Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Chương 18: Văn Tĩnh, anh sẽ đối xử tốt với em

Hồng Cửu

19/02/2014

Trác Yến nhìn Giang Sơn đột ngột xuất hiện sau lưng, sửng sốt hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”.

Giang Sơn kéo ghế ngồi xuống, cầm một chai bia, xoay xoay trong tay, nhếch mép cười khổ sở, hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem? Sao tôi lại ở đây?”.

Mặt cậu cũng đỏ hồng vì hơi men.

Trác Yến vỗ vai cậu: “Hai hôm nữa là ra trường rồi, đừng nói nhiều nữa, chi bằng uống bia với tôi đi!”. Cô lại đặt tay lên ngực: “Ở đây, rất khó chịu! Cứ tức ngực! Nên muốn say một tí để vui vẻ! Còn cậu?”.

Giang Sơn không nói, bảo chủ quán cho thêm một chai bia, lặng lẽ rót đầy rồi chạm vào cốc chỉ còn một nửa bia của Trác Yến, ngửa đầu uống cạn.

Hai người lặng lẽ uống, hết cốc này đến cốc khác, một lúc lâu sau cũng chẳng ai lên tiếng trước.

Thời gian dần dần lại đến giờ dùng bữa, lại có hai người nữa vào quán.

Họ nhìn thấy Trác Yến và Giang Sơn ngồi đối mặt nhau uống bia thì nhìn bằng cặp mắt tò mò, len lén quan sát.

Giang Sơn bỗng đứng dậy, kéo Trác Yến đi vào trong: “Chúng ta vào trong!”.

Trác Yến vẫn đang mơ hồ, bị Giang Sơn kéo vào gian phòng nhỏ vốn cậu ngồi lúc nãy.

Bia lại được mang đến.

Hai người sau khi rót đầy, Giang Sơn bỗng mở miệng.

“Thực ra, cậu thật sự muốn ở bên Hứa Khôn phải không?”. Cậu bất thần hỏi.

Trác Yến khép hờ mắt, “ừm” một tiếng.

“Ừ! Ha… bị cậu phát hiện rồi!”.

Gương mặt Giang Sơn thoáng một vẻ đau khổ, chỉ là Trác Yến cứ cụp mắt xuống không nhìn thấy thôi.

“Vậy sao còn nhường cho người khác?”.

Trác Yến vẫn cúi mặt chăm chú nhìn cốc bia.

Giang Sơn nhìn từ một góc mặt của cô, chỉ thấy hàng mi dài của cô hơi rung, cứ chớp chớp, đâm thẳng vào ngực cậu, xát muối trái tim cậu.

“Haizzz, ai bảo không may mắn, tôi vừa thích người này thì lại phát hiện ra Tôn Dĩnh đã thích từ lâu, còn vô cùng thích nữa là đằng khác!”. Trác Yến lẩm bẩm đáp như thở dài.

Sau việc đó cô nhớ lại, lúc năm nhất có lần mọi người bàn xem chàng trai nào đẹp trai trong lớp, khi đó Tôn Dĩnh không nghĩ gì mà đã nhắc ngay đến tên Hứa Khôn.

Thì ra khi ấy cô nàng đã dần dần nhen nhóm tình cảm rồi.

Giang Sơn nhướn mày cười giễu: “Nên cậu mới vô tư cao thượng mà thuận nước đẩy thuyền, hy vọng tác hợp lương duyên cho họ chứ gì?”.

Trác Yến đưa tay dụi mắt: “Ừ, số tôi là vậy đó, mặt định là sẽ không có những thứ mình cần, mặc định là cả đời sẽ làm bà mai cho người khác. Thôi, tôi cũng không muốn gì nhiều, nếu đã có thể tác hợp cho người ta thì chi bằng cứ tích chút đức này đi. Chỉ mong bà mai tôi đây đừng làm đi làm lại rồi cuối cùng lại như trước kia, lại trở nên mất công mà bị người ta ghét cho!”.

Nghe cô nói xong, Giang Sơn xúc động bắt ép cô phải ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn vào mắt cô, ánh nhìn nóng bỏng, khàn giọng hỏi: “Bao giờ cậu nhìn tôi mới cảm thấy tôi là người cậu cần?”. Ánh mắt cậu loé lên tia đau khổ, nắm chặt vai Trác Yến, bất lực và đau khổ gọi tên cô: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh! Cậu nói tôi nghe xem!”.

Trác Yến mắt say mơ màng nhìn cậu, không nói gì. Chớp mắt một cái, nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống.

Cô im bặt không nói khiến Giang Sơn bắt đầu nổi giận.

Cậu nắm lấy vai cô, lắc mạnh, không cho cô nhìn đi nơi khác.

“Tại sao không nói? Trả lời tôi! Văn Tĩnh, tôi và Ngô Song vì sao chia tay, cậu thật sự không biết sao? Hả??”.

Cậu không cho Trác Yến trốn tránh câu hỏi, cứ thúc ép cô trả lời.

Trác Yến không tránh né được, vừa khóc vừa gào: “Nhưng người tôi thích là Đổng Thành!”.

Giang Sơn hoàn toàn nổi giận với câu trả lời của cô.

“Cái tên Đổng Thành kia rốt cuộc có gì tốt? Đáng để cậu nhớ hắn bao năm nay hả? Trác Yến cậu có trái tim hay không? Cậu ngốc hay là giả ngốc hả? Cậu biết rõ tôi thích cậu, nhưng cậu như không biết gì, bắt tôi giúp cậu theo đuổi người khác, bắt đầu chịu đựng sự hờ hững và lạnh lùng vô lý của cậu! Văn Tĩnh, tôi thích cậu vô cùng, thích cậu vô cùng! Nhưng tại sao cậu cứ phải chà đạp trái tim tôi!”.

Trác Yến không biết mình phải trả lời thế nào, chỉ khóc mãi không ngừng.

Giang Sơn không còn nhẫn nại nữa, cao giọng nói: “Cậu đừng giả vờ ngốc mãi với tôi nữa, mau trả lời tôi!”.

Trác Yến cuối cùng cũng nín khóc khi nghe cậu gầm lên.

Cô vừa khóc vừa tủi thân kêu lên: “Sao cậu lại mắng mỏ tôi? Người cậu thích chẳng phải là Ngô Song hay sao?”.

Cô muốn thoát ra khỏi tay Giang Sơn, nhưng dù ra sức thế nào cũng không được.

Cô bắt đầu đánh Giang Sơn: “Rõ ràng là cậu bắt tôi giúp theo đuổi bạn ấy! Rõ ràng là cậu thích người ta, bây giờ lại nói cậu thích tôi! Cậu bắt tôi trả lời cậu trả lời cậu, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải trả lời cậu!”.

Giang Sơn ghìm chặt hai tay cô, chặn cơn mưa đòn tức giận của cô lại.

“Phải! Ban đầu đúng là tôi nhờ cậu giúp tôi theo đuổi cô ấy!”. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô tránh né: “Tôi thừa nhận, ban đầu, tôi thực sự thích cô ấy; cô ấy dịu dàng, xinh đẹp, chín chắn, tóc dài, ngoại hình ấy gần như là mơ ước về người yêu trong mộng của tất cả con trai! Có tên nào không thích cô gái như vậy?”.

