Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]
Chương 94: Sinh ra hận ý
Bút Mặc Đạo Bất Tẫn Tình Thâm
11/05/2023
Ánh nắng mùa đông mỏng manh đến mức không mang theo một tia ấm áp, từng
đợt từng sợi xuyên thấu vào trong đống lửa đã sớm dập tắt.
Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy trên người mình khi thì rét lạnh như đang ở trong hầm băng ngàn năm, lại khi thì nóng như lửa rơi xuống vô tận, nàng mơ màng lại tựa hồ nhìn thấy Mộ Dung Nhan đang ở trước mắt mình, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nói với mình, "Ngươi bệnh rất nặng, phải cởi quần áo ướt ra."
Sở Hạ Đề run rẩy, dùng thanh âm không thể nghe thấy nói, "Ngươi tên bại hoại này.. khi đó cũng thế.. đột nhiên liền muốn ta cởi quần áo.."
Mục Côn nghe khẽ giật mình, siết chặt song quyền, do dự một lát, vẫn là run rẩy vươn tay bắt đầu cởi dây thắt lưng của Sở Hạ Đề.
Quần áo ướt của mình đã sớm bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của mình sấy khô, nhưng trên người Sở Hạ Đề vẫn ướt át lạnh lẽo, nàng không cho phép mình ôm lấy nàng giúp nàng sưởi ấm, sau một đêm, lại bệnh đến khi thì kêu lạnh khi thì kêu nóng, hôn mê bất tỉnh, miệng nói mê sảng, hơi thở mong manh.
Gấp đến mức Mục Côn sứt đầu mẻ trán, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định thay quần áo ướt trên người nàng thay xuống.
Hắn chậm rãi kéo ra dây thắt lưng của Sở Hạ Đề, đỏ mặt bên tai nàng run giọng nói, "Thật xin lỗi, công chúa.. đắc tội.. nhưng ta không thể tiếp tục nhìn ngươi chịu dày vò như vậy nữa.."
Sở Hạ Đề vốn không muốn ngăn cản đôi tay đang kéo áo mình ra, nhưng nghe người nọ ở bên tai mình không ngừng gọi 'công chúa, công chúa', cuối cùng dùng hết khí lực, giãy dụa mở ra một khe hở nhỏ.
Nàng ấy từ trước đến nay chưa từng gọi mình là công chúa.
Sau khi thấy rõ thân ảnh cao lớn của người trước mắt, Sở Hạ Đề mở to đôi mắt đẹp, giận dữ quát, "Ngươi lớn mật!"
Mục Côn không ngờ Sở Hạ Đề lại đột nhiên tỉnh lại, lập tức sợ tới mức lui về phía sau vài bước, liên tục xua tay, lắp bắp nói, "Công chúa, ta không phải muốn... ta chỉ là muốn giúp ngươi... giúp ngươi..."
"Ta nói rồi, không được chạm vào ta!" Sở Hạ Đề lớn tiếng nói, nàng cúi đầu nhìn y phục mình đã bị cởi bỏ, vừa tức vừa gấp, nhưng ngay cả khí lực giơ tay lên kéo vạt áo cũng không còn.
Mục Côn đành phải lại cúi thấp đầu xuống, không còn dám tới gần Sở Hạ Đề một bước, mình đối nàng vốn là giống như đối với thiên thần ngưỡng mộ, đối với lời nói của nàng không dám làm trái, nhưng trong lòng lại thập phần lo lắng thân thể của nàng.
Thật lâu sau, Sở Hạ Đề cuối cùng ảo não nói, "Ngươi nhắm mắt lại, qua đây!"
Mục Côn sững sờ, ngước mắt nhìn về phía nàng, lại bị Sở Hạ Đề quát như tát nước vào mặt, "Ai cho phép ngươi nhìn ta?! Nhắm mắt lại! nếu như còn dám nhìn lén ta một chút, liền đem hai tròng mắt của ngươi móc ra!"
Mục Côn vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều nữa, chậm rãi đến gần Sở Hạ Đề, nhưng vừa nghĩ tới mình mới nhìn thấy y phục không đủ che thân thể nàng, trái tim khó tránh khỏi đập loạn xạ.
Đợi Mục Côn đi về phía mình vài bước, Sở Hạ Đề mới nói, "Tốt! Dừng lại! Ngươi đem y phục của mình cởi ra, khoác lên người ta."
Mục Côn không nói hai lời, liền nhanh chóng cởi áo ngoài trên người mình ra, luống cuống tay chân vươn về phía nàng.
"Ngươi cẩn thận một chút! Nếu ngươi dám.. nếu dám lại chạm phải ta, ta liền chặt ngươi tay!" Sở Hạ Đề mở miệng uy hiếp nói.
Mục Côn nặng nề gật đầu, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng khoác y phục cho nàng, không dám tùy tiện sờ loạn.
Sột sột soạt soạt nửa ngày, Mục Côn thật vất vả mới mò mẫm thắt dây áo cho Sở Hạ Đề, mới thở hổn hển đứng lên, lau một tầng mồ hôi nóng dày đặc trước trán, nhưng vẫn nhắm mắt không dám mở ra.
Sở Hạ Đề nhìn qua ngoài cửa hơi lộ ra nắng sớm, nói khẽ, "Mở mắt ra đi."
Mục Côn nghe, lúc này mới dám mở mắt ra, hắn vụng trộm ngẩng đầu nhìn Sở Hạ Đề một chút, chỉ cảm thấy nàng ngay cả mặc y phục của mình đều đẹp đến mức không gì sánh được, chỉ là có chút hối hận vì sao mình không giặt y phục này, vạn nhất nàng cảm thấy mùi khó ngửi nên làm thế nào cho phải.
Nhưng Sở Hạ Đề lại một lòng chỉ nghĩ sớm chạy tới Nghiệp Thành, đi tìm Mộ Dung Nhan, căn bản không có tâm tư đi ngửi mùi trên y phục này, nàng nói, "Đỡ ta đứng lên, rồi lên đường đi."
"Công chúa, ngươi bệnh... đi đường.. sợ là..." Mục Côn lo âu nói.
"Ta nói, đỡ ta đứng lên!" Sở Hạ Đề quật cường nói.
Mục Côn khẽ thở dài một hơi, đành phải tiến lên đỡ thân thể nàng dậy, đưa nàng lên ngựa, còn mình thì vững vàng vòng lấy nàng.
"Cách ta xa một chút." Sở Hạ Đề cảm nhận được lửa nóng phía sau, liền nhíu mày lãnh đạm nói.
Mục Côn lúng túng dời về phía sau một chút, mặt đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống.
"Đi thôi!" Sở Hạ Đề tức giận nói.
Mục Côn lúc này mới lấy lại tinh thần, đáp, "Vâng! Vâng!" Liền vung lên cương ngựa, chạy về phía Nghiệp Thành.
Con ngựa kia xóc nảy hồi lâu, toàn thân mỏi mệt cùng ốm đau cuối cùng từng chút từng chút hiện ra, dần dần đem thể xác tinh thần bao phủ, Sở Hạ Đề mơ mơ màng màng liền tựa vào trước lồng ngực rắn chắc của Mục Côn ngủ mê man.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi quanh thân lại trở nên giá lạnh thấu xương, mà bên tai là tiếng thở dốc hỗn loạn, Sở Hạ Đề lúc này mới chậm rãi mở con ngươi ra, đột nhiên lọt vào mắt chính là tuyết bay đầy trời, mà mình lại bị Mục Côn ôm chặt vào trong ngực, nàng vừa định mở miệng quát mắng, lại thoáng nhìn thấy truy binh như thủy triều phía sau.
Mục Côn liều mạng quất ngựa, hắn không ngờ mình lại gặp phải một đội binh sĩ Bắc Tung không biết tiến về nơi nào.
Sau lưng từng đợt tiếng kêu giết dần dần đến gần, tiếp theo nghe thấy tiếng cung tên loạn vang, Mục Côn rút đao ra, liều mạng chém.
Đột nhiên, ngựa bỗng nhiên dừng lại, Sở Hạ Đề suýt nữa đụng vào đầu ngựa, pphía trước chìm đắm trong bóng tối, lại cũng sáng lên vô số bó đuốc, nhanh chóng vây quanh bên này.
Mục Côn kinh hãi, vội vàng muốn quay đầu ngựa, chạy về phía rừng cây bên cạnh.
Kỵ binh phía sau đuổi theo không rời, có một mũi tên nhọn từ bên cạnh bắn thẳng vào Sở Hạ Đề, nhưng chỉ thấy Mục Côn hừ một tiếng đau đớn nặng nề, chất lỏng ấm áp rắc lên má nàng, cũng là hắn duỗi tay vì mình đỡ được một mũi tên này.
"Mục Côn!" Sở Hạ Đề trong mắt hiện nước mắt, lớn tiếng kêu lên.
Mục Côn sắc mặt trắng bệch, dùng tay kia đem cương ngựa đưa cho Sở Hạ Đề, nói, "Công chúa! Con ngựa này chở hai người sợ là.. trốn không thoát! Ngươi đi trước đi!" Nói xong, hắn liền mỉm cười buông lỏng tay, hai chân đạp một cái, lăn xuống ngựa.
Lần này lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, cho dù lập tức chết, cũng đáng giá!
Mục Côn tay không tấc sắt, nhìn qua đập vào mặt bụi bay cuồn cuộn mà đến, hắn lúc này mới thấy rõ, trong những truy binh này, ngoại trừ binh lính Bắc Tung ra, còn có một ít binh sĩ dị quốc mặc áo giáp hình thú.
Trong chớp mắt, một thanh loan đao sắc bén liền hướng mặt mình bay tới, Mục Côn lại nhắm mắt chờ chết, khóe miệng lại hiện lên một tia tươi cười mỹ mãn.
"Dừng tay!" Sở Hạ Đề đột nhiên dùng ngôn ngữ Hung Nô lớn tiếng quát.
Một tiếng quát khẽ này giống như sét trong mưa, làm cho tên chiến sĩ cầm loan đao kia sửng sốt.
Sở Hạ Đề nỗ lực ghìm chặt cương ngựa, bông tuyết tung bay rơi xuống giữa tóc nàng, trên trán, ngọn đuốc truy binh giơ cao rõ ràng phản chiếu dung nhan tuyệt sắc của cô.
Nàng dùng hết một phần khí lực cuối cùng, dùng ngôn ngữ Hung Nô lớn tiếng hô, "Các ngươi không thể thương tổn hắn, ta là công chúa Hung Nô, Chu Đại Hãn Hạ Đề!"
Nói xong, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, liền lung lay ngã xuống ngựa.
Cuối cùng đập vào mắt chính là khuôn mặt bi thương của Mục Côn gào thét chạy về phía mình.
***
Tuyết hàng, loạn vũ, giống như hoa lê trắng bay bay, gió cuốn lên cái thấu lạnh xuyên qua y phục.
Mùa đông này, dường như thực sự đặc biệt dài, đã đếm không hết đây là trận tuyết thứ mấy.
Mộ Dung Nhan cả đêm đều cầm thương đứng trong rừng rậm, ngửa đầu nhìn tuyết trắng dần dần đè bẹp cành cây, trong nháy mắt nào đó, quả thực có một loại ảo giác chợt như một đêm gió xuân thổi tới, ngàn vạn cây hoa lê nở rộ.
Nàng mơ hồ cảm thấy, sau trận tuyết rơi dày đặc này, không biết có điều gì đang âm thầm chờ đợi nàng.
Yên Sơn Tứ Hiệp đều yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Dung Nhan, bọn họ thật sự không ngờ thiếu niên thô hào hung ác lúc trước mình đánh bậy đánh bạ ở Yên Môn Quan lại là Thất Điện Hạ sau khi dịch dung.
Tiết Nghĩa sau khi biết được thân phận Mộ Dung Nhan, liền mang theo Dương Đại Hữu cùng đám người Chúc Viễn Sơn đến hội hợp.
Phu thê Dương thị sau khi gặp lại nhi tử Dương Trung đã chia tay mấy tháng, lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại càng kinh ngạc nhi tử của mình nguyên lai là bái đương kim Tương vương điện hạ làm sư phụ.
Dương Đại Hữu vỗ nhẹ lưng Dương Trung đã ngủ say trên đùi mình, ánh mắt lại đặt ở trên người Mộ Dung Nhan, lần này hắn mới hiểu được, vì sao Sở Hạ Đề lúc trước muốn hỏi nhiều vấn đề liên quan đến Thất điện hạ như vậy, cũng hiểu được vì sao đệ đệ của mình lại dạy hắn thương pháp của Dương gia, thậm chí vì hắn mà chết.
Chỉ là, vị Thất điện hạ trong truyền thuyết này tựa hồ không giống như trong truyền thuyết.
Hắn tựa hồ so với lúc trước ở Yên Sơn gặp nhau càng thêm trầm mặc, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng ánh mắt của mình gặp nhau, lộ ra một tia cười cực nhạt ngoài ý muốn, liền chưa từng mở miệng nói qua một câu, chỉ là cả buổi tối đều nhìn chằm chằm bông tuyết trên bầu trời phát sốt ngẩn người.
Mà vị Tề Vương phi trong truyền thuyết kia, không, nên là Thái tử phi, thật sự đẹp như thiên tiên như trong truyền thuyết, là một tuyệt đại giai nhân khó gặp, chỉ là khí tức truyền đến trên người nàng cũng quá mức lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Đối mặt với những cái cây đầy bông tuyết này, Mộ Dung Nhan lại tâm loạn như ma, bông tuyết lạnh lẽo nhao nhao tung bay trên trán mình, trên gò má, trong cổ... Lại không chút nào có thể làm cho tâm nóng nảy của mình tỉnh táo lại.
Trong đầu nàng vang vọng tất cả đều là lời nói vừa rồi của Tiết Nghĩa và Lãnh Hựu.
"Còn không phải là tiểu nhi Hung Nô hung hãn, bội bạc bội nghĩa, thấy Đại Yên ta nội loạn, liền nhân cơ hội xuất binh, chiếm sơn hà ta, giết con dân ta! Thật sự cực kỳ đê tiện vô sỉ!"
"Tương Vương Điện Hạ! Ngươi hồ đồ a! Hung Nô từ trước đến nay chính là sài lang chi vực, đối ta Đại Yên nhìn chằm chằm, ngươi cho rằng cưới một công chúa liền có thể để thu lại lòng lang dạ thú sao? Nói không chừng kia công chúa chính là Hung Nô cho điện hạ làm hạ mỹ nhân kế, không phải Hung Nô tiểu nhi làm sao có thể phá thành thần tốc như thế..."
Mi tâm Mộ Dung Nhan nhíu chặt, trong tay dùng sức, nắm chặt trường thương, không khỏi lẩm bẩm thầm nghĩ.
Cho dù Hung Nô thật sự nói mà không giữ lời, không tuân thủ minh ước, cũng tuyệt đối sẽ không có nửa điểm quan hệ với nàng.
Rất nhanh bầu trời trắng bệch, nàng run rẩy phủi đi tuyết đọng trên người, đi tới trước người Tiết Nghĩa, nói, "Tiết đại ca, ta phải đi, bước tiếp theo ngươi tính toán như thế nào?"
Mộ Dung Nhan dự định mau chóng đưa cha con Lãnh Hựu đến chỗ Mộ Dung Huyền, liền lập tức đi tìm Sở Hạ Đề, hiện giờ trong lòng nàng ảo não bất an, thầm nghĩ nhanh chóng nhìn thấy nàng.
Tiết Nghĩa vừa nhớ tới ánh lửa đầy trời ở Yên Môn Quan, dân chúng cả thành khóc thảm thiết, liền nhịn không được nắm chặt thiết trượng trong tay, nghiêm mặt nói, "Hiện giờ tai hoạ của đất nước đang ập xuống, không biết thảo dân có thể theo điện hạ cùng đi Ký Châu hay không, dùng hết sức lực mỏng manh, giết lui Hung Nô Thát tử!"
Mộ Dung Nhan ảm đạm gật gật đầu, nàng lại đột nhiên nhớ tới, mình từng ở Mạc Bắc Hung Nô ba năm, người nơi đó kỳ thật tâm địa cũng không xấu, đối đãi với mình rất hiền lành hữu hảo, cũng không dã man hung tàn như mình tưởng tượng ban đầu.
Cứ như vậy, Yên Sơn Tứ Hiệp theo Mộ Dung Nhan một nhóm cùng nhau lên đường.
Mộ Dung Nhan nhắm mắt ngồi ở trong xe ngựa, nàng không có mở mắt ra, cũng không phải là bởi vì mệt mỏi, mà là không muốn đối đầu đối diện với ánh mắt lấp loé của Lãnh Hựu.
Tuy rằng Lãnh Lam Ca cũng yên lặng ngồi ở bên kia trong gang tấc, giống như năm đó, tựa như một đóa hoa sen nở rộ.
Chỉ là lúc đó cả phòng an bình, hiện giờ chỉ còn lại sự cô đơn và khó chịu cả phòng, mình ngay cả muốn nói với nàng một câu cũng không thể.
Đột nhiên, bên ngoài xe truyền đến một tiếng hô nhẹ, Mộ Dung Nhan đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức xông ra ngoài.
Nhưng vừa rồi xốc trướng xe lên, thò đầu ra nhìn, đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
Ngoại ô thành Ký Châu, đất cháy lan tràn, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể nhiều như núi, có dân chúng bình thường, cũng có binh lính Yên quân, thân thể đầy đất đứt lìa, vô cùng thê thảm.
Mộ Dung Nhan vội vàng nhảy xuống xe, không thể tin nhìn bức thảm tượng nhân gian này, nàng không rõ thành Ký Châu không phải bị Mộ Dung Huyền phá vỡ sao, nhưng vì sao khắp nơi đều là thi thể người Yên quốc, đại quân Tứ ca ở đâu?!
Nàng dần dần nắm chặt song quyền, ngũ tạng câu phần, nàng lúc này mới hồi tưởng, trong thành Tô Mễ Đồ nữ tử khỏa thân cả người trần trụi đang há miệng nói chuyện với mình... Trên bầu trời thành Khố Luân chiến hoả ngút trời, ngay cả chim nhạn cũng đang rên rỉ... Hàng ngàn mũi tên sắc nhọn trên chiến trường Khoa Bố Đa đã làm hại toàn bộ quân đội của mình...
Đáng chết! Mình thật sự không nên bị ba năm an nhàn thời gian thảo nguyên kia tiêu hao ý chí, mà quên mất huyết hải thâm cừu giữa hai nước!
Lãnh Lam Ca lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thi thể như này, dọa đến mặt không còn chút máu, sợ đến răng nhịn không được run lập cập, nàng níu chặt mình mép váy, hỏi, "Đây.. Đây là.."
Lãnh Hựu cả kinh nổi giận đùng đùng, vốn tưởng rằng đêm qua nhìn thấy một đội Hung Noi binh kia chỉ là tiền phong dò đường, tuyệt đối không ngờ ngay cả thành Ký Châu này cũng đã rơi vào tay Hung Nô.
Hắn còn chưa kịp trả lời Lãnh Lam Ca, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa hỗn loạn, mọi người quay đầu lại nhìn, không khỏi đại kinh thất sắc.
Là một đại đội chiến sĩ Hung Nô hung hãn đang từ ngoại ô chạy về phía trong thành, mà trong đội ngũ lại còn xen lẫn đông đảo binh lính Bắc Tung đeo khăn đen trước trán.
"Điện hạ, mau lên xe!"
"Điện hạ?!"
"Điện hạ, đi mau!"
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn đứng đấy, cũng không nhúc nhích, đám người gọi mình chạy trối chết kêu to, lại một câu cũng không nghe thấy.
Vì cái gì... Vì cái gì?
Hai con ngươi Mộ Dung Nhan bỗng nhiên co rút lại, không thể tin nhìn những kỵ binh này, mà chân chính chọc đau mi mắt nàng chính là, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Hạ Đề cũng ở trong đó.
Nàng làm sao không nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại lại là một bộ cảnh tượng như vậy.
Mình là kẻ bị ép đến cùng đường, nhưng nàng lại khoác quần áo người khác, lười biếng nằm trong ngực người khác!
Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy trên người mình khi thì rét lạnh như đang ở trong hầm băng ngàn năm, lại khi thì nóng như lửa rơi xuống vô tận, nàng mơ màng lại tựa hồ nhìn thấy Mộ Dung Nhan đang ở trước mắt mình, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nói với mình, "Ngươi bệnh rất nặng, phải cởi quần áo ướt ra."
Sở Hạ Đề run rẩy, dùng thanh âm không thể nghe thấy nói, "Ngươi tên bại hoại này.. khi đó cũng thế.. đột nhiên liền muốn ta cởi quần áo.."
Mục Côn nghe khẽ giật mình, siết chặt song quyền, do dự một lát, vẫn là run rẩy vươn tay bắt đầu cởi dây thắt lưng của Sở Hạ Đề.
Quần áo ướt của mình đã sớm bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của mình sấy khô, nhưng trên người Sở Hạ Đề vẫn ướt át lạnh lẽo, nàng không cho phép mình ôm lấy nàng giúp nàng sưởi ấm, sau một đêm, lại bệnh đến khi thì kêu lạnh khi thì kêu nóng, hôn mê bất tỉnh, miệng nói mê sảng, hơi thở mong manh.
Gấp đến mức Mục Côn sứt đầu mẻ trán, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định thay quần áo ướt trên người nàng thay xuống.
Hắn chậm rãi kéo ra dây thắt lưng của Sở Hạ Đề, đỏ mặt bên tai nàng run giọng nói, "Thật xin lỗi, công chúa.. đắc tội.. nhưng ta không thể tiếp tục nhìn ngươi chịu dày vò như vậy nữa.."
Sở Hạ Đề vốn không muốn ngăn cản đôi tay đang kéo áo mình ra, nhưng nghe người nọ ở bên tai mình không ngừng gọi 'công chúa, công chúa', cuối cùng dùng hết khí lực, giãy dụa mở ra một khe hở nhỏ.
Nàng ấy từ trước đến nay chưa từng gọi mình là công chúa.
Sau khi thấy rõ thân ảnh cao lớn của người trước mắt, Sở Hạ Đề mở to đôi mắt đẹp, giận dữ quát, "Ngươi lớn mật!"
Mục Côn không ngờ Sở Hạ Đề lại đột nhiên tỉnh lại, lập tức sợ tới mức lui về phía sau vài bước, liên tục xua tay, lắp bắp nói, "Công chúa, ta không phải muốn... ta chỉ là muốn giúp ngươi... giúp ngươi..."
"Ta nói rồi, không được chạm vào ta!" Sở Hạ Đề lớn tiếng nói, nàng cúi đầu nhìn y phục mình đã bị cởi bỏ, vừa tức vừa gấp, nhưng ngay cả khí lực giơ tay lên kéo vạt áo cũng không còn.
Mục Côn đành phải lại cúi thấp đầu xuống, không còn dám tới gần Sở Hạ Đề một bước, mình đối nàng vốn là giống như đối với thiên thần ngưỡng mộ, đối với lời nói của nàng không dám làm trái, nhưng trong lòng lại thập phần lo lắng thân thể của nàng.
Thật lâu sau, Sở Hạ Đề cuối cùng ảo não nói, "Ngươi nhắm mắt lại, qua đây!"
Mục Côn sững sờ, ngước mắt nhìn về phía nàng, lại bị Sở Hạ Đề quát như tát nước vào mặt, "Ai cho phép ngươi nhìn ta?! Nhắm mắt lại! nếu như còn dám nhìn lén ta một chút, liền đem hai tròng mắt của ngươi móc ra!"
Mục Côn vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều nữa, chậm rãi đến gần Sở Hạ Đề, nhưng vừa nghĩ tới mình mới nhìn thấy y phục không đủ che thân thể nàng, trái tim khó tránh khỏi đập loạn xạ.
Đợi Mục Côn đi về phía mình vài bước, Sở Hạ Đề mới nói, "Tốt! Dừng lại! Ngươi đem y phục của mình cởi ra, khoác lên người ta."
Mục Côn không nói hai lời, liền nhanh chóng cởi áo ngoài trên người mình ra, luống cuống tay chân vươn về phía nàng.
"Ngươi cẩn thận một chút! Nếu ngươi dám.. nếu dám lại chạm phải ta, ta liền chặt ngươi tay!" Sở Hạ Đề mở miệng uy hiếp nói.
Mục Côn nặng nề gật đầu, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng khoác y phục cho nàng, không dám tùy tiện sờ loạn.
Sột sột soạt soạt nửa ngày, Mục Côn thật vất vả mới mò mẫm thắt dây áo cho Sở Hạ Đề, mới thở hổn hển đứng lên, lau một tầng mồ hôi nóng dày đặc trước trán, nhưng vẫn nhắm mắt không dám mở ra.
Sở Hạ Đề nhìn qua ngoài cửa hơi lộ ra nắng sớm, nói khẽ, "Mở mắt ra đi."
Mục Côn nghe, lúc này mới dám mở mắt ra, hắn vụng trộm ngẩng đầu nhìn Sở Hạ Đề một chút, chỉ cảm thấy nàng ngay cả mặc y phục của mình đều đẹp đến mức không gì sánh được, chỉ là có chút hối hận vì sao mình không giặt y phục này, vạn nhất nàng cảm thấy mùi khó ngửi nên làm thế nào cho phải.
Nhưng Sở Hạ Đề lại một lòng chỉ nghĩ sớm chạy tới Nghiệp Thành, đi tìm Mộ Dung Nhan, căn bản không có tâm tư đi ngửi mùi trên y phục này, nàng nói, "Đỡ ta đứng lên, rồi lên đường đi."
"Công chúa, ngươi bệnh... đi đường.. sợ là..." Mục Côn lo âu nói.
"Ta nói, đỡ ta đứng lên!" Sở Hạ Đề quật cường nói.
Mục Côn khẽ thở dài một hơi, đành phải tiến lên đỡ thân thể nàng dậy, đưa nàng lên ngựa, còn mình thì vững vàng vòng lấy nàng.
"Cách ta xa một chút." Sở Hạ Đề cảm nhận được lửa nóng phía sau, liền nhíu mày lãnh đạm nói.
Mục Côn lúng túng dời về phía sau một chút, mặt đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống.
"Đi thôi!" Sở Hạ Đề tức giận nói.
Mục Côn lúc này mới lấy lại tinh thần, đáp, "Vâng! Vâng!" Liền vung lên cương ngựa, chạy về phía Nghiệp Thành.
Con ngựa kia xóc nảy hồi lâu, toàn thân mỏi mệt cùng ốm đau cuối cùng từng chút từng chút hiện ra, dần dần đem thể xác tinh thần bao phủ, Sở Hạ Đề mơ mơ màng màng liền tựa vào trước lồng ngực rắn chắc của Mục Côn ngủ mê man.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi quanh thân lại trở nên giá lạnh thấu xương, mà bên tai là tiếng thở dốc hỗn loạn, Sở Hạ Đề lúc này mới chậm rãi mở con ngươi ra, đột nhiên lọt vào mắt chính là tuyết bay đầy trời, mà mình lại bị Mục Côn ôm chặt vào trong ngực, nàng vừa định mở miệng quát mắng, lại thoáng nhìn thấy truy binh như thủy triều phía sau.
Mục Côn liều mạng quất ngựa, hắn không ngờ mình lại gặp phải một đội binh sĩ Bắc Tung không biết tiến về nơi nào.
Sau lưng từng đợt tiếng kêu giết dần dần đến gần, tiếp theo nghe thấy tiếng cung tên loạn vang, Mục Côn rút đao ra, liều mạng chém.
Đột nhiên, ngựa bỗng nhiên dừng lại, Sở Hạ Đề suýt nữa đụng vào đầu ngựa, pphía trước chìm đắm trong bóng tối, lại cũng sáng lên vô số bó đuốc, nhanh chóng vây quanh bên này.
Mục Côn kinh hãi, vội vàng muốn quay đầu ngựa, chạy về phía rừng cây bên cạnh.
Kỵ binh phía sau đuổi theo không rời, có một mũi tên nhọn từ bên cạnh bắn thẳng vào Sở Hạ Đề, nhưng chỉ thấy Mục Côn hừ một tiếng đau đớn nặng nề, chất lỏng ấm áp rắc lên má nàng, cũng là hắn duỗi tay vì mình đỡ được một mũi tên này.
"Mục Côn!" Sở Hạ Đề trong mắt hiện nước mắt, lớn tiếng kêu lên.
Mục Côn sắc mặt trắng bệch, dùng tay kia đem cương ngựa đưa cho Sở Hạ Đề, nói, "Công chúa! Con ngựa này chở hai người sợ là.. trốn không thoát! Ngươi đi trước đi!" Nói xong, hắn liền mỉm cười buông lỏng tay, hai chân đạp một cái, lăn xuống ngựa.
Lần này lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, cho dù lập tức chết, cũng đáng giá!
Mục Côn tay không tấc sắt, nhìn qua đập vào mặt bụi bay cuồn cuộn mà đến, hắn lúc này mới thấy rõ, trong những truy binh này, ngoại trừ binh lính Bắc Tung ra, còn có một ít binh sĩ dị quốc mặc áo giáp hình thú.
Trong chớp mắt, một thanh loan đao sắc bén liền hướng mặt mình bay tới, Mục Côn lại nhắm mắt chờ chết, khóe miệng lại hiện lên một tia tươi cười mỹ mãn.
"Dừng tay!" Sở Hạ Đề đột nhiên dùng ngôn ngữ Hung Nô lớn tiếng quát.
Một tiếng quát khẽ này giống như sét trong mưa, làm cho tên chiến sĩ cầm loan đao kia sửng sốt.
Sở Hạ Đề nỗ lực ghìm chặt cương ngựa, bông tuyết tung bay rơi xuống giữa tóc nàng, trên trán, ngọn đuốc truy binh giơ cao rõ ràng phản chiếu dung nhan tuyệt sắc của cô.
Nàng dùng hết một phần khí lực cuối cùng, dùng ngôn ngữ Hung Nô lớn tiếng hô, "Các ngươi không thể thương tổn hắn, ta là công chúa Hung Nô, Chu Đại Hãn Hạ Đề!"
Nói xong, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, liền lung lay ngã xuống ngựa.
Cuối cùng đập vào mắt chính là khuôn mặt bi thương của Mục Côn gào thét chạy về phía mình.
***
Tuyết hàng, loạn vũ, giống như hoa lê trắng bay bay, gió cuốn lên cái thấu lạnh xuyên qua y phục.
Mùa đông này, dường như thực sự đặc biệt dài, đã đếm không hết đây là trận tuyết thứ mấy.
Mộ Dung Nhan cả đêm đều cầm thương đứng trong rừng rậm, ngửa đầu nhìn tuyết trắng dần dần đè bẹp cành cây, trong nháy mắt nào đó, quả thực có một loại ảo giác chợt như một đêm gió xuân thổi tới, ngàn vạn cây hoa lê nở rộ.
Nàng mơ hồ cảm thấy, sau trận tuyết rơi dày đặc này, không biết có điều gì đang âm thầm chờ đợi nàng.
Yên Sơn Tứ Hiệp đều yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Dung Nhan, bọn họ thật sự không ngờ thiếu niên thô hào hung ác lúc trước mình đánh bậy đánh bạ ở Yên Môn Quan lại là Thất Điện Hạ sau khi dịch dung.
Tiết Nghĩa sau khi biết được thân phận Mộ Dung Nhan, liền mang theo Dương Đại Hữu cùng đám người Chúc Viễn Sơn đến hội hợp.
Phu thê Dương thị sau khi gặp lại nhi tử Dương Trung đã chia tay mấy tháng, lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại càng kinh ngạc nhi tử của mình nguyên lai là bái đương kim Tương vương điện hạ làm sư phụ.
Dương Đại Hữu vỗ nhẹ lưng Dương Trung đã ngủ say trên đùi mình, ánh mắt lại đặt ở trên người Mộ Dung Nhan, lần này hắn mới hiểu được, vì sao Sở Hạ Đề lúc trước muốn hỏi nhiều vấn đề liên quan đến Thất điện hạ như vậy, cũng hiểu được vì sao đệ đệ của mình lại dạy hắn thương pháp của Dương gia, thậm chí vì hắn mà chết.
Chỉ là, vị Thất điện hạ trong truyền thuyết này tựa hồ không giống như trong truyền thuyết.
Hắn tựa hồ so với lúc trước ở Yên Sơn gặp nhau càng thêm trầm mặc, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng ánh mắt của mình gặp nhau, lộ ra một tia cười cực nhạt ngoài ý muốn, liền chưa từng mở miệng nói qua một câu, chỉ là cả buổi tối đều nhìn chằm chằm bông tuyết trên bầu trời phát sốt ngẩn người.
Mà vị Tề Vương phi trong truyền thuyết kia, không, nên là Thái tử phi, thật sự đẹp như thiên tiên như trong truyền thuyết, là một tuyệt đại giai nhân khó gặp, chỉ là khí tức truyền đến trên người nàng cũng quá mức lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Đối mặt với những cái cây đầy bông tuyết này, Mộ Dung Nhan lại tâm loạn như ma, bông tuyết lạnh lẽo nhao nhao tung bay trên trán mình, trên gò má, trong cổ... Lại không chút nào có thể làm cho tâm nóng nảy của mình tỉnh táo lại.
Trong đầu nàng vang vọng tất cả đều là lời nói vừa rồi của Tiết Nghĩa và Lãnh Hựu.
"Còn không phải là tiểu nhi Hung Nô hung hãn, bội bạc bội nghĩa, thấy Đại Yên ta nội loạn, liền nhân cơ hội xuất binh, chiếm sơn hà ta, giết con dân ta! Thật sự cực kỳ đê tiện vô sỉ!"
"Tương Vương Điện Hạ! Ngươi hồ đồ a! Hung Nô từ trước đến nay chính là sài lang chi vực, đối ta Đại Yên nhìn chằm chằm, ngươi cho rằng cưới một công chúa liền có thể để thu lại lòng lang dạ thú sao? Nói không chừng kia công chúa chính là Hung Nô cho điện hạ làm hạ mỹ nhân kế, không phải Hung Nô tiểu nhi làm sao có thể phá thành thần tốc như thế..."
Mi tâm Mộ Dung Nhan nhíu chặt, trong tay dùng sức, nắm chặt trường thương, không khỏi lẩm bẩm thầm nghĩ.
Cho dù Hung Nô thật sự nói mà không giữ lời, không tuân thủ minh ước, cũng tuyệt đối sẽ không có nửa điểm quan hệ với nàng.
Rất nhanh bầu trời trắng bệch, nàng run rẩy phủi đi tuyết đọng trên người, đi tới trước người Tiết Nghĩa, nói, "Tiết đại ca, ta phải đi, bước tiếp theo ngươi tính toán như thế nào?"
Mộ Dung Nhan dự định mau chóng đưa cha con Lãnh Hựu đến chỗ Mộ Dung Huyền, liền lập tức đi tìm Sở Hạ Đề, hiện giờ trong lòng nàng ảo não bất an, thầm nghĩ nhanh chóng nhìn thấy nàng.
Tiết Nghĩa vừa nhớ tới ánh lửa đầy trời ở Yên Môn Quan, dân chúng cả thành khóc thảm thiết, liền nhịn không được nắm chặt thiết trượng trong tay, nghiêm mặt nói, "Hiện giờ tai hoạ của đất nước đang ập xuống, không biết thảo dân có thể theo điện hạ cùng đi Ký Châu hay không, dùng hết sức lực mỏng manh, giết lui Hung Nô Thát tử!"
Mộ Dung Nhan ảm đạm gật gật đầu, nàng lại đột nhiên nhớ tới, mình từng ở Mạc Bắc Hung Nô ba năm, người nơi đó kỳ thật tâm địa cũng không xấu, đối đãi với mình rất hiền lành hữu hảo, cũng không dã man hung tàn như mình tưởng tượng ban đầu.
Cứ như vậy, Yên Sơn Tứ Hiệp theo Mộ Dung Nhan một nhóm cùng nhau lên đường.
Mộ Dung Nhan nhắm mắt ngồi ở trong xe ngựa, nàng không có mở mắt ra, cũng không phải là bởi vì mệt mỏi, mà là không muốn đối đầu đối diện với ánh mắt lấp loé của Lãnh Hựu.
Tuy rằng Lãnh Lam Ca cũng yên lặng ngồi ở bên kia trong gang tấc, giống như năm đó, tựa như một đóa hoa sen nở rộ.
Chỉ là lúc đó cả phòng an bình, hiện giờ chỉ còn lại sự cô đơn và khó chịu cả phòng, mình ngay cả muốn nói với nàng một câu cũng không thể.
Đột nhiên, bên ngoài xe truyền đến một tiếng hô nhẹ, Mộ Dung Nhan đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức xông ra ngoài.
Nhưng vừa rồi xốc trướng xe lên, thò đầu ra nhìn, đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
Ngoại ô thành Ký Châu, đất cháy lan tràn, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể nhiều như núi, có dân chúng bình thường, cũng có binh lính Yên quân, thân thể đầy đất đứt lìa, vô cùng thê thảm.
Mộ Dung Nhan vội vàng nhảy xuống xe, không thể tin nhìn bức thảm tượng nhân gian này, nàng không rõ thành Ký Châu không phải bị Mộ Dung Huyền phá vỡ sao, nhưng vì sao khắp nơi đều là thi thể người Yên quốc, đại quân Tứ ca ở đâu?!
Nàng dần dần nắm chặt song quyền, ngũ tạng câu phần, nàng lúc này mới hồi tưởng, trong thành Tô Mễ Đồ nữ tử khỏa thân cả người trần trụi đang há miệng nói chuyện với mình... Trên bầu trời thành Khố Luân chiến hoả ngút trời, ngay cả chim nhạn cũng đang rên rỉ... Hàng ngàn mũi tên sắc nhọn trên chiến trường Khoa Bố Đa đã làm hại toàn bộ quân đội của mình...
Đáng chết! Mình thật sự không nên bị ba năm an nhàn thời gian thảo nguyên kia tiêu hao ý chí, mà quên mất huyết hải thâm cừu giữa hai nước!
Lãnh Lam Ca lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thi thể như này, dọa đến mặt không còn chút máu, sợ đến răng nhịn không được run lập cập, nàng níu chặt mình mép váy, hỏi, "Đây.. Đây là.."
Lãnh Hựu cả kinh nổi giận đùng đùng, vốn tưởng rằng đêm qua nhìn thấy một đội Hung Noi binh kia chỉ là tiền phong dò đường, tuyệt đối không ngờ ngay cả thành Ký Châu này cũng đã rơi vào tay Hung Nô.
Hắn còn chưa kịp trả lời Lãnh Lam Ca, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa hỗn loạn, mọi người quay đầu lại nhìn, không khỏi đại kinh thất sắc.
Là một đại đội chiến sĩ Hung Nô hung hãn đang từ ngoại ô chạy về phía trong thành, mà trong đội ngũ lại còn xen lẫn đông đảo binh lính Bắc Tung đeo khăn đen trước trán.
"Điện hạ, mau lên xe!"
"Điện hạ?!"
"Điện hạ, đi mau!"
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn đứng đấy, cũng không nhúc nhích, đám người gọi mình chạy trối chết kêu to, lại một câu cũng không nghe thấy.
Vì cái gì... Vì cái gì?
Hai con ngươi Mộ Dung Nhan bỗng nhiên co rút lại, không thể tin nhìn những kỵ binh này, mà chân chính chọc đau mi mắt nàng chính là, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Hạ Đề cũng ở trong đó.
Nàng làm sao không nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại lại là một bộ cảnh tượng như vậy.
Mình là kẻ bị ép đến cùng đường, nhưng nàng lại khoác quần áo người khác, lười biếng nằm trong ngực người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.