Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)
Chương 10
Krystal Apple
10/12/2015
- Chúc mừng sinh nhật em trai! – Chị Phương hớn hở chạy đến ôm Tuấn. – Thế nào, thấy chị trang trí đẹp không?
- Đẹp! Em cảm ơn chị nhiều lắm.
- Ơn huệ cái gì chứ? Chẳng lẽ chị không tặng mày nổi một món quà? Với cả có Vy nó đến giúp chị nữa mà.
- Cậu cũng đến sớm thế hả Vy?
- Hì hì, có gì đâu, mình cũng là nhân viên của quán mà. Chúc mừng sinh nhật, mình… - Vy đang định nói gì đó thì cô bạn đi theo Tuấn đến bên cạnh họ.
- Cậu đứng đây làm gì đấy? – Cô bạn ghé vào tai Tuấn hỏi nhỏ. – Đây là ai vậy?
- Giới thiệu với cậu, đây là Vy, bạn ấy là nhân viên của quán cũng học chung với mình từ năm cấp ba. Còn đây là Bảo Anh, bạn cùng lớp hiện tại của mình.
- Rất vui được làm quen với cậu. – Bảo Anh chìa tay ra trước mặt Vy còn kèm thêm một nụ cười ngọt ngào. Bảo Anh thuộc tuýp thục nữ hiếm có, mỗi cử chỉ, hành động của cậu ấy đều toát lên vẻ nữ tính thật duyên dáng.
- Mình cũng vậy.
- Cậu làm ở đây lâu chưa? Chắc hay gặp Tuấn lắm nhỉ? Mình thấy cậu ấy bảo thường xuyên đến đây phụ giúp chị gái mà!
- Mình mới làm ở đây được một tháng thôi, cũng gặp cậu ấy có hai ba lần.
- Sao, cậu ấy có làm được việc không? Bình thường cậu ấy hậu đậu lắm, mấy lần đi chơi với lớp toàn thấy cậu ấy đánh rơi đồ đạc thôi.
- Cũng không hẳn, ha ha.
Vy cố gắng nở nụ cười méo mó. Qua cách nói chuyện của Bảo Anh, cô có thể nhận ra được bọn họ rất thân thiết với nhau. Một đám bạn đại học khác đến, kéo Bảo Anh và Tuấn sang trò chuyện cùng họ. Bọn họ đứng bên cạnh nhau trông thật hài hòa, không thể không thừa nhận Bảo Anh rất hợp với Dũng. Vy cúi mặt xuống, trái tim vừa mọc thêm một cái gai, thật khó chịu, thật chua xót. Mới đây thôi, cô giống như một đứa trẻ trộm được viên kẹo ngọt, hằng đêm đều lôi ra ngắm nghía và cười trộm. Cô không dám khoe với ai bởi cô rất sợ bị viên kẹo đó bị tan ra hay có ai đó sẽ cướp nó đi mất. Có lẽ điều cô sợ đã trở thành hiện thực, cũng có thể vốn dĩ ngay từ đầu, viên kẹo đã không phải là của cô. Thứ không thuộc về mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình.
Những người bạn chung thời cấp ba của họ là đám bạn đến sau cùng. Không ngờ Hà Nội lại bé đến thế, trong đám bạn đại học của Tuấn có mấy người quen biết với đám Hân, Chi, Dũng nên không tránh khỏi tiết mục nhận “họ hàng”. Buổi tiệc nho nhỏ càng thêm ồn ã, náo nhiệt. Đám con trai hò nhau xếp mấy cái bàn trong quán thành một hàng để mọi người ngồi gần nhau dễ trò chuyện hơn. Bảo Anh mang chiếc bánh sinh nhật đưa cho chị Phương để bày ra đĩa. Chiếc bánh xinh đẹp với những bông hoa cầu kì không hề thua kém những chiếc bánh được bày bán ở ngoài cửa hàng. Bảo Anh thật là khéo tay, chẳng bù cho Vy, cô nấu được một bữa ăn nên hồn thì đã là cả một thành công lớn. Càng so sánh càng cảm thấy khập khiễng, tâm trạng Vy tụt xuống đáy cốc. Cô thì lấy được cái gì mà so với người ta cơ chứ? Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chẳng ai buồn bận tâm.
- Cậu ngắm cái gì mà say mê thế hả? – Việt kéo Vy ngồi xuống cạnh mình. – Ngồi xuống đi, đứng mãi không mỏi chân hả?
