Chương 38
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
13/05/2022
Ngày mới ở miền thôn quê bắt đầu từ lúc ánh mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng. Khói bếp nghi ngút bay, cột khói gần như dựng thẳng lên trời. Chân trời mờ ảo vẽ nên một lớp nền trắng xanh tinh khôi, điểm xuyết trên đó là những ngôi sao nho nhỏ còn sót lại đêm qua.
Khi nam thanh niên ra cửa đánh răng súc miệng, Cao Ly đã đứng chờ bên ngoài.
“Đến rồi à?”
“Mới đến.” Cao Ly lại gần ngó vào trong, “Úc Hàm ngủ dậy chưa?”
Cô nàng loáng thoáng nghe được tin, bèn không chờ nổi mà phóng như bay qua đây. Một nhóm thanh niên trí thức đang tụ tập đứng gần đó, cả đám liếc mắt qua bên này, ánh mắt ai cũng tràn đầy vui mừng hào hứng.
“Khôi phục kì thi đại học thật hả?”
“Ôi mẹ ưi, cứ như đang mơ vậy… Nhéo tôi một cái xem nào.”
Thế là thịt trên cánh tay chàng trai kia bị người ta nhéo một cái, sức lớn đến nỗi khiến cậu chàng tỉnh táo ngay tức thì.
Là thật nè!
Nhóm thanh niên trí thức bọn họ đều là những người được đi học đầy đủ, tuy khoảng thời gian học tập ngắn dài khác nhau nhưng quả thực ai cũng có kiến thức và văn hóa. Cứ là chuyện học hành thì dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng mỗi người đều có một giấc mơ được thi đại học.
Chứ nói chi là trong thời đại này, sinh viên đại học còn được coi như cần kiếm cơm bằng sắt đấy chứ đùa.
Nhóm thanh niên trí thức ai nấy đều rất phấn khởi.
“Tôi nghĩ, tất cả chúng ta có thể đi thi chung một lượt luôn đó.” Cao Ly thấy mọi người đã đến đông đủ thì nói, “Trong khoảng thời gian này, mọi người phải tranh thủ tận dụng từng giây từng phút rảnh rỗi mà ôn tập lại kiến thức… Nếu có gì không tiện thì cứ nói với tôi một tiếng, khi quay về thành phố tôi mua sách cho mọi người.”
Tiếng nói chuyện bên dưới dần lớn hơn. Nam thanh niên liên tục kéo tay áo Đỗ Vân Đình, bắt đầu lo lắng, “Tôi sắp quên hết kiến thức rồi…”
Thời gian bọn cậu đến nông thôn khá ngắn, kiến thức bài vở vẫn còn trong đầu. Đỡ hơn những thanh niên trí thức này, mấy người đó đã về miền thôn quê nhiều năm như vậy, giờ mà ôn lại thì khác gì trang giấy trắng! Bởi vì họ đã có quãng thời gian làm nông rất dài, công việc lao động chân tay nhanh chóng mài mòn những lý tưởng phấn đấu trước kia, cũng khiến cho đầu óc bọn họ trở nên rỗng tuếch.
Đang trong thời ăn không no ngủ không yên, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều phải cầm cuốc ra đồng, ai còn chí hướng quyết tâm học tập chứ?
Về điều này, không thể nghi ngờ là nhóm Đỗ Vân Đình may mắn hơn hẳn. Bọn cậu còn trẻ, vẫn có thể đuổi kịp.
Đỗ Vân Đình vừa nhận được tin tức bèn nhanh chóng chạy đi tìm Cố tiên sinh. Sau khi người đàn ông nghe cậu nói thì bảo: “Đây là chuyện tốt.”
Tuổi của cậu thanh niên không lớn lắm, không thể bị nhốt cả đời ở nơi thôn quê này được. Nếu có cơ hội thì tất nhiên phải bước chân ra vùng trời rộng lớn hơn chứ.
Nhưng Đỗ Vân Đình lại hơi chần chừ. So với cậu thì Cố Lê từng trải nhiều hơn, tầm nhìn cũng xa hơn, anh biết chuyện này quan trọng cỡ nào với tầng lớp thanh niên. Không phải đơn thuần chỉ cần được lên đại học, mà là nhất định phải lên.
Trên thực tế, dù cho kì thi đại học chưa được khôi phục hoàn toàn thì Cố Lê cũng đang nghĩ cách để cậu thanh niên trí thức này tiếp tục con đường học vấn. Trước khoảng thời gian này, vẫn có người bước qua cánh cửa đại học bằng danh sách đề cử. Chỉ là số lượng được đề cử rất ít, thường trong mấy trăm ngàn người chọn ra mười chỉ tiêu mà thôi. Chưa nói đến điểm đầu vào, riêng số lượng người thôi cũng là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc rồi… Chưa kể trong đó cũng có nhiều vấn đề phát sinh, Cố Lê không muốn để bảo bối nhỏ của anh tiếp xúc với chúng.
Bây giờ có cơ hội, dĩ nhiên càng tốt hơn rồi.
Đỗ Vân Đình nói: “Nhưng mà anh ơi…”
Điều khiến cậu do dự cũng là đây. Nếu cậu quay về thành phố thì Cố tiên sinh phải làm sao? Đỗ Vân Đình không quan tâm chuyện mình có được lên đại học hay không, cậu chỉ để tâm đến Cố tiên sinh mà thôi.
Người đàn ông nghe cậu gọi nhưng không nói gì, chỉ là cảm xúc trong mắt càng đong đầy sự an ủi, dịu dàng như nước mùa xuân. Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cậu.
“Không sao.” Anh nói thản nhiên, “Anh sẽ bảo vệ em.”
Dù em có lên đại học thì anh vẫn sẽ cố gắng bảo vệ em như trước.
Thôn này đã không còn điều gì đáng giá để cho anh lưu luyến nữa rồi.
Đến chiều Cao Ly có qua thôn bên cạnh một chuyến, lúc trở về thì vẻ mặt cũng thay đổi, Đỗ Vân Đình hỏi: “Sao thế?”
Cao Ly vẫn kín miệng không nói năng gì, im lặng một lúc lâu cô nàng mới thì thầm nói nhỏ với cậu: “Nhóm thanh niên trí thức bên đó vẫn chưa biết chuyện kỳ thi đại học…”
Đỗ Vân Đình cũng sửng sốt: “Sao lại như thế?”
Cậu nghĩ ngợi rồi lập tức hiểu ra, “Có người phong tỏa tin tức không muốn cho bọn họ biết ư?”
Vẻ mặt Cao Ly âm trầm, không trả lời cậu. Một lúc lâu sau, cô nàng mới khẽ thở dài. Khôi phục kỳ thi đại học, chẳng qua chỉ là một câu nói nhưng trên thực tế cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thôn chỗ Đỗ Vân Đình không nhiều nhà máy lớn, mà chỉ có mấy công xưởng nhỏ không cần nhiều lao động, dù nhóm thanh niên trí thức đi hết thì thôn dân vẫn có thể tiếp tục chèo chống. Nhưng thôn bên cạnh thì khác, thôn họ có nhà máy điện, cơ bản đều phải dựa vào nhóm thanh niên trí thức làm việc mười năm nay để chống đỡ…
Nếu biết chuyện có thể thi lên đại học, không biết có bao nhiêu người sẽ lập tức dấn thân vào cơn sóng cao học này đây. Nếu vậy, nhà máy điện kia sẽ ra sao? Năng suất và lợi ích sẽ thế nào?
Cho nên thông tin đã sớm bị người chặn đứng. Kỳ thi đại học chỉ gói gọn trong một ngày, nếu bọn họ vẫn bị giấu diếm ở mãi trong thôn thì thôn dân không cần lo thiếu nguồn nhân lực nữa. Ngoài ra con đường đi học bằng danh sách đề cử, cũng bị bãi bỏ vì tự do hóa kỳ thi tuyển sinh đại học.
Những điều này Đỗ Vân Đình hiểu, mà Cao Ly cũng hiểu.