Cậu thở dốc, đau đớn nhìn Trác Yến: “Vậy nên Văn Tĩnh, đừng trách tôi được không? Đừng trách tôi! Xin cậu đấy! Tôi thực sự đã từng thích cô ấy, nhưng đó là một sự nhầm lẫn! Tôi không biết rằng sự yêu thích của tôi với cô ấy chỉ là chiếu theo tiêu chuẩn của mọi thằng con trai, thích một hình mẫu bị tiêu chuẩn hoá mà thôi!”.

Chuyện này, ngay cả Giang Sơn cũng không biết đã hiểu ra từ bao giờ.

Cậu không biết giải thích thế nào để Trác Yến hiểu rõ hơn. Cậu nghĩ có lẽ nói những lời này, cô có thể hiểu hơn.

“Giống như con gái các cậu đều thích Tạ Đình Phong[1], vậy nếu như ngày nào đó nhìn thấy một anh chàng giống anh ta về ngoại hình lẫn khí chất, các cậu liệu có động lòng không?”. Cậu hỏi cô.

[1] Tạ Đình Phong (sinh năm 1980) là ca sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, đạo diễn… của Hồng Kông, quốc tịch Canada.

“Nhất định là có!”. Cậu trả lời thay cô.

Cậu tiếp tục giải thích: “Nhưng cậu nói xem, đó có phải là yêu thật không? Văn Tĩnh, tôi thật sự nghĩ rằng tôi thích Ngô Song, nhưng dần dần tôi nhận ra, tôi đã sai, tôi sai lầm quá lớn! Mỗi lần ở cạnh cô ấy, lúc nào tôi cũng bất giác lơ đãng, rõ ràng theo đuổi cô ấy cuồng nhiệt, nhưng khi ở cạnh và nhìn cô ấy, trong đầu tôi lại hiện ra khuôn mặt một người con gái khác!”.

Giang Sơn nâng gương mặt cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng trở nên dịu dàng hơn: “Tôi luôn nhớ dáng vẻ cô ấy nháy mắt với tôi, nghịch ngợm đáng yêu chết đi được! Lúc nào cũng thích đấu khẩu với tôi, khi thắng sẽ cười đến nỗi híp cả mắt, khi thua sẽ bất mãn bĩu môi, lầm bầm rằng thực ra cô ấy nhường nhịn tôi. Cô ấy không hề dịu dàng, cô ấy tuyệt đối không phải là mẫu người yêu trong mộng của con trai. Nhưng tôi không biết mình thế nào mà cứ mãi nhớ đến cô ấy! Nhớ mãi, nhớ mãi! Càng lúc càng nhớ, càng lúc càng nhớ, nhớ đến nỗi trái tim bắt đầu đau nhói! Nhớ đến mức dù là nhìn thấy hay không nhìn thấy cô ấy, đều sẽ thấy rất buồn! Nhưng buồn thế nào đi nữa, tôi vẫn không kìm được mà lén lút nhớ đến cô ấy, cho dù thế nào cũng không quên được!”.

Trác Yến rúng động bởi những lời thổ lộ của Giang Sơn.

Cô nhìn cậu, nước mắt đầm đìa, mãi sau mới khó nhọc mở miệng: “Nhưng… tôi… tại sao cậu lại… Nhưng bao năm nay, trong lòng tôi cũng chỉ có một người! Tôi không thể nào buông cậu ấy ngay được!”. Cuối cùng, nỗi đau thương vì Đổng Thành đã hoàn toàn bùng phát, cô khóc rất thương tâm.

Thấy cô khóc khổ sở như thế, trái tim Giang Sơn như bị thứ gì đó vặn xoắn, méo mó ép lại với nhau, nhói đau.

Cậu không còn kiềm chế nổi tình yêu sâu đậm với cô gái này nữa, cậu ôm cô vào lòng, ra sức ôm chặt lấy cô.

“Văn Tĩnh, đừng nhớ đến hắn nữa, được không? Đừng nhớ nữa!”. Cậu thì thầm dịu dàng bên tai cô như một kẻ câm: “Nếu cậu muốn mượn ai đó để quên hắn đi, đừng tìm Hứa Khôn, cũng đừng tìm người khác, cứ để tôi giúp cậu! Văn Tĩnh, để tôi giúp cậu!”.

Trác Yến vòng tay ôm cậu, áp mặt vào ngực cậu, khóc to.

Mọi kiên cường giả tạo trước kia, lúc này đã nát vụn.

Tâm trạng bị kiềm chế, nén chịu bấy lâu, cuối cùng đã được giải phóng hoàn toàn.

Khóc một lúc sau, cô buông cậu ra, ép một tay lên ngực mình, nghẹn ngào nói với Giang Sơn: “Ở đây… rất đau, rất đau! Tôi sắp không thở được nữa!”.

Giang Sơn lại ôm cô vào lòng, siết chặt.

Một tay cậu vòng ra sau lưng cô, một tay đặt sau gáy cô dịu dàng ve vuốt, kề môi sát tai cô, thì thầm lặp đi lặp lại như đọc thần chú: “Văn Tĩnh ngoan, có anh ở đây! Không sao đâu… Sau này anh sẽ chiều chuộng em, không để em buồn nữa! Văn Tĩnh ngoan… anh sẽ rất thương, rất thương em! Không sao đâu…”.

Cậu đưa Trác yến ra khỏi quán ăn, đứng bên đường gọi một chiếc taxi.

Trác Yến uống rượu rồi còn khóc quá nhiều, tâm trạng thất thường sau khi bị men rượu ngấm vào càng khiến thần trí cô trở nên mơ hồ, không tỉnh táo.

Lúc được Giang Sơn dìu vào trong xe taxi, cô đã hoàn toàn say khướt, gần như không biết gì.

Người cô mềm nhũn tựa vào Giang Sơn.

Người như đang nằm mơ, nhẹ bẫng.

Trong mơ, cô dường như nghe thấy Giang Sơn nói với tài xế gì đó.

Sau đó tài xế khởi động xe và lái đi.

Giang Sơn lúc này cũng không khoẻ hơn Trác Yến là mấy.

Dùng chút lý trí tỉnh táo còn sót lại để nghĩ thoáng qua, cậu nghĩ bộ dạng say khướt của hai người lúc này thực sự không hợp để về trường, thế là nói với tài xế tên một khách sạn gần đó.

Chiếc xe lao vút đi.

Trác Yến mềm nhũn, dựa vào người cậu.

Cô chưa bao giờ ngoan ngoãn như lúc này. Cậu cũng chưa bao giờ có cơ hội gần gũi cô đến thế, được nhìn cô kỹ như thế.

Ánh mắt cậu tham lam ngắm gương mặt cô.

Cô nhắm mắt, hàng mi dài gần như vẫn còn đọng nước mắt, khẽ run rẩy rất nhẹ, run đến mức khiến người khác mềm lòng.

Gương mặt đỏ hồng ánh lên tia sáng, cậu chưa hề biết rằng một cô gái giống con trai như cô lại có làn da đẹp đến vậy, mềm mịn đến mức như chạm khẽ vào là sẽ vỡ tan.

Không kìm được, không kìm được nữa! Cậu quay sang, khẽ áp đôi môi lên gò má cô.

Mềm mại như thế, trơn nhẵn như thế, thơm mát như thế. Cậu không dám hôn mạnh, chỉ sợ kinh động đến cô rồi cô sẽ tan biến mất trong khoảnh khắc.

Đôi môi đỏ của cô căng mọng, mềm mại, ấm ức khép hờ, để lộ ra một kẽ hở nhỏ, cậu thoáng nhìn thấy những chiếc răng nhỏ đáng yêu, trắng ngần, nhỏ nhắn của cô.

