Tước Tích

Quyển 1 - Chương 20: 9: Kẻ gặm nhấm

Quách Kính Minh

02/11/2016

Mười hai năm trước,

Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

Bầu trời đêm cao vời vợi, sao sáng lấp lánh, gió thu se se lạnh trong không gian tĩnh mịch, hoang vu. Hành Lang Vực Thẳm dưới ánh sáng của sao và trăng trở nên huyền bí ma mị.

Trong bóng đêm, mọi âm thanh đều im bặt, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng soàn soạt phá vỡ sự yên tĩnh khẽ lướt bên tai. Vô số ánh sáng vàng óng đan xen liên tiếp lóe lên trong các lùm cây tối đen. Một đàn Cáo Điện đang ẩn mình rình rập mồi trong những bụi gai rậm rạp, to lớn.

Lộc Giác như một con báo săn màu đen sung mãn, mạnh mẽ ngồi xổm trong bóng tối. Năm ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, dè dặt, dịu dàng và đa tình như chàng trai mơn trớn làn da của cô gái. Cậu khẽ nhắm mắt, bờ mi dày và mềm mại bao phủ đôi mắt màu xanh biển, khóe môi hơi nhếch lên vì căng thẳng. Xung quanh có rất nhiều tia chớp màu vàng, lóe lên rồi biến mất trong bóng tối. Đột ngột cậu ngước mắt lên, trên đầu năm ngón tay thon dài là những dòng điện phát ra âm thanh xèn xẹt, ngay sau đó giống như những tia chớp nhỏ màu trắng, bắn thẳng vào bùn đất.

“Vút…”

Tiếng bắn xé gió sắc bén rền rĩ vang lên, mặt đất bỗng xoay tròn tạo thành một Trận màu bạc tỏa sáng. Các dòng khí cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, thổi chiến bào đen kịt của Lộc Giác bay phất phới. Trong tích tắc, hàng loạt tiếng rít đột ngột im lặng, tất cả như bị bóng đêm nuốt chửng, im lặng như tờ. Thậm chí cả cây cối bị gió thổi lắc lư cũng trở nên chậm chạp, như rong dập dờn dưới đáy biển.

Giữa những chạc cây sắc nhọn, bầy Cáo Điện vàng óng hiện ra hình thái thật sự của chúng. Những tia sáng nhấp nháy như tia chớp khi nãy giờ đây đã bị chậm lại, khẽ lướt qua như đang chao liệng. Đôi mắt lay láy màu hổ phách, bộ lông màu trắng mềm mượt, móng vuốt sắc bén, chiếc đuôi dài xù lông phe phẩy và bao quanh toàn thân là những tia chớp màu vàng.

“Bắt đầu nuốt đi…” Trong bóng tối phía sau Lộc Giác truyền đến tiếng nói đàn ông đầy lôi cuốn.

Lộc Giác bình tĩnh, từ từ đứng lên, cong lưng lại, toàn thân nổi đầy hoa văn vàng óng chói lóa, làm nổi bật thân thể cường tráng như một món đồ sứ được điêu khắc tuyệt mĩ. Trong không khí vang lên một tiếng nổ lớn, một đám sương mù pha lẫn ánh sáng màu bạc mang hình người dãy dụa hiện ra từ tấm lưng rộng và rắn chắc của cậu, sau đó thoáng chốc chia thành vô số dòng khí bạc li ti, bay xoáy đến từng con Cáo Điện, hệt như cách thức bắt mồi của loài sứa.

Trên khuôn mặt trẻ trung của Lộc Giác bất giác hiện lên một nụ cười. Lúc cậu định tiến hành nuốt chửng thì đột nhiên cảm giác giác được cơn tê dại như điện giật truyền đến từ dưới chân. Cậu cúi đầu nhìn xuống, không biết Trận của mình đã có bao nhiêu nơi bị đứt đoạn, không còn hoàn chỉnh từ lúc nào. Ngay sau đó, những con Cáo Điện chậm chạp vùng vẫy như bơi lội, một con, hai con,… Liên tiếp vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, mấy trăm con Cáo Điện vùng vẫy xé rách dòng khí màu trắng bao vây xung quanh. Chúng khôi phục tốc độ nhanh như tia chớp, rồi điên cuồng phóng điện về phía Lộc Giác đã cứng đờ và không thể cử động. Cơn đau buốt nổ tung từ xương tủy, trong nháy mắt, Lộc Giác mất ý thức, cảnh tượng cuối cùng trước mặt là những tia chớp màu vàng kéo về phía mình.

