Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]
Chương 77: Không Biết Đủ
Bút Mặc Đạo Bất Tẫn Tình Thâm
06/02/2023
"Nàng thế nào rồi?" Mộ Dung Nhan lo lắng hỏi Lâm Toàn thay Lãnh Lam Ca bắt mạch.
"Thái tử phi nương nương nàng... hẳn là cảm xúc bất ổn, khí huyết công tâm, mới dẫn đến hôn mê... " Lâm Toàn trầm ngâm một lát, nhẹ giọng trả lời.
"Tại sao lại khí huyết công tâm?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Cái này... Tiểu nhân không dám phỏng đoán lung tung, có lẽ... Có lẽ là bị cái gì kích thích." Lâm Toàn cẩn thận trả lời.
Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca yếu đuối không thể tả, không khỏi nắm chặt song quyền, là ai đã hại ngươi như thế? Là Mộ Dung Huyền sao?
"Chữa khỏi cho nàng, nhất định phải chữa khỏi cho nàng." Mộ Dung Nhan cắn răng ra lệnh nói.
"Rõ." Lâm Toàn vội vàng cúi đầu đáp ứng, nhưng không khỏi ở trong lòng đánh trống nói, vì sao Vương gia lại khẩn trương với nàng như vậy? Thậm chí một chút không để ý thúc tẩu hiềm khích, lại tự mình ôm nàng lên giường, lần trước ở Tề vương phủ cũng là như thế, nương nương cũng không chút tránh hiềm nghi trước mặt mọi người giúp Tương Vương lau máu, như vậy. Vị Thái tử phi này cùng Tương vương điện hạ rốt cuộc có quan hệ gì?
Mộ Dung Nhan xoay người rời đi, đến phòng binh khí lấy ngân thương của mình, sai người dắt một con bạch mã.
"Ngươi muốn làm gì?!" Sở Hạ Đề ở sau lưng Mộ Dung Nhan lớn tiếng hô, trong lòng tràn đầy chua xót.
"Ta.. Ta muốn đi giết Mộ Dung Huyền!" Mộ Dung Nhan không có xoay người, tay nàng nắm chặt ngân thương, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.
"Ngươi thậm chí không biết phát sinh chuyện gì! Liền không giải thích được đi giết huynh?!" Trong lòng Sở Hạ Đề cực kỳ khổ sở, mỗi lần Lãnh Lam Ca vừa xuất hiện, nàng ấy liền choáng váng đầu óc, đem toàn bộ những lời nói với mình ném ra sau đầu.
"Không phải ngươi nói muốn cùng ta đi Ung Châu, cái gì cũng không quản, vui vẻ sinh hoạt sao... Tại sao những gì ngươi vừa nói, đều đã quên?" Sở Hạ Đề sâu kín nói.
Mộ Dung Nhan bỗng nhiên xoay người, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói, "Nhưng mà... Tiểu Đề... Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Nhưng ngươi còn không bỏ xuống được nàng ta?" Sở Hạ Đề rũ con ngươi xuống, trong mắt phiếm lệ.
"Tiểu Đề... Không phải như thế... Việc này không liên quan đến tình cảm nam nữ..." Mộ Dung Nhan cảm thấy mình cực kỳ thống khổ, nàng không biết làm thế nào mới có thể lưỡng toàn.
"Ngươi không thể đi." Sở Hạ Đề ngắt lời, thanh âm kiên định.
"Tiểu Đề, ta nuốt không trôi cơn giận này... Nàng ấy rõ ràng không hề làm sai gì cả..." Mộ Dung Nhan bừng bừng nói.
"Được, vậy ngươi đi đi, chỉ cần ngươi dám đi ra khỏi vương phủ này, ta liền đi giết nàng." Sở Hạ Đề giương mắt lên, bình tĩnh nói.
"Ngươi.. Ngươi!" Mộ Dung Nhan gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, tức giận đến cả người run rẩy, ngay cả lời cũng nói không hết.
"Làm sao, nếu như ta giết nàng, ngươi sẽ bởi vì nàng giết ta sao?" Sở Hạ Đề không chút sợ hãi chống lại đôi mắt Mộ Dung Nhan, thẳng thắn hỏi.
Mộ Dung Nhan không nói một lời nhìn Sở Hạ Đề, thật lâu sau, đem ngân thương trong tay nặng nề cắm vào trong gạch cứng rắn, trầm thấp nói, "Sở Hạ Đề, vì sao ngươi luôn thích hỏi loại vấn đề vô nghĩa này??"
"Ha ha, ngươi không tin ta sẽ đi giết nàng, hay là không dám nói ngươi sẽ giết ta?" Sở Hạ Đề thương tâm muốn chết cười lạnh nói.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, vì sao mỗi lần Sở Hạ Đề đều phải nói ra hoặc làm ra loại ngôn từ cùng hành vi cực đoan này để kích thích chính mình.
"Có lẽ nàng ấy có một câu nói đúng, ngươi đúng là một tên lừa đảo, ngươi rõ ràng đã nói muốn đem toàn bộ trái tim này cho ta! Vì sao trong này vẫn luôn chứa đựng nữ nhân khác?" Sở Hạ Đề tiến lên một bước, túm lấy áo choàng trước ngực Mộ Dung Nhan, bi thương nói, "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!".
"Tiểu Đề, ngươi bình tĩnh một chút... Ngươi muốn ta làm sao, ta liền làm theo là được rồi!" Mộ Dung Nhan hốt hoảng nói, nàng thật sự không đành lòng nhìn Sở Hạ Đề bi thương khổ sở như thế.
Sở Hạ Đề ở trong ngực Mộ Dung Nhan nức nở một hồi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ngước mắt hỏi, "Ngươi thật sự sẽ nghe lời ta sao?"
Mộ Dung Nhan nặng nề gật gật đầu, nàng là thê tử của mình, chính mình phải nghe lời nàng mới đúng.
"Vậy ngươi hiện tại trở về điện nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần làm." Sở Hạ Đề nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ngữ khí không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Nhan hơi quay đầu nhìn sương phòng Lãnh Lam Ca nằm, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nhưng vẫn nghe lời bước vào tẩm điện của mình.
Mà Sở Hạ Đề âm thầm hít sâu một hơi, liền đi vào sương phòng lãnh Lam Ca.
"Công chúa điện hạ..." Lâm Toàn đang châm cứu cho Lãnh Lam Ca, nhìn thấy Sở Hạ Đề một mình đẩy cửa mà vào, hơi có chút kinh ngạc.
"Tình hình của nàng như thế nào?" Sở Hạ Đề nhàn nhạt hỏi.
"Thái tử phi nương nương mắc phải tâm bệnh, trong lòng tích tụ lâu ngày gây ra, tiểu nhân kỳ thật cũng là trị tiêu không trị gốc, lần này mặc dù tạm thời không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng nếu là ngày sau khúc mắc vẫn không giải, không có cách nào hảo hảo điều trị... sợ là... sợ là..." Lâm Toàn thành thành thật thật đem tất cả sự thật thổ lộ cho Sở Hạ Đề nghe xong.
"Vương gia có biết việc này không?" Sở Hạ Đề trên mặt hơi cả kinh, mở miệng hỏi.
"Cái này... Tiểu nhân còn chưa kịp báo cho Vương gia biết." Lâm Toàn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt thê mỹ của Lãnh Lam Ca, trầm ngâm một lúc lâu, mang theo giọng điệu không thể cãi lại nói với Lâm Toàn, "Chuyện này ngoại trừ ta, ai cũng không được nói."
"Rõ" Lâm Toàn vội vàng đáp, kỳ thật mình cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nếu như làm xong rồi, trước hết lui ra đi, ta sẽ nhìn nàng." Sở Hạ Đề lại nói.
"Vâng." Lâm Toàn thu thập xong rương thuốc của mình, liền rón rén lui ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, Lãnh Lam Ca mới lặng lẽ tỉnh lại, nàng gian nan mở hai mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, liền cuống quít ngồi dậy.
"Ngươi tỉnh lại rồi." Thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng.
Lãnh Lam Ca ngước mắt lên, đối diện với dung nhan xinh đẹp sáng ngời kia.
Sở Hạ Đề từ chỗ ngồi đứng lên, di chuyển đến trước người Lãnh Lam Ca, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi cảm giác thế nào rồi?"
Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, hỏi, "Vì sao ta lại ở chỗ này?"
"Câu nói này, ta nên hỏi ngươi mới đúng." Sở Hạ Đề nói, trong thanh âm nghe không ra hỉ nộ.
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, đột nhiên xốc chăn lên, xuống giường, lảo đảo muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm bóng lưng lung lay sắp đổ của Lãnh Lam Ca hỏi.
"Tóm lại, không thể ở lại chỗ này." Lãnh Lam Ca cố hết sức nói.
"Ngốc Tử là ai?" Sở Hạ Đề đột nhiên hỏi, "Lúc ngươi hôn mê vẫn gọi."
Lãnh Lam Ca cả người run lên, tay đặt cửa cứng đờ, thật lâu không nói gì.
"Là nàng, đúng không?"
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, vẫn không nói một lời.
"Ôi, ngươi rõ ràng đã thành hôn sinh hài tử, tương lai không lâu cũng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng vì sao ngươi còn không biết đủ?" Sở Hạ Đề vừa nghĩ tới bộ dáng đêm qua Mộ Dung Nhan khẩn trương với nàng như vậy, trong lòng liền một mảnh chua xót, "Ngươi cũng biết, ta đã từ bỏ hết thảy, không ngại nàng là địch nhân, không ngại nàng là nữ tử, không ngại cả đời cũng không có hài nhi, coi trời bằng vung, chẳng qua là vì muốn có toàn bộ nàng, nhưng vì sao... ngươi còn không chịu buông nàng xuống?"
Lãnh Lam Ca chậm rãi xoay người, chống lại con ngươi Sở Hạ Đề, nàng chưa từng thấy qua nữ tử nào lại trực tiếp lớn mật thẳng thắn tâm ý của mình như vậy. Một lát sau, nàng bình thản mở miệng nói, "Ngươi lo lắng nhiều rồi, đừng nói nàng là nữ tử, cho dù nàng là nam tử, bổn cung cùng nàng cũng tuyệt đối không thể."
Lãnh Lam Ca dừng một chút, rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ nhưng kiên quyết, giống như đang nói với Sở Hạ Đề, cũng giống như đang nói với mình, "Ngươi yên tâm, bổn cung còn biết lễ nghĩa liêm sỉ như thế nào, đời này kiếp này, bổn cung đều là hoàng tẩu của nàng, cũng chỉ là hoàng tẩu của nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chút hành động nào bỏ qua luân thường đạo lý. "
Ta thật là khờ, ta thế nhưng còn xa vời cầu gặp lại ngươi một lần, nhưng ngươi đã sớm không còn là Thất điện hạ lúc trước... Mà ta, cũng đã sớm không còn là Lãnh Lam Ca lúc trước...
"Nếu ngươi thật sự có thể làm được như ngươi nói, thực sự buông xuống, đối với chính ngươi... cũng tốt."
Trong mắt Sở Hạ Đề nhanh chóng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói, tâm bệnh của nàng đơn giản chỉ là hai loại giải pháp, nếu không triệt để buông Mộ Dung Nhan xuống, nếu không lại có được Mộ Dung Nhan.
Nhưng là chỉ có duy nhất Đầu gỗ, tuyệt đối không thể nhường ra ngoài.
"Ngươi nói xong chưa? Nếu như nói xong, Bổn cung liền muốn rời đi." Sắc mặt Lãnh Lam Ca như bao phủ một tầng sương mỏng, lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn đi nơi nào?"
"Hành tung của bổn cung, không cần phải báo cáo với công chúa Hung Nô đi." Lãnh Lam Ca nhíu chặt mày, trong mắt nổi lên tầng tầng tức giận.
Chẳng lẽ bởi vì ngươi là công chúa, có thể sống như vậy muốn làm gì thì làm sao? Muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm, muốn ở cùng một chỗ với người mình thích liền ở cùng một chỗ với nàng, muốn đi đâu thì có thể đi đâu... Ngươi nói ta không biết đủ?
Rõ ràng là ngươi đang ở trong phúc không biết phúc!
Ngươi có tất cả những thứ ta luôn mơ ước, tôn nghiêm, người yêu, tự do... Nhưng kết quả, ngươi lại nói ta không biết đủ?
Ta sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ? Ngươi có biết vì chuyện này ta sẽ phải trả cái giá gì?! Tôn quý? Ha ha, ta bất quá chỉ là người có thân thể mặc cho người khác ức hiếp đáng thương mà thôi...
Mà ngươi, từ lúc sinh ra đã cao quý vô song, không cần nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, không cần bị bất luận kẻ nào uy hiếp, không ai có thể ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, ngươi vì sao còn không biết đủ?!
Nghĩ tới đây, Lãnh Lam Ca lại cảm thấy ngực một trận khí huyết tuôn ra, hô hấp không thông, sắc mặt trắng bệch che ngực của mình, khó khăn thở hổn hển.
"Ngươi không sao chứ?" Sở Hạ Đề thấy thế, trong lòng cả kinh, cuống quít đi lên trước muốn đỡ lãnh Lam Ca lung lay sắp đổ, lại bị nàng đưa tay hất ra.
Sở Hạ Đề sửng sốt, tay cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối xử với mình như vậy.
Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lên bén nhọn, "Thái tử giá lâm!"
Lãnh Lam Ca vừa nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, cả người nhịn không được run rẩy.
Sở Hạ Đề đem thần sắc trên mặt Lãnh Lam Ca thu hết vào đáy mắt, trong lòng bất ngờ hiểu được, thì ra... Nàng là sợ Mộ Dung Huyền... Nhưng họ không phải là phu thê sao? Mộ Dung Huyền kia ở trước mặt người khác đối với nàng cũng rất tốt mà, vì sao nàng lại sợ hãi như vậy?
Mộ Dung Nhan ở trong tẩm điện nôn nóng bất an đi tới đi lui, tâm loạn như ma, đứng ngồi không yên.
Thực sự rất muốn đi xem nàng, nhưng Tiểu Đề nhất định sẽ không vui... nàng lại phản cảm với mình như vậy, nếu như nhìn thấy ta... Có thể hay không tình hình càng tệ hơn?
Mộ Dung Nhan trong lòng rối rắm vạn phần, nhiều lần tay mình vừa mới đặt cửa, lại giống như xúc hỏa nóng lập tức thu về.
Nàng muốn gặp Lãnh Lam Ca, nhưng lại không dám đi gặp.
Lúc này, chợt nghe trong đình viện truyền đến tiếng kêu 'Thái tử giá lâm', Mộ Dung Nhan mi tâm nhíu lại, theo bản năng liền đẩy cửa điện ra, tức giận đùng đùng bước ra ngoài điện.
Chính mình còn chưa đi tìm hắn tính sổ, hắn cư nhiên tự mình đưa tới cửa!
Mộ Dung Nhan nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm hoàng huynh từng là ca ca thân cận nhất của mình, từng để cho mình vì hắn mà chết cũng cam nguyện.
"Hoàng tẩu ngươi đang ở đâu?" Mộ Dung Huyền trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, lửa giận trong mắt bốc lên thiêu đốt.
Cũng là bởi vì ngươi còn sống, cho nên nàng mới vẫn không chịu tiếp nhận ta!
Văn của ngươi không bằng ta, võ không bằng ta, địa vị không bằng ta, khí khái cũng không bằng ta, đơn giản chính là nhanh chân hơn ta lên sớm hơn một bước quen biết nàng! Ngươi dựa vào cái gì chiếm cứ lòng của nàng không đi?!
"Là ngươi làm thương tổn nàng sao?" Mộ Dung Nhan không chút sợ hãi, oán hận hỏi.
"Thương tổn?" Mộ Dung Huyền còn không biết chuyện Lãnh Lam Ca hộc máu hôn mê, cho rằng Mộ Dung Nhan hỏi chính là chuyện mình yêu cầu Lãnh Lam Ca thị tẩm, lập tức rốt cuộc không nhịn được lửa giận trong lòng, rút ra bội kiếm bên hông, liền muốn hướng Mộ Dung Nhan vung tới.
"Đủ rồi." Lãnh Lam Ca đẩy cửa đi ra, chậm rãi đi tới trước người Mộ Dung Huyền, rũ mắt nhẹ giọng nói, "Chuyện hôm nay, sai đều ở thiếp thân, làm cho điện hạ mất hứng thú, thỉnh điện hạ trách phạt.
"Ngươi quả nhiên ở đây.. ngươi với hắn.. Có phải là đã.. đã.." Mộ Dung Huyền đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thái tử phi vẫn luôn ở cùng một chỗ với bổn cung, Thái tử điện hạ có phải suy nghĩ nhiều rồi không, ngược lại điện hạ thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, chẳng những không thông cảm cho nỗi khổ tâm của nương nương, còn vu khống thê tử của mình cùng trượng phu bổn cung như vậy, cũng khó trách làm nương nương buồn lòng." Sở Hạ Đề cũng đi ra, mang theo nồng đậm không vui cùng trào phúng, lạnh lùng nói.
Lãnh Lam Ca trong nháy mắt nghe Sở Hạ Đề nói ra Mộ Dung Nhan là trượng phu của nàng, vẫn nhịn không được cả người run lên, trong lòng dâng lên trăm loại tư vị.
Mộ Dung Huyền đánh giá Mộ Dung Nhan qua lại, Lãnh Lam Ca cùng Sở Hạ Đề ba người, thật lâu sau, mới lên tiếng với Mộ Dung Nhan, "Vết thương của ngươi hẳn đã dưỡng tốt, thân là Vương gia Đại Yên, mau chóng đến nơi đất phong của mình đi. "Nói xong, Mộ Dung Huyền liền thu kiếm vào vỏ, một tay ôm ngang Lãnh Lam Ca đơn bạc như giấy, liền không quay đầu lại rời khỏi Tương vương phủ.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộ Dung Huyền ôm Lãnh Lam Ca rời đi, nhịn không được muốn xông lên ngăn cản bọn họ, nhưng chung quy một bước cũng không có bước ra, một bước cũng không có.
Đúng rồi, chính mình cũng nên đi, đã đến lúc rời khỏi giấc mộng cũ thương thành này...
Lãnh Lam Ca không giãy dụa chút nào, chỉ hơi ngước mắt hướng về phía Mộ Dung Nhan đầy tuyết trên người nở lên một tia ý cười khó hiểu.
