Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh
Chương 23: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Hồng Cửu
19/02/2014
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Ban đầu, anh xem cô là người anh em.
Họ trò chuyện rất tâm đắc, hành động cũng ăn ý, ở bên cô, anh lúc nào cũng thấy vui.
Anh luôn ngỡ đó chỉ là kiểu ăn ý, tâm đầu ý hợp giữa bạn bè với nhau.
Thực ra không chỉ đơn giản như thế, thực ra anh đã dần dần chìm đắm vào những nụ cười, nỗi đau của cô từ lâu rồi.
Chỉ là, anh không kịp thời nhận ra.
Từ nhỏ, mơ ước của anh về người yêu trong mộng là: Cô ấy nhất định phải có một mái tóc dài bay bay, đồng thời xinh đẹp, dịu dàng, lúc cười sẽ có vẻ e thẹn và xấu hổ không dám nói ra.
Thực ra anh nghĩ, đó không chỉ là tiêu chuẩn của mình anh, e rằng mẫu người yêu lý tưởng của đàn ông cả thế giới đều là thế.
Mà cô bé ngốc nghếch Trác Yến chẳng hợp chút nào với tiêu chuẩn của anh. Nên ban đầu, anh thật sự chỉ xem cô là anh em tốt, thật sự không có suy nghĩ thừa thãi nào.
Lần đầu anh nhìn thấy bạn thân Ngô Song của cô, anh đã rung động.
Cô gái ấy hoàn toàn phù hợp với mọi mơ tưởng về người yêu tiêu chuẩn của anh.
Tóc dài, e thẹn, dịu dàng.
Thế là anh đã nhờ Trác Yến giúp anh theo đuổi Ngô Song.
Để có thể có được cô gái dịu dàng thanh lịch ấy, anh đã tốn không biết bao nhiêu công sức.
Cuối cùng thời gian không phụ người có lòng, cô gái ấy đã trở thành bạn gái anh.
Vốn dĩ nguyện vọng đã đạt được, anh nên vui mới phải.
Thực tế thì, ban đầu anh cũng thực sự cảm thấy vui.
Chỉ là khi anh nhìn thấy bên cạnh Trác Yến, không biết tự khi nào đã xuất hiện một chàng trai khác, anh không nói rõ được vì sao mà càng lúc càng thấy không vui.
Chàng trai ấy rực rỡ nổi bật, là ngôi sao nổi tiếng trong trường, không biết có bao nhiêu cô gái si mê cậu ấy.
Một người nổi bật như thế, có cô gái nào mà kháng cự lại hào quang của cậu ấy chứ?
Anh nhìn thấy quan hệ giữa Trác Yến và chàng trai ấy càng lúc càng tốt đẹp.
Anh cũng nhận ra bản thân càng lúc càng bực bội.
Cảm giác ấy giống như bị ai đó cướp mất thứ vốn thuộc về bản thân vậy.
Anh cũng không nói rõ bản thân tại sao lại có cảm giác đó.
Hoặc là, anh không muốn nói rõ vì sao bản thân lại có cảm giác đó.
Về sau anh vô cùng hối hận vì đã đánh cược với cô.
Chính vì trò cá cược đó mà cô và cậu ta mỗi lúc một gần gũi.
Chính anh đã đẩy cô về phía cậu ta.
Anh rất hối hận vì đã phát hiện ra điểm tốt của cô quá muộn, muộn đến mức khi cô được người khác nhận ra, anh mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Nhưng có ích gì? Đã không kịp rồi.
Bên cạnh anh đã có một cô gái khác; còn bên cạnh cô, anh cũng không còn là người duy nhất ăn ý với cô.
Có lúc anh thật sự rất buồn phiền. Tại sao anh cứ phải đến lúc đã mất cô rồi mới nhận ra cô tốt đến nhường nào, khiến anh không nỡ buông tay đến nhường nào?
Anh đã quá ngô nghê, ngay cả bản thân thích gì cũng không rõ, cứ đẩy mình vào cảnh khó xử muốn làm cũng không được, mà tiếp tục thì càng không thể.
Về sau, cho dù ở cạnh Ngô Song, nhưng mỗi lúc anh nhớ đến cô gái khác lại càng nhiều hơn.
Anh thấy rất đau khổ, rất đau khổ.
Rốt cuộc là từ bao giờ anh đã ý thức rõ rằng cảm giác của anh với cô gái ấy đã thay đổi?
Anh tìm ra đáp án trong trí nhớ.
Là lần cô bị ngã gãy chân, anh đón cô ra viện.
Cô được anh bế ra ngoài.
Khi anh bế bổng cô lên, anh gần như rúng động toàn thân.
Cảm giác ôm cô trong vòng tay tuyệt vời như thế, anh thật muốn bế cô cả đời này, không buông ra nữa.
Anh đi rất chậm, anh muốn cô ở lại trong vòng tay anh lâu hơn.
Nhưng cầu thang không thể không có điểm tận cùng.
Cuối cùng khi anh bất đắc dĩ phải buông cô xuống, dựa vào trong xe taxi, anh cảm thấy rất chua xót.
Về lại bên Ngô Song, ngồi cùng cô ấy trong một chiếc xe khác, hai người tuy gần nhau nhưng anh nhận ra sự rung động với cô ấy đã dần dần biến mất.
Lúc này trong tim anh chỉ còn lại nỗi buồn phảng phất khi cô gái ấy tuột ra khỏi vòng tay anh.
Chiếc xe cô ngồi đến trường sớm hơn anh.
Khi anh xuống xe, anh nhìn thấy cô đã được Trương Nhất Địch đợi chờ từ lâu bế trong tay.
Khi nhìn thấy cô bị một người con trai khác bế, anh cảm giác cổ họng mình không thể nào ngăn chặn được vị chua chát cay đắng đang dâng lên.
Anh đành phải thừa nhận rằng anh đã ghen.
