Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]
Chương 46: Tiểu Dương Trung
Bút Mặc Đạo Bất Tẫn Tình Thâm
30/10/2022
Sau khi xuống lầu, Mộ Dung Nhan ôm quyền nói với Tứ Hiệp, "Đa tạ bốn vị đại hiệp đêm qua đã khoản đãi, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, ta phải đi rồi.
Chúc Viễn Sơn đáp, "Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Thân thể của đệ muội không phải không khoẻ sao?". harry potter fanfic
"Nếu như nàng ấy không muốn đi, liền phiền bốn vị đại hiệp chiếu cố thêm mấy ngày..." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
"Biểu ca! Ngươi nói cái gì?! Ngươi sao có thể bỏ lại Hạ Đề tỷ tỷ!" Ma Da Đồng chưa từng tức giận cũng tức giận rồi, làm sao Mộ Dung Nhan lại trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiết Nghĩa đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, đột nhiên cầm cây thiết trượng đánh về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng mấy phát, mặc dù lúc này Tiết Nghĩa chưa dùng tới nội lực, nhưng cái gậy này đánh vào người cũng vô cùng đau đớn.
Mộ Dung Nhan che mặt, quát to, "Ngươi.. Sao ngươi lại đánh ta?!"
"Hừ, trong đời Tiết mỗ hận nhất là hai loại người, một là kẻ trộm cắp, hai chính là hạng người bỏ rơi vợ con như ngươi! Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, thế mà lại coi trọng loại người như ngươi, cũng thật sự là ông trời mù đôi mắt chó!" Tiết Nghĩa càng nghĩ càng giận, lập tức đuổi theo đánh Mộ Dung Nhan khắp phòng.
"Đại ca! Bớt giận! Mộ huynh đệ hẳn là nhất thời nói nhảm! Chúng ta có chuyện từ từ nói!" Dương Đại Hữu nhìn Mộ Dung Nhan bị đánh đến không chịu nổi, vội vàng đứng ra hoà giải.
"Tức chết Tiết mỗ! Nếu Tiết mỗ mà có nhi tử như ngươi, nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!" Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan thở phì phò nói.
"Tiết đại ca còn trẻ như vậy, làm sao lại có thằng con hỗn trướng bất tài như thế này được chứ." Lúc này, Sở Hạ Đề từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nàng nhìn thấy Tiết Nghĩa hung hăng đánh Mộ Dung Nhan một trận, xem như ủy khuất vừa rồi của chính mình đã được xả giận.
"Đệ muội, lần sau nếu tiểu tử này lại bắt nạt ngươi, ngươi liền nói với Tiết đại ca, đại ca sẽ đánh gãy chân hắn." Tiết Nghĩa nói với Sở Hạ Đề.
Hắn bị tiếng 'Tiết đại ca' của Sở Hạ Đề làm cho thoải mái, kỳ thật Tiết Nghĩa bây giờ đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nếu thành gia sớm thì thậm chí có thể làm cha của Mộ Dung Nhan.
"Miệng nói không có căn cứ, Tiết đại ca phải cùng muội kết nghĩa mới đúng." Sở Hạ Đề đảo mắt, vừa cười vừa nói.
Mộ Dung Nhan sau khi nghe xong, trong lòng âm thầm kêu khổ, Sở Hạ Đề này.. Thế mà lại còn tìm chỗ dựa cho mình..
"Ha ha ha, thú vị thú vị! Nếu đệ muội không ngại kết nghĩa cùng bốn đại lão thô thiển chúng ta, đương nhiên là cầu còn không được!" Tiết Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to nói.
"Đương nhiên là không ngại, về sau mong bốn vị đại ca ra mặt giúp Tiểu Đề nhiều hơn! Đúng rồi! Đồng muội muội cũng cùng kết bái đi! Nếu bị khi dễ, bốn vị đại ca cũng sẽ trút giận cho ha?" Sở Hạ Đề mỉm cười kéo tay Ma Da Đồng đi tới trước mặt Yên Sơn tứ hiệp.
"Đây là chuyện đương nhiên!" Tiết Nghĩa cười nói.
Dương Đại Hữu đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan một chút, liền cũng hấp tấp chạy tới kết bái.
Mộ Dung Nhan thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ Yên Sơn tứ hiệp đều thành người một nhà với Sở Hạ Đề và Ma Da Đồng, có thể đối phó với người ngoài là nàng như một ác nhân...
Kết bái xong, Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, nói với hai người Sở, Ma "Ngũ muội, Lục muội, ngày sau nếu có người khi dễ các ngươi, cứ việc nói cho đại ca, cây thiết trượng của đại ca tuyệt đối không lưu tình!"
"Đa tạ đại ca." Sở Hạ Đề nhìn qua Mộ Dung Nhan bị đánh đến sưng mặt mũi, thầm nghĩ, hừ, gặp báo ứng đi, ai bảo ngươi vừa rồi vô tình với ta như vậy...
Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ xoa xoa chỗ bị đau, lại một mình đi ra ngoài.
Tiết Nghĩa người này.. Thật đúng là đem mình thành nhi tử để dạy dỗ... Chờ mình khôi phục thân phận Hoàng tử, nhất định phải cẩn thận trừng trị hắn!
Mộ Dung Nhan vừa đi, nhìn thấy một hài tử bảy tám tuổi đang tập võ giữa sân luyện võ Yên Sơn, thấy hắn lúc thì cầm một cây thiết trượng vung tới vung lui, lúc lại khua lên khua xuống một cây gậy gỗ, chỉ một lúc sau lại lấy ra kiếm đâm mấy đường kiếm.
Mộ Dung Nhan ở một bên nhìn thật lâu, phát hiện đứa bé trai này mặc dù côn bổng công phu quyền cước mọi thứ đều không tốt, nhưng thần sắc lại chuyên chú, cực kỳ giống bộ dáng luyện võ của mình khi còn bé.
"Ngươi học hỗn tạp như vậy, cuối cùng cái gì cũng học không được." Mộ Dung Nhan cuối cùng mở miệng nói ra.
Cậu bé nhìn thấy Mộ Dung Nhan, đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, hắn đáp, "Đại bá bá, Tam thúc thúc cùng Tiểu thúc thúc đều muốn khảo sát ta, ta đều phải học..."
"Ngươi tên là gì?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Dương Trung." Cậu bé đáp.
[Tác giả: không biết mọi người có quen thuộc tên này hay không,trước đó ta đến cùng là chôn giấu bao nhiêu phục bút. Xem thêm Chương 02: Vô Tự Bi ]
Mộ Dung Nhan trầm ngâm một lát, sau đó nhảy vào trong sân luyện võ, tiện tay cầm cây thương dài, nói với Dương Trung, "Ngươi đã họ Dương, vậy nên học thương pháp Dương gia, những cái khác đều không cần học nữa."
"Cha ta hắn không biết thương pháp Dương gia." Dương Trung cúi đầu nói.
Mộ Dung Nhan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Dương Trung nói, "Ngươi phải học thật tốt thương pháp của Dương gia, ngươi phải nhớ kỹ Dương Đại Vi."
Nói xong, Mộ Dung Nhan liền cuốn lên một đường thương hoa, chuyển thân mình theo thương, chỉ thấy đầu thương vẽ ra vô số đường vòng cung, tiếng gió cuồng phong, nước chảy mây trôi, chiêu thức linh động, biến ảo khó lường, bước chân vững vàng mạnh mẽ, bắn ra vô số tia sáng nhỏ hồng hồng, múa chính là 36 chiêu thức thương pháp Dương Đại Vi dạy mình lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, Dương Trung xem đến trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy võ công lợi hại nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mộ Dung Nhan thu lại thương, hốc mắt đã đỏ, trong lòng nàng không khỏi thì thầm, Dương đại ca, hoá ra ở trong cõi vô định ngươi cho ta học được thương pháp Dương gia, chính là vì một ngày kia có thể truyền cho hậu nhân của ngươi, ân cứu mạng của ngươi ta không thể báo đáp, nhưng ta chắc chắn dốc hết toàn lực đem thương pháp Dương gia của ngươi đều dạy cho đứa nhỏ này.
