Quyển 1 - Chương 17: 7: Di tích Eutours 2
Quách Kính Minh
02/11/2016
Di tích Eutours, đế quốc Aslan phía Tây.
Tòa thành cổ lớn như một phần mộ khổng lồ. Di tích này không biết đã trải qua bao nhiêu năm niên đại, suốt chiều dài lịch sử Aslan chưa từng nghe nhắc đến một tòa thành cổ khổng lồ như vậy tồn tại. Dưới chân là con đường lát kín đá cẩm thạch, thời gian hàng vạn năm đã để lại vô số dấu vết trên bề mặt của nó. Dõi mắt nhìn quần thể kiến trúc đứng sừng sững, tuy đã đổ nát tan hoang nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh phồn vinh trước đây của di tích này.
Trong thành cổ không hề có bất cứ âm thanh nào, bốn bề vắng lặng như tờ, sự im lặng mang đến một áp lực khiến người ta hoảng sợ, huyệt thái dương như muốn căng ra. Luôn có cảm giác trong bóng tối có một thứ gì đó nơi xa xăm đang đi đến, hoặc là ngay bên cạnh họ có một ai đó đang ẩn mình lặng lẽ nhìn họ.
Kỳ Linh sởn gai ốc.
“Đây rốt cuộc là đâu?” Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ Linh và Liên Tuyền, lại nhìn tòa thành cổ vĩ đại như lăng mộ này, tiếng nói như bị gió rét rứt lìa cành.
“Đây chính là “tử vong” cô đẩy tôi đến.” Liên Tuyền lạnh lùng nói.
“Nhưng rõ ràng tôi đã chạm vào quân cờ còn lại…” Nói đến đây, U Hoa ngừng lại, không dám nói tiếp nữa.
Liên Tuyền không thèm để ý cô, quay người nhìn xung quanh. “Có lẽ “tử vong” mà Ngân Trần và Phùng Hồn nói không phải là chạm vào quân cờ thì sẽ chết, mà là quân cờ này thông đến một vùng đất tà ác chẳng khác nào đi đến tử vong. Dù sao quân cờ chỉ có thể đưa người ta đến không gian khác, chứ không trực tiếp lấy tính mạng người ta.”
“Vậy cũng chưa chắc. Nếu đặt một lò lửa ở cửa ra quân cờ, thì chạm vào cũng tương đương với chết đi ngay lập tức đúng không?” Kỳ Linh nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Liên Tuyền im thin thít hồi lâu, rốt cuộc mới thốt ra ba chữ qua kẽ răng “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Linh hoàn toàn không nghe thấy Liên Tuyền đang mỉa mai mình, hai tay vung lên, khách sáo nói “Hì, khách sáo quá!”
Liên Tuyền hít thật sâu, kìm nén ý niệm muốn quất cậu ta vài cái.
“Đi về phía trước, đứng ở đây mãi cũng không phải cách hay” Liên Tuyền nói với Kỳ Linh, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thúc U Hoa mặt mày tái nhợt “Nếu không muốn chết thì đi theo chúng tôi.”
Con đường dài hun hút, Thiên Thúc U Hoa thả mười mấy con điêu tuyết bay trước mở đường. Ánh sáng trắng trên người chúng dẫn dắt họ đi về phía trước. Dưới ánh sáng le lói, di tích đồ sộ trở nên thật đẹp đẽ và bớt đi vẻ hoang vu. Rất nhiều cột đá khổng lồ nằm ngã trên mặt đất, trong vài cái mơ hồ thấy được xương trắng. Khắp nơi là cổng vòm và bậc thang rộng lớn điêu khắc bằng vật liệu xa xỉ đã đổ nát. Chúng nói lên rằng tòa nhà này đã từng là một nơi phồn hoa và cao quý không đâu sánh kịp.
“Phù!”
“Phù! Phù! Phù! Phù! Phù!”
Tiếng động liên tiếp vang lên như âm thanh thổi tắt nến, mười mấy con điêu tuyết bay mở đường biến mất tăm, giống như đèn lồng trắng bị gió thổi tắt. Bóng tối như từ trên cao đổ ập xuống, bao trùm lên ba người bọn họ. Trong bóng tối đen ngòm, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của ba người. Trước mắt là cảnh tăm tối rợn người, không biết thứ gì đó từ chốn vô định lao đến.
“U Hoa, cô đừng chạy lung tung.” Kỳ Linh quay đầu nói với U Hoa
“Tôi đâu có chạy, tôi vẫn ở bên phải anh mà.” U Hoa nhỏ giọng trả lời.
“Vậy mới đây…” Nói đến đây, Kỳ Linh đột nhiên sợ hãi im bặt, không tài nào tiếp tục được. Nếu U Hoa vẫn ở bên phải cậu, thì thứ vừa chạy qua bên trái cậu là gì đây?
“Haizz…”
Tiếng thở yếu ớt vang lên, ba người nín thở không dám nói lời nào.
“Thật là tiếc quá!” Trong bóng tối, một giọng nói của bé gái văng vẳng truyền tới, không nghe ra cảm xúc, thanh âm rên rỉ như đánh vần từng tiếng vậy.