Hiện tại giao thông còn nhiều khó khăn, tin tức truyền đi đều do bưu tá đưa thư. Muốn phong tỏa tin tức chỉ là chuyện nhỏ thôi, thậm chí không cần tốn sức làm gì.
Cứ thế, cơ hội sẽ vụt bay qua đời họ như một cơn gió thoảng.
Đỗ Vân Đình hỏi: “Cô có gặp được bọn họ không?”
“Không.” Giọng Cao Ly nặng nề, “Mấy người đó nói các cậu ấy đang làm việc trong nhà máy, không cho tôi gặp…”
Cô nàng vô thức siết ống quần, đột nhiên hỏi: “Úc Hàm, chúng ta truyền tin tức này ra đi? Được không?”
Chính Cao Ly cũng biết làm vậy sẽ gặp phải sự phản đối dữ dội, cô nàng vội vàng nói: “Sẽ không khiến cậu bị liên lụy đâu. Chúng ta bí mật truyền tin này đi…”
Cô nhìn Đỗ Vân Đình, sợ cậu không đồng ý. Đúng như vậy thật, Đỗ Vân Đình lắc đầu: “Cách này không ăn thua. Nếu bọn họ không muốn để mấy thanh niên kia đi, chắc chắn còn có thể xét duyệt văn bản đưa lên trên nữa đó.”
Rốt cuộc Cao Ly vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cô nghe thế thì nhíu chặt mày, “Vậy…”
Đỗ Vân Đình khẽ nghiêng người, “…Phải chơi một trận cho thiệt lớn.”
Cậu nói nhỏ: “Nếu muốn giải quyết vấn đề này thì cô phải báo cáo cho tổ điều tra biết.”
Cao Ly sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu như không dám tin. Đúng là tổ điều tra có thể đi kiểm tra thực trạng của các thanh niên trí thức trong thôn, còn trực tiếp tố cáo…
Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ nữa rồi, Cao Ly vừa ngạc nhiên trước sự quyết tâm của Úc Hàm, vừa kinh hãi vì cậu có can đảm như thế. Đây không phải kế hoạch trên giấy, nếu thật sự báo cáo lên trên đến lúc đó nhất định rước lấy rắc rối liên tục. Cô nàng nhìn Úc Hàm hơi do dự, nhưng sau đó được cậu trấn an.
Cô cảm thấy đây thật là một chuyện tốt, khi biết rằng trên đời này vẫn còn có những người như Úc Hàm tồn tại. Bọn họ không bị bụi đất miền thôn quê che lấp, không bị cái cầu độc mộc mang tên thi đại học cướp đi lương tri, cũng không vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh mà mừng thầm trong bụng.
Sự phát hiện này, khiến cho người khác cảm thấy an tâm vô cùng.
Đỗ Vân Đình hỏi: “Sao nào?”
Cao Ly nghĩ thật lâu, cuối cùng nghiến răng quyết định.
“…Chơi luôn!”
Chuyện này khá mạo hiểm, nên Cao Ly không dám cho những thanh niên trí thức khác biết chuyện. Càng ít người bị cuốn vào càng tốt, huống hồ lòng người vốn khó đoán, cô nàng cũng không chắc chắn là những người khác có tán đồng hay không?
Cô nàng tự tay viết thư rồi đưa cho Đỗ Vân Đình thăm dò bên trên, Đỗ Vân Đình thừa dịp đi cùng người đàn ông lên thành phố rồi lặng lẽ nhét vào trong hòm thư.
Cố Lê thoáng liếc qua, hơi nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.
Vốn dĩ Đỗ Vân Đình khá kín mồm, nghĩ chuyện này tuyệt mật không thể nói được, miễn cho liên lụy đến Cố tiên sinh, ảnh hưởng đến việc chuyển đổi công tác của anh. Nhưng đến khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông này…
Mẹ nó! Ai ngon đỡ được ánh mắt này thì bước ra đây?
Đây chính là Cố tiên sinh đó mọi ngườiiii!!
Dăm ba cái bí mật, giờ kêu tui hiến thận hiến tim cho ảnh thì tui cũng cam tâm tình nguyện hết!!!
Chút quyết tâm nhỏ bé được Đỗ Túng Túng khổ cực xây dựng lên bấy lâu nay, chỉ trong tích tắc đã sụp đổ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cậu thì thào một năm một mười kể lại chuyện này với người đàn ông kia, còn sợ là anh sẽ không đồng ý.
Nhưng Cố Lê chỉ hơi nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, anh gật đầu.
Giờ đến lượt Đỗ Túng Túng ngạc nhiên: “Anh ơi, anh không giận sao?”
Người đàn ông ừ khẽ, xoa đầu cậu, “Không giận.”
Đỗ Vân Đình nói: “Ngộ nhỡ đổ bể…”
“Vậy thì không thành thôi.” Cố Lê nói ngắn gọn súc tích, “Còn có anh đây mà.”
Anh không muốn bó buộc tính cách của thiếu niên. Trái tim cậu rất lương thiện, dưới ánh trăng vẩn đục của nhân loại vẫn có thể phát sáng… Điểm này chính là lý do khiến Cố Lê say mê cậu, sao có thể khuyên cậu thay đổi nó được chứ?
Trong lòng anh cũng đang âm thầm lên kế hoạch, xem xem lúc nào mình có thể nhúng tay giúp đỡ, vì vậy anh lặng lẽ nhớ thật kỹ chuyện này.
Đỗ Túng Túng cảm thán với 7777: [ Cố tiên sinh tốt quá đi.]
7777: […]
[Tốt đến mức tui muốn sinh khỉ con cho anh ấy luôn ó.] Đỗ Túng Túng ngượng nghịu nói rồi sờ bụng mình, [Hai tám iu dấu, cậu có nguyện ý đầu thai đến đây làm con của tui với Cố tiên sinh hông?]
7777 thử tưởng tượng viễn cảnh mình có một người cha như Đỗ Vân Đình.
Sau đó nó thẳng cánh offline.
Đỗ Vân Đình: […]
Quá đáng vờ lờ!
Chờ đến khi hệ thống đăng nhập lại thì Đỗ Vân Đình tiếp tục nhắc tới chuyện này. Lúc này 7777 không offline nữa, ngược lại nó hỏi cậu, [Cậu có thể cho tôi những gì?]
Đỗ Vân Đình không hiểu, [Cho cậu cái gì cơ?]
7777 nói: [Con trai của Chủ Thần chúng tôi là một hệ thống. Anh ta vừa được mua nhà dữ liệu lẫn xe dữ liệu vừa được cưới một cô vợ trẻ đẹp để có người bầu bạn bên cạnh… Bây giờ anh ta đang thảnh thơi ngao du qua lại giữa từng cái thế giới, sống vui vẻ cực kỳ.]
Sự hâm mộ trong giọng nói của nó không sao ngăn cản được, hiển nhiên là dù trong mơ nó cũng khát khao được làm con trai cưng của Chủ Thần. Chỉ tiếc rằng nó không thể có người cha như Chủ Thần, ngược lại tên ký chủ thiếu nợ nhoe nhoét này đòi làm cha nó.
Mà cha ký chủ này nghèo rớt mồng tơi, suốt ngày bón cho nó một kho tàng từ ngữ phong phú đồ sộ dưới file ngôn ngữ bị che chắn. Khéo sống qua vài thế giới là có thể gộp lại thành một bản từ điển Tân Hoa con mẹ nó luôn ấy, hoặc gọi là bách khoa toàn thư ngôn ngữ thế kỷ mới luôn cũng được!
[Nói xem nào, cậu có thể cho tôi những gì?]
Người cha nghèo túng Đỗ Vân Đình: […]
Người cha nghèo túng thử dò hỏi: [Cho cậu cơ hội bán nợ cho tôi?]
7777: […]
Thế mà còn muốn nợ tiếp?
Sao không đi làm cướp luôn đê ba?
Nó vỗ kho số liệu, tiếp tục giận dữ logout, một lần logout này là cả ngày không thèm quay lại.
