Chương 30
tranchristina
20/09/2016
_4 tháng sau:
~ 3.00 PM:
+ Biệt thự Katsumi:
-Chị, tài liệu của công ty CCA đâu rồi?- Nó lục tung hết căn phòng xinh đẹp để tìm tập tài liệu quan trọng, bụng của nó càng ngày càng to ra chỉ còn trọn vẹn 1 tháng là nó vào viện sinh, đúng thật là thời gian trôi khá nhanh
-Chị để trên bàn làm việc của em trong công ty, để chị gọi cho Hanna lấy giúp em nha!- Chị Vi cười trìu mến nhìn nó, định lấy điện thoại ra thì…
-A…Chị…Em đau bụng quá…- Sắc mặt nó bắt đầu chuyển sắc từ màu hồng sang màu xanh, tay nó ôm siết bụng đang đau của nó
-Để chị gọi xem cấp cứu…
Chị Vi hốt hoảng nhanh gọi xe cấp cứu đưa nó vào bệnh viện...
+ Biện viện Tokyo:
Nó được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, đèn màu đỏ lại bật lên thêm lần nữa, có lẽ nơi bệnh viện luôn là điều khiến nó phải sợ hãi và nhiều lần phải vào đây vì tính mạng sắp bị thần chết đưa đi. Chị Vi ở bên ngoài đứng ngồi không yên, 1 tiếng đồng hồ trôi qua, đèn màu đỏ đã tắt, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, chị Vi chạy tới
-Bác sĩ em gái tôi sao rồi?
-Cô yên tâm, em gái cô rất khỏe còn sinh cho cô 2 đứa cháu- Bác sĩ
-Song sinh?- Chị Vi ngạc nhiên hỏi
-Phải! 1 nam,1 nữ! Đứa bé nam sinh trước, giờ em gái cô đang ở phòng hồi sức khu C, phòng 3, còn em bé sẽ được gặp mẹ vào tuần sau khi được kiểm tra đầy đủ!- Bác sĩ nói rồi quay lưng đi
Chị Vi vui mừng đi tới phòng bệnh của nó. Nó đang nằm ngủ, nét mặt vẫn còn xanh không hết, chị Vi đưa tay lên khuôn mặt của nó, suốt một thời gian phải chịu đến bệnh viện khám hơn 10 lần nhưng giới hạn của một người mang thai chỉ 1 tháng khám một lần. Lần nào vào khám cũng, làm việc mất sức khiến động thai hoặc đi đứng nhiều khiến thai nhi chịu tổn thương, giờ lại sinh non, đúng thật làm mẹ chả vui chút nào!
-Chị Vi! Con của em…- Nó nói không nổi vì kiệt sức
-Không sao hết! Là song sinh nha, một nam, một nữ! Tuần sau bác sĩ sẽ giao hai đứa cho em- Chị Vi cười
-Vậy thì tốt rồi! Em cứ nghĩ mình sẽ mất 2 đứa luôn rồi!- Nó cười nhưng nước mắt vẫn theo rơi xuống
-Đừng ngốc như vậy chứ ,cô bé! Chị lấy cháo cho em ăn nha!- Chị Vi đưa tay lau nước mắt cho nó rồi đứng dậy đi mua cháo cho nó
Nó chỉ mỉm cười không nói gì, sắc mặt của nó cũng hồng hào hơn, đôi mắt nó nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như trong đợi một điều gì đó, mặc dù điều đó không thể xảy ra, phải…hiện giờ nó đang nhớ hắn, nó muốn hắn ở cạnh nó, an ủi nó nhưng không thể vì cả 2 đã đường ai, nấy đi! Có cố nói mình không còn yêu một ai nữa nhưng trong thâm tâm mình vẫn nhớ về người đó, vẫn luôn nghĩ về người mình còn yêu…