Trong tầm mắt Kỳ Linh đột ngột xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng. Khi ánh sáng càng lúc càng rõ, Kỳ Linh nhìn ra đó là một chiếc kèn khồng lồ lơ lửng giữa không trung, âm thanh dường như phát ra từ đó.
“Đáng tiếc cái gì?” Liên Tuyền khẽ di chuyển hai bước, che trước mặt Kỳ Linh và U Hoa, “Cô là ai?”
Thiên Thúc U Hoa nhìn bóng dáng Liên Tuyền che trước mặt mình và Kỳ Linh, trong lòng lướt qua một tia áy náy.
Một tràng âm thanh như tiếng vải bị xé rách, chiếc kèn bóng loáng chợt mở ra một cái lỗ, sau đó, một cánh tay trắng bệch vươn ra. Tiếp theo là tiếng soàn soạt vang lên liên tiếp, một người dãy dụa chui ra, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, phủ kín cả khuôn mặt. Cô bé chậm chạp bò ra khỏi kén, với tư thế uốn éo một cách quái dị, tiếng xương cốt răng rắc vang vọng trong bóng tối khiến người ta sởn gai ốc. Cô ta từ từ cong hai chân, ngồi trên kén, qua hồi lâu rốt cuộc mới giương đôi mắt mông lung, yếu ớt nói với ba người họ “Đáng tiếc, các người sắp chết hết rồi.”
Trong mắt Kỳ Linh phút chốc co chặt “Lợi… Lợi Cát Nhĩ?”
“Ơ hay, cậu nhận ra tôi à?” Cô bé giương đôi mắt màu tím đục ngầu nhưng không nhìn về phía Kỳ Linh mà nhìn về một nơi nào đấy, cất lên âm thanh lanh lảnh như ma quỷ “Như vậy nhất định cậu cũng nhận ra nó rồi chứ?”
Dãy kiến trúc hoang tàn sau lưng cô ta bỗng lòe lên quầng sáng trắng, một con bướm khổng lồ ngọ nguậy cựa mình giữa vách đá, trên đôi cánh là xúc tu nhớp nháp tua tủa, chất nhầy xanh xám rơi tí tách trên tảng đá như tiếng máu nhỏ từng giọt từng giọt. Mùi hôi thối trong không khí theo cánh nó lên xuống. Kích thước nó lớn hơn lúc ở thị trấn Phúc Trạch không biết bao nhiêu lần.
“Cốt Điệp Lợi Cát Nhĩ… Tại sao cô lại ở đây… Không phải cô…” Kỳ Linh kinh ngạc đến tột độ không thốt nên lời.
“Tôi ở đây đương nhiên là vì nơi này có bí mật…” Lợi Cát Nhĩ cười quái gở, nói “ Nhưng các người đã đi vào khu vực bí mật, nên phải chết.”
Nói xong, cô ta lại nhìn mông lung vào một nơi nào đó rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, che miệng cười.
“Chúng tôi không muốn ra tay với cô. Lúc trước cô đánh không lại Nanh Thương Tuyết, hiện tại nó đã là hồn thú của tôi rồi. Tôi cũng không muốn làm cô bị thương. Cô nói cho chúng tôi biết làm sao để ra ngoài, chúng tôi sẽ không đụng vào bí mật của cô.”
“Trước kia tôi không đánh lại nó, nhưng bây giờ thì có thể đấy.” Lợi Cát Nhĩ thay đổi tư thế, giơ tay vuốt ve một nhánh xúc tu đặc quánh rũ xuống của Cốt Điệp.
“Trước kia? Cô nói trước kia nào?” Kỳ Linh nghe không hiểu
“Trước kia… đương nhiên là trước khi tôi chết ây!” Lợi Cát Nhĩ hơi cau mày, mất kiên nhẫn trả lời. Nói xong, cô ta vẫy nhẹ tay, Cốt Điệp phía sau nặng nề lảo đảo bay lên từ đống phế tích, hồn lực khiến dòng khí xung quanh cuộn xoáy mãnh liệt.
“Đây… đây quả thật không phải hồn lực của nhà Hồn thuật bình thường…Đây quả thật… gần tương đương với hồn lực của Vương tước…” Liên Tuyền kinh ngạc tột độ, cô hoàn toàn không dám tin vào sức mạnh cô đang cảm nhận được từ cô bé đối diện.
Liên Tuyền vung tay lên, hai sợi xích sắc bén leng keng phóng thẳng về phía Cốt Điệp khổng lồ đang bay đến. Song lại như đánh vào không khí, sợi dây xích xuyên qua người nó như xuyên qua ánh sáng và sương mù, không hề tạo ra thương tích gì.
Lợi Cát Nhĩ ngồi trên kén đồng thời đưa tay chộp lấy U Hoa phía sau Kỳ Linh, cánh tay cô ta đột nhiên vươn dài ra như vô hạn nhưng không thể nhìn thấy được, tiến vào thân thể U Hoa. Kỳ Linh quay người, thấy lồng ngực U Hoa thình lình xuất hiện một lỗ máu, sau đó nghe thấy bên trong như bị siết chặt, vẻ mặt U Hoa đau đớn vặn vẹo. Kỳ Linh lấy thanh kiếm gãy ra, chém vào khoảng không trước mặt U Hoa như thể chém vào một cánh tay trong suốt, hàng loạt tia sáng lé lên.
Lợi Cát Nhĩ rút tay về, tròng mắt thoáng chốc biến thành màu vàng óng.
Sau đó, Lợi Cát Nhĩ như nhìn thấy ma quỷ, sắc mặt thay đổi hẳn. Cô ta nhẹ nhàng vẫy tay, Cốt Điệp khổng lồ bay trở lại phía sau. Ngồi trên kén, ánh mắt cô ta sợ hãi và run rẩy như thấy quỷ. Không gian vẫn im ắng như tờ.
U Hoa vịn tường đá, đau đớn thở hổn hển. Kỳ Linh và Liên Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng mặc áo choàng đen phía sau lưng họ.
“Cô không đánh lại tôi đâu, đi nhanh đi!” Bóng dáng áo choàng đen nhẹ nhàng nói, âm thanh nghe có chút sắc bén.
“Anh…” Lợi Cát Nhĩ vẻ mặt không cam lòng “Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến dẫn họ đi”
Lợi Cát Nhĩ giương đôi mắt to trống rỗng nhìn người đó thật lâu, cuối cùng không can tâm, cô ta gào lên, cả người biến mất trong bóng tối.
Người kia cởi mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú không sao kể siết, Kỳ Linh nhìn đến sững sờ. Tuy cậu và Ngân Trần cũng được xem như vô cùng anh tuấn, nhưng người trước mặt này dường như có gương mặt và ngũ quan còn đẹp hơn cả phụ nữ. Đôi mắt lay láy như đá quý, bờ mi mảnh mai và làn da trắng như tuyết, nhưng giọng của anh ta lại trầm thấp và hùng hậu đầy nam tính.
“Tôi đến dẫn các người ra ngoài”
“Anh là…” Liên Tuyền cảnh giác hỏi
“Vương tước cấp Ba, Tất Lạp” Người mặc trường bào đen đứng trong bóng tối, thản nhiên trả lời.
Ba người nghe xong đều bàng hoàng.
Bốn người quay lại trở về cửa vào. U Hoa, Kỳ Linh và Liên Tuyền đều không dám nói chuyện. Đối với họ, cơ hội được gặp Vương tước hàng trên quả thật quá ít, mà đứng trước mặt họ lại là Vương tước cấp Ba, điều này thật sự khiến người ta không dám tin. Trong suy nghĩ của họ, ba vị Vương tước hàng đầu là một bí ẩn vô cùng to lớn, là thần viên cổ rất hiếm khi xuất hiện, không qua lại với người khác, thậm chí chẳng ai biết thiên phú của họ là gì.
“Chỗ này không phải là nơi các người nên tới, sớm đi ra ngoài thôi.” Tất Lạp nhìn Kỳ Linh, bình tĩnh nói
“Vâng ạ, nơi này không đến nỗi nào chẳng qua gặp Lợi Cát Nhĩ thôi.” Kỳ Linh thấy Tất Lạp rất hòa nhã, năng khiếu làm thân của cậu bắt đầu phát huy.
“ Mới vừa rồi, bọn tôi gặp phải con quái vật giống như con giun đỏ lòm bên ngoài mới kinh hoàng ấy”
“Đó là một trong bốn hồn thú hung ác nhất bị phong ấn dưới đáy Đồi Hồn, tên nó là Chúc Phúc.”
“Chúc…Phúc? Tôi phải cảm ơn mẹ nó đã đặt cho nó cái tên này. Nó cứ gọi là Dễ Thương hay hơn, à không, Yểu Điệu mới hợp!” Kỳ Linh tức giận.
“Cái tên này là chúng tôi đặt cho nó để tiện gọi.” Tất Lạp thoáng nhìn Kỳ Linh, lạnh lẽo trả lời
“Ồ…” Kỳ Linh ngại ngùng gật đầu “Vậy những con còn lại thì sao?”
“Cùng cấp bậc hồn lực với Chúc Phúc còn có Tự Do, Khoan Dung và hồn thú Chư Thần Hoàng Hôn của U Minh Vương tước cấp Hai.” Tất Lạp nói
“Ồ, vậy nơi này thì sao? Đây là nơi nào? Trông giống như một phần mộ vậy.” Kỳ Linh quay đầu lại, nhìn đường nét kiến trúc cao lớn trong bóng tối dày đặc.
“Nơi này tên là di tích Eutours.”
“Anh nói anh là Vương tước, nhưng Vương tước chắc chắn không đi vào đây được. Sao anh có thể đi vào Đồi Hồn?” Kỳ Linh thắc mắc.
“Tôi có cách đưa các người ra ngoài thì đương nhiên có cách đi vào.”
“Vậy khi nãy, Lợi Cát Nhĩ bảo bọn tôi tới gần khu vực bí mật, bí mật này là gì vậy?”
“Tôi đến đây không phải để trả lời câu hỏi của các người, nếu muốn ra ngoài thì đứng yên đó, tôi sẽ đưa các người ra.”
Liên Tuyền và U Hoa gật đầu, quay đầu lườm Kỳ Linh.
Tất Lạp cũng quay đầu nhìn Kỳ Linh, đôi mắt đẹp như thần thánh trên trời, ánh mắt rung động lòng người lưu chuyển trong bóng tối.
Di tích Eutours, đế quốc Aslan phía Tây.
Âm thanh sột soạt vang lên trong bóng tối như ma quỷ lặng lẽ trốn khỏi địa ngục. Trong không khí tĩnh mịch lại hiện ra vầng sáng trắng. Lợi Cát Nhĩ vẫn ngồi trên chiếc kén với tư thế kì dị, mái tóc xõa tung.
“Lại đến nữa à?” Cô mơ màng đảo tròng mắt trống rỗng “Lần này là ai?”
Không gian tối đen bỗng bị vầng sáng xanh lục soi chiếu một vùng rộng lớn. Giữa vùng sáng là một cậu bé mặc áo choàng xanh lá, đầu đội mão bạc cẩn đầu kim cương màu đen. Trông dáng vẻ chừng tám, chín tuổi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cậu đi qua đến đâu tiếng leng keng vang lên đến đó.
“Lẽ nào cô trông thấy ba người đứng sau tôi còn không biết tôi là ai ư?”
Lợi Cát Nhĩ ngẩng đầu, ba người đàn ông ăn mặc giống nhau lẳng lặng xuất hiện sau lưng cậu bé. Họ đều mặc áo choàng dài chấm đất, màu sắc phân biệt theo thứ tự.Thân hình họ cũng cường tráng và cao lớn giống hệt nhau, dù áo choàng bọc kín đến gió cũng không thổi lọt nhưng vẫn có thể cảm ứng được hồn lực mênh mông trong thân thể họ.
Cậu bé khẽ ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, cẩn thận vỗ về mặt đất như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu muốn làm gì? “Lợi Cát Nhĩ mở đôi mắt mông lung, mặt mày sa sầm nhìn cậu
Cậu bé hoàn toàn không trả lời cô ta. Lợi Cát Nhĩ cười khẩy, vươn bàn tay gầy trơ, tái xanh chộp vào khoảng không trước mặt nhưng không bắt được cổ của cậu như dự tính của cô ta. Ngược lại trong nháy mắt, cánh tay đã đứt lìa khỏi bả vai, cô ta nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại xác nhận. Lúc quay đầu lại đã thấy một trong ba người đàn ông đứng sau lưng cậu bé nhẹ nhàng tiến lên hai bước, anh ta vươn tay ra khỏi áo khoác, làm một tư thế kì lạ. Giây tiếp theo, Lợi Cát Nhĩ đã thấy trước mặt mình lên xuống, qua lại, xoay tròn điên đảo. Cô cẩn thận suy nghĩ, đến lúc hiểu ra thì đầu đã rời khỏi cổ, cô định cất tiếng kêu nhưng cổ họng chỉ có gió thổi vù vù. Đôi mắt to mông lung của cô ta cũng không khép lại được nữa.
Dường như cậu bé chẳng hề để ý đến chuyện xảy ra trước mặt, cậu ngừng vỗ, xong rồi đặt năm đầu ngón tay lên một đống đất nhô lên, tiếp theo vô số tia sáng xanh biếc hừng hực xoay tròn thoát ra khỏi bàn tay cậu. Trên mặt đất nhanh chóng lan rộng một Trận ma pháp to lớn, hằng hà sa số đường hoa văn phức tạp thoắt cái hiện đầy cả mặt đất di tích Eutours.
“Như vậy, bắt đầu thôi.” Cậu khẽ khàng thốt ra câu này, sau đó năm ngón tay cắm xuống đất, nham thạch vỡ vụn trong nháy mắt.
Tất Lạp quay đầu lại, trận nổ vang như động đất cực mạnh truyền đến từ nơi xa khiến anh khẽ cau đôi mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Linh cũng cảm giác được hồn lực lạ lùng nổ tung phía xa.
“Không liên quan đến các ngươi” Tất Lạp bỏ đi không hề ngoảnh lại.
Giờ phút này, theo trận ma pháp xanh biếc thăm thẳm không ngừng cuồn cuộn, mỗi một tấc đất trên di tích Eutours như có vô số con trăn lục chui ra khỏi nền đất. Trong không khí, hàng vạn vong linh như Lợi Cát Nhĩ thoáng chốc biến thành mây khói, rất nhiều linh thể vỡ thành mảnh nhỏ, rất nhiều hồn thú nổ tung tóe…
Tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng cả bầu trời di tích như muốn trấn động làm sụp đổ không gian. Chỉ chốc lát sau, cả di tích trở thành phế tích sạch bong, im lặng như tờ.
Cậu bé đứng lên, khẽ phủi tay, giết chết hàng vạn u linh như Lợi Cát Nhĩ như thể chỉ là trò chơi nho nhỏ, nhìn ba Sứ đồ phía sau với đôi mắt xanh biếc, ra lệnh, “Như vậy, chuyện kế tiếp giao cho ba người. Hãy tìm ra nó!”
