Chương 32
tranchristina
22/02/2017
Trải qua 2 năm, mẹ con nó vẫn sống một
cuộc sống bình thường khi không có hắn nhưng sao cảm thấy trống vắng
quá. Trống vắng đi tiếng gọi “Ba ơi!” mỗi khi nó đi làm về nghe 2 đứa
con bé nhỏ nói chuyện với hắn, nó chỉ nghe được tiếng gọi ấy qua điện
thoại. Hình như nó còn yêu hắn, vẫn còn, còn yêu hắn rất nhiều nhưng tại sao nó lại không thể mở lời nói với hắn rằng “Em vẫn còn yêu anh!”. Tại sao nó lại không quay về bên cạnh hắn dù biết hắn vẫn còn yêu nó, vẫn
còn sống một mình để chăm sóc âm thầm cho nó và bảo vệ hai vị thiên thần nhỏ của nó. Sao lại rắc rối đến thế? Sao lại đau khổ đến thế? Yêu hắn
nhưng tại sao nó không nói cho hắn biết? Tại sao nó vẫn biết cho dù xa
nhau một khoảng thời gian dài như thế hắn vẫn còn yêu nó? Nhưng cũng vui thay, ngày hôm nay hắn đưa hai vị thiên thần xinh xắn, dễ thương, đầy
“nhân hậu” đi chơi.( Đôi song sinh này mà nhân hậu chắc bán nguyên căn
biệt thự + công ty đứng thứ ba thế giới của hắn thì tôi đây mới tin
được) Chắc chắn ngày hôm nay sẽ rất rất vui
Vừa mới sáng sớm, Hân đã dậy sớm làm VSCN xong soạn đồ vào trong giỏ sách và nhanh chạy xuống bếp ăn sáng để chờ hắn tới đưa hai anh em đi chơi. Còn Bảo vẫn còn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp trên chiếc giường xinh xắn và…khò khò chưa dậy.( 2 anh em nhà này tính cách khá trái ngược nhau nhưng lại có cùng suy nghĩ “hại người” như nhau) Dưới nhà bếp, Hân ngồi nhìn nó nấu ăn một lúc lâu mới cảm thấy chán liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài phòng khách lấy điện thoại bàn gọi cho ai đó
“ Alo!”- Giọng ngái ngủ của một tên con trai khoảng dưới 20 tuổi vang lên
- Ba tới chưa?- Hân nói vào điện thoại
“ Ai vậy?” – Không sai là hắn…nhưng theo thời gian giọng của hắn vẫn không thay đổi chẳng đúng với độ tuổi chút nào, nếu tính rõ thì cả đám tụi nó, hắn đã được 24 tuổi hết rồi mà người nào cũng trẻ như uống thuốc “trường sinh bất tử” vậy
- Ba quên Hân rồi kìa! Hiu…hiu…- Hân giả giọng khóc khiến đầu dây bên kia sực tỉnh mộng
“ Bé Hân hả? Ba xin lỗi nha, tại ba còn hơi buồn ngủ! Oáp… Chờ ba 10 phút nha! Mà nhớ nói với mẹ là chuẩn bị đồ rồi đi chung luôn nha, đi có ba cha con mình chán lắm đó con gái”
- Con biết rồi! Pye Pye ba yêu!- Hân cười rồi cúp máy nhanh chạy vào bếp kể cho nó nghe nãy giờ nói chuyện với hắn như thế nào
- Mẹ ơi mẹ! Ba nói mẹ chuẩn bị đồ luôn đi, ba chở mẹ, con với anh hai đi chung luôn!- Hân vui vẻ nói với nó
- Mẹ không đi đâu! Con và anh hai đi chung với ba đi!- Nó cười nhẹ rồi xoa đầu Hân
- Không chịu đâu! Mẹ đi với con thì con mới chịu đi- Hân làm nũng trước nó, chiêu trò này lúc nào cũng thành công đối với nó
- Thôi được! Cô dung là nhiều chiêu trò mà!- Nó nói rồi đôi má của Hân