Ngoái đầu nhìn lại, một tia lạnh hương xa, thệ tuyết sâu, ý cười cạn.
Nếu có kiếp sau, chớ gặp nhau.
"Thái tử phi nương nương nàng... hẳn là cảm xúc bất ổn, khí huyết công tâm, mới dẫn đến hôn mê... " Lâm Toàn trầm ngâm một lát, nhẹ giọng trả lời.
"Tại sao lại khí huyết công tâm?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Cái này... Tiểu nhân không dám phỏng đoán lung tung, có lẽ... Có lẽ là bị cái gì kích thích." Lâm Toàn cẩn thận trả lời.
Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca yếu đuối không thể tả, không khỏi nắm chặt song quyền, là ai đã hại ngươi như thế? Là Mộ Dung Huyền sao?
"Chữa khỏi cho nàng, nhất định phải chữa khỏi cho nàng." Mộ Dung Nhan cắn răng ra lệnh nói.
"Rõ." Lâm Toàn vội vàng cúi đầu đáp ứng, nhưng không khỏi ở trong lòng đánh trống nói, vì sao Vương gia lại khẩn trương với nàng như vậy? Thậm chí một chút không để ý thúc tẩu hiềm khích, lại tự mình ôm nàng lên giường, lần trước ở Tề vương phủ cũng là như thế, nương nương cũng không chút tránh hiềm nghi trước mặt mọi người giúp Tương Vương lau máu, như vậy. Vị Thái tử phi này cùng Tương vương điện hạ rốt cuộc có quan hệ gì?
Mộ Dung Nhan xoay người rời đi, đến phòng binh khí lấy ngân thương của mình, sai người dắt một con bạch mã.
"Ngươi muốn làm gì?!" Sở Hạ Đề ở sau lưng Mộ Dung Nhan lớn tiếng hô, trong lòng tràn đầy chua xót.
"Ta.. Ta muốn đi giết Mộ Dung Huyền!" Mộ Dung Nhan không có xoay người, tay nàng nắm chặt ngân thương, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.
"Ngươi thậm chí không biết phát sinh chuyện gì! Liền không giải thích được đi giết huynh?!" Trong lòng Sở Hạ Đề cực kỳ khổ sở, mỗi lần Lãnh Lam Ca vừa xuất hiện, nàng ấy liền choáng váng đầu óc, đem toàn bộ những lời nói với mình ném ra sau đầu.
"Không phải ngươi nói muốn cùng ta đi Ung Châu, cái gì cũng không quản, vui vẻ sinh hoạt sao... Tại sao những gì ngươi vừa nói, đều đã quên?" Sở Hạ Đề sâu kín nói.
Mộ Dung Nhan bỗng nhiên xoay người, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói, "Nhưng mà... Tiểu Đề... Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Nhưng ngươi còn không bỏ xuống được nàng ta?" Sở Hạ Đề rũ con ngươi xuống, trong mắt phiếm lệ.
"Tiểu Đề... Không phải như thế... Việc này không liên quan đến tình cảm nam nữ..." Mộ Dung Nhan cảm thấy mình cực kỳ thống khổ, nàng không biết làm thế nào mới có thể lưỡng toàn.
"Ngươi không thể đi." Sở Hạ Đề ngắt lời, thanh âm kiên định.
"Tiểu Đề, ta nuốt không trôi cơn giận này... Nàng ấy rõ ràng không hề làm sai gì cả..." Mộ Dung Nhan bừng bừng nói.
"Được, vậy ngươi đi đi, chỉ cần ngươi dám đi ra khỏi vương phủ này, ta liền đi giết nàng." Sở Hạ Đề giương mắt lên, bình tĩnh nói.
"Ngươi.. Ngươi!" Mộ Dung Nhan gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, tức giận đến cả người run rẩy, ngay cả lời cũng nói không hết.
"Làm sao, nếu như ta giết nàng, ngươi sẽ bởi vì nàng giết ta sao?" Sở Hạ Đề không chút sợ hãi chống lại đôi mắt Mộ Dung Nhan, thẳng thắn hỏi.
Mộ Dung Nhan không nói một lời nhìn Sở Hạ Đề, thật lâu sau, đem ngân thương trong tay nặng nề cắm vào trong gạch cứng rắn, trầm thấp nói, "Sở Hạ Đề, vì sao ngươi luôn thích hỏi loại vấn đề vô nghĩa này??"
"Ha ha, ngươi không tin ta sẽ đi giết nàng, hay là không dám nói ngươi sẽ giết ta?" Sở Hạ Đề thương tâm muốn chết cười lạnh nói.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, vì sao mỗi lần Sở Hạ Đề đều phải nói ra hoặc làm ra loại ngôn từ cùng hành vi cực đoan này để kích thích chính mình.