1 năm trôi qua… 2 đứa trẻ, một nam một nữ đua nhau đi tới chỗ một người mẹ trẻ đang ngồi làm việc, bé trai có khuôn mặt rất dễ thương nhưng cũng có vẻ lạnh lùng của người mẹ, cũng có nét tinh nghịch giống ba, bé gái có khuôn mặt rất giống mẹ lúc nhỏ, đôi mắt màu xanh dương có nét khá giống ba. Đứa bé trai chạy tới ôm lấy mẹ trước, đứa bé gái nhìn thấy vậy đứng khóc, người mẹ thấy con gái cưng của mình khóc thì cười rồi đi tới ôm đứa con gái bé nhỏ của mình
-Pun ơi! Con nín đi đừng khóc nữa nha! Mẹ thương con mà con mau nín đi nha!- Sau bao tháng ngày nhưng nhan sắc của nó không hề phai nhạt, vẫn như lúc trước cho dù đã sinh 2 đứa con
-Anh hai trêu bé Pun hả?- Chị Vi đi ra nhìn thấy Pun khóc thì trêu Pôn, Pôn nghe vậy cũng òa lên khóc
Chị Vi bật cười rồi bế Pôn lên nựng má phúng phín dễ thương của cậu bé, Pun thấy Pôn bị trêu cũng bật cười lên, cả nhà tràng ngập trong tiếng cười. Tháng 2, ngày sinh của 2 bé con đáng yêu, năm tháng cũng dần trôi đi, 2 đứa nhỏ ngày nào giờ lớn và đã học mẫu giáo. Nó đưa 2 đứa về Việt Nam sống, chị Vi cũng đi theo, công ty Ngọc Thị đã được đổi tên thành B&H lấy tên của 2 đứa nhỏ đặt, phía bên 2 đôi trẻ kia cũng về Việt Nam sống.
_ 4 năm sau:
~ 2.00 PM:
+ Biệt thự Black Rose:
-Pôn ơi, con giúp dì lấy tưới cây được không?- Chị Vi nói vọng ra từ bếp
-Con nói là đừng gọi con là Pôn nữa. Gọi con là Bảo!- Pôn đang xem hoạt hình với Pun ở phòng khác thì bị gọi
-Dì quên mà! Giúp dì tưới cây đi!- Chị Vi
-Sao dì không gọi Pun á! Em ấy rãnh rỗi mà!- Pôn nhìn về phía Pun
-Anh hai đừng gọi em là Pun, chỉ có mẹ mới được gọi thôi! Anh phải gọi em là Hân!- Pun bĩu môi trong cực đáng yêu
-Thôi! Cho tôi xin! 2 anh chị mà ở gần nhau một ngày là cãi nhau không vậy!- Chị Vi đi ra khỏi bếp
-Là do em/anh hai mà!- Cả hai đứa đồng thanh
-Bó tay! Pôn với Pun ra ngoài tưới cây luôn đi cho công bằng!- Tiếng của nó phát ra, nó đi từ trên lầu xuống, Bảo và Hân vui mừng chạy tới ôm nó
-Mẹ!- Đồng thanh tập 2
-Ra tưới cây giúp dì Vi đi!- Nó ra lệnh, 2 đứa nhỏ nhanh đi ra ngoài sân tưới cây
Một mình nó nuôi 2 đứa nhỏ chuyên phá phách này cũng mệt, chị Vi thì không chịu cưới chồng chỉ muốn ở cạnh nó chăm cho 2 đứa nhỏ. Ngoài vườn…
Bảo cầm vòi nước, Hân phía bên kia mở nước, 2 anh em tưới cây cho vui vào rồi…
-Anh hai làm ướt đồ em rồi!- Hân bị ướt chiếc áo đầm màu hồng phấn xinh xắn
-Anh hai xin lỗi! Anh đâu có bắt em đứng cạnh anh đâu bị ướt là đúng ròi!- Bảo cầm vòi nước tưới thêm lên người Hân
-Anh hai…- Hân cũng không chịu thua, lấy vòi nước khác tưới lên người Bảo
2 anh em tưới cây thành tưới người luôn, ướt mem như chuột lột còn tưới trúng một người đi đường, 2 anh em sợ chạy ra ngoài xem. Người đàn ông bị dính nước cũng ướt theo, 2 đứa nhỏ sợ
-Cho tụi con xin lỗi! Tụi con không biết lỡ làm ướt chú!- Bảo vội cuối đầu xin lỗi, Hân thì đứng yên nhìn người đàn ông đó