Những chiếc răng trắng ngần ấy phát ra ánh sáng yếu ớt qua đôi môi hé mở của cô.

Ánh sáng ấy giống như một ngọn đuốc được thắp sáng, kích thích toàn bộ thần kinh của cậu, đốt cháy máu trong cơ thể cậu.

Nhìn gương mặt hồng hào dựa trên vai mình, khoảnh khắc ấy Giang Sơn không còn kiềm chế bản thân được nữa – cậu bất chấp hai người vẫn còn ở trên xe, cũng bất chấp tài xế ngồi phía trước đang quan sát họ qua kính chiếu hậu – cậu nâng cằm Trác Yến lên, hôn mạnh lên đôi môi hé mở của cô, không cho cô trốn tránh.

Trác Yến định tránh ra sau theo bản năng.

Giang Sơn giữ chặt gáy cô, không cho cô rời khỏi môi cậu một ly nào.

Hôn cô say đắm như thế này, cậu không biết đã từng mơ mộng biết bao nhiêu lần rồi.

Cậu hôn cô như điên như dại, lặp đi lặp lại, không cho cô trốn tránh.

Đến khi tài xế ngừng xe, ho khẽ và nhắc cậu: “Đến khách sạn XX rồi”, cậu mới rời khỏi môi cô, không cam tâm, rất quyến luyến…

Hôm sau lúc Trác Yến mở mắt tỉnh dậy, mãi mà vẫn không nhớ ra được rốt cuộc cô đang ở đâu.

Động đậy cơ thể dưới tấm chăn, đau nhức vô cùng. Đặc biệt là giữa hai đùi, còn có một cơn đau nhói kỳ lạ.

Cô bất giác nhăn mặt.

Một cảm giác không lành xuất hiện.

Cô vạch chăn ra.

Quả nhiên, dưới chăn, cô không mặc quần áo.

Quay sang nhìn bên cạnh, trái tim như rơi xuống tận đáy vực.

Giang Sơn đang ngủ cạnh cô.

Cậu cũng như cô, trần như nhộng, không mặc gì cả.

Trác Yến cảm thấy trong cổ họng như có vị đắng.

Cô không biết liệu mình có muốn khóc hay không.

Nhắm nghiền mắt, rồi mở ra, cô lấy hết can đảm tốc hết chăn ra để nhìn giữa hai đùi mình.

Thấp thoáng thấy có vết máu.

Trên ga trải giường cũng có vệt máu tươi.

Cô hoàn toàn đờ người.

Quấn chăn mỏng quanh người, Trác Yến ngồi ngơ ngẩn trên giường.

Giang Sơn dụi mắt, tỉnh dậy.

Nhìn thấy bộ dạng thất thần của Trác Yến, cậu bỗng trở nên sợ hãi vô cùng.

Cậu ngồi bật dậy, ôm lấy cô hỏi: “Văn Tĩnh, em sao vậy? Đừng như thế, đừng làm anh sợ! Em nhúc nhích một chút đi! Văn Tĩnh nghe anh nói này, thật ra chúng ta…”.

Nói đến đây, cậu bỗng dừng lại.

Trong tích tắc như hạ quyết tâm.

Sau khi ổn định lại tinh thần, cậu lại mở lời: “Xin lỗi, Văn Tĩnh!”. Lần này cậu thẳng thắn xin lỗi ngay.

“Văn Tĩnh, xin em đừng thế! Hôm qua là anh… anh uống say, anh… đối với em… thực sự là không thể kiềm chế, nên…”. Ấp úng khai hết quá trình rồi, giọng cậu bỗng thay đổi, rất cuống quýt, rất thành khẩn và ôm lấy Trác Yến như cầu xin, nhìn vào mắt cô dè dặt nói: “Văn Tĩnh, chúng ta yêu nhau nhé! Xin em hãy để anh chịu trách nhiệm với em được không? Anh sẽ thương em, sẽ yêu em, sẽ đối xử thật tốt với em! Em biết mà, anh thích em lâu lắm rồi! Em biết mà, đúng không? Nên anh nhất định sẽ đối xử tốt với em! Xin em nhất định phải tin anh, anh sẽ yêu em chiều chuộng em cả đời này, suốt đời!”.

Trác Yến vẫn không nói câu nào.

Cô nhắm nghiền mắt.

Không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này.

Như mọi thứ đều xám xịt, cũng như thể cất được gánh nặng.

Gia đình cô từ nhỏ đã bảo thủ, cha mẹ nghiêm khắc cảnh cáo con gái nhất định phải biết giữ thân, tuyệt đối không được để nảy sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân.

Nên cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cô lại thất thân với người khác trước khi cưới như vậy.



Ngày mốt là lễ tốt nghiệp rồi.

Cô càng không ngờ rằng trước khi tiến hành lễ tốt nghiệp, cô lại diễn “lễ trưởng thành” sớm như thế.

Việc đến nước này còn làm thế nào được? Ngoài nhận lời anh ra, cô không biết mình còn lựa chọn nào khác.

Dù sao đi nữa, nếu có Giang Sơn ở cạnh, cô cũng không còn phải cô đơn nữa chăng?

Trác Yến nhắm mắt, chậm rãi gật đầu với Giang Sơn đang nóng lòng chờ đợi.

Giây sau đó, cô được anh ôm siết thật chặt, những nụ hôn như mưa bão điên cuồng rơi xuống người.

Còn cô như một con búp bê đất sét không có xương sống, không hưởng ứng cũng chẳng phản kháng, đờ đẫn nằm xuống, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô tưởng anh sẽ đề nghị làm thêm lần nữa.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, ngoài những nụ hôn và ve vuốt như điên dại ra, anh không hề tiến thêm một bước nào.

Trong lòng cô cuối cùng cũng thấy chút an ủi.

Cũng may, anh biết thông cảm với cô.

Có lẽ vì quãng thời gian này cô đã đè nén bản thân quá dữ dội, lại thêm trận say khướt khóc lóc tối qua và chuyện thất thân hôm nay, mà tâm trạng cô biến động khá nhiều, nên trước khi trả phòng, Trác Yến mới phát hiện ra cô đã gặp kỳ kinh nguyệt.

Chẳng trách cô cứ cảm thấy đau nhức giữa hai đùi.

Đang khổ sở không biết nên mở lời với Giang Sơn rằng lúc này cô rất cần một gói băng vệ sinh ra sao, thì giây sau đó, cô lại nhìn thấy chúng trong phòng vệ sinh.

Cô hơi thở phào nhẹ nhõm.

Xem như không ngại ngùng lắm; vẫn chưa đến nỗi xảy ra chuyện khó xử khi mới thất thân với anh đã lại yêu cầu anh đi mua băng vệ sinh cho cô.

Cô cứ tưởng băng vệ sinh là do khách sạn cung cấp.

Nhưng thực ra đó chính là do Giang Sơn đã lén cô chạy ra ngoài mua về.

Chỉ là anh không muốn cô biết rằng, anh đã biết cô gặp kỳ kinh nguyệt.

Thế là, cả đời cô cũng không thể biết được, là anh đã mua băng vệ sinh cho cô.

Hai hôm sau, Trác Yến chính thức tốt nghiệp.

Sau khỉ cử hành xong lễ tốt nghiệp, mọi người đều tụ tập trước cổng trường chụp hình lưu niệm.

Giang Sơn luôn ở cạnh cô, chăm sóc chu đáo, bảo vệ rất kỹ lưỡng.

Anh không ngại để cho mọi người nhìn thấy, rằng Trác Yến và anh đã yêu nhau.