Lúc hai người về thôn thì gặp một nhóm người rồng rắn kéo nhau vào, xách theo rất nhiều đồ, phải đến mấy gánh lận, bên trên dán hoa giấy màu đỏ rực rỡ. Bà mối đi đầu vui vẻ ra mặt, vừa đi trước dẫn dường vừa vuốt tóc, một đoàn người thẳng tiến đến nhà họ Cố.
Không ít thôn dân đều ra cửa hóng chuyện vui. Trong thôn ít khi có drama gì đặc sắc, thỉnh thoảng mới có chuyện lạ vui vẻ truyền tai nhau từ đầu đến cuối thôn, lúc này nhà nào cũng ra đứng trước cửa ngó đoàn người đang đi rồi bàn tán xôn xao.
“Đám cưới thằng ba nhà họ Cố à?”
“Hình như vậy, thấy bảo là muốn đi ở rể…”
“Sao đang yên đang lành lại đi ở rể nhà người ta?”
“Là cái cô Phương Phương ở thôn bên cạnh đó! Tôi thấy cũng không tệ lắm, xinh xắn sáng sủa… Có ở rể thì cũng không lo lỗ cho nhà thằng ba đâu!”
Người phụ nữ trung niên đang nói chuyện thì bỗng trông thấy Cố Lê và Đỗ Vân Đình, nhìn hai người vô cùng nổi bật. Bà nửa trêu chọc nửa cợt nhả chỉ vào Đỗ Vân Đình, “Tôi thấy cô dâu kia, còn không xinh đẹp bằng cậu thanh niên trí thức Úc Hàm nữa là.”
Không đợi hàng xóm đối diện trả lời, Cố Lê đã gật đầu: “Ừm.”
Đúng thật là không đẹp bằng bảo bối nhỏ nhà anh đâu.
Hai người phụ nữ không nghĩ rằng anh sẽ trả lời, còn tưởng là anh đang nói đùa, thế là họ cười bảo: “Thằng hai trưởng thành rồi, bây giờ cũng biết nói đùa với người ta cơ đấy!”
Cố Lê mím môi thật chặt. Anh nói thật mà.
Đỗ Vân Đình đứng bên cạnh đỏ bừng cả hai tai. Cậu biết xưa nay Cố tiên sinh không thích nói đùa. Cho nên Cố tiên sinh của tui đang khen tui đẹp thiệt đó bà con cô bác ạ!
Đỗ Vân Đình lặng lẽ sờ sờ bàn tay người đàn ông. Trước mặt còn có không ít người đang đứng đó, cậu trốn trong đám đông, lén lút mang theo ý xấu mà đưa tay qua, vờ như lơ đãng đụng trúng một ngón tay người đàn ông rồi khẽ cọ qua cọ lại.
Đầu ngón tay cong lên ngoắc ngoắc lòng bàn tay Cố tiên sinh.
Động tác nhỏ của Đỗ Vân Đình còn chưa làm xong bỗng bàn tay chợt nóng lên, tay cậu bị nắm chặt lấy, chủ nhân đôi tay ấy dường như còn mang theo ý trừng phạt mà dùng sức nhéo nhéo. Trong lòng Đỗ Túng Túng nóng rực, cậu nhanh chóng rút nắm tay về. Cũng may bây giờ người xung quanh đang vây xem chuyện vui của nhà họ Cố, không ai rảnh liếc mắt đến bọn họ, càng không có người chú ý tới hành động nhỏ vừa rồi của hai người.
Sau khi đưa hết đồ đạc vào nhà, mẹ Cố cũng xuất hiện. Nét mặt của bà nhìn tốt hơn lúc trước nhiều, ngay cả những nếp nhăn bên khóe mắt cũng giãn ra, hiển nhiên rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhất là sau khi nhìn thấy từng rương từng rương của hồi môn, bà ta cười càng vui vẻ, “Vào đây uống miếng nước đã nào!”
Trẻ con trong thôn tụm thành tốp năm tốp ba đi theo phía sau đoàn người đang tiến vào nhà, chúng nhìn mẹ Cố đầy mong đợi. Đây cũng là tập tục trong thôn, chỉ cần đưa ra quyết định đón dâu thì đều phải cho trẻ con trong thôn ít đồ ăn. Nhà nào có tiền thì cho mỗi đứa hai viên kẹo, còn đa số thì chỉ chia ít hạt dưa bỏng ngô thông thường các loại thôi.
Nhưng mẹ Cố lại không cho mấy nhóc gì cả, bà không thèm nhìn chúng mà chỉ lo cất lễ vật người ta vừa tặng. Có mấy đứa trẻ con bám lấy góc áo bà bị bà đẩy ra, mất kiên nhẫn xua đuổi chúng, “Đi đi đi! Mọc ở đâu ra mà ghét thế không biết!”
Mẹ của đứa trẻ đang đứng trong đám đông nghe thấy thì xụ mặt, hừ lạnh kéo con nhà mình về, không cho bám theo mẹ Cố nữa. Mà cô cũng không phải người dễ chọc, bèn bắt đầu châm chọc khiêu khích mẹ Cố. Gần đây mẹ Cố cũng đang khó ở mà không có chỗ trút, bà ta lập tức ném món đồ trong tay đòi đánh nhau với cô gái kia.
“Cô có gan thì mở to miệng mà nói!”
“Tôi nói đấy thì làm sao?” Người phụ nữ hếch mặt lên, “Bà còn đuổi cả con trai của mình ra khỏi nhà, còn ngại chưa đủ dơ mặt à? Thế nào? Còn định bán tiếp một đứa nữa hả?”
Một câu đã khiến bà ta bốc lửa giận dữ dội, bàn tay run giật giật.
“Cô…”
Cố Mạnh vội kéo bà vào nhà, “Nói ít thôi!”
Lúc bấy giờ mới coi như yên tĩnh.
Hiện giờ Cố Mạnh chẳng còn tôn trọng mẹ mình như trước. Vốn dĩ gã rất tin lời mẹ, nhưng từ lần mẹ Cố lừa gã, bình thường mở miệng thì luôn than nghèo khổ không có một cắc, cuối cùng khi bị lật ra cả đống tiền thì đã khiến Cố Mạnh mất niềm tin vào bà ta.
Bây giờ gã cũng nhìn thấu rồi, mẹ gã khổ cực tích lũy từng đồng như thế là để cho anh cả cưới vợ. Anh cả là con trưởng, sau này sinh con trai mới là cháu đích tôn. Còn gã chỉ là cục cứt trôi sông thôi!
Nghĩ như thế làm Cố Mạnh khó lòng mà tỏ vẻ hòa nhã với mẹ mình, động tác kéo bà vào nhà cũng không nhẹ nhàng. Bà cụ lảo đảo đứng không vững, khóc lóc kể lể với con trai, “Con không nghe thấy sao, vừa nãy con mụ kia dám nói mẹ thành cái thứ…”
Cố Mạnh cũng lười nghe mấy câu này, gã mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói nữa, giải quyết mọi chuyện nhanh nhanh lên.”
Bây giờ gã chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, càng nghĩ lại càng mong chờ cô vợ nhỏ tương lai sẽ dịu dàng yêu thương mình. Có thai là quấn lấy đòi gả cho gã, Cố Mạnh thầm nghĩ chắc đối phương rất yêu mình, yêu đến mức không sao kiềm chế nổi. Sau khi đã thành một gia đình, chẳng phải mình sẽ có tiếng nói và địa vị nhất hay sao?
Bà mẹ lau nước mắt đi vào trong nhà nói chuyện với người ta. Bà ta rất tự tin với kế hoạch, không hề có ý định cho đằng gái một chút sính lễ gì. Chưa nói đến trend sính lễ ba thùng lớn đang lưu hành hiện tại, ngay cả ba hộp nhỏ cũng không góp nổi, thế là bà ta mang một bộ chăn gối ra làm sính lễ. Nhà gái ngồi đối diện thấy vậy thì không vui, bà ta bèn nói ngay: “Dù sao Cố Mạnh không cưới cũng được, để Phương Phương nhà bà tìm người khác đi.”