Khi Lộc Giác lấy lại ý thức thì trời đã gần rạng sáng. Sương đọng trên mặt đất tỏa ra cái rét thấu xương của trời đất đang vào độ cuối thu, cảm giác từng bộ phận của thân thể cũng nhanh chóng hồi phục. Lộc Giác mở mắt, phát hiện mình nằm trên mặt đất, trên người khoác một trường bào màu đen được dệt từ lông vũ và sợi tơ. Tất Lạp ngồi bên cạnh cậu, đang nhìn về phía bầu trời đêm cao vời vợi. Ánh sáng từ từ gặm nhấm tấm màn đen tối rộng lớn, xé rách sự yên tĩnh từng phút một, để lộ không gian đang chuyển sang màu xanh thẫm tờ mờ. Sắc trời đang hừng sáng.

Ánh sao lác đác còn sót lại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Tất Lạp, hiện lên một vẻ đẹp như thần thánh. Trong lòng Lộc Giác, anh vẫn luôn tồn tại như một vị thần, không giống người phàm chốn nhân gian. Năm ấy, khi Tất Lạp tìm được Lộc Giác, cậu mới mười hai tuổi, đang giãy giụa giữa rìa sự sống và cái chết ở một nơi hoang vu hẻo lánh trong sa mạc. Khi đó, Tất Lạp khôi ngô, tao nhã, không vương chút bụi trần hiện ra trước mặt cậu, đẹp tựa ảo ảnh.

Kể từ ngày đó, Lộc Giác đã trở thành Sứ đồ của Tất Lạp, theo anh vào sinh ra tử, viễn du qua rất nhiều nơi như hoang địa cực Bắc hay miền biên thùy của Vương quốc Inde, chiến đấu hăng say với những hồn thú tồn tại từ thời viễn cổ, tìm được đường sống trong đường tơ kẽ tóc, cũng đã đến dòng suối ngầm của đế quốc Elles ở phương Nam, tìm kiếm lục bình kim cương có năng lực chữa linh thần diệu. Giờ đây, từ một thiếu niên ngây ngô, cậu đã trở thành một Sứ đồ có tương lai sáng lạng, thiên phú bậc nhất trong lòng những nhà Hồn thuật của đế đô Granlt. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của mình lúc đấy, có đôi khi soi bóng mình trên mặt hồ, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, chẳng còn lại chút gì của bộ dáng trẻ thơ ngày xưa, nhưng Tất Lạp thì vẫn anh tuấn hút hồn như chưa hề già đi.

Lộc Giác cựa quậy ngồi dậy, trên mặt đất là một ma trận vàng rực khổng lồ chậm rãi quay vòng, trong phạm vi của trận này, vài trăm con Cáo Điện lông trắng muốt ngưng đọng trong không trung như bị giam cầm trong vùng thời gian đứng yên, bao gồm bụi và lá cây trôi nổi trong không khí, đều bất động giống như các tiểu hành tinh lơ lửng trong vũ trụ. Tia sáng lấp lánh phản chiếu từ Trận trên mặt đất tôn lên vẻ đẹp thần thánh của Tất Lạp.

Lộc Giác trở mình ngồi dậy, cởi trường bào màu đen dính lông phượng hoàng xuống, nhẹ nhàng khoác lên người Tất Lạp, sau đó cung kính cúi đầu, quỳ gối trước mặt anh.



“Vừa rồi, bầy Cáo Điện suýt nữa xé nát linh hồn cậu biết không?” Giọng nói êm đềm và dịu dàng nhưng lại như ngấm sương sớm lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Bờ môi anh hồng hào như cánh hoa mềm mại.

“Xin lỗi, do tôi quá sơ ý.” Lộc Giác quỳ trên mặt đất, những vết thương trên vai, trên mặt khi nãy bị tia chớp vàng đánh trúng đang dần dần lành lại.

