Chương 14: Người cướp đi nụ hôn đầu
Nguyễn Hà Tư Nhĩ
12/02/2018
- Tớ mua xong rồi về thôi. Tôi ngại ngùng nói.
- Tớ sao?? Cậu ta ngơ ngác rồi cười nhẹ.
- Hả?? Dù tôi nghe nhưng cứ giả vờ. Nhưng trong lòng rất vui và suy nghĩ " thái độ gì vậy ta???"
- Không có gì. Cậu ta lúng túng rồi chúng tối im lặng suốt quãng đường về.
- Tơs đi nấu chút đồ ăn nhé. Tôi mở lời trước vừa nói vừa đi vào bếp.
- Để tôi. Cậu ta chạy vội theo vớ tay giựt túi đồ ăn.
- Gì? Cậu biết nấu ăn. Nè bụng tôi yếu lắm đấy. Tôi chọc khóe (vì cậu ta xưng tôi với cậu nên tôi cũng chẳng xứng tớ cậu)
- Tôi giỏi lắm đấy. Mì ý nhé. Cậu ta sắn tay áo rồi bắt đấu.
- Quà ghê vậy. Cần tôi phụ chứ? Tôi mỉm cười.
- Chân thành cảm ơn nếu cậu có thể giúp.
- Vậy tôi phải làm gì? Tôi săn tay áo sẵn sàng.
- Công việc của cậu quan trọng lắm đấy. Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi nói chuyện
- Việc gì nói mau lên.
- Ngồi im và ngắm vẻ đẹp hoàn mĩ của tôi khi nấu ăn và thưởng thức món ăn tuyệt vời.
- Cái gì?? Vẻ đẹp hoàn mĩ á?? Ai cơ?? Cậu á??. Tôi tỏ thái độ nôn ọe.
- Nè. Thích chết không? Người ta nấu cho ăn còn tỏ thái độ. Cậu ta gắt gỏng thái tạp dề vẻ mặt phụng phịu như trẻ con đi ra khỏi bếp.
- Ôi! Thôi tôi xin lỗi. Chỉ giỡn thôi mà. Cậu là người đẹp trên cả hoàn mĩ. Tôi chạy ra chặn đường mà cứ nhìn mặt cậu ta lại mắc cười.
- Tại cậu nói tôi đẹp nên tôi tha cho cậu. Cậu ta hớn hở quay vô. Suốt buồi cậu ta chỉ biết cười.
- Á!! Cậu ta hét lên.
- Sao vậy? Đưa xem nào!!Tôi hốt hoảng chạy nhanh vào giựt ngón tay bỏ vào vòi nước.- Thiệt là phải cẩn thận chứ. Tôi cứ nói lia lịa mà chả biết có cặp mắt ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào tôi. - Để tôi đi lấy băng dán y tế. Tôi chạy vội mà không để ý trái dưa leo chắn ở giữa liền trượt chân ngả ngửa. Cậu ta thấy vậy liền kéo người tôi lại làm cả hai ôm nhau ngả xuống đất. Tôi sợ quá nhắm tịt mắt. Tôi mở mắt ra thấy môi mình và môi cậu ca đang chạm nhau. Tôi vội vàng đứng dậy.
- Cậu là người cướp nụ hôn đầu của tôi nên hãy chịu trách nhiệm đi. Tôi ngại ngùng bỏ thẳng lên phòng. Tôi đóng sầp cửa lại sờ tay lên môi tủm tỉm.
"Đây cũng là lần- Tớ mua xong rồi về thôi. Tôi ngại ngùng nói.
- Tớ sao?? Cậu ta ngơ ngác rồi cười nhẹ.
- Hả?? Dù tôi nghe nhưng cứ giả vờ. Nhưng trong lòng rất vui và suy nghĩ " thái độ gì vậy ta???"
- Không có gì. Cậu ta lúng túng rồi chúng tối im lặng suốt quãng đường về.
- Tơs đi nấu chút đồ ăn nhé. Tôi mở lời trước vừa nói vừa đi vào bếp.
- Để tôi. Cậu ta chạy vội theo vớ tay giựt túi đồ ăn.
- Gì? Cậu biết nấu ăn. Nè bụng tôi yếu lắm đấy. Tôi chọc khóe (vì cậu ta xưng tôi với cậu nên tôi cũng chẳng xứng tớ cậu)
- Tôi giỏi lắm đấy. Mì ý nhé. Cậu ta sắn tay áo rồi bắt đấu.
- Quà ghê vậy. Cần tôi phụ chứ? Tôi mỉm cười.
- Chân thành cảm ơn nếu cậu có thể giúp.