"Có lẽ nàng ấy có một câu nói đúng, ngươi đúng là một tên lừa đảo, ngươi rõ ràng đã nói muốn đem toàn bộ trái tim này cho ta! Vì sao trong này vẫn luôn chứa đựng nữ nhân khác?" Sở Hạ Đề tiến lên một bước, túm lấy áo choàng trước ngực Mộ Dung Nhan, bi thương nói, "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!".
"Tiểu Đề, ngươi bình tĩnh một chút... Ngươi muốn ta làm sao, ta liền làm theo là được rồi!" Mộ Dung Nhan hốt hoảng nói, nàng thật sự không đành lòng nhìn Sở Hạ Đề bi thương khổ sở như thế.
Sở Hạ Đề ở trong ngực Mộ Dung Nhan nức nở một hồi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ngước mắt hỏi, "Ngươi thật sự sẽ nghe lời ta sao?"
Mộ Dung Nhan nặng nề gật gật đầu, nàng là thê tử của mình, chính mình phải nghe lời nàng mới đúng.
"Vậy ngươi hiện tại trở về điện nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần làm." Sở Hạ Đề nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ngữ khí không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Nhan hơi quay đầu nhìn sương phòng Lãnh Lam Ca nằm, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nhưng vẫn nghe lời bước vào tẩm điện của mình.
Mà Sở Hạ Đề âm thầm hít sâu một hơi, liền đi vào sương phòng lãnh Lam Ca.
"Công chúa điện hạ..." Lâm Toàn đang châm cứu cho Lãnh Lam Ca, nhìn thấy Sở Hạ Đề một mình đẩy cửa mà vào, hơi có chút kinh ngạc.
"Tình hình của nàng như thế nào?" Sở Hạ Đề nhàn nhạt hỏi.
"Thái tử phi nương nương mắc phải tâm bệnh, trong lòng tích tụ lâu ngày gây ra, tiểu nhân kỳ thật cũng là trị tiêu không trị gốc, lần này mặc dù tạm thời không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng nếu là ngày sau khúc mắc vẫn không giải, không có cách nào hảo hảo điều trị... sợ là... sợ là..." Lâm Toàn thành thành thật thật đem tất cả sự thật thổ lộ cho Sở Hạ Đề nghe xong.
"Vương gia có biết việc này không?" Sở Hạ Đề trên mặt hơi cả kinh, mở miệng hỏi.
"Cái này... Tiểu nhân còn chưa kịp báo cho Vương gia biết." Lâm Toàn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt thê mỹ của Lãnh Lam Ca, trầm ngâm một lúc lâu, mang theo giọng điệu không thể cãi lại nói với Lâm Toàn, "Chuyện này ngoại trừ ta, ai cũng không được nói."
"Rõ" Lâm Toàn vội vàng đáp, kỳ thật mình cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nếu như làm xong rồi, trước hết lui ra đi, ta sẽ nhìn nàng." Sở Hạ Đề lại nói.
"Vâng." Lâm Toàn thu thập xong rương thuốc của mình, liền rón rén lui ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, Lãnh Lam Ca mới lặng lẽ tỉnh lại, nàng gian nan mở hai mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, liền cuống quít ngồi dậy.
"Ngươi tỉnh lại rồi." Thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng.
Lãnh Lam Ca ngước mắt lên, đối diện với dung nhan xinh đẹp sáng ngời kia.
Sở Hạ Đề từ chỗ ngồi đứng lên, di chuyển đến trước người Lãnh Lam Ca, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi cảm giác thế nào rồi?"
Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, hỏi, "Vì sao ta lại ở chỗ này?"
"Câu nói này, ta nên hỏi ngươi mới đúng." Sở Hạ Đề nói, trong thanh âm nghe không ra hỉ nộ.
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, đột nhiên xốc chăn lên, xuống giường, lảo đảo muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm bóng lưng lung lay sắp đổ của Lãnh Lam Ca hỏi.
"Tóm lại, không thể ở lại chỗ này." Lãnh Lam Ca cố hết sức nói.
"Ngốc Tử là ai?" Sở Hạ Đề đột nhiên hỏi, "Lúc ngươi hôn mê vẫn gọi."
Lãnh Lam Ca cả người run lên, tay đặt cửa cứng đờ, thật lâu không nói gì.
"Là nàng, đúng không?"
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, vẫn không nói một lời.
"Ôi, ngươi rõ ràng đã thành hôn sinh hài tử, tương lai không lâu cũng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng vì sao ngươi còn không biết đủ?" Sở Hạ Đề vừa nghĩ tới bộ dáng đêm qua Mộ Dung Nhan khẩn trương với nàng như vậy, trong lòng liền một mảnh chua xót, "Ngươi cũng biết, ta đã từ bỏ hết thảy, không ngại nàng là địch nhân, không ngại nàng là nữ tử, không ngại cả đời cũng không có hài nhi, coi trời bằng vung, chẳng qua là vì muốn có toàn bộ nàng, nhưng vì sao... ngươi còn không chịu buông nàng xuống?"
Lãnh Lam Ca chậm rãi xoay người, chống lại con ngươi Sở Hạ Đề, nàng chưa từng thấy qua nữ tử nào lại trực tiếp lớn mật thẳng thắn tâm ý của mình như vậy. Một lát sau, nàng bình thản mở miệng nói, "Ngươi lo lắng nhiều rồi, đừng nói nàng là nữ tử, cho dù nàng là nam tử, bổn cung cùng nàng cũng tuyệt đối không thể."
Lãnh Lam Ca dừng một chút, rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ nhưng kiên quyết, giống như đang nói với Sở Hạ Đề, cũng giống như đang nói với mình, "Ngươi yên tâm, bổn cung còn biết lễ nghĩa liêm sỉ như thế nào, đời này kiếp này, bổn cung đều là hoàng tẩu của nàng, cũng chỉ là hoàng tẩu của nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chút hành động nào bỏ qua luân thường đạo lý. "
Ta thật là khờ, ta thế nhưng còn xa vời cầu gặp lại ngươi một lần, nhưng ngươi đã sớm không còn là Thất điện hạ lúc trước... Mà ta, cũng đã sớm không còn là Lãnh Lam Ca lúc trước...
"Nếu ngươi thật sự có thể làm được như ngươi nói, thực sự buông xuống, đối với chính ngươi... cũng tốt."
Trong mắt Sở Hạ Đề nhanh chóng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói, tâm bệnh của nàng đơn giản chỉ là hai loại giải pháp, nếu không triệt để buông Mộ Dung Nhan xuống, nếu không lại có được Mộ Dung Nhan.
Nhưng là chỉ có duy nhất Đầu gỗ, tuyệt đối không thể nhường ra ngoài.
"Ngươi nói xong chưa? Nếu như nói xong, Bổn cung liền muốn rời đi." Sắc mặt Lãnh Lam Ca như bao phủ một tầng sương mỏng, lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn đi nơi nào?"
"Hành tung của bổn cung, không cần phải báo cáo với công chúa Hung Nô đi." Lãnh Lam Ca nhíu chặt mày, trong mắt nổi lên tầng tầng tức giận.
Chẳng lẽ bởi vì ngươi là công chúa, có thể sống như vậy muốn làm gì thì làm sao? Muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm, muốn ở cùng một chỗ với người mình thích liền ở cùng một chỗ với nàng, muốn đi đâu thì có thể đi đâu... Ngươi nói ta không biết đủ?
Rõ ràng là ngươi đang ở trong phúc không biết phúc!
Ngươi có tất cả những thứ ta luôn mơ ước, tôn nghiêm, người yêu, tự do... Nhưng kết quả, ngươi lại nói ta không biết đủ?
Ta sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ? Ngươi có biết vì chuyện này ta sẽ phải trả cái giá gì?! Tôn quý? Ha ha, ta bất quá chỉ là người có thân thể mặc cho người khác ức hiếp đáng thương mà thôi...
Mà ngươi, từ lúc sinh ra đã cao quý vô song, không cần nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, không cần bị bất luận kẻ nào uy hiếp, không ai có thể ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, ngươi vì sao còn không biết đủ?!
Nghĩ tới đây, Lãnh Lam Ca lại cảm thấy ngực một trận khí huyết tuôn ra, hô hấp không thông, sắc mặt trắng bệch che ngực của mình, khó khăn thở hổn hển.
"Ngươi không sao chứ?" Sở Hạ Đề thấy thế, trong lòng cả kinh, cuống quít đi lên trước muốn đỡ lãnh Lam Ca lung lay sắp đổ, lại bị nàng đưa tay hất ra.
Sở Hạ Đề sửng sốt, tay cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối xử với mình như vậy.
Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lên bén nhọn, "Thái tử giá lâm!"
Lãnh Lam Ca vừa nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, cả người nhịn không được run rẩy.
Sở Hạ Đề đem thần sắc trên mặt Lãnh Lam Ca thu hết vào đáy mắt, trong lòng bất ngờ hiểu được, thì ra... Nàng là sợ Mộ Dung Huyền... Nhưng họ không phải là phu thê sao? Mộ Dung Huyền kia ở trước mặt người khác đối với nàng cũng rất tốt mà, vì sao nàng lại sợ hãi như vậy?
Mộ Dung Nhan ở trong tẩm điện nôn nóng bất an đi tới đi lui, tâm loạn như ma, đứng ngồi không yên.
Thực sự rất muốn đi xem nàng, nhưng Tiểu Đề nhất định sẽ không vui... nàng lại phản cảm với mình như vậy, nếu như nhìn thấy ta... Có thể hay không tình hình càng tệ hơn?
Mộ Dung Nhan trong lòng rối rắm vạn phần, nhiều lần tay mình vừa mới đặt cửa, lại giống như xúc hỏa nóng lập tức thu về.
Nàng muốn gặp Lãnh Lam Ca, nhưng lại không dám đi gặp.
Lúc này, chợt nghe trong đình viện truyền đến tiếng kêu 'Thái tử giá lâm', Mộ Dung Nhan mi tâm nhíu lại, theo bản năng liền đẩy cửa điện ra, tức giận đùng đùng bước ra ngoài điện.
Chính mình còn chưa đi tìm hắn tính sổ, hắn cư nhiên tự mình đưa tới cửa!
Mộ Dung Nhan nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm hoàng huynh từng là ca ca thân cận nhất của mình, từng để cho mình vì hắn mà chết cũng cam nguyện.
"Hoàng tẩu ngươi đang ở đâu?" Mộ Dung Huyền trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, lửa giận trong mắt bốc lên thiêu đốt.
Cũng là bởi vì ngươi còn sống, cho nên nàng mới vẫn không chịu tiếp nhận ta!
Văn của ngươi không bằng ta, võ không bằng ta, địa vị không bằng ta, khí khái cũng không bằng ta, đơn giản chính là nhanh chân hơn ta lên sớm hơn một bước quen biết nàng! Ngươi dựa vào cái gì chiếm cứ lòng của nàng không đi?!
"Là ngươi làm thương tổn nàng sao?" Mộ Dung Nhan không chút sợ hãi, oán hận hỏi.
"Thương tổn?" Mộ Dung Huyền còn không biết chuyện Lãnh Lam Ca hộc máu hôn mê, cho rằng Mộ Dung Nhan hỏi chính là chuyện mình yêu cầu Lãnh Lam Ca thị tẩm, lập tức rốt cuộc không nhịn được lửa giận trong lòng, rút ra bội kiếm bên hông, liền muốn hướng Mộ Dung Nhan vung tới.
"Đủ rồi." Lãnh Lam Ca đẩy cửa đi ra, chậm rãi đi tới trước người Mộ Dung Huyền, rũ mắt nhẹ giọng nói, "Chuyện hôm nay, sai đều ở thiếp thân, làm cho điện hạ mất hứng thú, thỉnh điện hạ trách phạt.
"Ngươi quả nhiên ở đây.. ngươi với hắn.. Có phải là đã.. đã.." Mộ Dung Huyền đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thái tử phi vẫn luôn ở cùng một chỗ với bổn cung, Thái tử điện hạ có phải suy nghĩ nhiều rồi không, ngược lại điện hạ thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, chẳng những không thông cảm cho nỗi khổ tâm của nương nương, còn vu khống thê tử của mình cùng trượng phu bổn cung như vậy, cũng khó trách làm nương nương buồn lòng." Sở Hạ Đề cũng đi ra, mang theo nồng đậm không vui cùng trào phúng, lạnh lùng nói.
Lãnh Lam Ca trong nháy mắt nghe Sở Hạ Đề nói ra Mộ Dung Nhan là trượng phu của nàng, vẫn nhịn không được cả người run lên, trong lòng dâng lên trăm loại tư vị.
Mộ Dung Huyền đánh giá Mộ Dung Nhan qua lại, Lãnh Lam Ca cùng Sở Hạ Đề ba người, thật lâu sau, mới lên tiếng với Mộ Dung Nhan, "Vết thương của ngươi hẳn đã dưỡng tốt, thân là Vương gia Đại Yên, mau chóng đến nơi đất phong của mình đi. "Nói xong, Mộ Dung Huyền liền thu kiếm vào vỏ, một tay ôm ngang Lãnh Lam Ca đơn bạc như giấy, liền không quay đầu lại rời khỏi Tương vương phủ.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộ Dung Huyền ôm Lãnh Lam Ca rời đi, nhịn không được muốn xông lên ngăn cản bọn họ, nhưng chung quy một bước cũng không có bước ra, một bước cũng không có.
Đúng rồi, chính mình cũng nên đi, đã đến lúc rời khỏi giấc mộng cũ thương thành này...
Lãnh Lam Ca không giãy dụa chút nào, chỉ hơi ngước mắt hướng về phía Mộ Dung Nhan đầy tuyết trên người nở lên một tia ý cười khó hiểu.
Ngoái đầu nhìn lại, một tia lạnh hương xa, thệ tuyết sâu, ý cười cạn.
Nếu có kiếp sau, chớ gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.