Vy gật gật đầu, không để tâm đến lời Việt nói, chỉ ngồi xuống theo phản xạ. Đôi mắt cô cụp xuống, hai tay miết miết vào nhau. Cậu nhận ra tâm trạng của cô không được tốt và hình như cậu có thể đoán được lý do. Việt cầm lấy cốc nước trước mặt uống cạn một hơi, cố ý dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu nhắm mắt làm ngơ. Con người đôi khi luôn muốn tự lừa mình, dối người, Việt cũng vậy, Vy cũng vậy, đơn thuần chỉ vì muốn tự xây cho mình bốn bức tường chạy trốn khỏi sự thật.
Đèn điện vụt tắt trả lại không gian tối tăm của trời chiều hoàng hôn. Hai cây nến số mười chín thắp được thắp lên trong màn đêm lại càng lung linh huyền ảo. Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, chiếc bánh ở trên tay Bảo Anh chầm chậm tiến lại gần chủ nhân của bữa tiệc.
- Cậu hãy ước ba điều đi. Hai điều ước đầu thì nói to cho mọi người cùng nghe, điều còn lại thì giữ trong lòng như thế mới linh nghiệm.
- Điều đầu tiên, mình mong cho tất cả những người mà mình yêu quý được hạnh phúc và vui vẻ. Điều thứ hai, mình mong có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định. – Tuấn nhắm mắt, chắp tay nói ra điều ước. – Điều thứ ba…
Tuấn im lặng, nói thầm điều ước trong lòng. Cậu thổi tắt hai ngọn nến, chính thức đánh dấu mình đã thêm một tuổi mới. Mỗi ngọn nến đều mang theo một sức mạnh huyền bí nào đó, khi thổi tắt thì điều ước sẽ biến thành sự thật, đó chính là ý nghĩa của việc thổi nến trong ngày sinh nhật.
- Tuấn, đây là quà của mình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Dũng là người đầu tiên tặng quà cho Tuấn. Tiếp theo đó, mọi người đều lần lượt mang quà của mình ra. Những chiếc hộp đủ màu sắc, hình dáng đặt ở trước mặt cậu. Vy ôm chặt chiếc túi đựng món quà của cô. Có rất rất nhiều điều cô muốn nói, muốn bày tỏ nhưng có lẽ vào thời điểm này, một lời chúc đơn giản là đủ rồi.
- Đây là quà của mình tặng cậu. – Bảo Anh đứng lên, cắt đứt ý định của Vy.- Chúc cậu sang tuổi mới gặp nhiều may mắn.
- Cậu đã tặng mình cả cái bánh to rồi còn chuẩn bị cái này nữa làm gì?
- Còn nữa, mình chưa nói hết. – Bảo Anh ngừng lại một chút, hít một hơi như để cố lấy thêm cam đảm. - Nhân tiện có mọi người ở đây, will you be my boyfriend?
- Ồ!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái dũng cảm đang đứng đó. Đây được xem như là một lời tỏ tình, đúng không? Má Bảo Anh đỏ lên vì xấu hổ. Đúng, cô thích cậu ấy, rất thích, rất thích. Những kỉ niệm hai người trải qua, từng cử chỉ, hành động đầy sự quan tâm của Tuấn, cô không tin cậu không có một chút tình cảm nào đối với cô. Cô cho rằng trong tình cảm không phân biệt giới tính, ai nói ra trước đều không sao cả. Bất chấp sự xấu hổ trong lòng, Bảo Anh vẫn kiên định chờ đợi câu trả lời của Tuấn. Theo như điều tra, phụ nữ tỏ tình trước chín mươi tám phần trăm đều thành công, đây sẽ không là một ngoại lệ.
- Đồng ý đi! Đồng ý đi! – Bạn bè vỗ tay đồng thanh.
Tuấn đưa tay nắm lấy tay Bảo Anh mà không nói một lời nào. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan lại vừa khít. Cái nắm tay này nhuộm đỏ thêm hai gò má cô gái đang yêu, cái nắm tay này là bắt đầu của một cái gì đó rất đẹp, là một lời đồng ý cho sự khởi đầu mới.
“Choang!”
Tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất xen vào hình ảnh ngọt ngào đang tràn ngập không gian. Vy lúng túng cúi đầu nhìn mảnh vỡ tung tóe ở dưới chân mình. Cả cơ thể như run bắn lên như vừa mắc một lỗi rất lớn.
- Xin lỗi, mình trượt tay đánh rơi cốc. Cậu có làm sao không hả Vy?