Nàng nhìn Dương Trung, cao giọng nói, "Đây là thiên hạ vô song Dương gia thương pháp của Dương gia ngươi!"
Dương Trung nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nửa ngày, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói, "Xin sư phụ dạy ta!"
Mộ Dung Nhan vội vươn tay đỡ Dương Trung dậy, nàng nói, "Ngươi quỳ nhầm người, thương pháp này vốn chính là của Dương gia ngươi, ta chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."
Nhưng bởi vì Dương Trung tư chất kém cỏi, tuổi lại còn nhỏ, gần như không có võ học căn bản gì, Mộ Dung Nhan liên tục dạy vài ngày, Dương Trung ngay cả ba mươi sáu chiêu thức đường thương pháp đều không nhớ kỹ, chớ nói đến muốn để hắn sử dụng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Mộ Dung Nhan nhìn Dương Trung mặc dù ra sức chăm chỉ múa thương, nhưng lại luôn nhớ không rõ chiêu thức, không khỏi thầm nghĩ, ta đây phải dạy tới khi nào mới có thể đi a...
Cũng may Dương Trung rất chăm chỉ, bằng không, Mộ Dung Nhan thật muốn từ bỏ.
Mộ Dung Nhan có thể dạy Dương Trung thương pháp Dương gia, cảm kích nhất đương nhiên là Dương Đại Hữu, hắn vẫn kiên trì để cho nhi tử của mình bái Mộ Dung Nhan làm sư phụ, hắn nói, "Là ta làm cha vô dụng, không dạy được thương pháp Dương gia cho hắn, nếu ngươi làm sư phụ của Trung nhi, đó chính là một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mong rằng Mộ huynh đệ thay ta làm cha, dạy được Trung nhi thương pháp, ta cũng chắc chắn dạy Trung nhi đối đãi kính trọng ngươi như cha ruột!"
Mộ Dung Nhan vốn định từ chối, nàng chỉ cảm thấy lời nói Dương Đại Hữu quá nặng nề, mình còn còn trẻ như vậy... Không cần có người đem mình làm cha mà kính trọng...
Nàng lúc này còn không biết, nàng đã có một cái nữ nhi gọi Mộ Dung Doanh.
Nhưng tiểu quỷ Dương Trung này vẫn luôn dập đầu với mình không chịu đứng dậy, cái nho nhỏ trán đã đập đến hơi sưng đỏ, làm nàng không đành lòng, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Mà Mộ Dung Nhan có thể lưu lại, vui vẻ nhất đương nhiên không ai ngoài Sở Hạ Đề, mỗi lần nàng thấy Mộ Dung Nhan ra ngoài dạy Dương Trung luyện thương, liền lập tức kéo Ma Da Đồng quấn lấy Yên Sơn tứ hiệp, để bọn hắn kể cho kiến thức về Yên Kinh.
"Tiết đại ca, mấy nhi tử của Hoàng Đế Yên quốc là người như thế nào?" Sở Hạ Đề nâng cằm lên hỏi.
"Vấn đề này của muội làm khó Tiết mỗ rồi, Tiết mỗ chỉ là người trong giang hồ, chuyện trong triều đình, Tiết mỗ không biết, cũng không hứng thú biết." Tiết Nghĩa thản nhiên nói.
Sở Hạ Đề nghe xong, sắc mặt lập tức có chút mất mát, vốn còn nhân cơ hội nghe xem có chuyện gì liên quan đến tên đầu gỗ kia không.
Lúc này, Chúc Viễn Sơn xen vào nói, "Hừ, nói đến nhi tử của lão Hoàng đế, ngoại trừ Tề vương, không có một ai tốt cả."
Sở Hạ Đề nghe được Chúc Viễn Sơn ngay cả Mộ Dung Nhan cũng mắng, âm thầm cảm thấy không vui, ngoài mặt lại bất động thanh sắc hỏi, "Thất hoàng tử của các ngươi đều tử chiến sa trường vì Yên Quốc, chẳng lẽ trong mắt con dân Yên Quốc, cũng không tính là anh hùng?"
"Ngũ muội, có điều muội không biết, cái chết của Thất điện hạ là tự làm tự chịu, nghe nói ngày đó hắn vi phạm mệnh lệnh, thân là thủ tướng Khố Luân, lại bỏ thành mà đi, may mà tâm tư Hung Nô hôm đó đều đặt ở trận chiến Khoa Bố Đa, bằng không thừa dịp đánh vào Khố Luân, vậy mới thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân*... Huống chi, nghe nói hắn cũng là phạm tội, mới bị bệ hạ trách phạt đến Mạc Bắc đánh trận, vốn là muốn lấy công chuộc tội, ai biết chính số mệnh hắn không tốt..." Chúc Viễn Sơn không chút nào đồng tình nói.
(*) vừa mất phu nhân lại thiệt quân chỉ tiền mất tật mang mất cả chì lẫn chài.
Sở Hạ Đề nghe, không khỏi thầm nghĩ, đầu gỗ ơi là đầu gỗ, ngươi giết binh sĩ Hung Nô ta nhiều như vậy, nhưng chúng ta lại kính ngươi là anh hùng, ngươi rõ ràng cứu được nhiều người Yên Quốc như thế, chỉ là vì không tuân thủ mệnh lệnh cứng nhắc kia, mà bọn hắn lại cho rằng ngươi tự mua dây buộc mình, ngươi vì quốc gia của mình trả giá nhiều như vậy... Cũng mất đi nhiều như vậy... Có đáng không?
Nhưng nàng vừa nghe đến Mộ Dung Nhan là vì phạm tội mới bị phạt đến Mạc Bắc, liền hiếu kỳ mà hỏi, "Nàng phạm vào tội gì?"
"Haiz, cái này dân chúng Yên Kinh đồn đại có nhiều ý kiến khác nhau, còn chưa kết luận được, nhưng hầu hết đều nói hắn vì ham mê mỹ sắc, gây ra mầm tai vạ...Haiz, cũng không biết bệ hạ lúc ấy vì sao muốn đem Lãnh thiên kim tứ hôn cho hắn, cũng may hắn đoản mệnh... Bằng không ủy khuất cho Lãnh thiên kim rồi... Bất quá, bây giờ hết thảy đều đã trở về cát bụi, không nói đến vị Hoàng tử phong lưu đoản mệnh này nữa." Chúc Viễn Sơn cũng không có nhiều hứng thú đi đàm luận vị Thất hoàng tử đã chết nhiều năm này.
Tên đầu gỗ ngay cả mình chủ động ôm ấp yêu thương đều nhất nhất từ chối sẽ ham mê mỹ sắc?
Sở Hạ Đề lắc lắc đầu, lại thầm nghĩ, người đời đều không hiểu rõ ngươi, xem ra cuộc sống trước kia của tên đầu gỗ ngươi cũng không dễ chịu...
Ma Da Đồng cũng mở to hai mắt, không khỏi thầm nghĩ, không nghĩ tới thanh danh của biểu ca ở Yên quốc lại kém như vậy...
- ---------------
"Không đúng, không đúng! Tiểu Trung, ngươi làm gì vậy?! Chiêu này lại sai rồi!" Mộ Dung Nhan quát lớn, nàng cảm thấy kiên nhẫn của mình đã sắp đến giới hạn, nếu không phải vì hổ thẹn với Dương Đại Vi, nàng thật sự muốn phất tay áo rời đi ngay lập tức.
"Xin... xin lỗi.. Sư phụ.." Dương Trung suy cho cùng vẫn là một cậu bé, bị hung thần ác bá Mộ Dung Nhan quát lớn trên đỉnh đầu, dọa đến nước mắt lăn dài tại chỗ, ngay cả lời nói cũng không thuận.
Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng hoảng sợ của Dương Trung, biết mình quá nghiêm khắc, khẽ thở dài, sắc mặt liền hòa hoãn một chút, nói, "Ài, ngươi luyện tiếp đi."
Mộ Dung Nhan chậm rãi đi xuống núi Yên Sơn, cũng không phải muốn tự mình đi trước, mà là bởi vì trong lòng thực sự cảm thấy phiền muộn, nàng rõ ràng nóng lòng chỉ muốn về nhà, nhưng bất đắc dĩ bị trì hoãn nhiều lần vì việc dạy thương pháp cho Dương Trung, nó chỉ là một cậu bé 8 tuổi, mình không thể so đo oán giận hắn, hiện giờ trong lòng ưu sầu, không có chỗ giải, đành phải xuống núi hít thở không khí, thư giãn một chút.
Đi tới, đi lui, Mộ Dung Nhan chợt nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa truyền đến, nàng vội lặng lẽ đến gần xem xét, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang che chở một cô gái trẻ tuổi ở sau lưng mình, hai tay liều mạng vung cây gậy gỗ, ngăn cản hai tên côn đồ ác ý trước mặt đến gần.
Biết rõ là đánh không lại, rõ ràng cũng thực sợ hãi, nhưng vẫn muốn liều mạng bảo hộ một người.
Mộ Dung Nhan nhìn nam tử này, giống như thấy được mình trước kia, lập tức liền đi ra ngoài, không nói hai lời, liền vung tay đánh hai tên ác phỉ này.
Hai tên ác phỉ này làm sao là đối thủ của Mộ Dung Nhan có công lực thâm hậu, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mộ Dung Nhan đánh mấy chưởng ngất xỉu trên mặt đất.
Mộ Dung Nhan thu thập xong hai tên ác phỉ này, quay người nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi, phát hiện nam tử vẫn nắm thật chặt gậy gỗ, bất an nhìn mình.
Mộ Dung Nhan cũng không có giải thích gì, nàng biết đôi nam nữ này nhất định cho rằng mình cũng là ác nhân, nàng liền nhàn nhạt nói một câu, "Không sao rồi, ta đi đây." Nói xong, liền xoay người rời đi.
Mộ Dung Nhan còn chưa đi xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi gấp gấp của nam tử, "Đợi đã! Ân công!"
Mộ Dung Nhan dừng bước lại, quay đầu nhìn qua.
Nam tử trẻ tuổi vẫn nắm tay nữ tử, chạy chậm qua, nam tử kia thở hổn hển nói, "Đa tạ ân công đã cứu tính mệnh phu thê chúng ta! Đại ân không biết báo đáp như thế nào?"
Mộ Dung Nhan khoát tay áo, nói, "Không cần, tiện tay mà thôi."
Nói xong, quay người lại lên núi.
"Ân công... Ngươi có phải là một trong Tứ Hiệp sống trên núi Yên Sơn?" Nam tử ở Mộ Dung Nhan sau lưng mở miệng hỏi.
"Ta bây giờ ở Yên Sơn, nhưng ta không phải là Yên Sơn Tứ hiệp." Mộ Dung Nhan quay đầu nói.
"Kia Ân công nhất định là bằng hữu của Tứ hiệp, tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, vốn biết không nên quấy rầy ân công, nhưng bất đắc dĩ sắc trời đã tối, lại không có quán trọ nào gần đây, không biết có thể cho phu thê ta ở lại Yên Sơn một đêm hay không? Chúng ta sáng mai liền đi, ta sẽ trả ngân lượng cho ân công cùng Tứ hiệp!" Nam tử vẻ mặt do dự, nhưng quay đầu nhìn thê tử của mình, vẫn là kiên trì hỏi.
Mộ Dung Nhan hơi nhíu mày, nhưng người này nói cũng không sai, thấy mặt trời sắp xuống núi, nếu để hai người ở trên đỉnh núi hoang dã này, sẽ có nguy hiểm, haiz, cũng được, cứu người cứu đến cùng...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan nhàn nhạt mở miệng nói, "Ngân lượng thì không cần, đi theo ta."
Mộ Dung Nhan có chút hối hận vì sao lại mang đôi phu thê này lên Yên Sơn...
Yên Sơn Tứ hiệp đương nhiên không ngại cho đôi tiểu phu thê không có năng lực tự vệ này dừng chân một đêm, nhưng vấn đề chính là, trên Yên Sơn không có nhiều phòng trống như vậy, thế là đương nhiên, Mộ Dung Nhan một mình một phòng bị tu hú chiếm tổ chim khách.
Mộ Dung Nhan bất mãn trừng mắt nam tử kia mặc dù miệng nói 'A, đây là gian phòng của ân công, a, làm sao không biết xấu hổ', nhưng lại thấy nam tử đó như chút bỏ được gánh nặng, nắm tay thê tử đi vào, thật muốn xông lên ném hai người đó ra khỏi Yên Sơn.
Vậy ban đêm mình ngủ ở đâu? Chẳng lẽ phải ngủ trên bàn cơm?
Vì sao mình đường đường là một Hoàng tử, mệnh luôn khổ như vậy...
"Các ngươi không cần bận tâm, Mộ huynh đệ có thể ngủ cùng hai vị phu nhân của hắn, về sau nói không chừng chỉ hi vọng các ngươi ở lâu một chút." Dương Đại Hữu mang theo ý cười trêu ghẹo nói.
"Hừ, ai muốn ngủ cùng nàng." Hai gò má Sở Hạ Đề phiếm hồng, thấp giọng mắng.
Mà Ma Da Đồng càng xấu hổ cả khuôn mặt đỏ bừng, âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng phát sinh chuyện hoang đường như lần trước mới tốt...
"Dương Đại Hữu! Ngươi chừa lại chút khẩu đức đi!" Mộ Dung Nhan tức giận nói, nghĩ thầm, vì sao rõ ràng là thân huynh đệ, tính tình Dương Đại Hữu cùng người thành thật như Dương Đại Vi lại kém nhiều như vậy... May mắn Dương Trung tính cách giống Dương Đại Vi, đây cũng là một nguyên nhân mình lưu lại để dạy toàn bộ Dương gia thương pháp cho đứa nhỏ này.
Đôi tiểu phu thê vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Mộ Dung Nhan cùng hai người Sở, Ma, đánh chết hai người cũng không nghĩ đến, hai vị cô nương mỹ mạo này lại là phu nhân của Mộ Dung Nhan.
Chúc Viễn Sơn vỗ nhẹ lên vai nam tử, nói nhỏ, "Chớ giật mình, quen thuộc liền tốt..."
Chúc Viễn Sơn ngay từ đầu cũng trăm mối không lý giải được, có điều bây giờ đã buông bỏ, thẩm mỹ của nữ tử Hung Nô cùng nữ tử Lâu Lan này sợ là không giống người Trung Nguyên lắm...
Bữa tối trong phòng, một bàn lớn người càng thêm náo nhiệt.
Mộ Dung Nhan chưa từng dùng bữa trên một bàn cùng nhiều nam nam nữ nữ như vậy, già trẻ lớn bé, nghĩ mình sống hai mươi năm này, gần như đều là một mình dùng bữa, hoá ra cả một nhà ăn cơm, đúng là thú vị như vậy.
Mộ Dung Nhan nhìn Dương Đại Hữu đốc thúc Dương Trung ăn nhiều rau quả, Dương phu nhân ôm tiểu nữ nhi Dương Đình, ôn nhu đút cơm cho nàng, Tiết phu nhân săn sóc rót rượu cho Tiết Nghĩa...
Đây chính là tình thân... Hoá ra ấm áp như thế...
Những gia đình bình thường này đều làm những chuyện bình thường nhất, sợ là cả đời này mình cũng khó có thể đạt được...
Mộ Dung Nhan thất thần buồn bã, bỗng nhiên Hạ Sở Đề nhẹ nhàng dùng khuỷu tay thúc nàng một cái, nói khẽ, "Ngươi đừng ngây người nữa, người ta đang hỏi đại danh của ngươi đấy."
Mộ Dung Nhan lúc này mới chợt lấy lại tinh thần, nhìn đôi nam nữ đang trước mặt đang nâng chén rượu nhìn chằm chằm mình, nói, "Tại hạ Mộ Ngạn."
"Mộ đại hiệp, chén rượu này tiểu nhân cùng chuyết kinh(*) kính ngươi, lần nữa đa tạ đại hiệp ân cứu giúp hôm nay." Nam tử kia cảm kích nói.
(*)chuyết kinh: vợ tôi, bà xã
"Khách khí rồi, lại nói sao hai ngươi lại tới bên trong rừng sâu Yên Sơn?" Mộ Dung Nhan khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi.
"Tiểu nhân Lâm Toàn, vốn sống bằng nghề hành y ở Yến Môn Quan, gia huynh chính là quản gia Tề Vương Phủ hiện nay, vừa nhận được thư của gia huynh, nói để cho ta nhanh chóng đi Yên Kinh cứu người, tiểu nhân liền mang chuyết kinh xuất phát từ Yến Môn Quan. Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân trời sinh dân mù đường, có lẽ là đi nhầm đường, không biết từ khi nào lại đi xa đường chính, đi vào đường nhỏ Yên Sơn này, sau gặp được kẻ xấu trong núi, may mà ân công kịp thời ra tay cứu giúp, mới may mắn thoát nạn..." Lâm Toàn nói.
"Lâm Toàn? Chẳng lẽ ngươi chính là Lâm đại phu được người Yến Môn Quan xưng là 'Tiểu Hoa Đà'?" Lúc này, Tiết Nghĩa bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hắn biết Yến Môn Quan có một vị danh y cũng kêu Lâm Toàn, có điều mình là người tập võ, chưa từng bị bệnh, cho nên chưa từng thấy qua vị Lâm đại phu này, chỉ biết là hắn diệu thủ hồi xuân*, hành y tế thế, chữa bệnh cho người nghèo chưa từng thu ngân lượng, cũng coi là một hiệp y.
(*)diệu thủ hồi xuân: thầy thuốc có bàn tay vàng cứu giỏi cứu sống người sắp chết
"Ha ha, đó đều là hư danh dân chúng Yến Quan Môn đặt cho Lâm mỗ, nói quá sự thật rồi." Lâm Toàn khiêm tốn nói.
"Ngưỡng mộ đã lâu, xem ra hôm nay Mộ huynh đệ đã làm chuyện tốt nha!" Tiết Nghĩa vui vẻ nói.
Mà Mộ Dung Nhan thì hơi nhớ lại một chút, hình như trong phủ của Tứ ca có một người gọi là quản gia Lâm An, mình đã từng gặp qua vài lần, so sánh với vị nam tử Lâm Toàn trước mắt này, xác thực giống nhau đến mấy phần.
Nàng vừa nghe Lâm Toàn nhắc đến Tề Vương Phủ, nhất thời cảm thấy thân thiết, trong lòng cũng rất hoài niệm Tứ ca, không khỏi hỏi, "Ngươi có biết Tứ.. Tề vương điện hạ bây giờ thế nào? Ngươi muốn đi Yên Kinh cứu ai?"
"Rốt cuộc là cứu ai, ở trong thư gia huynh cũng không nhắc đến, chỉ nói là người rất quan trọng... Cũng không biết có phải là vị Tề vương điện hạ bị bệnh..." Lâm Toàn nói.
Mộ Dung Nhan nghe xong, lập tức gấp gáp, đứng lên, nói, "Tứ.. Tề vương điện hạ bị bệnh? Vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian lên đường chữa trị!"
Sở Hạ Đề cắn chặt môi dưới, nói, "Hắn chẳng qua là suy đoán mà thôi, lại không nói Tề vương bị bệnh thật, có phải ngươi khẩn trương quá mức?"
Nàng thầm nghĩ, ngươi thật là đồ ngốc, Tề vương đều cưới người ngươi thích, ngươi còn lo lắng cho hắn như thế...
"Đúng vậy.. Tiểu nhân cũng chỉ là suy đoán, Tề vương điện hạ kinh nghiệm trên chiến trường, theo lý mà nói thân thể hẳn là so với người thường không dễ sinh bệnh mới phải..." Lâm Toàn cũng vội vàng nói, hắn nhìn bên ngoài trời một mảnh đen kịt, sợ Mộ Dung Nhan để cho mình lúc này lên đường đi cứu người... Sợ là người không có cứu được, mạng nhỏ mình sẽ mất trước...
"Mộ huynh đệ vì sao lo lắng cho Tề vương như vậy? Chẳng lẽ ngươi lần này đi Yên Kinh, cũng là muốn đến Tề Vương Phủ?" Tiết Nghĩa nhìn thấy Mộ Dung Nhan kích động như thế, liền nghi hoặc hỏi thăm.
Mộ Dung Nhan cũng ý thức được mình vừa rồi quá sốt ruột, liền ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu che giấu sự xấu hổ, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, mới lên tiếng, "Kỳ thật tại hạ cùng Dương đại ca từng làm thuộc hạ của Tề vương điện hạ, tất nhiên rất hoài niệm ngài ấy, lần này vào kinh, nếu có cơ hội, xác thực cũng muốn bái kiến Tề vương..."
"Vậy thì tốt quá! Mộ đại hiệp có thể lên đường cùng tiểu nhân! Trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau!" Lâm Toàn nghe xong, lập tức cao hứng bừng bừng nói, trong lòng nghĩ, nếu Mộ Dung Nhan chịu đi cùng mình, trên đường sẽ không cần tiếp tục lo lắng có kẻ xấu xâm phạm.
"Được." Mộ Dung Nhan lo lắng Tề Vương Phủ xảy ra chuyện, sợ Tứ ca bị bệnh nặng, liền đáp ứng, sau đó lại nhìn thấy Dương Trung sắc mặt không vui, tình thế khó xử.
Haiz, một mặt là lo lắng Tứ ca, một mặt lại không thể thất tín với Dương gia... Hiện giờ bảy mươi hai đường thương pháp Dương gia, Dương Trung ngay cả một nửa đều chưa học được, phải làm sao mới ổn đây?
Mộ Dung Nhan ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên đi đến trước mặt Dương Trung, ngồi xổm xuống, nói với hắn, "Tiểu Trung, ngươi nguyện ý cùng ta đi Yên Kinh không?"
Dương Trung nghe, lập tức mở to đôi mắt nhỏ, vẻ mặt tràn đầy hi vọng, nhưng lại thấp thỏm nhìn về phía cha mình Dương Đại Hữu.
Yên Kinh là kinh đô Yên Quốc, Dương Trung từ nhỏ vẫn luôn ở Yên Sơn nho nhỏ này, nam hài tử mà, luôn luôn khát vọng đi xem một chút thiên hạ bên ngoài, đi xem một chút Cẩm Tú Sơn Hà của Đại Yên.
Dương Đại Hữu trầm ngâm một lát, nói với nhi tử Dương Trung, "Trung nhi, nếu con muốn đi cứ đi, nam nhi tốt vốn là chí ở bốn phương!"
"Hài nhi muốn đi theo sư phụ!" Dương Trung nhướng mắt nghiêm nghị, kiên định nói.
"Chờ Tiểu Trung học xong thương pháp, ta sẽ đưa hắn trở về, hoặc là bốn vị đại ca đến Yên Kinh họp gặp cũng được." Mộ Dung Nhan cười vuốt đầu Dương Trung, nói với Tứ hiệp.