Lòng anh rối bời, không biết phải làm sao. Anh rất muốn cô biết tâm ý của mình, nhưng anh biết đó là chuyện tuyệt đối không thể – dù sao anh đã có bạn gái, đồng thời lại là bạn thân của cô.
Lúc tâm trạng rối loạn thì luôn gặp phải cảnh cô và cậu ta vui đùa quấn quýt.
Thấy cô cười rạng rỡ với chàng trai ấy, ngực anh bắt đầu nhói đau.
Anh rất không vui, rất bực bội, thế là về sau mượn một việc rất nhỏ mà anh đã nổi giận với cô.
Mắt cô rưng rưng, tủi thân quay người chạy mất.
Anh bực bội muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh.
Nước mắt của cô khiến anh thấy như ngạt thở.
Anh đau khổ trách mình sao sự việc lại ra nông nỗi đó?
Tại sao anh lại khiến cô khóc?
Có phải vì anh quá tham lam?
Đã theo đuổi được một người, lại bắt đầu không buông được một người khác.
Anh cảnh cáo bản thân không thể làm người như vậy, nếu do anh theo đuổi Ngô Song trước thì nhất định phải có trách nhiệm với cô ấy mới được.
Anh bắt bản thân đè nén mọi cảm giác với cô nàng ngốc nghếch không biết tí gì kia.
Anh đau khổ kìm nén bản thân.
Nhưng tình cảm lúc nào cũng thích đối nghịch với người ta. Càng đè nén nó thì nó càng khiến anh không thể nào quên được.
Dần dà, ngay cả Ngô Song cũng cảm nhận được tâm sự của anh.
Anh biết anh có lỗi với cô, anh cũng rất muốn toàn tâm toàn ý có trách nhiệm với cô.
Nhưng có lúc anh thật sự không thể sai khiến trái tim mình, anh chẳng tài nào khống chế được bản thân đừng nhớ đến Trác Yến.
Cuối cùng Ngô Song không thể nhẫn nhịn được nữa.
Năm tư, mang theo sự phẫn nộ và đau đớn, cô ấy chia tay với anh, tuyệt giao với Trác Yến, một mình quyết tâm ra nước ngoài.
Trước khi Ngô Song đi, trong trường đã có đồn đại rất nhiều chuyện. Rất nhiều người đều nói cô ấy vì tiền đồ mà không tiếc bỏ rơi bạn trai.
Cô ấy không hề giải thích, chỉ lúc không có ai mới khóc với anh: “Chỉ có mình em biết, tuy chia tay là do em nói, nhưng em mới là người bị bỏ rơi! Em mới là người thật sự bị tổn thương! Em biết anh thích Trác Yến, anh càng kìm nén không nói thì tâm ý của anh với bạn ấy càng mạnh mẽ. Em không muốn là vật cản đường nhạt nhẽo giữa hai người. Thế nên, Giang Sơn, em buôn tay anh! Em đi! Em chúc anh cuối cùng có thể đạt được mọi ước nguyện, có thể ôm được người đẹp trở về!”.
Không lâu sau cô ấy đã đi thật.
Anh cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trước hôm tốt nghiệp, Trác Yến uống say, vì một người khác.
Anh cũng say, nhưng vì cô.
Anh và cô cùng ôm nhau khóc.
Anh van xin cô ngẩng lên nhìn anh, đừng xóa nhòa một người lặng lẽ yêu cô là anh như xóa nhòa một cảnh vật nào đó.
Về sau anh ôm cô ra, gọi xe taxi. Trên xe cô đã không còn biết gì.
Cô dựa vào ngực anh, đôi môi đỏ hồng hé mở, run rẩy trong từng nhịp thở.
Anh không còn kiên nhẫn, bất chấp phía trước còn có tài xế đang lái xe, anh cúi xuống bịt lấy môi cô, ra sức hôn hít, quấn quýt.
Anh đưa cô vào khách sạn.
Cô nôn ọe, toàn thân bẩn thỉu.
Anh cởi quần áo cô ra.
Thực ra anh muốn nhân lúc này chiếm lấy cô.
Nhưng anh nhìn thấy cô đau khổ cuộn người lại trên chiếc giường trắng toát, ngay cả lúc nhắm mắt ngủ say cũng không ngừng rơi nước mắt.
Cô yếu đuối đáng thương như thế, trong sáng ngây thơ như thế, khiến người ta thương xót như thế.
Anh không thể ra tay.
Anh thực sự không thể ra tay với cô!
Anh ôm cô, không làm gì cả, chỉ ôm lấy cô, suốt đêm.
Hôm sau sau khi tỉnh dậy, cô đờ đẫn nhìn ga trải giường.
Dưới cơ thể cô là máu đỏ.
Anh đoán chắc là cô đã gặp kỳ kinh nguyệt. Nhưng cô ngốc nghếch lại không dám chắc. Cô tưởng anh đã mượn men rượu làm gì đó với cô.
Vốn định nói cho cô biết thực ra giữa họ chưa xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng nghĩ lại, anh quyết định thay đổi.
Anh khao khát có thể giữ cô lại bên cạnh, có thể làm bạn gái của anh, có thể khiến cô không còn nhớ đến người khác.
Thế là anh đã dựa vào suy nghĩ linh tinh của cô để khiến cô hiểu lầm rằng cô thực sự là người của anh.
Anh đang đánh cược.
Anh biết cô là một cô gái bảo thủ, muốn giữ gìn sự trong trắng.
Anh cược cô sau khi biết đã thất thân với anh thì đành phải ở bên anh.
Kết quả là anh đã thắng cược.
Tuy cô có phần tâm nguội ý lạnh, có một số việc đến nước này rồi còn làm thế nào được, nhưng anh không hề để tâm.
Đối với anh, chỉ cần cô chịu gật đầu thì đã là hạnh phúc lắm rồi, anh nhất định phải giữ kỹ!
Anh thực sự cô bị ai đó cướp đi.
Anh biết tấm lòng của Trương Nhất Địch với cô không ít hơn anh chút nào.
Thế nên mỗi lần thấy cô đối tốt với con nhím kia, anh lại hoảng loạn và tức giận.
Họ luôn cãi nhau vì con nhím nhỏ ấy.
Cô không bao giờ chịu bỏ cái thứ quỷ quái đó đi.
Về sau có lần họ cãi nhau dữ dội vì Trương Nhất Địch đã về nước.
Anh ấm ức với cô, bảo cô đi gặp Trương Nhất Địch đó, bảo cô nhất định sẽ không dám cho cậu ta biết cô đã là người của anh.
Kết quả cô đi thật.
Anh rất giận rất giận.
Tuy cô nói cô đã nói rõ với cậu ta rằng cô là người của anh, nhưng anh vẫn rất giận rất giận.
Anh đáp máy bay xa xôi đến dỗ dành cô đừng giận nữa, nhưng cô lại không có ở đó.
Anh đợi suốt đêm, anh đứng dưới khu nhà ký túc của cô đợi cả đêm; mà suốt đêm ấy, cô lại đi gặp Trương Nhất Địch.
Anh thấy tim rất đau.
Dù là nguyên nhân gì, anh cảm thấy luôn là chính cô muốn đi gặp người đó nên mới đi.
Anh đã lập tức đáp máy bay quay về.
Về đến nhà, anh uống say khướt.
Hết uống trong nhà lại ra ngoài uống.
Trong mơ màng, anh thấy cô.
Cô ngồi cạnh anh, dịu dàng, ngoan hiền, nghe lời biết bao.
Anh thật sự thích dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của cô.
Cô chủ động ôm anh, kéo anh vào cơ thể thơm ngát mềm mại của cô để an ủi dỗ dành anh.
Anh bỗng thấy mũi cay cay.
Đẩy cô ra, ấm ức nói: “Anh không cần em nữa! Chúng ta chia tay!”.
Nhưng giây sau đó anh lại vội vã kéo cô lại, ôm cô vào lòng, siết mạnh.
Anh rơi nước mắt.
Vừa khóc vừa van xin cô: “Văn Tĩnh, xin em đừng rời xa anh! Văn Tĩnh, anh sai rồi, anh không muốn chia tay! Cho dù em thích anh hay hắn, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không chia tay em! Chúng ta không chia tay, được không?”.
Anh vừa khóc vừa hôn cô.
Nụ hôn dần biến thành vuốt ve.
Vuốt ve dần biến thành sờ soạng.
Sờ soạng cuối cùng trở nên mạnh liệt dữ dội.
Đêm đó, cô luôn ngoan ngoãn.
Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Anh cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn chết đi.
Nhưng hôm sau khi tỉnh dậy, anh như bị sét đánh.
Người nằm bên cạnh nào phải là Trác Yến? Là thư ký của anh!
Anh bàng hoàng!
Anh biết thư ký có tình cảm với anh, nhưng người anh yêu chỉ mình Trác Yến.
Anh bảo cô thư ký hãy quên đêm đó đi.
Cô rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, không hề ấm ức oán trách.
Sự hiểu biết của cô ấy lại khiến anh thấy hổ thẹn.
Anh cùng lúc thấy hổ thẹn với cô ấy và cả Trác Yến nữa. Anh không biết phải đối mặt với cô thế nào, anh rất sợ cô sẽ nhìn thấu mọi việc xảy ra đêm đó.
Nên liên tiếp hai ngày, anh không dám liên lạc với cô.
Nhưng không ngờ cô lại đích thân bay đến!
Cô tìm thấy anh, xin lỗi anh, muốn làm hòa với anh.
Anh cảm thấy kinh ngạc mừng rỡ.
Anh thề với lòng, từ đây nhất định sẽ đối xử tốt với cô, để bù đắp lỗi lầm trước kia anh phạm phải.
Anh ngỡ mọi thứ đã hồi phục lại bình thường.
Nhưng anh không tài nào ngờ được, nguy cơ lớn hơn thế sau lưng anh đang mai phục, chờ đợi anh.
Mấy tháng sau, cô thư ký bỗng nói anh anh biết: Cô ấy đã mang thai.
Anh ngẫm nghĩ, rồi quyết định bảo cô ta bỏ đứa bé đi.
Nhưng cô ta lại nhắn tin nói, đứa bé quá lớn, đã không kịp nữa, bác sĩ lại nói cơ thể cô không được tốt, nếu phá thai thì e rằng sau này không thể nào có con được nữa.
Mà tin nhắn ấy lại bị Trác Yến nhìn thấy.
Có lúc anh nghĩ, liệu có phải ông trời cố ý làm khó anh? Bắt tình cảm cả đời anh không được suôn sẻ.
Về sau bị người nhà phát hiện chuyện đó.
Vì đứa bé, mẹ anh ép anh cưới cô thư ký.
Anh không chịu, anh không thể mất Trác Yến. Anh tìm cô thư ký, xin cô rời xa. Anh bảo, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng đứa bé, chỉ mong cô đi.
Thư ký không nói gì, chỉ bảo anh rằng cô ta không muốn đi, cô ấy sẽ phá bỏ đứa bé.
Cô ta nói dù không thể sinh được nữa cũng chẳng sao, cô ta chỉ muốn ở lại bên anh để chăm sóc anh.
Cô ta nói: “Anh đối với Trác Yến là tâm ý thế nào, em đối với anh cũng như thế. Nên xin đừng đuổi em đi! Em chỉ muốn ở lại một nơi có thể nhìn thấy anh, lặng lẽ dõi theo anh, em sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho anh!”.
Bi kịch cả đời anh có thể đều do anh không đủ kiên định, và trái tim cũng không đủ tàn ác.
Cô ta nói một cách nhẫn nhịn, không mong cầu gì, anh lại mềm lòng và phân vân.
Anh lún sâu dưới bùn, không biết phải làm gì, ngày nào cũng trốn tránh.
Cuối cùng là Trác Yến đề nghị chia tay.
Cô nói: “Anh không thể nói, thế thì hãy để em thay anh nói! Giang Sơn, chúng ta chia tay đi!”.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy thế giới của anh đã sụp đổ hoàn toàn.
Từ đó anh không còn nhìn thấy chút tia sáng nào nữa.
Đành phải chia tay.
Không chia tay thì anh có thể làm gì?
Tuy yêu cô nhưng trách nhiệm không cho anh lựa chọn. Anh phải có trách nhiệm với đứa bé được hình thành sau một đêm phong lưu.
Trước khi chia tay, anh ôm lấy cô, nước mắt chảy mãi như không bao giờ khô cạn.
Anh ôm cô, thật chặt, rất lâu, chỉ muốn suốt đời suốt kiếp cũng không buông.
Anh nói: “Văn Tĩnh, nếu chúng ta có thể quay lại trước kia thì hay biết bao!”.
Nhưng họ đều biết, chẳng ai có thể quay lại.
Cô kiên quyết không cho anh tiễn, anh chỉ có thể nhìn theo cô quay lưng bước đi.
Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô dần xa, từ đó, trái tim anh đã trống một khoảng quá lớn.
Nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Cô gái ấy, anh gần như đã dùng cả đời để yêu; nhưng từ bây giờ, cô không còn thuộc về anh, không bao giờ nữa!
Mấy năm sau, anh về thành phố cũ để bàn việc làm ăn.
Bên cạnh anh là một cô thư ký trẻ trung xinh đẹp.
Không sai, họ có quan hệ mờ ám.
Bàn việc xong, anh và khách hàng đến nhà hàng dùng bữa.
Không ngờ ở đó, anh lại gặp Lộ Dương.
Lộ Dương lúc nhìn thấy cô thư ký sau lưng anh đã vô cùng sửng sốt, không kiềm chế được mà buột miệng: “Ôi mẹ ơi, sao cô ta giống Văn Tĩnh đến thế?”.
Nói xong nhận ra lỡ lời, cô vội vàng lúng túng bịt miệng lại, nhìn anh vẻ ngại ngùng và hối lỗi.
Anh lại cười khẽ: “Tôi cũng thấy thế!”.
Sau đó nụ cười dần biến mất.
Do dự một lúc, cuối cùng anh hỏi: “Cô ấy… gần đây thế nào? Có khỏe không? Chồng cô ấy có yêu thương cô ấy không?”.
Lộ Dương thở dài trả lời: “Nó rất ổn! Cậu… trông cũng có vẻ ổn nhỉ, ha ha…”. Cô ho một tiếng rồi lại nói: “Thực ra phòng ký túc bọn tớ đang liên hoan gia đình ở đây… Cậu có muốn đến gặp bạn cũ không? Yên tâm, đều là người quen cả!”.
Anh lắc đầu: “Thôi. Mọi người chơi vui vẻ!”.
Lộ Dương đi rồi, anh cũng quay về phòng mình.
Nhưng không còn tĩnh tâm được nữa.
Cuối cùng vẫn không kìm được mà viện cớ ra khỏi phòng, sau đó một mình lặng lẽ, lén lút đến bên ngoài gian phòng họ liên hoan.
Anh đứng ngoài cửa lén nhìn vào bên trong.
Cô ngồi trong đó, nụ cười không hề thay đổi, vẫn trong sáng ngây thơ, vẫn rực rỡ quyến rũ, khiến anh không tài nào rời mắt.
Trái tim bắt đầu đau nhói.
Anh đưa tay chặn ngực.
Mắt tham lam nhìn cô, không nỡ chớp lấy một cái.
Người đàn ông ngồi cạnh cô là Trương Nhất Địch mà anh vẫn hằng ghen tị.
Cậu ta ngồi cạnh cô, từ đầu chí cuối không hề nhìn ai khác, ánh mắt luôn dừng ở một mình cô.
Nhìn họ, anh bỗng bật cười.
Cùng xuất hiện với nụ cười trên gương mặt, là nước mắt.
Tốt thôi, xem như, cô đã hạnh phúc.
Thế thì, cứ vậy thôi.
Cứ vậy thôi.
Dù sao đi nữa, trong quãng thời gian tươi đẹp của tuổi xuân, anh vẫn có lúc có được cô.
Anh mãn nguyện rồi.
Gạt đi nước mắt, anh quay lưng bỏ đi.
Tàn tiệc, thư ký dìu anh về phòng.
Anh bỗng cảm thấy rất mệt, rất mệt.
Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thơm ngát đang cởi cúc áo của anh, nói với cô ta: “Đừng đi theo anh nữa, sẽ làm lỡ làng chính cuộc đời em thôi. Tìm người thích hợp để lấy đi! Anh không định ly hôn, hơn nữa em cũng biết, anh đang xem em là thế thân của người khác. Đừng theo anh nữa, không đáng!”.
Cô gái ấy lắc đầu: “Em biết anh sẽ không ly hôn; em cũng luôn biết anh xem em là thế thân – mỗi lần anh uống say hay nằm mơ, lúc nào cũng gọi “Trác Yến”. Cô cởi áo sơ mi của anh ra, lần xuống dưới, lại cởi quần anh: “Không sao, cho dù anh xem em là ai, em cũng không quan tâm! Em chỉ cần được ở cạnh anh; vì em yêu anh!”.
Cô phủ phục lên người anh, nhiệt tình và chủ động.
Anh nhắm nghiền mắt.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống thấm vào tóc.
Như thế cũng được, cũng tốt.
Chí ít khi anh uống say, anh vẫn có thể cảm nhận được, trong cuộc sống vẫn có cô.
Anh đưa tay ôm cô gái phía trên, bắt đầu đáp lại.
“Văn Tĩnh, Văn Tĩnh!”.
Anh lặp lại tên cô.
“Chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau, mãi mãi!”.
Anh lẩm bẩm, tình cảm gọi tên cô.
“Văn Tĩnh, anh yêu em!”.
Ban đầu, anh xem cô là người anh em.
Họ trò chuyện rất tâm đắc, hành động cũng ăn ý, ở bên cô, anh lúc nào cũng thấy vui.
Anh luôn ngỡ đó chỉ là kiểu ăn ý, tâm đầu ý hợp giữa bạn bè với nhau.
Thực ra không chỉ đơn giản như thế, thực ra anh đã dần dần chìm đắm vào những nụ cười, nỗi đau của cô từ lâu rồi.
Chỉ là, anh không kịp thời nhận ra.
Từ nhỏ, mơ ước của anh về người yêu trong mộng là: Cô ấy nhất định phải có một mái tóc dài bay bay, đồng thời xinh đẹp, dịu dàng, lúc cười sẽ có vẻ e thẹn và xấu hổ không dám nói ra.
Thực ra anh nghĩ, đó không chỉ là tiêu chuẩn của mình anh, e rằng mẫu người yêu lý tưởng của đàn ông cả thế giới đều là thế.
Mà cô bé ngốc nghếch Trác Yến chẳng hợp chút nào với tiêu chuẩn của anh. Nên ban đầu, anh thật sự chỉ xem cô là anh em tốt, thật sự không có suy nghĩ thừa thãi nào.
Lần đầu anh nhìn thấy bạn thân Ngô Song của cô, anh đã rung động.
Cô gái ấy hoàn toàn phù hợp với mọi mơ tưởng về người yêu tiêu chuẩn của anh.
Tóc dài, e thẹn, dịu dàng.
Thế là anh đã nhờ Trác Yến giúp anh theo đuổi Ngô Song.
Để có thể có được cô gái dịu dàng thanh lịch ấy, anh đã tốn không biết bao nhiêu công sức.
Cuối cùng thời gian không phụ người có lòng, cô gái ấy đã trở thành bạn gái anh.
Vốn dĩ nguyện vọng đã đạt được, anh nên vui mới phải.
Thực tế thì, ban đầu anh cũng thực sự cảm thấy vui.
Chỉ là khi anh nhìn thấy bên cạnh Trác Yến, không biết tự khi nào đã xuất hiện một chàng trai khác, anh không nói rõ được vì sao mà càng lúc càng thấy không vui.
Chàng trai ấy rực rỡ nổi bật, là ngôi sao nổi tiếng trong trường, không biết có bao nhiêu cô gái si mê cậu ấy.
Một người nổi bật như thế, có cô gái nào mà kháng cự lại hào quang của cậu ấy chứ?
Anh nhìn thấy quan hệ giữa Trác Yến và chàng trai ấy càng lúc càng tốt đẹp.
Anh cũng nhận ra bản thân càng lúc càng bực bội.
Cảm giác ấy giống như bị ai đó cướp mất thứ vốn thuộc về bản thân vậy.
Anh cũng không nói rõ bản thân tại sao lại có cảm giác đó.
Hoặc là, anh không muốn nói rõ vì sao bản thân lại có cảm giác đó.
Về sau anh vô cùng hối hận vì đã đánh cược với cô.
Chính vì trò cá cược đó mà cô và cậu ta mỗi lúc một gần gũi.
Chính anh đã đẩy cô về phía cậu ta.
Anh rất hối hận vì đã phát hiện ra điểm tốt của cô quá muộn, muộn đến mức khi cô được người khác nhận ra, anh mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Nhưng có ích gì? Đã không kịp rồi.
Bên cạnh anh đã có một cô gái khác; còn bên cạnh cô, anh cũng không còn là người duy nhất ăn ý với cô.
Có lúc anh thật sự rất buồn phiền. Tại sao anh cứ phải đến lúc đã mất cô rồi mới nhận ra cô tốt đến nhường nào, khiến anh không nỡ buông tay đến nhường nào?
Anh đã quá ngô nghê, ngay cả bản thân thích gì cũng không rõ, cứ đẩy mình vào cảnh khó xử muốn làm cũng không được, mà tiếp tục thì càng không thể.
Về sau, cho dù ở cạnh Ngô Song, nhưng mỗi lúc anh nhớ đến cô gái khác lại càng nhiều hơn.
Anh thấy rất đau khổ, rất đau khổ.
Rốt cuộc là từ bao giờ anh đã ý thức rõ rằng cảm giác của anh với cô gái ấy đã thay đổi?
Anh tìm ra đáp án trong trí nhớ.
Là lần cô bị ngã gãy chân, anh đón cô ra viện.
Cô được anh bế ra ngoài.
Khi anh bế bổng cô lên, anh gần như rúng động toàn thân.
Cảm giác ôm cô trong vòng tay tuyệt vời như thế, anh thật muốn bế cô cả đời này, không buông ra nữa.
Anh đi rất chậm, anh muốn cô ở lại trong vòng tay anh lâu hơn.
Nhưng cầu thang không thể không có điểm tận cùng.
Cuối cùng khi anh bất đắc dĩ phải buông cô xuống, dựa vào trong xe taxi, anh cảm thấy rất chua xót.
Về lại bên Ngô Song, ngồi cùng cô ấy trong một chiếc xe khác, hai người tuy gần nhau nhưng anh nhận ra sự rung động với cô ấy đã dần dần biến mất.
Lúc này trong tim anh chỉ còn lại nỗi buồn phảng phất khi cô gái ấy tuột ra khỏi vòng tay anh.
Chiếc xe cô ngồi đến trường sớm hơn anh.
Khi anh xuống xe, anh nhìn thấy cô đã được Trương Nhất Địch đợi chờ từ lâu bế trong tay.
Khi nhìn thấy cô bị một người con trai khác bế, anh cảm giác cổ họng mình không thể nào ngăn chặn được vị chua chát cay đắng đang dâng lên.
Anh đành phải thừa nhận rằng anh đã ghen.
Lòng anh rối bời, không biết phải làm sao. Anh rất muốn cô biết tâm ý của mình, nhưng anh biết đó là chuyện tuyệt đối không thể – dù sao anh đã có bạn gái, đồng thời lại là bạn thân của cô.
Lúc tâm trạng rối loạn thì luôn gặp phải cảnh cô và cậu ta vui đùa quấn quýt.
Thấy cô cười rạng rỡ với chàng trai ấy, ngực anh bắt đầu nhói đau.
Anh rất không vui, rất bực bội, thế là về sau mượn một việc rất nhỏ mà anh đã nổi giận với cô.
Mắt cô rưng rưng, tủi thân quay người chạy mất.
Anh bực bội muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh.
Nước mắt của cô khiến anh thấy như ngạt thở.
Anh đau khổ trách mình sao sự việc lại ra nông nỗi đó?
Tại sao anh lại khiến cô khóc?
Có phải vì anh quá tham lam?
Đã theo đuổi được một người, lại bắt đầu không buông được một người khác.
Anh cảnh cáo bản thân không thể làm người như vậy, nếu do anh theo đuổi Ngô Song trước thì nhất định phải có trách nhiệm với cô ấy mới được.
Anh bắt bản thân đè nén mọi cảm giác với cô nàng ngốc nghếch không biết tí gì kia.
Anh đau khổ kìm nén bản thân.
Nhưng tình cảm lúc nào cũng thích đối nghịch với người ta. Càng đè nén nó thì nó càng khiến anh không thể nào quên được.
Dần dà, ngay cả Ngô Song cũng cảm nhận được tâm sự của anh.
Anh biết anh có lỗi với cô, anh cũng rất muốn toàn tâm toàn ý có trách nhiệm với cô.
Nhưng có lúc anh thật sự không thể sai khiến trái tim mình, anh chẳng tài nào khống chế được bản thân đừng nhớ đến Trác Yến.
Cuối cùng Ngô Song không thể nhẫn nhịn được nữa.
Năm tư, mang theo sự phẫn nộ và đau đớn, cô ấy chia tay với anh, tuyệt giao với Trác Yến, một mình quyết tâm ra nước ngoài.
Trước khi Ngô Song đi, trong trường đã có đồn đại rất nhiều chuyện. Rất nhiều người đều nói cô ấy vì tiền đồ mà không tiếc bỏ rơi bạn trai.
Cô ấy không hề giải thích, chỉ lúc không có ai mới khóc với anh: “Chỉ có mình em biết, tuy chia tay là do em nói, nhưng em mới là người bị bỏ rơi! Em mới là người thật sự bị tổn thương! Em biết anh thích Trác Yến, anh càng kìm nén không nói thì tâm ý của anh với bạn ấy càng mạnh mẽ. Em không muốn là vật cản đường nhạt nhẽo giữa hai người. Thế nên, Giang Sơn, em buôn tay anh! Em đi! Em chúc anh cuối cùng có thể đạt được mọi ước nguyện, có thể ôm được người đẹp trở về!”.
Không lâu sau cô ấy đã đi thật.
Anh cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trước hôm tốt nghiệp, Trác Yến uống say, vì một người khác.
Anh cũng say, nhưng vì cô.
Anh và cô cùng ôm nhau khóc.
Anh van xin cô ngẩng lên nhìn anh, đừng xóa nhòa một người lặng lẽ yêu cô là anh như xóa nhòa một cảnh vật nào đó.
Về sau anh ôm cô ra, gọi xe taxi. Trên xe cô đã không còn biết gì.
Cô dựa vào ngực anh, đôi môi đỏ hồng hé mở, run rẩy trong từng nhịp thở.
Anh không còn kiên nhẫn, bất chấp phía trước còn có tài xế đang lái xe, anh cúi xuống bịt lấy môi cô, ra sức hôn hít, quấn quýt.
Anh đưa cô vào khách sạn.
Cô nôn ọe, toàn thân bẩn thỉu.
Anh cởi quần áo cô ra.
Thực ra anh muốn nhân lúc này chiếm lấy cô.
Nhưng anh nhìn thấy cô đau khổ cuộn người lại trên chiếc giường trắng toát, ngay cả lúc nhắm mắt ngủ say cũng không ngừng rơi nước mắt.
Cô yếu đuối đáng thương như thế, trong sáng ngây thơ như thế, khiến người ta thương xót như thế.
Anh không thể ra tay.
Anh thực sự không thể ra tay với cô!
Anh ôm cô, không làm gì cả, chỉ ôm lấy cô, suốt đêm.
Hôm sau sau khi tỉnh dậy, cô đờ đẫn nhìn ga trải giường.
Dưới cơ thể cô là máu đỏ.
Anh đoán chắc là cô đã gặp kỳ kinh nguyệt. Nhưng cô ngốc nghếch lại không dám chắc. Cô tưởng anh đã mượn men rượu làm gì đó với cô.
Vốn định nói cho cô biết thực ra giữa họ chưa xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng nghĩ lại, anh quyết định thay đổi.
Anh khao khát có thể giữ cô lại bên cạnh, có thể làm bạn gái của anh, có thể khiến cô không còn nhớ đến người khác.
Thế là anh đã dựa vào suy nghĩ linh tinh của cô để khiến cô hiểu lầm rằng cô thực sự là người của anh.
Anh đang đánh cược.
Anh biết cô là một cô gái bảo thủ, muốn giữ gìn sự trong trắng.
Anh cược cô sau khi biết đã thất thân với anh thì đành phải ở bên anh.
Kết quả là anh đã thắng cược.
Tuy cô có phần tâm nguội ý lạnh, có một số việc đến nước này rồi còn làm thế nào được, nhưng anh không hề để tâm.
Đối với anh, chỉ cần cô chịu gật đầu thì đã là hạnh phúc lắm rồi, anh nhất định phải giữ kỹ!
Anh thực sự cô bị ai đó cướp đi.
Anh biết tấm lòng của Trương Nhất Địch với cô không ít hơn anh chút nào.
Thế nên mỗi lần thấy cô đối tốt với con nhím kia, anh lại hoảng loạn và tức giận.
Họ luôn cãi nhau vì con nhím nhỏ ấy.
Cô không bao giờ chịu bỏ cái thứ quỷ quái đó đi.
Về sau có lần họ cãi nhau dữ dội vì Trương Nhất Địch đã về nước.
Anh ấm ức với cô, bảo cô đi gặp Trương Nhất Địch đó, bảo cô nhất định sẽ không dám cho cậu ta biết cô đã là người của anh.
Kết quả cô đi thật.
Anh rất giận rất giận.
Tuy cô nói cô đã nói rõ với cậu ta rằng cô là người của anh, nhưng anh vẫn rất giận rất giận.
Anh đáp máy bay xa xôi đến dỗ dành cô đừng giận nữa, nhưng cô lại không có ở đó.
Anh đợi suốt đêm, anh đứng dưới khu nhà ký túc của cô đợi cả đêm; mà suốt đêm ấy, cô lại đi gặp Trương Nhất Địch.
Anh thấy tim rất đau.
Dù là nguyên nhân gì, anh cảm thấy luôn là chính cô muốn đi gặp người đó nên mới đi.
Anh đã lập tức đáp máy bay quay về.
Về đến nhà, anh uống say khướt.
Hết uống trong nhà lại ra ngoài uống.
Trong mơ màng, anh thấy cô.
Cô ngồi cạnh anh, dịu dàng, ngoan hiền, nghe lời biết bao.
Anh thật sự thích dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của cô.
Cô chủ động ôm anh, kéo anh vào cơ thể thơm ngát mềm mại của cô để an ủi dỗ dành anh.
Anh bỗng thấy mũi cay cay.
Đẩy cô ra, ấm ức nói: “Anh không cần em nữa! Chúng ta chia tay!”.
Nhưng giây sau đó anh lại vội vã kéo cô lại, ôm cô vào lòng, siết mạnh.
Anh rơi nước mắt.
Vừa khóc vừa van xin cô: “Văn Tĩnh, xin em đừng rời xa anh! Văn Tĩnh, anh sai rồi, anh không muốn chia tay! Cho dù em thích anh hay hắn, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không chia tay em! Chúng ta không chia tay, được không?”.
Anh vừa khóc vừa hôn cô.
Nụ hôn dần biến thành vuốt ve.
Vuốt ve dần biến thành sờ soạng.
Sờ soạng cuối cùng trở nên mạnh liệt dữ dội.
Đêm đó, cô luôn ngoan ngoãn.
Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Anh cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn chết đi.
Nhưng hôm sau khi tỉnh dậy, anh như bị sét đánh.
Người nằm bên cạnh nào phải là Trác Yến? Là thư ký của anh!
Anh bàng hoàng!
Anh biết thư ký có tình cảm với anh, nhưng người anh yêu chỉ mình Trác Yến.
Anh bảo cô thư ký hãy quên đêm đó đi.
Cô rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, không hề ấm ức oán trách.
Sự hiểu biết của cô ấy lại khiến anh thấy hổ thẹn.
Anh cùng lúc thấy hổ thẹn với cô ấy và cả Trác Yến nữa. Anh không biết phải đối mặt với cô thế nào, anh rất sợ cô sẽ nhìn thấu mọi việc xảy ra đêm đó.
Nên liên tiếp hai ngày, anh không dám liên lạc với cô.
Nhưng không ngờ cô lại đích thân bay đến!
Cô tìm thấy anh, xin lỗi anh, muốn làm hòa với anh.
Anh cảm thấy kinh ngạc mừng rỡ.
Anh thề với lòng, từ đây nhất định sẽ đối xử tốt với cô, để bù đắp lỗi lầm trước kia anh phạm phải.
Anh ngỡ mọi thứ đã hồi phục lại bình thường.
Nhưng anh không tài nào ngờ được, nguy cơ lớn hơn thế sau lưng anh đang mai phục, chờ đợi anh.
Mấy tháng sau, cô thư ký bỗng nói anh anh biết: Cô ấy đã mang thai.
Anh ngẫm nghĩ, rồi quyết định bảo cô ta bỏ đứa bé đi.
Nhưng cô ta lại nhắn tin nói, đứa bé quá lớn, đã không kịp nữa, bác sĩ lại nói cơ thể cô không được tốt, nếu phá thai thì e rằng sau này không thể nào có con được nữa.
Mà tin nhắn ấy lại bị Trác Yến nhìn thấy.
Có lúc anh nghĩ, liệu có phải ông trời cố ý làm khó anh? Bắt tình cảm cả đời anh không được suôn sẻ.
Về sau bị người nhà phát hiện chuyện đó.
Vì đứa bé, mẹ anh ép anh cưới cô thư ký.
Anh không chịu, anh không thể mất Trác Yến. Anh tìm cô thư ký, xin cô rời xa. Anh bảo, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng đứa bé, chỉ mong cô đi.
Thư ký không nói gì, chỉ bảo anh rằng cô ta không muốn đi, cô ấy sẽ phá bỏ đứa bé.
Cô ta nói dù không thể sinh được nữa cũng chẳng sao, cô ta chỉ muốn ở lại bên anh để chăm sóc anh.
Cô ta nói: “Anh đối với Trác Yến là tâm ý thế nào, em đối với anh cũng như thế. Nên xin đừng đuổi em đi! Em chỉ muốn ở lại một nơi có thể nhìn thấy anh, lặng lẽ dõi theo anh, em sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho anh!”.
Bi kịch cả đời anh có thể đều do anh không đủ kiên định, và trái tim cũng không đủ tàn ác.
Cô ta nói một cách nhẫn nhịn, không mong cầu gì, anh lại mềm lòng và phân vân.
Anh lún sâu dưới bùn, không biết phải làm gì, ngày nào cũng trốn tránh.
Cuối cùng là Trác Yến đề nghị chia tay.
Cô nói: “Anh không thể nói, thế thì hãy để em thay anh nói! Giang Sơn, chúng ta chia tay đi!”.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy thế giới của anh đã sụp đổ hoàn toàn.
Từ đó anh không còn nhìn thấy chút tia sáng nào nữa.
Đành phải chia tay.
Không chia tay thì anh có thể làm gì?
Tuy yêu cô nhưng trách nhiệm không cho anh lựa chọn. Anh phải có trách nhiệm với đứa bé được hình thành sau một đêm phong lưu.
Trước khi chia tay, anh ôm lấy cô, nước mắt chảy mãi như không bao giờ khô cạn.
Anh ôm cô, thật chặt, rất lâu, chỉ muốn suốt đời suốt kiếp cũng không buông.
Anh nói: “Văn Tĩnh, nếu chúng ta có thể quay lại trước kia thì hay biết bao!”.
Nhưng họ đều biết, chẳng ai có thể quay lại.
Cô kiên quyết không cho anh tiễn, anh chỉ có thể nhìn theo cô quay lưng bước đi.
Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô dần xa, từ đó, trái tim anh đã trống một khoảng quá lớn.
Nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Cô gái ấy, anh gần như đã dùng cả đời để yêu; nhưng từ bây giờ, cô không còn thuộc về anh, không bao giờ nữa!
Mấy năm sau, anh về thành phố cũ để bàn việc làm ăn.
Bên cạnh anh là một cô thư ký trẻ trung xinh đẹp.
Không sai, họ có quan hệ mờ ám.
Bàn việc xong, anh và khách hàng đến nhà hàng dùng bữa.
Không ngờ ở đó, anh lại gặp Lộ Dương.
Lộ Dương lúc nhìn thấy cô thư ký sau lưng anh đã vô cùng sửng sốt, không kiềm chế được mà buột miệng: “Ôi mẹ ơi, sao cô ta giống Văn Tĩnh đến thế?”.
Nói xong nhận ra lỡ lời, cô vội vàng lúng túng bịt miệng lại, nhìn anh vẻ ngại ngùng và hối lỗi.
Anh lại cười khẽ: “Tôi cũng thấy thế!”.
Sau đó nụ cười dần biến mất.
Do dự một lúc, cuối cùng anh hỏi: “Cô ấy… gần đây thế nào? Có khỏe không? Chồng cô ấy có yêu thương cô ấy không?”.
Lộ Dương thở dài trả lời: “Nó rất ổn! Cậu… trông cũng có vẻ ổn nhỉ, ha ha…”. Cô ho một tiếng rồi lại nói: “Thực ra phòng ký túc bọn tớ đang liên hoan gia đình ở đây… Cậu có muốn đến gặp bạn cũ không? Yên tâm, đều là người quen cả!”.
Anh lắc đầu: “Thôi. Mọi người chơi vui vẻ!”.
Lộ Dương đi rồi, anh cũng quay về phòng mình.
Nhưng không còn tĩnh tâm được nữa.
Cuối cùng vẫn không kìm được mà viện cớ ra khỏi phòng, sau đó một mình lặng lẽ, lén lút đến bên ngoài gian phòng họ liên hoan.
Anh đứng ngoài cửa lén nhìn vào bên trong.
Cô ngồi trong đó, nụ cười không hề thay đổi, vẫn trong sáng ngây thơ, vẫn rực rỡ quyến rũ, khiến anh không tài nào rời mắt.
Trái tim bắt đầu đau nhói.
Anh đưa tay chặn ngực.
Mắt tham lam nhìn cô, không nỡ chớp lấy một cái.
Người đàn ông ngồi cạnh cô là Trương Nhất Địch mà anh vẫn hằng ghen tị.
Cậu ta ngồi cạnh cô, từ đầu chí cuối không hề nhìn ai khác, ánh mắt luôn dừng ở một mình cô.
Nhìn họ, anh bỗng bật cười.
Cùng xuất hiện với nụ cười trên gương mặt, là nước mắt.
Tốt thôi, xem như, cô đã hạnh phúc.
Thế thì, cứ vậy thôi.
Cứ vậy thôi.
Dù sao đi nữa, trong quãng thời gian tươi đẹp của tuổi xuân, anh vẫn có lúc có được cô.
Anh mãn nguyện rồi.
Gạt đi nước mắt, anh quay lưng bỏ đi.
Tàn tiệc, thư ký dìu anh về phòng.
Anh bỗng cảm thấy rất mệt, rất mệt.
Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thơm ngát đang cởi cúc áo của anh, nói với cô ta: “Đừng đi theo anh nữa, sẽ làm lỡ làng chính cuộc đời em thôi. Tìm người thích hợp để lấy đi! Anh không định ly hôn, hơn nữa em cũng biết, anh đang xem em là thế thân của người khác. Đừng theo anh nữa, không đáng!”.
Cô gái ấy lắc đầu: “Em biết anh sẽ không ly hôn; em cũng luôn biết anh xem em là thế thân – mỗi lần anh uống say hay nằm mơ, lúc nào cũng gọi “Trác Yến”. Cô cởi áo sơ mi của anh ra, lần xuống dưới, lại cởi quần anh: “Không sao, cho dù anh xem em là ai, em cũng không quan tâm! Em chỉ cần được ở cạnh anh; vì em yêu anh!”.
Cô phủ phục lên người anh, nhiệt tình và chủ động.
Anh nhắm nghiền mắt.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống thấm vào tóc.
Như thế cũng được, cũng tốt.
Chí ít khi anh uống say, anh vẫn có thể cảm nhận được, trong cuộc sống vẫn có cô.
Anh đưa tay ôm cô gái phía trên, bắt đầu đáp lại.
“Văn Tĩnh, Văn Tĩnh!”.
Anh lặp lại tên cô.
“Chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau, mãi mãi!”.
Anh lẩm bẩm, tình cảm gọi tên cô.
“Văn Tĩnh, anh yêu em!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.