Cô lắc đầu không nói gì, gương mặt trắng bệnh, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc. Cậu nắm lấy đôi bàn tay run rẩy, ngăn hành động tiếp theo của cô. Vy ngây người nhìn Việt cúi xuống cẩn thận dẹp mảnh vỡ dưới chân. Rõ ràng cô là người đánh rơi chiếc cốc mà cậu lại biểu hiện như người đó mới là cậu. Việt làm thế để làm gì? Cô không biết, cô không biết nữa.
Cánh cửa có ánh sáng duy nhất đã đóng sập lại từ cái khoảnh khắc Tuấn nắm lấy tay Bảo Anh, cô cảm giác như mình đã mất hết hi vọng, tất cả đã chấm dứt, thật sự chấm dứt rồi. Đầu óc cô quay cuồng, trong cơn hoảng loạn, cô không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết mình phải chạy, chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, thật xa. Cô không chịu nổi ánh mắt của mọi người, cô không biết giải thích thế nào cả. Cô muốn chạy trốn, sau khi bình tĩnh cô nhất định sẽ tìm được lý do phù hợp.
- A, mình chợt nhớ còn có chuyện. Mình… mình phải đi trước.
- Để mình đưa cậu đi!
Vy không để ý đến sắc mặt của tất cả mọi người, cũng không để tâm đến Việt, một mình xông ra cửa. Bước chân cô loạng choạng như sắp ngã, mắt không nhìn, tai không nghe, đầu không nghĩ. Đi được vài bước, cô bị một người ở đằng sau kéo lại. Cả cơ thể lạnh cóng được kéo vào một cái ôm đầy ấm áp. Việt ôm Vy thật chặt, hơi ấm cơ thể lan tỏa bao trọn lấy con người trong lòng, cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, cậu mới buông cô ra.
- Cậu đứng đây đi, mình đi lấy xe.
Cô gật đầu không đáp, cô sợ mình mở miệng ra thì ngay lập tức nước mắt cố nén từ nãy đến giờ sẽ trào ra. Việt đi vài bước rồi không yên tâm quay trở lại, cởi áo khoác choàng lên người cô. Cậu thở dài, chạy thật nhanh đi lấy xe. Tay Vy nắm chặt lấy vạt áo cậu, thân hình càng trở nên liêu xiêu trong cơn gió lạnh.
Việt lấy xe rất nhanh, cậu không chở cô về nhà mà đưa cô đến một nơi vắng vẻ. Vy ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Thấy cậu muốn xuống xe, cô vội ôm chặt lấy cậu, không muốn cho cậu quay lại mà nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình. Nước mắt của cô thấm ướt một mảng áo đằng sau lưng Việt. Giá mà khóc có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, giá mà nỗi buồn đau có thể trôi theo giọt nước mắt, giá mà…
- Cậu thích Tuấn!
Việt đột nhiên lên tiếng. Đây Là một câu khẳng định. Câu khẳng định này chứng tỏ cậu đã biết rõ, cậu đã biết hết rồi. Tiếng khóc nghẹn lại trong cổ Vy, họng cô tắc nghẹn không thể lên tiếng. Việt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang siết chặt lấy thắt lưng mình. Bấu trời tối đen, trên trời không có trăng, chỉ có một vì sao lẻ loi, cô đơn. Lòng cô đau, cậu hiểu bởi vì cậu cũng vậy. Tình cảm này giống như một trò chơi đuổi bắt mãi chẳng có kết quả, cô đuổi theo Tuấn còn cậu đang mải miết chạy theo cô. Người ở đằng trước vĩnh viễn không biết người ở đằng sau đang cực khổ đuổi theo như thế nào, mãi mãi không thể nào biết được.
Vy bỗng nhiên xuống xe, muốn đi đâu đó. Việt đuổi theo chặn cô, tóm lấy đầu vai muốn cô đối mặt với mình. Bị cô bám chặt lấy tay, cậu đành kéo cô lại mà ôm chặt. Vy vùi đầu vào cánh tay cậu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Biết trước sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đau đến thế. Cô đã đè nèn tính cảm này ở dưới đáy hòm mà khóa chặt lại để quên đi nó nhưng nó vẫn ở đó, vẫn khiến cô thật đau.
- Cậu biết không, hôm nay chỉ có một vì sao trên bầu trời thôi. Ở giờ này, phút này, nơi này, chúng ta chỉ có thể thấy duy nhất một vì sao. Nó rất đẹp, rất lung linh nhưng chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi. Giống như Tuấn đối với cậu và cũng giống cậu đối với mình vậy. Nhưng cậu biết không, ở một lúc khác, nơi khác cậu sẽ thấy rất rất nhiều vì sao cũng đẹp như thế, vì sao kia cũng chỉ là một trong số đó.