Trong bụng con gái nhà người ta còn có máu mủ của Cố Mạnh đấy, đi đâu tìm người khác cưới? Nói nghe vô lý hết sức!
Cha mẹ bên gái đành phải tạm thời nhẫn nhịn cho qua cục tức này, không cần sính lễ nữa mà chỉ muốn mau chóng cưới hỏi.
Chuyện này thì dễ rồi, sớm tiễn Cố Mạnh đi thì trong nhà cũng có thể bớt một phần lương thực. Mẹ Cố bàn bạc với nhà gái, chọn giờ lành ngày hoàng đạo, thời gian hôn lễ ấn định vào ba ngày sau sẽ chính thức diễn ra.
Bà ta ngẫm nghĩ thấy chẳng mấy chốc mà trong tay mình lại có bộn tiền, cõi lòng vui vẻ không tả nổi. Nhưng cha Cố lại không vui, ông nằm trên giường bảo: “Để thằng hai về chung vui với em nó đi.”
Cũng coi như là cả nhà đoàn tụ.
Bà Cố không thích nghe những lời này, thấy chồng nói thế thì mặt xụ xuống như cái bị.
“Còn gọi thằng hai đến làm gì? Chia nhà chia gia sản cả rồi.”
“Chia rồi thì nó cũng là người nhà chúng ta!” Cha Cố nói, “Dù thế nào, nó cũng nên góp mặt!”
Bà mẹ cực kỳ không vui, “Bây giờ bản thân nó đã có công việc chính thức gì đâu, còn đòi góp mặt… Nó lại đến đòi cái gì thì ông cho chắc? Ông chi tiền sao?”
Nói đến tiền thì trái tim bà ta rỉ máu, bây giờ lồng ngực vẫn còn hơi đau, nhịn không được lại đào bới chuyện cũ.
“Hồi đó cực khổ như thế, tôi vác cái bụng chửa vượt mặt mà vẫn phải đi lao động, tí nữa thì bán mạng trên đồng. Lúc sinh thằng hai ra, ai cũng nói suýt không cứu nổi tôi nữa rồi, ai cũng bảo nó làm hại tôi…”
Cha Cố ho khan hai tiếng, không kiên nhẫn cắt ngang: “Còn nói ba cái chuyện cũ rích này làm gì?”
Bà vợ vẫn tức tối lẩm bẩm, ghi hết tất cả khổ cực ngày ấy lên đầu Cố Lê.
“Tốt nhất nó đừng vác mặt đến!”
Dù sao bà cũng sẽ không gọi nó đến.
Cha Cố hết cách, hôm sau ông đành phải gọi đứa con cả đến, để hắn đi gọi em mình. Được cái là ông anh cả rất nghe lời, ngay ngày diễn ra hôn lễ của Cố Mạnh thì chạy đến chỗ Cố Lê, đập cửa thùm thụp cả buổi mà không thấy ai ra mở, ngược lại con bò trong cái chuồng bên cạnh đang không ngừng kêu ọ ọ với hắn, kêu nhức cả đầu.
Đi hỏi một vòng mới có người nói: “Thấy Cố Lê và cậu thanh niên trí thức kia vào thành phố với nhau rồi.”
Trong lòng anh cả nhà họ Cố không vui. Ngày em út kết hôn mà Cố Lê lại không hiểu chuyện như thế hả?
Một chuyến vào thành phố chẳng dễ dàng gì, ít nhất phải đến tối mới về tới. Dù người anh cả không vui thế nào thì cũng hết cách, đành phải quay về nhà tìm sự trợ giúp.
Bên kia Cố Lê đang gặp gỡ người lớn nhà cậu thanh niên.
Mẹ cậu bị bệnh, đang nằm trong bệnh viện. Bình thường Cố Lê trầm ổn như núi, vui buồn giận dữ đều không để lộ, không ngờ lần đầu tới gặp bà anh cũng biết lo lắng khẩn trương. Trước khi đến, anh còn dẫn cậu thanh niên nhỏ đi mua không ít đồ, xách đầy hai tay mang vào bệnh viện.
Hoa văn tấm vải này trông rất đẹp, mua cho mẹ hai tấm.
Quả táo này trông cũng ngon đó, mua tiếp.
Thứ này chưa thấy bao giờ, rất mới lạ… Mua!
Cậu thanh niên trí thức nhìn anh chăm chú, sau đó dòm đống đồ trong tay anh, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Người đàn ông điều chỉnh giọng nói, sửa sang lại cổ áo, hỏi: “Cười cái gì thế?”
Đỗ Vân Đình ghé vào vai anh, nũng nịu: “Anh ơi, anh đang dọa mẹ em đó.”
Không giống đến thăm bệnh tí nào, nhìn anh cứ như đến trao sính lễ rước vợ á.
Cố Lê không cảm thấy thế. Bình thường anh không phải là người hay mua sắm gì, vì ngày hôm nay mà anh còn cố ý mua vải rồi đặt may bộ quần áo mới cho mình nữa. Bộ đồ mới này màu lam, nhìn sáng sủa hơn hẳn những bộ đồ đen anh hay mặc, sống lưng người đàn ông thẳng tắp, khí chất nghiêm nghị như cây tùng bách, đẹp trai lịch lãm, cực kỳ ưa nhìn. Lúc cô nhân viên bán hàng thanh toán cho anh, cũng không nhịn được mà liếc mấy lần.
Trước khi bước vào phòng bệnh, Cố Lê dừng lại chỉnh sửa cổ áo lần nữa.
Mẹ cậu thanh niên đang nằm trên giường, vì bị bệnh mà bờ môi bà trắng bệch. Nhưng ngũ quan của bà thì giống cậu thanh niên đến năm sáu phần, đều là kiểu dung mạo trong veo như nước. Lúc bấy giờ có một người ngồi bên cạnh giường bệnh, đang nâng cốc nước bằng sứ giúp bà uống nước.
Mẹ Úc nhìn thấy con trai đầu tiên.
“Hàm Hàm đến à?… Con dẫn ai đến thế kia?”
Đỗ Vân Đình nói: “Là bạn của con, bình thường con hay nhờ anh ấy chăm sóc giúp đỡ.”
Rồi cậu nghiêng đầu nói với người đàn ông: “Anh hai Cố, đây là cha em, còn đây là mẹ em.”
Cố Lê đặt đồ vật trong tay xuống, gọi theo cậu: “Cha, mẹ.”
Đỗ Túng Túng: “…”
Cha Úc, mẹ Úc: “…”
Giề cơ?
May mà Túng Túng nhà ta phản ứng nhanh nhạy, vội vàng bào chữa, “Trong thôn chỗ con, những ai có quan hệ tốt thường hay gọi theo vậy đấy.”
Mẹ Úc có vẻ không hiểu lắm, nhưng bà cũng không để tâm nhiều, thấy con trai hay được anh giúp đỡ bèn gọi bạn già rót cốc nước cho người ta.
“Cậu Cố đúng không? Ông già kia còn ngẩn ra làm gì đấy? Nước ở bên kia kìa!”
Một câu còn chưa nói xong thì Cố Lê đã đứng dậy trước, lễ phép rót nước rồi đưa đến tay mẹ Úc.
“Người uống nước ạ.”
Trong lòng mẹ Úc càng cảm thấy quái lạ khó hiểu.
Bà cầm cốc nước được khách rót cho, nói câu cảm ơn rồi thuận miệng hỏi thăm việc nhà. Lúc nói chuyện, người trẻ tuổi ngồi đối diện luôn giữ sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc, chân dài đặt gọn gàng, thái độ nghiêm chỉnh như đang ngồi nghe lãnh đạo phát biểu. Mẹ Úc nhìn anh, bà luôn cảm thấy khẩn trương thay người đàn ông này, nhịn không được mà liên tục liếc con trai mình.
Sao bạn con nói chuyện nghiêm túc thế?
