Quyển 1 - Chương 45: Không, ta từ chối
Phi Yên
09/10/2014
Bấy giờ, ánh mắt An
Nguyệt Quân đột nhiên thay đổi, hắn khẽ bảo: “Hắn tỉnh rồi.” Xong liền
kéo Diệp Khê Thiến đứng dậy, hướng phòng bên cạnh đi tới.
Kéo cửa ra, nam tử bị thương đã tỉnh, đang do dự muốn xuống giường.
Diệp Khê Thiến vội vàng chạy lại ngăn: “Vết thương của anh chưa ổn đâu, đừng cử động.”
Bạch y nam tử ngẩng đầu hỏi: “Là cô nương cứu ta ư?”
“Là anh ấy cơ.” Diệp Khê Thiến kéo An Nguyệt Quân tới trước mặt bạch y nam tử rồi chỉ chỉ hắn, cười híp mắt nói.
“Cổ Mặc tạ ơn huynh đài đã cứu mạng.” Bạch y nam tử tên Cổ Mặc toan đứng dậy hành lễ nhưng không có sức, chỉ có thể dùng hai tay ôm quyền cảm tạ.
An Nguyệt Quân làm như không nghe thấy lời của y, lấy ống sáo từ trong ngực áo đưa ra hỏi: “Của ai?”
Cổ Mặc cười cười: “Ta còn tưởng đã mất, nãy giờ cứ tìm hoài.”
“Ai?!” An Nguyệt Quân âm trầm hỏi lại, tràn đầy lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.
“Là của ta, cảm ơn huynh đài đã nhặt nó giúp ta, nó không thể mất được.” Cổ Mặc đáp xong liền đưa tay muốn lấy lại ống sáo kia.
An Nguyệt Quân phút chốc bóp lấy cổ y, gằn giọng hỏi: “Là của ngươi thật?”
“Phải… phải… là… ta… của… cha ta… cho…” Mặt Cổ Mặc chốc lát liền tím tái, hô hấp dồn dập, không ngừng ho khan, khó khăn lắm mới nói được hết câu.
“Về báo với cha ngươi, mau chóng đến Nguyệt gia bảo; nếu không, toàn bộ chết!” An Nguyệt Quân buông tay, đôi mắt khát máu trừng trừng nhìn Cổ Mặc, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tuyệt tình.
“Huynh… huynh đài… khụ… khụ… là… là ai?” Mắt Cổ Mặc tràn đầy sợ hãi, đáy lòng cực kỳ lo lắng, giọng có chút run rẩy hỏi.
An Nguyệt Quân chỉ lạnh nhạt liếc y một cái rồi xoay người kéo Diệp Khê Thiến rời đi.
Ra đến ngoài cửa, Diệp Khê Thiến hồ nghi ngó An Nguyệt Quân hỏi: “An Nguyệt Quân, anh làm trò gì vậy?”
“Sau này nương tử sẽ biết.” An Nguyệt Quân hì hì cười đáp, song trong đáy mắt lại ngập tràn nỗi buồn. Hắn nhìn về phía xa, quay đầu nhẹ bảo: “Nương tử, chúng ta nên trở về nhà thôi.” Giọng nói vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Được.” Diệp Khê Thiến dù đầu óc có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không mở miệng nói ra, chỉ gật đầu.
An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến không hướng cổng chính đi mà lại bước ngược trở lại vào nhà, khẩn trương hô: “Nương tử, nàng còn muốn đi đâu?”
“Thu thập hành lí, ngốc à, chúng ta vẫn còn một số thứ cần sắp xếp lại.” Diệp Khê Thiến tức giận liếc An Nguyệt Quân.
“Không cần.” An Nguyệt Quân quả quyết cự tuyệt, một hai lắc đầu. Diệp Khê Thiến tưởng hắn sẽ đồng ý, ai ngờ hắn lại từ chối làm nàng ngạc nhiên: “Vì sao?”
An Nguyệt Quân bĩu môi chán ghét, mắt đẹp loé lên tia hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ không vui, buồn bã làu bàu: “Nương tử, ta không cần những thứ có mùi của tên nam nhân kia.”
Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười: “Anh nói chuyện thật vô lí.”
“Nương tử, bỏ đi, chúng ta có thể mua thứ khác mà.” An Nguyệt Quân cười híp mắt nhìn nàng, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất đáng yêu: “Nương tử, phu quân có tiền nha.” Mày hắn nhướng cao biểu lộ sự đắc ý, miệng cong lên, trông rất tự tin.
“Có tiền cũng không thể phung phí như vậy.” Diệp Khê Thiến cau mày, lén thở dài, bất đắc dĩ bảo.
“Nương tử, nàng không bỏ đống đồ đó đi, ta cũng sẽ không cho nàng mang theo.” An Nguyệt Quân ôm lấy nàng, chu môi làm nũng. Cho rằng hắn cứng đầu cũng được, cho rằng hắn cố chấp cũng được, cho rằng hắn vô lí cũng được, nhưng nhất định hắn sẽ không để nàng chạm đến mấy thứ đồ đó nữa.
Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn An Nguyệt Quân, lát sau liền mím môi cố bước vào nhà, đương nhiên cũng rước theo cả của nợ phía sau.
Nhưng qua một thời gian ngắn, Diệp Khê Thiến cũng mệt mỏi, đành phải tức giận đầu hàng: “Được, được, được, tôi không thu dọn nữa.”
An Nguyệt Quân lúc này mới buông nàng ra, mặt mày vui vẻ, hai lúm đồng tiền trên má càng thêm rõ ràng, gật đầu làm nũng: “Ta biết nương tử tốt nhất.”
“Không thu dọn đồ đạc gì nhưng chí ít cũng nên gặp Tề Thiên Phóng nói lời tạm biệt.” Diệp Khê Thiến bảo.
Ánh mắt An Nguyệt Quân căng thẳng, mặt mũi nhăn nhó hừ khẽ, sau đó lập tức cười rạng rỡ, tuy nhiên đáy mắt vẫn nhá lên chút u quang. “Nương tử, ta nói với hắn rồi.”
“Khi nào?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi lại.
“Giữa trưa.” An Nguyệt Quân mở to con ngươi hồn nhiên và ngây thơ trả lời.
“Anh trực tiếp nói với anh ta?”
“Ta viết thư để lại cho hắn.” An Nguyệt Quân tiếp tục trơn tru đáp.
“Thật á?”
“Nương tử, ta cam đoan luôn.” An Nguyệt Quân liếm liếm môi, bộ dáng ngây thơ khả ái, giơ cao tay thề.
“Được rồi, đi thôi.” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu.
Lời vừa nói ra, An Nguyệt Quân không thể chờ lâu thêm được nữa liền lôi kéo nàng ra ngoài, cảm nhận sự mềm mại từ đôi bàn tay của nàng làm hắn ngốc nghếch cười thầm.
Hai người không mang theo đồ đạc gì, nhưng cũng chẳng do dự mà rời đi, không, phải nói là An Nguyệt Quân đã chẳng còn kiên nhẫn mà chờ nữa.
Bên trong phòng Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi tỉnh lại, thấy Tề Thiên Phóng đã ngồi bên chiếc bàn giữa phòng, nàng bật ngồi dậy hô: “Thiên Phóng, trước kia do ta sai lầm, cầu xin chàng cứu Tư Tư.”
Cầu xin y? Chỉ vì thứ nghiệt chủng chết tiệt kia mà cầu xin y? Tề Thiên Phóng lộ ra nụ cười như muốn khóc, chân mày cau lại thành một đường thẳng: “Được, ta đi!” Y muốn nhìn xem thứ nghiệt chủng kia một chút, rốt cuộc nó có bộ dạng gì! Y chỉ nói đi, y không hề nói sẽ cứu!
Dương Nhược Nhi tựa hồ trút được gánh nặng, vui sướng nở nụ cười dịu dàng: “Thiên Phóng, cảm ơn chàng.”
Tề Thiên Phóng ngắm nàng, tâm như bị một bàn tay bóp chặt. Nàng quan tâm đứa trẻ ấy đến vậy à? Y đứng lên, nhàn nhạt thông báo: “Bây giờ có thể đi.”
Dương Nhược Nhi gật đầu xuống giường, cả hai cùng đi ra ngoài.
…
Trên đường xuống núi, An Nguyệt Quân luôn luôn cảnh giác đưa mắt canh chừng xung quanh, chú ý kiểm tra dưới chân Diệp Khê Thiến, chỉ sợ nàng lại giẫm lên một con rắn độc nào đó.
“An Nguyệt Quân, tôi cảnh cáo anh!” Diệp Khê Thiến đang đi đột nhiên chống nạnh, giận dữ hô.
“Ta đây!” An Nguyệt Quân trái lại rất nhiệt tình chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của nàng.
“Sau này không cho phép anh làm chuyện nguy hiểm như hút độc nữa!” Nàng không muốn phải nhìn hai má hồng nhuận của hắn trở nên tái nhợt, không muốn hắn đang khoẻ mạnh như vậy đột nhiên trở nên suy yếu.
An Nguyệt Quân im lặng. Hắn rất yêu nàng, rất thương nàng, thương đến độ chẳng biết nên làm gì mới tốt, đáy lòng cảm giác muôn vàn hạnh phúc. Mỗi ngày được nhìn nàng đều cảm thấy vui vẻ, nhận ra bản thân càng ngày càng yêu nàng. Tại sao lại vậy? Hắn nên làm gì bây giờ? Nếu có một ngày, hắn không còn được nhìn thấy nàng nữa, chẳng phải hắn sẽ nổi điên sao? Hoặc có thể còn nghiêm trọng hơn… Hồi lâu sau, hắn đáp: “Không, ta từ chối.”
Sao lại ngốc như thế! Mắt nàng rưng rưng, giống như hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Nàng gắng lắc đầu, thô lỗ dùng bạo lực che giấu.
“Bốp!” Một đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến khẽ cười mắng: “Đồ ngốc!” Ngốc làm nàng rung động, ngốc khiến nàng đau lòng, ngốc đến nỗi nàng chẳng biết phải nói gì.
Hai người cuối cùng cũng xuống tới chân núi. Đang đi, đột nhiên Diệp Khê Thiến dừng lại, ngoắt khuôn mặt thanh tú của mình sang hỏi An Nguyệt Quân: “Phu quân, xe ngựa của chúng ta đâu?” Giọng nói mềm nhẹ nhưng ẩn ẩn sau đó là khuynh hướng lên cơn.
“A?” An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, miệng nhỏ nhắn đơ ra, chỉ biết ngây ngốc ngó nàng.
Kéo cửa ra, nam tử bị thương đã tỉnh, đang do dự muốn xuống giường.
Diệp Khê Thiến vội vàng chạy lại ngăn: “Vết thương của anh chưa ổn đâu, đừng cử động.”
Bạch y nam tử ngẩng đầu hỏi: “Là cô nương cứu ta ư?”
“Là anh ấy cơ.” Diệp Khê Thiến kéo An Nguyệt Quân tới trước mặt bạch y nam tử rồi chỉ chỉ hắn, cười híp mắt nói.
“Cổ Mặc tạ ơn huynh đài đã cứu mạng.” Bạch y nam tử tên Cổ Mặc toan đứng dậy hành lễ nhưng không có sức, chỉ có thể dùng hai tay ôm quyền cảm tạ.
An Nguyệt Quân làm như không nghe thấy lời của y, lấy ống sáo từ trong ngực áo đưa ra hỏi: “Của ai?”
Cổ Mặc cười cười: “Ta còn tưởng đã mất, nãy giờ cứ tìm hoài.”
“Ai?!” An Nguyệt Quân âm trầm hỏi lại, tràn đầy lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.
“Là của ta, cảm ơn huynh đài đã nhặt nó giúp ta, nó không thể mất được.” Cổ Mặc đáp xong liền đưa tay muốn lấy lại ống sáo kia.
An Nguyệt Quân phút chốc bóp lấy cổ y, gằn giọng hỏi: “Là của ngươi thật?”
“Phải… phải… là… ta… của… cha ta… cho…” Mặt Cổ Mặc chốc lát liền tím tái, hô hấp dồn dập, không ngừng ho khan, khó khăn lắm mới nói được hết câu.
“Về báo với cha ngươi, mau chóng đến Nguyệt gia bảo; nếu không, toàn bộ chết!” An Nguyệt Quân buông tay, đôi mắt khát máu trừng trừng nhìn Cổ Mặc, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tuyệt tình.
“Huynh… huynh đài… khụ… khụ… là… là ai?” Mắt Cổ Mặc tràn đầy sợ hãi, đáy lòng cực kỳ lo lắng, giọng có chút run rẩy hỏi.
An Nguyệt Quân chỉ lạnh nhạt liếc y một cái rồi xoay người kéo Diệp Khê Thiến rời đi.
Ra đến ngoài cửa, Diệp Khê Thiến hồ nghi ngó An Nguyệt Quân hỏi: “An Nguyệt Quân, anh làm trò gì vậy?”
“Sau này nương tử sẽ biết.” An Nguyệt Quân hì hì cười đáp, song trong đáy mắt lại ngập tràn nỗi buồn. Hắn nhìn về phía xa, quay đầu nhẹ bảo: “Nương tử, chúng ta nên trở về nhà thôi.” Giọng nói vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Được.” Diệp Khê Thiến dù đầu óc có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không mở miệng nói ra, chỉ gật đầu.
An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến không hướng cổng chính đi mà lại bước ngược trở lại vào nhà, khẩn trương hô: “Nương tử, nàng còn muốn đi đâu?”
“Thu thập hành lí, ngốc à, chúng ta vẫn còn một số thứ cần sắp xếp lại.” Diệp Khê Thiến tức giận liếc An Nguyệt Quân.
“Không cần.” An Nguyệt Quân quả quyết cự tuyệt, một hai lắc đầu. Diệp Khê Thiến tưởng hắn sẽ đồng ý, ai ngờ hắn lại từ chối làm nàng ngạc nhiên: “Vì sao?”
An Nguyệt Quân bĩu môi chán ghét, mắt đẹp loé lên tia hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ không vui, buồn bã làu bàu: “Nương tử, ta không cần những thứ có mùi của tên nam nhân kia.”
Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười: “Anh nói chuyện thật vô lí.”
“Nương tử, bỏ đi, chúng ta có thể mua thứ khác mà.” An Nguyệt Quân cười híp mắt nhìn nàng, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất đáng yêu: “Nương tử, phu quân có tiền nha.” Mày hắn nhướng cao biểu lộ sự đắc ý, miệng cong lên, trông rất tự tin.
“Có tiền cũng không thể phung phí như vậy.” Diệp Khê Thiến cau mày, lén thở dài, bất đắc dĩ bảo.
“Nương tử, nàng không bỏ đống đồ đó đi, ta cũng sẽ không cho nàng mang theo.” An Nguyệt Quân ôm lấy nàng, chu môi làm nũng. Cho rằng hắn cứng đầu cũng được, cho rằng hắn cố chấp cũng được, cho rằng hắn vô lí cũng được, nhưng nhất định hắn sẽ không để nàng chạm đến mấy thứ đồ đó nữa.
Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn An Nguyệt Quân, lát sau liền mím môi cố bước vào nhà, đương nhiên cũng rước theo cả của nợ phía sau.
Nhưng qua một thời gian ngắn, Diệp Khê Thiến cũng mệt mỏi, đành phải tức giận đầu hàng: “Được, được, được, tôi không thu dọn nữa.”
An Nguyệt Quân lúc này mới buông nàng ra, mặt mày vui vẻ, hai lúm đồng tiền trên má càng thêm rõ ràng, gật đầu làm nũng: “Ta biết nương tử tốt nhất.”
“Không thu dọn đồ đạc gì nhưng chí ít cũng nên gặp Tề Thiên Phóng nói lời tạm biệt.” Diệp Khê Thiến bảo.
Ánh mắt An Nguyệt Quân căng thẳng, mặt mũi nhăn nhó hừ khẽ, sau đó lập tức cười rạng rỡ, tuy nhiên đáy mắt vẫn nhá lên chút u quang. “Nương tử, ta nói với hắn rồi.”
“Khi nào?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi lại.
“Giữa trưa.” An Nguyệt Quân mở to con ngươi hồn nhiên và ngây thơ trả lời.
“Anh trực tiếp nói với anh ta?”
“Ta viết thư để lại cho hắn.” An Nguyệt Quân tiếp tục trơn tru đáp.
“Thật á?”
“Nương tử, ta cam đoan luôn.” An Nguyệt Quân liếm liếm môi, bộ dáng ngây thơ khả ái, giơ cao tay thề.
“Được rồi, đi thôi.” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu.
Lời vừa nói ra, An Nguyệt Quân không thể chờ lâu thêm được nữa liền lôi kéo nàng ra ngoài, cảm nhận sự mềm mại từ đôi bàn tay của nàng làm hắn ngốc nghếch cười thầm.
Hai người không mang theo đồ đạc gì, nhưng cũng chẳng do dự mà rời đi, không, phải nói là An Nguyệt Quân đã chẳng còn kiên nhẫn mà chờ nữa.
Bên trong phòng Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi tỉnh lại, thấy Tề Thiên Phóng đã ngồi bên chiếc bàn giữa phòng, nàng bật ngồi dậy hô: “Thiên Phóng, trước kia do ta sai lầm, cầu xin chàng cứu Tư Tư.”
Cầu xin y? Chỉ vì thứ nghiệt chủng chết tiệt kia mà cầu xin y? Tề Thiên Phóng lộ ra nụ cười như muốn khóc, chân mày cau lại thành một đường thẳng: “Được, ta đi!” Y muốn nhìn xem thứ nghiệt chủng kia một chút, rốt cuộc nó có bộ dạng gì! Y chỉ nói đi, y không hề nói sẽ cứu!
Dương Nhược Nhi tựa hồ trút được gánh nặng, vui sướng nở nụ cười dịu dàng: “Thiên Phóng, cảm ơn chàng.”
Tề Thiên Phóng ngắm nàng, tâm như bị một bàn tay bóp chặt. Nàng quan tâm đứa trẻ ấy đến vậy à? Y đứng lên, nhàn nhạt thông báo: “Bây giờ có thể đi.”
Dương Nhược Nhi gật đầu xuống giường, cả hai cùng đi ra ngoài.
…
Trên đường xuống núi, An Nguyệt Quân luôn luôn cảnh giác đưa mắt canh chừng xung quanh, chú ý kiểm tra dưới chân Diệp Khê Thiến, chỉ sợ nàng lại giẫm lên một con rắn độc nào đó.
“An Nguyệt Quân, tôi cảnh cáo anh!” Diệp Khê Thiến đang đi đột nhiên chống nạnh, giận dữ hô.
“Ta đây!” An Nguyệt Quân trái lại rất nhiệt tình chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của nàng.
“Sau này không cho phép anh làm chuyện nguy hiểm như hút độc nữa!” Nàng không muốn phải nhìn hai má hồng nhuận của hắn trở nên tái nhợt, không muốn hắn đang khoẻ mạnh như vậy đột nhiên trở nên suy yếu.
An Nguyệt Quân im lặng. Hắn rất yêu nàng, rất thương nàng, thương đến độ chẳng biết nên làm gì mới tốt, đáy lòng cảm giác muôn vàn hạnh phúc. Mỗi ngày được nhìn nàng đều cảm thấy vui vẻ, nhận ra bản thân càng ngày càng yêu nàng. Tại sao lại vậy? Hắn nên làm gì bây giờ? Nếu có một ngày, hắn không còn được nhìn thấy nàng nữa, chẳng phải hắn sẽ nổi điên sao? Hoặc có thể còn nghiêm trọng hơn… Hồi lâu sau, hắn đáp: “Không, ta từ chối.”
Sao lại ngốc như thế! Mắt nàng rưng rưng, giống như hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Nàng gắng lắc đầu, thô lỗ dùng bạo lực che giấu.
“Bốp!” Một đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến khẽ cười mắng: “Đồ ngốc!” Ngốc làm nàng rung động, ngốc khiến nàng đau lòng, ngốc đến nỗi nàng chẳng biết phải nói gì.
Hai người cuối cùng cũng xuống tới chân núi. Đang đi, đột nhiên Diệp Khê Thiến dừng lại, ngoắt khuôn mặt thanh tú của mình sang hỏi An Nguyệt Quân: “Phu quân, xe ngựa của chúng ta đâu?” Giọng nói mềm nhẹ nhưng ẩn ẩn sau đó là khuynh hướng lên cơn.
“A?” An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, miệng nhỏ nhắn đơ ra, chỉ biết ngây ngốc ngó nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.