Quyển 4 - Chương 63: Tiên tri (1)
Quách Kính Minh
25/06/2020
Editor: SuraChan
***
[Phía Tây Aslan, Lôi Ân Hải Vực]
Trên mặt đất lộ ra hai vết cắt ngọt màu đen sâu hoắm nhìn không thấy đáy, giống như được đẽo tạc tỉ mỉ bằng cây búa của thiên thần. Làn khói màu huyết sậm không bị chút cản trở mà bốc lên nghi ngút, sát khí lan truyền trong không khí lay động tới tận gốc rễ thần kinh con người.
Hỏa Hạ Y Lạc ôm chặt lấy vết thương sâu tới tận xuơng đang chậm chạp khép lại trên bả vai. Tốc độ hồi phục của Hỏa Tước thường rất chậm, hơn nữa đại đa số hồn vụ hoàng kim đã bị cái lốc ở đằng xa hấp thụ khiến vẻ mặt của hắn ngày càng nghiêm trọng, nhất là khi hắn nhìn thấy mặt đất phía trước mình, nỗi sợ mơ hồ trong lòng bất chợt dâng lên. "Xém chút nữa mình đã không tránh nổi đòn công kích đó, cho dù [Dịch Chuyển Tức Thời] cực hạn cũng không phản ứng kịp, nếu đổi lại là hồn thuật sư Hỏa Nguyên khác, có phải ngay cả cơ hội rút lui cũng không hề có, ngay lập tức sẽ bị cắt vụn?"
Nghĩ tới đây Hỏa Hạ Y Lạc quay đầu nhìn Glanz, hi vọng lần ra chút đầu mối liên hệ giữa anh với con quái vật đằng xa kia.
Khác với hắn trên người đầy vết thương, Glanz từ trên xuống dưới không có bị sứt mẻ chút nào, cho dù là vết trầy nhỏ cũng không có. Có thể chống cự được công kích mạnh mẽ đến vậy chỉ có hai loại. Một là Glanz đã đạt đến tốc độ đáng sợ vượt qua cả thiên phú của hắn, nhanh đến mức hắn không nhận ra được anh đã di chuyển, hai là khả năng vận dụng hồn lực của người đó đã đạt đến mức thượng đẳng, trong chớp mắt có thể phát hiện dấu hiệu công kích vô cùng nhỏ mà tránh, dù là Vương Tước cũng khó lòng phát hiện được với độ chính xác cao đến vậy. Nhưng mà vấn đề ở đây là, cả hai lí do này, với Hỏa Hạ Y Lạc mà nói, đều không thể nào tiếp nhận.
"Cái lốc xoáy kia rốt cuộc là quái vật gì?" Hỏa Hạ Y Lạc nhìn thẳng vào mắt Glanz, trong ánh mắt hắn đã không còn sự khinh miệt trước kia.
Glanz cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ bị mệt mỏi che lấp lộ ra dáng vẻ tang thương đến đau lòng. Một câu anh cũng không nói, chỉ có tịch mịch đáp lại Hỏa Hạ Y Lạc, bởi vì bản thân anh cũng không có cách nào giải thích.
"Tình báo vừa mới truyền tin đến, rất có thể đối tượng bên trong lốc xoáy này là đối tượng chúng ta tìm kiếm, thực lực thần thánh chỉ có thấy ở thiên phú của Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm Thủy Nguyên, Gilgamesh... [Tứ Tượng Cực Hạn]..." Lợi Ngang Tư ở đằng xa phá tan im lặng, cung kính trả lời Hỏa hạ Y Lạc, từ giọng nói của hắn không có chút sợ hãi nào, cho dù trên người hắn giống Hỏa Hạ Y Lạc ít nhiều gì cũng bị gió rạch ra mấy vết, khí chất thâm trầm vẫn như cũ không xê dịch một li.
"[Tứ Tượng Cực Hạn?] gò má Hỏa Hạ Y Lạc co rút nhẹ, hô hấp trong lúc lơ đãng trở nên dồn dập. Hắn liếc mắt nhìn Glanz, chợt ý thức được hành động vừa rồi ngu xuẩn đến cỡ nào. Là Hỏa Tước hắn đã từng nghe qua vô số thiên phú cường đại nhưng [Tứ Tượng Cực Hạn] chỉ có trong truyền thuyết bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt mình, Hỏa Hạ Y Lạc thậm chí còn cảm nhận được nhịp rung chuyển của đất trời nơi đây.Hỏa Hạ Y Lạc trầm mặc một hồi, chợt ý thức được một chuyện "Lợi Ngang Tư, ta hỏi ngươi, ta là người phụ trách cơ quan tình báo [Phong Ngữ], cũng chỉ biết được cái người ở tâm lốc kia có thiên phú giống Glanz thôi, ngay cả loại thiên phú là [Tứ Tượng Cực Hạn] ta cũng chỉ vừa mới biết. Ngươi làm sao lại biết cụ thể như vậy?"
Lợi Ngang Tư phía xa cùng Hỏa Hạ Y Lạc bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trên mặt hắn bị che phủ bởi một lớp sương mù hay một thứ gì đó không rõ ràng, Hoả Hạ Y Lạc cũng cảm thấy được gương mặt hắn đang bắt đầu biến hóa, tấm mặt nạ trên mặt kia đang dần bị lột bỏ.
"Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước, mặc dù người phụ trách [Phong Ngữ], quản lí mạng lưới tình báo của Hỏa Nguyên nhưng trong đế quốc này vẫn có chút bí mật chỉ có Vương Tước Cấp Cao cùng sứ đồ của họ mới có tư cách biết. Ta biết được cơn lốc kia có dấu hiệu của [Tứ Tượng Cực Hạn] là do Vương Tước của ta Nhật Thần Tinh Hồn nói, còn vì sao Vương Tước của ta biết, đợi một lát nữa, người có thể tự mình hỏi ngài ấy."
Nói tới Vương Tước của mình, trong giọng nói của Lợi Ngang Tư tràn đầy ngạo khí, chút câu nệ lúc trước đã không còn một mảnh, giống như người vừa hành lễ trước mặt Hỏa Hạ Y Lạc không phải là hắn vậy. Hai người trao đổi ánh mắt qua lại, hắn an tĩnh chờ đợi như đang ngồi xem kịch, khung cảnh xung quanh với hắn bây giờ chẳng qua chỉ là kịch bản được dựng sẵn sắp đi đến đoạn hay. Hắn kiên nhẫn chờ đợi biểu cảm hoảng sợ của Hỏa Hạ Y Lạc.
"Nhật Thần Tinh Hồn đã tới chỗ này rồi sao?" nghe được mấy chữ này, trên mặt Hỏa Hạ Y Lạc hiện lên đầy sợ hãi y như mong muốn của Lợi Ngang Tư. Đồng tử của hắn hơi run rẩy, tựa như ở đằng xa có một hồn thú thượng cổ đang nhìn chằm chằm vào mắt. Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, sự khốn khổ tuyệt vọng trong lòng có thể xé nát toàn bộ linh hồn trong cơ thể.
Đối với Hỏa Hạ Y Lạc, dù Nhật Thần Tinh Hồn chỉ đứng hàng thứ ba, dưới anh trai Thương Tẫn một bậc nhưng Thương Tẫn tính tình ôn nhu dịu dàng, hằng năm ẩn cư ở [Hang động chết chóc], trong mắt tất cả các hồn thuật sư Hỏa Nguyên, Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn lạnh lùng như núi tuyết ngàn năm mới chính là đáng sợ. Hơn nữa, mấy năm trước hỏa Hạ Y Lạc cũng âm thầm điều tra thực lực của Nhật Thần Tinh Hồn, khả năng hủy diệt của hắn ngang hàng với thiên thần diệt thế. Bóng ma trong lòng Hỏa Hạ Y Lạc ngày một lớn.
Ở nơi xa, Lợi Ngang Tư cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hỏa Hạ Y Lạc, mà Hỏa Hạ Y Lạc cũng rất chú ý điểm này.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười mê hoặc, không còn giống một đứa trẻ bướng bỉnh nữa, màu đỏ trong con ngươi lóe lên một tà ý. Hắn quét ánh mắt từ Lợi Ngang Tư sang Glanz ở bên cạnh, tựa hồ như vừa mới nghĩ ra một trò đùa quái ác.
