Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]
Chương 43: Lòng muốn quay về nước Yên
Bút Mặc Đạo Bất Tẫn Tình Thâm
30/10/2022
Editor: Trần Hân
Ban đêm, trong buổi yến hội đã sớm được chuẩn bị tốt, giờ Hung Nô vương mới nhớ ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của nữ nhi mình, hơn nữa giằng co suốt một ngày, vẫn không định ra được kim đao Phò Mã...lại nhìn trạng thái của Sở Hạ Đề, tốt nhất cũng không nên nhắc đến chuyện đó thì có vẻ thỏa đáng hơn...
Sở Hạ Đề rầu rĩ không vui uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời chúc mừng xung quanh.
Nàng ấy có ý gì? Có ý gì chứ? Dĩ nhiên vừa khôi phục kí ức liền ngay cả y phục Hung Nô cũng không nguyện mặc lâu hơn một chút...
Nàng hung hăng trừng mắt với Mộ Dung Nhan đang mặc phục sức Lâu Lan, lại tức giận uống cạn một ly rượu.
Aish, nàng là người Yên quốc, là người Lâu Lan, duy chỉ không muốn làm người Hung Nô ta...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Sở Hạ Đề, nàng cười nhạt, cũng không để ý tới, tiếp tục tâm tình với Ma Da Đồng bên cạnh về một ít tin đồn cùng chuyện thú vị của Lâu Lan và Yên quốc.
Nàng thầm nghĩ, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì, ta còn không oán ngươi lừa gạt thân phận ta suốt ba năm trời, lại còn lấy cho ta cái tên gì đó, chuyện tốt của ngươi cùng tên A Mộc kia, nhưng đừng đòi ở trên người ta, ta còn muốn trở về cưới Ca nhi.
Ca nhi...Ca nhi...
Mộ Dung Nhan đột nhiên nhớ tơi, đứng phắt dậy hét to một tiếng, nhảy dựng lên, tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Nàng như phát cuồng đi qua đi lại trong đại điện, không biết phải làm thế nào cho phải.
Hốc mắt nàng đỏ lên, nhìn chằm chằm Hung Nô vương, hỏi: "Ta đã chết ba năm?! Bên phía Yên quốc cũng cho rằng như vậy sao?!"
Hung Nô vương yên lặng gật gật đầu.
A! Mộ Dung Nhan lại điên cuồng hét lên, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi...
"Vậy ngươi có biết tình huống ở Yên quốc không?! Ngươi có biết không?!" Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, nói năng lộn xộn hỏi.
"Ngươi là nói tình huống nào...?" Hung Nô Vương bị Mộ Dung Nhan hỏi thì mờ mịt không hiểu.
Nàng thì thào: "Không được, ta muốn về! Ta muốn mau chóng trở về!!"
Ta đã chết ba năm...Ca nhi phải làm sao...Hiện tại nàng thế nào...
Nàng thất hồn lạc phách chạy ra khỏi điện, Sở Hạ Đề cũng vội đứng dậy, đuổi theo nàng.
Mộ Dung Nhân lửa giận công tâm, hôm nay lại vừa mới khôi phục kí ức, lúc này suy nghĩ hỗn tạp, còn chưa kịp bước tới cửa điện đã cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Hạ Đề vội vàng đỡ Mộ Dung Nhan đang lung lay sắp đổ, khẩn trương hô lên: "Ngươi...ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Mộ Dung Nhan không dấu vết tránh né tay Sở Hạ Đề: "Ta muốn trở về Yên quốc...Ta muốn đi tìm nàng ấy..."
Sở Hạ Đề nghe thế, trong lòng đau xót, nàng ấy hẳn là nữ tử đã tặng ngươi lọn tóc đen đó rồi. Nàng ấy hẳn là tốt lắm, khiến ngươi vẫn nhớ mãi không quên.
"Không cho phép ngươi trở về!" Hung Nô Vương bỗng nhiên mở miệng thét.
"Dựa vào cái gì?" Mộ Dung Nhan trợn mắt trừng trừng với Hung Nô Vương.
"Hừ, ngươi coi đây là nơi nào?! Để mặc ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?! Từ giờ trở đi, ngươi là con tin của bổn Vương! Không có sự cho phép của bổn Vương, ngươi không được rời khỏi Hung Nô, ngay cả cánh cửa này ngươi cũng không được phép bước ra!" Vẻ mặt Hung Nô Vương đầy giận dữ, hắn bỗng nhiên ý thức được trong thân thể Mộ Dung Nhan còn có một nửa máu của kẻ hắn cực đoan chán ghét.
"Vương thượng, xin đừng làm tổn thương Nhan nhi, hắn...hắn sẽ ở lại." Lâu Lan Vương sợ Hung Nô Vương trách tội Mộ Dung Nhan, liền vội vàng đứng ra cầu tình thay nàng.
Ma Ni Âu xoay người, thấp giọng nói với Mộ Dung Nhan: "Nhan nhi, việc trở về Yên quốc cần bàn bạc kỹ hơn, ngươi trước tiên ở lại đây với cữu cữu mấy ngày, được không?"
"Nhưng mà...nhưng mà, ta còn không biết thê tử của ta ở Yên quốc hiện tại thế nào, sao có thể ở lại?!" Mộ Dung Nhan tâm loạn như ma nói.
Vừa thốt ra lời này, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Tô Luân.
Ha ha, tiểu tử này thì ra đã cưới thê tử, vậy đương nhiên không thể lại cướp Vương muội của ta!
"Hừ, ngươi đã chết ba năm, còn nhắc tới thê tử cái gì, tám phần không phải đã chết chính là đã lập gia đình!" Hung Nô Vương lạnh lùng nói.