Mẹ Úc sầu lo, cũng có phải đến cầu hôn con gái nhà tui đâu trời…
Bà không hề biết rằng, đối tượng mà người đàn ông này để mắt đến chính là bé rau xanh tươi non nhà bà, còn anh chính là con heo bự đến ủi đó.
——————-
Khi nam thanh niên ra cửa đánh răng súc miệng, Cao Ly đã đứng chờ bên ngoài.
“Đến rồi à?”
“Mới đến.” Cao Ly lại gần ngó vào trong, “Úc Hàm ngủ dậy chưa?”
Cô nàng loáng thoáng nghe được tin, bèn không chờ nổi mà phóng như bay qua đây. Một nhóm thanh niên trí thức đang tụ tập đứng gần đó, cả đám liếc mắt qua bên này, ánh mắt ai cũng tràn đầy vui mừng hào hứng.
“Khôi phục kì thi đại học thật hả?”
“Ôi mẹ ưi, cứ như đang mơ vậy… Nhéo tôi một cái xem nào.”
Thế là thịt trên cánh tay chàng trai kia bị người ta nhéo một cái, sức lớn đến nỗi khiến cậu chàng tỉnh táo ngay tức thì.
Là thật nè!
Nhóm thanh niên trí thức bọn họ đều là những người được đi học đầy đủ, tuy khoảng thời gian học tập ngắn dài khác nhau nhưng quả thực ai cũng có kiến thức và văn hóa. Cứ là chuyện học hành thì dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng mỗi người đều có một giấc mơ được thi đại học.
Chứ nói chi là trong thời đại này, sinh viên đại học còn được coi như cần kiếm cơm bằng sắt đấy chứ đùa.
Nhóm thanh niên trí thức ai nấy đều rất phấn khởi.
“Tôi nghĩ, tất cả chúng ta có thể đi thi chung một lượt luôn đó.” Cao Ly thấy mọi người đã đến đông đủ thì nói, “Trong khoảng thời gian này, mọi người phải tranh thủ tận dụng từng giây từng phút rảnh rỗi mà ôn tập lại kiến thức… Nếu có gì không tiện thì cứ nói với tôi một tiếng, khi quay về thành phố tôi mua sách cho mọi người.”
Tiếng nói chuyện bên dưới dần lớn hơn. Nam thanh niên liên tục kéo tay áo Đỗ Vân Đình, bắt đầu lo lắng, “Tôi sắp quên hết kiến thức rồi…”
Thời gian bọn cậu đến nông thôn khá ngắn, kiến thức bài vở vẫn còn trong đầu. Đỡ hơn những thanh niên trí thức này, mấy người đó đã về miền thôn quê nhiều năm như vậy, giờ mà ôn lại thì khác gì trang giấy trắng! Bởi vì họ đã có quãng thời gian làm nông rất dài, công việc lao động chân tay nhanh chóng mài mòn những lý tưởng phấn đấu trước kia, cũng khiến cho đầu óc bọn họ trở nên rỗng tuếch.
Đang trong thời ăn không no ngủ không yên, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều phải cầm cuốc ra đồng, ai còn chí hướng quyết tâm học tập chứ?
Về điều này, không thể nghi ngờ là nhóm Đỗ Vân Đình may mắn hơn hẳn. Bọn cậu còn trẻ, vẫn có thể đuổi kịp.
Đỗ Vân Đình vừa nhận được tin tức bèn nhanh chóng chạy đi tìm Cố tiên sinh. Sau khi người đàn ông nghe cậu nói thì bảo: “Đây là chuyện tốt.”
Tuổi của cậu thanh niên không lớn lắm, không thể bị nhốt cả đời ở nơi thôn quê này được. Nếu có cơ hội thì tất nhiên phải bước chân ra vùng trời rộng lớn hơn chứ.
Nhưng Đỗ Vân Đình lại hơi chần chừ. So với cậu thì Cố Lê từng trải nhiều hơn, tầm nhìn cũng xa hơn, anh biết chuyện này quan trọng cỡ nào với tầng lớp thanh niên. Không phải đơn thuần chỉ cần được lên đại học, mà là nhất định phải lên.
Trên thực tế, dù cho kì thi đại học chưa được khôi phục hoàn toàn thì Cố Lê cũng đang nghĩ cách để cậu thanh niên trí thức này tiếp tục con đường học vấn. Trước khoảng thời gian này, vẫn có người bước qua cánh cửa đại học bằng danh sách đề cử. Chỉ là số lượng được đề cử rất ít, thường trong mấy trăm ngàn người chọn ra mười chỉ tiêu mà thôi. Chưa nói đến điểm đầu vào, riêng số lượng người thôi cũng là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc rồi… Chưa kể trong đó cũng có nhiều vấn đề phát sinh, Cố Lê không muốn để bảo bối nhỏ của anh tiếp xúc với chúng.
Bây giờ có cơ hội, dĩ nhiên càng tốt hơn rồi.
Đỗ Vân Đình nói: “Nhưng mà anh ơi…”
Điều khiến cậu do dự cũng là đây. Nếu cậu quay về thành phố thì Cố tiên sinh phải làm sao? Đỗ Vân Đình không quan tâm chuyện mình có được lên đại học hay không, cậu chỉ để tâm đến Cố tiên sinh mà thôi.
Người đàn ông nghe cậu gọi nhưng không nói gì, chỉ là cảm xúc trong mắt càng đong đầy sự an ủi, dịu dàng như nước mùa xuân. Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cậu.
“Không sao.” Anh nói thản nhiên, “Anh sẽ bảo vệ em.”
Dù em có lên đại học thì anh vẫn sẽ cố gắng bảo vệ em như trước.
Thôn này đã không còn điều gì đáng giá để cho anh lưu luyến nữa rồi.
Đến chiều Cao Ly có qua thôn bên cạnh một chuyến, lúc trở về thì vẻ mặt cũng thay đổi, Đỗ Vân Đình hỏi: “Sao thế?”
Cao Ly vẫn kín miệng không nói năng gì, im lặng một lúc lâu cô nàng mới thì thầm nói nhỏ với cậu: “Nhóm thanh niên trí thức bên đó vẫn chưa biết chuyện kỳ thi đại học…”
Đỗ Vân Đình cũng sửng sốt: “Sao lại như thế?”
Cậu nghĩ ngợi rồi lập tức hiểu ra, “Có người phong tỏa tin tức không muốn cho bọn họ biết ư?”
Vẻ mặt Cao Ly âm trầm, không trả lời cậu. Một lúc lâu sau, cô nàng mới khẽ thở dài. Khôi phục kỳ thi đại học, chẳng qua chỉ là một câu nói nhưng trên thực tế cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thôn chỗ Đỗ Vân Đình không nhiều nhà máy lớn, mà chỉ có mấy công xưởng nhỏ không cần nhiều lao động, dù nhóm thanh niên trí thức đi hết thì thôn dân vẫn có thể tiếp tục chèo chống. Nhưng thôn bên cạnh thì khác, thôn họ có nhà máy điện, cơ bản đều phải dựa vào nhóm thanh niên trí thức làm việc mười năm nay để chống đỡ…
Nếu biết chuyện có thể thi lên đại học, không biết có bao nhiêu người sẽ lập tức dấn thân vào cơn sóng cao học này đây. Nếu vậy, nhà máy điện kia sẽ ra sao? Năng suất và lợi ích sẽ thế nào?
Cho nên thông tin đã sớm bị người chặn đứng. Kỳ thi đại học chỉ gói gọn trong một ngày, nếu bọn họ vẫn bị giấu diếm ở mãi trong thôn thì thôn dân không cần lo thiếu nguồn nhân lực nữa. Ngoài ra con đường đi học bằng danh sách đề cử, cũng bị bãi bỏ vì tự do hóa kỳ thi tuyển sinh đại học.
Những điều này Đỗ Vân Đình hiểu, mà Cao Ly cũng hiểu.
Hiện tại giao thông còn nhiều khó khăn, tin tức truyền đi đều do bưu tá đưa thư. Muốn phong tỏa tin tức chỉ là chuyện nhỏ thôi, thậm chí không cần tốn sức làm gì.
Cứ thế, cơ hội sẽ vụt bay qua đời họ như một cơn gió thoảng.
Đỗ Vân Đình hỏi: “Cô có gặp được bọn họ không?”
“Không.” Giọng Cao Ly nặng nề, “Mấy người đó nói các cậu ấy đang làm việc trong nhà máy, không cho tôi gặp…”
Cô nàng vô thức siết ống quần, đột nhiên hỏi: “Úc Hàm, chúng ta truyền tin tức này ra đi? Được không?”
Chính Cao Ly cũng biết làm vậy sẽ gặp phải sự phản đối dữ dội, cô nàng vội vàng nói: “Sẽ không khiến cậu bị liên lụy đâu. Chúng ta bí mật truyền tin này đi…”
Cô nhìn Đỗ Vân Đình, sợ cậu không đồng ý. Đúng như vậy thật, Đỗ Vân Đình lắc đầu: “Cách này không ăn thua. Nếu bọn họ không muốn để mấy thanh niên kia đi, chắc chắn còn có thể xét duyệt văn bản đưa lên trên nữa đó.”
Rốt cuộc Cao Ly vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cô nghe thế thì nhíu chặt mày, “Vậy…”
Đỗ Vân Đình khẽ nghiêng người, “…Phải chơi một trận cho thiệt lớn.”
Cậu nói nhỏ: “Nếu muốn giải quyết vấn đề này thì cô phải báo cáo cho tổ điều tra biết.”
Cao Ly sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu như không dám tin. Đúng là tổ điều tra có thể đi kiểm tra thực trạng của các thanh niên trí thức trong thôn, còn trực tiếp tố cáo…
Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ nữa rồi, Cao Ly vừa ngạc nhiên trước sự quyết tâm của Úc Hàm, vừa kinh hãi vì cậu có can đảm như thế. Đây không phải kế hoạch trên giấy, nếu thật sự báo cáo lên trên đến lúc đó nhất định rước lấy rắc rối liên tục. Cô nàng nhìn Úc Hàm hơi do dự, nhưng sau đó được cậu trấn an.
Cô cảm thấy đây thật là một chuyện tốt, khi biết rằng trên đời này vẫn còn có những người như Úc Hàm tồn tại. Bọn họ không bị bụi đất miền thôn quê che lấp, không bị cái cầu độc mộc mang tên thi đại học cướp đi lương tri, cũng không vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh mà mừng thầm trong bụng.
Sự phát hiện này, khiến cho người khác cảm thấy an tâm vô cùng.
Đỗ Vân Đình hỏi: “Sao nào?”
Cao Ly nghĩ thật lâu, cuối cùng nghiến răng quyết định.
“…Chơi luôn!”
Chuyện này khá mạo hiểm, nên Cao Ly không dám cho những thanh niên trí thức khác biết chuyện. Càng ít người bị cuốn vào càng tốt, huống hồ lòng người vốn khó đoán, cô nàng cũng không chắc chắn là những người khác có tán đồng hay không?
Cô nàng tự tay viết thư rồi đưa cho Đỗ Vân Đình thăm dò bên trên, Đỗ Vân Đình thừa dịp đi cùng người đàn ông lên thành phố rồi lặng lẽ nhét vào trong hòm thư.
Cố Lê thoáng liếc qua, hơi nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.
Vốn dĩ Đỗ Vân Đình khá kín mồm, nghĩ chuyện này tuyệt mật không thể nói được, miễn cho liên lụy đến Cố tiên sinh, ảnh hưởng đến việc chuyển đổi công tác của anh. Nhưng đến khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông này…
Mẹ nó! Ai ngon đỡ được ánh mắt này thì bước ra đây?
Đây chính là Cố tiên sinh đó mọi ngườiiii!!
Dăm ba cái bí mật, giờ kêu tui hiến thận hiến tim cho ảnh thì tui cũng cam tâm tình nguyện hết!!!
Chút quyết tâm nhỏ bé được Đỗ Túng Túng khổ cực xây dựng lên bấy lâu nay, chỉ trong tích tắc đã sụp đổ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cậu thì thào một năm một mười kể lại chuyện này với người đàn ông kia, còn sợ là anh sẽ không đồng ý.
Nhưng Cố Lê chỉ hơi nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, anh gật đầu.
Giờ đến lượt Đỗ Túng Túng ngạc nhiên: “Anh ơi, anh không giận sao?”
Người đàn ông ừ khẽ, xoa đầu cậu, “Không giận.”
Đỗ Vân Đình nói: “Ngộ nhỡ đổ bể…”
“Vậy thì không thành thôi.” Cố Lê nói ngắn gọn súc tích, “Còn có anh đây mà.”
Anh không muốn bó buộc tính cách của thiếu niên. Trái tim cậu rất lương thiện, dưới ánh trăng vẩn đục của nhân loại vẫn có thể phát sáng… Điểm này chính là lý do khiến Cố Lê say mê cậu, sao có thể khuyên cậu thay đổi nó được chứ?
Trong lòng anh cũng đang âm thầm lên kế hoạch, xem xem lúc nào mình có thể nhúng tay giúp đỡ, vì vậy anh lặng lẽ nhớ thật kỹ chuyện này.
Đỗ Túng Túng cảm thán với 7777: [ Cố tiên sinh tốt quá đi.]
7777: […]
[Tốt đến mức tui muốn sinh khỉ con cho anh ấy luôn ó.] Đỗ Túng Túng ngượng nghịu nói rồi sờ bụng mình, [Hai tám iu dấu, cậu có nguyện ý đầu thai đến đây làm con của tui với Cố tiên sinh hông?]
7777 thử tưởng tượng viễn cảnh mình có một người cha như Đỗ Vân Đình.
Sau đó nó thẳng cánh offline.
Đỗ Vân Đình: […]
Quá đáng vờ lờ!
Chờ đến khi hệ thống đăng nhập lại thì Đỗ Vân Đình tiếp tục nhắc tới chuyện này. Lúc này 7777 không offline nữa, ngược lại nó hỏi cậu, [Cậu có thể cho tôi những gì?]
Đỗ Vân Đình không hiểu, [Cho cậu cái gì cơ?]
7777 nói: [Con trai của Chủ Thần chúng tôi là một hệ thống. Anh ta vừa được mua nhà dữ liệu lẫn xe dữ liệu vừa được cưới một cô vợ trẻ đẹp để có người bầu bạn bên cạnh… Bây giờ anh ta đang thảnh thơi ngao du qua lại giữa từng cái thế giới, sống vui vẻ cực kỳ.]
Sự hâm mộ trong giọng nói của nó không sao ngăn cản được, hiển nhiên là dù trong mơ nó cũng khát khao được làm con trai cưng của Chủ Thần. Chỉ tiếc rằng nó không thể có người cha như Chủ Thần, ngược lại tên ký chủ thiếu nợ nhoe nhoét này đòi làm cha nó.
Mà cha ký chủ này nghèo rớt mồng tơi, suốt ngày bón cho nó một kho tàng từ ngữ phong phú đồ sộ dưới file ngôn ngữ bị che chắn. Khéo sống qua vài thế giới là có thể gộp lại thành một bản từ điển Tân Hoa con mẹ nó luôn ấy, hoặc gọi là bách khoa toàn thư ngôn ngữ thế kỷ mới luôn cũng được!
[Nói xem nào, cậu có thể cho tôi những gì?]
Người cha nghèo túng Đỗ Vân Đình: […]
Người cha nghèo túng thử dò hỏi: [Cho cậu cơ hội bán nợ cho tôi?]
7777: […]
Thế mà còn muốn nợ tiếp?
Sao không đi làm cướp luôn đê ba?
Nó vỗ kho số liệu, tiếp tục giận dữ logout, một lần logout này là cả ngày không thèm quay lại.
Lúc hai người về thôn thì gặp một nhóm người rồng rắn kéo nhau vào, xách theo rất nhiều đồ, phải đến mấy gánh lận, bên trên dán hoa giấy màu đỏ rực rỡ. Bà mối đi đầu vui vẻ ra mặt, vừa đi trước dẫn dường vừa vuốt tóc, một đoàn người thẳng tiến đến nhà họ Cố.