Đầu óc Vy lúc này không đủ tỉnh táo để phân tích những gì Việt nói. Cậu thở dài, dùng cả hai tay ôm cô. Tiếng hít thở nhộn nhạo bên cổ Vy như mang theo cả hơi ấm đi vào tận bên trong, xoa nhè nhẹ lên vết thương.
- Mình cũng thích một cô gái, cô ấy lại đem tình cảm dành cho người khác. Mình hiểu cảm giác đó! Nhưng cậu hãy nhớ rằng, còn có người đang chờ cậu, yêu cậu, thương cậu. Cậu khóc vì Tuấn, chỉ hôm nay thôi, được không?
Việt thì thầm bên tai cô. Mình rất tham lam Vy ạ, mình mong nụ cười và cả nước mắt của cậu sau này đều là của mình. Hôm nay cậu khóc vì người con trai khác mình sẽ cho qua nhưng lần sau không được như thế nữa. Mình không dám hứa sẽ không làm cậu khóc nhưng mình sẽ làm cậu cười thật nhiều. Chúng ta chỉ có thể là mình và cậu thôi, như vậy có được không?
- Cậu lấy tay áo mình mà lau đi này.
Việt giơ cánh tay ra đưa cho Vy, thấy cô dụi dụi đầu vào đó thì mỉm cười. Cô từ từ xoay người lại nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên. Được cậu ôm vào lòng, cô giống như một chú chim ẩn nấp sau đôi cánh của chim mẹ, che chở cô khỏi mọi đau khổ. Cậu nâng gương mặt cô lên, khẽ hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Nụ hôn dần di chuyển lên má và bất ngờ khẽ chạm vào đôi môi đang run rẩy của Vy. Bốn cánh môi chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra. Cô khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt mình qua làn nước mắt.
- Cậu…
- Suỵt! Đừng nói gì cả! Để mình đưa cậu về nhà!
Cậu đặt tay lên môi, ngăn những điều cô sắp nói. Cậu biết mình đã rất lỗ mãng hoặc cũng có thể coi cậu là một kẻ cơ hội. Hãy để cái hôn này tiếp thêm động lực để cậu kiên trì trong trò chơi đuổi bắt này. Việt cũng là con người, cậu cũng đã mệt, nhiều lúc đã muốn bỏ cuộc. Cô thích Tuấn là một hiện thực tàn khốc không thể nào thay đổi. Trận đấu đầu tiên cậu đã thua, liệu sau này còn có hi vọng? Hay vốn dĩ từ ban đầu đã định sẵn cậu không thể nào là người chiến thắng?
.
.
.
Vy trở về nhà, giấu đôi mắt sưng đỏ sau tấm khăng choàng của Việt. Bố mẹ cô đều ngồi ngoài phòng khách, cô chào một tiếng và chạy trốn trên phòng. Vừa nằm xuống giường, cô vùi mặt vài trong chăn. Một lúc sau, tấm đệm trên giường lún xuống, mẹ Vy không biết đã lên phòng từ bao giờ.
- Con khóc hả Vy? Sao thế?
- Con… con…
- Có phải là thất tình rồi không? – Con gái bà mang nặng đẻ đau, chỉ cần nó nhíu mày một cái là bà biết nó nghĩ gì rồi.
- Dạ…
- Không sao, ai cũng sẽ trải qua một lần như vậy! – Mẹ Vy vuốt tóc cô. – Ngủ một giấc, ngày mai dậy con sẽ thấy cả một thế giới tươi đẹp trước mắt. Người đó chỉ là một người đi qua đường, cho con ăn một loại hoa quả chua chua thôi.
Nghe lời mẹ, cô nằm xuống đắp chăn rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ, mình biến thành một con thỏ nhỏ nhảy tung tăng trong rừng. Vì mải chơi, cô bị tuột xuống một vách núi rất cao. Khi đang vật lộn để trèo lên, cô được một con thỏ nắm lấy tay. Con thỏ đó kéo cô rất mạnh, cô mất đà, nằm đè lên nó. Bỗng nhiên, con thỏ đó biến thành Việt. Vy giật mình tỉnh dậy, cô sờ lên môi của mình trong vô thức. Ở đó như còn vương lại mùi vị của nụ hôn ban nãy. Nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi như vậy đấy.
Hết chương 10.