Tòa thành cổ lớn như một phần mộ khổng lồ. Di tích này không biết đã trải qua bao nhiêu năm niên đại, suốt chiều dài lịch sử Aslan chưa từng nghe nhắc đến một tòa thành cổ khổng lồ như vậy tồn tại. Dưới chân là con đường lát kín đá cẩm thạch, thời gian hàng vạn năm đã để lại vô số dấu vết trên bề mặt của nó. Dõi mắt nhìn quần thể kiến trúc đứng sừng sững, tuy đã đổ nát tan hoang nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh phồn vinh trước đây của di tích này.
Trong thành cổ không hề có bất cứ âm thanh nào, bốn bề vắng lặng như tờ, sự im lặng mang đến một áp lực khiến người ta hoảng sợ, huyệt thái dương như muốn căng ra. Luôn có cảm giác trong bóng tối có một thứ gì đó nơi xa xăm đang đi đến, hoặc là ngay bên cạnh họ có một ai đó đang ẩn mình lặng lẽ nhìn họ.
Kỳ Linh sởn gai ốc.
“Đây rốt cuộc là đâu?” Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ Linh và Liên Tuyền, lại nhìn tòa thành cổ vĩ đại như lăng mộ này, tiếng nói như bị gió rét rứt lìa cành.
“Đây chính là “tử vong” cô đẩy tôi đến.” Liên Tuyền lạnh lùng nói.
“Nhưng rõ ràng tôi đã chạm vào quân cờ còn lại…” Nói đến đây, U Hoa ngừng lại, không dám nói tiếp nữa.
Liên Tuyền không thèm để ý cô, quay người nhìn xung quanh. “Có lẽ “tử vong” mà Ngân Trần và Phùng Hồn nói không phải là chạm vào quân cờ thì sẽ chết, mà là quân cờ này thông đến một vùng đất tà ác chẳng khác nào đi đến tử vong. Dù sao quân cờ chỉ có thể đưa người ta đến không gian khác, chứ không trực tiếp lấy tính mạng người ta.”
“Vậy cũng chưa chắc. Nếu đặt một lò lửa ở cửa ra quân cờ, thì chạm vào cũng tương đương với chết đi ngay lập tức đúng không?” Kỳ Linh nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Liên Tuyền im thin thít hồi lâu, rốt cuộc mới thốt ra ba chữ qua kẽ răng “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Linh hoàn toàn không nghe thấy Liên Tuyền đang mỉa mai mình, hai tay vung lên, khách sáo nói “Hì, khách sáo quá!”
Liên Tuyền hít thật sâu, kìm nén ý niệm muốn quất cậu ta vài cái.
“Đi về phía trước, đứng ở đây mãi cũng không phải cách hay” Liên Tuyền nói với Kỳ Linh, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thúc U Hoa mặt mày tái nhợt “Nếu không muốn chết thì đi theo chúng tôi.”
Con đường dài hun hút, Thiên Thúc U Hoa thả mười mấy con điêu tuyết bay trước mở đường. Ánh sáng trắng trên người chúng dẫn dắt họ đi về phía trước. Dưới ánh sáng le lói, di tích đồ sộ trở nên thật đẹp đẽ và bớt đi vẻ hoang vu. Rất nhiều cột đá khổng lồ nằm ngã trên mặt đất, trong vài cái mơ hồ thấy được xương trắng. Khắp nơi là cổng vòm và bậc thang rộng lớn điêu khắc bằng vật liệu xa xỉ đã đổ nát. Chúng nói lên rằng tòa nhà này đã từng là một nơi phồn hoa và cao quý không đâu sánh kịp.
“Phù!”
“Phù! Phù! Phù! Phù! Phù!”
Tiếng động liên tiếp vang lên như âm thanh thổi tắt nến, mười mấy con điêu tuyết bay mở đường biến mất tăm, giống như đèn lồng trắng bị gió thổi tắt. Bóng tối như từ trên cao đổ ập xuống, bao trùm lên ba người bọn họ. Trong bóng tối đen ngòm, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của ba người. Trước mắt là cảnh tăm tối rợn người, không biết thứ gì đó từ chốn vô định lao đến.
“U Hoa, cô đừng chạy lung tung.” Kỳ Linh quay đầu nói với U Hoa
“Tôi đâu có chạy, tôi vẫn ở bên phải anh mà.” U Hoa nhỏ giọng trả lời.
“Vậy mới đây…” Nói đến đây, Kỳ Linh đột nhiên sợ hãi im bặt, không tài nào tiếp tục được. Nếu U Hoa vẫn ở bên phải cậu, thì thứ vừa chạy qua bên trái cậu là gì đây?
“Haizz…”
Tiếng thở yếu ớt vang lên, ba người nín thở không dám nói lời nào.
“Thật là tiếc quá!” Trong bóng tối, một giọng nói của bé gái văng vẳng truyền tới, không nghe ra cảm xúc, thanh âm rên rỉ như đánh vần từng tiếng vậy.