Không ít thôn dân đều ra cửa hóng chuyện vui. Trong thôn ít khi có drama gì đặc sắc, thỉnh thoảng mới có chuyện lạ vui vẻ truyền tai nhau từ đầu đến cuối thôn, lúc này nhà nào cũng ra đứng trước cửa ngó đoàn người đang đi rồi bàn tán xôn xao.
“Đám cưới thằng ba nhà họ Cố à?”
“Hình như vậy, thấy bảo là muốn đi ở rể…”
“Sao đang yên đang lành lại đi ở rể nhà người ta?”
“Là cái cô Phương Phương ở thôn bên cạnh đó! Tôi thấy cũng không tệ lắm, xinh xắn sáng sủa… Có ở rể thì cũng không lo lỗ cho nhà thằng ba đâu!”
Người phụ nữ trung niên đang nói chuyện thì bỗng trông thấy Cố Lê và Đỗ Vân Đình, nhìn hai người vô cùng nổi bật. Bà nửa trêu chọc nửa cợt nhả chỉ vào Đỗ Vân Đình, “Tôi thấy cô dâu kia, còn không xinh đẹp bằng cậu thanh niên trí thức Úc Hàm nữa là.”
Không đợi hàng xóm đối diện trả lời, Cố Lê đã gật đầu: “Ừm.”
Đúng thật là không đẹp bằng bảo bối nhỏ nhà anh đâu.
Hai người phụ nữ không nghĩ rằng anh sẽ trả lời, còn tưởng là anh đang nói đùa, thế là họ cười bảo: “Thằng hai trưởng thành rồi, bây giờ cũng biết nói đùa với người ta cơ đấy!”
Cố Lê mím môi thật chặt. Anh nói thật mà.
Đỗ Vân Đình đứng bên cạnh đỏ bừng cả hai tai. Cậu biết xưa nay Cố tiên sinh không thích nói đùa. Cho nên Cố tiên sinh của tui đang khen tui đẹp thiệt đó bà con cô bác ạ!
Đỗ Vân Đình lặng lẽ sờ sờ bàn tay người đàn ông. Trước mặt còn có không ít người đang đứng đó, cậu trốn trong đám đông, lén lút mang theo ý xấu mà đưa tay qua, vờ như lơ đãng đụng trúng một ngón tay người đàn ông rồi khẽ cọ qua cọ lại.
Đầu ngón tay cong lên ngoắc ngoắc lòng bàn tay Cố tiên sinh.
Động tác nhỏ của Đỗ Vân Đình còn chưa làm xong bỗng bàn tay chợt nóng lên, tay cậu bị nắm chặt lấy, chủ nhân đôi tay ấy dường như còn mang theo ý trừng phạt mà dùng sức nhéo nhéo. Trong lòng Đỗ Túng Túng nóng rực, cậu nhanh chóng rút nắm tay về. Cũng may bây giờ người xung quanh đang vây xem chuyện vui của nhà họ Cố, không ai rảnh liếc mắt đến bọn họ, càng không có người chú ý tới hành động nhỏ vừa rồi của hai người.
Sau khi đưa hết đồ đạc vào nhà, mẹ Cố cũng xuất hiện. Nét mặt của bà nhìn tốt hơn lúc trước nhiều, ngay cả những nếp nhăn bên khóe mắt cũng giãn ra, hiển nhiên rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhất là sau khi nhìn thấy từng rương từng rương của hồi môn, bà ta cười càng vui vẻ, “Vào đây uống miếng nước đã nào!”
Trẻ con trong thôn tụm thành tốp năm tốp ba đi theo phía sau đoàn người đang tiến vào nhà, chúng nhìn mẹ Cố đầy mong đợi. Đây cũng là tập tục trong thôn, chỉ cần đưa ra quyết định đón dâu thì đều phải cho trẻ con trong thôn ít đồ ăn. Nhà nào có tiền thì cho mỗi đứa hai viên kẹo, còn đa số thì chỉ chia ít hạt dưa bỏng ngô thông thường các loại thôi.
Nhưng mẹ Cố lại không cho mấy nhóc gì cả, bà không thèm nhìn chúng mà chỉ lo cất lễ vật người ta vừa tặng. Có mấy đứa trẻ con bám lấy góc áo bà bị bà đẩy ra, mất kiên nhẫn xua đuổi chúng, “Đi đi đi! Mọc ở đâu ra mà ghét thế không biết!”
Mẹ của đứa trẻ đang đứng trong đám đông nghe thấy thì xụ mặt, hừ lạnh kéo con nhà mình về, không cho bám theo mẹ Cố nữa. Mà cô cũng không phải người dễ chọc, bèn bắt đầu châm chọc khiêu khích mẹ Cố. Gần đây mẹ Cố cũng đang khó ở mà không có chỗ trút, bà ta lập tức ném món đồ trong tay đòi đánh nhau với cô gái kia.
“Cô có gan thì mở to miệng mà nói!”
“Tôi nói đấy thì làm sao?” Người phụ nữ hếch mặt lên, “Bà còn đuổi cả con trai của mình ra khỏi nhà, còn ngại chưa đủ dơ mặt à? Thế nào? Còn định bán tiếp một đứa nữa hả?”
Một câu đã khiến bà ta bốc lửa giận dữ dội, bàn tay run giật giật.
“Cô…”
Cố Mạnh vội kéo bà vào nhà, “Nói ít thôi!”
Lúc bấy giờ mới coi như yên tĩnh.
Hiện giờ Cố Mạnh chẳng còn tôn trọng mẹ mình như trước. Vốn dĩ gã rất tin lời mẹ, nhưng từ lần mẹ Cố lừa gã, bình thường mở miệng thì luôn than nghèo khổ không có một cắc, cuối cùng khi bị lật ra cả đống tiền thì đã khiến Cố Mạnh mất niềm tin vào bà ta.
Bây giờ gã cũng nhìn thấu rồi, mẹ gã khổ cực tích lũy từng đồng như thế là để cho anh cả cưới vợ. Anh cả là con trưởng, sau này sinh con trai mới là cháu đích tôn. Còn gã chỉ là cục cứt trôi sông thôi!
Nghĩ như thế làm Cố Mạnh khó lòng mà tỏ vẻ hòa nhã với mẹ mình, động tác kéo bà vào nhà cũng không nhẹ nhàng. Bà cụ lảo đảo đứng không vững, khóc lóc kể lể với con trai, “Con không nghe thấy sao, vừa nãy con mụ kia dám nói mẹ thành cái thứ…”
Cố Mạnh cũng lười nghe mấy câu này, gã mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói nữa, giải quyết mọi chuyện nhanh nhanh lên.”
Bây giờ gã chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, càng nghĩ lại càng mong chờ cô vợ nhỏ tương lai sẽ dịu dàng yêu thương mình. Có thai là quấn lấy đòi gả cho gã, Cố Mạnh thầm nghĩ chắc đối phương rất yêu mình, yêu đến mức không sao kiềm chế nổi. Sau khi đã thành một gia đình, chẳng phải mình sẽ có tiếng nói và địa vị nhất hay sao?
Bà mẹ lau nước mắt đi vào trong nhà nói chuyện với người ta. Bà ta rất tự tin với kế hoạch, không hề có ý định cho đằng gái một chút sính lễ gì. Chưa nói đến trend sính lễ ba thùng lớn đang lưu hành hiện tại, ngay cả ba hộp nhỏ cũng không góp nổi, thế là bà ta mang một bộ chăn gối ra làm sính lễ. Nhà gái ngồi đối diện thấy vậy thì không vui, bà ta bèn nói ngay: “Dù sao Cố Mạnh không cưới cũng được, để Phương Phương nhà bà tìm người khác đi.”
Trong bụng con gái nhà người ta còn có máu mủ của Cố Mạnh đấy, đi đâu tìm người khác cưới? Nói nghe vô lý hết sức!