Hân gật đầu, nhanh chân chạy lên phòng nó soạn đồ vào giỏ cho nó, trong đầu óc nhỏ bé của cô hiện lên một ý tưởng đầy “thú vị” dành cho nó. Khuôn mặt xinh đẹp cười nhếch mép, đôi môi được cong lên một cách quyến rũ mà không ai nghĩ một cô nhóc có thể cười một cách điêu luyện như thế. Sau 10 phút, hắn đã có mặt tại nhà nó. Nó mở cửa cho hắn chạy xe vào trong sân, hắn để xe xong đi vào nhà ngồi xuống chiếc ghế sofa với tong màu chủ yếu là đen. Nó vào trong nhà bếp pha coffee đem ra đưa cho hắn, hắn nhấm nháp một ngụm rồi ngước mắt lên nhìn nó. Đã qua bao nắm rồi mà nó vẫn còn nhớ sở thích uống coffee của hắn, và cũng đã lâu rồi hắn không uống cafe do tay nó pha
- Hợp khẩu vị của anh chứ?- Nó cười nhẹ nhìn hắn
- 5 năm rồi mà em vẫn còn nhớ ư?- Hắn nhìn nó không chớp mắt
- Dù gì thì chúng ta cũng quen nhau đã lâu! Ở cạnh nhau cũng đã lâu. Hương vị uống café của anh như thế nào em vẫn còn hiểu rõ- Nó cười hiền
- Vậy sao chúng ta đã quen nhau lâu như vây nhưng sao anh vẫn không thể hiểu được trái tim của An! Sao em không cho anh được ở cạnh em một giây chứ? Em không thể cho anh một cơ hội về bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo vệ cho em và con sao? Tại sao em cứ luôn trốn tránh anh?- Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nó
- Em…Em…- Nó sợ sệt, đôi mắt của nó hiện lên hình ảnh ngày nó và hắn đã chia tay, đôi mắt hiện lên sự đau khổ
- Em mau trả lời cho anh biết đi!- Hắn nắm chặt đôi vai gầy của nó
- Em…Em…Anh Nam...Em xin anh đừng hỏi nữa có được không? Đừng hỏi em gì nữa hết đó!- Nó lấy tay che đi đôi tai của nó, đôi mắt nó ướt mi
Hắn nhìn thấy nó khóc nên không nói gì nữa buông vai nó ra quay mặt sang chỗ khác, hắn không thể nhìn nỗi những giọt nước mắt của nó. Mỗi khi nhìn thấy nó khóc tim hắn lại càng đau thắt thêm. Tại sao hắn yêu nó nhưng sao lại không thể ở cạnh nó? Sao hắn không thể chăm sóc cho nó chứ?
Cùng thời gian đó, ở trên phòng của đôi song sinh nhà ta. Bé Hân đứng chóng hông cạnh chiếc giường trắng của anh trai “thân yêu”, tay nhỏ bé của cô nắm lấy chiếc chăn và…ra sức kéo. Người kia cũng không chịu thua, ra sức kéo lại “em” chăn thân yêu của mình lại không buông dù chỉ một giây. Cô bé liền nảy ra một ý tưởng vô cùng điên khùng trong đầu, cô ghé lại gần tai Bảo nói nhỏ
-CHÁY NHÀ RỒI!!!- Volume cực kì “nhỏ” khiến Bảo đang nằm ngủ vội bật dậy chạy quanh khắp phòng
-Cháy nhà rồi! Cháy nhà rồi! Mẹ ơi cứu con! Cứu con với, sao mẹ bỏ con lại một mình vậy mẹ…
-Hahahaha...- Hân liên tục bật cười không ngừng nghỉ
-…- Mặt của Bảo sau khi định thần lại đã hiện ba vạch đen- Con quỷ kia…
-Em đây đếch phải quỷ! Em là người 100% đã được khoa học chứng minh và xác nhận, chỉ là lâu lâu giống quỷ thôi!- Hân trả lời rất tỉnh còn hơn chữ tỉnh
-Vậy mà còn không chịu nhận mình là quỷ nữa!- Bảo bĩu môi trêu Hân rồi nằm xuống kéo chăn lên đắp và ngủ tiếp
-Anh hai mau dậy đi! Ba tới đưa hai anh em mình đi chơi kìa! Đừng có ngủ nữa được không?- Cô bé dùng hết sức kéo Bảo ra khỏi chăn
-Để cho anh ngủ thêm đi! Tối hôm qua thức khuya lắm rồi!- Cậu bé vẫn lien tục cuốn mình trong chăn không buông
-MAU DẬY NGAY CHO EM!!!!- Hân dùng hết sức cuối cùng còn sót lại hét thêm một lần nữa- Cho anh 10 phút vừa làm VSCN, thay đồ, ăn sáng và chuẩn bị đồ
-Aish…Dậy là được chứ gì!- Bảo ngồi dậy vẻ bực bội rồi bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm VSCN
-Vậy mới được chứ!- Hân cười vui vẻ chạy xuống dưới phòng khách
Vừa đi xuống hai bậc (từ trên đếm xuống) thì nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, cuộc nói chuyện của cả hắn và nó đã khiến Hân cảm thấy đau. Đau vì có gia đình nhưng không thể ở cạnh ba. Đau vì không thể gọi “ba” vào những lúc đi học về. Nhưng không sao! Chính cô bé sẽ là người giúp ba mẹ quay về bên cạnh nhau, không ai có thể ngăn cản được việc này, không một ai. Bảo đi ra nhìn thấy em gái mình đang đứng suy tư vội đưa tay quơ quơ trước mặt cô bé
-Tĩnh mộng! Tỉnh giấc cHO ANH!- Bảo nói nhỏ rồi từ từ hét to vào tai Hân
-Suỵt!- Hân quay lại lấy tay che miệng Bảo lại, lôi cậu bé vào phòng
-Em bị làm sao vậy hả?- Bảo tức điên lên
-Anh nói nhỏ lại coi! Em có kế hoạch này hay lắm nè, anh có muốn giúp không?- Hân ra vẻ bí hiểm khiến Bảo cảm thấy hơi sợ
-Nhắm vào ai?- Bảo
-Ba và mẹ!- Hân trả lời rất ưu là tỉnh
-Em bị điên hả? Sao kế hoạch của em lại nhắm vào ba mẹ vậy hả? Có bị sốt không vậy? Em đã uống thuốc chưa? Mẹ dặn uống một ngày mấy viên?...Bla…Bla…- Bảo tuông ra một đóng câu hỏi khiến Hân sắp nổ tung đầu
-Em mà bị điên chắc anh cũng điên theo đó! Nghe em nói lý do nè!- Hân che miệng của Bảo lại cho cái công-tơ đó ít hoạt động lại
-Ói…i… (Nói đi)- Bảo
-Lý do là em muốn ba mẹ được ở cạnh bên nhau không rời như lúc trước! Bộ anh không muốn như vậy sao? Ở nhà mà chỉ có mẹ và hai anh em mình thì chán muốn chết luôn à! Với lại ba cũng muốn ở cạnh hai anh em mình và mẹ lắm nên mình giúp ba hàn gắn lại với mẹ đi!- Hân cười tinh ranh
-OK! Vậy kế hoạch là gì?- Bảo gật đầu như hiểu được ý cô bé nói
-Chưa nghĩ ra đâu!- Câu trả lời của Hân khiến Bảo muốn đập đầu cô bé vào vách tường cho chết luôn là cách tốt nhất
-Vậy mà cũng bầy đặt có kế hoạch này kế hoạch nọ! Đây để anh mày ra tay cho! Hôm nay ba cho tụi mình đi chơi phải không? Nói ba đưa mẹ theo, ra biển chơi rồi tổ chức tiệc và cuối cùng là để không gian riêng cho cả hai. Cảm thấy sao?- Bảo nói ra kế hoạch tác chiến đầu tiên
-Woa!!! Công nhận anh hai em thông minh dễ sợ luôn!- Hân nhìn Bảo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
-Anh của mày mà phải thông minh hơn thôi! Hahaha…- Cậu bé tự sướng trên cung trăng
-Nhưng ba đã nói với em nói mẹ đi cùng rồi!- Cô bé đẩy Bảo lên 9 tầng mây rồi thả tay ra cho Bảo rơi tự do
Sau một lúc cả hai đứa đi xuống dưới phòng khách, nhìn thấy cậu với nhõ và thằng em trai “không cùng cha lẫn mẹ” vội chạy xuống ôm thằng em trai đáng ghét đó. Khuôn mặt cậu bé ấy tròn mũm mỉm và đáng yêu, đôi tay to thô mập mạp và mềm giống da em bé khiến Hân càng quý hơn. Mái tóc màu nâu lai của ba, đôi mắt đen long lanh lai của mẹ tạo nên một cậu nhóc đầy tinh nghịch không một điểm sai sót nào cần chỉnh sửa. Còn cậu và nhõ vừa thấy hắn ở trong phòng khách thì mặt hiện lên ba vạch đen, từ trước tới giờ phía của tụi nó, anh và cậu chưa khi nào tha thứ cho hắn, trừ nó nhưng nó chỉ giấu trong tim!