Mọi người chụp hình xong, Giang Sơn vội chạy đến khoa giúp thầy phụ trách làm thủ tục ra trường cuối cùng cho tất cả.

Trước khi đi, anh quyến luyến nhìn Trác Yến, chỉ mong cô có thể đi cùng anh.

Trác Yến cười nhẹ môt cách bất lực, từ chối anh.

“Sao anh lại dính lấy em như keo thế? Mau đi đi, các thầy các bạn đang đợi đó! Em muốn ở lại đây thêm lát nữa!”.

Giang Sơn đành miễn cưỡng bỏ đi.

Mọi người lục tục ra về, một lúc sau chỉ còn lại mình Trác Yến.

Cô ngẩng lên nhìn mấy chữ Đại học A trên cổng trường, bất giác ngơ ngẩn.

Bốn năm đã vội vã qua đi như thế.

Trong bốn năm, sau cánh cổng này, cô đã từng cười vui vẻ, khóc đau khổ, cố chấp một cách ngốc nghếch, tuyệt vọng một cách bất lực.

Từ cánh cổng này, cô đã từng tiễn một người bạn rất tốt rất thân với cô, anh là thần tượng bao người sùng bái, cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng bản thân lại có ngày gần gũi với anh đến thế.

Anh ấy tên Trương Nhất Địch.

Từ cánh cổng này, cô cũng nhìn thấy người bạn đã từng thân thiết với cô ôm hận mà bỏ đi. Cô ấy vốn là một cô gái dịu dàng hiền lành, nhưng lại vì bạn thân và bạn trai mà trở nên hng dữ và gai góc.

Cô ấy tên Ngô Song.

Từ cánh cổng này, cô và một chàng trai, từ bạn học trở thành “anh em”, từ bạn bè biến thành người yêu. Trước kia anh từng thuộc về người bạn thân của cô, cô cũng luôn nhung nhớ một chàng trai khác. Làm sao nghĩ được rằng hôm nay, người đi bên cạnh cô đây lại là anh?

Anh ấy tên Giang Sơn.

Mọi người đều đã đi ra từ cánh cổng này.

Từ đây, mỗi người đều phải vất vả lo toan để nuôi sống bản thân.

Không bao giờ còn vô tư lự, không bao giờ có thể ngốc nghếch ngây thơ, cũng không bao giờ còn trẻ trung để nông nổi, bồng bột.

Từ đây, họ sắp trở thành những người trưởng thành bận rộn cho cuộc sống mưu sinh.

Nhìn kỹ những chữ vàng sáng rực treo cao trên cổng trường, Trác Yến cảm thấy lưu luyến vô cùng.

Cô lặng lẽ chào từ biệt cuộc sống đại học…

Tạm biệt nhé, trường đại học của tôi;

Tạm biệt nhé, các bạn học của tôi;

Tạm biệt nhé, tuổi xuân của tôi, của các bạn.

Giang Sơn vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê để giúp cha anh quản lý công ty gia đình. Nhưng Trác Yến đã ở lại tiếp tục học thạc sĩ, Giang Sơn vừa được cô gật đầu đồng ý làm bạn gái, tình yêu trong lòng đang độ mãnh liệt, nên nói gì cũng không nỡ rời xa.

Cha mẹ cứ giục anh về, anh cứ lần lữa kéo dài, đến cuối cùng mới năn nỉ gia đình rằng phải ở lại tìm việc, sau hai năm đợi Trác Yến tốt nghiệp xong sẽ đưa cô cùng về.

Đối với việc này, ông Giang không phản ứng gì.

Tuy trong lòng rất mong con trai nhanh chóng quay về, nhưng dù sao nó còn trẻ, lại vừa tốt nghiệp đại học, thỉnh thoảng quyết định bướng bỉnh một chút thì ông vẫn chấp nhận được.

Bà Giang thì khác.

Nghe nói con trai vì một cô gái mà ngay cả gia đình cũng không cần, bà rất đau lòng.

Tuy không nói những lời khó nghe như “có bạn gái quên cả mẹ”, nhưng mấy hôm Giang Sơn về nhà nghỉ, lúc nào bà cũng ủ rũ mặt mày.

Vẻ buồn bã của mẹ khiến anh vô cùng áp lực, Giang Sơn gần như đã muốn nhanh chóng thoát khỏi nhà.

Về sau khi bà Giang biết cô gái khiến con trai bà không chịu về nhà không phải Ngô Song, mà là bạn thân của Ngô Song, ấn tượng của bà với Trác Yến đã hòn toàn xấu đi.

“Con gái tốt sẽ không làm những chuyện ăn trong nồi này còn dòm ngó nồi khác! Con gái tốt cũng sẽ không ủng hộ chuyện mặc kệ cảm nhận của cha mẹ của bạn trai mình!”. Bà Giang đã nói với Giang Sơn như vậy.

Giang Sơn vô cùng bất lực.

Trong mắt mỗi bà mẹ, con trai lúc nào cũng là người xuất sắc nhất. Nên bà căn bản sẽ không đổi góc độ khác để nghĩ rằng, thực ra mọi thứ không tốt đều do tự tay anh tạo ra, thực sự là anh muốn ở bên cạnh Trác Yến mỗi giây mỗi phút, một khắc cũng không xa rời cô.

Trước kia khi anh với Ngô Song là một cặp, đối với Trác Yến anh chỉ dám nhớ thầm trong lòng.

Lặng lẽ giấu cô trong sâu thẳm trái tim, hoá thành một khao khát không dám đụng đến nhưng lại không kìm được muốn chạm tới, mỗi lần nhớ đến cô sẽ thấy chua xót và đau lòng mà không thể kiểm soát được.

Về sau Ngô Song bỏ đi, cuối cùng cô đã trở thành bạn gái nah, anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Không cần kìm nén bản thân nữa, không cần che giấu cảm xúc nữa, mọi tình cảm từ đó đã có thể đường hoàng bộc lộ.

Anh chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ – muốn nhìn thấy cô, muốn quấn lấy cô, muốn cảm thấy cô vào mọi lúc.

Đến bây giờ anh mới hiểu, thì ra đây mới thật sự là tình yêu – không cần cố ý nhắc mình phải chịu trách nhiệm với cô, vì suy nghĩ muốn mang lại hạnh phúc cho cô đã thấm sâu vào từng giọt máu trong cơ thể.

Thực ra thì Trác Yến không hề đòi Giang Sơn phải ở lại với cô. Đối với mối tình bất ngờ này, tuy hai người đã xảy ra chuyện đó, nhưng kỳ thực cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để yêu đương mà vẫn luôn dừng ở trạng thái hoang mang mơ hồ.

Về sau nghe nói gia đình Giang Sơn cũng lời ra tiếng vào khi anh ở lại, cô cũng từng khuyến khích anh về. Nhưng Giang Sơn không chịu, anh sợ cô bị kẻ khác cướp mất.

Cô có phần buồn cười, cũng thấy cảm động.

Không ngờ khi cô bị người ta đá, trên thế gian này vẫn còn có người trân trọng cô đến thế.

Cô làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy? Có lúc ngay cả chính cô cũng có phần không hiểu, tại sao trên thế giới này lại có người xem cô như bảo bối đến vậy.

Khi cô nhập học thì Giang Sơn thuận lợi tìm được một công việc có mức đãi ngộ rất tốt.

Không còn áp lực về mặt tiền bạc, Giang Sơn đề xuất một số ý kiến về chuyện nhà ở, anh muốn thuê một căn chung cư rộng rãi thoải mái, để Trác Yến dọn ra khỏi trường, sống chung với anh.

Về chuyện này, Trác Yến và anh đã nảy sinh bất đồng khá lớn, hai người có dạo cãi nhau dữ dội.

Trác Yến cho rằng chuyện lần đó chỉ là sự cố sau khi say rượu, từ nhỏ cha mẹ đã bảo rằng con gái chưa kết hôn thì tuyệt đối không thể “làm bậy” với bạn trai.

Cô rất phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân, cô nói với Giang Sơn: “Trước kia là do bọn mình đều uống say, nên chẳng ai đủ lý trí để kiểm soát bản thân. Nhưng bây giờ thì khác, chúng ta đều tỉnh táo, chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra nữa! Nếu không… mẹ em mà biết sẽ đánh gãy chân em mất…”. Nói đến đây, gương mặt cô lộ vẻ buồn bã.

Giang Sơn biết cô thật sự để tâm đến chuyện đó, thấy cô buồn, anh cũng bất giác mềm lòng.

“Giang Sơn, anh có thể chấp nhận em một việc không? Nếu… nếu anh coi trọng em, trước khi chúng ta kết hôn thì đừng nhắc đến chuyện này, được không?… Lần đầu tiên đã đánh mất một cách hồ đồ như vậy rồi, trong lòng em thấy rất buồn, em muốn lần thứ hai có thể trong sạch, giữ lại toàn bộ cho đêm động phòng, đến lúc đó, chúng ta lại… được không?”.

Thấy gò má đỏ bừng và đôi mắt đầy mong đợi của cô, ý chí kiên định của Giang Sơn cứ mềm ra từng chút một.

Anh lại lĩnh ngộ được thế nào mới là tình yêu chân thực.

Cho dù ham muốn mãnh liệt đến mấy, nhưng chỉ vì cô nói “không” thì anh nhất định sẽ không cưỡng ép cô.

Anh ôm Trác Yến vào lòng, trịnh trọng hứa với cô:

“Văn Tĩnh, em nói gì anh cũng nhận lời hết! Anh sẽ yêu thương em, trân trọng em suốt đời! Vì anh yêu em!”.

Trác Yền vùi mặt vào lồng ngực anh, lãng lẽ thở dài.

Có một người yêu cô thương cô như vậy, hơn nữa người này và cô quan hệ xưa nay đã không bình thường, cô còn có thể không mãn nguyện được ư?

Đưa tay lên ôm lại anh.

Thầm nhủ lòng, đã đến lúc buông bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý cho vai diễn bạn gái anh rồi.

Lần đầu Trác Yến tỉnh táo hôn Giang Sơn, trong lòng cô cứ có một cảm giác kỳ quặc khó tả.

Cảm giác khi môi lưỡi quấn lấy nhau, khiến cô cảm thấy quen thuộc lạ lùng.

Nghĩ mãi, cô mới hiểu cảm giác đó là gì – giống như… như đang ăn thạch hoa quả.

Ký ức bị niêm phong trong tích tắc ập đến bất ngờ như thuỷ triều…

Cô nhớ đã từng có một đêm, cô và chàng trai ấy sau khi uống say, anh cũng từng đút cho cô ăn “thạch hoa quả”.

Hôm sau, cô nhắn tin xin lỗi anh vì đã làm phiền khi say rượu; cô nhớ anh nói rằng không sao, sau đó anh hỏi cô có nhớ chuyện tối qua không.

Cô đáp: Không nhớ nữa, mọi việc đều không nhớ nổi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng biết lúc đó vì sao thái độ của Trương Nhất Địch với cô lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

Thì ra đêm hôm trước họ đã hôn nhau, nhưng đến ngày hôm sau, cô lại viện cớ say rượu mà quên sạch sẽ.

Nhớ lại chuyện trước kia, Trác Yến lại lặng lẽ thở dài.

Anh chưa bao giờ chủ đông nhắc nhở cô, rằng giữa họ đã từng xảy ra chuyện hôn nhau.

Anh lúc nào cũng chôn giấu trong lòng, không cho cô biết, cũng không nhắc cô.

Đến khi cô nhận ra, ngoài việc rung động sâu sắc và ngạc nhiên tiếc nuối, chuyện gì cũng không kịp làm nữa.

Anh lúc nào cũng thế. Anh luôn khiến cô cảm thấy cô lại nợ anh thêm lần nữa.

Từ khi trở thành người yêu của Giang Sơn, Trác Yến cảm thấy có những chuyện mà sau khi ở bên nhau trở nên không tự nhiên, thoải mái bằng khi làm bạn với anh.

Trước kia, cho dù cô nói chuyện cười đùa với cậu bạn nào trong lớp, anh cũng không can thiệp vào.

Nhưng bây giờ cho dù là cô nghe điện thoại của đàn anh khoá trên, anh cũng sẽ hỏi đến cùng, xác định rằng là đàn anh chứ không phải bạn trai nào khác, anh mới chịu thôi.

Ban đầu Trác Yến không tỏ ý kiến hay thái độ gì. Cho dù hơi thấy kỳ cục nhưng cô cũng giấu cảm xúc trong lòng, không nói ra.

Cô ngỡ Giang Sơn nhiều nhất cũng chỉ đa nghi mà hỏi thế thôi.

Nhưng về sau, cô nhận ra Giang Sơn càng lúc càng quá đáng.

Thậm chí có hai lần, cô vô tình nhìn thấy anh đang lén lút kiểm tra di động của cô, một lần anh đang xem trộm email của cô.

Trác Yến nghĩ, cho dù là người yêu với nhau, có một số chuyện không nên che giấu nhau, nhưng cũng không đến nỗi phải công khai tất cả như thế – anh thực sự xem cô như một người gian tà không đáng tin, lúc nào cũng đề phòng, sợ hãi.

Trác Yến không nhịn được nữa, lại có lần phát hiện ra Giang Sơn đang xem trộm email của cô, cô không còn giả vờ không biết, mà đã hỏi thẳng anh rốt cuộc tại sao anh làm thế.

Cô rất giận, rất đau lòng hỏi Giang Sơn: “Nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất mà anh cũng không có thì giữa chúng ta có thể đi được bao xa chứ?”.

Sợ cô nói câu tiếp theo sẽ là chia tay, Giang Sơn hoảng hốt ôm cô vào lòng, bất chấp cô vùng vẫy chống cự, anh ôm ghì lấy cô trước ngực.

Trong giọng anh có sự hoảng sợ và suy sụp mà gần như chính anh cũng không nhận ra, lảm nhảm giải thích với cô: “Xin lỗi Văn Tĩnh! Xin em hãy tha thứ cho anh! Anh hứa sau này sẽ không thế nữa, được không? Đừng bao giờ nhắc hai chữ chia tay, xin em đấy! Anh… không thể nào chấp nhận em nói như thế với anh! Anh làm thế này, thật sự, là vì anh quá yêu em, anh quá sợ mất em!”.

Trác Yến dần dần yên lặng trong lòng anh.

Còn làm sao được? Khi anh nói với cô rằng mọi điều đều chỉ vì anh yêu cô, thì cô làm sao có thể tiếp tục cứng cỏi với anh?

Cô dựa đầu vào ngực anh, đưa tay ôm lấy anh.