Món quà sinh nhật dành tặng một người đặc biệt. Chúc anh sinh nhật vui vẻ ^^~. Best wishes for you!
- Đẹp! Em cảm ơn chị nhiều lắm.
- Ơn huệ cái gì chứ? Chẳng lẽ chị không tặng mày nổi một món quà? Với cả có Vy nó đến giúp chị nữa mà.
- Cậu cũng đến sớm thế hả Vy?
- Hì hì, có gì đâu, mình cũng là nhân viên của quán mà. Chúc mừng sinh nhật, mình… - Vy đang định nói gì đó thì cô bạn đi theo Tuấn đến bên cạnh họ.
- Cậu đứng đây làm gì đấy? – Cô bạn ghé vào tai Tuấn hỏi nhỏ. – Đây là ai vậy?
- Giới thiệu với cậu, đây là Vy, bạn ấy là nhân viên của quán cũng học chung với mình từ năm cấp ba. Còn đây là Bảo Anh, bạn cùng lớp hiện tại của mình.
- Rất vui được làm quen với cậu. – Bảo Anh chìa tay ra trước mặt Vy còn kèm thêm một nụ cười ngọt ngào. Bảo Anh thuộc tuýp thục nữ hiếm có, mỗi cử chỉ, hành động của cậu ấy đều toát lên vẻ nữ tính thật duyên dáng.
- Mình cũng vậy.
- Cậu làm ở đây lâu chưa? Chắc hay gặp Tuấn lắm nhỉ? Mình thấy cậu ấy bảo thường xuyên đến đây phụ giúp chị gái mà!
- Mình mới làm ở đây được một tháng thôi, cũng gặp cậu ấy có hai ba lần.
- Sao, cậu ấy có làm được việc không? Bình thường cậu ấy hậu đậu lắm, mấy lần đi chơi với lớp toàn thấy cậu ấy đánh rơi đồ đạc thôi.
- Cũng không hẳn, ha ha.
Vy cố gắng nở nụ cười méo mó. Qua cách nói chuyện của Bảo Anh, cô có thể nhận ra được bọn họ rất thân thiết với nhau. Một đám bạn đại học khác đến, kéo Bảo Anh và Tuấn sang trò chuyện cùng họ. Bọn họ đứng bên cạnh nhau trông thật hài hòa, không thể không thừa nhận Bảo Anh rất hợp với Dũng. Vy cúi mặt xuống, trái tim vừa mọc thêm một cái gai, thật khó chịu, thật chua xót. Mới đây thôi, cô giống như một đứa trẻ trộm được viên kẹo ngọt, hằng đêm đều lôi ra ngắm nghía và cười trộm. Cô không dám khoe với ai bởi cô rất sợ bị viên kẹo đó bị tan ra hay có ai đó sẽ cướp nó đi mất. Có lẽ điều cô sợ đã trở thành hiện thực, cũng có thể vốn dĩ ngay từ đầu, viên kẹo đã không phải là của cô. Thứ không thuộc về mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình.
Những người bạn chung thời cấp ba của họ là đám bạn đến sau cùng. Không ngờ Hà Nội lại bé đến thế, trong đám bạn đại học của Tuấn có mấy người quen biết với đám Hân, Chi, Dũng nên không tránh khỏi tiết mục nhận “họ hàng”. Buổi tiệc nho nhỏ càng thêm ồn ã, náo nhiệt. Đám con trai hò nhau xếp mấy cái bàn trong quán thành một hàng để mọi người ngồi gần nhau dễ trò chuyện hơn. Bảo Anh mang chiếc bánh sinh nhật đưa cho chị Phương để bày ra đĩa. Chiếc bánh xinh đẹp với những bông hoa cầu kì không hề thua kém những chiếc bánh được bày bán ở ngoài cửa hàng. Bảo Anh thật là khéo tay, chẳng bù cho Vy, cô nấu được một bữa ăn nên hồn thì đã là cả một thành công lớn. Càng so sánh càng cảm thấy khập khiễng, tâm trạng Vy tụt xuống đáy cốc. Cô thì lấy được cái gì mà so với người ta cơ chứ? Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chẳng ai buồn bận tâm.
- Cậu ngắm cái gì mà say mê thế hả? – Việt kéo Vy ngồi xuống cạnh mình. – Ngồi xuống đi, đứng mãi không mỏi chân hả?
Vy gật gật đầu, không để tâm đến lời Việt nói, chỉ ngồi xuống theo phản xạ. Đôi mắt cô cụp xuống, hai tay miết miết vào nhau. Cậu nhận ra tâm trạng của cô không được tốt và hình như cậu có thể đoán được lý do. Việt cầm lấy cốc nước trước mặt uống cạn một hơi, cố ý dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu nhắm mắt làm ngơ. Con người đôi khi luôn muốn tự lừa mình, dối người, Việt cũng vậy, Vy cũng vậy, đơn thuần chỉ vì muốn tự xây cho mình bốn bức tường chạy trốn khỏi sự thật.
Đèn điện vụt tắt trả lại không gian tối tăm của trời chiều hoàng hôn. Hai cây nến số mười chín thắp được thắp lên trong màn đêm lại càng lung linh huyền ảo. Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, chiếc bánh ở trên tay Bảo Anh chầm chậm tiến lại gần chủ nhân của bữa tiệc.
- Cậu hãy ước ba điều đi. Hai điều ước đầu thì nói to cho mọi người cùng nghe, điều còn lại thì giữ trong lòng như thế mới linh nghiệm.
- Điều đầu tiên, mình mong cho tất cả những người mà mình yêu quý được hạnh phúc và vui vẻ. Điều thứ hai, mình mong có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định. – Tuấn nhắm mắt, chắp tay nói ra điều ước. – Điều thứ ba…
Tuấn im lặng, nói thầm điều ước trong lòng. Cậu thổi tắt hai ngọn nến, chính thức đánh dấu mình đã thêm một tuổi mới. Mỗi ngọn nến đều mang theo một sức mạnh huyền bí nào đó, khi thổi tắt thì điều ước sẽ biến thành sự thật, đó chính là ý nghĩa của việc thổi nến trong ngày sinh nhật.
- Tuấn, đây là quà của mình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Dũng là người đầu tiên tặng quà cho Tuấn. Tiếp theo đó, mọi người đều lần lượt mang quà của mình ra. Những chiếc hộp đủ màu sắc, hình dáng đặt ở trước mặt cậu. Vy ôm chặt chiếc túi đựng món quà của cô. Có rất rất nhiều điều cô muốn nói, muốn bày tỏ nhưng có lẽ vào thời điểm này, một lời chúc đơn giản là đủ rồi.
- Đây là quà của mình tặng cậu. – Bảo Anh đứng lên, cắt đứt ý định của Vy.- Chúc cậu sang tuổi mới gặp nhiều may mắn.
- Cậu đã tặng mình cả cái bánh to rồi còn chuẩn bị cái này nữa làm gì?
- Còn nữa, mình chưa nói hết. – Bảo Anh ngừng lại một chút, hít một hơi như để cố lấy thêm cam đảm. - Nhân tiện có mọi người ở đây, will you be my boyfriend?
- Ồ!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái dũng cảm đang đứng đó. Đây được xem như là một lời tỏ tình, đúng không? Má Bảo Anh đỏ lên vì xấu hổ. Đúng, cô thích cậu ấy, rất thích, rất thích. Những kỉ niệm hai người trải qua, từng cử chỉ, hành động đầy sự quan tâm của Tuấn, cô không tin cậu không có một chút tình cảm nào đối với cô. Cô cho rằng trong tình cảm không phân biệt giới tính, ai nói ra trước đều không sao cả. Bất chấp sự xấu hổ trong lòng, Bảo Anh vẫn kiên định chờ đợi câu trả lời của Tuấn. Theo như điều tra, phụ nữ tỏ tình trước chín mươi tám phần trăm đều thành công, đây sẽ không là một ngoại lệ.
- Đồng ý đi! Đồng ý đi! – Bạn bè vỗ tay đồng thanh.
Tuấn đưa tay nắm lấy tay Bảo Anh mà không nói một lời nào. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan lại vừa khít. Cái nắm tay này nhuộm đỏ thêm hai gò má cô gái đang yêu, cái nắm tay này là bắt đầu của một cái gì đó rất đẹp, là một lời đồng ý cho sự khởi đầu mới.
“Choang!”
Tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất xen vào hình ảnh ngọt ngào đang tràn ngập không gian. Vy lúng túng cúi đầu nhìn mảnh vỡ tung tóe ở dưới chân mình. Cả cơ thể như run bắn lên như vừa mắc một lỗi rất lớn.
- Xin lỗi, mình trượt tay đánh rơi cốc. Cậu có làm sao không hả Vy?
Cô lắc đầu không nói gì, gương mặt trắng bệnh, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc. Cậu nắm lấy đôi bàn tay run rẩy, ngăn hành động tiếp theo của cô. Vy ngây người nhìn Việt cúi xuống cẩn thận dẹp mảnh vỡ dưới chân. Rõ ràng cô là người đánh rơi chiếc cốc mà cậu lại biểu hiện như người đó mới là cậu. Việt làm thế để làm gì? Cô không biết, cô không biết nữa.
Cánh cửa có ánh sáng duy nhất đã đóng sập lại từ cái khoảnh khắc Tuấn nắm lấy tay Bảo Anh, cô cảm giác như mình đã mất hết hi vọng, tất cả đã chấm dứt, thật sự chấm dứt rồi. Đầu óc cô quay cuồng, trong cơn hoảng loạn, cô không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết mình phải chạy, chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, thật xa. Cô không chịu nổi ánh mắt của mọi người, cô không biết giải thích thế nào cả. Cô muốn chạy trốn, sau khi bình tĩnh cô nhất định sẽ tìm được lý do phù hợp.
- A, mình chợt nhớ còn có chuyện. Mình… mình phải đi trước.
- Để mình đưa cậu đi!
Vy không để ý đến sắc mặt của tất cả mọi người, cũng không để tâm đến Việt, một mình xông ra cửa. Bước chân cô loạng choạng như sắp ngã, mắt không nhìn, tai không nghe, đầu không nghĩ. Đi được vài bước, cô bị một người ở đằng sau kéo lại. Cả cơ thể lạnh cóng được kéo vào một cái ôm đầy ấm áp. Việt ôm Vy thật chặt, hơi ấm cơ thể lan tỏa bao trọn lấy con người trong lòng, cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, cậu mới buông cô ra.
- Cậu đứng đây đi, mình đi lấy xe.
Cô gật đầu không đáp, cô sợ mình mở miệng ra thì ngay lập tức nước mắt cố nén từ nãy đến giờ sẽ trào ra. Việt đi vài bước rồi không yên tâm quay trở lại, cởi áo khoác choàng lên người cô. Cậu thở dài, chạy thật nhanh đi lấy xe. Tay Vy nắm chặt lấy vạt áo cậu, thân hình càng trở nên liêu xiêu trong cơn gió lạnh.
Việt lấy xe rất nhanh, cậu không chở cô về nhà mà đưa cô đến một nơi vắng vẻ. Vy ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Thấy cậu muốn xuống xe, cô vội ôm chặt lấy cậu, không muốn cho cậu quay lại mà nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình. Nước mắt của cô thấm ướt một mảng áo đằng sau lưng Việt. Giá mà khóc có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, giá mà nỗi buồn đau có thể trôi theo giọt nước mắt, giá mà…
- Cậu thích Tuấn!
Việt đột nhiên lên tiếng. Đây Là một câu khẳng định. Câu khẳng định này chứng tỏ cậu đã biết rõ, cậu đã biết hết rồi. Tiếng khóc nghẹn lại trong cổ Vy, họng cô tắc nghẹn không thể lên tiếng. Việt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang siết chặt lấy thắt lưng mình. Bấu trời tối đen, trên trời không có trăng, chỉ có một vì sao lẻ loi, cô đơn. Lòng cô đau, cậu hiểu bởi vì cậu cũng vậy. Tình cảm này giống như một trò chơi đuổi bắt mãi chẳng có kết quả, cô đuổi theo Tuấn còn cậu đang mải miết chạy theo cô. Người ở đằng trước vĩnh viễn không biết người ở đằng sau đang cực khổ đuổi theo như thế nào, mãi mãi không thể nào biết được.
Vy bỗng nhiên xuống xe, muốn đi đâu đó. Việt đuổi theo chặn cô, tóm lấy đầu vai muốn cô đối mặt với mình. Bị cô bám chặt lấy tay, cậu đành kéo cô lại mà ôm chặt. Vy vùi đầu vào cánh tay cậu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Biết trước sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đau đến thế. Cô đã đè nèn tính cảm này ở dưới đáy hòm mà khóa chặt lại để quên đi nó nhưng nó vẫn ở đó, vẫn khiến cô thật đau.
- Cậu biết không, hôm nay chỉ có một vì sao trên bầu trời thôi. Ở giờ này, phút này, nơi này, chúng ta chỉ có thể thấy duy nhất một vì sao. Nó rất đẹp, rất lung linh nhưng chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi. Giống như Tuấn đối với cậu và cũng giống cậu đối với mình vậy. Nhưng cậu biết không, ở một lúc khác, nơi khác cậu sẽ thấy rất rất nhiều vì sao cũng đẹp như thế, vì sao kia cũng chỉ là một trong số đó.