Mà lúc này Tiểu Dương Trung cũng không biết, có một ngày, mình sẽ trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Yên.
Hết chương 45
Chúc Viễn Sơn đáp, "Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Thân thể của đệ muội không phải không khoẻ sao?". harry potter fanfic
"Nếu như nàng ấy không muốn đi, liền phiền bốn vị đại hiệp chiếu cố thêm mấy ngày..." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
"Biểu ca! Ngươi nói cái gì?! Ngươi sao có thể bỏ lại Hạ Đề tỷ tỷ!" Ma Da Đồng chưa từng tức giận cũng tức giận rồi, làm sao Mộ Dung Nhan lại trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiết Nghĩa đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, đột nhiên cầm cây thiết trượng đánh về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng mấy phát, mặc dù lúc này Tiết Nghĩa chưa dùng tới nội lực, nhưng cái gậy này đánh vào người cũng vô cùng đau đớn.
Mộ Dung Nhan che mặt, quát to, "Ngươi.. Sao ngươi lại đánh ta?!"
"Hừ, trong đời Tiết mỗ hận nhất là hai loại người, một là kẻ trộm cắp, hai chính là hạng người bỏ rơi vợ con như ngươi! Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, thế mà lại coi trọng loại người như ngươi, cũng thật sự là ông trời mù đôi mắt chó!" Tiết Nghĩa càng nghĩ càng giận, lập tức đuổi theo đánh Mộ Dung Nhan khắp phòng.
"Đại ca! Bớt giận! Mộ huynh đệ hẳn là nhất thời nói nhảm! Chúng ta có chuyện từ từ nói!" Dương Đại Hữu nhìn Mộ Dung Nhan bị đánh đến không chịu nổi, vội vàng đứng ra hoà giải.
"Tức chết Tiết mỗ! Nếu Tiết mỗ mà có nhi tử như ngươi, nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!" Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan thở phì phò nói.
"Tiết đại ca còn trẻ như vậy, làm sao lại có thằng con hỗn trướng bất tài như thế này được chứ." Lúc này, Sở Hạ Đề từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nàng nhìn thấy Tiết Nghĩa hung hăng đánh Mộ Dung Nhan một trận, xem như ủy khuất vừa rồi của chính mình đã được xả giận.
"Đệ muội, lần sau nếu tiểu tử này lại bắt nạt ngươi, ngươi liền nói với Tiết đại ca, đại ca sẽ đánh gãy chân hắn." Tiết Nghĩa nói với Sở Hạ Đề.
Hắn bị tiếng 'Tiết đại ca' của Sở Hạ Đề làm cho thoải mái, kỳ thật Tiết Nghĩa bây giờ đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nếu thành gia sớm thì thậm chí có thể làm cha của Mộ Dung Nhan.
"Miệng nói không có căn cứ, Tiết đại ca phải cùng muội kết nghĩa mới đúng." Sở Hạ Đề đảo mắt, vừa cười vừa nói.
Mộ Dung Nhan sau khi nghe xong, trong lòng âm thầm kêu khổ, Sở Hạ Đề này.. Thế mà lại còn tìm chỗ dựa cho mình..
"Ha ha ha, thú vị thú vị! Nếu đệ muội không ngại kết nghĩa cùng bốn đại lão thô thiển chúng ta, đương nhiên là cầu còn không được!" Tiết Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to nói.
"Đương nhiên là không ngại, về sau mong bốn vị đại ca ra mặt giúp Tiểu Đề nhiều hơn! Đúng rồi! Đồng muội muội cũng cùng kết bái đi! Nếu bị khi dễ, bốn vị đại ca cũng sẽ trút giận cho ha?" Sở Hạ Đề mỉm cười kéo tay Ma Da Đồng đi tới trước mặt Yên Sơn tứ hiệp.
"Đây là chuyện đương nhiên!" Tiết Nghĩa cười nói.
Dương Đại Hữu đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan một chút, liền cũng hấp tấp chạy tới kết bái.
Mộ Dung Nhan thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ Yên Sơn tứ hiệp đều thành người một nhà với Sở Hạ Đề và Ma Da Đồng, có thể đối phó với người ngoài là nàng như một ác nhân...
Kết bái xong, Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, nói với hai người Sở, Ma "Ngũ muội, Lục muội, ngày sau nếu có người khi dễ các ngươi, cứ việc nói cho đại ca, cây thiết trượng của đại ca tuyệt đối không lưu tình!"
"Đa tạ đại ca." Sở Hạ Đề nhìn qua Mộ Dung Nhan bị đánh đến sưng mặt mũi, thầm nghĩ, hừ, gặp báo ứng đi, ai bảo ngươi vừa rồi vô tình với ta như vậy...
Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ xoa xoa chỗ bị đau, lại một mình đi ra ngoài.
Tiết Nghĩa người này.. Thật đúng là đem mình thành nhi tử để dạy dỗ... Chờ mình khôi phục thân phận Hoàng tử, nhất định phải cẩn thận trừng trị hắn!
Mộ Dung Nhan vừa đi, nhìn thấy một hài tử bảy tám tuổi đang tập võ giữa sân luyện võ Yên Sơn, thấy hắn lúc thì cầm một cây thiết trượng vung tới vung lui, lúc lại khua lên khua xuống một cây gậy gỗ, chỉ một lúc sau lại lấy ra kiếm đâm mấy đường kiếm.
Mộ Dung Nhan ở một bên nhìn thật lâu, phát hiện đứa bé trai này mặc dù côn bổng công phu quyền cước mọi thứ đều không tốt, nhưng thần sắc lại chuyên chú, cực kỳ giống bộ dáng luyện võ của mình khi còn bé.
"Ngươi học hỗn tạp như vậy, cuối cùng cái gì cũng học không được." Mộ Dung Nhan cuối cùng mở miệng nói ra.
Cậu bé nhìn thấy Mộ Dung Nhan, đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, hắn đáp, "Đại bá bá, Tam thúc thúc cùng Tiểu thúc thúc đều muốn khảo sát ta, ta đều phải học..."
"Ngươi tên là gì?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Dương Trung." Cậu bé đáp.
[Tác giả: không biết mọi người có quen thuộc tên này hay không,trước đó ta đến cùng là chôn giấu bao nhiêu phục bút. Xem thêm Chương 02: Vô Tự Bi ]
Mộ Dung Nhan trầm ngâm một lát, sau đó nhảy vào trong sân luyện võ, tiện tay cầm cây thương dài, nói với Dương Trung, "Ngươi đã họ Dương, vậy nên học thương pháp Dương gia, những cái khác đều không cần học nữa."
"Cha ta hắn không biết thương pháp Dương gia." Dương Trung cúi đầu nói.
Mộ Dung Nhan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Dương Trung nói, "Ngươi phải học thật tốt thương pháp của Dương gia, ngươi phải nhớ kỹ Dương Đại Vi."
Nói xong, Mộ Dung Nhan liền cuốn lên một đường thương hoa, chuyển thân mình theo thương, chỉ thấy đầu thương vẽ ra vô số đường vòng cung, tiếng gió cuồng phong, nước chảy mây trôi, chiêu thức linh động, biến ảo khó lường, bước chân vững vàng mạnh mẽ, bắn ra vô số tia sáng nhỏ hồng hồng, múa chính là 36 chiêu thức thương pháp Dương Đại Vi dạy mình lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, Dương Trung xem đến trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy võ công lợi hại nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mộ Dung Nhan thu lại thương, hốc mắt đã đỏ, trong lòng nàng không khỏi thì thầm, Dương đại ca, hoá ra ở trong cõi vô định ngươi cho ta học được thương pháp Dương gia, chính là vì một ngày kia có thể truyền cho hậu nhân của ngươi, ân cứu mạng của ngươi ta không thể báo đáp, nhưng ta chắc chắn dốc hết toàn lực đem thương pháp Dương gia của ngươi đều dạy cho đứa nhỏ này.
Nàng nhìn Dương Trung, cao giọng nói, "Đây là thiên hạ vô song Dương gia thương pháp của Dương gia ngươi!"
Dương Trung nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nửa ngày, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói, "Xin sư phụ dạy ta!"
Mộ Dung Nhan vội vươn tay đỡ Dương Trung dậy, nàng nói, "Ngươi quỳ nhầm người, thương pháp này vốn chính là của Dương gia ngươi, ta chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."
Nhưng bởi vì Dương Trung tư chất kém cỏi, tuổi lại còn nhỏ, gần như không có võ học căn bản gì, Mộ Dung Nhan liên tục dạy vài ngày, Dương Trung ngay cả ba mươi sáu chiêu thức đường thương pháp đều không nhớ kỹ, chớ nói đến muốn để hắn sử dụng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Mộ Dung Nhan nhìn Dương Trung mặc dù ra sức chăm chỉ múa thương, nhưng lại luôn nhớ không rõ chiêu thức, không khỏi thầm nghĩ, ta đây phải dạy tới khi nào mới có thể đi a...
Cũng may Dương Trung rất chăm chỉ, bằng không, Mộ Dung Nhan thật muốn từ bỏ.
Mộ Dung Nhan có thể dạy Dương Trung thương pháp Dương gia, cảm kích nhất đương nhiên là Dương Đại Hữu, hắn vẫn kiên trì để cho nhi tử của mình bái Mộ Dung Nhan làm sư phụ, hắn nói, "Là ta làm cha vô dụng, không dạy được thương pháp Dương gia cho hắn, nếu ngươi làm sư phụ của Trung nhi, đó chính là một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mong rằng Mộ huynh đệ thay ta làm cha, dạy được Trung nhi thương pháp, ta cũng chắc chắn dạy Trung nhi đối đãi kính trọng ngươi như cha ruột!"
Mộ Dung Nhan vốn định từ chối, nàng chỉ cảm thấy lời nói Dương Đại Hữu quá nặng nề, mình còn còn trẻ như vậy... Không cần có người đem mình làm cha mà kính trọng...
Nàng lúc này còn không biết, nàng đã có một cái nữ nhi gọi Mộ Dung Doanh.
Nhưng tiểu quỷ Dương Trung này vẫn luôn dập đầu với mình không chịu đứng dậy, cái nho nhỏ trán đã đập đến hơi sưng đỏ, làm nàng không đành lòng, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Mà Mộ Dung Nhan có thể lưu lại, vui vẻ nhất đương nhiên không ai ngoài Sở Hạ Đề, mỗi lần nàng thấy Mộ Dung Nhan ra ngoài dạy Dương Trung luyện thương, liền lập tức kéo Ma Da Đồng quấn lấy Yên Sơn tứ hiệp, để bọn hắn kể cho kiến thức về Yên Kinh.
"Tiết đại ca, mấy nhi tử của Hoàng Đế Yên quốc là người như thế nào?" Sở Hạ Đề nâng cằm lên hỏi.
"Vấn đề này của muội làm khó Tiết mỗ rồi, Tiết mỗ chỉ là người trong giang hồ, chuyện trong triều đình, Tiết mỗ không biết, cũng không hứng thú biết." Tiết Nghĩa thản nhiên nói.
Sở Hạ Đề nghe xong, sắc mặt lập tức có chút mất mát, vốn còn nhân cơ hội nghe xem có chuyện gì liên quan đến tên đầu gỗ kia không.
Lúc này, Chúc Viễn Sơn xen vào nói, "Hừ, nói đến nhi tử của lão Hoàng đế, ngoại trừ Tề vương, không có một ai tốt cả."
Sở Hạ Đề nghe được Chúc Viễn Sơn ngay cả Mộ Dung Nhan cũng mắng, âm thầm cảm thấy không vui, ngoài mặt lại bất động thanh sắc hỏi, "Thất hoàng tử của các ngươi đều tử chiến sa trường vì Yên Quốc, chẳng lẽ trong mắt con dân Yên Quốc, cũng không tính là anh hùng?"
"Ngũ muội, có điều muội không biết, cái chết của Thất điện hạ là tự làm tự chịu, nghe nói ngày đó hắn vi phạm mệnh lệnh, thân là thủ tướng Khố Luân, lại bỏ thành mà đi, may mà tâm tư Hung Nô hôm đó đều đặt ở trận chiến Khoa Bố Đa, bằng không thừa dịp đánh vào Khố Luân, vậy mới thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân*... Huống chi, nghe nói hắn cũng là phạm tội, mới bị bệ hạ trách phạt đến Mạc Bắc đánh trận, vốn là muốn lấy công chuộc tội, ai biết chính số mệnh hắn không tốt..." Chúc Viễn Sơn không chút nào đồng tình nói.
(*) vừa mất phu nhân lại thiệt quân chỉ tiền mất tật mang mất cả chì lẫn chài.
Sở Hạ Đề nghe, không khỏi thầm nghĩ, đầu gỗ ơi là đầu gỗ, ngươi giết binh sĩ Hung Nô ta nhiều như vậy, nhưng chúng ta lại kính ngươi là anh hùng, ngươi rõ ràng cứu được nhiều người Yên Quốc như thế, chỉ là vì không tuân thủ mệnh lệnh cứng nhắc kia, mà bọn hắn lại cho rằng ngươi tự mua dây buộc mình, ngươi vì quốc gia của mình trả giá nhiều như vậy... Cũng mất đi nhiều như vậy... Có đáng không?
Nhưng nàng vừa nghe đến Mộ Dung Nhan là vì phạm tội mới bị phạt đến Mạc Bắc, liền hiếu kỳ mà hỏi, "Nàng phạm vào tội gì?"
"Haiz, cái này dân chúng Yên Kinh đồn đại có nhiều ý kiến khác nhau, còn chưa kết luận được, nhưng hầu hết đều nói hắn vì ham mê mỹ sắc, gây ra mầm tai vạ...Haiz, cũng không biết bệ hạ lúc ấy vì sao muốn đem Lãnh thiên kim tứ hôn cho hắn, cũng may hắn đoản mệnh... Bằng không ủy khuất cho Lãnh thiên kim rồi... Bất quá, bây giờ hết thảy đều đã trở về cát bụi, không nói đến vị Hoàng tử phong lưu đoản mệnh này nữa." Chúc Viễn Sơn cũng không có nhiều hứng thú đi đàm luận vị Thất hoàng tử đã chết nhiều năm này.
Tên đầu gỗ ngay cả mình chủ động ôm ấp yêu thương đều nhất nhất từ chối sẽ ham mê mỹ sắc?
Sở Hạ Đề lắc lắc đầu, lại thầm nghĩ, người đời đều không hiểu rõ ngươi, xem ra cuộc sống trước kia của tên đầu gỗ ngươi cũng không dễ chịu...
Ma Da Đồng cũng mở to hai mắt, không khỏi thầm nghĩ, không nghĩ tới thanh danh của biểu ca ở Yên quốc lại kém như vậy...
- ---------------
"Không đúng, không đúng! Tiểu Trung, ngươi làm gì vậy?! Chiêu này lại sai rồi!" Mộ Dung Nhan quát lớn, nàng cảm thấy kiên nhẫn của mình đã sắp đến giới hạn, nếu không phải vì hổ thẹn với Dương Đại Vi, nàng thật sự muốn phất tay áo rời đi ngay lập tức.
"Xin... xin lỗi.. Sư phụ.." Dương Trung suy cho cùng vẫn là một cậu bé, bị hung thần ác bá Mộ Dung Nhan quát lớn trên đỉnh đầu, dọa đến nước mắt lăn dài tại chỗ, ngay cả lời nói cũng không thuận.
Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng hoảng sợ của Dương Trung, biết mình quá nghiêm khắc, khẽ thở dài, sắc mặt liền hòa hoãn một chút, nói, "Ài, ngươi luyện tiếp đi."
Mộ Dung Nhan chậm rãi đi xuống núi Yên Sơn, cũng không phải muốn tự mình đi trước, mà là bởi vì trong lòng thực sự cảm thấy phiền muộn, nàng rõ ràng nóng lòng chỉ muốn về nhà, nhưng bất đắc dĩ bị trì hoãn nhiều lần vì việc dạy thương pháp cho Dương Trung, nó chỉ là một cậu bé 8 tuổi, mình không thể so đo oán giận hắn, hiện giờ trong lòng ưu sầu, không có chỗ giải, đành phải xuống núi hít thở không khí, thư giãn một chút.
Đi tới, đi lui, Mộ Dung Nhan chợt nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa truyền đến, nàng vội lặng lẽ đến gần xem xét, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang che chở một cô gái trẻ tuổi ở sau lưng mình, hai tay liều mạng vung cây gậy gỗ, ngăn cản hai tên côn đồ ác ý trước mặt đến gần.
Biết rõ là đánh không lại, rõ ràng cũng thực sợ hãi, nhưng vẫn muốn liều mạng bảo hộ một người.
Mộ Dung Nhan nhìn nam tử này, giống như thấy được mình trước kia, lập tức liền đi ra ngoài, không nói hai lời, liền vung tay đánh hai tên ác phỉ này.
Hai tên ác phỉ này làm sao là đối thủ của Mộ Dung Nhan có công lực thâm hậu, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mộ Dung Nhan đánh mấy chưởng ngất xỉu trên mặt đất.
Mộ Dung Nhan thu thập xong hai tên ác phỉ này, quay người nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi, phát hiện nam tử vẫn nắm thật chặt gậy gỗ, bất an nhìn mình.
Mộ Dung Nhan cũng không có giải thích gì, nàng biết đôi nam nữ này nhất định cho rằng mình cũng là ác nhân, nàng liền nhàn nhạt nói một câu, "Không sao rồi, ta đi đây." Nói xong, liền xoay người rời đi.
Mộ Dung Nhan còn chưa đi xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi gấp gấp của nam tử, "Đợi đã! Ân công!"
Mộ Dung Nhan dừng bước lại, quay đầu nhìn qua.
Nam tử trẻ tuổi vẫn nắm tay nữ tử, chạy chậm qua, nam tử kia thở hổn hển nói, "Đa tạ ân công đã cứu tính mệnh phu thê chúng ta! Đại ân không biết báo đáp như thế nào?"
Mộ Dung Nhan khoát tay áo, nói, "Không cần, tiện tay mà thôi."
Nói xong, quay người lại lên núi.
"Ân công... Ngươi có phải là một trong Tứ Hiệp sống trên núi Yên Sơn?" Nam tử ở Mộ Dung Nhan sau lưng mở miệng hỏi.
"Ta bây giờ ở Yên Sơn, nhưng ta không phải là Yên Sơn Tứ hiệp." Mộ Dung Nhan quay đầu nói.
"Kia Ân công nhất định là bằng hữu của Tứ hiệp, tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, vốn biết không nên quấy rầy ân công, nhưng bất đắc dĩ sắc trời đã tối, lại không có quán trọ nào gần đây, không biết có thể cho phu thê ta ở lại Yên Sơn một đêm hay không? Chúng ta sáng mai liền đi, ta sẽ trả ngân lượng cho ân công cùng Tứ hiệp!" Nam tử vẻ mặt do dự, nhưng quay đầu nhìn thê tử của mình, vẫn là kiên trì hỏi.
Mộ Dung Nhan hơi nhíu mày, nhưng người này nói cũng không sai, thấy mặt trời sắp xuống núi, nếu để hai người ở trên đỉnh núi hoang dã này, sẽ có nguy hiểm, haiz, cũng được, cứu người cứu đến cùng...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan nhàn nhạt mở miệng nói, "Ngân lượng thì không cần, đi theo ta."
Mộ Dung Nhan có chút hối hận vì sao lại mang đôi phu thê này lên Yên Sơn...
Yên Sơn Tứ hiệp đương nhiên không ngại cho đôi tiểu phu thê không có năng lực tự vệ này dừng chân một đêm, nhưng vấn đề chính là, trên Yên Sơn không có nhiều phòng trống như vậy, thế là đương nhiên, Mộ Dung Nhan một mình một phòng bị tu hú chiếm tổ chim khách.
Mộ Dung Nhan bất mãn trừng mắt nam tử kia mặc dù miệng nói 'A, đây là gian phòng của ân công, a, làm sao không biết xấu hổ', nhưng lại thấy nam tử đó như chút bỏ được gánh nặng, nắm tay thê tử đi vào, thật muốn xông lên ném hai người đó ra khỏi Yên Sơn.
Vậy ban đêm mình ngủ ở đâu? Chẳng lẽ phải ngủ trên bàn cơm?
Vì sao mình đường đường là một Hoàng tử, mệnh luôn khổ như vậy...
"Các ngươi không cần bận tâm, Mộ huynh đệ có thể ngủ cùng hai vị phu nhân của hắn, về sau nói không chừng chỉ hi vọng các ngươi ở lâu một chút." Dương Đại Hữu mang theo ý cười trêu ghẹo nói.
"Hừ, ai muốn ngủ cùng nàng." Hai gò má Sở Hạ Đề phiếm hồng, thấp giọng mắng.
Mà Ma Da Đồng càng xấu hổ cả khuôn mặt đỏ bừng, âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng phát sinh chuyện hoang đường như lần trước mới tốt...
"Dương Đại Hữu! Ngươi chừa lại chút khẩu đức đi!" Mộ Dung Nhan tức giận nói, nghĩ thầm, vì sao rõ ràng là thân huynh đệ, tính tình Dương Đại Hữu cùng người thành thật như Dương Đại Vi lại kém nhiều như vậy... May mắn Dương Trung tính cách giống Dương Đại Vi, đây cũng là một nguyên nhân mình lưu lại để dạy toàn bộ Dương gia thương pháp cho đứa nhỏ này.
Đôi tiểu phu thê vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Mộ Dung Nhan cùng hai người Sở, Ma, đánh chết hai người cũng không nghĩ đến, hai vị cô nương mỹ mạo này lại là phu nhân của Mộ Dung Nhan.
Chúc Viễn Sơn vỗ nhẹ lên vai nam tử, nói nhỏ, "Chớ giật mình, quen thuộc liền tốt..."
Chúc Viễn Sơn ngay từ đầu cũng trăm mối không lý giải được, có điều bây giờ đã buông bỏ, thẩm mỹ của nữ tử Hung Nô cùng nữ tử Lâu Lan này sợ là không giống người Trung Nguyên lắm...
Bữa tối trong phòng, một bàn lớn người càng thêm náo nhiệt.
Mộ Dung Nhan chưa từng dùng bữa trên một bàn cùng nhiều nam nam nữ nữ như vậy, già trẻ lớn bé, nghĩ mình sống hai mươi năm này, gần như đều là một mình dùng bữa, hoá ra cả một nhà ăn cơm, đúng là thú vị như vậy.
Mộ Dung Nhan nhìn Dương Đại Hữu đốc thúc Dương Trung ăn nhiều rau quả, Dương phu nhân ôm tiểu nữ nhi Dương Đình, ôn nhu đút cơm cho nàng, Tiết phu nhân săn sóc rót rượu cho Tiết Nghĩa...
Đây chính là tình thân... Hoá ra ấm áp như thế...
Những gia đình bình thường này đều làm những chuyện bình thường nhất, sợ là cả đời này mình cũng khó có thể đạt được...
Mộ Dung Nhan thất thần buồn bã, bỗng nhiên Hạ Sở Đề nhẹ nhàng dùng khuỷu tay thúc nàng một cái, nói khẽ, "Ngươi đừng ngây người nữa, người ta đang hỏi đại danh của ngươi đấy."
Mộ Dung Nhan lúc này mới chợt lấy lại tinh thần, nhìn đôi nam nữ đang trước mặt đang nâng chén rượu nhìn chằm chằm mình, nói, "Tại hạ Mộ Ngạn."
"Mộ đại hiệp, chén rượu này tiểu nhân cùng chuyết kinh(*) kính ngươi, lần nữa đa tạ đại hiệp ân cứu giúp hôm nay." Nam tử kia cảm kích nói.
(*)chuyết kinh: vợ tôi, bà xã
"Khách khí rồi, lại nói sao hai ngươi lại tới bên trong rừng sâu Yên Sơn?" Mộ Dung Nhan khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi.
"Tiểu nhân Lâm Toàn, vốn sống bằng nghề hành y ở Yến Môn Quan, gia huynh chính là quản gia Tề Vương Phủ hiện nay, vừa nhận được thư của gia huynh, nói để cho ta nhanh chóng đi Yên Kinh cứu người, tiểu nhân liền mang chuyết kinh xuất phát từ Yến Môn Quan. Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân trời sinh dân mù đường, có lẽ là đi nhầm đường, không biết từ khi nào lại đi xa đường chính, đi vào đường nhỏ Yên Sơn này, sau gặp được kẻ xấu trong núi, may mà ân công kịp thời ra tay cứu giúp, mới may mắn thoát nạn..." Lâm Toàn nói.
"Lâm Toàn? Chẳng lẽ ngươi chính là Lâm đại phu được người Yến Môn Quan xưng là 'Tiểu Hoa Đà'?" Lúc này, Tiết Nghĩa bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hắn biết Yến Môn Quan có một vị danh y cũng kêu Lâm Toàn, có điều mình là người tập võ, chưa từng bị bệnh, cho nên chưa từng thấy qua vị Lâm đại phu này, chỉ biết là hắn diệu thủ hồi xuân*, hành y tế thế, chữa bệnh cho người nghèo chưa từng thu ngân lượng, cũng coi là một hiệp y.
(*)diệu thủ hồi xuân: thầy thuốc có bàn tay vàng cứu giỏi cứu sống người sắp chết
"Ha ha, đó đều là hư danh dân chúng Yến Quan Môn đặt cho Lâm mỗ, nói quá sự thật rồi." Lâm Toàn khiêm tốn nói.
"Ngưỡng mộ đã lâu, xem ra hôm nay Mộ huynh đệ đã làm chuyện tốt nha!" Tiết Nghĩa vui vẻ nói.
Mà Mộ Dung Nhan thì hơi nhớ lại một chút, hình như trong phủ của Tứ ca có một người gọi là quản gia Lâm An, mình đã từng gặp qua vài lần, so sánh với vị nam tử Lâm Toàn trước mắt này, xác thực giống nhau đến mấy phần.
Nàng vừa nghe Lâm Toàn nhắc đến Tề Vương Phủ, nhất thời cảm thấy thân thiết, trong lòng cũng rất hoài niệm Tứ ca, không khỏi hỏi, "Ngươi có biết Tứ.. Tề vương điện hạ bây giờ thế nào? Ngươi muốn đi Yên Kinh cứu ai?"
"Rốt cuộc là cứu ai, ở trong thư gia huynh cũng không nhắc đến, chỉ nói là người rất quan trọng... Cũng không biết có phải là vị Tề vương điện hạ bị bệnh..." Lâm Toàn nói.
Mộ Dung Nhan nghe xong, lập tức gấp gáp, đứng lên, nói, "Tứ.. Tề vương điện hạ bị bệnh? Vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian lên đường chữa trị!"
Sở Hạ Đề cắn chặt môi dưới, nói, "Hắn chẳng qua là suy đoán mà thôi, lại không nói Tề vương bị bệnh thật, có phải ngươi khẩn trương quá mức?"
Nàng thầm nghĩ, ngươi thật là đồ ngốc, Tề vương đều cưới người ngươi thích, ngươi còn lo lắng cho hắn như thế...
"Đúng vậy.. Tiểu nhân cũng chỉ là suy đoán, Tề vương điện hạ kinh nghiệm trên chiến trường, theo lý mà nói thân thể hẳn là so với người thường không dễ sinh bệnh mới phải..." Lâm Toàn cũng vội vàng nói, hắn nhìn bên ngoài trời một mảnh đen kịt, sợ Mộ Dung Nhan để cho mình lúc này lên đường đi cứu người... Sợ là người không có cứu được, mạng nhỏ mình sẽ mất trước...
"Mộ huynh đệ vì sao lo lắng cho Tề vương như vậy? Chẳng lẽ ngươi lần này đi Yên Kinh, cũng là muốn đến Tề Vương Phủ?" Tiết Nghĩa nhìn thấy Mộ Dung Nhan kích động như thế, liền nghi hoặc hỏi thăm.
Mộ Dung Nhan cũng ý thức được mình vừa rồi quá sốt ruột, liền ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu che giấu sự xấu hổ, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, mới lên tiếng, "Kỳ thật tại hạ cùng Dương đại ca từng làm thuộc hạ của Tề vương điện hạ, tất nhiên rất hoài niệm ngài ấy, lần này vào kinh, nếu có cơ hội, xác thực cũng muốn bái kiến Tề vương..."
"Vậy thì tốt quá! Mộ đại hiệp có thể lên đường cùng tiểu nhân! Trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau!" Lâm Toàn nghe xong, lập tức cao hứng bừng bừng nói, trong lòng nghĩ, nếu Mộ Dung Nhan chịu đi cùng mình, trên đường sẽ không cần tiếp tục lo lắng có kẻ xấu xâm phạm.
"Được." Mộ Dung Nhan lo lắng Tề Vương Phủ xảy ra chuyện, sợ Tứ ca bị bệnh nặng, liền đáp ứng, sau đó lại nhìn thấy Dương Trung sắc mặt không vui, tình thế khó xử.
Haiz, một mặt là lo lắng Tứ ca, một mặt lại không thể thất tín với Dương gia... Hiện giờ bảy mươi hai đường thương pháp Dương gia, Dương Trung ngay cả một nửa đều chưa học được, phải làm sao mới ổn đây?
Mộ Dung Nhan ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên đi đến trước mặt Dương Trung, ngồi xổm xuống, nói với hắn, "Tiểu Trung, ngươi nguyện ý cùng ta đi Yên Kinh không?"
Dương Trung nghe, lập tức mở to đôi mắt nhỏ, vẻ mặt tràn đầy hi vọng, nhưng lại thấp thỏm nhìn về phía cha mình Dương Đại Hữu.
Yên Kinh là kinh đô Yên Quốc, Dương Trung từ nhỏ vẫn luôn ở Yên Sơn nho nhỏ này, nam hài tử mà, luôn luôn khát vọng đi xem một chút thiên hạ bên ngoài, đi xem một chút Cẩm Tú Sơn Hà của Đại Yên.
Dương Đại Hữu trầm ngâm một lát, nói với nhi tử Dương Trung, "Trung nhi, nếu con muốn đi cứ đi, nam nhi tốt vốn là chí ở bốn phương!"
"Hài nhi muốn đi theo sư phụ!" Dương Trung nhướng mắt nghiêm nghị, kiên định nói.
"Chờ Tiểu Trung học xong thương pháp, ta sẽ đưa hắn trở về, hoặc là bốn vị đại ca đến Yên Kinh họp gặp cũng được." Mộ Dung Nhan cười vuốt đầu Dương Trung, nói với Tứ hiệp.
Mà lúc này Tiểu Dương Trung cũng không biết, có một ngày, mình sẽ trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Yên.
Hết chương 45
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.