“Vậy anh nhận lời em là sau này đừng thế nữa, được không? Hai chúng ta, nếu bây giờ đã bắt đầu không tin tưởng nhau, thế thì sau này còn lâu dài thế nào được?”. Cô vuột ra khỏi lòng anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, khẩn thiết nói: “Giang Sơn, anh nhìn đây này, em chính là em! Em vẫn là em! Em lúc nào cũng là Trác Yến trước kia, không thay đổi! Tại sao anh lại nghi ngờ em? Chẳng lẽ trong lòng anh, em đã biến thành một người biết lừa gạt kẻ khác, khiến anh không có cảm giác an toàn hay sao?”.



Giang Sơn nhìn cô, mày nhíu chặt, trong mắt như lấp loáng nước.

Anh lại ôm chặt cô vào lòng, ấn đầu cô vào ngực, cúi xuống kề sát tai cô, khàn giọng nói: “Xin lỗi Văn Tĩnh! Anh thật sự quá quan tâm đến em! Anh lúc nào cũng lo sẽ có người cướp em khỏi anh! Anh rất sợ! Anh thật sự xin lỗi em!”.

Trác Yến thở dài.

Cô vòng tay ra sau lưng anh, vuốt ve dịu dàng.

Giờ phút này, trong lòng cô đầy ắp sự thương xót với Giang Sơn.

Một quãng thời gian dài sau đó, cô không còn phát hiện thấy Giang Sơn tra tìm đồ đạc của cô nữa.

Cô tưởng giữa hai người không còn nảy sinh mâu thuẫn gì nữa.

Thế nhưng khi cô sắp buông hết mọi cảnh giác, cô lại thấy Giang Sơn cư xử kỳ quặc, đồng thời quá đáng nhất là, lúc cô không để ý, anh lại lén lút bắt nạt Bánh Bao Đậu Đỏ.

Cô trở nên rất thất vọng.

Anh chỉ nói hay mà thôi, từ đầu chí cuối anh chưa hề tin tưởng cô, luôn nghi ngờ rằng cô vẫn thầm thương trộm nhớ Trương Nhất Địch.

Cô định nói với anh rằng chi bằng hai người nên xa nhau, bình tĩnh lại một quãng thời gian. Nhưng mỗi lần cô chỉ nói câu mở đầu là anh sẽ bất chấp tất cả để ôm chặt cô, không ngừng xin lỗi, không ngừng nhận lỗi, không ngừng hứa hẹn rằng sau này nhất định sẽ không phạm lỗi nữa, sau đó nói với cô bằng giọng buồn bã và khàn khàn khiến cô không thể cứng cỏi được, rằng anh chỉ là quá yêu cô..

Đối mặt với Giang Sơn như thế, cô luôn không thể quyết tâm nói câu chia tay.

Cô quá biết, nỗi cay đắng và hụt hẫng khi bị người khác xem là chuyện thường tình mà không mấy để tâm sau khi dốc hết tấm chân tình, quá biết nỗi đau khi tâm ý bị kẻ khác ném ra sau lưng.

Thế nên khi có người trân trọng yêu quý cô như vậy, cô thực sự không cách nào làm ngơ trước tấm chân tình đó được.

Thế là không biết bao lần, họ cãi nhau liên tục chỉ vì một vấn đề, nhưng cho dù cãi to mấy cũng không chia tay được, sau đó lại liên tục làm lành.

Cô cứ nghĩ đi nghĩ lại rằng: Lần này nhất định phải ngửa bài với anh, hai người phải chia tay một thời gian để bình tĩnh lại; nhưng khi anh cứ xin lỗi và hứa hẹn mãi, khi anh hết lần này đến lần khác rút gan rút ruột nói “anh yêu em”, rốt cuộc cô vẫn không thể quyết tâm đi đến bước cuối cùng, mỗi lần như vậy cô đều bất lực thoả hiệp rồi lại thoả hiệp trong vòng tay anh.

Những ngày cãi cọ làm hoà khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô thấy sinh mệnh của mình sắp cạn kiệt trong những tiếng cãi nhau vô hạn rồi.

Về sau cô nghĩ, liệu có phải vấn đề xuất phát từ Bánh Bao Đậu Đỏ? Liệu có phải nhìn thấy nó sẽ khiến anh bất giác nghĩ đến Trương Nhất Địch, nên anh mới trở nên không yên tâm với cô như thế?

Vậy có khi nào cô đem cho Bánh Bao Đậu Đỏ đi thì giữa họ sẽ không còn cãi vã?

Nghĩ như vậy nên cô đưa Bánh Bao Đậu Đỏ đến chỗ Lộ Dương cách đó mấy con phố để nhờ bạn nuôi hộ.

Nhưng một tuần sau Lộ Dương đã gọi điện thảm thiết cho cô: “Bà cô Văn Tĩnh ơi, tớ xin cậu cứ mang con nhím tổ tông này về đi! Nó suốt ngày buồn bã u sầu ở đây, nằm trong giỏ bất động, đút cho nó ăn nó cũng không thèm, đôi mắt to như hạt gạo lúc nhìn tớ lại như sắp chảy nước mắt ấy, buồn bã kinh khủng! Bà cô Văn Tĩnh ơi, tớ xin cậu tha cho tớ đi, con nhím ấy căn bản không chịu theo tớ đâu!”.

Trác Yến bó tay, đành đón Bánh Bao Đậu Đỏ về.

Khi đón về, nó gầy đi rất nhiều, trông thấy cô liền vui vẻ xoay vòng vòng trong giỏ.

Thấy bộ dạng sung sướng được về nhà của nó, một nỗi buồn và chua xót khó tả dấy lên trong lòng cô.

Nhìn Bánh Bao Đậu Đỏ, cô hạ quyết tâm trong lòng: Sau này không bao giờ đưa nó cho người khác nữa!

Có lẽ trước kia, cô nuôi nó là vì Trương Nhất Địch.

Nhưng bây giờ, sau khi đã ở bên nhau lâu rồi, sau khi nó chia sẻ những tâm sự và vui buồn sướng khổ vụn vặt của cô, con nhím nhỏ này đã dung hoà vào cuộc sống của cô, trở thành một phần trong sinh mệnh cô.

Cô không thể nhẫn tâm đưa nó cho người khác, không bao giờ.

Cô thử nói với Giang Sơn để anh hiểu, cô nuôi Bánh Bao Đậu Đỏ không phải là vì nhớ nhung chàng trai ấy, mà là không nỡ xa rời chính nó.

Nhưng tiếc rằng Giang Sơn dường như không chấp nhận cách giải thích đó của cô.

Anh vẫn cố chấp đối xử tệ với Bánh Bao Đậu Đỏ, không bao giờ cho nó ăn, không bao giờ tỏ ra vui vẻ với nó. Thậm chí về sau Bánh Bao Đậu Đỏ hễ nhìn thấy anh là ra sức trốn vào tận góc sâu, run lẩy bẩy mãi.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó của nó, Trác Yến thấy buồn vô cùng.

Thực sự cô không hiểu, cô có thể không thắc mắc chuyện ban đầu tại sao anh theo đuổi Ngô Song, rồi về sau tại sao lại tham lam chuyển sang yêu thương cô; nhưng anh lại cứ lấn cấn về chuyện cô và Trương Nhất Địch.

Anh và Ngô Song dù sao vẫn từng ở bên nhau; nhưng cô và Trương Nhất Địch thì sao? Giữa họ, từ đầu đến cuối đều là lướt qua nhau, không kịp nảy sinh bất kỳ chuyện gì.

Thế nên cô thật sự không hiểu, Giang Sơn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.