Hắn thấy nữ nhi mình bị Mộ Dung Nhan làm tổn thương đến mức hai mắt tràn đầy đau khổ, cảm thấy buồn bực vì tiểu tử này ở trước mặt nàng lại nhắc đến chuyện mình đã có thê tử, liền cũng nhất châm kiến huyết nói như thế.
"Ngươi nói bậy! Nàng ấy sẽ không!" Mộ Dung Nhan cảm giác như trái tim mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh.
"Hừ, ngươi để tay lên ngực tự hỏi một chút xem, trên thế gian này có ai sẽ chờ một kẻ đã chết đến ba năm?" Hung Nô Vương tiếp tục nói.
"Câm mồm! Đều bởi ngươi vô cớ khơi mào chiến tranh! Đều là do ngươi hại ta!" Hai mắt Mộ Dung Nhan đỏ ngầu, cừu hận nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, tựa như một đầu mãnh hổ sẽ nhào vào hắn ngay giây tiếp theo.
Vài tên thị vệ tiến lên ngăn lại, đều bị chưởng lực đầy phẫn nộ của Mộ Dung Nhan đánh văng ra.
Hung Nô vương A Đề Đạt là một huyết khí hán tử, nhìn thấy Mộ Dung Nhan muốn liều mạng với mình, lập tức giận không thể át, hắn rút ra bội kiếm chém về phía Mộ Dung Nhan.
Hắn một bên chém, một bên phẫn nộ quát: "Ta vô cớ khơi mào chiến tranh?! Ta nói cho ngươi biết! Là chính lão thất phu Mộ Dung Quang kia lúc trước đoạt người ta yêu, chiếm ta lãnh thổ, thương tổn tánh mạng của ta! Ta nhịn mười bảy năm! Mười bảy năm! Nay ngươi có kết cục này, chính là báo ứng! Ngươi muốn trách! Thì đi mà trách lão thất phu vô sỉ Mộ Dung Quang kia!".
Mộ Dung Nhan nghe thấy Hung Nô vương hô thẳng tục danh phụ hoàng của mình, còn nói phụ hoàng cướp người hắn yêu, chiếm hắn lãnh thổ, thương tổn tánh mạng hắn, lời nói tựa hồ không giả, trong lòng sinh ra vài phần đồng cảm, lực đạo trong tay dần dần yếu bớt, cũng đánh mất dục vọng muốn chiến đấu đến mức ngươi sống ta chết.
Nhưng Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn khơi dậy cơn giận bị kiềm nén suốt mười mấy năm qua của Hung Nô Vương, hắn trừng mắt với Mộ Dung Nhan, như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn hung hăng cầm kiếm chém về phía nàng, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mạng.
Mộ Dung Nhan thầm thở dài, aish, nếu Ca nhi thật sự đã chết hoặc lập gia đình, đến lúc đó ta cũng không sống nổi, chẳng bằng chết luôn lúc này, miễn đến lúc đó sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan bỗng dưng ngừng chống cự, bị một chưởng của Hung Nô Vương đánh ngã xuống mặt đất.
Hung Nô Vương rống to một tiếng, bảo kiếm cầm trong tay muốn đâm xuyên lồng ngực Mộ Dung Nhan.
"Phụ Vương! Van cầu người đừng..." Sở Hạ Đề suy sụp quỳ xuống, thất thanh khóc rống.
Nàng không rõ... vì điều gì mà phụ hoàng luôn muốn dồn Mộ Dung Nhan vào chỗ chết.
Hung Nô Vương cầm bảo kiếm để trước ngực Mộ Dung Nhan, thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi thấy chết không sờn của nàng, lại nhìn nữ nhi mình thống khổ vạn phần.
Thầm nghĩ, ông trời a, ngươi đoạt người ta yêu còn chưa đủ, vì sao còn muốn tra tấn nữ nhi của ta như vậy.
Thật lâu sau, hắn thu hồi bảo kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu không phải nàng ấy để lại đôi mắt này cho ngươi, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần."
Lâu Lan Vương Ma Ni Âu sợ tới mức cuống quýt chạy qua, đỡ Mộ Dung Nhan đang nằm trên mặt đất dậy, vội hỏi: "Nhan nhi, Nhan nhi, ngươi có sao không?".
Hắn phẫn nộ nói với Hung Nô vương: "A Đề Đạt! Hắn vẫn là một đứa nhỏ, ân oán của đời trước, vì sao phải trút hết lên đầu hắn?!"
Đêm khuya, A Đề Đạt một mình tới Tư Lan điện, hắn chảy lệ, cười khổ, vuốt ve mỹ nhân trong bức tranh, thì thào: "Lan nhi, hôm nay ta nhìn thấy con của nàng... ánh mắt thật sự giống nàng như đúc, nhưng hắn hận ta...Hắn hận ta...Nàng biết không, nữ nhi của ta lại phải lòng hài tử của nàng, nếu nàng trên trời có linh thì hãy để hai đứa nhỏ ở bên nhau, được không? Ta đã hoàn toàn mất đi nàng... ta không muốn nữ nhi của ta lại giẫm vào vết xe đổ của ta, thống khổ giống ta...Cho nên, nếu nàng trên trời có linh, thì hãy giúp Đề nhi đi!"
***
"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Dung Nhan nhìn Sở Hạ Đề, nhàn nhạt mờ miệng hỏi.
"Đây là hoàng cung của ta... ta muốn đến nơi nào thì sẽ đến nơi đó!" Sở Hạ Đề cắn môi dưới, mạnh miệng đáp.
"Khụ khụ, tuỳ ngươi." Mộ Dung Nhan ôm ngực mình ho khan vài tiếng, vừa rồi bị Hung Nô vương đánh cũng không nhẹ.
Sở Hạ Đề lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lòng ra, đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Nếu ngươi cảm thấy đau thì uống đi."
Mộ Dung Nhan bất động thanh sắc nhìn Sở Hạ Đề, một lúc sau, mới nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Sở Hạ Đề cũng không nói chuyện, chỉ si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng nàng hiểu, người này không phải A Mộc của mình, người đó đã khôi phục trí nhớ, nhưng mình cũng không còn hứng thú với bí mật của hắn nữa, nếu có thể, nàng hi vọng Mộ Dung Nhan mãi mãi không khôi phục trí nhớ, cả đời làm A Mộc thành thật đơn thuần.
Nhìn thấy Sở Hạ Đề thâm tình nhìn mình, cũng hiểu kì thật nàng nhìn chính là một người khác
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Nhan đột nhiên mở miệng hỏi: "Bảo kiếm đang ở trong tay ngươi sao?"
"Phải thì thế nào?" Sở Hạ Đề đông cứng hỏi ngược lại, nàng thầm nghĩ, ngươi lãnh đạm với ta như thế, nhưng lại để bụng với một thanh binh khí đến vậy.
"Đó là di vật mà mẫu phi lưu lại cho ta, mong ngươi trả nó lại." Mộ Dung Nhan nói.
"Xùy![Thất tinh bảo nhận] kia là vật gia bảo thất truyền của vương thất Hung Nô, đặt ở nơi này, mới là vật về nguyên chủ!"
Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, cho nên vị cố nhân đã tặng đao trong lời mẫu phi năm đó, thật sự là Hung Nô vương A Đề Đạt... mà người yêu A Đề Đạt nhắc tới, cũng thật sự chính là mẫu phi mình.
"Đoản nhận này sợ là vật đính ước năm xưa của phụ vương ngươi tặng cho mẫu phi ta, đặt ở chỗ ngươi, nếu phụ vương ngươi biết, sợ sẽ không vui." Mộ Dung Nhan lại nói.
Sở Hạ Đề nghe đến câu "đoản nhận này sợ là vật đính ước năm xưa của phụ vương ngươi tặng cho mẫu phi ta", đột nhiên ngẩn ra, có cảm giác nói không nên lời. Nàng trầm mặc, một lúc sau, cuối cùng rút thanh [Thất tinh bảo nhận] nhét dưới giày ra, đưa cho Mộ Dung Nhan.
Ta trả cho ngươi thanh gươm này, không phải sợ phụ vương ta biết sẽ mất hứng, mà là một ngày nào đó, ta muốn chính ngươi cam tâm tình nguyện đem chuôi bảo nhận này làm vật đính ước tặng cho ta.
Mộ Dung Nhan cảm kích tiếp nhận bảo nhận, không ngờ Sở Hạ Đề lại sảng khoái như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng ấy, sờ sờ cổ tay áo, aish, không ngờ thứ đó vẫn còn ở đây...Mộ Dung Nhan do dự một chút, thầm nghĩ, vẫn nên đưa cho nàng ấy thôi...dù sao đây là thứ cuối cùng mà mình khi làm A Mộc có thể để lại cho nàng...
Mộ Dung Nhan đi đến trước mặt Sở Hạ Đề, lần vào cổ tay áo, lấy ra một bức tượng hình người bằng gỗ, nhét vào tay Sở Hạ Đề, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Sở Hạ Đề cúi đầu, lại phát hiện người gỗ khắc chính là mình. Nàng biết đây là thứ A Mộc khắc, nhưng lại do Mộ Dung Nhan tặng cho mình. Nàng siết chặt người gỗ trong tay, ngồi sụp xuống, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng nức nở: " A Mộc...A Mộc...vì cái gì ngươi muốn bỏ lại ta.."
Hốc mắt Mộ Dung Nhan đỏ lên, cố nén lại ý niệm muốn ôm Sở Hạ Đề, mình không phải A Mộc, không thể lại làm cho nàng hiểu lầm, rất nhanh mình sẽ trở về Yên Quốc, chỉ cần làm cho nàng nhớ kĩ cái tên A Mộc là được rồi.
Nàng nhìn Sở Hạ Đề khóc không thành tiếng, không khỏi nghĩ thầm, lúc Ca nhi biết mình không còn ở nhân gian, có phải cũng bi thương rơi lệ vì mình giống nàng ấy như vậy hay không... chắc chắn là còn thống khổ hơn...Ca nhi...Ta thực xin lỗi nàng...
Mộ Dung Nhan ngẩng đầu lên...nước mắt cũng không cầm được chảy xuống.
Ba năm...đã bỏ lỡ quá nhiều...sợ là đã bỏ lỡ nhiều lắm...
"Yên chi lệ, tuý nhan hồng, thử tình biệt cảnh dữ thuỳ đồng? [1]" Mộ Dung Nhan tức cảnh sinh tình, không khỏi khẽ cảm thán.
Sở Hạ Đề nghe xong liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhan, lại khóc càng lợi hại, nàng vừa khóc vừa nói: "Ngươi trả A Mộc của ta lại cho ta, ta không muốn nghiềm ngẫm từng câu từng chữ của Hoàng tử Yên quốc ngươi...ta chỉ muốn A Mộc khô khan nhất thiên hạ, nhưng nghe lời ta nhất kia trở về..."
Nàng bỗng nhiên nhớ đến, trước kia mình từng buộc A Mộc viết thơ ca ngợi sắc đẹp của mình, A Mộc nghẹn cả nửa ngày, liền viết xuống ba chữ 'Ngươi rất đẹp', lúc ấy làm cho nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng hôm nay nghĩ đến, ba chữ đó lại chính là bài thơ tình đẹp nhất, vượt xa lời thơ từ ca phú trau chuốt hoa lệ này.
Nguyên lai ba năm nay, mình đã sớm yêu người đó, đáng tiếc quá muộn mới nói cho nàng ấy biết tâm ý của mình, mà tâm ý của nàng ấy đối với mình, mình còn không kịp trả lời thì nàng cũng đã biến thành một người khác, một người khác hoàn toàn không hề thích mình.
Nàng đột nhiên đứng lên, gắt gao nắm vạt áo Mộ Dung Nhan: "Không phải ngươi nói khi về sẽ dẫn ta đến một địa phương không ai biết, không bao giờ quay về đây nữa sao, hiện tại ngươi dẫn ta đi đi!".
Mộ Dung Nhan bi thương, nhìn gương mặt rơi đầy lệ của Sở Hạ Đề, thật lâu sau, mới sâu kín thở dài nói: "Hẳn là ngươi biết, ta không phải nàng."
Sở Hạ Đề suy sụp, tay đang siết chặt vạt áo Mộ Dung Nhan khẽ trùng xuống, nàng trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu cười khẽ, lau đi nước mắt trên mặt, nói với Mộ Dung Nhan: "Vậy ngươi ôm ta một cái được không?."
Mộ Dung Nhan nhìn vào gương mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt của Sở Hạ Đề, đáy lòng khẽ run lên, một lát sau cũng giương lên một tia cười yếu ớt, nói: "Được."
Nói xong, duỗi tay ra ôm Sở Hạ Đề vào lòng, dùng hết toàn lực, gắt gao ôm lấy nàng, giống như muốn hoà nàng làm một với chính mình.
Aish, ngươi coi ta như A Mộc, ta làm sao lại không phải cũng coi ngươi như một người khác đâu...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được vạt áo sau lưng mình bị siết chặt, nàng bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên mình ôm Ca nhi, nàng ấy cũng như thế, liều chết triền miên cùng mình.
Rất lâu sau đó, Mộ Dung Nhan mới buông lỏng ra vòng tay làm cho người ta hít thở không thông kia, Sở Hạ Đề chậm rãi ngẩng đầu, không tự chủ được hỏi: "Mộ Dung Nhan, ngươi thích ta sao?"
Mộ Dung Nhan chỉ nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, lại không nói được lời nào.
"Aish, ta thật khờ, vì cái gì lại muốn hỏi ngươi vấn đề này, ngươi không thích ta một chút nào, một chút cũng không..." Sở Hạ Đề hiểu rất rõ điều đó, nếu một người thích một người khác, ánh mắt của người đó tuyệt đối sẽ không giống Mộ Dung Nhan hiện tại, trong ánh mắt của nàng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ duy nhất không có tình yêu dành cho mình...
"Ta đi đây" Sở Hạ Đề rời khỏi cái ôm của Mộ Dung Nhan, xoay người đẩy cửa mà đi.
Mộ Dung Nhan nhìn theo bóng dáng Sở Hạ Đề, trong lòng yên lặng nói, ngày mai, ngày mai, nhất định ngày mai ta sẽ trở về nơi của ta, cho nên ngươi hãy mau chóng quên ta đi.
Hết chương 42
- ----------------------------------
Chú thích
[1] Trích trong [Chá cô thiên hí tử] – Không rõ tác giả
Bản gốc:
Dịch thơ không được nên câu truyện sau bài thơ đại khái là thế này, mọi người đọc cho vui:
Đây là bài thơ được lưu truyền trên mạng, viết một con hát thời xưa. Ở thời cổ đại, con hát là kẻ ở dưới đáy xã hội, là nghề nghiệp bị người khinh bỉ, thậm chí địa vị ngang hàng với kỹ nữ, nhà bình thường sẽ không để cho con của mìnhđi hát hí khúc.
Con hát trong bài ca này, mặc kệ là vì lý do gì trở thành con hát, dù sao nhân sinh của nàng giống như hí/ vở kịch. Vô luận ở nơi nào, ở dưới tình cảnh hay sự vật gì, đều như một phần trong vở kịch đó. Nhân sinh bi thương thê lương bi ai, đành phải "rơi nước mắt hồng trần, hồng nhan tự mua say". Lại không biết, một lần say đó là vì sao.
Về sau, theo suy đoán, nàng gặp một cái người thích nàng, vì nàng làm an bài, cho nên cuộc đời mà lúc đầu nàng coi như vở kịch sẽ vội vàng trôi qua, lại bởi vì cái một lần gặp gỡ đó biến quãng đời còn lại như ở trong một giấc chiêm bao. Cảm giác bài thơ này là viết về cuộc đời của một con hát, một sự chuyển hướng trọng đại khiến nàng cảm thấy nhân sinh như một vở kịch, đến cuối cùng cuộc đời phù du như giấc mộng.
(nguồn:baidu)
Chim chá cô: một loài chim có bộ lông màu sắc rất sặc sỡ, giống như gà gô của Việt Nam. Tiếng kêu của nó rất buồn nản, gợi nhớ nhà, nhớ người thân ở xa. Vì Việt Nam không có loại chim này nên tạm chuyển ngữ là chim chá cô.