"Đã có Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn ở đây, có là thiên phú [Tứ Tượng Cực Hạn]cũng không có vấn đề gì. Xem ra, ta cũng nên tránh khỏi nơi này" khỏe miệng Hỏa Hạ Y Lạc lộ ra nụ cười dương dương tự đắc, giống như là đang mong đợi điều gì.
"Soạt...soạt..."
Tựa như âm thanh của một con quái vật xé nát thi thể của người chết bằng móng vuốt sắc nhọn, thân thể bị gặm xé gãy lìa, máu tươi sền sệt phun ra, Hỏa Hạ Y Lạc đặt tay phải lên vai trái, hai ngón tay như hai cái chùy cứng rắn đâm vào bả vai mình. Xương cốt gãy lìa cùng máu tươi phun ra làm bốn phía kịch liệt chấn động. Hắn từ từ lấy ra trong máu thịt một phiến băng cứng rắn màu xanh da trời. Trên mặt không có một tia thống khổ.Lúc này, Lợi Ngang Tư vốn nhàn nhã như một thiên thần chuyển thế đột nhiên bất tri bất giác run rẩy hai cánh tay. Dù không thấy vẻ mặt hắn, tiếng thở hổn hển giờ phút này đã tố giác sự sợ hãi trong lòng. Hắn như trông thấy tử thân chìa tay ra trước mặt chào mới, đám xuơng trắng không một chút chần chừ hướng về phía mình đi tới. Hắn cảm ứng được một điều kinh khủng sắp diễn ra trước mặt mình.
Hỏa Hạ Y Lạc cười tà mị nhìn Lợi Ngang Tư, những hoa văn hoàng kim lộ ra trên tay phải như ẩn như hiện, vài dòng hồn lực tinh thuần mạnh mẽ như những con rắn biển từ phiến băng trong nháy mắt truyền vào tay hắn. Sau đó, mấy tiếng kim loại va chạm vang lên, một tấm thuẫn màu xanh xa trời hiện ra đầy đủ trong tay Hỏa Hạ Y Lạc.
Tấm thuẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, ban đầu tương đối nhu hòa nhưng nhanh chóng chuyển thành chói mắt như ánh sáng ban trưa đầy kiêu hãnh. Hỏa Hạ Y Lạc đem nó đặt trước lồng ngực mình, giống như một vật sống có thể chui vào lại cơ thể hắn bất cứ lúc nào. Đồng thời vết thương rỉ máu lộ ra cả mảng xương gãy lìa trên vai trái cũng trong phút chốc khép lại.
Bốn phía hồn vụ hoàng kim đã bị cái lốc đó hấp thụ, trong không khí chỉ lưu lại lượng hồn vụ rất mỏng manh không đáng kể nhưng ở trong hoàn cảnh ấy Hỏa Hạ Y Lạc lại có thể làm đuợc như vậy. Cho dù là ở nơi có nồng độ hoàng kim hồn vụ dày đặc cũng chỉ có quái vật mới đạt đến trình độ đó!
Lợi Ngang Tư đè nén nỗi sợ trong lòng, lẳng lặng suy nghĩ về cái người được mệnh danh "Vương Tước giết chóc mạnh mẽ nhất trong lịch sử Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc", linh hồn như bị ném xuống đáy biển lạnh lẽo. Nhưng giây kế tiếp, nỗi sợ hãi mới chân chính hướng hắn vọt tới như thủy triều, nhấn chìm hắn trong dòng nước lạnh băng.
Lợi Ngang Tư không cảm giác được hồn lực mãnh liệt mênh mông ở Hỏa Hạ Y Lạc. Mặc dù hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bản mặt anh tuấn tự đắc của Hỏa Hạ Y Lạc nhưng dựa trên cảm giác về hồn lực thì thứ mình thấy nhất định là ảo ảnh, trước mắt chỉ có thể là một khoảng không khí"
"Chuyển lời đến Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn, lần sau ta sẽ tới hỏi thăm ngài ấy" Hỏa Hạ Y Lạc trong nháy mắt di chuyển đến bên Glanz, giống như u linh quỷ dị cùng Glanz biến mất khỏi chỗ đó.
Trong đất trời mênh mông chỉ còn lại thân ảnh cô độc không nhúc nhích của Lợi Ngang Tử như vừa bị tước đi một mảng linh hồn.
Chỉ cần phát động thiên phú, Hỏa Hạ Y Lạc căn bản không thể có cơ hội uy hiếp hắn nhưng đối với hắn đó là một sự sỉ nhục lớn. Làm một sứ đồ cấp cao mà lại phải phát động thiên phú với một vương tước cấp thấp, cái này không khác gì một loại châm biến không hề nhỏ.
Tất cả dấu hiệu của hồn lực nhanh chóng biến mất, chẳng lẽ đây là thực lực của Vương Tước Giết Chóc mạnh mẽ nhất sao?
[Phía Bắc Nhân Đức Đế Quốc]
Tri giác của Glanz gần như chết lặng, bên tai là những âm thanh cao tần giống như tiếng gầm thét của hồn thú thượng cổ quyện vào nhau xẹt qua màng nhĩ, giờ phút này như có hàng vạn dao băng trên người mình điên cuồng cắt xé. Không khí hít thở vào trong cơ thể như cây chùy nặng ngàn cân đánh vào phổi. Mỗi lần hô hấp không khác gì cực hình tra tấn tàn nhẫn nhất thế gian.Tâm thần phế liệt đau đớn, cùng lúc muốn nổ tung như hàng ngàn mũi châm đen xuyên thủng da đầu. Glanz thử mở mắt nhưng cũng chỉ thấy xung quanh là ánh sáng mơ hồ. Cảnh vật bốn bề điên cuồng biến hóa như ngày tận thế. Glanz cố gắng duy trì đôi mắt mở ra nhưng trên người lại bị một luồng khí lưu đâm tới, bất tri bất giác máu tươi từ trong miệng, khóe mắt cùng lỗ tai chảy ra, nhưng rất nhanh liền bị gió thổi bay mất hóa thành sương mù màu đỏ nhạt. Thần trí Glanz dần trở nên mơ hồ, linh hồn không bắt kịp tốc độ điên cuồng ấy gần như bị lôi ra ngoài. Không biết sau bao lâu, Glanz lờ mờ nhận ra mình vừa đáp xuống đất hết sức nặng nề.Đôi mắt mở ra, Glanz thấy được đất trời màu bạc trắng,ánh mặt trời êm dịu như được rắc vẩy lên người mình. Không biết từ nơi nào thổi tới một mùi hương cây cỏ thơm ngát, trong không khí được tiếp thêm nhiệt từ mặt trời mà lại càng mê người. Mọi thứ xung quanh êm đềm tốt đẹp, cảm giác kinh khủng như bị tử thần vuốt ve cổ họng vừa rồi dường như không tồn tại.
Glanz cố gắng đứng lên, ngạc nhiên phát hiện những vết thương trên người mình đã biến mất. Chẳng lẽ thân thể thống khổ vừa mới bị luồng khí đâm thủng chỉ là một cơn ác mộng sao?
Anh cảnh giác nhìn bốn phía tịch mịch tìm kiếm câu trả lời. Khi anh bò dậy thì thấy trên người là một tấm thuẫn màu xanh nhạt tỏa ra hồn vụ tinh thuần khiến người ta không khỏi rùng mình. Đối với hồn thuật sư cấp cao, dù ở nơi có mật độ hồn vụ thế nào, bất kể là bị thương nặng đến mấy cũng có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục. Bây giờ thì Glanz đã hiểu tại sao ban nãy Hỏa Hạ Y Lạc có thể khôi phục với tốc độ đáng sợ như thế ở một nơi hồn vụ gần như không có. Thì ra là do tấm thuẫn này tỏa ra hồn vụ hoàng kim, thật là một hồn khí không đơn giản.