Đầu óc Vy lúc này không đủ tỉnh táo để phân tích những gì Việt nói. Cậu thở dài, dùng cả hai tay ôm cô. Tiếng hít thở nhộn nhạo bên cổ Vy như mang theo cả hơi ấm đi vào tận bên trong, xoa nhè nhẹ lên vết thương.
- Mình cũng thích một cô gái, cô ấy lại đem tình cảm dành cho người khác. Mình hiểu cảm giác đó! Nhưng cậu hãy nhớ rằng, còn có người đang chờ cậu, yêu cậu, thương cậu. Cậu khóc vì Tuấn, chỉ hôm nay thôi, được không?
Việt thì thầm bên tai cô. Mình rất tham lam Vy ạ, mình mong nụ cười và cả nước mắt của cậu sau này đều là của mình. Hôm nay cậu khóc vì người con trai khác mình sẽ cho qua nhưng lần sau không được như thế nữa. Mình không dám hứa sẽ không làm cậu khóc nhưng mình sẽ làm cậu cười thật nhiều. Chúng ta chỉ có thể là mình và cậu thôi, như vậy có được không?
- Cậu lấy tay áo mình mà lau đi này.
Việt giơ cánh tay ra đưa cho Vy, thấy cô dụi dụi đầu vào đó thì mỉm cười. Cô từ từ xoay người lại nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên. Được cậu ôm vào lòng, cô giống như một chú chim ẩn nấp sau đôi cánh của chim mẹ, che chở cô khỏi mọi đau khổ. Cậu nâng gương mặt cô lên, khẽ hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Nụ hôn dần di chuyển lên má và bất ngờ khẽ chạm vào đôi môi đang run rẩy của Vy. Bốn cánh môi chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra. Cô khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt mình qua làn nước mắt.
- Cậu…
- Suỵt! Đừng nói gì cả! Để mình đưa cậu về nhà!
Cậu đặt tay lên môi, ngăn những điều cô sắp nói. Cậu biết mình đã rất lỗ mãng hoặc cũng có thể coi cậu là một kẻ cơ hội. Hãy để cái hôn này tiếp thêm động lực để cậu kiên trì trong trò chơi đuổi bắt này. Việt cũng là con người, cậu cũng đã mệt, nhiều lúc đã muốn bỏ cuộc. Cô thích Tuấn là một hiện thực tàn khốc không thể nào thay đổi. Trận đấu đầu tiên cậu đã thua, liệu sau này còn có hi vọng? Hay vốn dĩ từ ban đầu đã định sẵn cậu không thể nào là người chiến thắng?
.
.
.
Vy trở về nhà, giấu đôi mắt sưng đỏ sau tấm khăng choàng của Việt. Bố mẹ cô đều ngồi ngoài phòng khách, cô chào một tiếng và chạy trốn trên phòng. Vừa nằm xuống giường, cô vùi mặt vài trong chăn. Một lúc sau, tấm đệm trên giường lún xuống, mẹ Vy không biết đã lên phòng từ bao giờ.
- Con khóc hả Vy? Sao thế?
- Con… con…
- Có phải là thất tình rồi không? – Con gái bà mang nặng đẻ đau, chỉ cần nó nhíu mày một cái là bà biết nó nghĩ gì rồi.
- Dạ…
- Không sao, ai cũng sẽ trải qua một lần như vậy! – Mẹ Vy vuốt tóc cô. – Ngủ một giấc, ngày mai dậy con sẽ thấy cả một thế giới tươi đẹp trước mắt. Người đó chỉ là một người đi qua đường, cho con ăn một loại hoa quả chua chua thôi.
Nghe lời mẹ, cô nằm xuống đắp chăn rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ, mình biến thành một con thỏ nhỏ nhảy tung tăng trong rừng. Vì mải chơi, cô bị tuột xuống một vách núi rất cao. Khi đang vật lộn để trèo lên, cô được một con thỏ nắm lấy tay. Con thỏ đó kéo cô rất mạnh, cô mất đà, nằm đè lên nó. Bỗng nhiên, con thỏ đó biến thành Việt. Vy giật mình tỉnh dậy, cô sờ lên môi của mình trong vô thức. Ở đó như còn vương lại mùi vị của nụ hôn ban nãy. Nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi như vậy đấy.
Hết chương 10.
Món quà sinh nhật dành tặng một người đặc biệt. Chúc anh sinh nhật vui vẻ ^^~. Best wishes for you!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.