Có lúc cô rất muốn hỏi anh, trí thông minh hơn người xưa kia của anh đi đâu rồi? Chẳng lẽ anh không hiểu, con người có lúc đi đến cực đoan đều là do những điều vô thức chèn ép – cô thật sự muốn hét to để nhắc anh: Mai sau nếu có ngày giữa cô và Trương Nhất Địch nảy sinh ra chuyện gì đó, đó cũng hoàn toàn là do anh đã bức cô thành ra như vậy.

Thế nhưng dù sao đó cũng là những lời dễ gây tổn thương. Nên suy nghĩ đó sau khi loé lên trong đầu, cô đã hoàn toàn dập tắt nó.

Sắp đến cuối tuần, Giang Sơn bỗng nhận được điện thoại của nhà.

Bà Giang khóc không thành tiếng báo con trai biết một tin xấu – công ty của ông Giang gặp nguy hiểm, vì ông mệt mỏi quá độ mà bị trúng gió, bây giờ đang hôn mê trong bệnh viện.

Bà Giang còn khóc lóc trách móc Giang Sơn trong điện thoại: “Đều tại con hết, nếu ban đầu con tốt nghiệp xong về nhà giúp bố con thì bố con có mệt đến mức này không? Vì một đứa con gái mà cả gia đình cũng không cần! Mẹ thấy lần này tính mạng bố con sắp nguy hiểm rồi, nửa đời sau của con có thanh thản được không?”.

Giang Sơn bị bà mắng đến độ đầu óc rối bời, nhất thời cũng không hiểu bản thân có sai lầm hay không.

Cúp điện thoại rồi, anh lập tức thu dọn hành lý.

Trác Yến thấy sắc mặt anh thay đổi nhưng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nên bước đến hỏi: “Sao vậy Giang Sơn? Hoảng hốt thu dọn đồ đạc như thế, đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Anh sắp đi công tác à?”.

Nghĩ đến cha đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh, Giang Sơn lúc này vừa thấy tự trách lại vừa phiền muộn. Lúc này nghe giọng Trác Yến, anh gần như nóng nảy quát lại một câu: “Hỏi hỏi hỏi, có cái gì mà hỏi! Sao em hỏi nhiều thế! Những gì anh hỏi em đều nghiêm túc trả lời hay chưa?”.

Trác Yến bàng hoàng, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được tiếng nào.

Thấy cô ngẩn ngơ đứng đó với dáng vẻ bị tổn thương, trong đầu Giang Sơn như nổ vang một tiếng – mọi thứ có liên quan gì đến cô đâu? Mọi quyết định đều do một mình anh, không phải sao? Sao bây giờ lại nổi giận với cô?

Nhìn vẻ mặt như muốn khóc song lại cố gắng kiềm chế của cô, anh thấy rất thương xót.

Trên thế gian này, nguyện vọng anh muốn đạt nhất chính là mang đến hạnh phúc cho cô.

Nhưng vì sao bây giờ trong vô thức, lúc nào anh cũng nóng nảy quát tháo to tiếng với cô?

Là do quá yêu cô chăng?

Lúc trước khi ở cạnh Ngô Song, cho dù bị cô ta khóc làm phiền đến mấy, anh vẫn có thể nhẫn nhịn.

Nhưng bây giờ ở cạnh Trác Yến, anh chẳng bao giờ kiểm soát tốt cơn nóng giận của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy do bản thân đã quá quan tâm đến cô.

Vì không thích Ngô Song sâu đậm, nên mọi nhẫn nại đối với cô ta ở một mức độ nào đó, thực ra chính là một dạng cân bằng.

Nhưng với Trác Yến, anh thật lòng yêu thương cô, nên mọi yêu cầu đối với cô cũng gần như là hà khắc, anh không thích cô trò chuyện vui vẻ với những gã con trai khác, cũng không thích những tên ấy nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, càng không thích cô nuôi con nhím của người mà anh đề phòng nhất.

Anh không chỉ một lần hỏi nguyên nhân vì sao cô không thể bỏ rơi con nhím xấu xí kia, cô lúc nào cũng không chịu trả lời thẳng, chỉ nói con nhím đó bây giờ đã không còn là vật sở hữu của Trương Nhất Địch, mà đã hoàn toàn thuộc về cô.

Anh không hài lòng cũng không thể hiểu câu trả lời của cô. Nhưng cô kiên trì đòi nuôi con nhím, thế thì ngoài việc anh che giấu sự không vui trong lòng ra, còn có thể làm gì cô đây?

Dù sao, anh cũng yêu cô đến thế.

Nhìn Trác Yến gắng sức kìm nước mắt, anh mềm lòng, bước đến ôm cô vào, thở dài xin lỗi: “Xin lỗi Văn Tĩnh, xin lỗi! Anh không cố ý! Em đừng buồn, nếu cảm thấy trong lòng không vui thì cứ đánh anh đi! Lúc nãy mẹ anh gọi, nói bố anh bị trúng gió, bây giờ vẫn đang hôn mê, anh phải về nhà ngay!”.

Trác Yến nghe anh nói thế thì mọi tủi thân ấm ức đều biến mất. Cô nói ngay: “Nếu anh thu xếp xong rồi thì đợi em, bây giờ em về trường xin nghỉ, thay quần áo rồi em về cùng anh!”.

Nói xong cô lập tức quay lưng định đi.

Giang Sơn kéo cô lại.

Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt lộ ra vẻ xúc động.

“Văn Tĩnh! Em…”.

Trác Yến biết anh định nói gì nên ngắt lời: “Đừng nói nhiều nữa! Lúc này em phải ở bên anh!”. Cô nắm chặt tay anh, nhìn anh và chân thành nói: “Giang Sơn, chúng ta chẳng phải đã quyết định sẽ ở bên nhau hay sao? Nên anh định đi đâu, em sẽ đi theo anh đến đó! Anh gặp khó khăn, em sẽ cùng anh đối mặt với nó! Em không sợ khó khăn vất vả, em chỉ sợ chúng ta cứ cãi nhau vô lý thôi!”.

Giang Sơn kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Văn Tĩnh! Xin lỗi! sau này anh sẽ không bao giờ nổi giận với em nữa! Không bao giờ!”.

Trác Yến về cùng Giang Sơn.

Bà Giang nhìn thấy cô, tỏ ra không vui vẻ gì.

Trác Yến biết bà đang oán trách cô, cho rằng cô bắt con trai bà ở lại thành phố không về nhà vì cô.

Dù sao ông Giang vẫn đang trong cơn hôn mê, dù sao bà Giang cũng là bề trên, nên cho dù trong lòng rất tủi thân nhưng Trác Yến vẫn lặng lẽ chịu đựng mọi thứ.

Bây giờ chẳng phải lúc minh oan cho mình, lúc này cô vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Cô phải khích lệ Giang Sơn, để anh lấy hết can đảm mạnh mẽ chèo chống công ty đang rối loạn, khích lệ anh dù bất cứ tình huống nào cũng phải lạc quan cố gắng, bảo anh rằng ông Giang nhất định sẽ tỉnh lại, bảo anh rằng bà Giang nhất định sẽ cải thiện cách nhìn với cô, bảo anh rằng công ty nhất định sẽ khởi sắc.

Cô lúc nào cũng ở cạnh anh mà không hề than vãn, cho dù đối mặt với áp lực nặng nề bà Giang mang đến, cô vẫn không nhắc chữ nào, ngày ngày nở nụ cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời để lên tinh thần cho Giang Sơn.

Cuối cùng, mấy ngày sau, bệnh viện mang đến tin vui.

Ông Giang đã tỉnh lại.

Mấy ngày sau nữa, ông Giang đã khoẻ lại cứ nằng nặc đòi ra viện.

Tuy khi ông nói, khoé môi sẽ không kiểm soát được mà rơi nước bọt, nhưng bà Giang đã sung sướng đến mức muốn khóc.

Trác Yến luôn ở cạnh bên Giang Sơn, cổ vũ tinh thần cho anh.

Sự dựa dẫm của Giang Sơn với cô mỗi lúc một nhiều. Hôm cô về trường để viết cho kịp luận văn, anh giống như người mất hồn, dù làm gì cũng vụng về sai sót, lơ đãng không chú tâm.

Bà Giang nhìn thấy hét bộ dạng hồn xiêu phách lạc của con trai, cũng nhìn thấy hết không sót một hành động nào của Trác Yến trong quãng thời gian đó.

Cuối cùng bà thở dài bất lực.

Tuy ấn tượng ban đầu về cô gái đó không tốt, nhưng mấy hôm đó biểu hiện đúng mực và sự quan tâm thật lòng của cô gái ấy với con trai bà đã khiến thành kiến của bà dần dần thay đổi, thiện cảm bắt đầu tăng lên.

Đến khi Trác Yến từ trường quay trở lại, cuối cùng bà đã nở nụ cười đầu tiên với cô.

Kỳ nghỉ hơn tháng chớp mắt đã trôi qua.

Sắp đến học kỳ mới, nguy cơ của nhà họ Giang cuối cùng đã được hoá giải.

Tuy cực kỳ không nỡ rời xa Trác Yến, nhưng Giang Sơn cũng biết rằng giai đoạn khó khăn đã qua, anh không thể tiếp tục kéo Trác Yến chậm lại khoá học được, đành buông cho cô về trường.

Anh cũng biết mình không thể về thành phố A ở bên cô nữa.

Anh phải ở nhà trông nom công ty, bắt buộc phải nghĩ cách làm cho tâm huyết cả đời của cha anh trở nên phát triển hơn nữa.

Tuy mọi đạo lý anh đều hiểu, nhưng lúc đưa Trác Yến ra sân bay, anh vẫn thấy đau buồn vô cùng mà không thể kiểm soát được.

Lúc cô sắp lên máy bay, anh cứ ôm chặt lấy cô thật lâu, dù thế nào cũng không muốn buông tay.

Ban đầu Trác Yến để mặc anh, muốn ôm thì cứ để anh ôm vậy.

Nhưng sau đó thấy thời gian máy bay cất cánh mỗi lúc một gần, nếu không lên máy bay sẽ không kịp, cô đành hạ quyết tâm gỡ tay anh ra: “Giang Sơn, anh đừng thế mà! Hai ta có phải là sinh ly tử biệt đâu, anh thấy đó, từ đây đến thành phố A đã có đường bay thẳng rồi, sau này nếu muốn gặp nhau thì mấy chục phút là đến, tiện lắm! Anh mau cười lên, đừng bĩu môi thế nữa, bọn mình cộng lại số tuổi cũng nửa đời người rồi, mà anh còn học cách bĩu môi của trẻ con nữa! Sắp làm em cười anh rồi này!”.

Giang Sơn lưu luyến buông tay.

Nhưng lúc Trác Yến quay người định đi thì anh lại túm lấy cô, kéo nhanh vào lòng.

“Văn Tĩnh!”. Anh mặc kệ Trác Yến kêu lên, đập vào tay anh, anh chỉ nhìn cô đắm đuối, buột miệng nói ra lời từ đáy lòng: “Văn Tĩnh, khi em tốt nghiệp xong thì đến đây ngay, lấy anh, được không?”.

Anh cuống quýt đợi cô trả lời.

Trác Yến nhìn anh chăm chú, như đang đánh giá xem lời anh nói rốt cuộc là một phút bồng bột, hay là đã suy nghĩ lâu lắm rồi.

Một lúc sau, cuối cùng cô gật đầu: “Vâng!”.

Trên máy bay, khi đang mơ màng ngủ, Trác Yến nghĩ với một vẻ hoang mang thoáng qua rằng: “Thực ra, có còn gì để do dự nữa đâu?

Anh một lòng một dạ với cô, cô cũng nên chuyên tâm với anh, thế nên có gì để mà do dự chứ…

Hai người bắt đầu cuộc sống ở hai nơi khác nhau.

Ban đầu cứ mỗi cuối tuần, hoặc là Trác Yến đáp máy bay đi thăm Giang Sơn, hoặc là Giang Sơn bay đến thăm cô.

Về sau dần dần Trác Yến cũng bận rộn làm luận văn, Giang Sơn cũng vì phát triển quy mô công ty nên hiếm khi rảnh rỗi.

Thế là khoảng cách thời gian hai người gặp nhau, bất giác lại càng lúc càng dài.

Sau đó mấy lần đi thăm Giang Sơn, Trác Yến ngầm cảm thấy bên anh đã có thêm một cô gái xinh đẹp kiều diễm.

Giang Sơn nói rằng cô ta là thư ký anh mới tuyển, trong giọng nói cũng cố ý tỏ ra khen ngợi: “Đừng thấy cô gái này ít tuổi mà xem thường, rất giỏi đấy!”.

Trác Yến nghĩ anh rất muốn nhìn thấy cô ghen.

Cô cảm thấy cô gái kia không đơn giản.

Cô bình thường vốn khờ khạo, nhưng đối với cô gái viết rõ rành ý đồ trên mặt thế kia, cô biết rằng cô ta đang che giấu một âm mưu với Giang Sơn – cho dù bạn gái chính thức là cô có ở đây hay không, thì cô ta cũng không kiêng dè gì; khi cô ta nhìn Giang Sơn, ánh mắt lúc nào cũng trở nên cực kì dịu dàng nhu mì, bên trong chứa đầy sự chờ đợi và quyến rũ, đợi đối phương sớm muộn gì cũng cảm nhận được tình cảm của cô ta.

Có lần Giang Sơn lại cố ý khen thư ký của anh có bản lĩnh, Trác Yến cuối cùng đã không kìm được.

Cô tỏ ra không quan tâm lắm, hỏi anh: “Anh cứ khen cô ta vừa giỏi lại vừa trẻ trung xinh đẹp, chắc anh sẽ không thay lòng đổi dạ đó chứ?”.

Giang Sơn lập tức cười rất rạng rỡ, bao nhiêu chiêu thức bấy lâu nay đem ra vận dụng cuối cùng đã thu được kết quả.

Anh kéo cô vào lòng, kề sát tai cô thì thầm: “Sao thế được? Cô em ngốc nghếch! Chẳng lẽ em không biết, trái tim của anh Giang đây đã bị em trói chặt từ lâu rồi sao?”. Hôn cô đắm đuối một lúc sau, lại cười một cách đầy đắc ý: “Nói thật, lúc đầu trong hơn một trăm người đến ứng tuyển, anh chọn người như thế làm thư ký cũng chọn đúng thật! Người có thể khiến em lo lắng, khiến em ghen tuông cũng đúng là khó tìm!”. Nói đến đây, anh nhẹ nhàng mút môi cô, lặng lẽ thở dài một tiếng: “Văn Tĩnh, trước kia anh cứ nghĩ em sẽ chẳng bao giờ ghen với anh!”.

Trác Yến lườm anh, tức tối đấm vào ngực anh:

“Phải rồi! Em biết anh vẫn cảm thấy thực ra anh đang yêu một thằng con trai chứ gì?”.

Cô bị sao thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook