùng đến mấy phần công lực.
Không phải không muốn giết, chính là vất vả lắm mới gặp được một tên Thần Nguyệt giáo, còn có vẻ là một nhân vật lợi hại, đương nhiên hắn phải nắm bắt cơ hội để thử võ, hiểu biết hơn một chút, tương lai có đối kháng với Thần Nguyệt giáo thì ít nhất cũng biết đường phản kháng.
Mà Kha Tiệp Dư tuy chưa trúng độc, nhưng đã bị một chưởng lúc đầu làm cho trọng thương, cho dù Hoàng Phủ Vũ Trạch không dùng toàn lực thì cô ta hiển nhiên vẫn không phải đối thủ.
“Ngươi thật sự muốn giết ta?” Kha Tiệp Dư đầy mắt phức tạp, cất giọng hỏi.
“Có gì không thể?”
“Ta là thánh nữ Kha Nguyệt của Thần Nguyệt giáo. Nếu ngươi giết ta, Thần Nguyệt giáo sẽ xuất động báo thù!” Ý đồ lại chuyển, “Nhưng mà, nếu ngươi bỏ nữ nhân kia, lập ta làm hậu, Thần Nguyệt giáo sẽ trở thành hậu thuẫn cường đại nhất cho ngươi, giúp ngươi có được hết thảy!”
Kha Nguyệt tự tin nói, chỉ cần cưới nàng, có thể có được hết thảy. “Hết thảy” này đương nhiên cũng bao gồm cả thiên hạ! Nàng không tin một người nam nhân có thể chịu được kiểu dụ hoặc này!
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nhạo, “Nằm đó mà mơ!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi không biết Thần Nguyệt giáo là thế lực lớn đến cỡ nào ư ······”
“Có lớn mấy cũng chẳng can hệ tới cô vương? Cái cô vương muốn, ngươi cho không nổi!”
“Ngươi muốn cái gì? Trên đời có cái gì ta không thể cho ngươi chứ!” Quyền? Thế? Tiền tài? Nữ nhân? Hừ, chỉ cần muốn, nàng đều có!
“Ta muốn ······ Uất Trì Nghiên San! Chỉ muốn một mình Uất Trì Nghiên San!” Khóe miệng cong lên độ cong trào phúng, ôn nhu và kiên định tràn đầy đáy mắt.
“Ngươi ······” Kha Nguyệt chán nản, “Chẳng lẽ một nữ nhân lại quan trọng đến vậy sao? So với thiên hạ này còn quan trọng hơn chắc?!”
“Không sai, nàng ấy rất quan trọng, so với mạng ta còn quan trọng hơn. Cho nên, ngươi chết tâm đi!”
Nghe vậy, ánh mắt Uất Trì Nghiên San không khỏi phiếm hồng, trên mặt tràn ra tươi cười hạnh phúc.
Mà bên kia, Kha Nguyệt lại tức giận đến đỏ cả mắt, lắc mình làm động tác giả một cái rồi toàn lực xông tới chỗ Uất Trì Nghiên San!
“Một khi đã vậy, ta giết ả! Kha Nguyệt này không chiếm được, những người khác cũng đừng hòng! Tiện nhân, đi chết đi!”
“Ngươi dám!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời đỏ mắt rống giận một tiếng, không hề kiềm chế nữa mà toàn lực phóng về bên Uất Trì Nghiên San.
Mắt thấy Ưng trảo sắc bén cách yết hầu của mình càng ngày càng gần, Uất Trì Nghiên San lại khinh miệt cười, tay ngọc vươn tay đã lập tức chế trụ được cô ta lại. “Rắc” một tiếng, xương cốt gãy rời.
“Võ linh Hậu? Ngươi lại là Võ linh Hậu?!” Kha Nguyệt trừng mắt không dám tin. Cứ ngỡ mình đã là thiên tài trăm năm khó gặp, không ngờ ······
Cùng lúc đó, một thanh kiếm sắc bén cũng đâm thẳng vào ngực trái cô ta từ sau lưng, lực mạnh đến nỗi trực tiếp đâm xuyên qua thân thể!
Kha Nguyệt kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực mình, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì.
Rất nhanh, ánh mắt mọi người đều trở nên hoàn toàn kinh ngạc và sửng sốt!
Dưới lòng bàn chân cô ta bỗng dưng xuất hiện một đồ án máu cổ quái và quỷ dị, màn sương huyết sắc cũng bao lấy cả thân thể làm Kha Nguyệt giống như lệ quỷ hiện thân, vẻ mặt dữ tợn: “Hoàng Phủ Vũ Trạch, ngươi là của Kha Nguyệt này! Đời này kiếp này, ngươi trốn không thoát đâu!
Uất Trì Nghiên San, nỗi khổ hôm nay ta phải chịu, ngày sau Kha Nguyệt này chắc chắn sẽ bắt ngươi trả gấp trăm lần! Nhất định có một ngày, ta khiến ngươi muốn chết cũng không xong! Ha ha ha ha ······”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Kha Nguyệt đã tiêu thất vào hư không tại giữa đại điện, chỉ còn tiếng cười âm lệ khủng bố quanh quẩn trong không trung, chứng minh những gì vừa xảy ra không phải một giấc mộng.
Tất cả mọi người choáng váng, Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San tuy không đến mức bị dọa cho ngây ngốc, nhưng đều mang vẻ mặt nặng nề, nhìn nhau mà đều thấy sắc lo lắng trong mắt đối phương.
Một Kha Nguyệt đã khó đối phó như thế, toàn bộ Thần Nguyệt giáo thì······
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.