Chương 9: Đã đủ đau khổ chưa???
Nguyễn Hà Tư Nhĩ
12/02/2018
- Ba đã làm xong thủ tục để mẹ con đi singapore sớm nhất rồi con không phải lo gì cả. Ba nuôi đi từ ngoài vào phòng vui vẻ nói
- Con...Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ. Nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ con bệnh vậy nếu không có ba mẹ con cũng chả biết làm gì cả. Ba con thì bỏ mẹ con con khi còn chưa trào đời còn nhà ngoại thì ở xa quá. Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ. Tôi vừa khóc vừa ôm lấy mẹ nuôi
- Con nghỉ ngơi đi mẹ sẽ ở bên cạnh con mẹ con nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt chắc chắn khồng sao đâu. Mai mẹ con sẽ được chuyển qua bệnh viện đa khoa quốc tế Raffles của Singapore nên con hã yên tâm. Nghe mẹ ngủ một giấc đi nếu con kiệt sức thì chẳng làm gì được đâu. Mẹ nuôi giúp tôi nằm xuống
- Vâng con sẽ ngủ một giấc và con không sao đâu. Con có thể ở một mình nên ba mẹ và anh hai về đi ạ. Tôi nắm tay mẹ mắt nhìn sang ba nuôi và anh hai
- Không sao mẹ sẽ ở cạnh con ba và anh hai sẽ về. Mẹ coi con như con gái ruột của mẹ. COn bệnh mẹ có thể bỏ con sao. Bà vỗ nhẹ lên tay tôi mìm cười.
- Thôi anh với ba sẽ về. Mẹ ở lại với em ấy nhé. Anh hai cùng ba rời khỏi bệnh viện và về nhà.
.
.
.
Tôi chợt mở mắt hờ thì thấy trời đã sáng. Tôi nhìn xung quanh và cảm nhận thấy có gì đó nặng nặng dưới chân nên nhìn xuống. Thì ra là mẹ chắc mẹ đã mệt lắm nên mới gục đầu xuống chân tôi như vậy. Tôi nhẹ nhàng nâng đầu mẹ khỏi chân và chèn cái gối vào cho mẹ nằm rồi đứng lên lấy áo khoác đắp lên vai mẹ. Tôi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân quay ra thì thấy mẹ đang sắp xếp lại chiếc giường của tôi.
- Ôi con làm mẹ tỉnh giấc sao. Tôi nhìn mẹ đang cầm chiếc gói để lại đầu giường
- Không mẹ chỉ choàng tỉnh thôi. Mà con ngủ ít vậy có mệt không? Bà cười nhìn tôi
- Không sao đâu ạ. Tôi qua mẹ cũng mệt rồi con gọi anh hai vào đón mẹ về nhé. Tôi cầm điện thoại lên.
- Không cần đâu. Anh hai và ba đang tới rồi. Mẹ đã dặn anh hai mua cháo cho con rồi. Bà cười nhẹ nhàng nhìn tôi. Tôi không nghĩ một phu nhân của một tập đoàn lớn và cũng là một thế giới ngầm vậy mà lại hiền dịu như vậy.
- Con ổn rồi mà. Làm phiền ba mẹ và anh hai quá. Hôm nay mẹ con đi rồi con phải về nhà sắp đồ cho mẹ nữa. Tôi vội vã trong mệt mỏi mở tủ lấy bộ đồ học sinh từ hôm qua đến giờ.
- Con cứ từ từ tối mẹ con mới bay mà. Bây giờ con cần ăn sáng cho khỏe thì mới chăm sóc được mẹ con chứ. Mẹ con cũng dần hồi phục rồi. Bà cố gắng khuyên nhủ tôi
- Vâng con biết rồi ạ. Tôi đành nghe lời ngồi xuống sofa ở gần cửa phòng.Đúng lúc đó thì anh hai đem cháo vào mẹ liền bắt tôi ăn bằng hết.
- Ba con đâu? Bà quay qua hỏi anh hai
- Ba đi gặp giám đốc bệnh viện để bàn về chuyện đưa Cô Viên qua Singapore điều trị ạ.
- Ồ vậy à. À mà Linh à. Bà lại quay sang tôi định nói chuyện gì đó
- Dạ có gì không mẹ. Tôi đặt hộp cháo xuống.
- Mẹ con đi singapore điều trị thì sẽ có một cô y tá cùng một bác sĩ đưa đi. Con phải ở nhà một mình mẹ không yên tâm lắm. Mà con cũng không thể theo mẹ con qua đó vì con còn phải đi học nữa.
