Chương 35
A Lăng
02/05/2023
Trận chiến khốc liệt này kéo dài một ngày một đêm, binh lính hầu hết đều chết vì kiệt sức, chỉ còn lại không đến 300 trong số 5.000 quân. Cơ Hoài Chu mấy lần bị tướng địch giở trò đưa vào hiểm cảnh, nhưng đến cuối, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, hắn sợ rằng Tinh Như sẽ cùng mình chết ở Hàn Sương cốc này.
Sau lưng vang lên tiếng xé gió, Cơ Hoài Chu không kịp suy nghĩ, theo bản năng đẩy Tinh Như ra, lấy thân mình chặn mũi tên.
"Điện hạ —"
Cơ Hoài Chu cứ vậy ngã xuống trước mặt Tinh Như.
Tinh Như sửng sốt một chút, y đỡ lấy Cơ Hoài Chu, nhìn đôi môi của hắn trong nháy mắt đã chuyển sang màu xanh tím, dường như đã hiểu ra điều gì.
“Điện hạ…” Y ôm lấy hắn, khẽ gọi.
"Tinh Như..." Cơ Hoài Chu đưa tay sờ sờ gò má y, mở miệng, tựa hồ còn có lời gì muốn nói, nhưng hắn không còn bao nhiêu sức lực nữa, hai tay nặng trĩu rơi xuống. Tinh Như ôm hắn như thế, sững sờ một lúc lâu mới hoảng hốt hiểu được ý nghĩa của một màn này.
Điện hạ không còn nữa.
Y áp môi lên vầng trán lạnh lẽo của Cơ Hoài Chu, đột nhiên muốn khóc.
Cơ Hoài Chu luôn nói y còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu, nhưng thật ra y cái gì cũng hiểu.
Trong lồng ngực tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi mở ra, lại có thứ gì đó rơi xuống, thanh âm thanh thúy dễ nghe nhưng khiến tim y đau đến vỡ vụn. Nghiệp hỏa đột nhiên bốc cháy sau lưng Tinh Như, Hàn Sương cốc trong nháy mắt biến thành địa ngục Tu La.
Mũi tên đó có độc, ngay cả khi Tinh Như phá vòng vây đưa Cơ Hoài Chu trở lại doanh địa, tính mạng hắn cũng đã ngàn cân treo sợi tóc.
- -------------------------------------------
Giấc mơ dừng lại ở đây.
Dù biết rằng điện hạ cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, nhưng Tinh Như vẫn không khỏi hoảng sợ vì những gì mình thấy trong giấc mơ.
Mãi một lúc lâu sau, hô hấp của y mới dần bình tĩnh trở lại, Tinh Như chậm rãi mở mắt ra, màn che vàng nhạt đập vào mắt y. Màn che trước mắt nhìn rất quen thuộc, nhưng y mới vừa trong mộng tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ mơ hồ hồ, thật sự không biết mình đang ở đâu.
Y đưa mắt nhìn lên, phát hiện trên màn treo một bức tranh. Bức tranh ấy vẽ một con chim nhỏ mập mạp tròn vo, chính là bộ dáng của y khi còn bé. Tinh Như muốn giơ tay chạm một chút, trên người lại không chút sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên nhìn nó, mỉm cười một lúc lâu.
Y dường như biết đây là nơi nào.
Mùi di hương ngọt ngào chậm rãi tản ra trong Vong Ưu cung, y hơi nghiêng đầu liền thấy Phong Uyên mặc áo bào đen đang yên lặng ngồi trước trường án, trên bàn bày một bàn cờ, khổng tước trên bình phong hôm nay cũng đã đổi tư thế khác, lông đuôi xòe ra càng diễm lệ.
Phong Uyên nghe được trên giường có động tĩnh, cũng không quay đầu lại, hỏi Tinh Như: "Mộng chướng Vô Tình Hải trên người ngươi vì sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Đêm hôm đó, hắn như ma xui quỷ khiến ôm lấy tiểu yêu thú này một đường trở về Vong Ưu cung, vốn tưởng y ngày hôm sau nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng y lại hôn mê đến tận chạng vạng ngày thứ hai. Hắn duỗi tay muốn đánh thức Tinh Như, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã thấy thất khiếu y bắt đầu chảy máu, bất quá chỉ trong nháy mắt, máu đỏ tươi đã thấm đẫm khăn trải giường.