Khuôn mặt khá quen quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải. A…đúng rồi! Trong phòng của mẹ có hình mẹ chụp chung với chú này. Hân vội nhớ ra người trước mặt mình là ai, Bảo nhìn cô em gái hơi khó hiểu rồi cung không nói gì
-Chú vào nhà con ngồi nghỉ để đồ khô đi!- Hân im lặng nãy giờ cũng lên tiếng
-Ừm!- Người đàn ông đó gật đầu
Bảo và Hân đưa người đó vào nhà, chị Vi thấy hai đứa ướt như chuột lột liền lấy khăn ra lau khô cho hai đứa
-Dì ơi, mẹ đâu rồi?- Hân nhìn chị Vi
-Mẹ đang ở trên phòng làm việc. Nếu mà mẹ biết hai dứa ướt như thế này là ăn đòn đó, mau lau khô đi!- Chị Vi ân cần nhắc nhở cho hai đứa
-Tụi con làm cho một chú cũng ướt luôn!- Bảo lấy khắn lau khô người
-Cho tôi thay mặt 2 đứa nhỏ xin lỗi anh!- Chị Vi cúi đầu xin lỗi người đó rồi ngước mặt lên nhìn
“ẦM…”
Chị Vi đơ người khi nhìn thấy người đó, người đó không ai khác ngoài hắn... Suốt 5 năm qua, hắn không hề nhận biết sự hiện diện của nó và cả 2 đứa nhỏ, giờ lại gặp nhau, ông trời đúng là trớ trêu, thích trêu đùa người khác, mang đến cho họ hết niềm vui này đến niềm vui khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, mang đến cho họ hết niềm đau này đến niềm đau khác. Nó từ rên phòng bước xuống, vừa nhìn thấy hắn các tập hồ sơ trên tay nó rơi xuống đất, chị Vi, Bảo và Hân giật mình ngước lên cầu thang nhìn nó. Nó ước gì đây là mơ chứ không phải hiện thực, nó ước gì mọi thứ chỉ là mơ vì khi trở về thực tại hắn không ở đây, không tới gặp nó và nó cũng không còn cần hắn, con của nó cũng không cần hắn
-Bảo! Hân! Sao hai đứa ướt vậy hả?- Nó đi xuống nhìn hai đứa con cách trìu mến
-Là do anh hai đó me! Anh Pôn xịt nước lên người con, anh hai không tưới cây mà tưới con làm con tắm luôn!- Hân ôm chặt lấy nó
-Là do em Pun chứ bộ! Tại em đứa gần con nên nước mới trúng em! Mà em còn lấy vòi nước khá xịt hết nước lên người con luôn!- Bảo cũng ôm chặt lấy nó không buông
-Hai đứa mau lên phòng thay đồ ngay không thôi bị cảm đó!- Nó
Hai đứa nghe lời đi lên phòng thay đồ
Thế giới đúng thật rất nhỏ bé, đi một vòng Trái Đất rồi lại gặp nhau trên đường đi, nhưng có vẻ chỉ xem nhau như người dưng…
-Tôi xin lỗi vì không dạy dỗ hai đứa con của tôi tốt khiến anh phải bị ướt!- Nó cúi đầu xin lỗi với hắn, tim nó nhói lên đau
-Không sao! Hai đứa bé cũng khá dễ thương!- Hắn cười mà tim cũng đau không thua nó
-Mẹ ơi, ba Minh gọi nè!- Hân cầm điện thoại của nó xuống đưa cho nó
-Con nói chuyện với ba đi!- Nó nhìn bé Hân
-Ba nói muốn nói chuyện với mẹ!- Hân
-Được rồi!- Nó lấy điện thoại bắt máy- Alô…
“…”
-Mọi người cứ tới, em đang ở nhà!
“…”
-Được rồi! Tới nhanh đi có trò vui!- Nó cúp máy không nói gì nhiều
-Mẹ ơi, ba Minh với mẹ Ngân tới hả?- Bảo chạy xuống
-Ừm!
-Yeah!!!!