(Nguồn: nhansinhnhumongsite.wordpress)
- ------------------
Bách Linh: Do mình quá bận rộn nên bạn Trần Hân edit giúp mình chương này, m chỉ beta sửa lại thôi ^^
Ai yêu thích truyện này và có lòng nhiệt tình muốn phụ mình edit để mau có chương mới thì liên lạc với mình nhé, mình sẽ phụ giúp ^^
Ban đêm, trong buổi yến hội đã sớm được chuẩn bị tốt, giờ Hung Nô vương mới nhớ ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của nữ nhi mình, hơn nữa giằng co suốt một ngày, vẫn không định ra được kim đao Phò Mã...lại nhìn trạng thái của Sở Hạ Đề, tốt nhất cũng không nên nhắc đến chuyện đó thì có vẻ thỏa đáng hơn...
Sở Hạ Đề rầu rĩ không vui uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời chúc mừng xung quanh.
Nàng ấy có ý gì? Có ý gì chứ? Dĩ nhiên vừa khôi phục kí ức liền ngay cả y phục Hung Nô cũng không nguyện mặc lâu hơn một chút...
Nàng hung hăng trừng mắt với Mộ Dung Nhan đang mặc phục sức Lâu Lan, lại tức giận uống cạn một ly rượu.
Aish, nàng là người Yên quốc, là người Lâu Lan, duy chỉ không muốn làm người Hung Nô ta...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Sở Hạ Đề, nàng cười nhạt, cũng không để ý tới, tiếp tục tâm tình với Ma Da Đồng bên cạnh về một ít tin đồn cùng chuyện thú vị của Lâu Lan và Yên quốc.
Nàng thầm nghĩ, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì, ta còn không oán ngươi lừa gạt thân phận ta suốt ba năm trời, lại còn lấy cho ta cái tên gì đó, chuyện tốt của ngươi cùng tên A Mộc kia, nhưng đừng đòi ở trên người ta, ta còn muốn trở về cưới Ca nhi.
Ca nhi...Ca nhi...
Mộ Dung Nhan đột nhiên nhớ tơi, đứng phắt dậy hét to một tiếng, nhảy dựng lên, tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Nàng như phát cuồng đi qua đi lại trong đại điện, không biết phải làm thế nào cho phải.
Hốc mắt nàng đỏ lên, nhìn chằm chằm Hung Nô vương, hỏi: "Ta đã chết ba năm?! Bên phía Yên quốc cũng cho rằng như vậy sao?!"
Hung Nô vương yên lặng gật gật đầu.
A! Mộ Dung Nhan lại điên cuồng hét lên, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi...
"Vậy ngươi có biết tình huống ở Yên quốc không?! Ngươi có biết không?!" Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, nói năng lộn xộn hỏi.
"Ngươi là nói tình huống nào...?" Hung Nô Vương bị Mộ Dung Nhan hỏi thì mờ mịt không hiểu.
Nàng thì thào: "Không được, ta muốn về! Ta muốn mau chóng trở về!!"
Ta đã chết ba năm...Ca nhi phải làm sao...Hiện tại nàng thế nào...
Nàng thất hồn lạc phách chạy ra khỏi điện, Sở Hạ Đề cũng vội đứng dậy, đuổi theo nàng.
Mộ Dung Nhân lửa giận công tâm, hôm nay lại vừa mới khôi phục kí ức, lúc này suy nghĩ hỗn tạp, còn chưa kịp bước tới cửa điện đã cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Hạ Đề vội vàng đỡ Mộ Dung Nhan đang lung lay sắp đổ, khẩn trương hô lên: "Ngươi...ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Mộ Dung Nhan không dấu vết tránh né tay Sở Hạ Đề: "Ta muốn trở về Yên quốc...Ta muốn đi tìm nàng ấy..."
Sở Hạ Đề nghe thế, trong lòng đau xót, nàng ấy hẳn là nữ tử đã tặng ngươi lọn tóc đen đó rồi. Nàng ấy hẳn là tốt lắm, khiến ngươi vẫn nhớ mãi không quên.
"Không cho phép ngươi trở về!" Hung Nô Vương bỗng nhiên mở miệng thét.
"Dựa vào cái gì?" Mộ Dung Nhan trợn mắt trừng trừng với Hung Nô Vương.
"Hừ, ngươi coi đây là nơi nào?! Để mặc ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?! Từ giờ trở đi, ngươi là con tin của bổn Vương! Không có sự cho phép của bổn Vương, ngươi không được rời khỏi Hung Nô, ngay cả cánh cửa này ngươi cũng không được phép bước ra!" Vẻ mặt Hung Nô Vương đầy giận dữ, hắn bỗng nhiên ý thức được trong thân thể Mộ Dung Nhan còn có một nửa máu của kẻ hắn cực đoan chán ghét.
"Vương thượng, xin đừng làm tổn thương Nhan nhi, hắn...hắn sẽ ở lại." Lâu Lan Vương sợ Hung Nô Vương trách tội Mộ Dung Nhan, liền vội vàng đứng ra cầu tình thay nàng.
Ma Ni Âu xoay người, thấp giọng nói với Mộ Dung Nhan: "Nhan nhi, việc trở về Yên quốc cần bàn bạc kỹ hơn, ngươi trước tiên ở lại đây với cữu cữu mấy ngày, được không?"
"Nhưng mà...nhưng mà, ta còn không biết thê tử của ta ở Yên quốc hiện tại thế nào, sao có thể ở lại?!" Mộ Dung Nhan tâm loạn như ma nói.
Vừa thốt ra lời này, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Tô Luân.
Ha ha, tiểu tử này thì ra đã cưới thê tử, vậy đương nhiên không thể lại cướp Vương muội của ta!
"Hừ, ngươi đã chết ba năm, còn nhắc tới thê tử cái gì, tám phần không phải đã chết chính là đã lập gia đình!" Hung Nô Vương lạnh lùng nói.