Glanz nhặt lên hồn khí đáng sợ kia, trong lòng dấy lên một ngọn lửa khó hình dung, Không thể tin được thực lực của Hỏa Hạ Y Lạc chỉ đứng hàng thứ sáu, Hỏa Nguyên thực sự còn mạnh đến đâu? Nghĩ tới đây, Glanz không khỏi lo lắng cho Gilgamesh. Nghe cuộc đối thoại của Hỏa Hạ Y Lạc với Lợi Ngang Tư có thể biết Vương Tước Cấp Ba Nhật Thần Tinh Hồn đã có mặt ở đó. Mặc dù anh không biết thực lực của hắn là cái dạng gì nhưng từ biểu cảm của Hỏa hạ Y Lạc có thể biết Nhật Thần Tinh Hồn là một đối thủ rất đáng gờm. Huống chi Glanz còn tận mắt trông thấy năng lực chỉ còn từ hoàn mỹ để hình dung của Vương Tước Cấp Hai Thương Tẫn.
Nhớ tới Thương Tẫn, Glanz không khỏi cảm thấy có chút áy náy. Dù nói theo cách nào Thương tẫn cũng là người cứu mình, hơn nữa còn ngỏ ý muốn mình trở thành Sứ đồ Cấp Hai cao cao tại thượng của Hỏa Nguyên. Tuy chỉ là Sứ đồ trên danh nghĩa nhưng Thương Tẫn đối đãi với mình rất chân thành. Glanz không hiểu tại sao Thương Tẫn một mực công bố với bên ngoài đã thu nạp anh làm sứ đồ. Thương Tẫn đem đến cho anh cảm giác được quan tâm vô điều kiện như một Sứ đồ thật sự, chân thật không có một tia giả dối. Mà bản thân lại cố chấp bỏ lại Thương Tẫn mà trở về với Vương Tước ngày trước....
Có lẽ đây là lí do tại sao Hỏa Hạ Y Lạc bắt mình lại, để cho mình trải qua tra tấn như ngọn lửa địa ngục, xem ra, hắn là bất bình dùm cho anh trai của hắn...
Đúng rồi, Hỏa Hạ Y Lạc bây giờ đang ở chỗ nào?
Glanz từ trong suy nghĩ lập tức trở về thực tế, liên tục tìm kiếm thân ảnh của Hỏa Hạ Y Lạc. Đôi mắt của anh chợt căng ra như không dám tin, một cảm giác rùng rợn lạnh như băng thổi tắt ánh nến trong lòng anh, trên thân thể sôi trào không khác gì những bông tuyết bay tán loạn trong [Hang động chét chóc]. Một trận nhói đau sắc bén như vô số con kiến nhỏ cắn xé trong tim. Không xa chỗ Glanz đang ngã ngồi trên mặt đất gương mặt tái nhợt như một thi thể, hai tay không ngừng run lẩy bẩy, giống như nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, Hỏa Hạ Y Lạc nằm trên đất, cả người có hàng vạn vết thương, máu tươi phun ra không ngừng, nhuộm cả một mảng tuyết lớn thành màu đỏ sẫm. Cắp mắt sáng ngời đã trở nên đục ngầu, đồng tử vẫn cố gắng động đậy giống như đang ngó chừng một thứ quỷ mị nào đó còn chưa hiện thân.
[Phía Tây Aslan Lôi Ân Hải Vực]
Gió lốc cuồn cuộn trong trời đất không có chút nào giảm bớt, tiếp tục dùng tốc độ điên cuồng hấp thụ hồn vụ hoàng kim. Lợi Ngang Tư cảm nhận được xung quanh biến hóa, cứ một quãng hắn lại phải lùi về sau. Hắn không dám sử dụng quá nhiều hồn lực mà lưu lại lâu, giờ phút này trong đầu chỉ toàn là gương mặt anh tuấn tà mị của Hỏa Hạ Y Lạc. Sự việc vừa rồi đối với hắn là chấn động vô cùng lớn. Hỏa Hạ Y Lạc là Vương Tước Cấp Thấp mà lại có thực lực như vậy, đối với hắn là một loại giễu cợt. Dù thế nào mình cũng là Sứ đồ cấp cao cơ mà, huống chi Vương Tước của mình còn là Nhật Thần Tinh Hồn uy danh vang dội.
Lợi Ngang Tư bất đắc dĩ phát ra một tiếng cười lạnh, quan sát lốc xoáy đằng xa, cẩn thận tính toán mật độ hồn vụ hoàng kim, tốc độ lưu động và phương hướng. Có thể nói, phương pháp này là kĩ năng hắn giỏi nhất, không cần lao đầu vào chỗ nguy hiểm mà lại có thể đo lường chính xác.
Tuy nhiên, Lợi Ngang Tư không vì năng lực xuất chúng của mình mà cảm thấy hưng phấn. Khoảng cách với lốc xoáy trong mắt càng xa thì hắn càng cảm nhận rõ ràng thực lực của quái vật trong tâm lốc kinh thực sự là...
....đơn giản vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Cho dù hắn ở cự li xa đến thế mà vẫn tiếp nhận công kích bằng đao gió mạnh mẽ, hồn vụ hoàng kim không ngừng ngưng tụ lại ở nơi xa. Vài hạt hồn vụ vương lại như hơi nước trên mặt Lợi Ngang Tư, mang đến cho hắn cảm giác lạnh lẽo nhưng thực ra trong tâm can đã bị giá rét làm cho đóng băng rồi.
"Ngươi đến đây để du sơn ngoạn thủy?" trong không khí truyền đến thanh âm lạnh như băng khiến người ta phát run.
"cung nghênh Vương Tước đại nhân!" Lợi Ngang Tư ngay lập tức cúi xuống, hướng người trong không khí quỳ một gối. Không khí vặn vẹo một hồi. Vốn là hồn vụ lưu chuyển có quy luật đột nhiên khuếch tán một cách hỗn loạn, giống như bị một ngọn núi vô hình cản trở, mãnh liệt va chạm, rung chuyển cả đất trời.
"Vương Tước, ta chỉ muốn dựa vào tốc độ lưu động của hồn vụ mà tính toán thực lực của kẻ đó" Lợi Ngang Tư cúi đầu, qua lớp sương mù trên mặt hắn có thể thấy được bất an cùng vội vã, trông hắn bây giờ như đứa trẻ cuống cuồng giải thích với hai bậc phụ mẫu, bắt đắc dĩ lại ngây thơ.
"Ta chỉ cần biết kết quả" trong không khí kịch liệt giãy giụa xuất hiện một nam nhân cường tráng. Đôi mắt màu hổ phách của hắn hết sức mê người nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác kính sợ, không thể nào tiếp cận.Mái tóc dài màu bạc thả xuống như thác nước, chảy dọc xuống tới đầu gối. Trên trán bị một làn tóc mỏng che đi phân nửa, nhưng từ chỗ lộ ra cũng có thể nhìn thấy một dấu ấn. Người bình thường có thể chỉ thấy nó như một dấu hiệu cho địa vị quyền quý nhưng với các hồn thuật sư, đây chính là bằng chứng cho thực lực áp đảo – Tước Ấn của Vương Tước cấp ba.
Nhật Thần Tinh Hồn nhẹ nhàng sửa lại bộ chiến bào cao cấp làm từ da lông hồn thú Tuyết Hồ, nhìn Lợi Ngang Tư trầm mặc quỳ trên đất, trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị so với vũ khí còn sắc bén hơn. Ngũ quan tinh xảo như được đẽo tạc bằng băng tuyết ngàn năm, vẻ anh tuấn cùng sát khí mê hoặc tản ra hơi lạnh người phàm khó có thể chạm đến."Nói xem ngươi đã phát hiện ra được gì" Nhật Thần Tinh Hồn giọng nói như dao băng bén nhọn lộ ra tia lạnh lẽo không thể nào kháng cự.
