Tuổi Trẻ Tươi Đẹp Chúng Ta Từng Đi Qua
Chương 16: Lòng người đã lạnh như bông tuyết cuối Đông
Tg Lam Lam
25/04/2018
Đang cố cười, tỏ vẻ
mình rất ổn, cô vô tình đưa mắt về phía hàng ghế ngay dưới bục luật sư
cô đang đứng, có một chàng trai với nụ cười tươi ngồi ngay hàng ghế đầu
đang nhìn cô.
Cô không tin vào mắt mình.
Sao cậu ấy lại ở đây? Lam Huyên, không phải mày bị hoa mắt đấy chứ?
Bao nhiêu câu hỏi cùng sự ngạc nhiên lởn vởn trong đầu cô.
Lăng Mặc Ngạn nhìn Lam Huyên thừ người ra nhìn mình thì lại càng cười tươi hơn, liếc nhìn xung quanh, cậu ấy nhỏ tiếng gọi: "Huyên Huyên!"
Lam Huyên đang ngẩn người, nghe cậu gọi thì cũng cười thật tươi với cậu. Lăng Mặc Ngạn giơ tay lên, ra hiệu cố lên, cô cũng làm theo.
Đúng lúc này, tiếng chuông bắt đầu phiên tòa vang lên, cô nháy mắt với Lăng Mặc Ngạn một rồi quay lại lấy hết tài liệu ra xếp lên bàn.
Phiên tòa bắt đầu với bầu không khí căng thẳng vô cùng, mở đầu là lời tuyên thệ của toàn bộ Hội đồng xét xử.
Sau đó là phần trình bày của chủ tọa về nguyên nhân diễn ra phiên tòa, công tố viên đưa ra ý kiến và luật sư hai bên bào chữa cho thân chủ của mình.
Khi nghe Hạ Khê trình bày quan điểm xong, cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lăng Mặc Ngạn rồi bắt đầu trình bày.
Suốt cả phiên tòa, bất lợi đều nghiêng về phía người vợ, vì người tình của cô ta đã bị bắt vì tội rửa tiền và cũng đã khai hết mọi chuyện.
Lam Huyên có thể nhận rõ được sự hoang mang của Hạ Khê, gương mặt cô ta trở nên nhợt nhạt, mọi luận lý trước đó của cô ta bị hội đồng xét xử hủy bỏ.
Đến phần tự bào chữa, người vợ biết đã không thể tránh tội được nữa cũng đã nhận tội và mong nhận được sự khoan hồng.
Cuối cùng, Lâm Thụy đã xin giảm án cho cô ta, chí ít cũng đã từng là vợ chồng, không còn tình thì vẫn còn nghĩa. Cô thật sự khâm phục sự độ lượng của người đàn ông này.
Kết thúc phiên tòa, mọi hợp đồng chuyển nhượng đều không có hiệu lực, cái gì của anh ta thì vẫn là của anh ta, người vợ của anh ta thì bị kết án 4 năm tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Phiên tòa kết thúc thắng lợi,cô rất phấn khởi, sửa soạn đồ đạc, cô đi về phía Lăng Mặc Ngạn. Cậu ấy cười chạy lại với cô, ôm cô vào lòng: "Huyên Huyên giỏi thật đấy!"
Cô cũng dang tay ôm lấy cậu ấy: "Cũng do may mắn nữa mà!"
"Là do năng lực của Huyên Huyên đấy chứ!"
Cô đẩy cậu ấy ra, đánh nhẹ vào vai cậu, cô nói: "Cậu... Anh đừng tâng bốc em quá!"
Cô biết nếu không thay đổi cách xưng hô thì Lăng Mặc Ngạn sẽ vẫn thấy không yên tâm.
Lăng Mặc Ngạn tỏ rõ sự ngạc nhiên với cách xưng hô này, Lam Huyên biết nhưng lại giả vờ.
"Này! Sao mà thừ người ra thế?"
"À! Vui quá ấy mà!" Lăng Mặc Ngạn vẫn kịp phản ứng.
Cô cũng không nén được niềm vui này, cô đã thành công rồi, đã chiến thắng cả bản thân mình, đây sẽ là bước đệm vững chắc để cô có thể tiến xa hơn.
"Thắng lớn rồi, phải khao chứ nhỉ?" Lăng Mặc Ngạn tiếp tục nói.
"Được! Hôm nay em khao."
Hai người họ đi ra khỏi ngu nhà, Lam Huyên nghĩ ra gì đó liền kéo tay áo Lăng Mặc Ngạn lại.
"Mình đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi!" Ánh mắt cô tỏ rõ sự hào hứng.
Nhưng Lăng Mặc Ngạn lại không nể mặt mà cắt đứt sự hào hứng đó: "Không được!"
"Sao mà không được?" Lam Huyên nhảy dựng lên.
"Mấy hôm trước em mới bị đau bụng vì ăn cay còn gì!" Lăng Mặc Ngạn nhíu mày nói.
"Nhưng hôm nay khác." Lam Huyên trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ phải tỏ ra đáng thương một chút thì mới có hi vọng được ăn lẩu.
Nghĩ là làm, Lam Huyên chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt ngập tràn vẻ đáng thương.
"Mặc Ngạn à! Trước giờ anh tốt với em nhất, hôm nay đừng thay đổi thế chứ!"
Thấy Lăng Mặc Ngạn vẫn chỉ nhìn mình không nhúc nhích gì, Lam Huyên lại vô cùng thành khẩn giơ tay lên trời cam đoan: "Em hứa sẽ không ăn quá cay, không ăn quá nhiều!"
Thấy Lăng Mặc Ngạn còn chưa đồng ý, cô liền bày ra bộ mặt hết sức tội nghiệp mà nói: "Thời gian qua em phải làm việc khổ cực, thời gian ăn trưa còn không được 30 phút, giờ mọi việc suôn sẻ rồi chỉ muốn được ăn lẩu Tứ Xuyên thôi! Đến đây rồi mà không ăn món đấy người ta sẽ cười cho đấy!".
"Đi mà anh Lăng! Em sắp đói chết rồi!"
"Em bảo khao anh mà, phải là anh quyết định ăn gì chứ?" Lăng Mặc Ngạn nhịn cười hỏi Lam Huyên.
"Thì em gợi ý cho anh đấy!" Lam Huyên lanh lợi trả lời.
"Giống ép buộc hơn!" Lăng Mặc Ngạn vẫn chưa chịu tha cho cô.
Thấy vậy, Lam Huyên bèn nghĩ chiêu mới, lấy tay kéo kéo áo anh, vẻ mặt cực kì tội nghiệp như đứa trẻ bị cướp mất thứ đồ chơi yêu thích, lại như làm nũng, dáng vẻ ấy thật sự đánh gục Lăng Mặc Ngạn, cuối cùng không nhịn được mà hơi nhếch môi cười.
Thấy được chuyển biến trên gương mặt cậu ấy, cô biết mình đã thành công rồi. Chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, cô kéo tay Lăng Mặc Ngạn ra xe ngay, dùng bản đồ chỉ cho cậu ấy quán lẩu ngon nhất.
"Sao em biết quán này ngon nhất?" Lăng Mặc Ngạn nhìn tấm bản đồ nhỏ trên tay cô, hỏi.
"Tư Dao chỉ em đấy!"
Lăng Mặc Ngạn vừa lái xe vừa nhìn cô cười, một khi Lam Huyên đã thích thì sẽ làm cho bằng được, dù là phải thương thảo với người khác hay là cương quyết cứng đầu thì đều sẽ làm đến cùng.
Nhìn nụ cười tươi sáng, nhìn gương mặt thân thương ấy, trái tim Lăng Mặc Ngạn đã sớm mềm nhũn, thật ra, cậu chỉ định trêu cô một chút thôi, ai ngờ cô tưởng thật mà thương thảo nghe nhàng như vậy. Thật lời cho cậu quá.
Bất giác Lăng Mặc Ngạn cười rạng rỡ hơn, như biết chuyện,Lam Huyên ngẩng lên nhìn cậu, hai người nhìn nhau cười không ai lên tiếng.
Lam Huyên không hỏi cậu ấy vì sao xuất hiện ở đây, vì hơn ai hết cô hiểu rõ nhất. Thực lòng, cô rất cảm động, khi mà cô yếu mềm nhất, khi cô cần có ai đó tiếp thêm động lực thì bên cạnh luôn xuất hiện cậu ấy, cô không biết là số trời đã định hay do tâm tình của Lăng Mặc Ngạn cô không thấu nổi, chỉ biết cô nhất định sẽ không làm người đàn ông tốt này tổn thương vì cô nữa. Nhất định là thế!
Rốt cuộc, không biết Lam Huyên đã vứt cái tên "Lâm Thụy" kia ở xó xỉnh nào mất rồi, kết thúc phiên tòa, cô cứ thế bỏ về mà không chào hay chúc mừng thân chủ của mình, cô đã quên béng đi mất.
Đến khi cô nhớ ra thì đã là mấy tiếng sau, nhờ cuộc gọi của Luật sư Tưởng.
*****
Ở một góc khác, Trần Tử Minh nhìn chiếc xe ôtô lăn bánh, đôi bàn tay buông thõng không biết đã siết chặt từ lúc nào, móng tay đâm vào lòng bàn tay hơi đau nhưng chẳng nhằm nhò gì với cảm giác trống vắng và đau đớn như kim châm trong trái tim anh lúc này. Anh không biết rốt cuộc mình đang làm gì, muốn nhìn thấy cái gì, để rồi cảnh tượng ngọt ngào của đôi tình nhân ấy đập vào mắt anh, xé toang nỗi đau anh đã cố giấu đi từng ngày.
Nhìn họ thân mật với nhau, âu yếm nhau anh thấy bản thân thật khốn kiếp, bởi vì anh thực rất ghen tị, nổi ghen tức không giấu nổi lan tràn khắp xung quanh anh.
Bất giác anh nhếch môi cười nhạt, Trần Tử Minh, mày đang nghĩ cái quái gì thế kia, mày đang tức giận khi người yêu cũ hạnh phúc ư? Cái con người đã bỏ mày mà đi suốt 5 năm trời đó ư? Trần Tử Minh, hà cớ gì phải khổ như vậy, vì một người con gái bạc bẽo, vô tình mà tương tư không dứt suốt ngần ấy năm? Hà cớ gì ngoài kia có biết bao người con gái khác mà lại cứ nhất thiết là cô ấy?
Nghĩ đến đây thì chính anh cũng không trả lời nổi, anh cũng không biết tại sao cứ phải là cô ấy thì nụ cười trên môi anh mới thật có ý nghĩa, cuộc sống của anh mới thôi tẻ nhạt, hay con người anh mới bớt đi chút lạnh lùng. Suốt bao năm, anh luôn tự hỏi nhưng câu trả lời vẫn vì anh quá tha thiết mà không xuất hiện.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng bầu trời không vì thế mà sáng sủa hơn, vẫn u ám như là đang tích tụ để một lát nữa sẽ trút một trận tuyết lớn xuống đây, ban cho Thành Đô này sự lạnh giá đến cùng cực.
Suốt cả tháng qua, ở đây không tuyết rơi thì là trời mưa, không trời mưa thì là u ám, lâu rồi, ánh mặt trời không xuất hiện, ảm đạm đến vô cùng, cảm xúc của con người cũng vì thế mà cô liêu không giấu nổi.
Tuy nhiên, cái lạnh khiến anh thấy rợn ngợp không phải cái lạnh của bầu trời cuối Đông mà là cái lạnh của một trái tim đã không còn ấm áp của người con gái anh đã giành trọn niềm nhớ thương suốt quãng đường tuổi trẻ.
Anh cùng vài đồng nghiệp tới đây để giao lưu, trao đổi kinh nghiệm với cảnh sát Thành Đô.
Anh cũng rất ngạc nhiên với sự có duyên đến lạ lùng của anh với Hạ Khê, anh gặp cô ta ở khách sạn.
Cô ta nói hôm nay sẽ ra tòa bào chữa vụ gì đó, mong anh tới ủng hộ tinh thần cho cô ta, anh không thể từ chối, đành nhận lời.
Anh càng ngạc nhiên hơn khi gặp Lam Huyên ở đây, dù cho lòng anh xuyến xao đến thế nào thì cũng chỉ được đáp lại bởi một ánh mắt chỉ như vô tình lướt qua, chỉ như người không hề quen biết.
Để cho anh phải thấy cô và Lăng Mặc Ngạn hòa hợp như thế nào.
Phiên tòa kết thúc, cô giành thắng lợi, nhìn cô vui vẻ cùng sự chúc mừng của Lăng Mặc Ngạn anh thật sự rất khó chịu, lại thấy Hạ Khê khóc, anh thấy tội nghiệp cho cô ta nên liền ôm lấy cô ta, chỉ đơn thuần là để an ủi không vì bất cứ điều gì khác, khi Lam Huyên kéo Lăng Mặc Ngạn ra ngoài, vòng tay đang ôm Hạ Khê bống siết chặt hơn.
Nhưng có một điều anh không biết, đó là khi Lam Huyên kéo Lăng Mặc Ngạn ra ngoài cũng là vì cô ấy đã thấy anh ôm Hạ Khê, bởi vậy cô ấy không muốn nán lại thêm bất cứ giây phút nào nữa. Lam Huyên cố tỏ ra hào hứng với Lăng Mặc Ngạn có lẽ chỉ để cố kìm nén sự kích động vì những gì cô đã nhìn thấy.
Trần Tử Minh đi tới chỗ đậu xe của mình, vào trong xe, anh thừ người ra một lúc sau đó mới khởi động xe.
Hạ Khê từ đầu tới cuối ở phía sau anh, nhìn rõ nhất bàn tay siết chặt của anh, nhìn rõ sự mất bình tĩnh của anh.
Thấy anh đi, Hạ Khê không đuổi theo, bởi vì cô biết, người anh muốn nhìn thấy lúc này tuyệt không phải mình, bám lấy anh lúc tâm tình anh không tốt chỉ càng làm anh chán ghét thêm.
Chưa bao giờ, Hạ Khê cảm thấy thất bại như lúc này, dù là về tình yêu hay công việc thì cô ta đều thua Lam Huyên.
Tình yêu thì khỏi cần nói, suốt bao năm qua, Trần Tử Minh vẫn nguyện trao trái tim cho Lam Huyên, dù Hạ Khê có nỗ lực tới đâu thì cũng chỉ được đáp lại bằng một vài lần thế thân hèn hạ giúp anh trêu tức Lam Huyên.
Xét về công việc, một sinh viên nhận học bổng du học Pháp của trường dĩ nhiên trình độ vượt hẳn những sinh viên trong trường.
Tuy Lam Huyên mới về nước không lâu nhưng trình độ và bản lĩnh của cô đã được giới luật sư đánh giá cao, thứ mà Hạ Khê dù đã cố gắng 2 năm cũng không nhận được, chỗ đứng của Hạ Khê trong giới vẫn chưa thật vững chắc, cộng thêm sự thất bại ngày hôm nay đã đả kích rất lớn lòng tự ái của Hạ Khê.
Vì vậy, Hạ Khê nhìn Lam Huyên đầy ganh tức cũng là điều dễ hiểu.
Cô không tin vào mắt mình.
Sao cậu ấy lại ở đây? Lam Huyên, không phải mày bị hoa mắt đấy chứ?
Bao nhiêu câu hỏi cùng sự ngạc nhiên lởn vởn trong đầu cô.
Lăng Mặc Ngạn nhìn Lam Huyên thừ người ra nhìn mình thì lại càng cười tươi hơn, liếc nhìn xung quanh, cậu ấy nhỏ tiếng gọi: "Huyên Huyên!"
Lam Huyên đang ngẩn người, nghe cậu gọi thì cũng cười thật tươi với cậu. Lăng Mặc Ngạn giơ tay lên, ra hiệu cố lên, cô cũng làm theo.
Đúng lúc này, tiếng chuông bắt đầu phiên tòa vang lên, cô nháy mắt với Lăng Mặc Ngạn một rồi quay lại lấy hết tài liệu ra xếp lên bàn.
Phiên tòa bắt đầu với bầu không khí căng thẳng vô cùng, mở đầu là lời tuyên thệ của toàn bộ Hội đồng xét xử.
Sau đó là phần trình bày của chủ tọa về nguyên nhân diễn ra phiên tòa, công tố viên đưa ra ý kiến và luật sư hai bên bào chữa cho thân chủ của mình.
Khi nghe Hạ Khê trình bày quan điểm xong, cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lăng Mặc Ngạn rồi bắt đầu trình bày.
Suốt cả phiên tòa, bất lợi đều nghiêng về phía người vợ, vì người tình của cô ta đã bị bắt vì tội rửa tiền và cũng đã khai hết mọi chuyện.
Lam Huyên có thể nhận rõ được sự hoang mang của Hạ Khê, gương mặt cô ta trở nên nhợt nhạt, mọi luận lý trước đó của cô ta bị hội đồng xét xử hủy bỏ.
Đến phần tự bào chữa, người vợ biết đã không thể tránh tội được nữa cũng đã nhận tội và mong nhận được sự khoan hồng.
Cuối cùng, Lâm Thụy đã xin giảm án cho cô ta, chí ít cũng đã từng là vợ chồng, không còn tình thì vẫn còn nghĩa. Cô thật sự khâm phục sự độ lượng của người đàn ông này.
Kết thúc phiên tòa, mọi hợp đồng chuyển nhượng đều không có hiệu lực, cái gì của anh ta thì vẫn là của anh ta, người vợ của anh ta thì bị kết án 4 năm tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Phiên tòa kết thúc thắng lợi,cô rất phấn khởi, sửa soạn đồ đạc, cô đi về phía Lăng Mặc Ngạn. Cậu ấy cười chạy lại với cô, ôm cô vào lòng: "Huyên Huyên giỏi thật đấy!"
Cô cũng dang tay ôm lấy cậu ấy: "Cũng do may mắn nữa mà!"
"Là do năng lực của Huyên Huyên đấy chứ!"
Cô đẩy cậu ấy ra, đánh nhẹ vào vai cậu, cô nói: "Cậu... Anh đừng tâng bốc em quá!"
Cô biết nếu không thay đổi cách xưng hô thì Lăng Mặc Ngạn sẽ vẫn thấy không yên tâm.
Lăng Mặc Ngạn tỏ rõ sự ngạc nhiên với cách xưng hô này, Lam Huyên biết nhưng lại giả vờ.
"Này! Sao mà thừ người ra thế?"
"À! Vui quá ấy mà!" Lăng Mặc Ngạn vẫn kịp phản ứng.
Cô cũng không nén được niềm vui này, cô đã thành công rồi, đã chiến thắng cả bản thân mình, đây sẽ là bước đệm vững chắc để cô có thể tiến xa hơn.
"Thắng lớn rồi, phải khao chứ nhỉ?" Lăng Mặc Ngạn tiếp tục nói.
"Được! Hôm nay em khao."
Hai người họ đi ra khỏi ngu nhà, Lam Huyên nghĩ ra gì đó liền kéo tay áo Lăng Mặc Ngạn lại.
"Mình đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi!" Ánh mắt cô tỏ rõ sự hào hứng.
Nhưng Lăng Mặc Ngạn lại không nể mặt mà cắt đứt sự hào hứng đó: "Không được!"
"Sao mà không được?" Lam Huyên nhảy dựng lên.
"Mấy hôm trước em mới bị đau bụng vì ăn cay còn gì!" Lăng Mặc Ngạn nhíu mày nói.
"Nhưng hôm nay khác." Lam Huyên trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ phải tỏ ra đáng thương một chút thì mới có hi vọng được ăn lẩu.
Nghĩ là làm, Lam Huyên chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt ngập tràn vẻ đáng thương.
"Mặc Ngạn à! Trước giờ anh tốt với em nhất, hôm nay đừng thay đổi thế chứ!"
Thấy Lăng Mặc Ngạn vẫn chỉ nhìn mình không nhúc nhích gì, Lam Huyên lại vô cùng thành khẩn giơ tay lên trời cam đoan: "Em hứa sẽ không ăn quá cay, không ăn quá nhiều!"
Thấy Lăng Mặc Ngạn còn chưa đồng ý, cô liền bày ra bộ mặt hết sức tội nghiệp mà nói: "Thời gian qua em phải làm việc khổ cực, thời gian ăn trưa còn không được 30 phút, giờ mọi việc suôn sẻ rồi chỉ muốn được ăn lẩu Tứ Xuyên thôi! Đến đây rồi mà không ăn món đấy người ta sẽ cười cho đấy!".
"Đi mà anh Lăng! Em sắp đói chết rồi!"
"Em bảo khao anh mà, phải là anh quyết định ăn gì chứ?" Lăng Mặc Ngạn nhịn cười hỏi Lam Huyên.
"Thì em gợi ý cho anh đấy!" Lam Huyên lanh lợi trả lời.
"Giống ép buộc hơn!" Lăng Mặc Ngạn vẫn chưa chịu tha cho cô.
Thấy vậy, Lam Huyên bèn nghĩ chiêu mới, lấy tay kéo kéo áo anh, vẻ mặt cực kì tội nghiệp như đứa trẻ bị cướp mất thứ đồ chơi yêu thích, lại như làm nũng, dáng vẻ ấy thật sự đánh gục Lăng Mặc Ngạn, cuối cùng không nhịn được mà hơi nhếch môi cười.
Thấy được chuyển biến trên gương mặt cậu ấy, cô biết mình đã thành công rồi. Chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, cô kéo tay Lăng Mặc Ngạn ra xe ngay, dùng bản đồ chỉ cho cậu ấy quán lẩu ngon nhất.
"Sao em biết quán này ngon nhất?" Lăng Mặc Ngạn nhìn tấm bản đồ nhỏ trên tay cô, hỏi.
"Tư Dao chỉ em đấy!"
Lăng Mặc Ngạn vừa lái xe vừa nhìn cô cười, một khi Lam Huyên đã thích thì sẽ làm cho bằng được, dù là phải thương thảo với người khác hay là cương quyết cứng đầu thì đều sẽ làm đến cùng.
Nhìn nụ cười tươi sáng, nhìn gương mặt thân thương ấy, trái tim Lăng Mặc Ngạn đã sớm mềm nhũn, thật ra, cậu chỉ định trêu cô một chút thôi, ai ngờ cô tưởng thật mà thương thảo nghe nhàng như vậy. Thật lời cho cậu quá.
Bất giác Lăng Mặc Ngạn cười rạng rỡ hơn, như biết chuyện,Lam Huyên ngẩng lên nhìn cậu, hai người nhìn nhau cười không ai lên tiếng.
Lam Huyên không hỏi cậu ấy vì sao xuất hiện ở đây, vì hơn ai hết cô hiểu rõ nhất. Thực lòng, cô rất cảm động, khi mà cô yếu mềm nhất, khi cô cần có ai đó tiếp thêm động lực thì bên cạnh luôn xuất hiện cậu ấy, cô không biết là số trời đã định hay do tâm tình của Lăng Mặc Ngạn cô không thấu nổi, chỉ biết cô nhất định sẽ không làm người đàn ông tốt này tổn thương vì cô nữa. Nhất định là thế!
Rốt cuộc, không biết Lam Huyên đã vứt cái tên "Lâm Thụy" kia ở xó xỉnh nào mất rồi, kết thúc phiên tòa, cô cứ thế bỏ về mà không chào hay chúc mừng thân chủ của mình, cô đã quên béng đi mất.
Đến khi cô nhớ ra thì đã là mấy tiếng sau, nhờ cuộc gọi của Luật sư Tưởng.
*****
Ở một góc khác, Trần Tử Minh nhìn chiếc xe ôtô lăn bánh, đôi bàn tay buông thõng không biết đã siết chặt từ lúc nào, móng tay đâm vào lòng bàn tay hơi đau nhưng chẳng nhằm nhò gì với cảm giác trống vắng và đau đớn như kim châm trong trái tim anh lúc này. Anh không biết rốt cuộc mình đang làm gì, muốn nhìn thấy cái gì, để rồi cảnh tượng ngọt ngào của đôi tình nhân ấy đập vào mắt anh, xé toang nỗi đau anh đã cố giấu đi từng ngày.
Nhìn họ thân mật với nhau, âu yếm nhau anh thấy bản thân thật khốn kiếp, bởi vì anh thực rất ghen tị, nổi ghen tức không giấu nổi lan tràn khắp xung quanh anh.
Bất giác anh nhếch môi cười nhạt, Trần Tử Minh, mày đang nghĩ cái quái gì thế kia, mày đang tức giận khi người yêu cũ hạnh phúc ư? Cái con người đã bỏ mày mà đi suốt 5 năm trời đó ư? Trần Tử Minh, hà cớ gì phải khổ như vậy, vì một người con gái bạc bẽo, vô tình mà tương tư không dứt suốt ngần ấy năm? Hà cớ gì ngoài kia có biết bao người con gái khác mà lại cứ nhất thiết là cô ấy?
Nghĩ đến đây thì chính anh cũng không trả lời nổi, anh cũng không biết tại sao cứ phải là cô ấy thì nụ cười trên môi anh mới thật có ý nghĩa, cuộc sống của anh mới thôi tẻ nhạt, hay con người anh mới bớt đi chút lạnh lùng. Suốt bao năm, anh luôn tự hỏi nhưng câu trả lời vẫn vì anh quá tha thiết mà không xuất hiện.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng bầu trời không vì thế mà sáng sủa hơn, vẫn u ám như là đang tích tụ để một lát nữa sẽ trút một trận tuyết lớn xuống đây, ban cho Thành Đô này sự lạnh giá đến cùng cực.
Suốt cả tháng qua, ở đây không tuyết rơi thì là trời mưa, không trời mưa thì là u ám, lâu rồi, ánh mặt trời không xuất hiện, ảm đạm đến vô cùng, cảm xúc của con người cũng vì thế mà cô liêu không giấu nổi.
Tuy nhiên, cái lạnh khiến anh thấy rợn ngợp không phải cái lạnh của bầu trời cuối Đông mà là cái lạnh của một trái tim đã không còn ấm áp của người con gái anh đã giành trọn niềm nhớ thương suốt quãng đường tuổi trẻ.
Anh cùng vài đồng nghiệp tới đây để giao lưu, trao đổi kinh nghiệm với cảnh sát Thành Đô.
Anh cũng rất ngạc nhiên với sự có duyên đến lạ lùng của anh với Hạ Khê, anh gặp cô ta ở khách sạn.
Cô ta nói hôm nay sẽ ra tòa bào chữa vụ gì đó, mong anh tới ủng hộ tinh thần cho cô ta, anh không thể từ chối, đành nhận lời.
Anh càng ngạc nhiên hơn khi gặp Lam Huyên ở đây, dù cho lòng anh xuyến xao đến thế nào thì cũng chỉ được đáp lại bởi một ánh mắt chỉ như vô tình lướt qua, chỉ như người không hề quen biết.
Để cho anh phải thấy cô và Lăng Mặc Ngạn hòa hợp như thế nào.
Phiên tòa kết thúc, cô giành thắng lợi, nhìn cô vui vẻ cùng sự chúc mừng của Lăng Mặc Ngạn anh thật sự rất khó chịu, lại thấy Hạ Khê khóc, anh thấy tội nghiệp cho cô ta nên liền ôm lấy cô ta, chỉ đơn thuần là để an ủi không vì bất cứ điều gì khác, khi Lam Huyên kéo Lăng Mặc Ngạn ra ngoài, vòng tay đang ôm Hạ Khê bống siết chặt hơn.
Nhưng có một điều anh không biết, đó là khi Lam Huyên kéo Lăng Mặc Ngạn ra ngoài cũng là vì cô ấy đã thấy anh ôm Hạ Khê, bởi vậy cô ấy không muốn nán lại thêm bất cứ giây phút nào nữa. Lam Huyên cố tỏ ra hào hứng với Lăng Mặc Ngạn có lẽ chỉ để cố kìm nén sự kích động vì những gì cô đã nhìn thấy.
Trần Tử Minh đi tới chỗ đậu xe của mình, vào trong xe, anh thừ người ra một lúc sau đó mới khởi động xe.
Hạ Khê từ đầu tới cuối ở phía sau anh, nhìn rõ nhất bàn tay siết chặt của anh, nhìn rõ sự mất bình tĩnh của anh.
Thấy anh đi, Hạ Khê không đuổi theo, bởi vì cô biết, người anh muốn nhìn thấy lúc này tuyệt không phải mình, bám lấy anh lúc tâm tình anh không tốt chỉ càng làm anh chán ghét thêm.
Chưa bao giờ, Hạ Khê cảm thấy thất bại như lúc này, dù là về tình yêu hay công việc thì cô ta đều thua Lam Huyên.
Tình yêu thì khỏi cần nói, suốt bao năm qua, Trần Tử Minh vẫn nguyện trao trái tim cho Lam Huyên, dù Hạ Khê có nỗ lực tới đâu thì cũng chỉ được đáp lại bằng một vài lần thế thân hèn hạ giúp anh trêu tức Lam Huyên.
Xét về công việc, một sinh viên nhận học bổng du học Pháp của trường dĩ nhiên trình độ vượt hẳn những sinh viên trong trường.
Tuy Lam Huyên mới về nước không lâu nhưng trình độ và bản lĩnh của cô đã được giới luật sư đánh giá cao, thứ mà Hạ Khê dù đã cố gắng 2 năm cũng không nhận được, chỗ đứng của Hạ Khê trong giới vẫn chưa thật vững chắc, cộng thêm sự thất bại ngày hôm nay đã đả kích rất lớn lòng tự ái của Hạ Khê.
Vì vậy, Hạ Khê nhìn Lam Huyên đầy ganh tức cũng là điều dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.