Hắn thấy nữ nhi mình bị Mộ Dung Nhan làm tổn thương đến mức hai mắt tràn đầy đau khổ, cảm thấy buồn bực vì tiểu tử này ở trước mặt nàng lại nhắc đến chuyện mình đã có thê tử, liền cũng nhất châm kiến huyết nói như thế.
"Ngươi nói bậy! Nàng ấy sẽ không!" Mộ Dung Nhan cảm giác như trái tim mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh.
"Hừ, ngươi để tay lên ngực tự hỏi một chút xem, trên thế gian này có ai sẽ chờ một kẻ đã chết đến ba năm?" Hung Nô Vương tiếp tục nói.
"Câm mồm! Đều bởi ngươi vô cớ khơi mào chiến tranh! Đều là do ngươi hại ta!" Hai mắt Mộ Dung Nhan đỏ ngầu, cừu hận nhìn chằm chằm Hung Nô Vương, tựa như một đầu mãnh hổ sẽ nhào vào hắn ngay giây tiếp theo.
Vài tên thị vệ tiến lên ngăn lại, đều bị chưởng lực đầy phẫn nộ của Mộ Dung Nhan đánh văng ra.
Hung Nô vương A Đề Đạt là một huyết khí hán tử, nhìn thấy Mộ Dung Nhan muốn liều mạng với mình, lập tức giận không thể át, hắn rút ra bội kiếm chém về phía Mộ Dung Nhan.
Hắn một bên chém, một bên phẫn nộ quát: "Ta vô cớ khơi mào chiến tranh?! Ta nói cho ngươi biết! Là chính lão thất phu Mộ Dung Quang kia lúc trước đoạt người ta yêu, chiếm ta lãnh thổ, thương tổn tánh mạng của ta! Ta nhịn mười bảy năm! Mười bảy năm! Nay ngươi có kết cục này, chính là báo ứng! Ngươi muốn trách! Thì đi mà trách lão thất phu vô sỉ Mộ Dung Quang kia!".
Mộ Dung Nhan nghe thấy Hung Nô vương hô thẳng tục danh phụ hoàng của mình, còn nói phụ hoàng cướp người hắn yêu, chiếm hắn lãnh thổ, thương tổn tánh mạng hắn, lời nói tựa hồ không giả, trong lòng sinh ra vài phần đồng cảm, lực đạo trong tay dần dần yếu bớt, cũng đánh mất dục vọng muốn chiến đấu đến mức ngươi sống ta chết.
Nhưng Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn khơi dậy cơn giận bị kiềm nén suốt mười mấy năm qua của Hung Nô Vương, hắn trừng mắt với Mộ Dung Nhan, như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn hung hăng cầm kiếm chém về phía nàng, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mạng.
Mộ Dung Nhan thầm thở dài, aish, nếu Ca nhi thật sự đã chết hoặc lập gia đình, đến lúc đó ta cũng không sống nổi, chẳng bằng chết luôn lúc này, miễn đến lúc đó sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan bỗng dưng ngừng chống cự, bị một chưởng của Hung Nô Vương đánh ngã xuống mặt đất.
Hung Nô Vương rống to một tiếng, bảo kiếm cầm trong tay muốn đâm xuyên lồng ngực Mộ Dung Nhan.
"Phụ Vương! Van cầu người đừng..." Sở Hạ Đề suy sụp quỳ xuống, thất thanh khóc rống.
Nàng không rõ... vì điều gì mà phụ hoàng luôn muốn dồn Mộ Dung Nhan vào chỗ chết.
Hung Nô Vương cầm bảo kiếm để trước ngực Mộ Dung Nhan, thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi thấy chết không sờn của nàng, lại nhìn nữ nhi mình thống khổ vạn phần.
Thầm nghĩ, ông trời a, ngươi đoạt người ta yêu còn chưa đủ, vì sao còn muốn tra tấn nữ nhi của ta như vậy.
Thật lâu sau, hắn thu hồi bảo kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu không phải nàng ấy để lại đôi mắt này cho ngươi, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần."
Lâu Lan Vương Ma Ni Âu sợ tới mức cuống quýt chạy qua, đỡ Mộ Dung Nhan đang nằm trên mặt đất dậy, vội hỏi: "Nhan nhi, Nhan nhi, ngươi có sao không?".
Hắn phẫn nộ nói với Hung Nô vương: "A Đề Đạt! Hắn vẫn là một đứa nhỏ, ân oán của đời trước, vì sao phải trút hết lên đầu hắn?!"
Đêm khuya, A Đề Đạt một mình tới Tư Lan điện, hắn chảy lệ, cười khổ, vuốt ve mỹ nhân trong bức tranh, thì thào: "Lan nhi, hôm nay ta nhìn thấy con của nàng... ánh mắt thật sự giống nàng như đúc, nhưng hắn hận ta...Hắn hận ta...Nàng biết không, nữ nhi của ta lại phải lòng hài tử của nàng, nếu nàng trên trời có linh thì hãy để hai đứa nhỏ ở bên nhau, được không? Ta đã hoàn toàn mất đi nàng... ta không muốn nữ nhi của ta lại giẫm vào vết xe đổ của ta, thống khổ giống ta...Cho nên, nếu nàng trên trời có linh, thì hãy giúp Đề nhi đi!"
***
"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Dung Nhan nhìn Sở Hạ Đề, nhàn nhạt mờ miệng hỏi.
"Đây là hoàng cung của ta... ta muốn đến nơi nào thì sẽ đến nơi đó!" Sở Hạ Đề cắn môi dưới, mạnh miệng đáp.
"Khụ khụ, tuỳ ngươi." Mộ Dung Nhan ôm ngực mình ho khan vài tiếng, vừa rồi bị Hung Nô vương đánh cũng không nhẹ.
