Chương 18: Vậy đi.. hai ta cùng học
Chou chou
01/07/2020
Bốn giờ sáng..
Nam Thanh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lớn, nhỏ quay sang nhìn người con trai đang thiếp đi bên cạnh mình.. Nhỏ hoảng hốt xem lại quần áo trên cơ thể vẫn y nguyên thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đến tay chân sất sát vì bị đánh đã được băng vào, nhỏ bất giác nói:
"Chết tiệt thật, nếu không tại nhân cách thứ hai kia thì mình đã không thành ra thế này. Lại còn bị đánh tơi tả nữa chứ.. điên chết mất."
Nhỏ học võ bao nhiêu năm mà giờ lại để bị đánh như thế này.. Đưa ánh mắt sang phía Uy Long.. Nhỏ dường như miên man nhớ lại những gì đã xảy ra và hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.. thật là mất mặt.. lúc trên sân thượng không biết nhỏ trông tả tơi thế nào.. Nhỏ vừa nghĩ vừa đưa tay lên trán.. ôi nhục chết đi được..
Nhỏ để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn ghi vài chữ: "Cảm ơn vì đã cứu tôi, sau này nhất định sẽ trả ơn cậu!"
Đeo chiếc balo của mình trên vai, nhỏ rón rén mở cánh cửa phòng mà quan sát bên ngoài.. Khi chắc chắn không có ai, nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng Long mà bắt đầu cuộc tẩu thoát.
Nhỏ đi hết dãy hành lang này đến dãy hành lang khác đều có cảm giác quen thuộc, cảm giác như đã từng đi qua rồi.. và cuối cùng nhỏ đã xác định rằng mình bị lạc vào cái mê cung kì dị.
"Tuy nhà họ lớn, nhưng không nhất thiết phải nuôi nhiều chó như vậy chứ." Nam Thanh khẽ nói khi thấy những con chó to lớn đang gầm gừ nhìn nhỏ.
Những con chó hung hăng như muốn tấn công nhỏ, Thanh thầm nghĩ không lẽ mình lại bỏ xác tại nơi này ư.. đến trường bằng cách nào đây, nhưng nhỏ rất.. rất sợ chó.
Bọ chó đang gầm lên hung hăng nhìn Nam Thanh bỗng nhiên lại quẫy đuôi bỏ đi, chưa hết hoảng sợ lại nhìn thấy chuyện kì lạ, nhỏ đang ảo tưởng mình có sức mạnh kì bí khiến những con chó kia sợ hãi cúi đầu. Nào ngờ khi quay lại, nhỏ lại gặp phải một người.
Thấy bộ dạng ông lão trông khá bình thường, mặc bộ quần áo làm vườn đang tưới cây nên nhỏ cứ thuận miệng rồi nói chuyện tự nhiên:
"Con cảm ơn ông. May là có ông chứ không con không biết thoát khỏi mấy con chó kia kiểu gì.. Ông, là ông làm vườn phải không ạ?"
Uy lão gia gật gù.
Nam Thanh nhìn xung quanh, sau đó lại nói:
"Ông giúp con ra khỏi nơi này được không ạ, không biết ai đã thiết kế căn biệt thự này.. nơi nào cũng giống nhau.. con đi mãi mà không tìm được lối ra."
"Người thiết kế căn biệt thự này chính là lão gia Tống Uy." Ông bật cười đáp.
"Xem ra ông ta cũng quá rảnh rỗi, hoặc là không có sự sáng tạo." Nam Thanh nói. "Ông.. ông dẫn đường cho con ra ngoài nhé."
Uy lão gia lần này bị mắng nhưng không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị. Ở trong căn nhà này lâu như vậy, chưa một ai dám nói chuyện tự nhiên với ông như cô bé này.
"Đi theo ta." Ông quay đầu bước đi.
"Cảm ơn ông ạ."
Ra được mê cung bí hiểm, Nam Thanh vui vẻ cúi đầu chào ông rồi chạy một mạch về nhà..
Căn nhà lúc này không có một ai, dì Hồng đi công tác nên tối qua chắc cũng không về. Còn Thiên Ân thì nhỏ cũng chẳng quan tâm cho lắm, đứa em gái bao lâu nay không ngờ lại là người như vậy.
Thanh bước lên phòng sắp sách vở rồi thay quần áo đi học..
Trong tiết toán, giáo viên trả bài kiểm tra. Lần này có một bài khó Thanh không làm được, bài đó ba điểm. Khó vậy nhỏ nghĩ cả lớp chắc cũng thế.
Nhận được kết quả thì nhỏ sốc hoàn toàn.
Ai cũng được tầm tám, chín, Hạo, Du, Thanh Duy còn được tám điểm nữa. Nhỏ thấp nhất lớp, bảy điểm.
Thật là vi diệu. Thật không thể tin nổi. Mấy môn xã hội nhỏ đã nát rồi, giờ đến tự nhiên cũng quay lưng với nhỏ sao?
Nhỏ thắc mắc nhiều lắm, cũng tự trách mình không ít, quá chủ quan rồi. Không hiểu sao mà đợt này lớp lại toàn thần đồng.
Mấy hôm sau thêm một bài kiểm tra Lý nữa, kết quả tương tự luôn. Thanh khóc không ra nước mắt. Tại sao? Tại sao điểm của nhỏ lại thấp như vậy chứ? Cả ngày nhỏ như người mất hồn, chẳng nói năng gì..
Bỗng dưng, Minh Hạo từ đâu vỗ vỗ vai nhỏ an ủi:
"Không sao đâu. Điểm mình cũng đang thấp đây này. Nghĩ nhiều làm gì, mấy thứ điểm này có gì quan trọng."
Sao mà không quan trọng nổi, điểm kiểm tra liên quan đến điểm tổng kết. Rồi liên quan đến cả mấy trường đại học sau này nữa chứ, càng nghĩ nhỏ càng đau lòng.
"Vậy đi.. hai ta cùng học." Hạo nói tiếp.
Nam Thanh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lớn, nhỏ quay sang nhìn người con trai đang thiếp đi bên cạnh mình.. Nhỏ hoảng hốt xem lại quần áo trên cơ thể vẫn y nguyên thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đến tay chân sất sát vì bị đánh đã được băng vào, nhỏ bất giác nói:
"Chết tiệt thật, nếu không tại nhân cách thứ hai kia thì mình đã không thành ra thế này. Lại còn bị đánh tơi tả nữa chứ.. điên chết mất."
Nhỏ học võ bao nhiêu năm mà giờ lại để bị đánh như thế này.. Đưa ánh mắt sang phía Uy Long.. Nhỏ dường như miên man nhớ lại những gì đã xảy ra và hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.. thật là mất mặt.. lúc trên sân thượng không biết nhỏ trông tả tơi thế nào.. Nhỏ vừa nghĩ vừa đưa tay lên trán.. ôi nhục chết đi được..
Nhỏ để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn ghi vài chữ: "Cảm ơn vì đã cứu tôi, sau này nhất định sẽ trả ơn cậu!"
Đeo chiếc balo của mình trên vai, nhỏ rón rén mở cánh cửa phòng mà quan sát bên ngoài.. Khi chắc chắn không có ai, nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng Long mà bắt đầu cuộc tẩu thoát.
Nhỏ đi hết dãy hành lang này đến dãy hành lang khác đều có cảm giác quen thuộc, cảm giác như đã từng đi qua rồi.. và cuối cùng nhỏ đã xác định rằng mình bị lạc vào cái mê cung kì dị.
"Tuy nhà họ lớn, nhưng không nhất thiết phải nuôi nhiều chó như vậy chứ." Nam Thanh khẽ nói khi thấy những con chó to lớn đang gầm gừ nhìn nhỏ.
Những con chó hung hăng như muốn tấn công nhỏ, Thanh thầm nghĩ không lẽ mình lại bỏ xác tại nơi này ư.. đến trường bằng cách nào đây, nhưng nhỏ rất.. rất sợ chó.
Bọ chó đang gầm lên hung hăng nhìn Nam Thanh bỗng nhiên lại quẫy đuôi bỏ đi, chưa hết hoảng sợ lại nhìn thấy chuyện kì lạ, nhỏ đang ảo tưởng mình có sức mạnh kì bí khiến những con chó kia sợ hãi cúi đầu. Nào ngờ khi quay lại, nhỏ lại gặp phải một người.
Thấy bộ dạng ông lão trông khá bình thường, mặc bộ quần áo làm vườn đang tưới cây nên nhỏ cứ thuận miệng rồi nói chuyện tự nhiên:
"Con cảm ơn ông. May là có ông chứ không con không biết thoát khỏi mấy con chó kia kiểu gì.. Ông, là ông làm vườn phải không ạ?"
Uy lão gia gật gù.
Nam Thanh nhìn xung quanh, sau đó lại nói:
"Ông giúp con ra khỏi nơi này được không ạ, không biết ai đã thiết kế căn biệt thự này.. nơi nào cũng giống nhau.. con đi mãi mà không tìm được lối ra."
"Người thiết kế căn biệt thự này chính là lão gia Tống Uy." Ông bật cười đáp.
"Xem ra ông ta cũng quá rảnh rỗi, hoặc là không có sự sáng tạo." Nam Thanh nói. "Ông.. ông dẫn đường cho con ra ngoài nhé."
Uy lão gia lần này bị mắng nhưng không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị. Ở trong căn nhà này lâu như vậy, chưa một ai dám nói chuyện tự nhiên với ông như cô bé này.
"Đi theo ta." Ông quay đầu bước đi.
"Cảm ơn ông ạ."
Ra được mê cung bí hiểm, Nam Thanh vui vẻ cúi đầu chào ông rồi chạy một mạch về nhà..
Căn nhà lúc này không có một ai, dì Hồng đi công tác nên tối qua chắc cũng không về. Còn Thiên Ân thì nhỏ cũng chẳng quan tâm cho lắm, đứa em gái bao lâu nay không ngờ lại là người như vậy.
Thanh bước lên phòng sắp sách vở rồi thay quần áo đi học..
Trong tiết toán, giáo viên trả bài kiểm tra. Lần này có một bài khó Thanh không làm được, bài đó ba điểm. Khó vậy nhỏ nghĩ cả lớp chắc cũng thế.
Nhận được kết quả thì nhỏ sốc hoàn toàn.
Ai cũng được tầm tám, chín, Hạo, Du, Thanh Duy còn được tám điểm nữa. Nhỏ thấp nhất lớp, bảy điểm.
Thật là vi diệu. Thật không thể tin nổi. Mấy môn xã hội nhỏ đã nát rồi, giờ đến tự nhiên cũng quay lưng với nhỏ sao?
Nhỏ thắc mắc nhiều lắm, cũng tự trách mình không ít, quá chủ quan rồi. Không hiểu sao mà đợt này lớp lại toàn thần đồng.
Mấy hôm sau thêm một bài kiểm tra Lý nữa, kết quả tương tự luôn. Thanh khóc không ra nước mắt. Tại sao? Tại sao điểm của nhỏ lại thấp như vậy chứ? Cả ngày nhỏ như người mất hồn, chẳng nói năng gì..
Bỗng dưng, Minh Hạo từ đâu vỗ vỗ vai nhỏ an ủi:
"Không sao đâu. Điểm mình cũng đang thấp đây này. Nghĩ nhiều làm gì, mấy thứ điểm này có gì quan trọng."
Sao mà không quan trọng nổi, điểm kiểm tra liên quan đến điểm tổng kết. Rồi liên quan đến cả mấy trường đại học sau này nữa chứ, càng nghĩ nhỏ càng đau lòng.
"Vậy đi.. hai ta cùng học." Hạo nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.