- Không sao đâu ạ con ở một mình cũng ổn mà.
- Tối nay mẹ con cùng một bác sĩ và một cô y tá ở bệnh viện sẽ bay qua Singapore. Như vậy là ổn rồi nên con cứ yên tâm. Mà mẹ con tỉnh lại rồi chúng ta qua đó thôi. Bs nuôi từ ngoài đi vào cười nói. Rồi mọi người đi qua phòng mẹ tôi.
- Mẹ! Mẹ đỡ hơn chưa? Hôm qua mẹ làm con lo quá. Tôi bặc khóc chạy đến bên giường mẹ
- Mẹ không sao cả. Nhờ có ba mẹ nuôi của con đã giúp đỡ nên mẹ không sao cả. Mẹ con mình mang ơn bà mẹ nuôi của con rồi. Con phải kính trọng, yêu thương ba mẹ nuôi nghe không. Mới nãy ba nuôi con đã qua nói chuyện với mẹ về vụ đi Singapore rồi. Mẹ chỉ biết cảm ơn thôi chẳng biết làm gì cả con gái ạ. Mẹ tồi khóc nói với giọng mệt mỏi.
- Mẹ à! Tôi ôm mẹ
- Mẹ có chuyện cần nói riêng với ông bà Minh Yến nên con và Phi ra ngoài nhé. Bà xua tay đẩy nhẹ tôi ra
- Vâng ạ. Tôi cùng anh hai ra đứng ngoài một lúc lâu thì ba mẹ nuôi ra tươi cưới.
- Chúng ta cần để mẹ con con ở với nhau. Con vào với mẹ con đi. Mẹ nuôi nắm tay tôi
- Con cảm ơn ba mẹ ạ. Con chẳng biết làm gì khác ngoài cảm ơn ba mẹ cả. Tôi lại rưng rưng nước mắt
- Ba mẹ lúc nào cũng coi con là con gái của mình mà. Con đừng khách sáo thế chứ. Bà nói xong thì ra về. Tôi vào phòng với mẹ
- Con phải ở lại đây ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nuôi nghe không? Mẹ sẽ không sao cả. Mẹ sẽ sớm về với con nên con cứ yên tâm mà học hành. Chỉ Ba năm thôi. Ba năm sau mẹ sẽ trở về khỏe mạnh hơn. Lúc đó con cũng là một sinh viên đại học của trường nào đó rồi. CHúng ta cũng sẽ thường xuyên gọi điện facetime mà nên con đừng buồn nhé. Tôi chỉ biết dạ trong nước mắt.
- Mẹ và con cùng chụp những tấm hình trước khi mẹ đi qua đó nhé. Mẹ phải hữa sẽ khỏe mạnh về với con nhé. Con sẽ đợi mẹ. COn yêu mẹ. Mẹ và tôi đã cùng nhau gạt những giọt nước mắt lăn dài trên má mà cười thật tươi để có những tấm hình kỉ niệm đẹp nhất. Và rồi tối hôm đó mẹ đã lên máy bay.Khi quay về tôi chỉ biết cuối đầu khóc. Mẹ nuôi thấy vậy ôm tôi vào lòng
- Con cứ khóc đi khóc cho đã vào nếu con muốn. Rồi mẹ con sẽ trở về mà. Mẹ đã hứa với mẹ con sẽ đưa con về nhà chăm sóc trong suốt thời gian mẹ con đi điều trị. Mẹ con đã cầu khẩn mẹ như vậy đó. Nên con hãy về nhà với ba mẹ để mẹ con yên tâm điều trị nhé. Bà vỗ vai tôi với đôi mắt ủng đỏ.
- Mẹ ... Mẹ con đã xin mẹ như vậy sao. Mẹ của con. Tại sao mẹ cứ vậy lúc nào cũng suy nghĩ cho con còn mình thì bỏ quên đi chứ. Tôi gào khóc trong chiếc xe ôtô màu đen sang trọng. Sau đó ba mẹ đưa tôi về nhà xếp vài bộ đồ đi qua nhà ba mẹ nuôi trước rồi hôm sau sẽ chuyển hét sau. Tôi mệt mỏi vào nhà. Nhìn về cánh cửa căn phòng mẹ mắt tôi lại đỏ. Tôi cắn chặt môi để không khóc vì mẹ luôn bảo phải mạnh mẽ chấp nhận sự thật nhưng má tôi vẫn ướt. Tôi chạy lên phòng lấy đồ và rời nhà thật nhanh trong tuyệt vọng. Tôi sợ mình sẽ lại đau khổ nếu cứ chậm chạp trong nhà. Tôi leo lên xe và rời đi. Đến nhà ba mẹ nuôi, căn nhà tôi cũng thường hay lui tới sao bây giờ cảm giác khác vậy. Tôi uể oải bước vào.
- Con làm sao thế mau mau vào nhà lên phòng tắm rửa rồi đo nghỉ ngơi đi. Mẹ nuôi đi vào trước tôi đang đứng trước cửa nó vọng ra.
- Vâng ạ
- Con sẽ ở phòng thứ 3 trên lầu ấy gần phòng dì Vân giúp việc ấy con biết chứ. Con tự lên hay ta dẫn con lên. Bà chỉ tay lên cầu thang
- Không sao đâu ạ. Con sẽ tự lên. Mẹ đi nghỉ đi 2 ngày nay mẹ ở trong bệnh viện với con cũng mệt rồi. Chúc mẹ ngủ ngon. Tôi cúi đầu xin phép rồi lên lầu. Tôi bước vào phòng sắp xếp đồ đạc sách vở và treo quần áo lên tủ rồi đi xuống nhà lấy nước uống. Tôi cầm ly nước lên phòng lúc đó tôi như một cái xác không hồn nhìn về phía trước bước. Tôi mở cửa phòng uống một hơi hết ly nước thì đặt xuống bàn. Tụq nhiên một hương thơm chạy ngang qua mũi tôi làm tôi tỉnh lại và ngước mặt lên nhìn.
- A ... a. Gì vậy nè. Trước măth tôi là một chàng trai tóc vuốt undercut , trên người chỉ có cái khăn tắm màu trắng quấn ngang bụng để lộ thân hình 6 múi săn chắc. Tôi vừa hét vừa che mắt.
- Cô là ai vậy hả. Sao lại vào phòng tôi. Anh ta vẫn bình tĩnh lau tóc nhưng giọng thì bực bội.
- Tôi... tôi là Linh con nuôi của ba mẹ. Xin lỗi tôi nhầm phòng. Tôi trả lời rồi nhanh như cắc chạy về phòng.
- Con...Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ. Nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ con bệnh vậy nếu không có ba mẹ con cũng chả biết làm gì cả. Ba con thì bỏ mẹ con con khi còn chưa trào đời còn nhà ngoại thì ở xa quá. Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ. Tôi vừa khóc vừa ôm lấy mẹ nuôi
- Con nghỉ ngơi đi mẹ sẽ ở bên cạnh con mẹ con nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt chắc chắn khồng sao đâu. Mai mẹ con sẽ được chuyển qua bệnh viện đa khoa quốc tế Raffles của Singapore nên con hã yên tâm. Nghe mẹ ngủ một giấc đi nếu con kiệt sức thì chẳng làm gì được đâu. Mẹ nuôi giúp tôi nằm xuống
- Vâng con sẽ ngủ một giấc và con không sao đâu. Con có thể ở một mình nên ba mẹ và anh hai về đi ạ. Tôi nắm tay mẹ mắt nhìn sang ba nuôi và anh hai
- Không sao mẹ sẽ ở cạnh con ba và anh hai sẽ về. Mẹ coi con như con gái ruột của mẹ. COn bệnh mẹ có thể bỏ con sao. Bà vỗ nhẹ lên tay tôi mìm cười.
- Thôi anh với ba sẽ về. Mẹ ở lại với em ấy nhé. Anh hai cùng ba rời khỏi bệnh viện và về nhà.
.
.
.
Tôi chợt mở mắt hờ thì thấy trời đã sáng. Tôi nhìn xung quanh và cảm nhận thấy có gì đó nặng nặng dưới chân nên nhìn xuống. Thì ra là mẹ chắc mẹ đã mệt lắm nên mới gục đầu xuống chân tôi như vậy. Tôi nhẹ nhàng nâng đầu mẹ khỏi chân và chèn cái gối vào cho mẹ nằm rồi đứng lên lấy áo khoác đắp lên vai mẹ. Tôi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân quay ra thì thấy mẹ đang sắp xếp lại chiếc giường của tôi.
- Ôi con làm mẹ tỉnh giấc sao. Tôi nhìn mẹ đang cầm chiếc gói để lại đầu giường
- Không mẹ chỉ choàng tỉnh thôi. Mà con ngủ ít vậy có mệt không? Bà cười nhìn tôi
- Không sao đâu ạ. Tôi qua mẹ cũng mệt rồi con gọi anh hai vào đón mẹ về nhé. Tôi cầm điện thoại lên.
- Không cần đâu. Anh hai và ba đang tới rồi. Mẹ đã dặn anh hai mua cháo cho con rồi. Bà cười nhẹ nhàng nhìn tôi. Tôi không nghĩ một phu nhân của một tập đoàn lớn và cũng là một thế giới ngầm vậy mà lại hiền dịu như vậy.
- Con ổn rồi mà. Làm phiền ba mẹ và anh hai quá. Hôm nay mẹ con đi rồi con phải về nhà sắp đồ cho mẹ nữa. Tôi vội vã trong mệt mỏi mở tủ lấy bộ đồ học sinh từ hôm qua đến giờ.
- Con cứ từ từ tối mẹ con mới bay mà. Bây giờ con cần ăn sáng cho khỏe thì mới chăm sóc được mẹ con chứ. Mẹ con cũng dần hồi phục rồi. Bà cố gắng khuyên nhủ tôi
- Vâng con biết rồi ạ. Tôi đành nghe lời ngồi xuống sofa ở gần cửa phòng.Đúng lúc đó thì anh hai đem cháo vào mẹ liền bắt tôi ăn bằng hết.
- Ba con đâu? Bà quay qua hỏi anh hai
- Ba đi gặp giám đốc bệnh viện để bàn về chuyện đưa Cô Viên qua Singapore điều trị ạ.
- Ồ vậy à. À mà Linh à. Bà lại quay sang tôi định nói chuyện gì đó
- Dạ có gì không mẹ. Tôi đặt hộp cháo xuống.
- Mẹ con đi singapore điều trị thì sẽ có một cô y tá cùng một bác sĩ đưa đi. Con phải ở nhà một mình mẹ không yên tâm lắm. Mà con cũng không thể theo mẹ con qua đó vì con còn phải đi học nữa.
- Không sao đâu ạ con ở một mình cũng ổn mà.
- Tối nay mẹ con cùng một bác sĩ và một cô y tá ở bệnh viện sẽ bay qua Singapore. Như vậy là ổn rồi nên con cứ yên tâm. Mà mẹ con tỉnh lại rồi chúng ta qua đó thôi. Bs nuôi từ ngoài đi vào cười nói. Rồi mọi người đi qua phòng mẹ tôi.
- Mẹ! Mẹ đỡ hơn chưa? Hôm qua mẹ làm con lo quá. Tôi bặc khóc chạy đến bên giường mẹ
- Mẹ không sao cả. Nhờ có ba mẹ nuôi của con đã giúp đỡ nên mẹ không sao cả. Mẹ con mình mang ơn bà mẹ nuôi của con rồi. Con phải kính trọng, yêu thương ba mẹ nuôi nghe không. Mới nãy ba nuôi con đã qua nói chuyện với mẹ về vụ đi Singapore rồi. Mẹ chỉ biết cảm ơn thôi chẳng biết làm gì cả con gái ạ. Mẹ tồi khóc nói với giọng mệt mỏi.
- Mẹ à! Tôi ôm mẹ
- Mẹ có chuyện cần nói riêng với ông bà Minh Yến nên con và Phi ra ngoài nhé. Bà xua tay đẩy nhẹ tôi ra
- Vâng ạ. Tôi cùng anh hai ra đứng ngoài một lúc lâu thì ba mẹ nuôi ra tươi cưới.
- Chúng ta cần để mẹ con con ở với nhau. Con vào với mẹ con đi. Mẹ nuôi nắm tay tôi
- Con cảm ơn ba mẹ ạ. Con chẳng biết làm gì khác ngoài cảm ơn ba mẹ cả. Tôi lại rưng rưng nước mắt
- Ba mẹ lúc nào cũng coi con là con gái của mình mà. Con đừng khách sáo thế chứ. Bà nói xong thì ra về. Tôi vào phòng với mẹ
- Con phải ở lại đây ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nuôi nghe không? Mẹ sẽ không sao cả. Mẹ sẽ sớm về với con nên con cứ yên tâm mà học hành. Chỉ Ba năm thôi. Ba năm sau mẹ sẽ trở về khỏe mạnh hơn. Lúc đó con cũng là một sinh viên đại học của trường nào đó rồi. CHúng ta cũng sẽ thường xuyên gọi điện facetime mà nên con đừng buồn nhé. Tôi chỉ biết dạ trong nước mắt.
