Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 38:
Loan Kính
31/07/2024
Hắn hướng dẫn nàng cách sử dụng thật chi tiết, còn tự tay đeo lên cho nàng.
Người đàn ông này cũng khá tốt đó! Rất tinh tế, tỉ mỉ, cẩn thận khiến người ta nhìn thôi đã thấy ghen tị.
Chiêu Hòa đứng từ xa nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự ghen tuông, chứ không còn hiền hòa, ấm áp như trước.
Nàng hỏi người hầu thân cận bên cạnh: “Chuyện ta kêu ngươi làm thế nào rồi?”
“Công chúa yên tâm, mọi chuyện đã xong rồi.”
Con ngựa mà Thẩm Thanh Đường cưỡi đã bị người khác động vào, giờ chỉ cần cưỡi nó vào rừng, ngửi thấy mùi cây sung trong rừng là nó sẽ mất kiểm soát và chạy thật nhanh.
Bãi săn này được bao quanh là những khu rừng rậm rạp, đầy rẫy thú dữ, sương mù bao phủ, khắp nơi toàn là bẫy.
Điều gì sẽ xảy ra khi một cô nương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong đùm bọc, không có khả năng phản kháng, tay trói gà không chặt, nếu phải ở trong rừng một mình thì sẽ như thế nào?
Chiêu Hòa nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Nàng ta muốn Thẩm Thanh Đường không còn cơ hội để quay trở về nữa.
Tình cờ, ngay lúc này Bùi Tông Chi tới.
Chàng nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Chiêu Hòa, nàng ta đang nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường.
Đôi mắt nàng ta sâu thẳm, rất khó đoán đang nghĩ gì.
Nhờ có Yến Thành đích thân dạy từng chút từng chút một, cộng thêm con ngựa này là hàng tốt, được dạy dỗ rất tốt, nên rất nhanh Thẩm Thanh Đường đã có thể tự mình cưỡi ngựa.
Chỉ là chưa được thành thạo cho lắm, nàng vẫn chưa dám kéo dây cương ngựa.
Nhưng không sao cả, Yến Thành nói với nàng: “Muội muội đừng lo lắng, lát nữa khi vào rừng hãy đi theo ta, ta sẽ ở bên cạnh em.”
“Vậy có ổn không? Yến Thành ca ca không muốn đi săn à?”
Đây là lễ hội đi săn mùa thu, có một điều đặc biệt đó là những ai dành chiến thắng sẽ được vào cung yết kiến Bệ hạ và xin một điều. Đây là một vinh dự rất lớn, nên rất nhiều người đổ xô tới tham dự.
“Ta cũng không có điều gì đặc biệt muốn cả.” Hắn nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, “Điều ta muốn chỉ là muội mà thôi.”
Nhắc đến chuyện này, hắn đã viết thư gửi cho phụ mẫu của mình.
Hắn muốn đầu năm mới phụ mẫu hãy trở về kinh thành để sắp xếp mọi chuyện.
Thẩm Thanh Đường thấy hắn ta nói thẳng ra như vậy, nàng nhất thời đỏ mặt, cắn môi, mắt rủ xuống, “Yến Thành ca ca, huynh nói linh tinh gì vậy? Ở đây còn có rất nhiều người, cẩn thận đừng để họ nghe thấy, như vậy sẽ không tốt cho huynh.”
“Không sao, bọn họ đều biết hết mà.”
Đều biết sao?
Hắn ta thường xuyên đến Thừa Bình Hầu phủ, chuyện này đã được lan truyền khắp kinh thành, họ nói rằng Bình Nam Vương đang để ý đến Thẩm cô nương của Thừa Bình Hầu phủ.
Vì mọi người đều biết rõ nên không ai đến gần họ mà chỉ đứng từ xa quan sát, tránh làm phiền.
Bùi Tử Thê cũng rất bận rộn.
Nàng đã lớn rồi, đã đến tuổi thành hôn.
Phụ thân nàng là Thừa Bình Hầu, là một vị tướng ở phía Tây Bắc. Mẫu thân là cháu gái của Thái Hậu. Huynh trưởng hiện đang làm ở Hàn Lâm Viện, giữ một chức quan rất thân cận với Hoàng đế, có một tương lai rất sáng lạn.
Đương nhiên ai cũng muốn lấy được một cô nương vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, gia cảnh còn cực kỳ tốt nên họ tranh nhau tới trước mặt nàng nịnh nọt.
Không chịu được sự làm phiền này, nàng đành trốn vào lều của thái tử.
Người đàn ông này cũng khá tốt đó! Rất tinh tế, tỉ mỉ, cẩn thận khiến người ta nhìn thôi đã thấy ghen tị.
Chiêu Hòa đứng từ xa nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự ghen tuông, chứ không còn hiền hòa, ấm áp như trước.
Nàng hỏi người hầu thân cận bên cạnh: “Chuyện ta kêu ngươi làm thế nào rồi?”
“Công chúa yên tâm, mọi chuyện đã xong rồi.”
Con ngựa mà Thẩm Thanh Đường cưỡi đã bị người khác động vào, giờ chỉ cần cưỡi nó vào rừng, ngửi thấy mùi cây sung trong rừng là nó sẽ mất kiểm soát và chạy thật nhanh.
Bãi săn này được bao quanh là những khu rừng rậm rạp, đầy rẫy thú dữ, sương mù bao phủ, khắp nơi toàn là bẫy.
Điều gì sẽ xảy ra khi một cô nương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong đùm bọc, không có khả năng phản kháng, tay trói gà không chặt, nếu phải ở trong rừng một mình thì sẽ như thế nào?
Chiêu Hòa nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Nàng ta muốn Thẩm Thanh Đường không còn cơ hội để quay trở về nữa.
Tình cờ, ngay lúc này Bùi Tông Chi tới.
Chàng nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Chiêu Hòa, nàng ta đang nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường.
Đôi mắt nàng ta sâu thẳm, rất khó đoán đang nghĩ gì.
Nhờ có Yến Thành đích thân dạy từng chút từng chút một, cộng thêm con ngựa này là hàng tốt, được dạy dỗ rất tốt, nên rất nhanh Thẩm Thanh Đường đã có thể tự mình cưỡi ngựa.
Chỉ là chưa được thành thạo cho lắm, nàng vẫn chưa dám kéo dây cương ngựa.
Nhưng không sao cả, Yến Thành nói với nàng: “Muội muội đừng lo lắng, lát nữa khi vào rừng hãy đi theo ta, ta sẽ ở bên cạnh em.”
“Vậy có ổn không? Yến Thành ca ca không muốn đi săn à?”
Đây là lễ hội đi săn mùa thu, có một điều đặc biệt đó là những ai dành chiến thắng sẽ được vào cung yết kiến Bệ hạ và xin một điều. Đây là một vinh dự rất lớn, nên rất nhiều người đổ xô tới tham dự.
“Ta cũng không có điều gì đặc biệt muốn cả.” Hắn nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, “Điều ta muốn chỉ là muội mà thôi.”
Nhắc đến chuyện này, hắn đã viết thư gửi cho phụ mẫu của mình.
Hắn muốn đầu năm mới phụ mẫu hãy trở về kinh thành để sắp xếp mọi chuyện.
Thẩm Thanh Đường thấy hắn ta nói thẳng ra như vậy, nàng nhất thời đỏ mặt, cắn môi, mắt rủ xuống, “Yến Thành ca ca, huynh nói linh tinh gì vậy? Ở đây còn có rất nhiều người, cẩn thận đừng để họ nghe thấy, như vậy sẽ không tốt cho huynh.”
“Không sao, bọn họ đều biết hết mà.”
Đều biết sao?
Hắn ta thường xuyên đến Thừa Bình Hầu phủ, chuyện này đã được lan truyền khắp kinh thành, họ nói rằng Bình Nam Vương đang để ý đến Thẩm cô nương của Thừa Bình Hầu phủ.
Vì mọi người đều biết rõ nên không ai đến gần họ mà chỉ đứng từ xa quan sát, tránh làm phiền.
Bùi Tử Thê cũng rất bận rộn.
Nàng đã lớn rồi, đã đến tuổi thành hôn.
Phụ thân nàng là Thừa Bình Hầu, là một vị tướng ở phía Tây Bắc. Mẫu thân là cháu gái của Thái Hậu. Huynh trưởng hiện đang làm ở Hàn Lâm Viện, giữ một chức quan rất thân cận với Hoàng đế, có một tương lai rất sáng lạn.
Đương nhiên ai cũng muốn lấy được một cô nương vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, gia cảnh còn cực kỳ tốt nên họ tranh nhau tới trước mặt nàng nịnh nọt.
Không chịu được sự làm phiền này, nàng đành trốn vào lều của thái tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.