"Vương Tước, thực lực của hắn vượt ra khỏi khả năng do thám của ta. Vừa rồi hắn phát động đao gió, tấn công ta, Hỏa Hạ Y Lạc và tên hồn thuật sư tên Glanz ấy. Nếu không bằng thiên phú phát hiện công kích lần này, nhanh chóng rời đi thì giờ phút này chúng ta đều đã bị trọng thương" Lợi Ngang Tư bây giờ còn cúi đầu thấp hơn, giống như không có mặt mũi nào đối diện với vương tước của mình. Mặc dù hắn luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của Vương Tước nhưng thực sự người ấy quá nghiêm khắc. Những mục tiêu người đó đặt ra cả đời hắn cũng khó có thể hoàn thành được một cái. Lần này hắn lại chật vật như vậy, không dám tưởng tượng Vương Tước sẽ tức giân thế nào.
Nghe Lợi Ngang Tư nói, Nhật Thần Tinh Hồn lộ ra một ý cười lạnh không thể tưởng tượng nổi, giọng nói không cảm xúc có chút khinh miệt 'bị đánh trọng thương e rằng chỉ có một mình ngươi."
"Cái gì?" Lợi Ngang Tư đầy kinh ngạc, mặc dù bản thân vừa mới tận mắt thấy được thực lực biến thái của Hỏa Hạ Y Lạc cũng thấy còn xa mới áp đảo được mình, huồng hồ mình có thiên phú mạnh mẽ như vậy, đáng sợ như vậy, trên đời này sẽ không có người vượt qua được hai sư đồ bọn họ. Nhưng bây giờ Vương Tước lại nói vậy, khác gì nói mình với phế vật không có gì khác biệt
Nhật Thần Tinh Hồn nhìn Sứ đồ cúi đầu không nói của mình, biểu cảm của hắn phải nói là cực kì phá hư mĩ cảnh. Vẻ lạnh lùng không có gì thay đổi, có chăng là một chút mất mát thê lương. Hắn nắm lấy ống tay áo bằng da Tuyết Hồ, giờ phút này giống như muốn đem nó xé rách. Sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay, cảnh sắc xung quanh chợt trở nên vặn vẹo như ẩn như hiện, tựa như bầu trời đêm lóe lên ngàn ánh sao.
Lợi Ngang Tư nhìn cảnh sắc biến hóa, đảo mắt xung quanh một vòng, phát hiện mình giờ phút này cũng Vương Tước đang ở trong một cái vòng kì quái, quanh giới hạn của chiếc vòng là những ngọn lửa cháy rừng rực. Chúng giống như gió xuân xinh đẹp vũ động trong không khí lan tràn ra bốn phía, nhưng không tụ thành một đoàn, như một vách tường mở rộng lên không trung, từ từ tụ hợp lại trong không gian đem Lợi Ngang Tư và Nhật Thần Tinh Hồn bao lấy, làm thành một lá chắn thần cấp không thể nào vượt qua. Trừ hồn vụ hoàng kim, ngay cả hơi nước cũng bị nó ngăn cản bên ngoài, không có cách nào xâm phạm. Lợi Ngang Tư nhìn tường lửa trước mặt, hắn chưa bao giờ thấy Vương Tước sử dụng hồn thuật kì quái như thế. Ở Hỏa Nguyên hồn thuật công kích luôn được xem trọng, sinh ra hàng vạn hồn thuật tấn công cường đại nhưng hồn thuật dạng phòng thủ lại rất ít ỏi. Trong tình huống bây giờ Vương Tước của mình đang ở trong hoàn cảnh nguyên tố lửa gần như bằng không, hồn thuật phòng ngự thực sự hữu ích.
"Đây là [Hỏa Vũ Thiên Mạc], khắc tinh của công kích dạng gió, có thể phản lại công kích tầm xa của gió, bảo đảm an toàn cho hồn thuật sư hệ lửa bên trong, từ đó công kích không còn hiệu quả" Nhật Thần Tinh Hồn nhìn Lợi Ngang Tư, ánh mắt tản ra hàn khí như một mùa đông ảm đảm "tuy nhiên, khả năng vận dụng hồn lực của ngươi vẫn không đủ để sử dụng hồn thuật phòng ngự kiểu này."
"Chẳng lẽ, Hỏa Hạ Y Lạc có thể sử dụng hồn thuật dạng này?" Lợi Ngang Tư run rẩy, không thể nào tin nổi một Vương Tước Cấp Thấp lại vượt qua mình.
"Không thể, nói riêng về hồn lực, Hỏa Hạ Y Lạc là Sứ đồ yếu nhất nhưng Bạch Ngân Tế Ti lại ban cho hắn hồn khí quá nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ hắn là Vương Tước Cấp Sáu, [Vương Tước Giết Chóc] có thiên phú đặc hữu về tốc độ [Dịch Chuyển Tức Thời], ở cự li xa ngay cả ta cũng không thể nào làm tổn hại đến hắn" Trên mặt Nhật Thần Tinh Hồn vẫn như cũ lạnh lùng, phảng phất dáng vẻ của một ngọn núi ngàn năm tuyết phủ "Nếu như vừa rồi Hỏa Hạ Y lạc sử dụng hồn khí của hắn, đến cả Bạch Ngân Tế Ti cũng không có cách nào phát hiện ra chớ nói đến kẻ trong cái lốc kia"
"Vương Tước, vừa rồi ta nhìn thấy hồn khí của Hỏa Hạ Y Lạc, là một tấm thuẫn màu xanh da trời..nhưng mà hồn khí đó..." Lợi Ngang Tư dừng lại một chút, như đang nghi ngờ chính phán đoán của mình "nó không giống bất cứ một hồn khí nào trong Ngải Nhĩ đế quốc mà ta biết, thoạt nhìn có chút quái dị, giống như không phải đồ của Hỏa Nguyên chúng ta"
Nhật Thần Tinh Hồn hơi nhíu mi, giống như cũng đang suy tính vấn đề Lợi Ngang Tư nói nhưng rất nhanh vẻ mặt của hắn lại khôi phục như cũ "Ngươi thấy thế nào về hồn thuật sư Glanz đó?"
"Cái gì?" Lợi Ngang Tư không ngờ Vương Tước lại đột nhiên hỏi vấn đề khác, giọng nói có chút khẩn trương "Thiên Phú của hắn [Tứ Tượng Cực hạn] rất mạnh nhưng chính mắt ta thấy hắn bị Hỏa Hạ Y Lạc đánh bại."
"Đúng là nói về mặt thiên phú chỉ có Vương Tước Cấp Một đương nhiệm Tá Chi Cách Viêm Tín [Phệ Hồn Ám Hóa] và Hỏa Hoàng Bệ Hạ [Đấng Cứu Thế] mới có thể đối kháng với [Tứ Tượng Cực Hạn]. Một Thủy Tước có được thiên phú này đối với chúng ta càng không thể coi thường. Hơn nữa nếu hồn lực chưa đủ, thực lực của thiên phú này tuyệt đối không thể nào phát huy hết, cũng chính là lí do vì sao Hỏa Hạ Y Lạc có thể đánh bại Glanz" con ngươi màu hổ phách tản ra ánh sáng sắc bén đầy quỷ dị.
"Vậy tại sao hắn lại ở cùng Hoả Hạ Y Lạc" Lợi Ngang Tư cúi đầu, nhún nhường hỏi.
"Hắn bây giờ là Sứ đồ của Vương Tước Cấp Hai Tá Chi Cách Thương Tẫn, Sứ đồ Giết chóc"
"Tá Chi Cách Thương Tẫn?" Đồng tử hắn run rẩy, một trận gió lạnh tịch mịch quấn lấy hắn. Lợi Ngang Tư giơ lên cánh tay trái của mình, trắng nõn không có một nếp nhăn, ngay cả Quận chúa quý tộc nuôi nấng trong thâm cung cũng không sánh bằng. Đồng thời hắn cũng liếc nhìn cánh tay phải của mình, cường tráng mạnh mẽ, thậm chí còn có chút đen, trong lòng bàn tay còn có vài vết chai do hằng ngày luyện kiếm vinh dự mà có. Hai cánh tay thuộc về hồn thuật sư không có gì kì lạ, nhưng có trên cơ thể của cùng một người có gì đó kì quái không nói ra được.
"Không sai, hắn là Sứ đồ của Thương Tẫn, kẻ trong cự li ngàn dặm cũng có thể làm cho cánh tay trái của ngươi nát bấy" lời của Nhật Thần Tinh Hồn phảng phất một trận gió rét, gào thét quật vào người Lợi Ngang Tư.
***
[Phía Tây Aslan, Lôi Ân Hải Vực]
Trên mặt đất lộ ra hai vết cắt ngọt màu đen sâu hoắm nhìn không thấy đáy, giống như được đẽo tạc tỉ mỉ bằng cây búa của thiên thần. Làn khói màu huyết sậm không bị chút cản trở mà bốc lên nghi ngút, sát khí lan truyền trong không khí lay động tới tận gốc rễ thần kinh con người.
Hỏa Hạ Y Lạc ôm chặt lấy vết thương sâu tới tận xuơng đang chậm chạp khép lại trên bả vai. Tốc độ hồi phục của Hỏa Tước thường rất chậm, hơn nữa đại đa số hồn vụ hoàng kim đã bị cái lốc ở đằng xa hấp thụ khiến vẻ mặt của hắn ngày càng nghiêm trọng, nhất là khi hắn nhìn thấy mặt đất phía trước mình, nỗi sợ mơ hồ trong lòng bất chợt dâng lên. "Xém chút nữa mình đã không tránh nổi đòn công kích đó, cho dù [Dịch Chuyển Tức Thời] cực hạn cũng không phản ứng kịp, nếu đổi lại là hồn thuật sư Hỏa Nguyên khác, có phải ngay cả cơ hội rút lui cũng không hề có, ngay lập tức sẽ bị cắt vụn?"
Nghĩ tới đây Hỏa Hạ Y Lạc quay đầu nhìn Glanz, hi vọng lần ra chút đầu mối liên hệ giữa anh với con quái vật đằng xa kia.
Khác với hắn trên người đầy vết thương, Glanz từ trên xuống dưới không có bị sứt mẻ chút nào, cho dù là vết trầy nhỏ cũng không có. Có thể chống cự được công kích mạnh mẽ đến vậy chỉ có hai loại. Một là Glanz đã đạt đến tốc độ đáng sợ vượt qua cả thiên phú của hắn, nhanh đến mức hắn không nhận ra được anh đã di chuyển, hai là khả năng vận dụng hồn lực của người đó đã đạt đến mức thượng đẳng, trong chớp mắt có thể phát hiện dấu hiệu công kích vô cùng nhỏ mà tránh, dù là Vương Tước cũng khó lòng phát hiện được với độ chính xác cao đến vậy. Nhưng mà vấn đề ở đây là, cả hai lí do này, với Hỏa Hạ Y Lạc mà nói, đều không thể nào tiếp nhận.
"Cái lốc xoáy kia rốt cuộc là quái vật gì?" Hỏa Hạ Y Lạc nhìn thẳng vào mắt Glanz, trong ánh mắt hắn đã không còn sự khinh miệt trước kia.
Glanz cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ bị mệt mỏi che lấp lộ ra dáng vẻ tang thương đến đau lòng. Một câu anh cũng không nói, chỉ có tịch mịch đáp lại Hỏa Hạ Y Lạc, bởi vì bản thân anh cũng không có cách nào giải thích.
"Tình báo vừa mới truyền tin đến, rất có thể đối tượng bên trong lốc xoáy này là đối tượng chúng ta tìm kiếm, thực lực thần thánh chỉ có thấy ở thiên phú của Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm Thủy Nguyên, Gilgamesh... [Tứ Tượng Cực Hạn]..." Lợi Ngang Tư ở đằng xa phá tan im lặng, cung kính trả lời Hỏa hạ Y Lạc, từ giọng nói của hắn không có chút sợ hãi nào, cho dù trên người hắn giống Hỏa Hạ Y Lạc ít nhiều gì cũng bị gió rạch ra mấy vết, khí chất thâm trầm vẫn như cũ không xê dịch một li.
"[Tứ Tượng Cực Hạn?] gò má Hỏa Hạ Y Lạc co rút nhẹ, hô hấp trong lúc lơ đãng trở nên dồn dập. Hắn liếc mắt nhìn Glanz, chợt ý thức được hành động vừa rồi ngu xuẩn đến cỡ nào. Là Hỏa Tước hắn đã từng nghe qua vô số thiên phú cường đại nhưng [Tứ Tượng Cực Hạn] chỉ có trong truyền thuyết bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt mình, Hỏa Hạ Y Lạc thậm chí còn cảm nhận được nhịp rung chuyển của đất trời nơi đây.Hỏa Hạ Y Lạc trầm mặc một hồi, chợt ý thức được một chuyện "Lợi Ngang Tư, ta hỏi ngươi, ta là người phụ trách cơ quan tình báo [Phong Ngữ], cũng chỉ biết được cái người ở tâm lốc kia có thiên phú giống Glanz thôi, ngay cả loại thiên phú là [Tứ Tượng Cực Hạn] ta cũng chỉ vừa mới biết. Ngươi làm sao lại biết cụ thể như vậy?"
Lợi Ngang Tư phía xa cùng Hỏa Hạ Y Lạc bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trên mặt hắn bị che phủ bởi một lớp sương mù hay một thứ gì đó không rõ ràng, Hoả Hạ Y Lạc cũng cảm thấy được gương mặt hắn đang bắt đầu biến hóa, tấm mặt nạ trên mặt kia đang dần bị lột bỏ.
"Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước, mặc dù người phụ trách [Phong Ngữ], quản lí mạng lưới tình báo của Hỏa Nguyên nhưng trong đế quốc này vẫn có chút bí mật chỉ có Vương Tước Cấp Cao cùng sứ đồ của họ mới có tư cách biết. Ta biết được cơn lốc kia có dấu hiệu của [Tứ Tượng Cực Hạn] là do Vương Tước của ta Nhật Thần Tinh Hồn nói, còn vì sao Vương Tước của ta biết, đợi một lát nữa, người có thể tự mình hỏi ngài ấy."
Nói tới Vương Tước của mình, trong giọng nói của Lợi Ngang Tư tràn đầy ngạo khí, chút câu nệ lúc trước đã không còn một mảnh, giống như người vừa hành lễ trước mặt Hỏa Hạ Y Lạc không phải là hắn vậy. Hai người trao đổi ánh mắt qua lại, hắn an tĩnh chờ đợi như đang ngồi xem kịch, khung cảnh xung quanh với hắn bây giờ chẳng qua chỉ là kịch bản được dựng sẵn sắp đi đến đoạn hay. Hắn kiên nhẫn chờ đợi biểu cảm hoảng sợ của Hỏa Hạ Y Lạc.
"Nhật Thần Tinh Hồn đã tới chỗ này rồi sao?" nghe được mấy chữ này, trên mặt Hỏa Hạ Y Lạc hiện lên đầy sợ hãi y như mong muốn của Lợi Ngang Tư. Đồng tử của hắn hơi run rẩy, tựa như ở đằng xa có một hồn thú thượng cổ đang nhìn chằm chằm vào mắt. Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, sự khốn khổ tuyệt vọng trong lòng có thể xé nát toàn bộ linh hồn trong cơ thể.
Đối với Hỏa Hạ Y Lạc, dù Nhật Thần Tinh Hồn chỉ đứng hàng thứ ba, dưới anh trai Thương Tẫn một bậc nhưng Thương Tẫn tính tình ôn nhu dịu dàng, hằng năm ẩn cư ở [Hang động chết chóc], trong mắt tất cả các hồn thuật sư Hỏa Nguyên, Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn lạnh lùng như núi tuyết ngàn năm mới chính là đáng sợ. Hơn nữa, mấy năm trước hỏa Hạ Y Lạc cũng âm thầm điều tra thực lực của Nhật Thần Tinh Hồn, khả năng hủy diệt của hắn ngang hàng với thiên thần diệt thế. Bóng ma trong lòng Hỏa Hạ Y Lạc ngày một lớn.
Ở nơi xa, Lợi Ngang Tư cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hỏa Hạ Y Lạc, mà Hỏa Hạ Y Lạc cũng rất chú ý điểm này.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười mê hoặc, không còn giống một đứa trẻ bướng bỉnh nữa, màu đỏ trong con ngươi lóe lên một tà ý. Hắn quét ánh mắt từ Lợi Ngang Tư sang Glanz ở bên cạnh, tựa hồ như vừa mới nghĩ ra một trò đùa quái ác.