-Em chào hai anh chị!- Thằng nhóc đó cúi đầu chào Bảo và Hân
-Ngoan quá ta! Bé Nhật Khang đã giỏi hơn 2 năm trước nhiều rồi!- Hân nựng nịu đôi má phúng phính của thằng nhóc tên Nhật Khang
-Em đã lớn rồi! Chị đừng xem em là trẻ con được không?- Nhật Khang bĩu môi trách Hân
-Thương nhóc mà nhóc lại xem chị như người xa lạ khiến chị cảm thấy buồn đó nha!- Hân trêu Nhật Khang
-Xì! Không thèm chơi với chị nữa!- Nhật Khang đi tới ngồi xuống sofa đối diện với hắn
-À mà ba ới! Ba có thể cho con với mẹ và em đi chơi ở biển được không? Tháng sau tụi con phải đi học rồi mà không được đi chơi chung với ba mẹ gì hết đó!- Bảo thực hiện kế hoạch đã này sẵn với Hân ở trên phòng
-Cho tụi này đi chung với!- Nhõ vừa nghe đi chơi liền sáng hết cả mắt
Hắn chỉ gật đầu không nói gì nhiều, Bảo và Hân vui mừng chạy lên phòng đem vali xuống phòng khách, nó vừa nhìn thấy hai đứa con của mình đem đồ xuống thì hiểu ra việc này đã được hai đứa quỷ này sắp xếp từ trước. Đúng thật cần phải cảnh giác với hai con tiểu yêu tinh này mới có thể tránh khỏi tai họa của chúng giáng xuống không biết đường lối nào để đi nữa! Nó ngước nhìn hai đứa con, hai đứa chỉ đứng cười trừ không nói gì nhiều. Nó rất hiểu như đi guốc trong bụng hai đứa này quá rồi nên rất sợ ( chị như đi guốc trong bụng tụi nó vậy mà không biết một bí mật tụi yêu tinh này đang che giấu là sao? Chắc tại cả hai diễn quá sâu nên không để ý)
------------------To Be Continued------------------
Vừa mới sáng sớm, Hân đã dậy sớm làm VSCN xong soạn đồ vào trong giỏ sách và nhanh chạy xuống bếp ăn sáng để chờ hắn tới đưa hai anh em đi chơi. Còn Bảo vẫn còn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp trên chiếc giường xinh xắn và…khò khò chưa dậy.( 2 anh em nhà này tính cách khá trái ngược nhau nhưng lại có cùng suy nghĩ “hại người” như nhau) Dưới nhà bếp, Hân ngồi nhìn nó nấu ăn một lúc lâu mới cảm thấy chán liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài phòng khách lấy điện thoại bàn gọi cho ai đó
“ Alo!”- Giọng ngái ngủ của một tên con trai khoảng dưới 20 tuổi vang lên
- Ba tới chưa?- Hân nói vào điện thoại
“ Ai vậy?” – Không sai là hắn…nhưng theo thời gian giọng của hắn vẫn không thay đổi chẳng đúng với độ tuổi chút nào, nếu tính rõ thì cả đám tụi nó, hắn đã được 24 tuổi hết rồi mà người nào cũng trẻ như uống thuốc “trường sinh bất tử” vậy
- Ba quên Hân rồi kìa! Hiu…hiu…- Hân giả giọng khóc khiến đầu dây bên kia sực tỉnh mộng
“ Bé Hân hả? Ba xin lỗi nha, tại ba còn hơi buồn ngủ! Oáp… Chờ ba 10 phút nha! Mà nhớ nói với mẹ là chuẩn bị đồ rồi đi chung luôn nha, đi có ba cha con mình chán lắm đó con gái”
- Con biết rồi! Pye Pye ba yêu!- Hân cười rồi cúp máy nhanh chạy vào bếp kể cho nó nghe nãy giờ nói chuyện với hắn như thế nào
- Mẹ ơi mẹ! Ba nói mẹ chuẩn bị đồ luôn đi, ba chở mẹ, con với anh hai đi chung luôn!- Hân vui vẻ nói với nó
- Mẹ không đi đâu! Con và anh hai đi chung với ba đi!- Nó cười nhẹ rồi xoa đầu Hân
- Không chịu đâu! Mẹ đi với con thì con mới chịu đi- Hân làm nũng trước nó, chiêu trò này lúc nào cũng thành công đối với nó
- Thôi được! Cô dung là nhiều chiêu trò mà!- Nó nói rồi đôi má của Hân
Hân gật đầu, nhanh chân chạy lên phòng nó soạn đồ vào giỏ cho nó, trong đầu óc nhỏ bé của cô hiện lên một ý tưởng đầy “thú vị” dành cho nó. Khuôn mặt xinh đẹp cười nhếch mép, đôi môi được cong lên một cách quyến rũ mà không ai nghĩ một cô nhóc có thể cười một cách điêu luyện như thế. Sau 10 phút, hắn đã có mặt tại nhà nó. Nó mở cửa cho hắn chạy xe vào trong sân, hắn để xe xong đi vào nhà ngồi xuống chiếc ghế sofa với tong màu chủ yếu là đen. Nó vào trong nhà bếp pha coffee đem ra đưa cho hắn, hắn nhấm nháp một ngụm rồi ngước mắt lên nhìn nó. Đã qua bao nắm rồi mà nó vẫn còn nhớ sở thích uống coffee của hắn, và cũng đã lâu rồi hắn không uống cafe do tay nó pha
- Hợp khẩu vị của anh chứ?- Nó cười nhẹ nhìn hắn
- 5 năm rồi mà em vẫn còn nhớ ư?- Hắn nhìn nó không chớp mắt
- Dù gì thì chúng ta cũng quen nhau đã lâu! Ở cạnh nhau cũng đã lâu. Hương vị uống café của anh như thế nào em vẫn còn hiểu rõ- Nó cười hiền
- Vậy sao chúng ta đã quen nhau lâu như vây nhưng sao anh vẫn không thể hiểu được trái tim của An! Sao em không cho anh được ở cạnh em một giây chứ? Em không thể cho anh một cơ hội về bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo vệ cho em và con sao? Tại sao em cứ luôn trốn tránh anh?- Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nó
- Em…Em…- Nó sợ sệt, đôi mắt của nó hiện lên hình ảnh ngày nó và hắn đã chia tay, đôi mắt hiện lên sự đau khổ
- Em mau trả lời cho anh biết đi!- Hắn nắm chặt đôi vai gầy của nó
- Em…Em…Anh Nam...Em xin anh đừng hỏi nữa có được không? Đừng hỏi em gì nữa hết đó!- Nó lấy tay che đi đôi tai của nó, đôi mắt nó ướt mi
Hắn nhìn thấy nó khóc nên không nói gì nữa buông vai nó ra quay mặt sang chỗ khác, hắn không thể nhìn nỗi những giọt nước mắt của nó. Mỗi khi nhìn thấy nó khóc tim hắn lại càng đau thắt thêm. Tại sao hắn yêu nó nhưng sao lại không thể ở cạnh nó? Sao hắn không thể chăm sóc cho nó chứ?
Cùng thời gian đó, ở trên phòng của đôi song sinh nhà ta. Bé Hân đứng chóng hông cạnh chiếc giường trắng của anh trai “thân yêu”, tay nhỏ bé của cô nắm lấy chiếc chăn và…ra sức kéo. Người kia cũng không chịu thua, ra sức kéo lại “em” chăn thân yêu của mình lại không buông dù chỉ một giây. Cô bé liền nảy ra một ý tưởng vô cùng điên khùng trong đầu, cô ghé lại gần tai Bảo nói nhỏ
-CHÁY NHÀ RỒI!!!- Volume cực kì “nhỏ” khiến Bảo đang nằm ngủ vội bật dậy chạy quanh khắp phòng
-Cháy nhà rồi! Cháy nhà rồi! Mẹ ơi cứu con! Cứu con với, sao mẹ bỏ con lại một mình vậy mẹ…
-Hahahaha...- Hân liên tục bật cười không ngừng nghỉ
-…- Mặt của Bảo sau khi định thần lại đã hiện ba vạch đen- Con quỷ kia…
-Em đây đếch phải quỷ! Em là người 100% đã được khoa học chứng minh và xác nhận, chỉ là lâu lâu giống quỷ thôi!- Hân trả lời rất tỉnh còn hơn chữ tỉnh
-Vậy mà còn không chịu nhận mình là quỷ nữa!- Bảo bĩu môi trêu Hân rồi nằm xuống kéo chăn lên đắp và ngủ tiếp
-Anh hai mau dậy đi! Ba tới đưa hai anh em mình đi chơi kìa! Đừng có ngủ nữa được không?- Cô bé dùng hết sức kéo Bảo ra khỏi chăn
-Để cho anh ngủ thêm đi! Tối hôm qua thức khuya lắm rồi!- Cậu bé vẫn lien tục cuốn mình trong chăn không buông
-MAU DẬY NGAY CHO EM!!!!- Hân dùng hết sức cuối cùng còn sót lại hét thêm một lần nữa- Cho anh 10 phút vừa làm VSCN, thay đồ, ăn sáng và chuẩn bị đồ
-Aish…Dậy là được chứ gì!- Bảo ngồi dậy vẻ bực bội rồi bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm VSCN
-Vậy mới được chứ!- Hân cười vui vẻ chạy xuống dưới phòng khách
Vừa đi xuống hai bậc (từ trên đếm xuống) thì nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, cuộc nói chuyện của cả hắn và nó đã khiến Hân cảm thấy đau. Đau vì có gia đình nhưng không thể ở cạnh ba. Đau vì không thể gọi “ba” vào những lúc đi học về. Nhưng không sao! Chính cô bé sẽ là người giúp ba mẹ quay về bên cạnh nhau, không ai có thể ngăn cản được việc này, không một ai. Bảo đi ra nhìn thấy em gái mình đang đứng suy tư vội đưa tay quơ quơ trước mặt cô bé
-Tĩnh mộng! Tỉnh giấc cHO ANH!- Bảo nói nhỏ rồi từ từ hét to vào tai Hân
-Suỵt!- Hân quay lại lấy tay che miệng Bảo lại, lôi cậu bé vào phòng
-Em bị làm sao vậy hả?- Bảo tức điên lên
-Anh nói nhỏ lại coi! Em có kế hoạch này hay lắm nè, anh có muốn giúp không?- Hân ra vẻ bí hiểm khiến Bảo cảm thấy hơi sợ
-Nhắm vào ai?- Bảo
-Ba và mẹ!- Hân trả lời rất ưu là tỉnh
-Em bị điên hả? Sao kế hoạch của em lại nhắm vào ba mẹ vậy hả? Có bị sốt không vậy? Em đã uống thuốc chưa? Mẹ dặn uống một ngày mấy viên?...Bla…Bla…- Bảo tuông ra một đóng câu hỏi khiến Hân sắp nổ tung đầu
-Em mà bị điên chắc anh cũng điên theo đó! Nghe em nói lý do nè!- Hân che miệng của Bảo lại cho cái công-tơ đó ít hoạt động lại
-Ói…i… (Nói đi)- Bảo
-Lý do là em muốn ba mẹ được ở cạnh bên nhau không rời như lúc trước! Bộ anh không muốn như vậy sao? Ở nhà mà chỉ có mẹ và hai anh em mình thì chán muốn chết luôn à! Với lại ba cũng muốn ở cạnh hai anh em mình và mẹ lắm nên mình giúp ba hàn gắn lại với mẹ đi!- Hân cười tinh ranh
-OK! Vậy kế hoạch là gì?- Bảo gật đầu như hiểu được ý cô bé nói
-Chưa nghĩ ra đâu!- Câu trả lời của Hân khiến Bảo muốn đập đầu cô bé vào vách tường cho chết luôn là cách tốt nhất
-Vậy mà cũng bầy đặt có kế hoạch này kế hoạch nọ! Đây để anh mày ra tay cho! Hôm nay ba cho tụi mình đi chơi phải không? Nói ba đưa mẹ theo, ra biển chơi rồi tổ chức tiệc và cuối cùng là để không gian riêng cho cả hai. Cảm thấy sao?- Bảo nói ra kế hoạch tác chiến đầu tiên
-Woa!!! Công nhận anh hai em thông minh dễ sợ luôn!- Hân nhìn Bảo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
-Anh của mày mà phải thông minh hơn thôi! Hahaha…- Cậu bé tự sướng trên cung trăng
-Nhưng ba đã nói với em nói mẹ đi cùng rồi!- Cô bé đẩy Bảo lên 9 tầng mây rồi thả tay ra cho Bảo rơi tự do
Sau một lúc cả hai đứa đi xuống dưới phòng khách, nhìn thấy cậu với nhõ và thằng em trai “không cùng cha lẫn mẹ” vội chạy xuống ôm thằng em trai đáng ghét đó. Khuôn mặt cậu bé ấy tròn mũm mỉm và đáng yêu, đôi tay to thô mập mạp và mềm giống da em bé khiến Hân càng quý hơn. Mái tóc màu nâu lai của ba, đôi mắt đen long lanh lai của mẹ tạo nên một cậu nhóc đầy tinh nghịch không một điểm sai sót nào cần chỉnh sửa. Còn cậu và nhõ vừa thấy hắn ở trong phòng khách thì mặt hiện lên ba vạch đen, từ trước tới giờ phía của tụi nó, anh và cậu chưa khi nào tha thứ cho hắn, trừ nó nhưng nó chỉ giấu trong tim!
-Em chào hai anh chị!- Thằng nhóc đó cúi đầu chào Bảo và Hân
-Ngoan quá ta! Bé Nhật Khang đã giỏi hơn 2 năm trước nhiều rồi!- Hân nựng nịu đôi má phúng phính của thằng nhóc tên Nhật Khang
-Em đã lớn rồi! Chị đừng xem em là trẻ con được không?- Nhật Khang bĩu môi trách Hân
-Thương nhóc mà nhóc lại xem chị như người xa lạ khiến chị cảm thấy buồn đó nha!- Hân trêu Nhật Khang
-Xì! Không thèm chơi với chị nữa!- Nhật Khang đi tới ngồi xuống sofa đối diện với hắn
-À mà ba ới! Ba có thể cho con với mẹ và em đi chơi ở biển được không? Tháng sau tụi con phải đi học rồi mà không được đi chơi chung với ba mẹ gì hết đó!- Bảo thực hiện kế hoạch đã này sẵn với Hân ở trên phòng
-Cho tụi này đi chung với!- Nhõ vừa nghe đi chơi liền sáng hết cả mắt
Hắn chỉ gật đầu không nói gì nhiều, Bảo và Hân vui mừng chạy lên phòng đem vali xuống phòng khách, nó vừa nhìn thấy hai đứa con của mình đem đồ xuống thì hiểu ra việc này đã được hai đứa quỷ này sắp xếp từ trước. Đúng thật cần phải cảnh giác với hai con tiểu yêu tinh này mới có thể tránh khỏi tai họa của chúng giáng xuống không biết đường lối nào để đi nữa! Nó ngước nhìn hai đứa con, hai đứa chỉ đứng cười trừ không nói gì nhiều. Nó rất hiểu như đi guốc trong bụng hai đứa này quá rồi nên rất sợ ( chị như đi guốc trong bụng tụi nó vậy mà không biết một bí mật tụi yêu tinh này đang che giấu là sao? Chắc tại cả hai diễn quá sâu nên không để ý)
------------------To Be Continued------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.