Chương 36
tranchristina
22/02/2017
“Người đâu hay trái tim em đang từng giây nhói đau
Người đâu hay ngày qua đi mình càng xa cách nhau
Giờ mỗi đứa mỗi nơi, chẳng nói nên lời
Mình em nghe tiếng mưa buồn rơi
Lời yêu đó giấu trong em sâu tận nơi đáy tim
Để người an lòng ra đi tìm bình yên mỗi đêm
Ngày hai đứa xa rời, tim em rối bời, nhưng vẫn cố trên môi nụ cười
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều
Lời yêu đó giấu trong em sâu tận nơi đáy tim
Để người an lòng ra đi tìm bình yên mỗi đêm
Ngày hai đứa xa rời, không nói một lời, chỉ mình em nghe tiếng mưa buồn rơi
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều”
Tiếng đàn và giọng hát ngây ngất lòng người đã từng đứng ở đầu các bản xếp hạng nổi tiếng giờ lại phát ra ở một căn phòng chứa đựng nhiều dụng cụ về âm nhạc. Không còn là một sân khấu hoành tráng với nhiều khán giả, đèn LED đủ màu soi chiếu vào người biểu diễn trên sân khấu
“Bốp…bốp…bốp”
-Mẹ của con giỏi quá!- Bảo đứng dậy vỗ tay liên tục
-Mẹ rất là giỏi đúng không anh hai?- Hân môi nở nụ cười tươi
-Mẹ ơi, khi nào rãnh thì mẹ dạy cho Bảo học đàn với nha!- Bảo
-Cả Hân nữa! Hân cũng muốn học đàn!- Hân
-Được rồi! Mẹ sẽ dạy cả 2 đứa học đàn nha!- Nó cười rồi xoa đầu 2 nhóc con này
Là ngày thứ Bảy nên cả 2 nhóc này không đi học thay vào đó là quậy phá để nó mắng 1 trận rồi lại làm nũng với nó bằng ánh mắt cún con đáng yêu, nó cũng chịu thua cả 2 anh em này. Nó cùng 2 nhóc đi xuống bếp nấu ăn, Hân nhặt rau, Bảo làm trứng, còn nó thì chiên cá cho bữa ăn
“Kính-coong…”
-Để con ra mở cửa cho!- Hân bỏ cọng rau xuống chạy ra mở cửa
-Dạ cháu chào chú!- Hân cúi đầu chào người đứng trước mặt
-Cho chú hỏi đây có phải nhà của cô Bạch Gia An không?- Người đàn ông ấy hỏi Hân
-Vâng ạ! Chú tìm mẹ cháu có việc gì không ạ?
-Giúp chú đưa cái này cho mẹ của cháu!
-Của ai gửi cho mẹ vậy chú?
-Chú không thể tiếc lộ danh tính người gửi!
Người đàn ông đó bước đi, Hân cầm phong bì trên tay đi vào trong
-Ai vậy con?- Nó nhìn Hân rồi nhìn sang phong bì trên tay Hân
-Có người gửi cho mẹ!- Hân cầm phong bì tới đưa cho nó
-Được rồi! 2 đứa ở đây làm công việc này đi nha! Nhưng không được đụng vào lửa đó biết chưa?- Nó cầm phong bì rồi dặn dò 2 nhóc này và đi lên phòng xem
-Em có biết đó là ai không?- Bảo quay sang hỏi Hân
-Em có hỏi nhưng người đó nói không thể tiếc lộ danh tính người gửi!- Hân
-Ờ!
Bảo gật đầu rồi làm tiếp công việc đang dang dở kia
Còn về phía của nó, khi đi lên phòng và mở phong bì ra. Bên trong có rất nhiều tấm hình, nó xem từng tấm một mà tim lại đau nhói lên, nước mắt lăn dài hai bên má của nó, đôi chân của nó không đủ vững để đứng hêm được nữa nên đã gục xuống. Những tấm hình ấy rơi xuống sàn nhà…
------------To Be Continued--------------
Sau một thời gian ngừng viết truyện này thì mình đã ra phần 2 kết hợp với phần 1 để không phụ lòng mong chờ của mọi người!