Sở Hạ Đề lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lòng ra, đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Nếu ngươi cảm thấy đau thì uống đi."
Mộ Dung Nhan bất động thanh sắc nhìn Sở Hạ Đề, một lúc sau, mới nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Sở Hạ Đề cũng không nói chuyện, chỉ si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng nàng hiểu, người này không phải A Mộc của mình, người đó đã khôi phục trí nhớ, nhưng mình cũng không còn hứng thú với bí mật của hắn nữa, nếu có thể, nàng hi vọng Mộ Dung Nhan mãi mãi không khôi phục trí nhớ, cả đời làm A Mộc thành thật đơn thuần.
Nhìn thấy Sở Hạ Đề thâm tình nhìn mình, cũng hiểu kì thật nàng nhìn chính là một người khác
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Nhan đột nhiên mở miệng hỏi: "Bảo kiếm đang ở trong tay ngươi sao?"
"Phải thì thế nào?" Sở Hạ Đề đông cứng hỏi ngược lại, nàng thầm nghĩ, ngươi lãnh đạm với ta như thế, nhưng lại để bụng với một thanh binh khí đến vậy.
"Đó là di vật mà mẫu phi lưu lại cho ta, mong ngươi trả nó lại." Mộ Dung Nhan nói.
"Xùy![Thất tinh bảo nhận] kia là vật gia bảo thất truyền của vương thất Hung Nô, đặt ở nơi này, mới là vật về nguyên chủ!"
Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, cho nên vị cố nhân đã tặng đao trong lời mẫu phi năm đó, thật sự là Hung Nô vương A Đề Đạt... mà người yêu A Đề Đạt nhắc tới, cũng thật sự chính là mẫu phi mình.
"Đoản nhận này sợ là vật đính ước năm xưa của phụ vương ngươi tặng cho mẫu phi ta, đặt ở chỗ ngươi, nếu phụ vương ngươi biết, sợ sẽ không vui." Mộ Dung Nhan lại nói.
Sở Hạ Đề nghe đến câu "đoản nhận này sợ là vật đính ước năm xưa của phụ vương ngươi tặng cho mẫu phi ta", đột nhiên ngẩn ra, có cảm giác nói không nên lời. Nàng trầm mặc, một lúc sau, cuối cùng rút thanh [Thất tinh bảo nhận] nhét dưới giày ra, đưa cho Mộ Dung Nhan.
Ta trả cho ngươi thanh gươm này, không phải sợ phụ vương ta biết sẽ mất hứng, mà là một ngày nào đó, ta muốn chính ngươi cam tâm tình nguyện đem chuôi bảo nhận này làm vật đính ước tặng cho ta.
Mộ Dung Nhan cảm kích tiếp nhận bảo nhận, không ngờ Sở Hạ Đề lại sảng khoái như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng ấy, sờ sờ cổ tay áo, aish, không ngờ thứ đó vẫn còn ở đây...Mộ Dung Nhan do dự một chút, thầm nghĩ, vẫn nên đưa cho nàng ấy thôi...dù sao đây là thứ cuối cùng mà mình khi làm A Mộc có thể để lại cho nàng...
Mộ Dung Nhan đi đến trước mặt Sở Hạ Đề, lần vào cổ tay áo, lấy ra một bức tượng hình người bằng gỗ, nhét vào tay Sở Hạ Đề, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Sở Hạ Đề cúi đầu, lại phát hiện người gỗ khắc chính là mình. Nàng biết đây là thứ A Mộc khắc, nhưng lại do Mộ Dung Nhan tặng cho mình. Nàng siết chặt người gỗ trong tay, ngồi sụp xuống, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng nức nở: " A Mộc...A Mộc...vì cái gì ngươi muốn bỏ lại ta.."
Hốc mắt Mộ Dung Nhan đỏ lên, cố nén lại ý niệm muốn ôm Sở Hạ Đề, mình không phải A Mộc, không thể lại làm cho nàng hiểu lầm, rất nhanh mình sẽ trở về Yên Quốc, chỉ cần làm cho nàng nhớ kĩ cái tên A Mộc là được rồi.
Nàng nhìn Sở Hạ Đề khóc không thành tiếng, không khỏi nghĩ thầm, lúc Ca nhi biết mình không còn ở nhân gian, có phải cũng bi thương rơi lệ vì mình giống nàng ấy như vậy hay không... chắc chắn là còn thống khổ hơn...Ca nhi...Ta thực xin lỗi nàng...
Mộ Dung Nhan ngẩng đầu lên...nước mắt cũng không cầm được chảy xuống.
Ba năm...đã bỏ lỡ quá nhiều...sợ là đã bỏ lỡ nhiều lắm...
"Yên chi lệ, tuý nhan hồng, thử tình biệt cảnh dữ thuỳ đồng? [1]" Mộ Dung Nhan tức cảnh sinh tình, không khỏi khẽ cảm thán.
Sở Hạ Đề nghe xong liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhan, lại khóc càng lợi hại, nàng vừa khóc vừa nói: "Ngươi trả A Mộc của ta lại cho ta, ta không muốn nghiềm ngẫm từng câu từng chữ của Hoàng tử Yên quốc ngươi...ta chỉ muốn A Mộc khô khan nhất thiên hạ, nhưng nghe lời ta nhất kia trở về..."
Nàng bỗng nhiên nhớ đến, trước kia mình từng buộc A Mộc viết thơ ca ngợi sắc đẹp của mình, A Mộc nghẹn cả nửa ngày, liền viết xuống ba chữ 'Ngươi rất đẹp', lúc ấy làm cho nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng hôm nay nghĩ đến, ba chữ đó lại chính là bài thơ tình đẹp nhất, vượt xa lời thơ từ ca phú trau chuốt hoa lệ này.