-Chú là ai mà khiến mẹ con nhiều đêm nhìn hình của chú và mẹ thì mẹ lại khóc?- Hân nãy giờ im lặng mới lên tiếng
Lời của Hân nói ra khiến cho nó giật mình, không biết tại sao Hân lại biết nó khóc, tại sao Hân lại biết nó từng có bức hình chụp chung với hắn. Những lời này cũng khiến chị vi ngạc nhiên nhìn Hân, hắn cũng không ngoại lệ, miệng không thể nói nên lời
-Hoàng Thiên Hân, Hoàng Đức Bảo!
Phía hai đôi vợ chồng kia cũng tới, nhõ dắt tay một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đi vào nhà cùng cậu, cô cũng dắt tay một bé gái khoảng 3 tuổi đi vào cùng anh. Anh và cậu vừa thấy hắn thì tức điên lên
-Sao mày lại tới đây?- Anh lạnh lùng hỏi hắn
-Là do 2 đứa nhỏ kia khiến tao bị ướt nên mới được vào đây! Vào đây rồi tao mới nhận ra mình có 2 đứa con như thiên thần kia!- Hắn cười lạnh
-Hai đứa nhỏ không phải là con của anh! Giờ anh biến ra khỏi nhà tôi ngay! Tôi không cho phép anh ở đây thêm một lần nào nữa!- Nó nói lạnh rồi đẩy hắn ra ngoài và đóng cửa lại
Tim nó đau thắt lên, tim hắn cũng thế, hắn đứng ở ngoài rồi quay bước đi về. Sau 5 năm qua nó vẫn không thể quên hắn, nó vẫn không thể tin rằng hắn lại xuất hiện trước mặt nó một lần nữa, nó không thể tin hắn lại gặp con của nó và hắn. Đúng, sau mỗi niềm vui luôn có sự đau khổ hiện diện trong tâm trí của một ai đó, cũng có quá khứ khiến họ phải đau khổ cho dù trải qua bao nhiêu năm thì vẫn vậy. Nhõ và cô ôm nó lại để an ủi nó…
---------------END Chương 30---------------
~ 3.00 PM:
+ Biệt thự Katsumi:
-Chị, tài liệu của công ty CCA đâu rồi?- Nó lục tung hết căn phòng xinh đẹp để tìm tập tài liệu quan trọng, bụng của nó càng ngày càng to ra chỉ còn trọn vẹn 1 tháng là nó vào viện sinh, đúng thật là thời gian trôi khá nhanh
-Chị để trên bàn làm việc của em trong công ty, để chị gọi cho Hanna lấy giúp em nha!- Chị Vi cười trìu mến nhìn nó, định lấy điện thoại ra thì…
-A…Chị…Em đau bụng quá…- Sắc mặt nó bắt đầu chuyển sắc từ màu hồng sang màu xanh, tay nó ôm siết bụng đang đau của nó
-Để chị gọi xem cấp cứu…
Chị Vi hốt hoảng nhanh gọi xe cấp cứu đưa nó vào bệnh viện...
+ Biện viện Tokyo:
Nó được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, đèn màu đỏ lại bật lên thêm lần nữa, có lẽ nơi bệnh viện luôn là điều khiến nó phải sợ hãi và nhiều lần phải vào đây vì tính mạng sắp bị thần chết đưa đi. Chị Vi ở bên ngoài đứng ngồi không yên, 1 tiếng đồng hồ trôi qua, đèn màu đỏ đã tắt, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, chị Vi chạy tới
-Bác sĩ em gái tôi sao rồi?
-Cô yên tâm, em gái cô rất khỏe còn sinh cho cô 2 đứa cháu- Bác sĩ
-Song sinh?- Chị Vi ngạc nhiên hỏi
-Phải! 1 nam,1 nữ! Đứa bé nam sinh trước, giờ em gái cô đang ở phòng hồi sức khu C, phòng 3, còn em bé sẽ được gặp mẹ vào tuần sau khi được kiểm tra đầy đủ!- Bác sĩ nói rồi quay lưng đi
Chị Vi vui mừng đi tới phòng bệnh của nó. Nó đang nằm ngủ, nét mặt vẫn còn xanh không hết, chị Vi đưa tay lên khuôn mặt của nó, suốt một thời gian phải chịu đến bệnh viện khám hơn 10 lần nhưng giới hạn của một người mang thai chỉ 1 tháng khám một lần. Lần nào vào khám cũng, làm việc mất sức khiến động thai hoặc đi đứng nhiều khiến thai nhi chịu tổn thương, giờ lại sinh non, đúng thật làm mẹ chả vui chút nào!