- Mẹ và con cùng chụp những tấm hình trước khi mẹ đi qua đó nhé. Mẹ phải hữa sẽ khỏe mạnh về với con nhé. Con sẽ đợi mẹ. COn yêu mẹ. Mẹ và tôi đã cùng nhau gạt những giọt nước mắt lăn dài trên má mà cười thật tươi để có những tấm hình kỉ niệm đẹp nhất. Và rồi tối hôm đó mẹ đã lên máy bay.Khi quay về tôi chỉ biết cuối đầu khóc. Mẹ nuôi thấy vậy ôm tôi vào lòng
- Con cứ khóc đi khóc cho đã vào nếu con muốn. Rồi mẹ con sẽ trở về mà. Mẹ đã hứa với mẹ con sẽ đưa con về nhà chăm sóc trong suốt thời gian mẹ con đi điều trị. Mẹ con đã cầu khẩn mẹ như vậy đó. Nên con hãy về nhà với ba mẹ để mẹ con yên tâm điều trị nhé. Bà vỗ vai tôi với đôi mắt ủng đỏ.
- Mẹ ... Mẹ con đã xin mẹ như vậy sao. Mẹ của con. Tại sao mẹ cứ vậy lúc nào cũng suy nghĩ cho con còn mình thì bỏ quên đi chứ. Tôi gào khóc trong chiếc xe ôtô màu đen sang trọng. Sau đó ba mẹ đưa tôi về nhà xếp vài bộ đồ đi qua nhà ba mẹ nuôi trước rồi hôm sau sẽ chuyển hét sau. Tôi mệt mỏi vào nhà. Nhìn về cánh cửa căn phòng mẹ mắt tôi lại đỏ. Tôi cắn chặt môi để không khóc vì mẹ luôn bảo phải mạnh mẽ chấp nhận sự thật nhưng má tôi vẫn ướt. Tôi chạy lên phòng lấy đồ và rời nhà thật nhanh trong tuyệt vọng. Tôi sợ mình sẽ lại đau khổ nếu cứ chậm chạp trong nhà. Tôi leo lên xe và rời đi. Đến nhà ba mẹ nuôi, căn nhà tôi cũng thường hay lui tới sao bây giờ cảm giác khác vậy. Tôi uể oải bước vào.
- Con làm sao thế mau mau vào nhà lên phòng tắm rửa rồi đo nghỉ ngơi đi. Mẹ nuôi đi vào trước tôi đang đứng trước cửa nó vọng ra.
- Vâng ạ
- Con sẽ ở phòng thứ 3 trên lầu ấy gần phòng dì Vân giúp việc ấy con biết chứ. Con tự lên hay ta dẫn con lên. Bà chỉ tay lên cầu thang
- Không sao đâu ạ. Con sẽ tự lên. Mẹ đi nghỉ đi 2 ngày nay mẹ ở trong bệnh viện với con cũng mệt rồi. Chúc mẹ ngủ ngon. Tôi cúi đầu xin phép rồi lên lầu. Tôi bước vào phòng sắp xếp đồ đạc sách vở và treo quần áo lên tủ rồi đi xuống nhà lấy nước uống. Tôi cầm ly nước lên phòng lúc đó tôi như một cái xác không hồn nhìn về phía trước bước. Tôi mở cửa phòng uống một hơi hết ly nước thì đặt xuống bàn. Tụq nhiên một hương thơm chạy ngang qua mũi tôi làm tôi tỉnh lại và ngước mặt lên nhìn.
- A ... a. Gì vậy nè. Trước măth tôi là một chàng trai tóc vuốt undercut , trên người chỉ có cái khăn tắm màu trắng quấn ngang bụng để lộ thân hình 6 múi săn chắc. Tôi vừa hét vừa che mắt.
- Cô là ai vậy hả. Sao lại vào phòng tôi. Anh ta vẫn bình tĩnh lau tóc nhưng giọng thì bực bội.
- Tôi... tôi là Linh con nuôi của ba mẹ. Xin lỗi tôi nhầm phòng. Tôi trả lời rồi nhanh như cắc chạy về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.