Nguyên lai ba năm nay, mình đã sớm yêu người đó, đáng tiếc quá muộn mới nói cho nàng ấy biết tâm ý của mình, mà tâm ý của nàng ấy đối với mình, mình còn không kịp trả lời thì nàng cũng đã biến thành một người khác, một người khác hoàn toàn không hề thích mình.
Nàng đột nhiên đứng lên, gắt gao nắm vạt áo Mộ Dung Nhan: "Không phải ngươi nói khi về sẽ dẫn ta đến một địa phương không ai biết, không bao giờ quay về đây nữa sao, hiện tại ngươi dẫn ta đi đi!".
Mộ Dung Nhan bi thương, nhìn gương mặt rơi đầy lệ của Sở Hạ Đề, thật lâu sau, mới sâu kín thở dài nói: "Hẳn là ngươi biết, ta không phải nàng."
Sở Hạ Đề suy sụp, tay đang siết chặt vạt áo Mộ Dung Nhan khẽ trùng xuống, nàng trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu cười khẽ, lau đi nước mắt trên mặt, nói với Mộ Dung Nhan: "Vậy ngươi ôm ta một cái được không?."
Mộ Dung Nhan nhìn vào gương mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt của Sở Hạ Đề, đáy lòng khẽ run lên, một lát sau cũng giương lên một tia cười yếu ớt, nói: "Được."
Nói xong, duỗi tay ra ôm Sở Hạ Đề vào lòng, dùng hết toàn lực, gắt gao ôm lấy nàng, giống như muốn hoà nàng làm một với chính mình.
Aish, ngươi coi ta như A Mộc, ta làm sao lại không phải cũng coi ngươi như một người khác đâu...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được vạt áo sau lưng mình bị siết chặt, nàng bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên mình ôm Ca nhi, nàng ấy cũng như thế, liều chết triền miên cùng mình.
Rất lâu sau đó, Mộ Dung Nhan mới buông lỏng ra vòng tay làm cho người ta hít thở không thông kia, Sở Hạ Đề chậm rãi ngẩng đầu, không tự chủ được hỏi: "Mộ Dung Nhan, ngươi thích ta sao?"
Mộ Dung Nhan chỉ nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, lại không nói được lời nào.
"Aish, ta thật khờ, vì cái gì lại muốn hỏi ngươi vấn đề này, ngươi không thích ta một chút nào, một chút cũng không..." Sở Hạ Đề hiểu rất rõ điều đó, nếu một người thích một người khác, ánh mắt của người đó tuyệt đối sẽ không giống Mộ Dung Nhan hiện tại, trong ánh mắt của nàng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ duy nhất không có tình yêu dành cho mình...
"Ta đi đây" Sở Hạ Đề rời khỏi cái ôm của Mộ Dung Nhan, xoay người đẩy cửa mà đi.
Mộ Dung Nhan nhìn theo bóng dáng Sở Hạ Đề, trong lòng yên lặng nói, ngày mai, ngày mai, nhất định ngày mai ta sẽ trở về nơi của ta, cho nên ngươi hãy mau chóng quên ta đi.
Hết chương 42
- ----------------------------------
Chú thích
[1] Trích trong [Chá cô thiên hí tử] – Không rõ tác giả
Bản gốc:
Dịch thơ không được nên câu truyện sau bài thơ đại khái là thế này, mọi người đọc cho vui:
Đây là bài thơ được lưu truyền trên mạng, viết một con hát thời xưa. Ở thời cổ đại, con hát là kẻ ở dưới đáy xã hội, là nghề nghiệp bị người khinh bỉ, thậm chí địa vị ngang hàng với kỹ nữ, nhà bình thường sẽ không để cho con của mìnhđi hát hí khúc.
Con hát trong bài ca này, mặc kệ là vì lý do gì trở thành con hát, dù sao nhân sinh của nàng giống như hí/ vở kịch. Vô luận ở nơi nào, ở dưới tình cảnh hay sự vật gì, đều như một phần trong vở kịch đó. Nhân sinh bi thương thê lương bi ai, đành phải "rơi nước mắt hồng trần, hồng nhan tự mua say". Lại không biết, một lần say đó là vì sao.
Về sau, theo suy đoán, nàng gặp một cái người thích nàng, vì nàng làm an bài, cho nên cuộc đời mà lúc đầu nàng coi như vở kịch sẽ vội vàng trôi qua, lại bởi vì cái một lần gặp gỡ đó biến quãng đời còn lại như ở trong một giấc chiêm bao. Cảm giác bài thơ này là viết về cuộc đời của một con hát, một sự chuyển hướng trọng đại khiến nàng cảm thấy nhân sinh như một vở kịch, đến cuối cùng cuộc đời phù du như giấc mộng.
(nguồn:baidu)
Chim chá cô: một loài chim có bộ lông màu sắc rất sặc sỡ, giống như gà gô của Việt Nam. Tiếng kêu của nó rất buồn nản, gợi nhớ nhà, nhớ người thân ở xa. Vì Việt Nam không có loại chim này nên tạm chuyển ngữ là chim chá cô.
(Nguồn: nhansinhnhumongsite.wordpress)
- ------------------
Bách Linh: Do mình quá bận rộn nên bạn Trần Hân edit giúp mình chương này, m chỉ beta sửa lại thôi ^^
Ai yêu thích truyện này và có lòng nhiệt tình muốn phụ mình edit để mau có chương mới thì liên lạc với mình nhé, mình sẽ phụ giúp ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.