-Chị Vi! Con của em…- Nó nói không nổi vì kiệt sức
-Không sao hết! Là song sinh nha, một nam, một nữ! Tuần sau bác sĩ sẽ giao hai đứa cho em- Chị Vi cười
-Vậy thì tốt rồi! Em cứ nghĩ mình sẽ mất 2 đứa luôn rồi!- Nó cười nhưng nước mắt vẫn theo rơi xuống
-Đừng ngốc như vậy chứ ,cô bé! Chị lấy cháo cho em ăn nha!- Chị Vi đưa tay lau nước mắt cho nó rồi đứng dậy đi mua cháo cho nó
Nó chỉ mỉm cười không nói gì, sắc mặt của nó cũng hồng hào hơn, đôi mắt nó nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như trong đợi một điều gì đó, mặc dù điều đó không thể xảy ra, phải…hiện giờ nó đang nhớ hắn, nó muốn hắn ở cạnh nó, an ủi nó nhưng không thể vì cả 2 đã đường ai, nấy đi! Có cố nói mình không còn yêu một ai nữa nhưng trong thâm tâm mình vẫn nhớ về người đó, vẫn luôn nghĩ về người mình còn yêu…
1 năm trôi qua… 2 đứa trẻ, một nam một nữ đua nhau đi tới chỗ một người mẹ trẻ đang ngồi làm việc, bé trai có khuôn mặt rất dễ thương nhưng cũng có vẻ lạnh lùng của người mẹ, cũng có nét tinh nghịch giống ba, bé gái có khuôn mặt rất giống mẹ lúc nhỏ, đôi mắt màu xanh dương có nét khá giống ba. Đứa bé trai chạy tới ôm lấy mẹ trước, đứa bé gái nhìn thấy vậy đứng khóc, người mẹ thấy con gái cưng của mình khóc thì cười rồi đi tới ôm đứa con gái bé nhỏ của mình
-Pun ơi! Con nín đi đừng khóc nữa nha! Mẹ thương con mà con mau nín đi nha!- Sau bao tháng ngày nhưng nhan sắc của nó không hề phai nhạt, vẫn như lúc trước cho dù đã sinh 2 đứa con
-Anh hai trêu bé Pun hả?- Chị Vi đi ra nhìn thấy Pun khóc thì trêu Pôn, Pôn nghe vậy cũng òa lên khóc
Chị Vi bật cười rồi bế Pôn lên nựng má phúng phín dễ thương của cậu bé, Pun thấy Pôn bị trêu cũng bật cười lên, cả nhà tràng ngập trong tiếng cười. Tháng 2, ngày sinh của 2 bé con đáng yêu, năm tháng cũng dần trôi đi, 2 đứa nhỏ ngày nào giờ lớn và đã học mẫu giáo. Nó đưa 2 đứa về Việt Nam sống, chị Vi cũng đi theo, công ty Ngọc Thị đã được đổi tên thành B&H lấy tên của 2 đứa nhỏ đặt, phía bên 2 đôi trẻ kia cũng về Việt Nam sống.