Tay Phong Uyên ngừng giữa không trung, sau đó hắn phát hiện đầu ngón tay mình thế nhưng đang run rẩy.
Điều này thật nực cười, Phong Uyên thượng thần, người từng đứng đầu thiên địa, thế mà có ngày vì một tiểu yêu thú chảy máu quá nhiều mà run tay. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nó có thể khiến Mộng Xu bọn họ cười suốt mấy năm.
Một tiếng thở dài vang vọng trong Vong Ưu cung, hắn cúi xuống, đặt ngón tay lên trán Tinh Như. Trên người Tập Cốc mặc dù cũng có mộng chướng, nhưng mỗi lần phát tác, hắn nhiều nhất chỉ là ở trong mộng kêu rên vài tiếng, không có nghiêm trọng như tiểu yêu thú trước mặt, hơn nữa thần hồn của y thế mà cũng tổn hại.
Phong Uyên có chút tức giận nghĩ, sao y có thể biến mình thành bộ dạng này. Trong tay hắn không còn tỉnh mộng quả nào khác, chỉ có thể đem thần hồn của y ổn định lại một chút.
Đêm qua Phong Uyên canh giữ ở bên giường, suốt đêm không chợp mắt, thỉnh thoảng lại giơ tay lau chút máu thấm ra từ khóe mắt Tinh Như. Phong Uyên mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng cũng không nhớ rõ mình đã từng trải qua ở đâu.
Tinh Như nhìn hắn một cái, từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi nói: "Có lẽ là do năm đó làm bậy quá nhiều đi."
“Ồ?” Phong Uyên thả quân cờ trong tay xuống, tùy ý nói: “Nói một chút ta nghe.”
Ngoài cửa sổ, Đỗ Hành thảo mọc rất tốt, đổ lên cửa sổ vài cái bóng nghiêng nghiêng, minh châu treo cao, dưới tấm màn vàng nhạt rũ xuống một hàng tua rua, Tinh Như ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ mập mạp trên màn giường, thời gian trong mắt y lùi về trăm năm trước.
Đó là năm Gia Bình thứ sáu, ngày mười lăm tháng mười hai âm lịch.
Một trận tuyết rơi dày đặc kéo dài ba ngày ba đêm, thiên địa mênh mông, mặt hồ đóng băng ngàn dặm. Khi bão tuyết bắt đầu, y ngồi ở tháp trên cao, Trọng Minh điểu bay lượn trên đầu. Hôm nay là sinh nhật của điện hạ, hắn đã ở Lan Tháp 76 năm.
Đã đến lúc y đưa điện hạ về rồi.
Nghiệp hỏa từ dưới chân y không ngừng bốc lên, lướt qua cánh đồng tuyết mênh mông, đến bên dưới Lan Tháp, cấm chế năm xưa Khổ Tế đại sư lưu lại, nay đã trở thành một đạo quang ảnh hư hư ảo hảo, không cách nào ngăn cản y. Bọn họ sẽ không cho Tinh Như nhìn thấy điện hạ, vậy y liền liều mạng mình xông vào.
Bất kể người còn sống hay đã chết, y đều phải đưa điện hạ về nhà.
Tinh Như lặng lẽ đứng giữa nghiệp hỏa phừng phừng, gió rít bên tai, thổi tung kiện áo trắng như tuyết, ngọn lửa theo gió dâng cao, càng lúc càng cao, đỏ rực hừng hừng như làn sóng khổng lổ, cuồn cuộn mang theo vô số bướm xám vỗ cánh trên mặt đất, những con bướm đó theo gió bay lên, bay đến tận Cửu Trọng Thiên.
Cuối cùng, y đến dưới Lan Tháp. Nghiệp hỏa bao trùm ngôi chùa đã tồn tại hơn 300 năm, trụ gỗ bốn phía bị lửa thiêu rụi phát ra tiếng lách tách, lửa cháy thật lâu, mang theo một loại hơi thở hủ bại nào đó.
Tinh Như đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trên trời, hôm nay y quần áo chỉnh tề, chải tóc gọn gàng, chỉ chờ điện hạ lần nữa xuất hiện trước mặt y.
Nhưng điện hạ không hề xuất hiện.