"Đã có Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn ở đây, có là thiên phú [Tứ Tượng Cực Hạn]cũng không có vấn đề gì. Xem ra, ta cũng nên tránh khỏi nơi này" khỏe miệng Hỏa Hạ Y Lạc lộ ra nụ cười dương dương tự đắc, giống như là đang mong đợi điều gì.
"Soạt...soạt..."
Tựa như âm thanh của một con quái vật xé nát thi thể của người chết bằng móng vuốt sắc nhọn, thân thể bị gặm xé gãy lìa, máu tươi sền sệt phun ra, Hỏa Hạ Y Lạc đặt tay phải lên vai trái, hai ngón tay như hai cái chùy cứng rắn đâm vào bả vai mình. Xương cốt gãy lìa cùng máu tươi phun ra làm bốn phía kịch liệt chấn động. Hắn từ từ lấy ra trong máu thịt một phiến băng cứng rắn màu xanh da trời. Trên mặt không có một tia thống khổ.Lúc này, Lợi Ngang Tư vốn nhàn nhã như một thiên thần chuyển thế đột nhiên bất tri bất giác run rẩy hai cánh tay. Dù không thấy vẻ mặt hắn, tiếng thở hổn hển giờ phút này đã tố giác sự sợ hãi trong lòng. Hắn như trông thấy tử thân chìa tay ra trước mặt chào mới, đám xuơng trắng không một chút chần chừ hướng về phía mình đi tới. Hắn cảm ứng được một điều kinh khủng sắp diễn ra trước mặt mình.
Hỏa Hạ Y Lạc cười tà mị nhìn Lợi Ngang Tư, những hoa văn hoàng kim lộ ra trên tay phải như ẩn như hiện, vài dòng hồn lực tinh thuần mạnh mẽ như những con rắn biển từ phiến băng trong nháy mắt truyền vào tay hắn. Sau đó, mấy tiếng kim loại va chạm vang lên, một tấm thuẫn màu xanh xa trời hiện ra đầy đủ trong tay Hỏa Hạ Y Lạc.
Tấm thuẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, ban đầu tương đối nhu hòa nhưng nhanh chóng chuyển thành chói mắt như ánh sáng ban trưa đầy kiêu hãnh. Hỏa Hạ Y Lạc đem nó đặt trước lồng ngực mình, giống như một vật sống có thể chui vào lại cơ thể hắn bất cứ lúc nào. Đồng thời vết thương rỉ máu lộ ra cả mảng xương gãy lìa trên vai trái cũng trong phút chốc khép lại.
Bốn phía hồn vụ hoàng kim đã bị cái lốc đó hấp thụ, trong không khí chỉ lưu lại lượng hồn vụ rất mỏng manh không đáng kể nhưng ở trong hoàn cảnh ấy Hỏa Hạ Y Lạc lại có thể làm đuợc như vậy. Cho dù là ở nơi có nồng độ hoàng kim hồn vụ dày đặc cũng chỉ có quái vật mới đạt đến trình độ đó!
Lợi Ngang Tư đè nén nỗi sợ trong lòng, lẳng lặng suy nghĩ về cái người được mệnh danh "Vương Tước giết chóc mạnh mẽ nhất trong lịch sử Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc", linh hồn như bị ném xuống đáy biển lạnh lẽo. Nhưng giây kế tiếp, nỗi sợ hãi mới chân chính hướng hắn vọt tới như thủy triều, nhấn chìm hắn trong dòng nước lạnh băng.
Lợi Ngang Tư không cảm giác được hồn lực mãnh liệt mênh mông ở Hỏa Hạ Y Lạc. Mặc dù hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bản mặt anh tuấn tự đắc của Hỏa Hạ Y Lạc nhưng dựa trên cảm giác về hồn lực thì thứ mình thấy nhất định là ảo ảnh, trước mắt chỉ có thể là một khoảng không khí"
"Chuyển lời đến Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn, lần sau ta sẽ tới hỏi thăm ngài ấy" Hỏa Hạ Y Lạc trong nháy mắt di chuyển đến bên Glanz, giống như u linh quỷ dị cùng Glanz biến mất khỏi chỗ đó.
Trong đất trời mênh mông chỉ còn lại thân ảnh cô độc không nhúc nhích của Lợi Ngang Tử như vừa bị tước đi một mảng linh hồn.
Chỉ cần phát động thiên phú, Hỏa Hạ Y Lạc căn bản không thể có cơ hội uy hiếp hắn nhưng đối với hắn đó là một sự sỉ nhục lớn. Làm một sứ đồ cấp cao mà lại phải phát động thiên phú với một vương tước cấp thấp, cái này không khác gì một loại châm biến không hề nhỏ.
Tất cả dấu hiệu của hồn lực nhanh chóng biến mất, chẳng lẽ đây là thực lực của Vương Tước Giết Chóc mạnh mẽ nhất sao?
[Phía Bắc Nhân Đức Đế Quốc]
Tri giác của Glanz gần như chết lặng, bên tai là những âm thanh cao tần giống như tiếng gầm thét của hồn thú thượng cổ quyện vào nhau xẹt qua màng nhĩ, giờ phút này như có hàng vạn dao băng trên người mình điên cuồng cắt xé. Không khí hít thở vào trong cơ thể như cây chùy nặng ngàn cân đánh vào phổi. Mỗi lần hô hấp không khác gì cực hình tra tấn tàn nhẫn nhất thế gian.Tâm thần phế liệt đau đớn, cùng lúc muốn nổ tung như hàng ngàn mũi châm đen xuyên thủng da đầu. Glanz thử mở mắt nhưng cũng chỉ thấy xung quanh là ánh sáng mơ hồ. Cảnh vật bốn bề điên cuồng biến hóa như ngày tận thế. Glanz cố gắng duy trì đôi mắt mở ra nhưng trên người lại bị một luồng khí lưu đâm tới, bất tri bất giác máu tươi từ trong miệng, khóe mắt cùng lỗ tai chảy ra, nhưng rất nhanh liền bị gió thổi bay mất hóa thành sương mù màu đỏ nhạt. Thần trí Glanz dần trở nên mơ hồ, linh hồn không bắt kịp tốc độ điên cuồng ấy gần như bị lôi ra ngoài. Không biết sau bao lâu, Glanz lờ mờ nhận ra mình vừa đáp xuống đất hết sức nặng nề.Đôi mắt mở ra, Glanz thấy được đất trời màu bạc trắng,ánh mặt trời êm dịu như được rắc vẩy lên người mình. Không biết từ nơi nào thổi tới một mùi hương cây cỏ thơm ngát, trong không khí được tiếp thêm nhiệt từ mặt trời mà lại càng mê người. Mọi thứ xung quanh êm đềm tốt đẹp, cảm giác kinh khủng như bị tử thần vuốt ve cổ họng vừa rồi dường như không tồn tại.
Glanz cố gắng đứng lên, ngạc nhiên phát hiện những vết thương trên người mình đã biến mất. Chẳng lẽ thân thể thống khổ vừa mới bị luồng khí đâm thủng chỉ là một cơn ác mộng sao?
Anh cảnh giác nhìn bốn phía tịch mịch tìm kiếm câu trả lời. Khi anh bò dậy thì thấy trên người là một tấm thuẫn màu xanh nhạt tỏa ra hồn vụ tinh thuần khiến người ta không khỏi rùng mình. Đối với hồn thuật sư cấp cao, dù ở nơi có mật độ hồn vụ thế nào, bất kể là bị thương nặng đến mấy cũng có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục. Bây giờ thì Glanz đã hiểu tại sao ban nãy Hỏa Hạ Y Lạc có thể khôi phục với tốc độ đáng sợ như thế ở một nơi hồn vụ gần như không có. Thì ra là do tấm thuẫn này tỏa ra hồn vụ hoàng kim, thật là một hồn khí không đơn giản.
Glanz nhặt lên hồn khí đáng sợ kia, trong lòng dấy lên một ngọn lửa khó hình dung, Không thể tin được thực lực của Hỏa Hạ Y Lạc chỉ đứng hàng thứ sáu, Hỏa Nguyên thực sự còn mạnh đến đâu? Nghĩ tới đây, Glanz không khỏi lo lắng cho Gilgamesh. Nghe cuộc đối thoại của Hỏa Hạ Y Lạc với Lợi Ngang Tư có thể biết Vương Tước Cấp Ba Nhật Thần Tinh Hồn đã có mặt ở đó. Mặc dù anh không biết thực lực của hắn là cái dạng gì nhưng từ biểu cảm của Hỏa hạ Y Lạc có thể biết Nhật Thần Tinh Hồn là một đối thủ rất đáng gờm. Huống chi Glanz còn tận mắt trông thấy năng lực chỉ còn từ hoàn mỹ để hình dung của Vương Tước Cấp Hai Thương Tẫn.
Nhớ tới Thương Tẫn, Glanz không khỏi cảm thấy có chút áy náy. Dù nói theo cách nào Thương tẫn cũng là người cứu mình, hơn nữa còn ngỏ ý muốn mình trở thành Sứ đồ Cấp Hai cao cao tại thượng của Hỏa Nguyên. Tuy chỉ là Sứ đồ trên danh nghĩa nhưng Thương Tẫn đối đãi với mình rất chân thành. Glanz không hiểu tại sao Thương Tẫn một mực công bố với bên ngoài đã thu nạp anh làm sứ đồ. Thương Tẫn đem đến cho anh cảm giác được quan tâm vô điều kiện như một Sứ đồ thật sự, chân thật không có một tia giả dối. Mà bản thân lại cố chấp bỏ lại Thương Tẫn mà trở về với Vương Tước ngày trước....
Có lẽ đây là lí do tại sao Hỏa Hạ Y Lạc bắt mình lại, để cho mình trải qua tra tấn như ngọn lửa địa ngục, xem ra, hắn là bất bình dùm cho anh trai của hắn...
Đúng rồi, Hỏa Hạ Y Lạc bây giờ đang ở chỗ nào?
Glanz từ trong suy nghĩ lập tức trở về thực tế, liên tục tìm kiếm thân ảnh của Hỏa Hạ Y Lạc. Đôi mắt của anh chợt căng ra như không dám tin, một cảm giác rùng rợn lạnh như băng thổi tắt ánh nến trong lòng anh, trên thân thể sôi trào không khác gì những bông tuyết bay tán loạn trong [Hang động chét chóc]. Một trận nhói đau sắc bén như vô số con kiến nhỏ cắn xé trong tim. Không xa chỗ Glanz đang ngã ngồi trên mặt đất gương mặt tái nhợt như một thi thể, hai tay không ngừng run lẩy bẩy, giống như nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, Hỏa Hạ Y Lạc nằm trên đất, cả người có hàng vạn vết thương, máu tươi phun ra không ngừng, nhuộm cả một mảng tuyết lớn thành màu đỏ sẫm. Cắp mắt sáng ngời đã trở nên đục ngầu, đồng tử vẫn cố gắng động đậy giống như đang ngó chừng một thứ quỷ mị nào đó còn chưa hiện thân.
[Phía Tây Aslan Lôi Ân Hải Vực]
Gió lốc cuồn cuộn trong trời đất không có chút nào giảm bớt, tiếp tục dùng tốc độ điên cuồng hấp thụ hồn vụ hoàng kim. Lợi Ngang Tư cảm nhận được xung quanh biến hóa, cứ một quãng hắn lại phải lùi về sau. Hắn không dám sử dụng quá nhiều hồn lực mà lưu lại lâu, giờ phút này trong đầu chỉ toàn là gương mặt anh tuấn tà mị của Hỏa Hạ Y Lạc. Sự việc vừa rồi đối với hắn là chấn động vô cùng lớn. Hỏa Hạ Y Lạc là Vương Tước Cấp Thấp mà lại có thực lực như vậy, đối với hắn là một loại giễu cợt. Dù thế nào mình cũng là Sứ đồ cấp cao cơ mà, huống chi Vương Tước của mình còn là Nhật Thần Tinh Hồn uy danh vang dội.
Lợi Ngang Tư bất đắc dĩ phát ra một tiếng cười lạnh, quan sát lốc xoáy đằng xa, cẩn thận tính toán mật độ hồn vụ hoàng kim, tốc độ lưu động và phương hướng. Có thể nói, phương pháp này là kĩ năng hắn giỏi nhất, không cần lao đầu vào chỗ nguy hiểm mà lại có thể đo lường chính xác.
Tuy nhiên, Lợi Ngang Tư không vì năng lực xuất chúng của mình mà cảm thấy hưng phấn. Khoảng cách với lốc xoáy trong mắt càng xa thì hắn càng cảm nhận rõ ràng thực lực của quái vật trong tâm lốc kinh thực sự là...
....đơn giản vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Cho dù hắn ở cự li xa đến thế mà vẫn tiếp nhận công kích bằng đao gió mạnh mẽ, hồn vụ hoàng kim không ngừng ngưng tụ lại ở nơi xa. Vài hạt hồn vụ vương lại như hơi nước trên mặt Lợi Ngang Tư, mang đến cho hắn cảm giác lạnh lẽo nhưng thực ra trong tâm can đã bị giá rét làm cho đóng băng rồi.
"Ngươi đến đây để du sơn ngoạn thủy?" trong không khí truyền đến thanh âm lạnh như băng khiến người ta phát run.
"cung nghênh Vương Tước đại nhân!" Lợi Ngang Tư ngay lập tức cúi xuống, hướng người trong không khí quỳ một gối. Không khí vặn vẹo một hồi. Vốn là hồn vụ lưu chuyển có quy luật đột nhiên khuếch tán một cách hỗn loạn, giống như bị một ngọn núi vô hình cản trở, mãnh liệt va chạm, rung chuyển cả đất trời.
"Vương Tước, ta chỉ muốn dựa vào tốc độ lưu động của hồn vụ mà tính toán thực lực của kẻ đó" Lợi Ngang Tư cúi đầu, qua lớp sương mù trên mặt hắn có thể thấy được bất an cùng vội vã, trông hắn bây giờ như đứa trẻ cuống cuồng giải thích với hai bậc phụ mẫu, bắt đắc dĩ lại ngây thơ.
"Ta chỉ cần biết kết quả" trong không khí kịch liệt giãy giụa xuất hiện một nam nhân cường tráng. Đôi mắt màu hổ phách của hắn hết sức mê người nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác kính sợ, không thể nào tiếp cận.Mái tóc dài màu bạc thả xuống như thác nước, chảy dọc xuống tới đầu gối. Trên trán bị một làn tóc mỏng che đi phân nửa, nhưng từ chỗ lộ ra cũng có thể nhìn thấy một dấu ấn. Người bình thường có thể chỉ thấy nó như một dấu hiệu cho địa vị quyền quý nhưng với các hồn thuật sư, đây chính là bằng chứng cho thực lực áp đảo – Tước Ấn của Vương Tước cấp ba.
Nhật Thần Tinh Hồn nhẹ nhàng sửa lại bộ chiến bào cao cấp làm từ da lông hồn thú Tuyết Hồ, nhìn Lợi Ngang Tư trầm mặc quỳ trên đất, trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị so với vũ khí còn sắc bén hơn. Ngũ quan tinh xảo như được đẽo tạc bằng băng tuyết ngàn năm, vẻ anh tuấn cùng sát khí mê hoặc tản ra hơi lạnh người phàm khó có thể chạm đến."Nói xem ngươi đã phát hiện ra được gì" Nhật Thần Tinh Hồn giọng nói như dao băng bén nhọn lộ ra tia lạnh lẽo không thể nào kháng cự.
"Vương Tước, thực lực của hắn vượt ra khỏi khả năng do thám của ta. Vừa rồi hắn phát động đao gió, tấn công ta, Hỏa Hạ Y Lạc và tên hồn thuật sư tên Glanz ấy. Nếu không bằng thiên phú phát hiện công kích lần này, nhanh chóng rời đi thì giờ phút này chúng ta đều đã bị trọng thương" Lợi Ngang Tư bây giờ còn cúi đầu thấp hơn, giống như không có mặt mũi nào đối diện với vương tước của mình. Mặc dù hắn luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của Vương Tước nhưng thực sự người ấy quá nghiêm khắc. Những mục tiêu người đó đặt ra cả đời hắn cũng khó có thể hoàn thành được một cái. Lần này hắn lại chật vật như vậy, không dám tưởng tượng Vương Tước sẽ tức giân thế nào.
Nghe Lợi Ngang Tư nói, Nhật Thần Tinh Hồn lộ ra một ý cười lạnh không thể tưởng tượng nổi, giọng nói không cảm xúc có chút khinh miệt 'bị đánh trọng thương e rằng chỉ có một mình ngươi."
"Cái gì?" Lợi Ngang Tư đầy kinh ngạc, mặc dù bản thân vừa mới tận mắt thấy được thực lực biến thái của Hỏa Hạ Y Lạc cũng thấy còn xa mới áp đảo được mình, huồng hồ mình có thiên phú mạnh mẽ như vậy, đáng sợ như vậy, trên đời này sẽ không có người vượt qua được hai sư đồ bọn họ. Nhưng bây giờ Vương Tước lại nói vậy, khác gì nói mình với phế vật không có gì khác biệt
Nhật Thần Tinh Hồn nhìn Sứ đồ cúi đầu không nói của mình, biểu cảm của hắn phải nói là cực kì phá hư mĩ cảnh. Vẻ lạnh lùng không có gì thay đổi, có chăng là một chút mất mát thê lương. Hắn nắm lấy ống tay áo bằng da Tuyết Hồ, giờ phút này giống như muốn đem nó xé rách. Sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay, cảnh sắc xung quanh chợt trở nên vặn vẹo như ẩn như hiện, tựa như bầu trời đêm lóe lên ngàn ánh sao.
Lợi Ngang Tư nhìn cảnh sắc biến hóa, đảo mắt xung quanh một vòng, phát hiện mình giờ phút này cũng Vương Tước đang ở trong một cái vòng kì quái, quanh giới hạn của chiếc vòng là những ngọn lửa cháy rừng rực. Chúng giống như gió xuân xinh đẹp vũ động trong không khí lan tràn ra bốn phía, nhưng không tụ thành một đoàn, như một vách tường mở rộng lên không trung, từ từ tụ hợp lại trong không gian đem Lợi Ngang Tư và Nhật Thần Tinh Hồn bao lấy, làm thành một lá chắn thần cấp không thể nào vượt qua. Trừ hồn vụ hoàng kim, ngay cả hơi nước cũng bị nó ngăn cản bên ngoài, không có cách nào xâm phạm. Lợi Ngang Tư nhìn tường lửa trước mặt, hắn chưa bao giờ thấy Vương Tước sử dụng hồn thuật kì quái như thế. Ở Hỏa Nguyên hồn thuật công kích luôn được xem trọng, sinh ra hàng vạn hồn thuật tấn công cường đại nhưng hồn thuật dạng phòng thủ lại rất ít ỏi. Trong tình huống bây giờ Vương Tước của mình đang ở trong hoàn cảnh nguyên tố lửa gần như bằng không, hồn thuật phòng ngự thực sự hữu ích.
"Đây là [Hỏa Vũ Thiên Mạc], khắc tinh của công kích dạng gió, có thể phản lại công kích tầm xa của gió, bảo đảm an toàn cho hồn thuật sư hệ lửa bên trong, từ đó công kích không còn hiệu quả" Nhật Thần Tinh Hồn nhìn Lợi Ngang Tư, ánh mắt tản ra hàn khí như một mùa đông ảm đảm "tuy nhiên, khả năng vận dụng hồn lực của ngươi vẫn không đủ để sử dụng hồn thuật phòng ngự kiểu này."
"Chẳng lẽ, Hỏa Hạ Y Lạc có thể sử dụng hồn thuật dạng này?" Lợi Ngang Tư run rẩy, không thể nào tin nổi một Vương Tước Cấp Thấp lại vượt qua mình.
"Không thể, nói riêng về hồn lực, Hỏa Hạ Y Lạc là Sứ đồ yếu nhất nhưng Bạch Ngân Tế Ti lại ban cho hắn hồn khí quá nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ hắn là Vương Tước Cấp Sáu, [Vương Tước Giết Chóc] có thiên phú đặc hữu về tốc độ [Dịch Chuyển Tức Thời], ở cự li xa ngay cả ta cũng không thể nào làm tổn hại đến hắn" Trên mặt Nhật Thần Tinh Hồn vẫn như cũ lạnh lùng, phảng phất dáng vẻ của một ngọn núi ngàn năm tuyết phủ "Nếu như vừa rồi Hỏa Hạ Y lạc sử dụng hồn khí của hắn, đến cả Bạch Ngân Tế Ti cũng không có cách nào phát hiện ra chớ nói đến kẻ trong cái lốc kia"
"Vương Tước, vừa rồi ta nhìn thấy hồn khí của Hỏa Hạ Y Lạc, là một tấm thuẫn màu xanh da trời..nhưng mà hồn khí đó..." Lợi Ngang Tư dừng lại một chút, như đang nghi ngờ chính phán đoán của mình "nó không giống bất cứ một hồn khí nào trong Ngải Nhĩ đế quốc mà ta biết, thoạt nhìn có chút quái dị, giống như không phải đồ của Hỏa Nguyên chúng ta"
Nhật Thần Tinh Hồn hơi nhíu mi, giống như cũng đang suy tính vấn đề Lợi Ngang Tư nói nhưng rất nhanh vẻ mặt của hắn lại khôi phục như cũ "Ngươi thấy thế nào về hồn thuật sư Glanz đó?"
"Cái gì?" Lợi Ngang Tư không ngờ Vương Tước lại đột nhiên hỏi vấn đề khác, giọng nói có chút khẩn trương "Thiên Phú của hắn [Tứ Tượng Cực hạn] rất mạnh nhưng chính mắt ta thấy hắn bị Hỏa Hạ Y Lạc đánh bại."
"Đúng là nói về mặt thiên phú chỉ có Vương Tước Cấp Một đương nhiệm Tá Chi Cách Viêm Tín [Phệ Hồn Ám Hóa] và Hỏa Hoàng Bệ Hạ [Đấng Cứu Thế] mới có thể đối kháng với [Tứ Tượng Cực Hạn]. Một Thủy Tước có được thiên phú này đối với chúng ta càng không thể coi thường. Hơn nữa nếu hồn lực chưa đủ, thực lực của thiên phú này tuyệt đối không thể nào phát huy hết, cũng chính là lí do vì sao Hỏa Hạ Y Lạc có thể đánh bại Glanz" con ngươi màu hổ phách tản ra ánh sáng sắc bén đầy quỷ dị.
"Vậy tại sao hắn lại ở cùng Hoả Hạ Y Lạc" Lợi Ngang Tư cúi đầu, nhún nhường hỏi.
"Hắn bây giờ là Sứ đồ của Vương Tước Cấp Hai Tá Chi Cách Thương Tẫn, Sứ đồ Giết chóc"
"Tá Chi Cách Thương Tẫn?" Đồng tử hắn run rẩy, một trận gió lạnh tịch mịch quấn lấy hắn. Lợi Ngang Tư giơ lên cánh tay trái của mình, trắng nõn không có một nếp nhăn, ngay cả Quận chúa quý tộc nuôi nấng trong thâm cung cũng không sánh bằng. Đồng thời hắn cũng liếc nhìn cánh tay phải của mình, cường tráng mạnh mẽ, thậm chí còn có chút đen, trong lòng bàn tay còn có vài vết chai do hằng ngày luyện kiếm vinh dự mà có. Hai cánh tay thuộc về hồn thuật sư không có gì kì lạ, nhưng có trên cơ thể của cùng một người có gì đó kì quái không nói ra được.
"Không sai, hắn là Sứ đồ của Thương Tẫn, kẻ trong cự li ngàn dặm cũng có thể làm cho cánh tay trái của ngươi nát bấy" lời của Nhật Thần Tinh Hồn phảng phất một trận gió rét, gào thét quật vào người Lợi Ngang Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.