_ 4 năm sau:
~ 2.00 PM:
+ Biệt thự Black Rose:
-Pôn ơi, con giúp dì lấy tưới cây được không?- Chị Vi nói vọng ra từ bếp
-Con nói là đừng gọi con là Pôn nữa. Gọi con là Bảo!- Pôn đang xem hoạt hình với Pun ở phòng khác thì bị gọi
-Dì quên mà! Giúp dì tưới cây đi!- Chị Vi
-Sao dì không gọi Pun á! Em ấy rãnh rỗi mà!- Pôn nhìn về phía Pun
-Anh hai đừng gọi em là Pun, chỉ có mẹ mới được gọi thôi! Anh phải gọi em là Hân!- Pun bĩu môi trong cực đáng yêu
-Thôi! Cho tôi xin! 2 anh chị mà ở gần nhau một ngày là cãi nhau không vậy!- Chị Vi đi ra khỏi bếp
-Là do em/anh hai mà!- Cả hai đứa đồng thanh
-Bó tay! Pôn với Pun ra ngoài tưới cây luôn đi cho công bằng!- Tiếng của nó phát ra, nó đi từ trên lầu xuống, Bảo và Hân vui mừng chạy tới ôm nó
-Mẹ!- Đồng thanh tập 2
-Ra tưới cây giúp dì Vi đi!- Nó ra lệnh, 2 đứa nhỏ nhanh đi ra ngoài sân tưới cây
Một mình nó nuôi 2 đứa nhỏ chuyên phá phách này cũng mệt, chị Vi thì không chịu cưới chồng chỉ muốn ở cạnh nó chăm cho 2 đứa nhỏ. Ngoài vườn…
Bảo cầm vòi nước, Hân phía bên kia mở nước, 2 anh em tưới cây cho vui vào rồi…
-Anh hai làm ướt đồ em rồi!- Hân bị ướt chiếc áo đầm màu hồng phấn xinh xắn
-Anh hai xin lỗi! Anh đâu có bắt em đứng cạnh anh đâu bị ướt là đúng ròi!- Bảo cầm vòi nước tưới thêm lên người Hân
-Anh hai…- Hân cũng không chịu thua, lấy vòi nước khác tưới lên người Bảo
2 anh em tưới cây thành tưới người luôn, ướt mem như chuột lột còn tưới trúng một người đi đường, 2 anh em sợ chạy ra ngoài xem. Người đàn ông bị dính nước cũng ướt theo, 2 đứa nhỏ sợ
-Cho tụi con xin lỗi! Tụi con không biết lỡ làm ướt chú!- Bảo vội cuối đầu xin lỗi, Hân thì đứng yên nhìn người đàn ông đó
Khuôn mặt khá quen quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải. A…đúng rồi! Trong phòng của mẹ có hình mẹ chụp chung với chú này. Hân vội nhớ ra người trước mặt mình là ai, Bảo nhìn cô em gái hơi khó hiểu rồi cung không nói gì
-Chú vào nhà con ngồi nghỉ để đồ khô đi!- Hân im lặng nãy giờ cũng lên tiếng
-Ừm!- Người đàn ông đó gật đầu
Bảo và Hân đưa người đó vào nhà, chị Vi thấy hai đứa ướt như chuột lột liền lấy khăn ra lau khô cho hai đứa
-Dì ơi, mẹ đâu rồi?- Hân nhìn chị Vi
-Mẹ đang ở trên phòng làm việc. Nếu mà mẹ biết hai dứa ướt như thế này là ăn đòn đó, mau lau khô đi!- Chị Vi ân cần nhắc nhở cho hai đứa
-Tụi con làm cho một chú cũng ướt luôn!- Bảo lấy khắn lau khô người
-Cho tôi thay mặt 2 đứa nhỏ xin lỗi anh!- Chị Vi cúi đầu xin lỗi người đó rồi ngước mặt lên nhìn
“ẦM…”
Chị Vi đơ người khi nhìn thấy người đó, người đó không ai khác ngoài hắn... Suốt 5 năm qua, hắn không hề nhận biết sự hiện diện của nó và cả 2 đứa nhỏ, giờ lại gặp nhau, ông trời đúng là trớ trêu, thích trêu đùa người khác, mang đến cho họ hết niềm vui này đến niềm vui khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, mang đến cho họ hết niềm đau này đến niềm đau khác. Nó từ rên phòng bước xuống, vừa nhìn thấy hắn các tập hồ sơ trên tay nó rơi xuống đất, chị Vi, Bảo và Hân giật mình ngước lên cầu thang nhìn nó. Nó ước gì đây là mơ chứ không phải hiện thực, nó ước gì mọi thứ chỉ là mơ vì khi trở về thực tại hắn không ở đây, không tới gặp nó và nó cũng không còn cần hắn, con của nó cũng không cần hắn
-Bảo! Hân! Sao hai đứa ướt vậy hả?- Nó đi xuống nhìn hai đứa con cách trìu mến
-Là do anh hai đó me! Anh Pôn xịt nước lên người con, anh hai không tưới cây mà tưới con làm con tắm luôn!- Hân ôm chặt lấy nó
-Là do em Pun chứ bộ! Tại em đứa gần con nên nước mới trúng em! Mà em còn lấy vòi nước khá xịt hết nước lên người con luôn!- Bảo cũng ôm chặt lấy nó không buông
-Hai đứa mau lên phòng thay đồ ngay không thôi bị cảm đó!- Nó
Hai đứa nghe lời đi lên phòng thay đồ
Thế giới đúng thật rất nhỏ bé, đi một vòng Trái Đất rồi lại gặp nhau trên đường đi, nhưng có vẻ chỉ xem nhau như người dưng…
-Tôi xin lỗi vì không dạy dỗ hai đứa con của tôi tốt khiến anh phải bị ướt!- Nó cúi đầu xin lỗi với hắn, tim nó nhói lên đau
-Không sao! Hai đứa bé cũng khá dễ thương!- Hắn cười mà tim cũng đau không thua nó
-Mẹ ơi, ba Minh gọi nè!- Hân cầm điện thoại của nó xuống đưa cho nó
-Con nói chuyện với ba đi!- Nó nhìn bé Hân
-Ba nói muốn nói chuyện với mẹ!- Hân
-Được rồi!- Nó lấy điện thoại bắt máy- Alô…
“…”
-Mọi người cứ tới, em đang ở nhà!
“…”
-Được rồi! Tới nhanh đi có trò vui!- Nó cúp máy không nói gì nhiều
-Mẹ ơi, ba Minh với mẹ Ngân tới hả?- Bảo chạy xuống
-Ừm!
-Yeah!!!!
-Chú là ai mà khiến mẹ con nhiều đêm nhìn hình của chú và mẹ thì mẹ lại khóc?- Hân nãy giờ im lặng mới lên tiếng
Lời của Hân nói ra khiến cho nó giật mình, không biết tại sao Hân lại biết nó khóc, tại sao Hân lại biết nó từng có bức hình chụp chung với hắn. Những lời này cũng khiến chị vi ngạc nhiên nhìn Hân, hắn cũng không ngoại lệ, miệng không thể nói nên lời
-Hoàng Thiên Hân, Hoàng Đức Bảo!
Phía hai đôi vợ chồng kia cũng tới, nhõ dắt tay một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đi vào nhà cùng cậu, cô cũng dắt tay một bé gái khoảng 3 tuổi đi vào cùng anh. Anh và cậu vừa thấy hắn thì tức điên lên
-Sao mày lại tới đây?- Anh lạnh lùng hỏi hắn
-Là do 2 đứa nhỏ kia khiến tao bị ướt nên mới được vào đây! Vào đây rồi tao mới nhận ra mình có 2 đứa con như thiên thần kia!- Hắn cười lạnh
-Hai đứa nhỏ không phải là con của anh! Giờ anh biến ra khỏi nhà tôi ngay! Tôi không cho phép anh ở đây thêm một lần nào nữa!- Nó nói lạnh rồi đẩy hắn ra ngoài và đóng cửa lại
Tim nó đau thắt lên, tim hắn cũng thế, hắn đứng ở ngoài rồi quay bước đi về. Sau 5 năm qua nó vẫn không thể quên hắn, nó vẫn không thể tin rằng hắn lại xuất hiện trước mặt nó một lần nữa, nó không thể tin hắn lại gặp con của nó và hắn. Đúng, sau mỗi niềm vui luôn có sự đau khổ hiện diện trong tâm trí của một ai đó, cũng có quá khứ khiến họ phải đau khổ cho dù trải qua bao nhiêu năm thì vẫn vậy. Nhõ và cô ôm nó lại để an ủi nó…
---------------END Chương 30---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.