Chỉ có một tăng nhân quần áo rách rưới chậm rãi đi ra khỏi tháp, vẻ mặt từ bi, nhàn nhạt nói cho y biết, điện hạ từ lâu đã không còn nữa.
Sau lưng vang lên tiếng xé gió, Cơ Hoài Chu không kịp suy nghĩ, theo bản năng đẩy Tinh Như ra, lấy thân mình chặn mũi tên.
"Điện hạ —"
Cơ Hoài Chu cứ vậy ngã xuống trước mặt Tinh Như.
Tinh Như sửng sốt một chút, y đỡ lấy Cơ Hoài Chu, nhìn đôi môi của hắn trong nháy mắt đã chuyển sang màu xanh tím, dường như đã hiểu ra điều gì.
“Điện hạ…” Y ôm lấy hắn, khẽ gọi.
"Tinh Như..." Cơ Hoài Chu đưa tay sờ sờ gò má y, mở miệng, tựa hồ còn có lời gì muốn nói, nhưng hắn không còn bao nhiêu sức lực nữa, hai tay nặng trĩu rơi xuống. Tinh Như ôm hắn như thế, sững sờ một lúc lâu mới hoảng hốt hiểu được ý nghĩa của một màn này.
Điện hạ không còn nữa.
Y áp môi lên vầng trán lạnh lẽo của Cơ Hoài Chu, đột nhiên muốn khóc.
Cơ Hoài Chu luôn nói y còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu, nhưng thật ra y cái gì cũng hiểu.
Trong lồng ngực tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi mở ra, lại có thứ gì đó rơi xuống, thanh âm thanh thúy dễ nghe nhưng khiến tim y đau đến vỡ vụn. Nghiệp hỏa đột nhiên bốc cháy sau lưng Tinh Như, Hàn Sương cốc trong nháy mắt biến thành địa ngục Tu La.
Mũi tên đó có độc, ngay cả khi Tinh Như phá vòng vây đưa Cơ Hoài Chu trở lại doanh địa, tính mạng hắn cũng đã ngàn cân treo sợi tóc.
- -------------------------------------------
Giấc mơ dừng lại ở đây.
Dù biết rằng điện hạ cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, nhưng Tinh Như vẫn không khỏi hoảng sợ vì những gì mình thấy trong giấc mơ.
Mãi một lúc lâu sau, hô hấp của y mới dần bình tĩnh trở lại, Tinh Như chậm rãi mở mắt ra, màn che vàng nhạt đập vào mắt y. Màn che trước mắt nhìn rất quen thuộc, nhưng y mới vừa trong mộng tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ mơ hồ hồ, thật sự không biết mình đang ở đâu.
Y đưa mắt nhìn lên, phát hiện trên màn treo một bức tranh. Bức tranh ấy vẽ một con chim nhỏ mập mạp tròn vo, chính là bộ dáng của y khi còn bé. Tinh Như muốn giơ tay chạm một chút, trên người lại không chút sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên nhìn nó, mỉm cười một lúc lâu.
Y dường như biết đây là nơi nào.
Mùi di hương ngọt ngào chậm rãi tản ra trong Vong Ưu cung, y hơi nghiêng đầu liền thấy Phong Uyên mặc áo bào đen đang yên lặng ngồi trước trường án, trên bàn bày một bàn cờ, khổng tước trên bình phong hôm nay cũng đã đổi tư thế khác, lông đuôi xòe ra càng diễm lệ.
Phong Uyên nghe được trên giường có động tĩnh, cũng không quay đầu lại, hỏi Tinh Như: "Mộng chướng Vô Tình Hải trên người ngươi vì sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Đêm hôm đó, hắn như ma xui quỷ khiến ôm lấy tiểu yêu thú này một đường trở về Vong Ưu cung, vốn tưởng y ngày hôm sau nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng y lại hôn mê đến tận chạng vạng ngày thứ hai. Hắn duỗi tay muốn đánh thức Tinh Như, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã thấy thất khiếu y bắt đầu chảy máu, bất quá chỉ trong nháy mắt, máu đỏ tươi đã thấm đẫm khăn trải giường.
Tay Phong Uyên ngừng giữa không trung, sau đó hắn phát hiện đầu ngón tay mình thế nhưng đang run rẩy.
Điều này thật nực cười, Phong Uyên thượng thần, người từng đứng đầu thiên địa, thế mà có ngày vì một tiểu yêu thú chảy máu quá nhiều mà run tay. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nó có thể khiến Mộng Xu bọn họ cười suốt mấy năm.
Một tiếng thở dài vang vọng trong Vong Ưu cung, hắn cúi xuống, đặt ngón tay lên trán Tinh Như. Trên người Tập Cốc mặc dù cũng có mộng chướng, nhưng mỗi lần phát tác, hắn nhiều nhất chỉ là ở trong mộng kêu rên vài tiếng, không có nghiêm trọng như tiểu yêu thú trước mặt, hơn nữa thần hồn của y thế mà cũng tổn hại.
Phong Uyên có chút tức giận nghĩ, sao y có thể biến mình thành bộ dạng này. Trong tay hắn không còn tỉnh mộng quả nào khác, chỉ có thể đem thần hồn của y ổn định lại một chút.
Đêm qua Phong Uyên canh giữ ở bên giường, suốt đêm không chợp mắt, thỉnh thoảng lại giơ tay lau chút máu thấm ra từ khóe mắt Tinh Như. Phong Uyên mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng cũng không nhớ rõ mình đã từng trải qua ở đâu.
Tinh Như nhìn hắn một cái, từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi nói: "Có lẽ là do năm đó làm bậy quá nhiều đi."
“Ồ?” Phong Uyên thả quân cờ trong tay xuống, tùy ý nói: “Nói một chút ta nghe.”
Ngoài cửa sổ, Đỗ Hành thảo mọc rất tốt, đổ lên cửa sổ vài cái bóng nghiêng nghiêng, minh châu treo cao, dưới tấm màn vàng nhạt rũ xuống một hàng tua rua, Tinh Như ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ mập mạp trên màn giường, thời gian trong mắt y lùi về trăm năm trước.
Đó là năm Gia Bình thứ sáu, ngày mười lăm tháng mười hai âm lịch.
Một trận tuyết rơi dày đặc kéo dài ba ngày ba đêm, thiên địa mênh mông, mặt hồ đóng băng ngàn dặm. Khi bão tuyết bắt đầu, y ngồi ở tháp trên cao, Trọng Minh điểu bay lượn trên đầu. Hôm nay là sinh nhật của điện hạ, hắn đã ở Lan Tháp 76 năm.
Đã đến lúc y đưa điện hạ về rồi.
Nghiệp hỏa từ dưới chân y không ngừng bốc lên, lướt qua cánh đồng tuyết mênh mông, đến bên dưới Lan Tháp, cấm chế năm xưa Khổ Tế đại sư lưu lại, nay đã trở thành một đạo quang ảnh hư hư ảo hảo, không cách nào ngăn cản y. Bọn họ sẽ không cho Tinh Như nhìn thấy điện hạ, vậy y liền liều mạng mình xông vào.
Bất kể người còn sống hay đã chết, y đều phải đưa điện hạ về nhà.
Tinh Như lặng lẽ đứng giữa nghiệp hỏa phừng phừng, gió rít bên tai, thổi tung kiện áo trắng như tuyết, ngọn lửa theo gió dâng cao, càng lúc càng cao, đỏ rực hừng hừng như làn sóng khổng lổ, cuồn cuộn mang theo vô số bướm xám vỗ cánh trên mặt đất, những con bướm đó theo gió bay lên, bay đến tận Cửu Trọng Thiên.
Cuối cùng, y đến dưới Lan Tháp. Nghiệp hỏa bao trùm ngôi chùa đã tồn tại hơn 300 năm, trụ gỗ bốn phía bị lửa thiêu rụi phát ra tiếng lách tách, lửa cháy thật lâu, mang theo một loại hơi thở hủ bại nào đó.
Tinh Như đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trên trời, hôm nay y quần áo chỉnh tề, chải tóc gọn gàng, chỉ chờ điện hạ lần nữa xuất hiện trước mặt y.
Nhưng điện hạ không hề xuất hiện.
Chỉ có một tăng nhân quần áo rách rưới chậm rãi đi ra khỏi tháp, vẻ mặt từ bi, nhàn nhạt nói cho y biết, điện hạ từ lâu đã không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.