Trong tầm mắt Kỳ Linh đột ngột xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng. Khi ánh sáng càng lúc càng rõ, Kỳ Linh nhìn ra đó là một chiếc kèn khồng lồ lơ lửng giữa không trung, âm thanh dường như phát ra từ đó.
“Đáng tiếc cái gì?” Liên Tuyền khẽ di chuyển hai bước, che trước mặt Kỳ Linh và U Hoa, “Cô là ai?”
Thiên Thúc U Hoa nhìn bóng dáng Liên Tuyền che trước mặt mình và Kỳ Linh, trong lòng lướt qua một tia áy náy.
Một tràng âm thanh như tiếng vải bị xé rách, chiếc kèn bóng loáng chợt mở ra một cái lỗ, sau đó, một cánh tay trắng bệch vươn ra. Tiếp theo là tiếng soàn soạt vang lên liên tiếp, một người dãy dụa chui ra, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, phủ kín cả khuôn mặt. Cô bé chậm chạp bò ra khỏi kén, với tư thế uốn éo một cách quái dị, tiếng xương cốt răng rắc vang vọng trong bóng tối khiến người ta sởn gai ốc. Cô ta từ từ cong hai chân, ngồi trên kén, qua hồi lâu rốt cuộc mới giương đôi mắt mông lung, yếu ớt nói với ba người họ “Đáng tiếc, các người sắp chết hết rồi.”
Trong mắt Kỳ Linh phút chốc co chặt “Lợi… Lợi Cát Nhĩ?”
“Ơ hay, cậu nhận ra tôi à?” Cô bé giương đôi mắt màu tím đục ngầu nhưng không nhìn về phía Kỳ Linh mà nhìn về một nơi nào đấy, cất lên âm thanh lanh lảnh như ma quỷ “Như vậy nhất định cậu cũng nhận ra nó rồi chứ?”
Dãy kiến trúc hoang tàn sau lưng cô ta bỗng lòe lên quầng sáng trắng, một con bướm khổng lồ ngọ nguậy cựa mình giữa vách đá, trên đôi cánh là xúc tu nhớp nháp tua tủa, chất nhầy xanh xám rơi tí tách trên tảng đá như tiếng máu nhỏ từng giọt từng giọt. Mùi hôi thối trong không khí theo cánh nó lên xuống. Kích thước nó lớn hơn lúc ở thị trấn Phúc Trạch không biết bao nhiêu lần.
“Cốt Điệp Lợi Cát Nhĩ… Tại sao cô lại ở đây… Không phải cô…” Kỳ Linh kinh ngạc đến tột độ không thốt nên lời.
“Tôi ở đây đương nhiên là vì nơi này có bí mật…” Lợi Cát Nhĩ cười quái gở, nói “ Nhưng các người đã đi vào khu vực bí mật, nên phải chết.”
Nói xong, cô ta lại nhìn mông lung vào một nơi nào đó rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, che miệng cười.
“Chúng tôi không muốn ra tay với cô. Lúc trước cô đánh không lại Nanh Thương Tuyết, hiện tại nó đã là hồn thú của tôi rồi. Tôi cũng không muốn làm cô bị thương. Cô nói cho chúng tôi biết làm sao để ra ngoài, chúng tôi sẽ không đụng vào bí mật của cô.”
“Trước kia tôi không đánh lại nó, nhưng bây giờ thì có thể đấy.” Lợi Cát Nhĩ thay đổi tư thế, giơ tay vuốt ve một nhánh xúc tu đặc quánh rũ xuống của Cốt Điệp.
“Trước kia? Cô nói trước kia nào?” Kỳ Linh nghe không hiểu
“Trước kia… đương nhiên là trước khi tôi chết ây!” Lợi Cát Nhĩ hơi cau mày, mất kiên nhẫn trả lời. Nói xong, cô ta vẫy nhẹ tay, Cốt Điệp phía sau nặng nề lảo đảo bay lên từ đống phế tích, hồn lực khiến dòng khí xung quanh cuộn xoáy mãnh liệt.
“Đây… đây quả thật không phải hồn lực của nhà Hồn thuật bình thường…Đây quả thật… gần tương đương với hồn lực của Vương tước…” Liên Tuyền kinh ngạc tột độ, cô hoàn toàn không dám tin vào sức mạnh cô đang cảm nhận được từ cô bé đối diện.
Liên Tuyền vung tay lên, hai sợi xích sắc bén leng keng phóng thẳng về phía Cốt Điệp khổng lồ đang bay đến. Song lại như đánh vào không khí, sợi dây xích xuyên qua người nó như xuyên qua ánh sáng và sương mù, không hề tạo ra thương tích gì.
Lợi Cát Nhĩ ngồi trên kén đồng thời đưa tay chộp lấy U Hoa phía sau Kỳ Linh, cánh tay cô ta đột nhiên vươn dài ra như vô hạn nhưng không thể nhìn thấy được, tiến vào thân thể U Hoa. Kỳ Linh quay người, thấy lồng ngực U Hoa thình lình xuất hiện một lỗ máu, sau đó nghe thấy bên trong như bị siết chặt, vẻ mặt U Hoa đau đớn vặn vẹo. Kỳ Linh lấy thanh kiếm gãy ra, chém vào khoảng không trước mặt U Hoa như thể chém vào một cánh tay trong suốt, hàng loạt tia sáng lé lên.
Lợi Cát Nhĩ rút tay về, tròng mắt thoáng chốc biến thành màu vàng óng.
Sau đó, Lợi Cát Nhĩ như nhìn thấy ma quỷ, sắc mặt thay đổi hẳn. Cô ta nhẹ nhàng vẫy tay, Cốt Điệp khổng lồ bay trở lại phía sau. Ngồi trên kén, ánh mắt cô ta sợ hãi và run rẩy như thấy quỷ. Không gian vẫn im ắng như tờ.
U Hoa vịn tường đá, đau đớn thở hổn hển. Kỳ Linh và Liên Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng mặc áo choàng đen phía sau lưng họ.
“Cô không đánh lại tôi đâu, đi nhanh đi!” Bóng dáng áo choàng đen nhẹ nhàng nói, âm thanh nghe có chút sắc bén.
“Anh…” Lợi Cát Nhĩ vẻ mặt không cam lòng “Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến dẫn họ đi”
Lợi Cát Nhĩ giương đôi mắt to trống rỗng nhìn người đó thật lâu, cuối cùng không can tâm, cô ta gào lên, cả người biến mất trong bóng tối.
Người kia cởi mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú không sao kể siết, Kỳ Linh nhìn đến sững sờ. Tuy cậu và Ngân Trần cũng được xem như vô cùng anh tuấn, nhưng người trước mặt này dường như có gương mặt và ngũ quan còn đẹp hơn cả phụ nữ. Đôi mắt lay láy như đá quý, bờ mi mảnh mai và làn da trắng như tuyết, nhưng giọng của anh ta lại trầm thấp và hùng hậu đầy nam tính.
“Tôi đến dẫn các người ra ngoài”
“Anh là…” Liên Tuyền cảnh giác hỏi
“Vương tước cấp Ba, Tất Lạp” Người mặc trường bào đen đứng trong bóng tối, thản nhiên trả lời.
Ba người nghe xong đều bàng hoàng.
Bốn người quay lại trở về cửa vào. U Hoa, Kỳ Linh và Liên Tuyền đều không dám nói chuyện. Đối với họ, cơ hội được gặp Vương tước hàng trên quả thật quá ít, mà đứng trước mặt họ lại là Vương tước cấp Ba, điều này thật sự khiến người ta không dám tin. Trong suy nghĩ của họ, ba vị Vương tước hàng đầu là một bí ẩn vô cùng to lớn, là thần viên cổ rất hiếm khi xuất hiện, không qua lại với người khác, thậm chí chẳng ai biết thiên phú của họ là gì.
“Chỗ này không phải là nơi các người nên tới, sớm đi ra ngoài thôi.” Tất Lạp nhìn Kỳ Linh, bình tĩnh nói
“Vâng ạ, nơi này không đến nỗi nào chẳng qua gặp Lợi Cát Nhĩ thôi.” Kỳ Linh thấy Tất Lạp rất hòa nhã, năng khiếu làm thân của cậu bắt đầu phát huy.
“ Mới vừa rồi, bọn tôi gặp phải con quái vật giống như con giun đỏ lòm bên ngoài mới kinh hoàng ấy”
“Đó là một trong bốn hồn thú hung ác nhất bị phong ấn dưới đáy Đồi Hồn, tên nó là Chúc Phúc.”
“Chúc…Phúc? Tôi phải cảm ơn mẹ nó đã đặt cho nó cái tên này. Nó cứ gọi là Dễ Thương hay hơn, à không, Yểu Điệu mới hợp!” Kỳ Linh tức giận.
“Cái tên này là chúng tôi đặt cho nó để tiện gọi.” Tất Lạp thoáng nhìn Kỳ Linh, lạnh lẽo trả lời
“Ồ…” Kỳ Linh ngại ngùng gật đầu “Vậy những con còn lại thì sao?”
“Cùng cấp bậc hồn lực với Chúc Phúc còn có Tự Do, Khoan Dung và hồn thú Chư Thần Hoàng Hôn của U Minh Vương tước cấp Hai.” Tất Lạp nói
“Ồ, vậy nơi này thì sao? Đây là nơi nào? Trông giống như một phần mộ vậy.” Kỳ Linh quay đầu lại, nhìn đường nét kiến trúc cao lớn trong bóng tối dày đặc.
“Nơi này tên là di tích Eutours.”
“Anh nói anh là Vương tước, nhưng Vương tước chắc chắn không đi vào đây được. Sao anh có thể đi vào Đồi Hồn?” Kỳ Linh thắc mắc.
“Tôi có cách đưa các người ra ngoài thì đương nhiên có cách đi vào.”
“Vậy khi nãy, Lợi Cát Nhĩ bảo bọn tôi tới gần khu vực bí mật, bí mật này là gì vậy?”
“Tôi đến đây không phải để trả lời câu hỏi của các người, nếu muốn ra ngoài thì đứng yên đó, tôi sẽ đưa các người ra.”
Liên Tuyền và U Hoa gật đầu, quay đầu lườm Kỳ Linh.
Tất Lạp cũng quay đầu nhìn Kỳ Linh, đôi mắt đẹp như thần thánh trên trời, ánh mắt rung động lòng người lưu chuyển trong bóng tối.
Di tích Eutours, đế quốc Aslan phía Tây.
Âm thanh sột soạt vang lên trong bóng tối như ma quỷ lặng lẽ trốn khỏi địa ngục. Trong không khí tĩnh mịch lại hiện ra vầng sáng trắng. Lợi Cát Nhĩ vẫn ngồi trên chiếc kén với tư thế kì dị, mái tóc xõa tung.
“Lại đến nữa à?” Cô mơ màng đảo tròng mắt trống rỗng “Lần này là ai?”
Không gian tối đen bỗng bị vầng sáng xanh lục soi chiếu một vùng rộng lớn. Giữa vùng sáng là một cậu bé mặc áo choàng xanh lá, đầu đội mão bạc cẩn đầu kim cương màu đen. Trông dáng vẻ chừng tám, chín tuổi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cậu đi qua đến đâu tiếng leng keng vang lên đến đó.
“Lẽ nào cô trông thấy ba người đứng sau tôi còn không biết tôi là ai ư?”
Lợi Cát Nhĩ ngẩng đầu, ba người đàn ông ăn mặc giống nhau lẳng lặng xuất hiện sau lưng cậu bé. Họ đều mặc áo choàng dài chấm đất, màu sắc phân biệt theo thứ tự.Thân hình họ cũng cường tráng và cao lớn giống hệt nhau, dù áo choàng bọc kín đến gió cũng không thổi lọt nhưng vẫn có thể cảm ứng được hồn lực mênh mông trong thân thể họ.
Cậu bé khẽ ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, cẩn thận vỗ về mặt đất như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu muốn làm gì? “Lợi Cát Nhĩ mở đôi mắt mông lung, mặt mày sa sầm nhìn cậu
Cậu bé hoàn toàn không trả lời cô ta. Lợi Cát Nhĩ cười khẩy, vươn bàn tay gầy trơ, tái xanh chộp vào khoảng không trước mặt nhưng không bắt được cổ của cậu như dự tính của cô ta. Ngược lại trong nháy mắt, cánh tay đã đứt lìa khỏi bả vai, cô ta nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại xác nhận. Lúc quay đầu lại đã thấy một trong ba người đàn ông đứng sau lưng cậu bé nhẹ nhàng tiến lên hai bước, anh ta vươn tay ra khỏi áo khoác, làm một tư thế kì lạ. Giây tiếp theo, Lợi Cát Nhĩ đã thấy trước mặt mình lên xuống, qua lại, xoay tròn điên đảo. Cô cẩn thận suy nghĩ, đến lúc hiểu ra thì đầu đã rời khỏi cổ, cô định cất tiếng kêu nhưng cổ họng chỉ có gió thổi vù vù. Đôi mắt to mông lung của cô ta cũng không khép lại được nữa.
Dường như cậu bé chẳng hề để ý đến chuyện xảy ra trước mặt, cậu ngừng vỗ, xong rồi đặt năm đầu ngón tay lên một đống đất nhô lên, tiếp theo vô số tia sáng xanh biếc hừng hực xoay tròn thoát ra khỏi bàn tay cậu. Trên mặt đất nhanh chóng lan rộng một Trận ma pháp to lớn, hằng hà sa số đường hoa văn phức tạp thoắt cái hiện đầy cả mặt đất di tích Eutours.
“Như vậy, bắt đầu thôi.” Cậu khẽ khàng thốt ra câu này, sau đó năm ngón tay cắm xuống đất, nham thạch vỡ vụn trong nháy mắt.
Tất Lạp quay đầu lại, trận nổ vang như động đất cực mạnh truyền đến từ nơi xa khiến anh khẽ cau đôi mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Linh cũng cảm giác được hồn lực lạ lùng nổ tung phía xa.
“Không liên quan đến các ngươi” Tất Lạp bỏ đi không hề ngoảnh lại.
Giờ phút này, theo trận ma pháp xanh biếc thăm thẳm không ngừng cuồn cuộn, mỗi một tấc đất trên di tích Eutours như có vô số con trăn lục chui ra khỏi nền đất. Trong không khí, hàng vạn vong linh như Lợi Cát Nhĩ thoáng chốc biến thành mây khói, rất nhiều linh thể vỡ thành mảnh nhỏ, rất nhiều hồn thú nổ tung tóe…
Tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng cả bầu trời di tích như muốn trấn động làm sụp đổ không gian. Chỉ chốc lát sau, cả di tích trở thành phế tích sạch bong, im lặng như tờ.
Cậu bé đứng lên, khẽ phủi tay, giết chết hàng vạn u linh như Lợi Cát Nhĩ như thể chỉ là trò chơi nho nhỏ, nhìn ba Sứ đồ phía sau với đôi mắt xanh biếc, ra lệnh, “Như vậy, chuyện kế tiếp giao cho ba người. Hãy tìm ra nó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.