- Vậy tôi phải làm gì? Tôi săn tay áo sẵn sàng.
- Công việc của cậu quan trọng lắm đấy. Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi nói chuyện
- Việc gì nói mau lên.
- Ngồi im và ngắm vẻ đẹp hoàn mĩ của tôi khi nấu ăn và thưởng thức món ăn tuyệt vời.
- Cái gì?? Vẻ đẹp hoàn mĩ á?? Ai cơ?? Cậu á??. Tôi tỏ thái độ nôn ọe.
- Nè. Thích chết không? Người ta nấu cho ăn còn tỏ thái độ. Cậu ta gắt gỏng thái tạp dề vẻ mặt phụng phịu như trẻ con đi ra khỏi bếp.
- Ôi! Thôi tôi xin lỗi. Chỉ giỡn thôi mà. Cậu là người đẹp trên cả hoàn mĩ. Tôi chạy ra chặn đường mà cứ nhìn mặt cậu ta lại mắc cười.
- Tại cậu nói tôi đẹp nên tôi tha cho cậu. Cậu ta hớn hở quay vô. Suốt buồi cậu ta chỉ biết cười.
- Á!! Cậu ta hét lên.
- Sao vậy? Đưa xem nào!!Tôi hốt hoảng chạy nhanh vào giựt ngón tay bỏ vào vòi nước.- Thiệt là phải cẩn thận chứ. Tôi cứ nói lia lịa mà chả biết có cặp mắt ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào tôi. - Để tôi đi lấy băng dán y tế. Tôi chạy vội mà không để ý trái dưa leo chắn ở giữa liền trượt chân ngả ngửa. Cậu ta thấy vậy liền kéo người tôi lại làm cả hai ôm nhau ngả xuống đất. Tôi sợ quá nhắm tịt mắt. Tôi mở mắt ra thấy môi mình và môi cậu ca đang chạm nhau. Tôi vội vàng đứng dậy.
- Cậu là người cướp nụ hôn đầu của tôi nên hãy chịu trách nhiệm đi. Tôi ngại ngùng bỏ thẳng lên phòng. Tôi đóng sầp cửa lại sờ tay lên môi tủm tỉm.
"Đây cũng là lần đầu của mình mà?" Tôi lí nhí
*CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH. MÌNH XIN CẢM ƠN. CHÚC CÁC BẠN SANG NĂM MỚI SỨC KHỎE DỒI DÀO GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC NHA.
- Tớ sao?? Cậu ta ngơ ngác rồi cười nhẹ.
- Hả?? Dù tôi nghe nhưng cứ giả vờ. Nhưng trong lòng rất vui và suy nghĩ " thái độ gì vậy ta???"
- Không có gì. Cậu ta lúng túng rồi chúng tối im lặng suốt quãng đường về.
- Tơs đi nấu chút đồ ăn nhé. Tôi mở lời trước vừa nói vừa đi vào bếp.
- Để tôi. Cậu ta chạy vội theo vớ tay giựt túi đồ ăn.
- Gì? Cậu biết nấu ăn. Nè bụng tôi yếu lắm đấy. Tôi chọc khóe (vì cậu ta xưng tôi với cậu nên tôi cũng chẳng xứng tớ cậu)
- Tôi giỏi lắm đấy. Mì ý nhé. Cậu ta sắn tay áo rồi bắt đấu.
- Quà ghê vậy. Cần tôi phụ chứ? Tôi mỉm cười.
- Chân thành cảm ơn nếu cậu có thể giúp.
- Vậy tôi phải làm gì? Tôi săn tay áo sẵn sàng.
- Công việc của cậu quan trọng lắm đấy. Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi nói chuyện
- Việc gì nói mau lên.
- Ngồi im và ngắm vẻ đẹp hoàn mĩ của tôi khi nấu ăn và thưởng thức món ăn tuyệt vời.
- Cái gì?? Vẻ đẹp hoàn mĩ á?? Ai cơ?? Cậu á??. Tôi tỏ thái độ nôn ọe.
- Nè. Thích chết không? Người ta nấu cho ăn còn tỏ thái độ. Cậu ta gắt gỏng thái tạp dề vẻ mặt phụng phịu như trẻ con đi ra khỏi bếp.
- Ôi! Thôi tôi xin lỗi. Chỉ giỡn thôi mà. Cậu là người đẹp trên cả hoàn mĩ. Tôi chạy ra chặn đường mà cứ nhìn mặt cậu ta lại mắc cười.
- Tại cậu nói tôi đẹp nên tôi tha cho cậu. Cậu ta hớn hở quay vô. Suốt buồi cậu ta chỉ biết cười.
- Á!! Cậu ta hét lên.
- Sao vậy? Đưa xem nào!!Tôi hốt hoảng chạy nhanh vào giựt ngón tay bỏ vào vòi nước.- Thiệt là phải cẩn thận chứ. Tôi cứ nói lia lịa mà chả biết có cặp mắt ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào tôi. - Để tôi đi lấy băng dán y tế. Tôi chạy vội mà không để ý trái dưa leo chắn ở giữa liền trượt chân ngả ngửa. Cậu ta thấy vậy liền kéo người tôi lại làm cả hai ôm nhau ngả xuống đất. Tôi sợ quá nhắm tịt mắt. Tôi mở mắt ra thấy môi mình và môi cậu ca đang chạm nhau. Tôi vội vàng đứng dậy.
- Cậu là người cướp nụ hôn đầu của tôi nên hãy chịu trách nhiệm đi. Tôi ngại ngùng bỏ thẳng lên phòng. Tôi đóng sầp cửa lại sờ tay lên môi tủm tỉm.
"Đây cũng là lần- Tớ mua xong rồi về thôi. Tôi ngại ngùng nói.
- Tớ sao?? Cậu ta ngơ ngác rồi cười nhẹ.
- Hả?? Dù tôi nghe nhưng cứ giả vờ. Nhưng trong lòng rất vui và suy nghĩ " thái độ gì vậy ta???"
- Không có gì. Cậu ta lúng túng rồi chúng tối im lặng suốt quãng đường về.
- Tơs đi nấu chút đồ ăn nhé. Tôi mở lời trước vừa nói vừa đi vào bếp.
- Để tôi. Cậu ta chạy vội theo vớ tay giựt túi đồ ăn.
- Gì? Cậu biết nấu ăn. Nè bụng tôi yếu lắm đấy. Tôi chọc khóe (vì cậu ta xưng tôi với cậu nên tôi cũng chẳng xứng tớ cậu)
- Tôi giỏi lắm đấy. Mì ý nhé. Cậu ta sắn tay áo rồi bắt đấu.
- Quà ghê vậy. Cần tôi phụ chứ? Tôi mỉm cười.
- Chân thành cảm ơn nếu cậu có thể giúp.
- Vậy tôi phải làm gì? Tôi săn tay áo sẵn sàng.
- Công việc của cậu quan trọng lắm đấy. Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi nói chuyện
- Việc gì nói mau lên.
- Ngồi im và ngắm vẻ đẹp hoàn mĩ của tôi khi nấu ăn và thưởng thức món ăn tuyệt vời.
- Cái gì?? Vẻ đẹp hoàn mĩ á?? Ai cơ?? Cậu á??. Tôi tỏ thái độ nôn ọe.
- Nè. Thích chết không? Người ta nấu cho ăn còn tỏ thái độ. Cậu ta gắt gỏng thái tạp dề vẻ mặt phụng phịu như trẻ con đi ra khỏi bếp.
- Ôi! Thôi tôi xin lỗi. Chỉ giỡn thôi mà. Cậu là người đẹp trên cả hoàn mĩ. Tôi chạy ra chặn đường mà cứ nhìn mặt cậu ta lại mắc cười.
- Tại cậu nói tôi đẹp nên tôi tha cho cậu. Cậu ta hớn hở quay vô. Suốt buồi cậu ta chỉ biết cười.
- Á!! Cậu ta hét lên.
- Sao vậy? Đưa xem nào!!Tôi hốt hoảng chạy nhanh vào giựt ngón tay bỏ vào vòi nước.- Thiệt là phải cẩn thận chứ. Tôi cứ nói lia lịa mà chả biết có cặp mắt ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào tôi. - Để tôi đi lấy băng dán y tế. Tôi chạy vội mà không để ý trái dưa leo chắn ở giữa liền trượt chân ngả ngửa. Cậu ta thấy vậy liền kéo người tôi lại làm cả hai ôm nhau ngả xuống đất. Tôi sợ quá nhắm tịt mắt. Tôi mở mắt ra thấy môi mình và môi cậu ca đang chạm nhau. Tôi vội vàng đứng dậy.
- Cậu là người cướp nụ hôn đầu của tôi nên hãy chịu trách nhiệm đi. Tôi ngại ngùng bỏ thẳng lên phòng. Tôi đóng sầp cửa lại sờ tay lên môi tủm tỉm.
"Đây cũng là lần đầu của mình mà?" Tôi lí nhí
*CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH. MÌNH XIN CẢM ƠN. CHÚC CÁC BẠN SANG NĂM MỚI SỨC KHỎE DỒI DÀO GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC NHA.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.