Cha mẹ bên gái đành phải tạm thời nhẫn nhịn cho qua cục tức này, không cần sính lễ nữa mà chỉ muốn mau chóng cưới hỏi.
Chuyện này thì dễ rồi, sớm tiễn Cố Mạnh đi thì trong nhà cũng có thể bớt một phần lương thực. Mẹ Cố bàn bạc với nhà gái, chọn giờ lành ngày hoàng đạo, thời gian hôn lễ ấn định vào ba ngày sau sẽ chính thức diễn ra.
Bà ta ngẫm nghĩ thấy chẳng mấy chốc mà trong tay mình lại có bộn tiền, cõi lòng vui vẻ không tả nổi. Nhưng cha Cố lại không vui, ông nằm trên giường bảo: “Để thằng hai về chung vui với em nó đi.”
Cũng coi như là cả nhà đoàn tụ.
Bà Cố không thích nghe những lời này, thấy chồng nói thế thì mặt xụ xuống như cái bị.
“Còn gọi thằng hai đến làm gì? Chia nhà chia gia sản cả rồi.”
“Chia rồi thì nó cũng là người nhà chúng ta!” Cha Cố nói, “Dù thế nào, nó cũng nên góp mặt!”
Bà mẹ cực kỳ không vui, “Bây giờ bản thân nó đã có công việc chính thức gì đâu, còn đòi góp mặt… Nó lại đến đòi cái gì thì ông cho chắc? Ông chi tiền sao?”
Nói đến tiền thì trái tim bà ta rỉ máu, bây giờ lồng ngực vẫn còn hơi đau, nhịn không được lại đào bới chuyện cũ.
“Hồi đó cực khổ như thế, tôi vác cái bụng chửa vượt mặt mà vẫn phải đi lao động, tí nữa thì bán mạng trên đồng. Lúc sinh thằng hai ra, ai cũng nói suýt không cứu nổi tôi nữa rồi, ai cũng bảo nó làm hại tôi…”
Cha Cố ho khan hai tiếng, không kiên nhẫn cắt ngang: “Còn nói ba cái chuyện cũ rích này làm gì?”
Bà vợ vẫn tức tối lẩm bẩm, ghi hết tất cả khổ cực ngày ấy lên đầu Cố Lê.
“Tốt nhất nó đừng vác mặt đến!”
Dù sao bà cũng sẽ không gọi nó đến.
Cha Cố hết cách, hôm sau ông đành phải gọi đứa con cả đến, để hắn đi gọi em mình. Được cái là ông anh cả rất nghe lời, ngay ngày diễn ra hôn lễ của Cố Mạnh thì chạy đến chỗ Cố Lê, đập cửa thùm thụp cả buổi mà không thấy ai ra mở, ngược lại con bò trong cái chuồng bên cạnh đang không ngừng kêu ọ ọ với hắn, kêu nhức cả đầu.
Đi hỏi một vòng mới có người nói: “Thấy Cố Lê và cậu thanh niên trí thức kia vào thành phố với nhau rồi.”
Trong lòng anh cả nhà họ Cố không vui. Ngày em út kết hôn mà Cố Lê lại không hiểu chuyện như thế hả?
Một chuyến vào thành phố chẳng dễ dàng gì, ít nhất phải đến tối mới về tới. Dù người anh cả không vui thế nào thì cũng hết cách, đành phải quay về nhà tìm sự trợ giúp.
Bên kia Cố Lê đang gặp gỡ người lớn nhà cậu thanh niên.
Mẹ cậu bị bệnh, đang nằm trong bệnh viện. Bình thường Cố Lê trầm ổn như núi, vui buồn giận dữ đều không để lộ, không ngờ lần đầu tới gặp bà anh cũng biết lo lắng khẩn trương. Trước khi đến, anh còn dẫn cậu thanh niên nhỏ đi mua không ít đồ, xách đầy hai tay mang vào bệnh viện.
Hoa văn tấm vải này trông rất đẹp, mua cho mẹ hai tấm.
Quả táo này trông cũng ngon đó, mua tiếp.
Thứ này chưa thấy bao giờ, rất mới lạ… Mua!
Cậu thanh niên trí thức nhìn anh chăm chú, sau đó dòm đống đồ trong tay anh, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Người đàn ông điều chỉnh giọng nói, sửa sang lại cổ áo, hỏi: “Cười cái gì thế?”
Đỗ Vân Đình ghé vào vai anh, nũng nịu: “Anh ơi, anh đang dọa mẹ em đó.”
Không giống đến thăm bệnh tí nào, nhìn anh cứ như đến trao sính lễ rước vợ á.
Cố Lê không cảm thấy thế. Bình thường anh không phải là người hay mua sắm gì, vì ngày hôm nay mà anh còn cố ý mua vải rồi đặt may bộ quần áo mới cho mình nữa. Bộ đồ mới này màu lam, nhìn sáng sủa hơn hẳn những bộ đồ đen anh hay mặc, sống lưng người đàn ông thẳng tắp, khí chất nghiêm nghị như cây tùng bách, đẹp trai lịch lãm, cực kỳ ưa nhìn. Lúc cô nhân viên bán hàng thanh toán cho anh, cũng không nhịn được mà liếc mấy lần.
Trước khi bước vào phòng bệnh, Cố Lê dừng lại chỉnh sửa cổ áo lần nữa.
Mẹ cậu thanh niên đang nằm trên giường, vì bị bệnh mà bờ môi bà trắng bệch. Nhưng ngũ quan của bà thì giống cậu thanh niên đến năm sáu phần, đều là kiểu dung mạo trong veo như nước. Lúc bấy giờ có một người ngồi bên cạnh giường bệnh, đang nâng cốc nước bằng sứ giúp bà uống nước.
Mẹ Úc nhìn thấy con trai đầu tiên.
“Hàm Hàm đến à?… Con dẫn ai đến thế kia?”
Đỗ Vân Đình nói: “Là bạn của con, bình thường con hay nhờ anh ấy chăm sóc giúp đỡ.”
Rồi cậu nghiêng đầu nói với người đàn ông: “Anh hai Cố, đây là cha em, còn đây là mẹ em.”
Cố Lê đặt đồ vật trong tay xuống, gọi theo cậu: “Cha, mẹ.”
Đỗ Túng Túng: “…”
Cha Úc, mẹ Úc: “…”
Giề cơ?
May mà Túng Túng nhà ta phản ứng nhanh nhạy, vội vàng bào chữa, “Trong thôn chỗ con, những ai có quan hệ tốt thường hay gọi theo vậy đấy.”
Mẹ Úc có vẻ không hiểu lắm, nhưng bà cũng không để tâm nhiều, thấy con trai hay được anh giúp đỡ bèn gọi bạn già rót cốc nước cho người ta.
“Cậu Cố đúng không? Ông già kia còn ngẩn ra làm gì đấy? Nước ở bên kia kìa!”
Một câu còn chưa nói xong thì Cố Lê đã đứng dậy trước, lễ phép rót nước rồi đưa đến tay mẹ Úc.
“Người uống nước ạ.”
Trong lòng mẹ Úc càng cảm thấy quái lạ khó hiểu.
Bà cầm cốc nước được khách rót cho, nói câu cảm ơn rồi thuận miệng hỏi thăm việc nhà. Lúc nói chuyện, người trẻ tuổi ngồi đối diện luôn giữ sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc, chân dài đặt gọn gàng, thái độ nghiêm chỉnh như đang ngồi nghe lãnh đạo phát biểu. Mẹ Úc nhìn anh, bà luôn cảm thấy khẩn trương thay người đàn ông này, nhịn không được mà liên tục liếc con trai mình.
Sao bạn con nói chuyện nghiêm túc thế?
Mẹ Úc sầu lo, cũng có phải đến cầu hôn con gái nhà tui đâu trời…
Bà không hề biết rằng, đối tượng mà người đàn ông này để mắt đến chính là bé rau xanh tươi non nhà bà, còn anh chính là con heo bự đến ủi đó.
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.