Người đâu hay ngày qua đi mình càng xa cách nhau
Giờ mỗi đứa mỗi nơi, chẳng nói nên lời
Mình em nghe tiếng mưa buồn rơi
Lời yêu đó giấu trong em sâu tận nơi đáy tim
Để người an lòng ra đi tìm bình yên mỗi đêm
Ngày hai đứa xa rời, tim em rối bời, nhưng vẫn cố trên môi nụ cười
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều
Lời yêu đó giấu trong em sâu tận nơi đáy tim
Để người an lòng ra đi tìm bình yên mỗi đêm
Ngày hai đứa xa rời, không nói một lời, chỉ mình em nghe tiếng mưa buồn rơi
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều
Gạt đi nước mắt những tháng ngày bơ vơ
Dấu yêu vẫn còn như xưa, vẫn tha thiết từng cơn mơ, em đếm từng ngày nhung nhớ
Dù em cố giữ hạnh phúc được bao nhiêu, vẫn không hối hận khi yêu
Dẫu cho mỏi mòn riêng em, trao đi rất nhiều”
Tiếng đàn và giọng hát ngây ngất lòng người đã từng đứng ở đầu các bản xếp hạng nổi tiếng giờ lại phát ra ở một căn phòng chứa đựng nhiều dụng cụ về âm nhạc. Không còn là một sân khấu hoành tráng với nhiều khán giả, đèn LED đủ màu soi chiếu vào người biểu diễn trên sân khấu
“Bốp…bốp…bốp”
-Mẹ của con giỏi quá!- Bảo đứng dậy vỗ tay liên tục
-Mẹ rất là giỏi đúng không anh hai?- Hân môi nở nụ cười tươi
-Mẹ ơi, khi nào rãnh thì mẹ dạy cho Bảo học đàn với nha!- Bảo
-Cả Hân nữa! Hân cũng muốn học đàn!- Hân
-Được rồi! Mẹ sẽ dạy cả 2 đứa học đàn nha!- Nó cười rồi xoa đầu 2 nhóc con này
Là ngày thứ Bảy nên cả 2 nhóc này không đi học thay vào đó là quậy phá để nó mắng 1 trận rồi lại làm nũng với nó bằng ánh mắt cún con đáng yêu, nó cũng chịu thua cả 2 anh em này. Nó cùng 2 nhóc đi xuống bếp nấu ăn, Hân nhặt rau, Bảo làm trứng, còn nó thì chiên cá cho bữa ăn
“Kính-coong…”
-Để con ra mở cửa cho!- Hân bỏ cọng rau xuống chạy ra mở cửa
-Dạ cháu chào chú!- Hân cúi đầu chào người đứng trước mặt
-Cho chú hỏi đây có phải nhà của cô Bạch Gia An không?- Người đàn ông ấy hỏi Hân
-Vâng ạ! Chú tìm mẹ cháu có việc gì không ạ?
-Giúp chú đưa cái này cho mẹ của cháu!
-Của ai gửi cho mẹ vậy chú?
-Chú không thể tiếc lộ danh tính người gửi!
Người đàn ông đó bước đi, Hân cầm phong bì trên tay đi vào trong
-Ai vậy con?- Nó nhìn Hân rồi nhìn sang phong bì trên tay Hân
-Có người gửi cho mẹ!- Hân cầm phong bì tới đưa cho nó
-Được rồi! 2 đứa ở đây làm công việc này đi nha! Nhưng không được đụng vào lửa đó biết chưa?- Nó cầm phong bì rồi dặn dò 2 nhóc này và đi lên phòng xem
-Em có biết đó là ai không?- Bảo quay sang hỏi Hân
-Em có hỏi nhưng người đó nói không thể tiếc lộ danh tính người gửi!- Hân
-Ờ!
Bảo gật đầu rồi làm tiếp công việc đang dang dở kia
Còn về phía của nó, khi đi lên phòng và mở phong bì ra. Bên trong có rất nhiều tấm hình, nó xem từng tấm một mà tim lại đau nhói lên, nước mắt lăn dài hai bên má của nó, đôi chân của nó không đủ vững để đứng hêm được nữa nên đã gục xuống. Những tấm hình ấy rơi xuống sàn nhà…
------------To Be Continued--------------
Sau một thời gian ngừng viết truyện này thì mình đã ra phần 2 kết hợp với phần 1 để không phụ lòng mong chờ của mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.