“Thời điểm khi nhà Hồn thuật vây bắt hồn thú đều tuân theo nguyên tắc là đợi đến lúc hồn thú bị thương nặng hấp hối, hồn lực của nó gần như bị triệt tiêu hoàn toàn mới thả hồn lực của mình ra nuốt lấy nó. Bởi vì việc nuốt hồn thú là một quá trình vô cùng nguy hiểm. Trong lịch sử Aslan, các nhà Hồn thuật bị hồn thú cắn trả nhiều không đếm xuể. Là một Sứ đồ, sao cậu lại tự phụ đến mức này, trong điều kiện hoàn toàn chưa lường trước được hồn lực của hồn thú đã tùy tiện thả hồn lực của mình ra?”

“Là lỗi của tôi, nhưng Vương tước Tất Lạp, tôi có thể hỏi một câu không?” Lộc Giác nhìn Tất Lạp đăm đăm trong bóng tối, chờ đợi anh gật đầu rồi mới cất lời “ Tại sao ngài lại muốn tôi bắt hồn thú Cáo Điện ạ? Trong lãnh thổ Aslan, đặc biệt là trong Hành Lang Vực Thẳm có vô số hồn thú cấp bậc cao hơn, sao lại không bắt chúng?”

Tất Lạp quay đầu, nhìn Lộc Giác trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, thấm thoắt đã vài năm trôi qua, cậu cũng vứt bỏ nét thiếu niên đầy hoang dã khi anh tìm được cậu trong hoang mạc để trở thành Sứ đồ điển trai cao lớn, giờ đây được rất nhiều thiếu nữ yêu mến. Thậm chí các nữ Hồn thuật đều gọi cậu là Sứ đồ hấp dẫn nhất Aslan. Trong thân thể cao lớn và rắn chắc của cậu là nguồn năng lực tràn trề sinh lực, ngũ quan như sao sáng được năm tháng điêu tạc tạo nên một vẻ đẹp đàn ông mang sự cuốn hút và áp chế vốn có của bậc đế vương.

Tất Lạp đưa tay lên, vuốt mái tóc mai dày rậm của cậu, “Lộc Giác, năng lực của nhà Hồn thuật gồm hai phần. Một là hồn lực của bản thân, hai là năng lực của hồn thú. Nhưng hai phần này không hề độc lập mà đan xen, hòa quyện và cộng hưởng lẫn nhau. Cậu thừa kế hồn mạch của tôi nên thiên phú của cậu sẽ là điều khiển không gian và thời gian. Còn hồn thú Cáo Điện này tuy hồn lực không kinh người như mấy con quái vật to lớn kia, nhưng chúng có tốc độ vượt đại đa số hồn thú khác. Ngoại trừ bốn hồn thú thượng cổ, Cáo Điện là hồn thú có tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ tôi từng thấy. Điều đó phù hợp với thiên phú và đặc tính Trận của cậu nhất. Vả lại, Cáo Điện là một trong số ít hồn thú sống theo bầy đàn trên lãnh thổ Aslan, nếu cậu bắt được chúng làm hồn thú, như vậy hồn thú của cậu sẽ không chỉ có một con, mà là một bầy. Hơn nữa, năng lực sinh sôi của chúng vô cùng kinh khủng, chỉ cần ít nhất một con còn sống, như vậy chúng có thể nhanh chóng sinh sản trở lại, khôi phục thực lực chiến đấu đầy đủ ban đầu” Ngón tay Tất Lạp lướt ngang qua hàng mày rậm của Lộc Giác, “Đây chính là nguyên nhân tôi muốn cậu bắt chúng trở thành hồn thú đầu tiên của mình.”

Lộc Giác gật đầu “ Thật xin lỗi Vương tước, đã khiến người thất vọng rồi.”

“Không sao, Cáo Điện có thể bắt lần sau, số lượng bầy Cáo Điện không phải đông nhất. Nơi sâu trong Hành Lang Vực Thẳm có bầy Cáo Điện đông hơn nữa đang sinh sống quẩn cư với nhau.”

Tất Lạp đứng lên, khoác trường bào màu đen vào người, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Mấy ngôi sao sáng nơi chân trời như bị màn mực đen đặc che khuất, mất hút trên bầu trời xanh.

“Nó đã tỉnh… chúng ta lên đường thôi…” Khuôn mặt Tất Lạp khuất trong bóng tối, chỉ còn sót lại đường nét lập thể.

“Thứ gì… tỉnh rồi ạ?” Lộc Giác đứng lên, nhìn Tất Lạp hỏi

“Đồng tước, đó là hồn thú thứ hai tôi muốn cậu bắt, đi thôi!” Tất Lạp vươn tay, đầu ngón tay trắng ngần thoáng đặt lên thân cây bên cạnh, hàng loạt sợi tơ trắng như mạng nhện chi chít quấn lấy thân cây, đan xen bện thành một tấm lưới sáng ngời. Chỉ trong chốc lát, một quân cờ đã ra đời.

Lộc Giác đi đến, trước khi chạm bàn tay quân cờ thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Tất Lạp “Vương tước, mấy ngày qua, tôi không thấy hai anh em Thúc Hải và Tang Hà, họ đang làm gì vậy?”

“Mấy hôm trước, hai người họ đã đến vùng biển Rannes rồi. Cách truyền tin nói là Vương tước cấp Sáu Cyril mất tích ở đó. Vì vậy họ phải lên đường tìm kiếm.”

Lộc Giác gật đầu, “ Cyril được xưng tụng là Vương tước Vĩnh Sinh, nếu còn lại ở ngay trên biển Rannes thì có gì bất trắc xảy ra với ông ấy được chứ?”

Tất Lạp khép hờ đôi mắt, không trả lời. Một lát sau, anh quay đầu, nói với Lộc Giác “Lo chuyện của mình trước đi! Đứng ở vị trí Sứ đồ Thiên cao nhất trong thế hệ Sứ đồ hiện tại mà giờ cậu vẫn còn chưa điều khiển được hồn lực tối ưu, đừng nói là so với tôi, ngay cả Sứ đồ Địa Tang Hà và Sứ đồ Hải Thúc Hải đều điều khiển hồn lực giỏi hơn cậu, lẽ ra cậu phải xứng với danh hiệu Thiên sứ tối cao trong ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải mới đúng.”

Lộc Giác quỳ xuống “ Sứ đồ xin ghi nhớ. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, hi vọng có một ngày sẽ trở thành Vương tước cấp Một ngự trị chúng sinh như Tất Lạp ngài.



Tất Lạp cúi đầu, nhìn Lộc Giác khôi ngô và khiêm tốn trước mặt, nói với giọng trầm thấp “Không phải hi vọng, mà là cậu nhất định có thể trở thành Vương tước cấp Một vượt xa tôi, trở thành đỉnh cao hồn thuật mới của Aslan.”

Cánh rừng phía Bắc Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

Đôi mắt trong ra cả cánh rừng to lớn bị tuyết đọng nặng nề phủ kín, nơi này là vùng đất cực Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, gần biên giới phía Bắc Aslan. Xa hơn nữa là lãnh thổ đế quốc Inde thuộc gió. Không ai dám bước qua lãnh thổ nước khác, huống chi đó là vùng cực Bắc ẩn chứa vô số hồn thú thần bí có thể nuốt chửng con người ta ngay tức khắc.

Đường chân trời là rừng cây lá kim trùng điệp, um tùm rậm rạp, mỗi một chiếc lá đều bị tuyết đóng băng tạo thành một cây gai. Vô số cây cổ thụ sừng sững cao trọc trời như những trụ tuyết khổng lồ. Băng tuyết bao phủ tất cả đường nét của chúng, chẳng nhìn thấy chút màu xanh nào. Mùa đông giá rét đã ùa về từ hai tháng trước, từng cơn gió tuyết cuộn xoáy rít gào giữa những thân cây cao ngút trời. Bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả, khiến tầm nhìn trở nên mông lung.

Không khí rét buốt đóng băng tất cả âm thanh. Ngoại trừ tiếng gió rít chói tai như tiếng gào của ma quỷ khi có khi không thì cả khu rừng tuyệt nhiên im lặng.

Khung cảnh tuyết đọng rợn ngợp như mây từ trên trời xà xuống bao kín cả vùng đất. Bỗng có tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng vang dội. Từ tiếng động nghe ra được là hai người, họ cất bước nhẹ nhàng và nhanh chóng, như thể đang bay vút đến đây.

“Nơi này sắp đến ranh giới của Hành Lang Vực Thẳm rồi, xa hơn nữa về phía Bắc sẽ ra khỏi biên giới của Aslan, cô chắc chắn là nơi này sao? Hồn thú Đồng Tước cấp bậc cao như vậy hẳn phải ở trung tâm Hành Lang Vực Thẳm mới hợp lý chứ?” Tiếng nói thiếu niên vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng.

“Cậu đi theo tôi là được. Ngay cả phán đoán của tôi mà cậu cũng không tin sao. Đừng quên thiên phú của tôi là gì nhé, hihi!” Giọng thiếu nữ ngọt ngào vang lên như tơ lụa phất phơ trong không khí.

Ánh nắng mai vừa hiện lên từ khu rừng tuyết phủ gió, hai cô cậu thiếu niên nhanh chóng lao về phía cuối khu rừng với tốc độ khó tin. Bóng dáng bé nhỏ của hai người họ biến thành hai tia chớp trong tuyết.

“Vương tước Tất Lạp, nơi này gần đến biên giới phía Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, Đồng Tước thật sự sẽ xuất hiện ở quanh khu vực này sao?” Lộc Giác đứng ở lối vào khu rừng, nhìn bão tuyết đang vần vũ, nheo mắt hỏi. Trên lông mày cậu bám đầy bông tuyết li ti, trông như tượng thần hiên ngang được băng tuyết tô điểm.

“Nơi này là cánh rừng phía Bắc, là cực Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, cũng là vùng cực Bắc của lãnh thổ Aslan. Nhưng thật ra, đi xa hơn về phía Bắc, trên lãnh thổ thuộc gió không có gió tuyết càn quét và giá rét như vậy. Bốn mùa trong năm ở đây đều là bão tuyết tàn khốc kéo dài, nguyên nhân lớn nhất là vì đây là nơi cư trú của Đồng Tước. Đồng Tước là hồn thú hiếm có vô cùng của Aslan, nó có thể tạo ra gió tuyết trong phạm vi diện tích vô cùng lớn, đối với các nhà Hồn thuật Aslan dùng nước làm nguyên tố chiến đấu thì nó vô cùng quý hiếm. Vì gió tuyết cũng thuộc về nguyên tố nước, điều này có thể giúp chúng ta bày Trận nhanh chóng hơn.”

“Nhưng mà thiên phú của chúng ta chẳng phải có thể bày Trận ở bất cứ nơi nào sao? Loại hồn thú này dường như không có ý nghĩa lắm với chúng ta thì phải?”

“Mục đích của việc thu phục Đồng Tước làm hồn thú không phải dùng vào việc cậu chiến đấu trên lãnh thổ Aslan chúng ta, cũng không phải để giúp cậu dễ dàng bày Trận mà chính là thay đổi thuộc tính hoàn cảnh, ngăn cản được Trận do Phong Tước và Địa Tước tạo ra trong không khí và đất đai. Trong điều kiện trời băng tuyết, Thủy Tước tuyệt đối chiếm ưu thế áp đảo, Phong Tước và Địa Tước sẽ không dễ đánh bại được chúng ta trong phạm vi nguyên tố nước được.”

“Tôi hiểu rồi…” Lộc Giác nhìn gương mặt bị băng tuyết điểm xuyết của Tất Lạp, trong mắt là hình ảnh tuyết rơi toán loạn.

“Vả lại, đây cũng chỉ là một trong những năng lực của Đồng Tước mà thôi. Cậu biết tiếng kèn của Đồng Tước được mệnh danh là gì không? Tiếng kêu lảnh lót của nó được xưng là Kèn Lệnh Chiến Đấu. Nhà Hồn thuật có được Đồng Tước sẽ được tiếng kêu này kích động hồn lực trong cơ thể đánh sâu vào tước ấn, từ đó khiến sức mạnh hồn thú và hồn lực của họ nhanh chóng tăng vọt đến cực đại, tuy chỉ mang tính tạm thời, nhưng trong tình trạng chiến đấu phải tranh thủ từng giây từng phút thì điều đó thật sự quý báu.”

Tất Lạp kéo kín trường bào, nhanh chóng cùng Lộc Giác tiến vào khu rừng tràn đầy gió tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tước Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook